Chuyện yêu đương, cho dù người chưa ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy.
Ôm nhau, nắm tay... sau đó sẽ đi đến bước kế tiếp gì, lòng Thẩm Ngôn cũng tựa như gương sáng. Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tiết tấu, không biết nên tiến lên lúc nào, cũng không biết nên lùi bước ra sao, cậu chưa từng yêu đương bao giờ nên thật sự cảm thấy rất mờ mịt.
Ba ngày đã trôi qua mà mu bàn tay vẫn còn sót lại xúc cảm khác thường, giống như trên đó đã để lại một dấu ấn, tỉnh lại sau giấc ngủ vẫn cứ cảm thấy vùng da quanh đó dần nóng lên.
Chu Ninh Ba không phải người miệng rộng, xưa nay cũng không hay hỏi han nhiều lời, ngoại trừ gửi tin nhắn [Chúc mừng chúng mày, tao cảm thấy chúng mày rất xứng đôi <3] qua Wechat ra, thì sau đó không còn nói thêm lời nào nữa.
Đương nhiên, Thẩm Ngôn hợp tình hợp lý nghi ngờ thằng bạn này còn đang say sưa với cuộc sống sinh hoạt cận kề Lương Khách Thanh, thế nên mới không có thời gian rảnh hóng xem bạn bè mình đã thật sự yêu đương hay chưa.
Thẩm Ngôn online trò chơi, đương nhiên vẫn luôn có Triệu Lâm Tô kề kề bên cạnh.
Vài ngày trước ngoài trời có tuyết rơi, mấy hôm nay liền có mưa rơi xuống, hạt mưa đi kèm mưa đá, thời tiết quá khắc nghiệt, đương nhiên phải ở trong nhà nghỉ ngơi, cũng đúng lúc cho hai người bọn họ thời gian hạ nhiệt độ một hồi.
Thẩm Ngôn kết nối mic với Triệu Lâm Tô, cầm một chén bột yến mạch đã pha xong, nói chuyện linh tinh với hắn.
Mơ mơ hồ hồ, lại có mấy phần giống như hồi trước.
“Ăn trưa rồi chứ?”
“Chưa ăn“.
“Định ăn gì?”
“Nấu lại đồ ăn thừa“. Thẩm Ngôn đáp, “Tối hôm qua anh trai tao nấu một nồi canh cá rất lớn, rất ngon“.
Triệu Lâm Tô cười cười: “Ăn nhiều một chút“.
“Còn mày thì sao, trưa nay ăn gì?”
“Nấu mì“.
“Ha ha, đứa nào cũng cẩu thả, đứa nào cũng như đứa nào“.
“...”
Offline đi ăn cơm trưa, trong lúc bỏ canh cá vào lò vi sóng đợi làm nóng, Thẩm Ngôn cầm điện thoại trên tay, bàn tay gõ nhẹ lên bàn bếp.
Cậu cảm giác hình như Triệu Lâm Tô đang kéo dài khoảng cách.
Cố ý tạo ra một bầu không khí đơn giản và nhẹ nhõm.
Không phải bởi vì Triệu Lâm Tô không còn giỏi giả bộ như hồi trước, mà là khi Thẩm Ngôn ở hiện tại đã hoàn toàn đứng trên một góc độ khác biệt, những gì trước kia cậu xem nhẹ, hiện giờ lại rõ ràng hơn hẳn.
Buổi chiều lại có thêm trận mưa đá, cửa sổ bị mưa gõ vào vang lên ầm ầm. Thẩm Ngôn nằm trên giường nói chuyện qua video với Triệu Lâm Tô. Trong thời tiết cực đoan thế này, có thể ở trong nhà cũng là một niềm hạnh phúc.
“Không biết thời tiết ngày mai thế nào, máy bay có thể cất cánh được không“.
Kỳ nghỉ đông năm nay diễn ra khá muộn, Thẩm Ngôn không hề phát hiện, sau khi nhìn thấy lịch ngày thông báo nhiệm vụ trong trò chơi mới nhớ thì ra ngày mai đã là ngày 29.
Triệu Lâm Tô phải về quê, hai người họ thật sự phải cách xa nhau một khoảng thời gian.
“Xem dự báo thời tiết thì chắc hẳn không có vấn đề gì, tầm sáng mai mưa đá có khả năng sẽ ngừng lại.”
