Trúc Mã Khó Đoán

Chương 43: Chương 43: Bình tĩnh lại




"Sao sắc mặt xấu thế?" Triệu Lâm Tô hỏi.

"Không có gì".

Triệu Lâm Tô phát hiện ra, sau khi trở về nhà từ tối hôm qua đến tận bây giờ, Thẩm Ngôn thường xuyên nói lời "Không sao", "Không có gì" mang tính chất vô cùng qua loa với hắn.

Sắc mặt hắn không đổi: "Hai giờ chiều ngày mai tập hợp nhé? Đi muộn quá dễ kẹt xe".

Lòng Thẩm Ngôn rất loạn, có thể nói là rối như tơ vò.

Thật ra thỉnh thoảng Triệu Lâm Tô cũng sẽ làm lòng cậu rối tung, nhưng sau một hồi rối tung, Triệu Lâm Tô dường như sẽ "khôi phục bình thường", để cậu lại cảm thấy thoải mái, tựa như một trận gió nhẹ thổi qua tạo nên gợn sóng, bình tĩnh rồi thì lại có một trận gió nhẹ, ấm áp dịu dàng, nhưng không bao giờ khiến cậu cảm thấy quá khó chịu.

Mấy lời của Hàn Hách lại giống như cuồng phong bão táp, còn mang theo gai nhọn, đâm đến mức khiến người ta tức giận.

Nếu như không phải Thẩm Ngôn cảm thấy mình chưa chắc đã đánh thắng được kẻ này thì cậu đã sớm cho cậu ta một nắm đấm.

"Liên quan đéo gì đến mày?"

Thẩm Ngôn đẩy bàn ra đứng dậy, "Tao và Triệu Lâm Tô có quan hệ thế nào, mày quản được sao? Mày là cái thá gì?"

"Lúc thì cậu nói mình không phải, lúc lại nói mình phải, đến cùng có phải hay không? Cậu như thế này có khác gì mọi chuyện đều làm nhưng vẫn cho rằng mình trong sạch? Bản thân cậu có biết mình thật sự cần cái gì không?"

Thẩm Ngôn cảm thấy giọng điệu lập luận của người này có chút như đã từng quen.

"Mày và Đường Thần có quan hệ gì?"

Hàn Hách bị hỏi ngược lại, ngẩn người ra. Cậu ta lập tức nở nụ cười tươi tắn hơn: "Cậu rất thông minh".

"Nói nhảm". Thẩm Ngôn kéo thẳng balo lên vai, hất cằm với Hàn Hách: "Đại ca này, nếu mày rảnh quá thì có thể đi tra lại điểm trúng tuyển đại học, đừng ở chỗ này đùa mấy lời thiểu năng như thế nữa, rất buồn cười đấy".

Hàn Hách bị cậu mắng vẫn cười, còn cười cực kỳ dâm đãng: "Thẩm Ngôn, cậu thật đáng yêu".

"Cút đi đồ ngu xuẩn---".

Toàn thân Thẩm Ngôn nổi da gà, vội vàng rút lui.

Lúc sắp đi tới cửa, cậu cảm thấy chưa nguôi cơn giận, quay đầu lại giơ ngón giữa.

Hàn Hách tặng một nụ hôn gió cho cậu.

Thẩm Ngôn: "..."

Đệt mợ, gặp phải biến thái hàng thật giá thật.

Tuy rằng Thẩm Ngôn không thèm quan tâm tới Hàn Hách, nhưng mấy câu kia của Hàn Hách vẫn quẩn quanh trong lòng cậu.

Cậu và Triệu Lâm Tô đang trong tình trạng mập mờ sao? Cậu đang hưởng thụ sự mập mờ này của họ? Cậu đây là cái gì cũng đã làm nhưng lại không chịu thừa nhận? Đến cùng thì cậu đang muốn cái gì?

Đầu cậu ong ong, một số thứ vốn bị cậu cố gắng kiềm chế bỏ qua bị khuấy đảo rối tung thành một đống.

"Cuối tuần... có chút việc..."

Thẩm Ngôn lúng túng đáp cho qua.

