Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 23: Chương 23: Thích như vậy




Hai người vừa mới mua đồ xong ra khỏi cửa hàng, điện thoại Lam Kỳ liền vang lên, nhìn thoáng qua dãy số trên tay, vốn cô không nghĩ muốn bắt mãy, nghe tiếng chuông vang lên một lần, đóan chừng lúc điện thoại muốn ngừng, ma xui quỷ khiến cô bấm nút nghe máy.

"Này, tìm tôi có chuyện gì."

Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe qua bình thường, tùy ý.

"Bé con, ở đâu?"

Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói dịu dàng của Thiệu Tử Vũ.

"Anh không phải là đang bận rộn, tìm tôi làm gì?"

Lam Kỳ đem cuộc hẹn đổi thành bận rộn, không thể để cho anh biết cô để ý lời anh nói, nếu lời này hỏi ra cũng rất không bình thường, tuy rằng vì vậy mà cô không thoải mái một buổi tối cộng thêm thời gian một buổi sáng.

"Việc xong rồi, bé con, tôi đến tìm em."

Lam Kỳ liếc mắt nhìn cách đó không xa Mễ Đóa đang bỏ đồ lên xe, lời nói của Thiệu Tử Vũ nghe thật cám dỗ, hơn nữa bây giờ cô tâm tình không tốt, trọng điểm là do anh gây nên, nên phải là anh phụ trách.

"Chính là tôi đang ở trên đường dành riêng cho người đi bộ ở quảng trường mua sắm."

Lam Kỳ báo một cái tên, cũng không biết anh có tìm được hay không, dù sao mấy năm nay anh đều ở quân đội, thành phố phát triển rất nhanh chóng, rất nhiều chỗ mỗi năm đổi một bộ dáng.

"Ừ, tìm vị trí dễ thấy nhất chờ tôi."

Lam Kỳ liếc mắt nhìn, trên quảng trường khu kiến trúc tượng đồng phục cổ vĩ đại, vị trí kia hẳn là dễ thấy nhất.

"Tôi ở phía dưới tượng đồng chờ anh."

"Được, đừng có chạy lung tung."

Nói xong Thiệu Tử Vũ liền cúp điện thoại.

"Mễ Đóa, cậu về công ty trước, tớ có chút việc, buổi chiều sẽ về."

Lam Kỳ đem đồ trong tay ném lên xe, chỉ để lại cái túi.

Mễ Đóa cầm tay lái, kỳ quái nhìn cô một cái, Lam Kỳ không phải là người thích đi dạo phố, người này khác thường, đang yêu, nên không tránh né cô cùng học trưởng Dung qua lại, sĩ diện nên gạt cô.

"Được, cậu bận cứ đi, tớ về trước."

Mễ Đóa sảng khoái đồng ý.

“Vậy buổi chiều gặp."

"Ừ"

Mễ Đóa lái xe đi rồi, Lam Kỳ buồn bực, người này như thế nào một câu cũng không hỏi liền đi, rất không phù hợp với cá tính của cậu ta.

Mà trên xe Mễ Đóa đang cười, hỏi? Hỏi cậu sẽ nói sao? Còn không bằng tự cô theo dõi.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Lam Kỳ mở ra cây dù ở dưới tượng đồng chờ, quay mắt về phía hơi nóng cùng dòng người, kiên nhẫn của cô từ từ tan rã, cô là người có thói quen làm việc đánh nhanh thắng nhanh, làm cho cô giống như đám người nhàn nhã kia tuyệt đối là một loại tra tấn, ngày trước cô đã chọn trực tiếp đi tìm.

Rốt cuộc ở trong đám người cô thấy được một bóng dáng màu xanh lục, bước chân Thiệu ngốc vứng vàng tiêu sái ở trong đám người, dáng người cao ngất, phong cách nho nhã, tức khắc liền giống như một làn gió mát rợi thổi đi cái nóng nực cùng ồn ào xung quanh.

Ánh mắt Thiệu Tử Vũ ở trong ám người nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh liền tìm thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lam Kỳ đã tháo xuống mắt kính đang mang, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, sống động chống lại tầm mắt của anh, vẻ mặt mang cảm xúc phiền chán lập tức chuyển biến thành vẻ mặt không chút thay đổi.

"Bé con."

Thiệu Tử Vũ đến gần cô, nhìn thấy quần áo cô đang mặc thì ánh mắt tối sầm một chút.

"Tìm tôi làm gì?"

Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ, ánh mắt lại ở xung quanh anh càng quét, aiz, cô gái nhỏ này là cái biểu tình gì, háo sắc, chưa thấy qua đàn ông? Cái ánh mắt gì chứ.

"Đi ăn cơm với tôi."

Thiệu Tử Vũ nói xong liền lôi kéo tay Lam Kỳ đi về phía một cửa hàng.

"Nơi đó là chỗ bán quần áo, không có cơm để ăn."

