Trúc Mã Khó Đoán

Chương 90: Chương 90: Kết thúc nội dung chính




Năm cuối đại học nhanh chóng trôi qua, tất cả mọi người đều bận rộn bôn ba, chớp mắt một cái đã tới tốt nghiệp.

Lúc tốt nghiệp trung học tâm trạng của Thẩm Ngôn rất kích động, mười mấy năm học tập chỉ vì mục đích thi vào được trường đại học lý tưởng, tâm nguyện của mình hoàn thành tự nhiên sẽ hưng phấn vui vẻ không thể nào diễn tả được.

Khi tốt nghiệp đại học dường như tâm trạng đã nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

Một số bạn học muốn bước vào xã hội, một số khác tiếp tục học lên, người thì ở lại người thì rời đi. Trong trạm trung chuyển của cuộc đời con người cảm xúc xúc động dường như xuất hiện nhiều hơn niềm vui.

Thẩm Ngôn thuận lợi vượt qua kỳ thi lên nghiên cứu sinh, Triệu Lâm Tô cũng nhận được học bổng từ nước ngoài, học thẳng lên tiến sĩ, học bổng toàn phần. Triệu Lâm Tô chuyển tiếp email cho Thẩm Ngôn vào một buổi tối, Thẩm Ngôn đang nằm trên giường suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, còn vui mừng hơn chuyện cậu thành công tiếp tục học lên nghiên cứu sinh tại trường.

Để ăn mừng sự nghiệp cầu học của hai người đã được toại nguyên, Thẩm Ngôn kéo Triệu Lâm Tô đi uống một bữa rượu lần thứ ba trong cuộc đời của cậu.

Lần này Thẩm Ngôn đã tiến bộ, ký ức không còn là những mảnh vụn nhỏ nhặt nữa. Cậu nhớ rõ Triệu Lâm Tô đã cõng cậu, cậu nằm sấp trên lưng Triệu Lâm Tô, tóc sau gáy hắn hơi đâm vào người. Trong cơn say mơ mơ hồ hồ, ký ức hơi rối loạn. Rõ ràng Thẩm Ngôn nằm sấp rất tử tế nhưng lại cảm giác được người đang cõng cậu bỗng nhiên khom lưng xuống. Cậu cũng theo đó ngả xuống cùng người ra, để lộ gương mặt tươi tắn ngây ngô.

“Tô...”

Thẩm Ngôn lẩm bẩm.

“Lại muốn ăn bánh trung thu Tô Thức hả?”

Giọng nói trầm thấp bên tai rất giống tiếng nói của Triệu Lâm Tô, mang theo chút châm chọc trêu tức xấu xa nhưng lại không hề có ý xấu. Giọng nói ấy rất dịu dàng, hơi bất đắc dĩ, mang theo âm cười khe khẽ.

Thẩm Ngôn nhắm mắt, ngốc nghếch cười theo hắn.

Vầng trán cọ vào sau gáy, bờ môi Thẩm Ngôn đặt trên bờ vai hắn, ậm ừ gọi: “Tô... bé Tô Tô...”

Bước chân thoáng dừng, Triệu Lâm Tô nghiêng đầu. Người gối trên vai hắn nghiêng gương mặt ửng đỏ, hàng mi rũ xuống, chóp mũi rịn mồ hôi, khóe miệng cong cong, bờ môi lúc mở lúc đóng như nói lời mê sảng: “Vợ ơi...”

Triệu Lâm Tô cười cười, ánh mắt như cất giấu làn nước: “Gọi vợ làm gì?”

Thẩm Ngôn cười hề hề, giấu mặt sau lưng hắn ra vẻ thẹn thùng lắm. Triệu Lâm Tô lắc đầu, cánh tay dùng sức xốc người lên.

Đêm hôm đó Thẩm Ngôn nằm mơ. Cậu nằm mơ thấy tình cảnh lần đầu cậu uống rượu với Triệu Lâm Tô. Triệu Lâm Tô lạnh lùng nhìn cậu, giọng điệu nói chuyện còn lạnh hơn, từng câu từng chữ của hắn khiến trái tim cậu hơi căng trướng. Đột nhiên Triệu Lâm Tô nhào qua mặt bàn hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mềm mềm, nóng bỏng. Tâm trạng cậu bình tĩnh trở lại, híp mắt để mặc Triệu Lâm Tô hôn.

Triệu Lâm Tô véo nhẹ lên cằm Thẩm Ngôn, hôn đến khi đôi môi cậu đỏ bừng ướt át.

