Lam Kỳ cùng Dung Bạch Minh tán gẫu một chút về chuyện của công ty, biết được hiện tại anh đang mở một công ty chế tác anime, cùng truyền thông Phong Vũ lớn nhất trong nước hợp mở rộng trò chơi mô hình internet đầu tiên, công ty đã đi vào quỹ đạo.
Lúc còn đại học Dung Bạch Minh đúng là theo học thiết kế anime chuyên nghiệp, phương diện này rất có thiên phú, hiện tại hàng năm công ty lợi nhuận hơn một ngàn vạn, hơn nữa còn tăng lên theo mỗi năm.
Trong mắt Lam Kỳ nhiều hơn một tia ngưỡng mộ, đương nhiên chỉ đơn thuần đối với phương diện năng lực của anh......Nhìn xem cô cũng không có cách nói nào khác....Khả năng chính là người với người trong lúc đó không thể bù lại khác biệt.
"Lam Kỳ, anh mua một ngôi biệt thự ở Thủy Thiên Nhất Sắc, anh nghĩ em đi giúp anh thiết kế có thể chứ?” Dung Bạch Minh chờ mong mở miệng.
Lam Kỳ chần chờ một chút, bất động sản Thủy Thiên Nhất Sắc ở thành phố A là khu biệt thự số một số hai, phòng ở nơi đó giá xây dựng rất đắt, người ở đó đều mời thiết kế sư nổi tiếng số một số hai trong nước, học trưởng Dung sao lại mời cô, cũng không sợ người khác chê cười.
"Học trưởng, anh vẫn là nên mời người khác đi.” Mặc dù cô có chút tự kỷ, vẫn biết rõ ràng, hơn nữa nếu đồng ý khả năng mỗi ngày đều phải gặp mặt anh ta, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Như thế nào, không nể mặt học trưởng?"
Dung Bạch Minh cười lịch sự, Lam Kỳ nhìn anh ta, bộ dáng học trưởng không khác nhiều lắm so với lúc trước, chính là kiểu tó thay đổi, toàn thân không có một chút hơi thở thương nhân, một bộ sáng sạch sẽ cởi mở, vẫn là cười dịu dàng như vậy....
Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy hơi lạnh, giống như là điều hòa ở nhà hàng lập tức thấp xuống mấy độ, sau đó liền nhìn thấy Thiệu Tử Vũ ung dung trầm tĩnh đi đến, một đôi mắt xếch hẹp dài không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt như là đang nhìn cô, lại như không giống.
Rất nhanh, anh đã đi đến bên cạnh bàn....
Lực chú ý của Dung Bạch Minh đều vẫn ở trên người Lam Kỳ, chỉ khi bên cạnh nhiều thêm một người, anh ta mới chú ý không biết khi nào thì bên cạnh có thêm một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông này phong độ cực kỳ xuất sắc, ngũ quan xinh đẹp mang theo một ít mềm mại, lại cố ý mang theo phong độ quân nhân, một thân quân trang màu xanh lục trên người, để cho anh mặc ra hiệu quả đẳng cấp của quần áo, nho nhã, ung dung.
Ánh mắt của anh tuy rằng có chút lạnh nhạt, lại tràn ngập sắc bén.
Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, so với vừa rồi cùng một chỗ với học trưởng đã không giống nhau, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào cô không nói ra được.
"Bé con, như thế nào không giới thiệu một chút?"
Kết quả vẫn là Thiệu Tử Vũ mở miệng trước, sau đó ngồi xuống ở vị trí bên người Lam Kỳ, cô gái nhỏ nhà anh thật sự là quyến rũ người, anh mới đi có một chút liền trêu chọc ra một người.
Lam Kỳ dùng cặp mắt to xinh đẹo nhìn Thiệu Tử Vũ, xác định anh cùng với lúc nảy không có gì khác biệt mới mở miệng.
"Đây là học trưởng của tôi, Dung Bạch Minh."
Cô giới thiệu với anh.
Thiệu Tử Vũ cười cười nhìn cô.
"Bé con, em còn chưa giới thiệu anh cho người ta."
“À” Lần này Lam Kỳ phát hiện mình rất không lễ phép.
"Học trưởng, anh ấy là Thiệu Tử Vũ."
"Xin chào."
