Trong điện thoại Lam Kỳ an ủi mẹ già một hồi liền cúp máy, đi xuống lầu
thấy xe Thiệu ngốc đang dừng dưới lầu, anh đứng dưới ánh mặt trời, tư
thế oai hùng cao ngất cực kỳ gây chú ý, dẫn tới không ít ánh mắt các cô
gái rơi vào trên người anh.
Thấy cô đi tới, Thiệu Tử Tử cắt đứt trò chuyện cùng Tịch Minh, trong
điện thoại chuyện Tịch Minh nói anh đã biết, vừa mới bắt đầu anh nghĩ
mọi chuyện sẽ thuận lợi, nhưng mà hai ngày nay cổ phiếu công ty nhà họ
Hoàng không chỉ khôi phục giá cả ban đầu, giá tiền còn cao lên không ít, chuyện này rõ ràng là có người giúp đỡ, chỉ là anh không đoán ra là ai
mà có năng lực như vậy, phải biết rằng muốn cho công ty nhà họ Hoàng
xoay người số tiền cần không phải số lượng nhỏ, trong số những người bạn của Hoàng Thủ Bân căn bản không có người như vậy, nếu là người khác
muốn nịnh bợ Nhiễm La Văn cũng không có khả năng mạo hiểm như vậy, vì
thế anh kêu Tịch Minh đi điều tra một chút......Chỉ thấy Lam Kỳ đang đi
về phía anh.
"Bé con, nghĩ muốn đi đâu?” Chờ cô đến gần Thiệu Tử Vũ cười hỏi, nhìn
đến chiếc nhẫn trên tay cô ánh mắt liền mềm mại, về sau có thể sẽ phải
đổi lại gọi bà xã, nhưng mà vẫn cảm thấy bé con dễ gọi hơn. (Ừ, Kẹo cũng thích gọi là ‘bé con’ đi, ngọt ngào, độc nhất)
Lam Kỳ bất đắc dĩ nhìn anh một cái, cuộc hẹn trưa hôm nay xem như ngâm
nước nóng rồi, cô phải về nhà một chuyến như vậy cô mới yên tâm.
"Làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ cảm thấy cô có tâm sự, từ lúc đi ra đến giờ
bé con còn không có cười, nhíu mày dường như là cực kỳ khó chịu.
"Đưa em về nhà.” Lam Kỳ mở cửa xe lên xe, trong lòng cô buồn bực, một
hồi không biết về nhà nên nói như thế nào, trước đó cô đối diện người
khác nói dối có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh, nhưng bây giờ phải
nói dối một chuyện lớn như vậy cô thật sự chính là chột dạ.
Thiệu Tử Vũ đi theo lên xe.
"Ai chọc em không vui vậy?” Thiệu Tử Vũ đoán có thể là chuyện công việc.
Lam Kỳ nhìn anh một cái, mở miệng.
"Vừa rồi mẹ em điện thoại nói với em ở trung tâm thành phố nhìn thấy chị gái già, lần này nên làm cái gì bây giờ?” cô không dám tưởng tượng nếu
người trong nhà biết cùi chỏ cô vặn ra bên ngoài không biết sẽ như thế
nào, nghĩ tới đây cô khó chịu nhìn chằm chằm Thiệu Tử Vũ, nhéo cánh tay
anh một cái.
"Làm sao em lại tin tưởng anh như vậy.” Cô cứ như vậy tin tưởng anh giao chị gái già cho anh trai anh, thật sự là váng đầu.
Thiệu Tử Vũ cười một cái, ôm Lam Kỳ, thì ra cô là vì chuyện này mà phiền não, nhưng mà anh thật vui vẻ vé con tín tưởng anh như vậy.
"Đừng nóng vội trước tiên để anh gọi điện thoai hỏi một chút, không
chừng là dì Mạn hoa mắt.” Anh cảm thấy anh trai hẳn là sẽ không mang Lam Vũ xuất hiện tại nơi đông người.
Lam Kỳ ở trong ngực anh ngọ ngậy, thật là, tại sao cô lại không nghĩ
tới, có lẽ thật sự là mẹ già hoa mắt, sợ bóng sợ gió một hồi.
"Vậy anh mau gọi điện thoại cho anh ta đi, chỉ cần bọn họ vẫn ở trong
biệt thự cạnh bờ biển thì em liền yên tâm.” Lam Kỳ thúc giục, cô hy vọng không phải, như vậy cô có thể viện cớ không trở về nhà sau đó đi hẹn hò với Thiệu ngốc.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ vươn tay lấy điện thoại gọi, sau khi điện thoại kết nối liền đem di động cho Lam Kỳ tự mình nói.