Thẩm Ngôn vẫn cười, hai mắt nhắm hờ. Triệu Lâm Tô dỗ dành cậu, bảo cậu gọi tên hắn.

Có lẽ cảm thấy nóng nực nên Thẩm Ngôn ưỡn ưỡn lồng ngực, giãn cánh tay đệm ra sau đầu, nửa tỉnh nửa mê gọi: “Triệu Lâm Tô...”

“Còn nữa“.

“Thằng chó“.

“Còn nữa“.

“Vợ à“.

“Còn nữa“.

Vùng cơ bắp trên lồng ngực hồng hồng, Thẩm Ngôn cười cười, vừa cười vừa giơ cánh tay lên. Cánh tay thon dài trắng nõn, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo đường gân mạch máu hiện ra sắc màu nhàn nhạt. Cậu che mặt mình, mấp máy môi thầm thì, lười biếng cười cười.

“Chồng ơi...”

Sau khi ăn mừng từ ngoài vào trong, Thẩm Ngôn cảm thấy hình như mình đã tốt nghiệp. Chờ khi ngày tốt nghiệp chân chính diễn ra, tâm tình của cậu đã hoàn toàn bình tĩnh.

Thời tiết tháng sáu một mực đổ mưa, buổi lễ tốt nghiệp mãi không thể xác định được. Cho đến tận một ngày trước buổi lễ nhà trường mới đưa ra thông báo. Thẩm Thận luống cuống tay chân sắp xếp công việc, Thẩm Ngôn khuyên anh bỏ qua nó, “Còn tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà, anh, anh cứ bận việc của anh đi“.

“Không được không được, đây là một sự kiện lớn trong đời của em, công việc nào có thể so sánh?”

Có đôi khi anh trai cậu cố chấp đến mức Thẩm Ngôn không còn cách nào khác. Thẩm Ngôn đành phải bảo: “Tầm 11 giờ anh tới nơi là được, lễ tốt nghiệp năm nay không cho phụ huynh vào trong tham gia, anh có đến sớm cũng chỉ ở bên ngoài phơi nắng“.

“Gì cơ?” Thẩm Thận khó chịu: “Lúc sinh viên ưu tú lên sân khấu anh còn phải chụp ảnh cho em nữa mà!”

“Trường sẽ chụp ạ, đến lúc đó em sẽ chụp màn hình web trường gửi cho anh.”

“...”

Thẩm Thận phẫn nộ bất bình, thậm chí còn tính đến chuyện đi cửa sau, nhờ tới mối quan hệ ba đời nhà Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: “Hai vị giáo sư cũng không tới“.

“Hả? Họ không tới sao?”

Thẩm Ngôn đáp “Vâng”, “Hai vị giáo sư đều bận rộn công việc“.

Thẩm Thận vẫn không bị thuyết phục hoàn toàn, vùng vẫy thêm một hồi, anh nói: “Vậy anh sẽ tới trước 11 giờ“.

“Vâng”, Thẩm Ngôn đáp: “Sau lễ tốt nghiệp chúng ta cùng đi ăn cơm!”

Đã một năm trôi qua, Thẩm Thận dần quen thuộc với thân phận mới của Triệu Lâm Tô.

“Được rồi, thời gian không kịp nên không ăn trong nhà nữa, để anh đặt nhà hàng“.

Thời tiết lễ tốt nghiệp năm nay vô cùng tốt. Hai hôm trước trời còn đang mưa to nhưng may mắn thay ông trời rủ lòng, mặt trời hôm nay đặc biệt tươi đẹp rực rỡ. Thẩm Ngôn mặc áo phông quần jean, thoải mái nhẹ nhàng bước xuống tầng.

Từ trong hành lang đi ra, Thẩm Ngôn lập tức trông thấy Triệu Lâm Tô. Hôm nay Triệu Lâm Tô cũng mặc áo phông quần jean có kiểu dáng và sắc màu na ná cậu, không khác gì hai bên đã hẹn trước.

Thẩm Ngôn cười cười đi sang: “Ăn ý thế sao?”

“Phối hợp cũng không tệ lắm nhỉ?”

Triệu Lâm Tô mở cửa xe.

Thẩm Ngôn cố ý nhăn mặt: “Ăn mặc thế này lỡ người ta nhìn ra chúng ta là một đôi thì sao giờ?”

“Không sao đâu”, Triệu Lâm Tô mỉm cười: “Tao sẽ nói rõ với họ đây là trang phục cha con đấy“.