“Mày lên máy bay lúc mấy giờ?”
“10 giờ sáng“.
“Tao ra tiễn mày?”
Triệu Lâm Tô cười cười: “Đừng đến“.
“Tại sao?”
“Tao sợ tao cảm động quá, khóc lóc ở sân bay“.
Thẩm Ngôn cũng cười: “Thế thì tự cút đi“.
Cậu nghĩ trước khi trở về nhà, Triệu Lâm Tô chắc hẳn sẽ muốn gặp cậu một lần, nhưng cậu không biết được tiết tấu của hai bên liệu có đang nhất trí với nhau hay không.
Cậu cảm thấy hơi mơ hồ.
Triệu Lâm Tô chia sẻ một khúc ca cho cậu, hai người họ tắt cuộc gọi video, gọi thoại qua Wechat cùng nghe nhạc.
Một bài hát tiếng Quảng Đông, Thẩm Ngôn nghe không hiểu nó đang hát gì, nhìn thấy đoạn phiên âm lời ca chạy trên trình phát nhạc, giai điệu bài hát rất hay, cậu liền theo đó hừ hừ ngâm nga một chút. Trong tai nghe vang lên tiếng cười của Triệu Lâm Tô.
“Cười cái gì mà cười“. Thẩm Ngôn nói.
“Không có gì“.
Thẩm Ngôn vừa cười vừa nói: “Mày có tư cách cười tao sao? Trong lĩnh vực này mày với tao kẻ tám lạng người nửa cân“.
“Cho nên tao đây đang quan tâm đến bạn chung phòng bệnh“.
“Hừ“.
Thẩm Ngôn mặc kệ hắn, vẫn ngâm nga như thường. Ngũ âm của cậu không được đầy đủ, tìm không ra giai điệu. Rõ ràng tiếng nói rất sạch sẽ êm tai, nhưng hát lên lại sai nhịp đến mức hoang đường, tất cả lời ca đều hát nhờ cảm tính, không có kỹ xảo gì.
Nhưng Triệu Lâm Tô vẫn thích nghe, hắn không biết rằng phải chăng khi thích một người, hai mắt hai tai đều đã bị bắt cóc. Chỉ cần là âm thanh của Thẩm Ngôn, hắn luôn cảm thấy thật dễ nghe, ngón tay cũng vô thức đi theo gõ nhịp.
Một bài hát hát xong, Thẩm Ngôn vẫn chưa thỏa nỗi lòng: “Bài hát này rất hay, nghe thêm lần nữa“.
“Nghe thì được, đừng hát theo. Mày tha cho tao đi“.
“Mày xuống Địa Ngục đi”, Thẩm Ngôn đáp: “Đâu phải người thường nào cũng có thể thưởng thức được giọng hát của ông đây, mày nghe được rồi thì phải vụng trộm mà vui trong lòng mới đúng“.
Triệu Lâm Tô cười: “Được rồi, thế thì đợi khi trở về tao sẽ thắp thêm hai nén nhang cho lão tổ tông nhà chúng mình nhé“.
“Xem như mày cũng biết hiếu thuận“.
Bọn họ nghe bài hát ba lần.
Thẩm Ngôn nói anh trai cậu trở về rồi.
“Tạm biệt”, Thẩm Ngôn nhỏ giọng chào: “Tối lại nói chuyện“.
“Tối lại nói chuyện“.
Kết nối âm thanh bị cắt đứt, Triệu Lâm Tô vẫn đeo tai nghe, tựa như bên trong vẫn còn tiếng nói của Thẩm Ngôn đọng lại, hắn có thể tiếp tục nghe được dư âm.
Tại sao càng yêu người ta lại càng thấy sợ hãi?
Triệu Lâm Tô khẽ lắc đầu, hắn tháo tai nghe, nhìn về phía mưa đá đang rơi xuống ngoài ban công.
Có nỗi xúc động thôi thúc hắn mạo hiểm trời mưa gió tới gặp Thẩm Ngôn.
Lại nhớ tới câu “đồng tình không phải tình yêu” của Lương Khách Thanh.
Nó giống như một cây gậy đập xuống đỉnh đầu hắn.