"Alo, anh cùng chị gái tôi đang ở nơi nào?” Lam Kỳ hỏi, tuy cô tính toán gả cho Thiệu ngốc nhưng đối với Thiệu Tử Mục vẫn không có giọng điệu gì tốt, từ nhỏ đến lớn trong cảm nhận của cô anh ta thật sự là quá ác
liệt, hơn nữa bây giờ còn đối với chị gái già nhơ vậy làm cho cô không
thể nào nhiệt tình được.
"Ở thành phố."
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bất cần đời của Thiệu Tử Mục.
Đầu Lam Kỳ lập tức liền to ra, thì ra không phải là sợ bóng sợ gió mà
Thiệu Tử Mục thật sự mang chị gái già đi dạo phố, người đàn ông này nhất định là cố ý.
"Không có việc gì anh mang chị gái tôi đi khắp nơi là có ý tứ gì, bị mẹ
tôi nhìn thấy rồi có biết hay không.” Lam Kỳ lớn tiếng rống, tên đàn ông chết tiệt bại hoại này cứ tự cho mình là đúng, cô thật là váng đầu mới
đồng ý để chị gái già ở lại đó.
"Bị nhìn thấy rồi?” Giọng nói Thiệu Tử Mục rõ ràng là cứng một chút, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều.
"Chẳng lẽ anh cho rằng tôi nhàm chán thích đi gạt anh? Vừa rồi mẹ gọi
điện thoại cho tôi, được rồi, cái gì cũng không cần nói nữa, làm phiền
anh bây giờ mang chị tôi về nhà ngay.” Càng ngày Lam Kỳ càng thấy tên
Thiệu Tử Mục này không đáng tin, không biết anh ta đang đùa giỡn tâm tư
gì.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về biệt thự.” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Lam Kỳ cầm điện thoại di động giận đến không kiềm chế được, tên đàn ông
chết tiệt, cho rằng anh ta là ai chứ, đó là chị gái cô, đây là thái độ
gì, thật là cho rằng cô không dám đi cướp người.
"Trước để anh đưa em về nhà.” Tuy Thiệu Tử Vũ không có nghe được toàn bộ nội dung cuộc gọi cũng biết tình huống là gì, hiện tại chỉ có thể đưa
bé con về nhà xem tình huống thế nào.
"Ừ" Lam Kỳ tựa vào trên ghế ngồi hờn dỗi, chờ chị gái già khôi phục trí nhớ nhất định chỉnh chết Thiệu Tử Mục.
"Nghĩ kỹ sau khi trở về nói thế nào rồi hả?" Thiệu Tử Vũ vừa lái xe vừa hỏi.
"Còn có thể nói thế nào!" Tên khốn kiếp Thuộc Tử Mục kia thi không sao
cả nhưng mà chị gái già đã bị anh ta làm liên lụy, nếu người thân bạn bè nhìn thấy bộ dáng hiện tại của chị gái già không biết sẽ nói như thế
nào, một đời lẫy lừng củ chị gái già xem như bị hủy mất rồi, cô có thể
không thay cha mẹ già suy nghĩ cũng phải suy nghĩ vì chị gái già, chị ấy là một người cực kỳ sĩ diện, việc này càng ít người biết càng tốt, hiện tại chỉ có thể giấu giếm trước một khoảng thời gian sau này nghĩ cách
làm cho chị gái già nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
Thiệu Tử Vũ nhìn vẻ mặt Lam Kỳ trầm tư khẽ cười, bộ dáng bé con cực kỳ hoang mang.
Lam Kỳ trừng mắt liếc anh một cái.
"Thiệu ngốc, anh trai anh như thế nào lại làm cho người ta chán ghét như thế." Bọn họ là anh em mà tính tình lại kém xa nhau vạn dặm, từ nhỏ
Thiệu ngốc đã là đứa trẻ ngoan, Thiệu Tử Mục liền là đứa nhỏ hư, tuy bất luận là anh em hay là chị em đều có chút khác biệt nhưng sự khác biệt
này cũng quá lớn rồi.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô thu lại nụ cười.
"Bé con, thật ra mắt nhìn đôi khi không nhất định là sự thật." Anh chỉ có thể nói như vậy.
