Trúc Mã Khó Đoán

Chương 13: Chương 13: Đi ngủ




Ban đêm Triệu Lâm Tô ngủ trong phòng khách.

Thẩm Ngôn bảo hắn vào ngủ trong phòng Thẩm Thận nhưng Triệu Lâm Tô từ chối: "Cứ để tao ngủ trên ghế sofa, lỡ đâu giữa đêm anh Thận lại trở về".

"Anh tao nói ngày mai anh ấy mới quay về".

"Qua 0 giờ đã thành ngày mai".

Thẩm Ngôn không thể phản bác được, cậu cảm thấy anh trai mình hoàn toàn có khả năng nửa đêm nửa hôm giết về đến nhà.

Phần đệm trên chiếc nạng đã khô, Thẩm Ngôn gõ gõ cái nạng: "Không thì mày cứ về nhà đi. Anh tao quay về thấy tao không sao anh ấy sẽ không nói thêm gì nữa đâu".

"Không được".

Triệu Lâm Tô gác chân dài lên ghế sofa: "Chuyện tao đã đồng ý tao sẽ không nuốt lời".

Thẩm Ngôn thầm nghĩ, không phải ngay lúc ban đầu mày đã định bỏ đi rồi hả?

Thẩm Ngôn đành phải chống nạng quay về phòng ngủ. Lúc tới cửa phòng ngủ cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Phòng khách nhà cậu không lớn, diện tích sofa có hạn, Triệu Lâm Tô tay dài chân dài nằm trên sofa còn phải cong chân.

Trước kia khi tới nhà họ, Triệu Lâm Tô luôn ngủ cùng cậu.

Giường của cậu tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Căn phòng cậu đang ở vốn là phòng của Thẩm Thận, hai anh em cùng ngủ chung từ bé. Sau khi bố mẹ qua đời, Thẩm Thận chuyển sang phòng bố mẹ.

Thẩm Ngôn trở về giường nằm, dựng nạng vào cạnh tủ đầu giường.

Thời gian còn sớm, cậu nằm trên giường không ngủ được, lôi điện thoại ra thì lại không có ai trò chuyện.

Người duy nhất có thể trò chuyện với cậu hiện giờ đang nằm trong phòng khách.

Thẩm Ngôn nhắn tin tới cho Chu Ninh Ba.

[SY: Bé Ba, hỏi mày một chuyện].

Chu Ninh Ba nhanh chóng trả lời, hỏi cậu có chuyện gì.

[SY: Mày thích hình mẫu con gái như thế nào?]

Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động, trợn mắt nhìn màn hình như sắp xuyên thủng nó ra mới nhận được tin nhắn thành thập đáp lời của đối phương.

[Định Phong Ba: Thích người dịu dàng.]

Thẩm Ngôn: "..."

Cậu nhìn thế nào cũng không nhìn ra nổi Lương Khách Thanh và hai chữ dịu dàng có dính dáng gì tới nhau.

Chẳng lẽ hình mẫu yêu thích hoàn toàn không giống với đối tượng ảo tưởng tình dục?

Chẳng lẽ những lời trên mạng đúng là sự thật? Con người luôn có xu hướng ảo tưởng tình dục với một số đối tượng hoàn toàn không có khả năng?

Thẩm Ngôn tự suy ngẫm lại, cậu phát hiện ra cậu rất giống anh trai mình, cả hai vẫn đang dừng lại ở giai đoạn cậu trai hay mơ mộng.

Cậu thích Đường Di nhưng cho tới tận giờ cậu chưa từng ảo tưởng cô ấy. Cậu luôn mang theo một thứ tình cảm mông lung tốt đẹp khi tưởng tượng về cô chứ không giống với phần lớn những ảo tưởng khác của nhân loại.

Nói như vậy, đối tượng ảo tưởng tình dục không liên quan đến người mình thích.

Tuy nhiên, giới tính vẫn phải giống nhau.

Thẩm Ngôn không hiểu được tâm lý của Chu Ninh Ba và Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn mệt mỏi muốn xoay người thế nhưng chân cậu phải tránh chuyển động nhiều mà hơi xoay người chỉ đủ khiến cậu giảm bớt một chút đau mỏi trên cơ thể.