Lương Khách Thanh không thù không oán gì với hắn, chỉ độc mắt độc miệng. Lương Khách Thanh lấy thân phận người đứng ngoài cuộc nhạy cảm nhìn ra mối quan hệ của hai người họ là sự pha trộn giữa 80% tình bạn cùng với 20% thứ gọi là có cảm giác rung động đối với người kia.
Triệu Lâm Tô không cảm thấy tiếc nuối gì cho bản thân.
Hắn thích Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn có đồng ý ở bên hắn hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hắn.
Hắn chỉ sợ Thẩm Ngôn chịu tổn thương.
Bởi vì sợ mất đi người bạn là hắn, cậu sẽ miễn cưỡng bản thân, tự thôi miên bản thân rằng cậu cũng có tình cảm với hắn.
Ôm, nắm tay, tất cả dường như đã đi đúng định hướng.
Thẩm Ngôn nói cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hãy cho cậu thêm chút thời gian. Lúc nghe được lời này, Triệu Lâm Tô đã cảm thấy trái tim ngọt ngào như muốn đòi mạng. Thẩm Ngôn không hề bị dọa sợ chạy mất mà còn cho hắn uống liều thuốc an thần. Chờ Thẩm Ngôn đi rồi, một mình hắn yên lặng suy ngẫm mới phát hiện ra, Thẩm Ngôn như thể đang định rập khuôn, nhắm mắt theo đuôi tiết tấu yêu đương vội vàng tiến về phía trước.
Hắn biết rõ tính cách của Thẩm Ngôn.
Cho dù là quyết định đưa ra trong lúc xúc động, cậu cũng sẽ cắm đầu cắm cổ làm đến cuối cùng.
Như cú úp rổ liều lĩnh lần đó.
Nếu như cậu đã quyết định làm, thì cho dù có đau đớn cũng không quan trọng.
Triệu Lâm Tô vươn hai bàn tay lên vuốt mặt, đem hơi thở nghẹn trong lòng thở ra.
Hắn không muốn Thẩm Ngôn đau khổ.
Nhất là sự đau khổ bắt nguồn từ hắn.
*
“Từ ngày mai trở đi, anh trai của em sẽ chính thức được nghỉ phép. Tư bản mở mắt, cho anh thời gian một ngày đi mua sắm đồ Tết, anh thật sự cảm ơn cả gia đình của lão“.
Thẩm Thận tan tầm trở về nhà, ném cặp tài liệu lên ghế sofa, xoay tròn đổ nhào xuống ghế: “Em trai ơi, mai chúng ta cùng đi siêu thị nha, chúng ta mua mua mua nào----“.
Thẩm Ngôn chần chờ một lát mới đáp: “Vâng“.
“Bên ngoài lạnh quá, anh đi tắm trước đã“.
Thẩm Thận nhào vào nhà tắm.
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động, nhắn tin cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Xem ra ngày mai tao không thể đến tiễn mày được.]
[SY: Tao phải đi sắm đồ Tết với anh trai tao.]
[Triệu Lâm Tô: Đi đi, mua nhiều vào.]
[SY: Hề hề, mày về nhà chắc hẳn cũng phải đi sắm đồ Tết với hai vị giáo sư thôi.]
[Triệu Lâm Tô: Họ đã làm xong hết rồi.]
[SY: Hiệu suất cao thế.]
“Em trai---“.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng thét dài.
“À-----“.
Thẩm Ngôn đáp lại: “Dạ?”
[SY: Anh tao gọi].
Cậu vừa cất điện thoại đi, anh trai lại gào ra: “Dầu gội hết rồi, nhanh lấy cho anh lọ mới“.
“Được ạ“.
Thẩm Ngôn đưa đồ tới, Thẩm Thận nhận đồ, hé cửa ra còn thăm dò Thẩm Ngôn một vòng như kẻ trộm: “Suốt ngày cầm điện thoại, dính người ta ghê“.
“Sao anh để ý nhiều thế? Anh không cần dầu gội nữa đúng không?”
Thẩm Ngôn giả bộ giật lọ dầu gội về, anh trai cậu vội vàng xin cậu tha thứ. Thẩm Ngôn buông tay, Thẩm Thận vừa kéo cửa vào vừa lầm bầm: “Hứ, nàng dâu xấu xí thế nào cũng phải gặp cha mẹ chồng, sớm muộn gì cũng có một ngày như thế“.
