Trúc Mã Khó Đoán

Chương 41: Chương 41: Định luật bảo toàn gay




Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Yêu đương thật sự?"

Chu Ninh Ba gật đầu thật mạnh, gương mặt cười tươi không khác gì đóa hoa nở rộ: "Lần này là thật".

"Đừng có yêu đương chưa được hai ngày đã lại bị đá đấy nhé".

"Không đâu". Chu Ninh Ba khẳng định chắc chắn: "Trước giờ thầy Lương chưa từng lừa gạt tao".

Thẩm Ngôn cũng không biết nên chúc mừng hay nên thương tiếc, cậu vỗ nhẹ lên bả vai Chu Ninh Ba: "Người anh em à, mày phải tự biết chăm lo cho bản thân mình đấy".

"Thẩm Ngôn, tao thật sự rất cảm ơn mày đã bỏ ra nhiều tâm tư vì tao như thế. Có người bạn như mày, tao vô cùng hạnh phúc. Sau này có việc gì mày cứ thoải mái nói với tao, tao nhất định sẽ làm theo yêu cầu của mày".

"Vậy mày chia tay với thầy Lương đi".

"..."

Thẩm Ngôn cười đến mức phải che mặt: "Đùa với mày thôi, tao biết mày trọng sắc khinh bạn".

Khuôn mặt Chu Ninh Ba ửng hồng.

"Thẩm Ngôn, mày là người bạn rất quan trọng của tao, nhưng thầy Lương..."

"Dừng".

Thẩm Ngôn lập tức giơ tay lên: "Dừng lại, tao không muốn tiếp tục nghe lời tỏ tình của mày với thầy Lương nữa, cảm ơn mày đã phối hợp".

Chu Ninh Ba ngượng ngùng một thoáng, hỏi: "Triệu Lâm Tô đâu rồi?"

"Đi mua cà phê".

Hai người còn đang nói chuyện, Triệu Lâm Tô đã quay về đây, trong tay cầm hai cốc cà phê. Hắn đưa một cốc cho Thẩm Ngôn, hỏi Chu Ninh Ba: "Tối qua không sao chứ?"

"Không sao, không sao, tao và thầy Lương đã yêu đương rồi đấy!" Chu Ninh Ba công bố tin vui thêm một lần nữa.

Ánh mắt Triệu Lâm Tô thoáng tạm dừng, Thẩm Ngôn nhìn biểu cảm của hắn, sợ hắn chuẩn bị nói ra những lời khó nghe, lặng lẽ vòng tay về phía sau chọc vào lưng của hắn.

Triệu Lâm Tô đảo mắt sang, Thẩm Ngôn uống cà phê làm như không có chuyện gì.

"Cố lên".

Đó là toàn bộ lời bình luận cổ vũ sâu sắc từ Triệu Lâm Tô.

Chu Ninh Ba rời đi, cậu ta muốn đi tìm chỗ nào đó gọi video, nói chuyện yêu đương với tình yêu của mình – Lương Khách Thanh.

Thẩm Ngôn nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Chu Ninh Ba, vừa uống cà phê vừa lắc đầu: "Mày nói xem chuyện tình của nó có thể kéo dài được bao lâu?"

Triệu Lâm Tô đáp: "Khó nói".

"Thế nhưng có lẽ nó đã phá vỡ được kỷ lục".

Thẩm Ngôn "Hả?" một tiếng, "Kỷ lục gì?"

Triệu Lâm Tô không đáp.

Thẩm Ngôn tự mình suy nghĩ cũng đã hiểu ra.

Một cây củ cải đa tình như thầy Lương mà lại đi xác nhận quan hệ yêu đương với người khác, quả là một bước đột phá.

Biết đâu Chu Ninh Ba có thể thật sự tu thành chính quả?

Thẩm Ngôn lắc đầu, đúng như Triệu Lâm Tô bình luận, khó nói, có ai đoán trước được chuyện tình cảm đâu.

Câu chuyện xông pha con phố gay tối qua của nhóm ba người không được lan truyền trong trường học, Thẩm Ngôn đoán rằng Đường Thần bị cậu chọc tức quá độ, biết rằng truyền tin cũng không có ích lợi gì. Hoặc cũng có thể do hai bên đã mặt đối mặt, cậu ta sợ Thẩm Ngôn cũng sẽ tiết lộ tin tức của cậu ta?

Không rõ, nhưng Thẩm Ngôn cũng không quan tâm, cậu không thèm để ý.