Triệu Lâm Tô im lặng một lát, không hỏi thêm: "Được, vậy để lần sau có cơ hội lại đi".

Tối hôm đó, Thẩm Ngôn không online.

Lòng cậu phiền loạn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Hách lại nhắn tin tới.

[Tức giận à? Nếu như cậu xác định mình chắc chắn là trai thẳng thì tôi không còn gì để nói, tôi sẽ từ bỏ. Nhưng Thẩm Ngôn này, cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu có thực sự thẳng như cậu nghĩ không? Nếu như Triệu Lâm Tô có thể, vậy chứng tỏ cậu có thể chấp nhận tất cả những người con trai khác, tương đương với chuyện tôi có cơ hội.]

Thẩm Ngôn kéo thẳng cậu ta vào sổ đen.

[Thằng chó: Hôm nay không online à?]

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, đây đâu có thể được coi là chó được, chó chân chính còn có đầy đường. Thế là cậu khôi phục thân phận con trai cho Triệu Lâm Tô.

[SY: Hơi mệt.]

[Con trai: Ngủ sớm một chút.]

[Con trai: Ngủ ngon.]

[SY: Ngủ ngon.]

Một hơi thở dài thoát ra từ trong lỗ mũi, hai tay Thẩm Ngôn đệm sau đầu, lòng hiện lên từng trận từng trận phiền muộn.

Cậu đã từng tới quán bar gay.

Chướng khí mù mịt, không thấy có ý nghĩ gì.

Đôi tình nhân Chu Ninh Ba và Lương Khách Thanh, chia chia hợp hợp giày vò mãi chẳng xong, không hề thú vị.

Hai cậu gay mới quen, Đường Thần Hàn Hách, cả hai đều là kẻ ngu ngốc.

Phim kịch và thế giới hiện thực luôn có sự khác biệt.

Thẩm Ngôn trở mình, đầu óc vô cùng rối loạn, có rất nhiều thứ tồn đọng trong đó nhưng cậu không muốn suy nghĩ nữa.

Nói cậu trốn tránh cũng được, cậu muốn an ổn với cuộc sống hiện tại cũng được, tóm lại, cậu không muốn suy nghĩ thêm.

Cuối tuần, Thẩm Thận vẫn tăng ca như cũ, trước khi đi làm vẫn cưng nựng bám dính em trai như mọi ngày.

Lần đầu tiên Thẩm Ngôn đặt câu hỏi với anh: "Anh, sau này anh kết hôn rồi, có phải chúng ta sẽ không thân thiết với nhau như thế này nữa?"

"Hả?" Thẩm Thận ôm em trai qua một cái chăn: "Nói linh tinh gì đấy, chúng ta là anh em ruột, huyết thống trong người không thể chia cắt, sao có thể không còn thân thiết?"

Nét mặt Thẩm Ngôn như có điều suy nghĩ.

Thẩm Thận cảm động đến mức dùng mặt cọ cọ vào em trai: "Bé cưng, cuối cùng bé cũng nhận ra tình yêu của bé đối với anh rồi".

"Đừng cọ vào người em, mặt anh bôi cái gì đấy hả, dính dính nhớp nháp, anh mau chóng cút đi làm đi----".

Thẩm Thận: "..." Tuổi tác đã cao, đi làm bôi chút kem dưỡng da cũng không được hả?!

Thẩm Ngôn rời giường đi chơi bóng.

Mỗi khi có chuyện phiền lòng chơi một trận bóng sẽ tiêu hóa được không ít, cậu không hứng thú chơi bóng với kẻ ngu ngốc, nhưng chuyện chơi bóng vốn vô tội.

Trong công viên không có ai, Thẩm Ngôn đi tới sân bóng gần đó.

Trong sân bóng cậu gặp phải nhóm người từng tới công viên đoạt địa bàn hồi hè.

Cậu không nhận ra họ, nhưng họ nhận ra cậu.

"Ôi, anh đẹp trai, anh đến chơi bóng à? Lần đó anh giới thiệu bọn em sang bên này quả thật không tệ, thời tiết lạnh rồi, chơi bóng bên ngoài không thích hợp, vào trong này vừa thoải mái, thu phí cũng không quá cao".