Thẩm Ngôn không quan tâm đến anh, cầm điện thoại di động đi ra. Vừa đi cậu vừa nghĩ nên nhắn lại câu anh trai cậu mới nói ban nãy đũa giỡn Triệu Lâm Tô như thế nào, nhưng nghĩ một lát vẫn quyết định từ bỏ.
Tình cảm của hai người bọn họ mới là một mầm cây nho nhỏ, không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt, vẫn đừng nói đùa mấy lời này thì hơn.
*
Sáng sớm hôm sau, thời tiết quả nhiên đã tốt hơn hẳn, mặt trời rực rỡ chói mắt. Thẩm Thận vừa bê đồ ăn sáng ra vừa chê bôi: “Thời tiết hôm nay còn đẹp, nhưng đến đêm Giao Thừa lại có mưa rơi. Cái thời tiết dở hơi này, mỗi năm có một cái Tết Nguyên Đán thì lại gió to mưa lớn, không có mấy hôm có ánh sáng mặt trời, rõ ràng không muốn người ta nghỉ ngơi dễ chịu“.
Thẩm Ngôn ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Trời mưa thì ở trong nhà, dù sao cũng được nghỉ, vẫn rất thoải mái mà“.
“Đúng, không sao cả“. Thẩm Thận đi tới vò tóc Thẩm Ngôn: “Trong nhà chúng ta còn có một mặt trời nhỏ đây này“.
Thẩm Ngôn tránh né móng vuốt của anh trai: “Nếu em là mặt trời thì anh chính là Tinh Tinh, nhưng mà là Tinh Tinh trong vườn thú“.
(*) Tinh Tinh: ngôi sao, Tinh Tinh trong vườn thú.
“Ha ha, em nói anh là Tinh Tinh, thế thì anh chính là một con Tinh Tinh lớn đó nha“.
Thẩm Thận giương nanh múa vuốt giống như một người khổng lồ đang định ăn thịt Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cười, cạn lời với anh trai.
Có lẽ trong mắt anh trai cậu, cậu vẫn mãi là một đứa bé luôn cần dỗ dành trêu chọc. Cậu phớt lờ anh, đi về phía trước hai bước. Đột nhiên Thẩm Ngôn quay đầu lại, cũng giương nanh múa vuốt theo: “Tinh Tinh nhỏ tới này---“.
Hai anh em ầm ĩ một hồi mới đi ăn sáng. Bữa sáng ăn uống xong xuôi, Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, tám giờ hai mươi.
“Sao cứ nhìn điện thoại mãi vậy”, Thẩm Thận bảo: “Anh trai ghen tị nha“.
“Anh đừng ồn ào”, Thẩm Ngôn đáp: “Em nhìn đồng hồ thôi“.
“Nhìn đồng hồ làm gì? Em bận việc gì sao?”
Không muốn bị bại lộ, Thẩm Ngôn đáp qua loa: “Anh có định đi siêu thị nữa không thế?”
Thẩm Thận cười hề hề: “Đi đi đi, anh có phản đối gì đâu, sao cứ đề phòng anh thế. Em xem anh trai em giỏi giang thế nào, anh đã từng mời cả 'chị dâu' về nhà ăn cơm rồi đấy nhé“.
“Anh còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó sao?” Thẩm Ngôn dở khóc dở cười.
Thẩm Thận đi vào phòng ngủ lấy chìa khóa xe, tiếng nói từ xa xa vọng lại: “À đúng rồi, Lâm Tô đã về quê chưa?”
“... Về rồi ạ“.
“Ồ”, Thẩm Thận cầm chìa khóa từ trong phòng ngủ ra ngoài: “Nếu thằng bé chưa về thì hôm nay anh còn định mời nó sang nhà mình ăn một bữa cơm“.
Thẩm Ngôn: “...”
Hai anh em đi tới siêu thị ở tầng hầm trung tâm thương mại Bách Nguyên gần nhà, tuy cách nhà không xa nhưng vì muốn mua rất nhiều đồ nên họ vẫn lái xe đi.
Trên đường đi, người đi bộ ngoài phố đã thưa thớt hơn mấy hôm trước khá nhiều, năm mới tới, rất nhiều người sống trong thành phố đều muốn trở về quê hương.
Thẩm Ngôn tựa vào cửa sổ xe, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, tay cầm điện thoại di động, ấn mở giao diện Wechat.