[SY: Ngủ chưa?]

[Con trai: 1].

Thẩm Ngôn đặt điện thoại di động xuống, gọi to một tiếng xuyên qua cánh cửa phòng: "Triệu Lâm Tô ----"

Triệu Lâm Tô đi tới, đẩy cửa vào phòng, nét mặt bình thản: "Muốn đi vệ sinh?"

Thẩm Ngôn nằm trên giường, tầm mắt dừng trên chiếc áo bóng rổ treo bên tường, lời nói trôi chảy: "Sofa chật lắm, lên giường ngủ đi".

Cậu không nhìn Triệu Lâm Tô cũng không biết nét mặt hiện tại của hắn như thế nào.

Dù sao lòng cậu ngay thẳng, cậu chỉ thương cho anh em tốt nhà mình.

"Đói khát đến thế cơ à?"

Thẩm Ngôn liếc mắt sang, nét mặt Triệu Lâm Tô lại cười như không cười.

"Ai đói khát?"

Thẩm Ngôn rất muốn nhảy dựng lên đánh cho kẻ này một trận, đánh được như thế lòng cậu cũng thoải mái hơn.

"Mày cút đi ---"

Thẩm Ngôn vung tay chỉ ra bên ngoài: "Ra mà ngủ ghế sofa của mày, lòng tốt của tao lại bị mày xem thành lòng lang dạ thú".

Triệu Lâm Tô cười một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Thẩm Ngôn câm nín nhìn cánh cửa phòng. Cậu còn chưa muốn nói gì với hắn, thằng Triệu Lâm Tô này đã mở miệng ra trước. Cũng đúng, nếu da mặt không đủ dày sao có thể ảo tưởng đến người bạn tốt nhất của mình đây?

Thẩm Ngôn giơ ngón giữa về hướng cửa.

Sau đó bóng dáng Triệu Lâm Tô lại lần nữa xuất hiện ở cửa phòng, nhướng mày với ngón giữa của cậu: "Đây là chờ không kịp đấy hả?"

Thẩm Ngôn: "..." Đúng, tao không thể chờ thêm được nữa, muốn đập cái thằng chó nhà mày.

Triệu Lâm Tô cầm laptop tới thẳng bên giường.

Người khác mới lên giường, chiếc giường liền đàn hồi trở lại, dao động lan đến vị trí của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn cũng rung rung theo nệm giường, cậu lùi người về phía bên mép.

"Ngủ đi". Triệu Lâm Tô nhìn chằm chằm màn hình laptop, "Ngủ nhiều sẽ cao lớn hơn".

"Tao đã hơn hai mươi rồi, lớn sao nổi nữa?"

"Đừng bỏ cuộc". Triệu Lâm Tô kéo chuột trên luận văn, chậm rãi nói: "Bóng rổ Trung Quốc còn đang chờ mày đến chấn hưng đấy".

"..."

Mày vẫn chưa thôi được, có đúng không!

Thẩm Ngôn liếc qua màn hình máy tính của hắn, trên đó là một bài luận văn bằng tiếng Anh.

"Mày muốn viết luận văn hả?"

"Ừ".

Thẩm Ngôn "Ồ" một tiếng.

Sinh viên học lên đại học năm ba giống như người tới tuổi trung niên, ai cũng phải bắt đầu đối mặt với sự lựa chọn cho tương lai, phải chuẩn bị trên đủ mọi phương diện.

Thẩm Ngôn đã sớm nghĩ kỹ, cậu muốn đi làm ngay sau khi tốt nghiệp.

Qua lời của Triệu Lâm Tô, hẳn là hắn muốn tiếp tục học lên. Dù sao gia đình hắn đều đi theo con đường này, có nền tảng tốt như vậy không làm nghiên cứu khoa học thì thật đáng tiếc.

Thẩm Ngôn hơi nâng người lên cùng đọc luận văn với hắn.

"Có suy nghĩ gì không?" Triệu Lâm Tô quay đầu nhìn cậu.

Thẩm Ngôn nói: "Mở lại đoạn đầu đi".

Triệu Lâm Tô quay lại phần trang đầu của luận văn, đẩy laptop sang bên cậu.

Thẩm Ngôn nhanh chóng đọc qua, "Kéo xuống".