Hai người đi tới lớp học.

Lớp học đại học có số lượng sinh viên đông đảo, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô tìm chỗ ngồi xuống, lấy sách chuyên ngành cần sử dụng trong giờ ra. Còn chưa kịp mở sách xong, Thẩm Ngôn đã nghe thấy bên cạnh có người bắt chuyện.

"Chỗ này đã có ai ngồi chưa?"

Thẩm Ngôn quay mặt sang.

Cậu trai có gương mặt hơi quen, vóc người rất cao, bả vai rộng rãi đang nở nụ cười tủm tỉm. Tóc cắt rất ngắn, mang nét đẹp trai theo phong cách sạch sẽ gọn gàng, giữa cánh tay và bên hông kẹp một cuốn vở rất dày.

"Xem ra cậu không còn nhớ tôi nhỉ?" Đối phương mỉm cười: "Hàn Hách".

Bàn tay cậu ta làm ra động tác cầm một cái cốc đổ vào miệng mình, nói thêm: "Bóng rổ, trượt tuyết".

Thẩm Ngôn nhớ ra.

Là một anh chàng gay rất phong độ cậu gặp được trong buổi gặp gỡ hữu nghị!

"Là cậu à..."

"Ok, nhớ ra rồi". Hàn Hách cười nói: "Chỗ này có bạn học nào ngồi chưa?"

Chu Ninh Ba dạo gần đây không còn lăn lộn cả ngày cùng hai người bọn họ nữa, Thẩm Ngôn đáp lời: "Không có".

Hàn Hách ngồi xuống, "Cảm ơn", sau đó tầm mắt lướt qua Thẩm Ngôn, chào hỏi Triệu Lâm Tô, "Xin chào, cậu là bạn của Thẩm Ngôn phải không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở KTV, không biết cậu còn nhớ rõ tôi không?"

Giọng điệu của cậu ta bày tỏ một sự quen thuộc rất khó hiểu, giống như cậu ta là người rất thân thiết với Thẩm Ngôn.

Triệu Lâm Tô hững hờ nhìn sang: "Triệu Lâm Tô".

"Hàn Hách".

Thẩm Ngôn không thể hiểu nổi, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ mình chính là một cái nam châm hút gay? Tại sao số lượng gay ở bên cạnh cậu vĩnh viễn không nhỏ hơn con số hai? Đây là định luật bảo toàn gay nào đó hả?

Cậu không hiểu ra sao, lên tiếng hỏi: "Không phải cậu học bên khoa Thể dục à?"

"Đúng thế". Hàn Hách đáp: "Muốn đến khoa Tài chính các cậu tìm hiểu một chút, không chào đón?"

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, anh trai ơi, anh nghe có hiểu được không? Thế nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phép lịch sự "À" một tiếng, quay đầu tiếp tục lật sách.

"Có thể cho tôi mượn một chiếc bút không?"

"Hả?"

"Đi vội quá, quên không mang bút".

Thẩm Ngôn cầm một chiếc bút đưa cho cậu ta.

"Cảm ơn".

Thẩm Ngôn nghe rất chăm chú. Đến giờ tan học, Hàn Hách trả lại bút cho cậu, một lần nữa nói lời cảm ơn: "Tôi mời cậu đi ăn cơm nhé".

Thẩm Ngôn nhấc balo đeo lên bả vai: "Không cần đâu".

"À, chúng ta có thể kết bạn Wechat chứ?" Hàn Hách mỉm cười: "Có cơ hội thì cùng chơi trận bóng".

"Bỏ đi, đó là chuyên ngành của các cậu, tôi đánh với các cậu có khác gì tự đi tìm tra tấn đâu. Nhường đường một chút nào----".

Hàn Hách nghiêng người tránh ra, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đi ngang qua trước mặt cậu ta.

"Mày quen thân với người đó lắm hả?"

Sau khi ra khỏi lớp, Triệu Lâm Tô hỏi Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cảm thấy Triệu Lâm Tô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: "Không quen, nếu quen thì sao cậu ta lại không có Wechat của tao được".

Cậu không phải loại người thích bình luận về chuyện của người khác, tuyên truyền tin tức không biết đúng sai, cho nên cũng không kể thêm về thân phận gay của Hàn Hách.

Nói đúng hơn, Thẩm Ngôn không hề coi trọng chuyện này, chỉ nghĩ là một lần chạm mặt mà thôi.

Sau đó hai người họ lại gặp Hàn Hách ở nhà ăn trường.