Người này không nhìn bản hiệu à, đi nhanh như vậy, cô đang mang giày cao gót.

Đôi mắ hẹp dài của Thiệu Tử Vũ sáng lên nhìn cô một cái, dưới chân lại không có ý dừng.

"Đem quần áo trên người em đổi đi, bằng không đi cùng một chỗ với em sẽ ảnh hưởng hình tượng."

Nghe được lời anh nói Lam Kỳ nổi nóng, nhưng nhìn đến một thân quân trang của Thiệu ngốc, lửa giận từ từ dập tắt, hai người bọn họ như vậy đi cùng nhau, quả thật là không hài hòa, xem ánh mắt kỳ lạ xung quanh là có thể nhìn ra, Thiệu ngốc một thân nghiêm cẩn, mà cô lại thật bộc lửa, thấy thế nào cũng giống như là quan hệ không tốt.

Vừa vào cửa hàng không bao lâu, Thiệu Tử Vũ liền chọn cho cô một cái váy Lace.

Lam Kỳ liếc mắt nhìn qua kiểu dáng cùng số đo, ánh mắt Thiệu ngốc thật không sai, cũng không nói thêm gì, lập tức đi vào phòng thay đồ.

Bên này Thiệu Tử Vũ cũng bắt đầu đau đầu nhíu mày, từ sáng sớm ngày hôm qua đến bây giờ anh cũng chưa chợp mắt, nghĩ xử lý xong sớm một chút gặp cô gái nhỏ của anh, không nghĩ tới cô thế nhưng lại cho anh kinh ngạc vui mừng như vậy, một mảng lớn da thịt phân nửa lộ ra ngoài, căn bản là không phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm của đám đàn ông xung quanh, nên làm sao với cô bây giờ, như vậy nuôi thả thật làm cho huyết áp của anh lên cao.

Thay xong quần áo, Lam Kỳ ở trước mặt Thiệu Tử Vũ đi một vòng.

"Hiệu quả thế nào?"

Thiệu Tử Vũ thả tay xuống, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, váy thật vừa vặn, vốn là chiếc váy bình thường, bởi vì bộ ngực to xinh đẹp nâng cao, để cô mặc ra vài phần mùi vị quyến rũ, nhớ tới dáng người đáng giận vừa rồi, anh cố gắng đè ép không thoải mái trong lòng.

"Bé con mặc cái gì cũng dễ nhìn."

Thiệu Tử Vũ cười mềm mại.

Lam Kỳ lại đến gần anh, kề sát mặt vào theo dõi ánh mắt của anh.

"Anh không vui."

Cô rất hiểu rõ Thiệu ngốc, bình thường luôn là một bộ dáng cười nhạt, trên mặt rất khó nhìn ra biểu tình tức giận, điểm duy nhất bại lộ chính là ánh mắt, lúc anh không vui, trong ánh mắt là sâu thẳm u ám, giống như là bảo thạch đã trải qua đánh bóng, hào quang theo tầng tầng chuyển thành âm u, bỗng nhiên nhìn lại như bình thường không có gì khác nhau, lại gần mới có thể phát giác.

Trước kia mỗi lần cô chỉnh anh, sẽ nhìn xem ánh mắt của anh, xác định anh không phải là thật sự tức giận, vì thế cô càng đắc ý, hôm nay ánh mắt anh âm u như thế, vì vậy anh không vui, con hồ ly này che giấu thật kĩ.

"Ừ, có chút."

Thiệu Tử Vũ thừa nhận, phong cảnh xinh đẹp như thế bị đàn ông khác nhìn thấy, làm sao anh có thể vui mừng được chứ?

"Như thế nào, còn chưa có hẹn đã bị người ta bỏ mặc?"

Lam Kỳ bắt đầu nói bóng nói gió, sẽ không thật bị cô nói trúng chứ, cô đã nói rồi, người phụ nữ không có ánh mắt nào như vậy coi trọng anh chứ.

Thiệu Tử Vũ không có trả lời, trong đầu nhanh chóng phân tích lời nói của Lam Kỳ, ánh mắt của cô gái nhỏ lóe sáng mang theo động cơ bí mật dò xét, lại làm như không có việc gì che lấp, giọng điệu thực tùy ý, nhưng ý đồ mười phần rõ ràng.

Đột nhiên khóe miệng anh cũng nâng lên, anh nghĩ lời nói của anh ngày hôm qua sợ là đã bị cô gái nhỏ hiểu lầm, bây giờ còn nhớ rõ nhất định là đã quấy nhiễu cô thật lâu, anh thật sự rất hiểu cô, việc gì không có được đáp án sẽ không dễ chịu, nhất là chuyện cực kỳ để ý.

"Không có, còn chưa có hẹn làm sao có thể bị người bỏ rơi."

Thiệu Tử Vũ cười.

"À"

Lam Kỳ gật đầu, trong lòng lại bắt đầu cực kỳ khó chịu.