Mấy người cười cười nói nói, hoàn toàn mất đi mùi thuốc súng trong trận đấu đoạt địa bàn lần trước.

Đều là những người thích chơi bóng, chẳng ai có ý xấu gì, rất nhanh họ đã rủ Thẩm Ngôn cùng tham gia chơi bóng với mình.

Thẩm Ngôn sao có thể không biết xấu hổ chiếm chỗ thành viên chính của đội bọn họ: "Bình thường trong trường tôi luôn là thành viên đội dự bị, các cậu có ai cảm thấy mệt mỏi thì để tôi thay chỗ, vị trí nào cũng được".

"Được, anh đẹp trai, chờ anh ra sân biểu diễn đó----".

Thẩm Ngôn ở bên ngoài vẫy tay, bày tỏ ok.

Giày chơi bóng ma sát với mặt đất, tiếng bóng bồm bộp bang bang, hô to gọi nhỏ, mồ hôi chảy ròng.

Thẩm Ngôn bỗng nhiên cảm thấy thư giãn.

Cảm giác thư giãn này hết sức thuần túy, không có bất cứ chút pha tạp nào, rất đơn giản, chỉ có chơi bóng rổ, vận động, đùa giỡn.

Thẩm Ngôn thích đơn giản.

Cậu đan hai bàn tay đặt lên trước trán, trong lòng thầm nhủ nếu như chuyện gì cũng đơn giản như chơi bóng rổ thì thật tốt.

Chừng 10 phút sau có người ra nghỉ, Thẩm Ngôn vào sân, mạnh mẽ hoạt động đổ mồ hôi.

Có người vỗ vào vai cậu.

Hôm nay Thẩm Ngôn mặc bộ đồ chơi bóng, quần đùi áo sát vai, một phần lớn mảng da lộ ra ngoài. Có người vỗ vào vai cậu một cái, cậu như bị giật mình ngoảnh nhìn sang. Đối phương hoàn toàn không có cảm giác gì, khen ngợi cậu: "Người anh em, anh ném chuẩn quá!" Nói xong còn nhéo nhéo cánh tay Thẩm Ngôn: "Ôi, cơ bắp này, tuyệt ha."

Thẩm Ngôn rời khỏi sân ra ngoài uống nước.

Tóc nhỏ mồ hôi chảy xuống ấn đường, cậu vừa uống nước vừa ngẩn ngơ.

Hình như cậu đã thay đổi.

Trong vô thức cậu đã không còn giống như lúc trước.

Bắt đầu nhạy cảm với những đụng chạm đột ngột của người cùng giới.

Hình như cậu không hề phát hiện ra sự thay đổi này, hoặc là nói cậu không để ý tới.

Thẩm Ngôn chống ghế ngồi xuống.

Trái tim thình thịch đập loạn.

Đột nhiên cậu cảm nhận được một sự khủng hoảng nhàn nhạt, cậu giương mắt nhìn về phía sân bóng. Trong sân đều là những cậu trai cao lớn mạnh mẽ, có người vừa ném bóng vào trúng rổ, chạy một vòng quanh sân, bị vài người vỗ mông mấy cái, người kia chỉ cười hì hì, giơ hai tay lên, ngón trỏ chỉ lên trời, mặt mũi bày tỏ "ông mày thật lợi hại".

Thẩm Ngôn như tự thấy được chính mình trước kia.

Hiện tại thì thế nào? Bây giờ nếu có người muốn vỗ mông cậu, chắc chắn cậu sẽ lập tức nhảy dựng lên.

Thẩm Ngôn lại ừng ực uống thêm hai ngụm nước.

"Anh đẹp trai, mệt rồi hả? Thể lực không theo kịp?"

Thẩm Ngôn cười cười: "Nghỉ năm phút, nghỉ năm phút".

Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động lên.

[Con trai: Chào buổi sáng.]

[Con trai: Đã xong việc chưa?]

Thẩm Ngôn siết chặt điện thoại di động, lướt lên phía trên.