"Tôi muốn học tập một ít kiến thức liên quan tới tài chính. Sắp tốt nghiệp rồi, tôi cũng muốn giúp chút việc cho gia đình của mình, không thể cứ tùy tiện chỉ quan tâm tới sở thích của mình được. Tôi nghe nói trong chuyên ngành bên đó, hai cậu là sinh viên rất xuất sắc, cho nên mới mặt dày mày dạn muốn cùng học tập với các cậu".

Thẩm Ngôn mới gắp một miếng thịt bò lên, miệng hơi há ra: "Cùng học tập với tụi này?"

"Đúng thế?" Gương mặt tươi cười của Hàn Hách rất thành khẩn: "Có thể giúp đỡ tôi được chứ?"

Thẩm Ngôn cảm thấy hơi bối rối, cậu muốn từ chối nhưng lại hơi ngượng ngùng. Cậu nhìn sang phía Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cũng đang nhìn Hàn Hách.

Vừa nãy Hàn Hách đột ngột đi tới chỗ này, giống y như lúc còn ở trên lớp, ngang nhiên ngồi thẳng xuống vị trí bên cạnh Thẩm Ngôn.

Dưới gầm bàn, Thẩm Ngôn giơ chân đá nhẹ vào chân của Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô bị đá một cái, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn nhướng mày với hắn.

"Không tiện", Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn, từ chối rất dứt khoát: "Nếu cậu muốn học thêm kiến thức về ngành tài chính, tôi đề nghị cậu tới dự thính lớp chuyên ngành của năm nhất".

Thẩm Ngôn suýt chút nữa đã vỗ đùi một cái, đúng thế, sao cậu lại không nghĩ ra ý kiến này!

"Đúng vậy". Thẩm Ngôn lấy lại tinh thần: "Bọn tôi đã học đến năm ba rồi, kiến thức chuyên ngành đã học xong gần hết. Nếu cậu muốn học hỏi thêm thì nên học lại từ đầu sẽ tốt hơn".

"Có lý, cảm ơn lời khuyên của hai cậu". Hàn Hách cũng không tiếp tục kiên trì: "Quấy rầy rồi".

Hàn Hách đã bỏ đi.

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, người anh em gay này vẫn như hồi trước, tuy thích chủ động tiếp cận nhưng vẫn rất phong độ.

Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng buông đũa xuống.

Thẩm Ngôn ăn miếng thịt bò lạnh ngắt do đã gắp lên quá nửa ngày: "Mày không ăn nữa hả?"

"No rồi".

"Quá lãng phí". Thẩm Ngôn chê: "Mày cứ luôn như thế, phải sửa cái tật xấu này đi".

Thẩm Ngôn chưa ăn no, tiếp tục cần mẫn ăn cơm.

Triệu Lâm Tô khoanh tay, tầm mắt như có như không vờn quanh người Thẩm Ngôn.

Hắn có ấn tượng với người ban nãy.

Mỗi một người từng tiếp xúc với Thẩm Ngôn, hắn đều có ấn tượng.

Trong buổi gặp mặt hữu nghị lần trước, đối phương ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn, coi như cũng là một người biết giữ phép lịch sự.

Hoặc là trên người Thẩm Ngôn có tản ra hơi thở không hề mảy may tiếp nhận được một chút tín hiệu đặc biệt nào nên cậu ta không dám đi quá xa.

"Chiều nay vẫn tập hợp lúc ba giờ?"

"Ừ".

Buổi chiều là tiết học các môn tự chọn, hai người họ lại chia tay như mọi ngày. Trước khi tách ra, Triệu Lâm Tô đưa cho Thẩm Ngôn một gói kẹo.

"Cái gì vậy...".

"Siêu thị khuyến mãi, tao không ăn kẹo".

"Tao là thùng rác của mày đấy hả".

Thẩm Ngôn hùng hổ nhận kẹo về, quay người một cái đã xé mở gói kẹo ra. Là một gói kẹo trái cây, cậu ngậm một viên trong miệng chạy về phía giảng đường giảng dạy môn tự chọn.

Cái kẹo cậu đang ăn là một cái kẹo vị đào.

Triệu Lâm Tô rất thích vị đào.

Thẩm Ngôn vừa ăn kẹo vừa thầm nói: Quà khuyến mãi á? Mày lừa quỷ đấy à, tao đâu có ngốc.

Mua kẹo cho cậu ăn, thực sự coi cậu là một đứa trẻ?