Dung Bạch Minh mở miệng, trong lòng cười khổ, thì ra Lam Kỳ không phải là đang dùng cơm cùng Nhiễm Khả, anh đã đoán sai, hơn nữa giống như anh còn chiếm lấy vị trí của người khác, như vậy quan hệ của bọn họ là gì? Anh nghi ngờ, nghe Mễ Đóa nói Lam Kỳ cũng không có bạn trai.
"Chào."
Thiệu Tử Vũ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lam Kỳ.
"Làm sao vậy?"
Lam Kỳ hỏi, làm gì cứ nhìn chằm chằm mặt của cô.
Thiệu Tử Vũ không lên tiếng, chính là lấy khăn trắng trên bàn ăn, giúp cô lau khóe miệng một chút.
"Ngoài miệng dính đồ ăn?"
Lam Kỳ kinh ngạc, mới vừa rồi cô cùng học trưởng nói chuyện lâu như vậy, chẳng phải là đã mất mặt chết, người khác còn tưởng cô là một người ăn hàng.
Thiệu Tử Vũ lắc đầu.
Lam Kỳ nhíu mày, dùng mắt hỏi, không có còn lau cái gì?
Thiệu Tử Vũ cười, ánh mắt dịu dàng, bé con, anh đây là đang tuyên thệ chủ quyền, em quá chậm chạp sẽ không hiểu được.
Còn cười, Lam Kỳ lại càng không hiểu, dứt khoát chuyển ánh mắt về mặt bàn, tiếp tục ăn, cô còn chưa có ăn no, vừa rồi không có cách nào ứng phó học trưởng, hiện tại Thiệu ngốc đến, để cho anh đi đối phó đi, đàn ông với đàn ông trong lúc nói chuyện hẳn sẽ có rất nhiều đề tài.
Nhìn một màn bọn họ trao đổi ánh mắt, Dung Bạch Minh sững sờ, trong lòng không biết tư vị gì, có lẽ Mễ Đóa nói không đúng, Lam Kỳ đã có bạn trai, nghĩ đến thân phận của mình cảm thấy một tia xấu hổ, anh rõ ràng đã quấy rầy đến bọn họ.
Lam Kỳ ăn hai miếng, cảm giác rất im lặng, không biết học trưởng đang suy nghĩ gì không mở miệng, dường như Thiệu ngốc đối với bố cục màu sắc của thức ăn trên bàn cảm thấy hứng thú, ánh mắt cũng không nâng một chút.
"Học trưởng, anh có muốn ăn cùng không?"
Quả nhiên trông cậy vào Thiệu ngốc là không được.
"Ừ, anh"
Dung Bạch Minh muốn nói ăn, chuẩn bị nói ra....Không nghĩ tới bị người đàn ông đối diện cắt ngang.
"Bé con, em muốn cho anh ta ăn đồ ăn thừa của em sao?"
Thiệu Tử Vũ lên tiếng.
Lam Kỳ bị lời này làm cho sặc một cái, một bàn đồ ăn căn bản là chưa có đụng vào có được không, căn bản Thiệu ngốc chưa ăn cái gì, cô cũng chỉ động một phần đồ ăn, hơn nữa mới ăn có một chút, như thế nào liền biến thành đồ ăn thừa rồi, cùng lắm thì lại gọi thêm vài món, nói lời như vậy làm cho người ta ghê tởm?
Dung Bạch Minh cho dù ngu ngốc cũng biết bản thân không được đối phương hoan nghênh, anh cho là bản thân chịu đựng đau lòng cùng đối phương chê cười một chút, không nghĩ tới đối phương căn bản là không cho anh cơ hội, có ý đuổi người.
"Không được Lam Kỳ, anh đã ăn rồi, các người cứ từ từ ăn, tôi còn có việc đi trước."
Dung Bạch Minh đứng dậy tạm biệt.
Lam Kỳ để đũa xuống cười.
"Ừ"
Cô cũng không biết cùng học trưởng tán gẫu cái gì, Thiệu ngốc cũng không thích giao tiếp như vậy.
"Học trưởng, thì ra anh ở chỗ này!"
Lúc này một giọng nói ngọt ngào vang lên, chỉ thấy Nhiễm Khả bước nhanh đi về phía này, một bộ váy dài màu xanh nhạt thục nữ, phong cách dịu dàng, ngọt ngào, khéo léo, dẫn tới không ít đàn ông trong nhà hàng nhìn ngắm.