học kỹ thuật tiến bộ, tính năng của thứ này càng tốt hơn, cho nên có các loại chức năng vệ tinh định vị.
"Có cần thiết không? Cô gái nhỏ ấy rất đơn thuần, hoàn cảnh sinh hoạt
bình thường, có cần thiết dùng đến mấy thứ này không?” Anh cảm thấy
Thiệu Tử Vũ đã bị tẩu hỏa nhập ma, nói chuyện tình yêu, cưới vợ cũng
khiến cho anh làm giống như chuẩn bị chiến tranh trong quân đội.
"Cần thiết."
Thiệu Tử Vũ lên tiếng.
Nhìn anh một bộ dáng không cần bàn bạc thêm, Tịch Minh cam chịu số phận
gật đầu, anh có người quen làm trang sức, nhưng mà thứ này không phải
loại nhà thiết kế trang sức có thể làm được, anh tìm được người chuyên
nghiệp đặc biệt làm việc này.
"Còn có chuyện kia làm đến đâu rồi?” Thiệu Tử Vũ hỏi.
Tịch Minh dựa vào ghế xe, tên nhóc keo kiệt này cũng không mời anh đi uống rượu, liền chọn ở trên xe nói chuyện, thực keo kiệt.
"Mình rất tò mò, khi nào thì Dung Bạch Minh đắc tội với cậu, cậu bày đặt tiền bạc không cần cũng phải chỉnh hắn.”
Tịch Minh rất buồn bực, mấy năm trước anh cùng Thiệu Tử Vũ thành lập
truyền thông Phượng Vũ, thiết lập công việc liên quan đến internet,
anime, điện ảnh, và truyền hình, cho tới bây giờ anh đều không có nhúng
tay vào, lần này mở rộng game online mới anh làm sao lại muốn thò chân
vào, nói thật ra thì Dung Bạch Minh rất có tài, hình ảnh trò chơi xử lý
cực kỳ hoàn hảo, anh cực kỳ vừa lòng.
Thiệu Tử Vũ nhìn anh một cái, không nhanh không chậm nhả ra một câu.
"Cùng tớ giành bà xã.”
"Khụ khụ. . ."
Tịch Minh ho khan một chút, khó trách, đây là tìm chết chứ còn gì.
"Yên tâm, từ tuần trước hắn ta đã không ở thành phố C, mà về sau tớ sẽ
càng thêm chiếu cố hắn, khụ, tớ tin tưởng hắn ta tuyệt đối không có thời gian cùng cậu tranh giành bà xã.” Tịch Minh đảm bảo, thì ra tên nhóc
này chỉnh hắn ta một tuần, theo chiều hướng này tuyệt đối không để cho
hắn ta thoải mái rồi.
"Còn có, giúp tớ tra một chút tư liệu vài năm nay của Lý Hạo.”
"Lý Hạo, luật sư nổi tiếng ở thành phố C, cậu điều tra hắn ta làm cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hắn chướng mắt." Có một điều Thiệu
Tử Vũ chưa nói, Lý Hạo là một người không có thân phận không có bối
cảnh, có thể trong vài năm ngắn ngủn liền trở thành luật sư nổi tiếng
tại thành phố C, nhất định có thủ đoạn của hắn, người như vậy ở bên cạnh bé con anh rất lo lắng, nhất là ngày đó hắn ta còn tặng lắc tay cho bé
con, dường như đây không phải là việc một anh rể nên làm.
"Nghe nói hắn ta cùng một số nhân vật chính trị đi lại tương đối gần,
còn có người hòa giải bên giới xã hội đen, dù sao trong công việc thanh
danh không tốt lắm.” Tịch Minh đem việc mình biết nói ra, trước kia anh
bởi vì chuyện của công ty nên có cùng hắn ta giao tiếp, nhưng cuối cùng
là hòa bình giải quyết, tính tình của hắn ta đến cùng ra sao anh cũng
không phải rất hiểu rõ.
"Ừ, điều tra rõ rồi nói cho tớ biết."
"Được, cho tớ thời gian một tuần."
"Được, chờ tin của cậu.” Lúc Thiệu Tử Vũ làm xong mọi chuyện về đến nhà
đã là 12 giờ khuya, phát hiện đèn phòng khách còn sáng, chứng minh đêm
nay có khác đến.
Thiệu Tử Vũ đi vào biệt thự, lập tức liền có người hầu trong nhà đón lấy mũ của anh cất kỹ.
Vốn là ngồi trên sô pha dài đẹp đẽ quý giá, Liễu Phương lập tức đứng dậy.
"Tử Vũ thế nào đến giờ mới trở về.” Liễu Phương cui vẻ kéo con trai qua, bà đã gọi điện thoại trước để cho anh sớm trở về, nhưng vẫn về trễ như
vậy, để cho khách khứa đều sốt ruột chờ đợi.
"Đây là vợ của thị ủy bí thư, phu nhân Hoàng, đây là con gái của bà
Nhiễm Khả.....Nói ra thì thật là có duyên, chúng ta đã từng ở chung
trong một tiểu khu.” Liễu Phương vừa nói vừa cười, trên bàn trà là các
loại điểm tâm, trái cây, cà phê, trà, đầy đủ các loại, nếu con trai còn
không trở về thì liền không thể ăn nói, bà đã đảm bảo con trai nhất định sẽ trở về, không tồi, tên nhóc này nhớ rõ lời của bà.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ sắc bén đánh giá hai người ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhiễm Khả dịu dàng yên tĩnh ngồi đó, toàn thân là bộ váy thục nữ màu
vàng nhạt, tóc dài xoãn trên vai, dương mặt trang điểm nhẹ, nhìn vào rất dịu dàng hiền thục, Liễu Phương càng nhìn càng ưng ý, buổi trưa hôm nay lần đầu tiên gặp cô, bà liền thích cô gái này, bất kể bề ngoài hay gia
thế đều cực kỳ xứng đôi với Tử Vũ.