"Cắt."
Lam Kỳ không để ý tới anh, cô cảm thấy Thiệu ngốc đang giúp Thiệu Tử Mục nói chuyện.
Đến gần nhà, Lam Kỳ hôn Thiệu Tử Vũ một cái liền xuống xe, vào cửa mới
phát hiện trong nhà không chỉ có cha mẹ già mà con có cả Lý Hạo.
Lý Hạo ngồi trên sô pha, vẻ mặt thâm trầm, nhìn thấy cô hai mắt sáng rực lên một chút.
"Mẹ, sao lại thế này?" Lam Kỳ bỏ túi xách xuống ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, không khí trong nhà không tốt.
Vương Mạn cúi đầu cau mày, giống như đang nhớ lại chuyện gì, thấy Lam Kỳ lập tức đến bên cạnh cô.
"Kỳ Kỳ, vừa rồi mẹ thật sự nhìn thấy chị con, nhưng mà bọn họ không tin."
"Vậy sao." Lam Kỳ kinh hãi một chút, mẹ khẳng định như vậy thì chị gái già liền gặp phiền phức.
"Kỳ Kỳ, đừng nghe mẹ con, đó là do bà ấy hoa mắt, con nghe mẹ nói một
chút cách ăn mặc của chị con." Vẻ mặt Lam Trung Hoa không tin.
"Mẹ nhìn thấy chị con mặc một chiếc váy dài màu trắng, giày cao gót màu
vàng nhạt trên mặt trang điểm đơn giản, tóc dài xõa ra, trên tay cầm một bó hoa cười cực kỳ vui vẻ." Vương Mạn vừa nói vừa gật đầu, bà tin bà
không có nhìn nhầm, con gái của mình làm sao có thể không nhận ra.
"Nghe thấy không, Kỳ Kỳ, con có tin chị con sẽ ăn mặc thành như vậy, hơn nữa còn cười đến cực kỳ vui vẻ?" Lam Trung Hoa cười, từ nhỏ đến lớn Lam Vũ không cách nào yêu thích ăn diện, trước đó còn không thích mặc váy,
phần lớn thời gian là mặc đồng phục, lúc trưởng thành tự thành lập công
ty chính mình cũng chỉ là mấy bộ quần áo công sở, váy dài trắng? Căn bản là không có khả năng có thể mặc trên người con bé, hơn nữa còn cầm hoa
cười cực kỳ vui vẻ? Lam Vũ không thích hoa cũng không thích cười.
"Mẹ, con cũng không cảm thấy giống chị gái già." Lam Kỳ nhỏ giọng mở
miệng, không thể trách cha già không tin, nếu không phải cô đã sớm nhìn
thấy bộ dáng của chị gái già, nghe mẹ già miêu tả như vậy cũng khẳng
định rằng mẹ đã nhìn nhầm người.
"Thật sao?" Vương Mạn nhìn trong nhà không ai ủng hộ bà, ra sức chuyển
ánh mắt về phía Lý Hạo, thằng nhóc này qua lại yêu đương với Lam Vũ lâu
như vậy, nói không chừng nó đã nhìn thấy bộ dáng Lam Vũ ăn mặc như vậy.
"Dì, con cũng cho rằng như vậy." Lý Hạo nâng mắt kiếng gọng vàng lên,
mím môi vẻ mặt lạnh lùng, dường như lời nói của Vương Mạn làm cho tâm
tình của hắn thay đổi.
Vương Mạn rõ ràng là cực kỳ thất vọng, hiện tại mọi người không ai tin, bà cũng không thể không nghi ngờ bản thân bị hoa mắt.
"Dì, nếu Tiểu Vũ trở lại, khẳng định trước tiên cô ấy sẽ về nhà, hơn nữa cô ấy cũng không yên lòng chuyện trong công ty." Lý Hạo bình tĩnh mở
miệng.
Lần này Vương Mạn không lên tiếng, bà cảm thấy Lý Hạo nói rất có lý, nếu Lam Vũ trở lại khẳng định sẽ về nhà, bà chắc là đã nhìn nhầm người,
nhưng mà quả thật rất giống, nếu không phải cách ăn mặc của cô gái kia
làm cho bà do dự một chút, bà có thể đã bước đến truy hỏi.
"Mẹ, mẹ nhìn thấy người kia thật sự cùng với chị gái già là một người
sao?" Lam Kỳ hỏi, về nhà lâu như vậy nhưng mẹ già lại không hề nói đến
Thiệu Tử Mục chắc là không có nhìn thấy anh ta.