[Triệu Lâm Tô: Ra khỏi nhà rồi đây.]
[Triệu Lâm Tô: Sang năm gặp lại].
[SY: Lên đường bình an, sang năm gặp lại].
“Sao thế?” Thẩm Thận cười hỏi: “Mất hồn mất vía, không phải có cuộc hẹn nào vào ngày hôm nay thật đấy chứ?”
“Không ạ“.
“Anh, anh đừng nhắc tới chuyện này nữa, có được không?”
“Được được“. Thẩm Thận làm lành: “Từ giờ trở đi, anh sẽ làm như mình không hay không biết“.
Thẩm Ngôn thở ra một hơi.
Xuống xe, tám giờ ba mươi lăm phút.
Thẩm Thận đẩy một chiếc xe đựng đồ: “Đi mua chút đồ ăn vặt em thích trước nhé, mua đồ ăn vặt heo nhỏ của chúng ta thích ăn nào~”
“...”
Thẩm Ngôn đi theo phía đằng sau của anh, mới bước được vài bước, bước chân của cậu đã càng lúc càng chậm: “Anh, em có chút việc, anh cứ đi mua đồ trước đi nhé, được không ạ?”
Ra khỏi siêu thị, tám giờ bốn mươi.
Thẩm Ngôn vừa đi vừa tính toán, mười giờ máy bay cất cánh, cậu tới đó trước chín giờ ba mươi phút thì sẽ không có vấn đề gì. Hiện giờ tám giờ bốn mươi, đi tàu điện ngầm tới sân bay mất tầm nửa tiếng, chín giờ mười phút sẽ tới nơi.
Không có vấn đề gì hết.
Thẩm Ngôn vừa nghĩ vừa gọi điện cho Triệu Lâm Tô.
Điện thoại được kết nối.
“Alo? Mày đã tới sân bay chưa?” Giọng nói của Thẩm Ngôn chứa chút hưng phấn mơ hồ: “Bây giờ tao ra sân bay tiễn mày, tao sắp lên tàu điện ngầm rồi, nửa tiếng là tới nơi, mày chờ tao nhé...”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi lâu, một lát sau, Triệu Lâm Tô hỏi: “Mày đang ở đâu?”
“Tao? Tao đang ở trung tâm thương mại Bách Nguyên, tao ra ngoài sắm đồ Tết với anh trai tao. À, hôm qua đã kể với mày rồi đó, tao đến cổng bến tàu điện ngầm rồi, tao lập tức đến đó đây, mày đừng đi, chờ tao nhé----“.
“Mày đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích“.
Giọng nói của Triệu Lâm Tô hơi khàn: “Tao còn chưa đi, bây giờ tao sẽ tới đó“.
Nhà Triệu Lâm Tô cách trung tâm thương mại rất gần, Thẩm Ngôn bình tĩnh đừng chờ ở cổng bến tàu điện ngầm, thời tiết hơi lạnh, cậu rụt cổ lại.
Nhưng tâm trạng cậu rất phấn khởi.
Mặc kệ Triệu Lâm Tô đang định bước đi theo tiết tấu thế nào.
Cậu muốn gặp hắn trước khi hai người họ cách xa.
Thẩm Ngôn nhìn về phương hướng nhà Triệu Lâm Tô ở, chờ đợi con SUV đen xuất hiện.
Trên đường ít người ít xe, rất dễ dàng trông thấy được.
Cậu nghe thấy tiếng xe chạy tới, phanh lại, cửa xe bị một sức lực mạnh mẽ đập sầm, thế nhưng âm thanh lại vang lên từ phương hướng ngược lại. Cậu vô thức quay đầu, Triệu Lâm Tô đang chạy về phía cậu.
Ba ngày không gặp.
Nhưng cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu.
Gương mặt Thẩm Ngôn tràn đầy tươi cười, không hề suy nghĩ thêm đã rút tay ra khỏi túi áo.
Hai người họ va chạm mạnh vào nhau, tặng một cái ôm ngay trước cổng xuống bến tàu điện ngầm.
Thẩm Ngôn vui vẻ: “Sao mày lại đến từ bên đó? Không phải còn chưa đi hả?”
Chóp mũi lạnh như băng của Triệu Lâm Tô chạm vào gò má cậu, hơi thở phả ra khi nói chuyện lại nóng hổi: “Tao đi từ khu chung cư nhà mày sang đây“.