Liễu Phương đang nhìn Nhiễm Khả, cùng lúc Hoàng Yến Linh lại đánh giá Thiệu Tử Vũ.
"Phu nhân Liễu, dáng vẻ con trai của bà thật là đẹp trai lịch sự.” Hoàng Yến Linh vừa lòng gật đầu, là một thanh niên rất tốt, có khí phách, có
tu dưỡng, có lễ phép.
Khó trách Nhiễm Khả một mực nghĩ đến nhà họ Thiệu, thì ra Nhị thiếu gia
nhà họ Thiệu là một người đàn ông xuất sắc như vậy, bà còn tưởng rằng
đàn ông tham gia quân ngũ bộ dáng sẽ thô lỗ, sợ Nhiễm Khả chịu uất ức,
hiện tại bà yên tâm.
Trong nháy mắt Thiệu Tử Vũ liền hiểu rõ ý tứ của bọn họ.
"Con mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi trước.” Nói xong anh đi về phía cầu thang.
"Tử Vũ, có khách đến chơi con cũng nên tiếp đãi một chút."
Liễu Phương trong lòng không vui, tên nhóc ngu ngốc này, bình thường rất thông minh hiện tại sao lại hồ đồ như vậy, sớm biết vậy nên ở trong
điện thoại nói rõ ràng với anh.
Thiệu Tử Vũ dừng bước lại nhìn Liễu Phương mỉm cười “Người trong nhà tay rất nhiều, không cần con giúp đỡ cái gì, hơn nữa không phải mẹ muốn con sớm tìm con dâu cho mẹ sao, con không nghỉ ngơi cho tốt ngày mai làm gì có tinh thần và sức lực lừa gạt cô gấy về.”
Giọng nói Thiệu Tử Vũ không lớn nhưng rất nhịp nhàng, rõ ràng truyền tớo lỗ tai từng người.
Liễu Phương ngây ra một lúc, làm sao nhanh như vậy tên nhóc này đã nói
chuyện yêu đương rồi, làm sao chào cũng không chào một cái, nhìn lại
Nhiễm Khả trên sô pha có chút khó xử, bà không biết chuyện này mới tìm
cô ta tới, hiện tại làm sao thu dọn đây, nhà bọn họ là thương nhân, như
thế nào cũng không thể làm cho quan hệ với người làm chính trị xấu đi,
quan hệ trong thương trường cùng quan trường cực kỳ sâu xa.
"Bác gái, người để cho anh Tử Vũ đi nghỉ đi, chúng con không sao."
Lúc này Nhiễm Khả mở miệng tiếp lời.
Liễu Phương chỉ trừng mắt nhìn Thiệu Tử Vũ không nói ra lời, trong lòng
đối với sự khéo léo và hiểu chuyện của Nhiễm Khả lại tăng thêm một phần.
Thiệu Tử Vũ xoay người đi lên lầu.
"Phu nhân Liễu, bà đây là có ý gì?” Thiệu Tử Vũ vừa mới đi lên, Hoàng
Yến Linh liền nổi giận, rõ ràng có bạn gái làm sao còn muốn giới thiệu
cho Nhiễm Khả, thật là khi dễ người khác mà.
"Mẹ trước đừng nóng giận, bác gái căn bản cũng không biết chuyện này.”
Nhiễm Khả vội vàng trấn an Hoàng Yến Linh, Thiệu Tử Vũ thích Lam Kỳ là
chuyện cô đã sớm biết được, cũng sớm dự liệu thái độ của Thiệu Tử Vũ.
Liễu Phương gật đầu, bà thật sự không biết.
"Bác gái, người có biết hiện tại người đeo bám anh Tử Vũ là ai không?” Vẻ mặt Nhiễm Khả lo lắng.
"Là ai?” Liễu Phương nghe được từ ‘đeo bám’ liền không thoải mái, hiện
tại phụ nữ đều là như thế này, thấy trong nhà người khác có tiền bạc
liền đeo bám không rời.
"Lam Kỳ, người còn nhớ rõ không, cái cô gái cực kỳ dã man trước kia.”
"Là con bé!" Liễu Phương nghĩ ra, nhắc tới con bé kia bà liền nổi giận.
"Ta không đồng ý." Chuyện này bà kiên quyết không đồng ý, con bé chết tiệt kia nghĩ cũng đừng nghĩ có thể bước vào cửa nhà họ.
"Yên tâm Nhiễm Khả, bác gái rất vừa ý con, bác nhất định thuyết phục Tử
Vũ cùng con qua lại.” Liễu Phương hạ quyết tâm, kết hôn là chuyện cả
đời, không thể để cho con trai dính vào.
Nghe thấy những lời này Nhiễm Khả thẹn thùng cúi đầu, đôi mắt cụp xuống
lại hiện lên lãnh ý, không thể tưởng tượng được cái con Lam Kỳ này lại
làm cho Thiệu Tử Vũ để tâm, còn được anh nói thành bà xã.