Thẩm Ngôn thầm chửi rủa trong lòng, vị ngọt trong miệng lan ra bốn phía, khóe miệng của cậu cũng cong lên.

Chờ tới khi đi đến lớp học môn tự chọn, sau khi lần nữa trông thấy Hàn Hách trong phòng học, Thẩm Ngôn đã hơi khó tiếp tục nở nụ cười.

Hàn Hách vẫy tay với cậu.

Thẩm Ngôn do dự đứng ở cửa trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới.

"Cậu..."

"Ngồi xuống trước đi đã".

Hàn Hách chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh.

Thẩm Ngôn không ngồi: "Cậu cũng học trong lớp tự chọn này? Hình như tôi chưa từng thấy cậu".

"Tôi học năm tư đại học rồi, đã tích lũy đủ số tín chỉ".

"Cho nên lại tới dự thính? Môn học này không liên quan gì đến ngành tài chính cả".

Hàn Hách cười cười, khoanh hai tay lại đặt trước người, nói lời mang ý tứ sâu xa: "Tối hôm qua tôi cũng ở trong đó".

Thẩm Ngôn: "..."

"Ha ha". Hàn Hách cười một tiếng: "Nhìn sắc mặt căng thẳng của cậu kìa. Cứ bình tĩnh đi, tôi không có ý gì khác, hai cậu chỉ tới đó chơi đùa thôi nhỉ, có phải không?" Cậu ta chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình: "Ngồi xuống nói chuyện chút nhé".

Thẩm Ngôn nhớ lại đại khái tình cảnh tối hôm qua, vẫn không chịu ngồi xuống, lúng túng giải thích.

"Có lẽ cậu đã hiểu lầm rồi, tôi không phải".

"Tôi không hiểu lầm, người hiểu lầm là cậu." Hàn Hách mỉm cười nói: "Tôi nhìn ra được, hai cậu chỉ tới đó chơi cho vui. Cậu cứ yên tâm, tôi biết cậu không phải".

"Lần trước tôi cũng đã nói với cậu rồi, tôi rất muốn làm quen với cậu từ hồi năm ngoái, nhưng thật đáng tiếc, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội. Tôi sắp tốt nghiệp rồi, nếu còn chưa làm quen được thì chắc chắn đành phải bỏ qua thôi. Lần trước trong cuộc gặp mặt hữu nghị tôi đã rất muốn kết bạn với cậu, đáng tiếc thay". Hàn Hách mở hai bàn tay, "Cậu lại bị bạn cậu gọi đi".

"Bầu không khí của hai cậu lúc đó không được tốt cho lắm, tôi rất lo lắng, sợ rằng các cậu sẽ đánh nhau nên đã đuổi theo một đoạn".

"Hả?"

Thẩm Ngôn hỏi: "Cậu đã ra xem?"

Hàn Hách mỉm cười: "Sắp vào lớp rồi, giảng viên sắp lên lớp, hay là ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp?"

Môn tự chọn Thẩm Ngôn đang học không quá quan trọng, mà ngẫm lại cho cùng, số gay bên cạnh cậu còn ít hay sao? Cậu ngồi xuống, hỏi: "Cậu thật sự theo chúng tôi ra ngoài? Tôi uống chút rượu nên không nhớ rõ lắm".

"Vậy sao?"

"Chẳng trách".

"Chẳng trách?" Thẩm Ngôn lặp lại một lần, "Ý cậu là sao?"

Hàn Hách cười cười: "Không có gì, ý tôi là, chẳng trách hai cậu lại không đánh nhau".

"Chúng tôi không đánh nhau, tôi có làm ra chuyện gì khác không? Hoặc là nói lời gì đó?"

"À... Tôi đứng không gần lắm nên không nghe thấy cậu nói gì, chỉ thấy cậu ấy đã cõng cậu".

"Cậu ấy cõng tôi?"

Thẩm Ngôn bỗng lên giọng, tầm mắt bạn học xung quanh lập tức tập trung ở chỗ họ.

Thẩm Ngôn vội vã cúi đầu xuống, "Cậu ấy cõng tôi sao? Cậu có chắc không?"

Hàn Hách cũng cúi đầu, nghiêng mặt sang mỉm cười với Thẩm Ngôn: "Đúng thế, cậu ấy cõng cậu".

"Hai cánh tay xuyên qua đầu gối, nâng cả người cậu lên, để cậu dán sát vào lưng cậu ấy".

"..."

Sao cậu có thể đem việc đó tả như một cảnh tượng sắc tình thế?