“Mày cút đi——”

Giống y hệt những buổi sáng bình thường, Triệu Lâm Tô lái xe, Thẩm Ngôn ném bữa sáng cho hắn: “Sandwich.”

“Cảm ơn“.

“Bố con với nhau cả, khách khí làm gì“.

Triệu Lâm Tô cắn một miếng bánh sandwich, lắc đầu, “Càng lớn càng phản nghịch.”

Thẩm Ngôn cười ha ha, cũng cắn miếng bánh sandwich của mình: “Anh tao bảo sẽ tới vào khoảng 11 giờ, đến lúc đó chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Anh trai tao đặt nhà hàng rồi“.

“Được“.

Triệu Lâm Tô tranh thủ thời gian nắm lấy bàn tay Thẩm Ngôn rồi nhanh chóng rút ra.

Trong nháy mắt hai lòng bàn tay nắm lấy nhau, đột nhiên Thẩm Ngôn cảm giác được sự chân thật của ngày lễ tốt nghiệp.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Cuộc sống đại học của cậu.

Bốn năm học trôi qua cậu đã học tập, kết bạn, tham gia nhiều hoạt động khác nhau...

Thẩm Ngôn liếc sang phía Triệu Lâm Tô đang lái xe.

Còn yêu một người bạn trai.

Khóe môi không khỏi nở nụ cười.

Triệu Lâm Tô thoáng liếc thấy cậu đang cười, hắn cũng nở nụ cười theo.

Năm cuối đại học không có môn học nào, ai cũng bận rộn. Số lần Thẩm Ngôn tới trường ít hẳn đi, lần gần nhất đến trường cũng từ tận một tháng trước.

Hôm nay bãi đỗ xe nhiều xe hơn hẳn, Triệu Lâm Tô lái xe một hồi mới tìm được chỗ đậu.

Trùng hợp thay, Thẩm Ngôn mới xuống xe đã trông thấy “góc chết camera” trong trường học của họ.

Góc chết của camera giám sát là một đoạn giao nhau giữa hai bức tường, bên cạnh vốn có ít bụi cây bụi cỏ. Thẩm Ngôn lâu ngày không tới trường, hôm nay đến đây bỗng nhiên phát hiện ra nơi này đã tu sửa lại mới toàn bộ, thứ rõ ràng nhất chính là một cái camera mọc ra giữa hai bức tường.

Thẩm Ngôn: “...”

Lợi hại.

Thẩm Ngôn nín cười nhìn Triệu Lâm Tô: “Làm sao bây giờ, căn cứ bí mật đã bị chặn kín“.

Triệu Lâm Tô nhét tay trong túi: “Sợ gì chứ, có muốn tới đó thử cảm giác không?”

“Đừng đùa nữa”, Thẩm Ngôn bảo: “Đừng làm phiền bác bảo vệ trong phòng giám sát“.

Triệu Lâm Tô cười như không cười liếc cậu một cái: “Tao chỉ bảo đi sang đó chứ có nói làm gì đâu. Bạn học Thẩm à, tư tưởng của mày nguy hiểm quá“.

Thẩm Ngôn: “...”

Mẹ kiếp, là do thằng nào biến tao thành thế?!

Lúc nhận quần áo cử nhân, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô cuối cùng cũng trông thấy mặt Chu Ninh Ba.

Tam giác vững bền tề tựu, Chu Ninh Ba đen đi gầy đi nhưng nhìn qua lại phấn chấn hơn hẳn. Mái tóc cậu ta đã cắt ngắn sát vào da đầu nhưng chỉ cần cười lên người lại biến về như cũ, dáng vẻ rất thẹn thùng.

“Sau này mày định cắm rễ ở trường tiểu học phụ thuộc trường chúng mình thật đấy à?”

“Tạm thời như thế“.

“Hôm nay thầy Lương có tới không?”

Chu Ninh Ba lộ ra biểu cảm đau đầu: “Hôm nay bố mẹ tao cũng đến“.

Thẩm Ngôn hiểu rõ, lập tức hỏi thăm: “Lần trước mày kể hai bên đã ăn cơm chung rồi mà?”

Giọng nói của Chu Ninh Ba càng thấp hơn: “Lúc ăn cơm thầy Lương đã mắng cho bố mẹ tao phải tháo chạy“.

“...”

Chuyện có thể xảy ra, phong cách cực kỳ Lương Khách Thanh.

Thẩm Ngôn lặng lẽ vỗ bả vai Chu Ninh Ba, người anh em à, mày cũng chẳng dễ dàng gì.