Một lần nữa, cậu xem xét lại lịch sử trò chuyện của hai người.

Giữa "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon" xen lẫn rất nhiều lời vô nghĩa.

Khác biệt với những câu tổn thương lẫn nhau hồi trước, Triệu Lâm Tô sẽ gửi cho cậu ảnh chụp phong cảnh hai bên đường, một hộp dâu tây với lời nhắn đây là bữa sáng ngày mai của cậu, kể cho Thẩm Ngôn mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo, hỏi Thẩm Ngôn ngày mai hắn lên mặc gì...

[Con trai: Nhàm chán quá, có muốn ra ngoài chơi bóng không?]

Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhắn tin trả lời lại.

[SY: Tao đang chơi bóng].

[Con trai: Ở đâu?]

[SY: Sân bóng gần nhà.]

[Con trai: Tao đến chơi cùng nhé?]

[SY: Bỏ đi].

[SY: Mày chơi bóng quá tệ.]

"Ôi, sao lại có thêm một anh đẹp trai nữa đến đây rồi?"

Thẩm Ngôn nghe thấy tiếng bàn tán liền ngẩng đầu, trong chớp mắt, cậu đã tưởng rằng người tới là Triệu Lâm Tô.

"Nhìn thấy tôi tâm tình tệ đến thế hả?"

Hàn Hách cười nói đi tới.

Cậu ta mặc trang phục bóng rổ trông thuận mắt hơn trang phục thường ngày một chút, thế nhưng trong mắt Thẩm Ngôn, nhìn thế nào cũng cảm thấy phiền.

Mí mắt lại tiếp tục rũ xuống, Thẩm Ngôn lười hỏi sao cậu ta lại tới đây, người có tiền luôn có biện pháp của người có tiền.

"Chơi một trận?"

Thẩm Ngôn không thèm để ý tới cậu ta, cúi đầu vạch tới vạch lui trên Wechat.

"Chơi một trận đi, nếu cậu thắng, sau này tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Thế nào?"

Thẩm Ngôn vẫn không thèm để ý.

"Sợ? Cảm thấy mình không thắng được?"

Thẩm Ngôn lười biếng nâng mí mắt lên: "Mày đọc ít sách nên chỉ biết dùng mỗi chiêu khích tướng này thôi hả?"

"Thế nhưng chiêu này rất có tác dụng". Hàn Hách cười vô cùng thiếu đòn: "Cậu xem, không phải cuối tuần cậu đã không ra ngoài chơi với cậu ta nữa rồi đó sao?"

"Người học thể thao chưa chắc đã là người ngốc, cậu nói xem có đúng hay không? Ngôn Ngôn".

Thẩm Ngôn chân chính bị chọc giận.

Không vì thứ gì khác, chỉ vì hai chữ cuối cùng.

"Ngôn Ngôn" là thứ cậu ta có thể gọi sao?!

Thẩm Ngôn đứng thẳng lên, sắc mặt trầm xuống: "Solo đi, thua thì cút, nói nhiều có tác dụng gì".

Hàn Hách mỉm cười gật đầu.

"Vậy nếu cậu thua thì sao?"

"Nếu tao thua tao sẽ biến mất khỏi cuộc đời của mày".

Hàn Hách cười thành tiếng, vừa cười vừa lắc đầu: "Cậu thật sự quá đáng yêu. Thế này đi, nếu cậu thua, ra ngoài chơi với tôi một lần nhé. Được chứ?"

"Được". Thẩm Ngôn cũng cười: "Đáng yêu có phải không? Hi vọng chút nữa mày vẫn cảm thấy vậy".

Thẩm Ngôn rất hiếm khi nổi giận, thế nhưng hôm nay cậu đã giận thật, không chỉ vì cậu ghét Hàn Hách, mà còn vì trong lòng cậu vốn đã có nỗi bực bội khác. Nếu có người đã muốn đi tìm chết, vậy thì cậu sẽ không khách khí nữa.

Đám người chơi trên sân đã mệt mỏi, nghe nói có người muốn solo, ai ai cũng nhao nhao xuống sân chuẩn bị làm khán giả.