"Mẹ anh giới thiệu bạn gái cho anh?"

"Chỉ là bạn bè."

Thiệu Tử Vũ trả lời mập mờ.

"Oh"

Lam Kỳ lại gật đầu.

"Ai, Thiệu ngốc, anh thích loại phụ nữ nào.....Nói không chừng tôi có thể giúp anh tìm một người.”

Lam Kỳ nói lời này thật sự trái với lòng, thực ra cô muốn biết yêu cầu của Thiệu Tử Vũ cao thấp ra sao, có thể là quá cao hay không nên tìm không thấy, nếu như là quá cao, cô sẽ thêm một câu, không sai, tìm phụ nữ phải tìm như vậy, cô lại thêm một câu, kết hôn là chuyện cả đời, thà thiếu chứ không thể ẩu, không thôi anh có bạn gái không cho cô khi dễ nữa thì làm sao bây giờ?

Nhìn ánh mắt có ý tốt của cô, ánh mắt anh liền mềm mại.

"Tôi thích như vậy."

Ý anh bảo cô quay đầu lại.

Lam Kỳ quay đầu lại liền thấy phía sau mặt gương thật lớn, trong gương phản chiếu tình cảnh trong cửa hàng, một bóng dáng xinh đẹp nhoáng lên đi qua, đột nhiên Lam Kỳ quay đầu liền phát hiện ra bóng dáng kia đã đi ra khỏi cửa hàng, nhìn nhìn lại gương, chỉ để lại cô bộ dáng buồn bực trừng mắt, Thiệu ngốc chết tiệt.....

Trực tiếp chỉ cô xem không được sao, còn chơi chiêu kiểu này, làm cho cô nhìn cái gì, xem cô sao.

Vừa rồi bóng dáng kia, rất xinh đẹp, hình như là một cô gái dịu dàng ít nói.....Thì ra, Thiệu ngốc thích loại này.

Nhìn vẻ mặt bất mãn của cô, Thiệu Tử Vũ không nói gì cười khổ, cô gái nhỏ của anh khi nào thì mới có thể thông suốt? Người trong lòng của anh, từ rất lâu trước kia chính là cô, nhưng mà cô gái nhỏ cứ không hiểu, trước kia cô còn nhỏ nhưng mà sau này lớn lên vẫn không nhại bén như vậy, anh không biết kiên nhẫn của mình khi nào thì biến mất thua trong tay cô gái nhỏ kia, bình thường thật ra rất thông minh, như thế nào việc này lại vờ không biết.

"Tôi đi thanh toán, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi."

Thiệu Tử Vũ từ phía sau ôm eo nhỏ của cô, cô gái nhỏ mơ hồ này phải xuống tay nặng mới được.

Lam Kỳ bị một sực mạnh kéo vào trong ngực, theo trong gương có thể nhìn thấy Thiệu Tử Vũ dịu dàng ôm cô, trên khuôn mặt đẹp trai chứa đựng nụ cười yếu ớt, sau đó cúi đầu, mặt dán vào trên mặt cô vô cùng thân mật cọ vài cái, sau đó đôi môi xinh đẹp hôn một cái ở khóe mắt cô.

Đôi mắt Lam Kỳ trợn to, nhìn chỗ anh hạ môi xuống, thân mật chặt chẽ như vậy, Thiệu ngốc lại hôn cô.....

Vẫn là thói quen giống như khi còn bé, thói quen này sửa....Cô không thoải mái, toàn thân mềm yếu như nhũn ra.

Nhìn Lam Kỳ còn một bộ dáng mơ hồ, Thiệu Tử Vũ cười nhẹ buông cô ra, không quan hệ, bé con, chúng ta còn có thời gian cả đời, chậm rãi bỏ đi tật xấu này của em.

Ấm áp dựa vào phía sau vừa biến mất, trong lòng Lam Kỳ trống rỗng, thoáng cái cảm giác giống như bay bổng lập tức trở về, giống như còn chưa đủ.....

“Tiên sinh, đây là quần áo đã gói xong.”

Mặt nhân viên nữ của cửa hàng ở quầy thu ngân hơi đỏ lên, làm sao có thể có quân nhân đẹp trai như vậy, đối với bạn gái tốt như vậy, lãng mạn như vậy.

Thiệu Tử Vũ nhìn lướt qua quần áo, thản nhiên nhả ra một chữ.

“Vứt.” Về sau không cho phép cô mặc loại quần áo này, có mặc cũng chỉ có thể mặc ở nhà cho một mình anh xem.

"A"

Nhân viên nữ ở cửa hàng ra vẻ đáng tiếc, quần áo này là kiểu dáng mới, dường như là sản phẩm quốc tế, bỏ đi thật đáng tiếc.

Thiệu Tử Vũ chẳng qua là xoay người, tỏ vẻ ý tứ của anh chính là đúng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.