Triệu Lâm Tô cõng cậu... Cậu say, Triệu Lâm Tô cõng cậu cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Ngôn ngồi thẳng lên, tiết học đã bắt đầu, cậu không nói chuyện với Hàn Hách nữa.

Chờ đến khi tan học, Thẩm Ngôn thu dọn sách vở, Hàn Hách vẫn ngồi ở bên. Cậu xách balo rời đi, Hàn Hách cũng đi theo. Thẩm Ngôn dừng bước quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì à?"

"Tôi muốn kết bạn với cậu".

Thái độ của Hàn Hách vô cùng thoải mái, cậu ta đã hỏi thẳng thế rồi, Thẩm Ngôn không biết nên trả lời ra sao.

Thẩm Ngôn rất quen thuộc mấy chuyện kết bạn kiểu này. Trước khi lên đại học, tất cả các bạn học trong lớp đều là bạn của cậu. Nhưng sau khi lên đại học rồi, ngoại trừ các bạn học ở cùng ký túc xá thường xuyên gặp mặt, rất ít bạn học còn lại trong lớp có thể trở thành bạn bè của cậu.

Thẩm Ngôn là một người nặng tình cảm, cậu ít bạn bè nhưng chỉ cần là bạn bè của cậu thì đều là những người rất thân thiết. Trong cuộc sống của cậu, cậu rất coi trọng chuyện ai mới có tư cách trở thành bạn bè, ai mới có quyền can thiệp vào sinh hoạt của cậu.

Điểm này Triệu Lâm Tô là người rõ ràng nhất, bởi vì hắn chính là người bạn thân luôn lấp đầy vào mọi lỗ hổng trong cuộc sống của Thẩm Ngôn.

Hiện giờ, lại có thêm một người xuất hiện trong cuộc sống của cậu.

"Cái đó, Hàn Hách nói rằng, cậu ấy muốn lên lớp học cùng chúng ta chủ yếu là vì muốn kết bạn".

Thẩm Ngôn kéo lại dây balo trên vai, kể với Triệu Lâm Tô đang đứng bên cạnh xe.

Cũng không thể vì cậu ta là gay mà Thẩm Ngôn liền không vui lòng không muốn kết bạn với cậu ta được.

Nói như thế sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.

Lại nói, cậu vốn không hề quan tâm đến vấn đề đó.

Kết bạn thì kết bạn thôi, dù sao cậu cũng nói rõ rồi, cậu không phải, cho nên mọi người trở thành bạn bè thông thường cũng chẳng đến nỗi không được.

Hàn Hách cười với Triệu Lâm Tô, đưa tay tới: "Mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn".

Sắc mặt Triệu Lâm Tô lúc đầu vốn không hề có biểu cảm gì, đột nhiên, khóe miệng hắn như phá băng, khẽ nhếch lên: "Rất hân hạnh được quen biết cậu".

Hắn bắt tay Hàn Hách, sức lực không mạnh không nhẹ.

Hai người họ buông tay, ánh mắt đối đầu trong thoáng chốc, trong lòng lập tức ngầm hiểu ý nghĩ của đối phương.

Hàn Hách hỏi: "Đây là xe của cậu à?"

"Phải".

"Tôi cũng có một chiếc xe", Hàn Hách nói với Thẩm Ngôn: "Hôm nào dẫn cậu đi hóng mát nhé".

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, trời đông mà đi hóng mát, cậu bị thần kinh à?

Cậu cười ha ha, lễ phép nói: "Được, được".

"Đi trước nhé", Hàn Hách vẫy tay chào Thẩm Ngôn, "Liên lạc qua Wechat sau".

Hàn Hách đã đi.

Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn: "Mày thêm Wechat cậu ta?"

"Đúng thế, mới thêm lúc tan học. Cậu ta đến dự thính môn tự chọn bên tao".

Triệu Lâm Tô lại liếc mắt nhìn theo bóng lưng đã đi của Hàn Hách.

"Xem ra sinh viên năm tư nhàn nhã thật".

"Có lẽ thế".

Triệu Lâm Tô quay người mở cửa xe.

Thẩm Ngôn cũng đuổi theo hắn, trong lòng thầm hỏi mình có nên nói rõ thân phận gay của Hàn Hách với Triệu Lâm Tô hay không. Mà thôi quên đi, chuyện riêng của người khác, Triệu Lâm Tô lại nhạy cảm như thế, cứ để hắn tự thấm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.