"Anh đẹp trai cố lên---".

Thẩm Ngôn cầm bóng trong tay, nhìn về phía Hàn Hách đứng trên phần sân đối diện.

"Tao nhớ mày từng nói, chuyên ngành của mày không phải bóng rổ?"

"Đúng".

Thẩm Ngôn gật gật đầu: "Quả đúng như vậy, có thể nhìn ra mày đúng là một con gà mờ".

Cho rằng mình có dáng dấp cao to thì ngon lắm à?

Hàn Hách biết Thẩm Ngôn chơi bóng rất ác, cậu ta đã từng đối đầu với cậu trong trận bóng.

Nhưng đó là khi có đồng đội.

Hiện giờ cả hai bên đều không có đồng đội.

Thẩm Ngôn ---- càng tàn ác hơn.

Mùi thuốc súng tỏa ra cực kỳ nồng nặc, gương mặt hiền lành của Thẩm Ngôn hiện lên sự quyết liệt mạnh mẽ bình thường khó thấy, đôi mắt sáng đến kinh người. Một thoáng mắt đối mắt cùng nhau, Hàn Hách thất thần, Thẩm Ngôn dẫn bóng chạy qua, trở tay lên rổ.

"Bangggg".

Cơ thể thon dài rơi xuống, Thẩm Ngôn vén vạt áo bóng rổ lên lau mồ hôi trên mặt, đồng thời gửi tới Hàn Hách một nụ cười khinh bỉ, im lặng mấp máy môi.

"Rác rưởi".

Biểu cảm vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, so với dáng vẻ thông thường như hai người khác biệt.

Hàn Hách thua, hơn nữa còn thua rất thảm. Sau khi thua, cậu ta không còn cười nữa, ánh mắt vững vàng dính chặt lên thân thể Thẩm Ngôn đang cúi đầu hất tóc không xa.

Thẩm Ngôn vuốt tóc ngược về phía sau, mặt lạnh châm chọc Hàn Hách. Bỗng nhiên, cậu đưa tay cởi áo chơi bóng, để lộ một thân cơ bắp trắng tinh đẹp đẽ, cơ bụng khẽ nhấp nhô, mồ hôi thuận theo từng khối cơ bắp chảy xuống bên dưới lưng quần, gọi ra một trận huýt sáo.

Gay thì sao, đứng trước mặt gay chẳng lẽ cậu phải hoảng sợ? Cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm? Nhảm nhí.

Thẩm Ngôn thầm nói với chính mình, cậu vẫn chính là bản thân cậu, cậu không hề thay đổi.

"Tao tin tưởng mày là đàn ông, nói được hẳn sẽ làm được. Sau này đừng để tao thấy mày nữa", Thẩm Ngôn vắt áo chơi bóng mới cởi lên bả vai, mỉm cười nói chuyện: "Không thì đm nhà mày, gặp mày một lần tao đánh một lần".

Từ đầu tới cuối Hàn Hách luôn đứng im tại chỗ, không động đậy.

Đột nhiên cậu ta hiểu được, thế nào là sự quyến rũ của trai thẳng.

Thẩm Ngôn quay người nhặt đồ của mình trong tiếng reo hò xô đẩy của đám đông.

"Anh đẹp trai ơi, anh quá xịn. Nhìn không ra đấy, trước đó anh toàn giấu nghề phải không?"

Thẩm Ngôn cười ha hả, cầm áo lau qua loa mồ hôi trên người. Đúng lúc đang định lau tới sau lưng, cổ tay đột nhiên bị tóm chặt lại. Cậu tưởng Hàn Hách còn muốn dây dưa, quay đầu hung dữ quát: "Đm..."

... cho mày mặt mũi mà mày không cần à.

"Triệu Lâm Tô?" Thẩm Ngôn mở to hai mắt nhìn hắn.

Sắc mặt Triệu Lâm Tô thối y hệt hồi họ mới quen.

Sự hoang dã từ bên trong ánh mắt của hắn, lông mày, đường nét khuôn mặt tràn ra, tựa như chuẩn bị bùng nổ.