Dùng giọng nói chỉ huy người kia mở cho mình xem mấy trang luận văn, Thẩm Ngôn nói: "Luận văn này khá thú vị, trình độ không tồi, quan điểm cũng mới lạ, không tệ. Mày tìm ở đâu thế?"

Thẩm Ngôn nhìn sang Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô cười cười.

Cực kỳ thiếu đòn.

Thẩm Ngôn: "..."

Thẩm Ngôn: "Không phải chứ... tác giả là mày?"

"Chính xác".

Thẩm Ngôn: "..."

Oa, thằng cha này tự yêu bản thân đến độ cậu không thể nào chịu đựng nổi. Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ lại ngồi thưởng thức luận văn của chính mình?

Ngàn vạn lời nói của cậu chỉ có thể hóa thành một câu: "Được đăng chưa?"

"Được đăng rồi".

"SCI?"

"Mày nói thử xem?"

(*) SCI: tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật và công nghệ.

Thẩm Ngôn đã chết.

Ghen tị đến chết.

Nếu đây là luận văn của cậu, đừng nói ban đêm không ngủ lôi ra ngồi đọc, khi cậu ăn cơm, đi vệ sinh nhất định cũng sẽ ôm theo, thậm chí còn in cả ngày xuất bản tạp chí này lên người nữa!

"Mày..." Thẩm Ngôn nghẹn nửa ngày, chỉ có thể phun ra một lời khen khô khan cằn cỗi: "Thật trâu bò".

Triệu Lâm Tô nói: "Giáo sư Triệu và giáo sư Lâm đã cho rất nhiều ý kiến".

Thẩm Ngôn vừa lắc đầu vừa nói: "Đừng nói nữa, tao không ngưỡng mộ mày đâu". Cậu quay đầu lại, hỏi hắn: "Của riêng mày hay chỉ đứng tên?"

"Mày nói xem?"

Thẩm Ngôn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.

Với cá tính của Triệu Lâm Tô, luận văn hắn gửi đi đương nhiên phải là luận văn hắn tự hoàn thành.

Thẩm Ngôn ngửa mặt lên trời thở dài, "Triệu Lâm Tô, tao thực sự rất phục mày đấy... Thôi, lấy ra tao chiêm ngưỡng thêm lúc nữa nào".

Ban đầu Thẩm Ngôn còn nghĩ hai người họ ngủ cùng một giường ít nhiều cũng có chút xấu hổ, kết quả chỉ đọc luận văn của Triệu Lâm Tô cậu đã có thể đọc hơn nửa tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng lại hỏi Triệu Lâm Tô một số kiến thức trong đó, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác.

Thẩm Ngôn bội phục Triệu Lâm Tô đến mức muốn quỳ lạy hắn, mày giỏi, siêu giỏi.

Một nhân vật xuất sắc thế này ngủ cùng giường với cậu, là anh em tốt của cậu, trong đầu còn coi cậu là đối tượng ảo tưởng!

Thẩm Ngôn bỗng nhiên lại cảm thấy mình cũng xuất sắc chẳng kém cạnh gì, chuyện gì xảy ra với cậu thế này?

Thẩm Ngôn cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu đẩy máy tính về phía trước: "Không được, không đọc nổi nữa".

Triệu Lâm Tô khép laptop đặt lên đầu giường: "Vậy thì ngủ đi".

Thẩm Ngôn thoáng cái tỉnh táo hẳn ra.

Triệu Lâm Tô ở bên cạnh đã nằm xuống, Thẩm Ngôn dựa lên gối đầu không động đậy, lại tiếp tục bàn luận về phương diện học thuật: "Mày giấu chuyện luận văn này kỹ ghê, đến tao cũng không nghe được chút tin tức gì".

"Bình thường thôi, tại tính tao luôn khiêm tốn".

Triệu Lâm Tô nhắm mắt lại, mái tóc ngắn và hàng mi phủ lớp bóng mờ lên trên gương mặt của hắn.

"Chắc là cũng sẽ được vinh danh trên trang chủ học viện của chúng ta đấy".

"..."

Thẩm Ngôn giơ tay lên giữa không trung, làm tư thế muốn bóp cổ Triệu Lâm Tô một cái: "Mày đừng nhắc lại chuyện ấy nữa có được không hả?"