“...”
Triệu Lâm Tô cũng muốn gặp cậu!
Trong chớp mắt, Thẩm Ngôn đã hiểu ra.
Hai cánh tay ôm chặt Triệu Lâm Tô một hồi, Thẩm Ngôn bỗng cảm thấy hết sức xúc động. Có lẽ đây là thứ khác nhau giữa tình yêu khác và tình bạn, mỗi lần hai bên hiểu được ý nhau lại làm ngọt ngào trong lòng tăng vọt lên.
Triệu Lâm Tô cũng ôm Thẩm Ngôn rất chặt.
Hắn vốn định cứ thế mà đi, dù sao năm sau cũng có thể gặp lại. Thế nhưng hắn không chịu được, sáng sớm nay tỉnh giấc, cả đầu óc chỉ còn một suy nghĩ.
Không được, hôm nay hắn phải nhìn thấy gương mặt của cậu ấy một lần, cho dù chỉ nói được một câu ở ngoài cửa với cậu ấy cũng được.
Người qua đường bắt đầu ghé mắt nhìn sang, có lẽ không phải vì họ cảm thấy kỳ lạ, mà chỉ vì hai cậu con trai ở bên cạnh nhau ôm ấp đã có sức hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Ý thức được mình bị mọi người vây xem, Thẩm Ngôn vỗ lưng Triệu Lâm Tô, buông cánh tay xuống, chui ra khỏi lồng ngực của hắn. Cậu kéo cánh tay Triệu Lâm Tô, bàn tay hắn cũng nóng bỏng.
Dòng người đi trong bến tàu thưa thớt, Thẩm Ngôn nắm tay Triệu Lâm Tô đi xuống bậc thang, đi vào ga tàu điện ngầm, rẽ vào một góc khuất chật hẹp.
Ánh sáng bên ngoài chỉ loáng thoáng chiếu rọi được vào trong góc khuất, Thẩm Ngôn nhìn hình dáng mơ hồ của Triệu Lâm Tô cùng ánh mắt khó hiểu của hắn.
Thẩm Ngôn hỏi: “Sao lại gạt tao, không phải mày bảo mày đã đi rồi hả?”
“Không lừa mày mà”, Triệu Lâm Tô đáp: “Tao chỉ bảo tao ra khỏi nhà, tao không nói là tao đi đến đâu“.
Thẩm Ngôn buồn cười: “Nếu tao không gọi điện thoại cho mày, mày sẽ định chờ ở cổng khu nhà tao đến chết đấy hả? Tao đã nói rồi mà, tao đi sắm đồ Tết với anh tao“.
Triệu Lâm Tô siết chặt bàn tay Thẩm Ngôn. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt đầy tươi cười của cậu, tâm trạng giống như thời tiết thành phố này, mưa đá ba ngày hôm nay bỗng dưng chẳng còn bóng dáng.
Hắn không kiềm chế được, hơi cúi đầu xuống.
Bàn tay Thẩm Ngôn căng thẳng tóm chặt lấy hắn, mí mắt khẽ run.
Trái tim Triệu Lâm Tô nhói đau, hắn vẫn không đành lòng, không muốn Thẩm Ngôn miễn cưỡng chính cậu dù chỉ một chút.
Hơi thở rõ ràng đã tới gần lại từ từ rời xa.
Thẩm Ngôn hoảng hốt suy nghĩ, hình như lần này đã là lần thứ ba.
Triệu Lâm Tô đang sợ điều gì?
Ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Thẩm Ngôn, cậu nghe được tiếng nói vang lên trong trái tim cậu, nó bảo cậu muốn làm gì thì cứ làm. Thế là Thẩm Ngôn nghe theo lời trái tim mách bảo, đè tay lên gáy của Triệu Lâm Tô, ngăn cản lần lùi bước này của hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Lâm Tô đối đầu với cậu.
Trái tim Thẩm Ngôn đập như trống trận, cậu nhỏ giọng nói: “Muốn hôn thì cứ hôn, sợ gì mà sợ?”
Vừa dứt lời, tàu điện ngầm ầm ầm chạy qua, một trận gió lùa tới. Thẩm Ngôn hơi nghiêng mặt, dán môi mình lên môi của Triệu Lâm Tô.