"Sao mày..."

Triệu Lâm Tô nói: "Mặc áo vào".

Thẩm Ngôn mặc áo chơi bóng vào, cũng khoác cả áo phao lên.

Triệu Lâm Tô quay đầu nhìn về phía Hàn Hách đứng bên kia, Hàn Hách đã tỉnh táo lại, đang tủm tỉm cười.

Triệu Lâm Tô nhìn chằm chằm cậu ta.

Hàn Hách còn đang cười, trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt kẻ này hình như rất muốn đánh mình.

Triệu Lâm Tô quay đầu tóm cổ tay Thẩm Ngôn kéo đi.

Thẩm Ngôn hơi ngẩn người, lòng bàn tay siết chặt nhưng không né tránh, đi theo Triệu Lâm Tô ra bên ngoài.

Sau khi ra khỏi sân bóng, Thẩm Ngôn muốn rút tay, Triệu Lâm Tô lại siết chặt tay mình hơn, không chịu buông ra. Thẩm Ngôn kéo tay lần nữa, Triệu Lâm Tô mới thả lỏng.

Trên cổ tay còn lưu lại sức mạnh và nhiệt độ, Thẩm Ngôn nhìn bóng lưng cao lớn nhanh nhẹn của Triệu Lâm Tô, đột nhiên cảm thấy không còn sức lực.

Cậu đang làm gì thế này?

Cậu và Triệu Lâm Tô rốt cuộc đang làm gì thế này?

"Tao lái xe đến".

Giọng điệu của Triệu Lâm Tô đã bình tĩnh hơn.

Thẩm Ngôn không nói gì, nhét tay vào túi áo cùng đi ra ngoài.

Xe của Triệu Lâm Tô đậu trong bãi đỗ xe của sân bóng, bên cạnh con xe thể thao 911.

Đỗ không tốt cho lắm, lúc Thẩm Ngôn đi sang liền phát hiện ra thanh cản ở đuôi xe đã va chạm với vách tường phía sau.

Cậu hít một hơi khí lạnh thật sâu, quay đầu nhìn Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô lạnh lùng liếc qua con 911 bên cạnh, Thẩm Ngôn nhìn nét mặt của hắn, cảm thấy thứ hắn muốn va chạm không phải vách tường mà là con 911 kia.

Triệu Lâm Tô đưa Thẩm Ngôn đến cổng khu chung cư.

Toàn bộ quá trình hai người đều không nói chuyện.

Xe dừng lại, Thẩm Ngôn không xuống xe, Triệu Lâm Tô cũng không hỏi lý do.

Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Không sao chứ?"

"Tao có thể có chuyện gì được?"

Thẩm Ngôn bật cười châm chọc: "Ban ngày ban mặt, nó có thể cưỡng hiếp tao được sao?"

Triệu Lâm Tô quay sang, Thẩm Ngôn cũng quay sang. Lồng ngực cậu có thứ cảm xúc một mực lưu giữ lại tại bên trong. Nhưng tính cách của cậu, sự dịu dàng của Triệu Lâm Tô, tình cảm suốt mười năm của họ, từng thứ từng thứ phức tạp lặp đi lặp lại nhiều lần liên tục đè thứ cảm xúc đó xuống.

Thẩm Ngôn lấy hết can đảm.

"Triệu Lâm Tô, tao cảm thấy hai chúng ta đã có chút thay đổi, không còn đơn thuần giống như trước kia nữa".

Cảm xúc của Triệu Lâm Tô vẫn đang dừng lại ở nỗi phẫn nộ mất đi lý trí bùng nổ ầm vang khi trông thấy Hàn Hách đối mặt với Thẩm Ngôn.

Một câu nói đó như nước đá thấu xương tưới lên trái tim hắn, khiến hắn tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới nhận ra lông mày Thẩm Ngôn đã nhíu sâu, sắc mặt bình tĩnh đầy phiền muộn.

"Chúng ta vẫn giống như trước đây đi".

"Thật đơn giản, lại tốt đẹp".

- --


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.