"Tại sao lại không được nhắc?"

Khóe miệng Triệu Lâm Tô nhếch lên: "Không phải rất đẹp trai à?"

Thẩm Ngôn thầm nghĩ, đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, đẹp trai chết người, thế nên đêm nay cái loại như mày đừng có ảo tưởng ông đây nữa.

Đèn còn chưa tắt, ánh sáng mờ mờ âm thầm chiếu lên đầu giường. Thẩm Ngôn cẩn thận nằm xuống, buông cái chân bị thương ra ngoài giường, để nó lơ lửng giữa không trung.

Lần gần nhất cậu ngủ chung với Triệu Lâm Tô là kỳ nghỉ hè năm lớp 12.

Lúc ấy Thẩm Ngôn không hề có cảm giác kỳ quái nào cả. Cậu chơi ở ngoài quay về nhà, người ngợm mệt mỏi, rửa mặt xong là đi ngủ, lúc tỉnh lại, Triệu Lâm Tô đã lên máy bay rời khỏi thành phố, ký ức còn sót lại không có gì đặc biệt.

Thẩm Ngôn vươn tay tắt đèn.

Căn phòng chìm vào trong bóng tối, Thẩm Ngôn cũng nhắm mắt lại.

Điều hòa không khí "ù ù" thổi, Thẩm Ngôn gối đầu lên hai cánh tay, cơn buồn ngủ đã không còn thấy.

Cậu không thể ngủ nổi.

Thẩm Ngôn khẽ động đậy.

Chiếc giường có tuổi đời không nhỏ, cậu vừa động đậy một cái, tiếng "kèn kẹt" be bé lập tức bóp chết hành động lật người của Thẩm Ngôn.

Tình cảnh lúng túng gấp trăm lần cậu tưởng tượng.

Thẩm Ngôn căn bản không thể khống chế được suy nghĩ của mình, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, nhớ tới nội dung luận văn mới đọc, vừa nhẩm vừa cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Người ở bên bỗng nhiên tạo ra tiếng động lớn hơn --- Triệu Lâm Tô đứng dậy.

Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên, mở mắt ra.

"Tách" một tiếng, đèn bật sáng.

Thẩm Ngôn híp mắt một hồi mới mở được mắt nhìn sang. Triệu Lâm Tô kéo chiếc sofa nhỏ trong phòng cậu đến bên cạnh giường.

"Đặt chân vào đây".

Ghế sofa được đặt xuống, Triệu Lâm Tô bước ra ngoài.

Thẩm Ngôn đặt cái chân lơ lửng lên ghế sofa, hỏi: "Mày đi đâu đấy?"

Chốc lát sau Triệu Lâm Tô quay trở về, trong tay cầm cái chổi và cây lau nhà: "Quét dọn ổ chó".

"Ổ chó..."Thẩm Ngôn lẩm bẩm: "Đâu đến mức đó".

Triệu Lâm Tô nhanh chóng dọn dẹp phần chân ghế sofa mới dịch chuyển đi, lại ra ban công giũ sạch cây lau nhà, sau đó mới trở về tắt đèn lên giường nằm ngủ.

Thẩm Ngôn thầm nghĩ, cô bé Lọ Lem cũng không cần cù yêu sạch sẽ bằng mày.

"Đảm đang ghê nhỉ".

"Không cần cảm ơn".

Thẩm Ngôn thoải mái duỗi chân: "Ôi, mày có ngủ được không?"

"Bình thường".

"Tao không ngủ được".

Triệu Lâm Tô quay lưng lại với cậu, bật cười một tiếng: "Muốn tao kể chuyện trước khi đi ngủ cho mày?"

"Mày cút đi".

Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng.

"Ngủ đi". Thẩm Ngôn nghe thấy hắn nói: "Có việc gì thì gọi tao".

Trong bóng đêm, Thẩm Ngôn đặt chân trái lên ghế sofa, nói thế nào đi nữa trong lòng cậu vẫn cảm thấy... ấm áp.

Triệu Lâm Tô là một thằng bạn tốt.