Quần áo cử nhân là đồ mới may năm nay, mềm mại bóng loáng, mặc lên người hoàn toàn phác họa được dáng hình cơ thể. Ba cậu trai đều cao to, mang đậm hương vị ngọc thụ lâm phong.

Bạn bè cùng khóa đã lâu không gặp, nhân duyên của Thẩm Ngôn không tồi, các bạn học liên tục đi lên nói chuyện chụp ảnh chung. Thẩm Ngôn nói lời vui đùa với người khác, ánh mắt liếc về Triệu Lâm Tô ở bên. Sau khi đến trường, Triệu Lâm Tô càng lúc càng ít nói, nhất là khi họ đi gần tới đám đông hắn đã hoàn toàn biến trở về dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng lúc trước.

Chỉ cần có người quen Thẩm Ngôn ở gần Triệu Lâm Tô sẽ rất nghiêm túc. Mấy lần trước khi họ quay trở về trường xử lý tài liệu Triệu Lâm Tô cũng như thế này.

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra ở lễ đường lớn, thời gian buổi lễ không dài. Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô là sinh viên tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nên được sắp xếp ở hàng ghế thứ hai chờ lên sân khấu nhận bằng và bắt tay hiệu trưởng.

Ánh đèn sáng trưng trong lễ đường khiến người ta hoa mắt, dưới sân kháu không ngừng vang lên tiếng vỗ tay. Mặt Thẩm Ngôn hơi nong nóng, người hơi đổ mồ hôi. Cậu không nhìn sang bên cạnh, lúc chụp ảnh chung cậu đứng ở hàng cuối cùng với Triệu Lâm Tô, bả vai hắn dán lên vai cậu, nhiệt độ nóng hổi.

Tay áo cử nhân rất dài, Thẩm Ngôn dùng một tay nâng bằng tốt nghiệp, một tay len lén chui ra khỏi tay áo.

Ngón tay chạm khẽ sang bên.

Mu bàn tay Triệu Lâm Tô nóng bỏng.

Giáo viên ở dưới sân khấu chụp ảnh đang chỉ huy mấy vị lãnh đạo đứng vào trong ống kính.

Có lẽ chỉ mấy giây, có lẽ ngắn hơn nữa.

Triệu Lâm Tô nắm lấy bàn tay cậu.

Tay áo cử nhân che đi hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau.

Lòng bàn tay hai bên cùng rịn mồ hôi.

Gương mặt Thẩm Ngôn nở nụ cười.

Có một lần cậu đã hỏi Triệu Lâm Tô, cậu hỏi siêu năng lực vẫn còn ở chỗ hắn chứ, nhìn thấy tên hắn trên đầu cậu rồi hắn rất sảng khoái có phải không?

Triệu Lâm Tô đáp lại.

“Siêu năng lực đã biến mất vào hôm sinh nhật mày“.

Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy hợp lý. Trong mấy bộ phim truyền hình thông thường, những ngày quan trọng sẽ diễn ra bước ngoặt trọng đại.

“Nhưng cái tên đó vẫn còn“.

Triệu Lâm Tô tươi cười, bàn tay vòng vòng lên đỉnh đầu của mình rồi lại vòng lên đỉnh đầu Thẩm Ngôn. Ngôn Tình Xuyên Không

“Vẫn ở chỗ này“.

Thẩm Ngôn cười cười, tóm bàn tay hắn trên đỉnh đầu mình xuống: “Ôi, bị mày phát hiện rồi“.

Xuống sân khấu, hai bàn tay đang nắm phải tách ra.

Trong giây phút buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, lễ đường vang lên âm thanh vỗ tay và hoan hô âm vang đến mức khiến tai người run rẩy. Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua chỗ Triệu Lâm Tô ở bên, Triệu Lâm Tô cũng đang nhìn cậu.

Cánh cửa lớn của lễ đường mở rộng, đoàn người nối đuôi nhau bước ra bên ngoài, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đi cuối cùng, trong đám đông, hai bên lại lặng lẽ nắm tay.

Ánh mặt trời bên ngoài rực rõ, gió hè lướt qua gương mặt. Lúc sắp đi đến cánh cửa, sức lực bàn tay của Triệu Lâm Tô chậm rãi buông lỏng. Thẩm Ngôn rũ hàng mi, sau đó cậu ngẩng đầu lên trông thấy anh trai đứng bên ngoài ôm một bó hoa to vẫy mạnh tay gọi họ.

Người thân trước mặt, người yên cạnh bên.

Thẩm Ngôn trở tay nắm lấy bàn tay sắp buông bỏ của Triệu Lâm Tô.