"Ừ." Vương Mạn gật đầu, sau đó lắc đầu.
"Cô gái ấy chắc là đi cùng một người đàn ông, chỉ là lúc người đàn ông
đó kéo cô ấy nghiêng người nên không nhìn rõ bộ dáng." Cảm thấy không
phải là con gái của mình, tâm tư Vương Mạn cũng không làm cách nào quan
tâm đến một màn trước đó nhìn thấy, có lẽ thật sự là bà hoa mắt, làm sao Lam Vũ có thể cùng một chỗ với người đàn ông khác, cái này không có khả năng.
"À" Lam Kỳ yên tâm, thì ra mẹ già không thấy Thiệu Tử Mục, hoàn hảo, nếu không thì không thể dễ dàng lừa gạt cho qua như vậy.
"Lam Vũ, đứa nhỏ này thiệt là, nói là được người cứu như thế nào còn
không có tin tức." Vương Mạn sốt ruột nói, bà thật sự cực kỳ lo lắng.
"Mẹ, người yên tâm, chị gái già sẽ không có chuyện gì." Nhìn thấy mẹ già đau lòng, Lam Kỳ cũng chỉ có thể an ủi, thật ra chị gái già thật sự
không có việc gì, nhưng mà cô không thể nói.
"Đúng vậy, bà xã, nếu như có chuyện cảnh sát đã sớm tìm tới cửa rồi."
Lam Trung Hoa cũng an ủi, ông cũng lo lắng cho con gái, nhưng mà lúc này ông chỉ có thể làm ra bộ dáng không có việc gì, nếu không thì không khí trong nhà càng thấp.
Vương Mạn thở dài một hơi, vẫn là cảm thấy không nên nói chuyện này nữa, vì thế đưa ánh mắt chăm chút nhìn trên người Lam Kỳ.
Lam Kỳ nhìn quần áo của mình một chút, không có vấn đề gì, mẹ già vì sao lại nhìn chằm chằm cô như vậy, thấy vậy toàn thân cô sợ hãi, hôm nay cô mặc áo tay ngắn viền ren, quần áo cũng là nghiêm túc kín đáo, sẽ không
nhìn thấy những dấu hôn Thiệu ngốc để lại trên người cô.
"Kỳ Kỳ, mẹ giới thiệu cho con, chính là người đàn ông mẹ giúp con hẹn vào tối ngày mai."
"Mẹ." Lam Kỳ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, như thế nào nói một hồi liền nói đến trên người cô.
"Kêu ma gọi quỷ cái gì, nếu con không muốn chết ngay lập tức thì ngày mai ngoan ngoãn đi cho mẹ."
Vương Mạn bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, đứa nhỏ kia bà vô cùng hài lòng, Lam Kỳ nhất định phải đi gặp mặt.
Lam Kỳ kêu rên một tiếng mềm nhũn nằm úp sấp trên ghế sô pha, cô vốn là
muốn thoát khỏi chuyện này, làm sao mẹ già lại không buông tha cho cô.
Nghe Vương Mạn nói, vẻ mặt Lý Hạo tối sầm.
"Dì, thật ra tuổi Kỳ Kỳ còn nhỏ, không cần gấp như vậy." Hắn lạnh lùng
mở miệng, nhưng mà tay lại không tự nhiên nắm thành quyền.
Vương Mạn nhìn hắn cười cười.
"Lý Hạo, con cũng không phải không biết tính tình của Kỳ Kỳ, có thể gả
ra ngoài liền tốt lắm rồi, thừa dịp hiện tại tuổi còn nhỏ liền sớm một
chút tìm một người thích hợp cho con bé."
"Mẹ, người nói cái gì." Nghe mẹ già nói cô như vậy cô cực kì khó chịu,
cô có tệ như vậy sao, cô len lén nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay
mình, cô đã sớm có người dự định, hơn nữa còn là người đàn ông xuất sắc.
"Rốt cuộc con có đi hay không?" Vương Mạn lại trương ra gương mặt nếu cô không đồng ý ngày mai sống chết cũng muốn kéo cô đi.
"Đi" Lam Kỳ kéo âm cuối được thật dài, gặp mặt liền gặp mặt, không có
chuyện gì đáng ngại, dù sao gặp rồi cô nói không thích mẹ già cũng không còn cách nào.