Thẩm Ngôn nhắm mắt lại thêm lần nữa. Lần này trong đầu cậu không còn những suy nghĩ lung tung lộn xộn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị.

Thẩm Ngôn bị đồng hồ sinh học đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Vừa mở mắt, cơ thể người đàn ông trước mặt đã làm cho cậu giật mình hoảng sợ.

Triệu Lâm Tô vẫn đang ngủ, hai tay khoanh lại, đầu hơi rũ xuống, phần gáy quay về phía Thẩm Ngôn. Bờ vai hắn cong cong phập phồng, rất dễ khiến Thẩm Ngôn liên tưởng tới một thân cơ bắp tối qua cậu đã được thưởng thức.

Đúng là nhìn vẻ bề ngoài không thể đánh giá được hết bên trong.

Thẩm Ngôn chậm rãi xê dịch về phía sau.

Cậu vừa di chuyển ván giường lập tức "kèn kẹt" kêu vang.

Thẩm Ngôn không dám động đậy.

Cậu lấy điện thoại ra, mới bảy giờ.

Thẩm Ngôn lại liếc mắt nhìn cái gáy của Triệu Lâm Tô.

Tròn tròn đến kỳ lạ.

Ngày đó Triệu Lâm Tô ấn cổ của cậu...

Thẩm Ngôn vươn tay, nhẹ nhàng giật giật phần tóc gáy của hắn.

Không có phản ứng gì.

Thẩm Ngôn muốn báo thù cũ, nín cười vươn hai tay sang cùng làm loạn.

Hình như đã lâu rồi Triệu Lâm Tô chưa cắt tóc, phần tóc gáy đã hơi dài ra. Thẩm Ngôn cẩn thận thắt thành cái bím tóc nhỏ. Đáng tiếc, tóc của Triệu Lâm Tô quá mượt, cậu vừa thắt được một cái bím tóc, phần tóc đó đã lại tung ra.

Ôi, nếu trong tay cậu có dây chun thì tốt rồi, cậu sẽ buộc tóc cho tên này.

Thẩm Ngôn nằm trên giường, hai mắt như đèn pha tìm kiếm khắp phòng, không tìm được công cụ nào nằm trong tầm với.

Thật không may.

Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động, ngửa đầu ra sau, nắm tóc gáy Triệu Lâm Tô chụp một tấm ảnh.

Thằng oắt này chắc chắn đã lén lút tập luyện sau lưng cậu, đường cong này, thắt lưng này, cái chân này.

Cạnh tranh học hành thì thôi đi, đến phương diện khác cũng cạnh tranh, thật là quá đáng.

Thẩm Ngôn bỏ điện thoại di động xuống, vươn tay tiếp tục giày vò mái tóc Triệu Lâm Tô.

Ranh con, mày dám ảo tưởng bố mày hả, nhìn bố nhổ trụi tóc mày này...

Thẩm Ngôn còn đang chơi đùa vui vẻ, một tiếng nói đã vang lên: "Chơi đủ chưa?"

Thẩm Ngôn lập tức rụt tay về, sau đó lại cố ý vuốt phần tóc bên gáy Triệu Lâm Tô một cái: "Mày tỉnh rồi sao không chịu lên tiếng?"

Triệu Lâm Tô xoay người sang, chiếc giường "kẽo kẹt kẽo kẹt" theo hành động của hắn.

Thẩm Ngôn vô thức lùi về sau.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngôn cứ thế trơ mắt nhìn cái tên của mình nổi lên trên đỉnh đầu hắn.

Thẩm Ngôn: "..." Quên đi, quen rồi.

Thế nên người này thường xuyên ảo tưởng hay chỉ có suy nghĩ thoáng qua một lần trong đầu? Đáng lẽ cậu không nên ngủ như chết đến vậy... dừng lại, suy nghĩ tiếp là bất lịch sự.

"Chào buổi sáng". Triệu Lâm Tô cười cười với cậu, giọng nói hơi khàn.

Thẩm Ngôn: "..." Mẹ kiếp, hại cậu nổi da gà đầy người.

"Tao muốn đi vệ sinh".

Thẩm Ngôn né tránh hắn, xoay người xuống khỏi giường, mò mẫm tìm nạng ở bên cạnh.

"Cần tao giúp không?"

"Không cần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.