Sức lực của cậu rất lớn, siết đến độ Triệu Lâm Tô dừng chân, nghiêng mặt sang nhìn.

Thẩm Ngôn cũng nghiêng mặt nhìn lại, nụ cười trên mặt xán lạn, giọng điệu cậu vẫn như cũ, nghe qua hờ hững chẳng hề để tâm nhưng một mực vững chãi.

“Muốn nắm thì cứ nắm đi thôi“.

Triệu Lâm Tô đứng im tại chỗ, đột nhiên không thể phân biệt nổi ánh nắng ngoài trời kia quá lóa mắt hay hai mắt Thẩm Ngôn quá sáng ngời. Nhiệt độ một mực kéo lên gương mặt hắn ảnh hưởng tới khóe miệng vẫn luôn cố nín nhịn.

Kể từ khi hắn bước vào trong trường học năm mười tuổi, Triệu Lâm Tô đã ghét trường học rất lâu. Thứ hắn không ghét bỏ chỉ vẻn vẹn có hoa có cỏ, côn trùng, mèo hoang... hay nói cách khác là những sinh vật không phải con người. Nhưng cảm xúc của hắn với chúng chỉ dừng lại ở việc không ghét. Hắn đã từng thấy qua nhiều phong cảnh tươi đẹp huyền bí trong thiên nhiên như thế, sao còn hứng thú với những thứ quá đỗi tầm thường.

Sau đó, Thẩm Ngôn xuất hiện.

Dần dần, Triệu Lâm Tô bắt đầu thích những bông hoa, những cây cỏ, côn trùng mèo hoang tầm thường trong trường học... ngoại trừ tất cả những sinh vật không phải con người đó, hắn phát hiện ra thứ hắn thích nhất thật ra lại là cậu bạn thân của mình.

Có Thẩm Ngôn, tất cả sự vật đều đẹp đẽ đầy ý nghĩa.

Sự che chở của đám đông sắp biến mất, gió bên ngoài thổi vào lễ đường ngày một nhiều hơn.

“Triệu Lâm Tô”, Thẩm Ngôn bảo: “Mày nói đúng“.

Triệu Lâm Tô không biết ý cậu đang nói đến câu nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng cậu sau đám đông.

“Thích thì phải cố gắng tranh thủ“.

Ngón tay Triệu Lâm Tô khẽ run lên.

Thẩm Ngôn cảm nhận được, cậu mỉm cười bảo: “Thật ra hôm đó tao không say quá lắm đâu, vẫn hơi nhớ được đôi chút“.

Cậu siết chặt tay Triệu Lâm Tô, tiếp tục nói: “Tao thích mày nên bản thân tao cũng muốn cố gắng liều mạng một phen“.

“Cho nên không sao đâu, cứ đi như thế này nhé“. Thẩm Ngôn cong miệng, nét mặt và ánh mắt ngập tràn ý tứ chắc chắn.

Tầm mắt khóa chặt lên gương mặt Thẩm Ngôn, trái tim Triệu Lâm Tô điên cuồng đập loạn như thuở đầu trái tim hắn rung động.

Hình như mỗi một ngày hắn sẽ lại yêu cậu ấy thêm lần nữa.

Triệu Lâm Tô cười cười, đôi mắt phượng trong trẻo dịu dàng như biển khơi: “Nếu như bây giờ tao bật khóc, mọi người có cho rằng tao kích động khóc vì tốt nghiệp hay không?”

Thẩm Ngôn cười to một tiếng, quay mặt ra ngoài: “Họ sẽ nghĩ rằng mày khóc vì bạn trai mày đẹp quá“.

Đám đông hoàn toàn tản ra, làn gió không quá lớn thổi bay vạt áo cử nhân mềm mại về phía sau, cuốn lấy tay áo dài. Hai người tay trong tay nghênh đón ánh mặt trời đi về phía trước, đã nắm chặt rồi liền chẳng tách rời nhau.

[Hoàn thành nội dung chính]

Lời tác giả: “Truyện kết thúc~ Rất hạnh phúc vì đã thực hiện được một trải nghiệm mới, cũng cảm ơn độc giả cùng bạn bè đồng hành đi hết quãng đường, ủng hộ, phê bình, chỉ dẫn. Tiếp theo sẽ còn các ngoại truyện “Đêm Thất Tịch”, “Tình yêu xa xứ”, “góc nhìn của Triệu Lâm Tô thầm mền thời trung học“. Mong mọi người tiếp tục mong đợi OvO.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.