Ảo tượng tồn tại trong thế giới của suy nghĩ, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự khống chế nào và chỉ được ý chí của bản thân kiểm soát.
Khi bước vào tuổi dậy thì, các bé trai nhanh chóng phát dục, trổ cành, thay đổi giọng nói và có những biến đổi rõ ràng về mặt giới tính.
Đối tượng ảo tưởng đầu tiên của Triệu Lâm Tô là Thẩm Ngôn.
Khi đó Thẩm Ngôn ngày ngày đều nói về ước mơ sau này muốn trở thành ngôi sao bóng rổ, thứ cậu quan tâm nhất chính là chiều cao. Mỗi ngày gặp gỡ nhau chuyện đầu tiên Thẩm Ngôn làm là kéo Triệu Lâm Tô so sánh chiều cao với hắn.
Mặt đối mặt, mũi giày chạm mũi giày, gần như sắp ôm lấy nhau.
Triệu Lâm Tô muốn lùi về sau né tránh.
“Đừng cử động“.
Thẩm Ngôn nghiêm khắc quát, đưa tay tóm chặt cánh tay hắn, bản thân cậu còn ưỡn ngực, hơi ngửa đầu lên. Mí mắt Triệu Lâm Tô rũ xuống, hắn nhìn thấy đôi môi nhạt màu của Thẩm Ngôn mím rất căng, khóe môi có lớp lông tơ mềm mại.
Tim đập mạnh, nhiệt độ tăng lên, cơ thể xuất hiện biến hóa.
“Ôi, sao tao cứ thấy tao thấp hơn mày một chút xíu vậy?”
Thẩm Ngôn uể oải buông tay hắn ra.
Mùi hương sạch sẽ trên người thiếu niên theo động tác quay lưng của cậu rời xa hắn.
Triệu Lâm Tô đứng im tại chỗ, đây là lần đầu tiên hắn có cơn xúc động tuổi dậy thì, trong nỗi kinh ngạc còn có rung động khó tả.
Từ đó về sau, thế giới ảo tưởng của hắn bị một mình Thẩm Ngôn lấp kín.
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đang nghiêm túc nghe giảng, sắc mặt chăm chú, mặt đè lên vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ. Bởi vì quá chăm chú nên thỉnh thoảng cậu hơi nhíu mày lại, đôi mắt chớp khẽ theo suy tư trong đầu, tay phải vô thức quay bút, mí mắt rũ xuống, nghiêm mặt ghi chép bài. Hắn ngẩng đầu lên, [Triệu Lâm Tô] ở trên đỉnh đầu cậu động đậy theo từng động tác.
Lúc Thẩm Thận đang vắt chéo chân ngồi nhà xem anime thì Thẩm Ngôn quay về.
“Anh.”
“Về rồi hả?”
Thẩm Thận ngẩng đầu: “Ăn cơm bên nhà Lâm Tô rồi sao?”
“Vâng”, Thẩm Ngôn thả balo xuống: “Em ăn xong rồi còn mang theo một ít về đấy, anh có muốn ăn không?”
“Ồ, còn có cả phần của anh nữa hả?”
Các món ăn được làm rất tỉ mỉ, phân loại sắp xếp riêng rẽ. Bảy tám chiếc hộp bày trên mặt bàn, Thẩm Thận mở to hai mắt: “Hai đứa đi ăn nhà hàng hả?”
“Không ạ”, Thẩm Ngôn cố gắng khống chế nhiệt độ trên mặt mình: “Tự Triệu Lâm Tô nấu ạ“.
Học hành xong xuôi, Thẩm Ngôn theo Triệu Lâm Tô về chỗ hắn ăn cơm. Triệu Lâm Tô nấu cháo cho cậu, hai người họ ăn xong, Triệu Lâm Tô lại kiểm tra cho cậu thêm lần nữa. Thẩm Ngôn vừa cởi quần vừa than: “Mày phiền chết thôi“.
“Sợ mày bị thương.”
“Tao đã nói tao không sao rồi“.
“Sợ mày mạnh miệng“.
“...”
Mày đi chết nhanh lên một chút.
Quần cởi ra, nào có đạo lý mặc vào ngay lập tức.
Hai người họ lại mơ mơ hồ hồ lăn lên giường.
Ý chí Thẩm Ngôn trở nên yếu kém lạ thường, giống như đột nhiên bị mắc chứng đói khát da thịt, muốn ôm muốn sờ muốn hôn, chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì khác chỉ muốn thân mật cọ xát bên cạnh người này.
Những đôi tình nhân khác cũng như thế sao? Thẩm Ngôn không biết, dù sao cả chiều hai người họ luôn ở trên giường, hôn môi, vuốt ve, trò chuyện. Triệu Lâm Tô ôm cậu, cậu ôm lại Triệu Lâm Tô, thân thể có thể dán chặt đến mức nào thì dán chặt đến như thế. Nói chuyện một hồi, không biết đụng trúng lời lẽ nào không thích hợp liền đè lên nhau náo loạn ầm ĩ.
Đầu óc Thẩm Ngôn giống như một đống bột nhão, cảm thấy cơ thể bản thân cả buổi chiều nay đều biến thành màu hồng.
Trong chăn ấm áp, mồ hôi toát ra còn không nỡ buông nhau.
“Nhột“.
Thẩm Ngôn cười, tránh né.
Triệu Lâm Tô vẫn hôn cậu, hôn đến hôn đi lại đùa giỡn đổi khẩu vị.
Hai người họ giống như thật sự trở lại tuổi dậy thì, lần đầu tiên nếm thử trái cấm, hormone trói buộc tiết ra, phun sương đến mọi ngóc ngách, hấp dẫn hai bên không thể tự chủ được, lặp đi lặp lại niềm vui thăm dò đối phương.
“Tao phải về nhà“.
Thẩm Ngôn ôm vai Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô chống cánh tay lên phía trên cậu, ánh sáng trong mắt lấp lánh: “Không thể ở lại hả?”
“Hôm qua đã không về rồi”, ngón tay Thẩm Ngôn lau đi mồ hôi ẩm ướt trên làn da Triệu Lâm Tô, “Anh tao sẽ giận“.
Biểu cảm Triệu Lâm Tô cứng lại trong thoáng chốc, hắn cúi người hôn lên môi Thẩm Ngôn: “Vậy ăn cơm rồi hẵng về. Để tao nấu thêm một chút, tối nay anh Thận không cần phải nấu thêm cơm nữa“.
Cuối cùng Thẩm Ngôn xách theo hai cái túi to đi vào trong khu nhà mình.
“Sao nấu nhiều thế?”
Thẩm Thận bê bát cầm đũa, không biết nên xuống tay chỗ nào.
Thẩm Ngôn cười ha ha: “Đồ ăn trong tủ lạnh nhà nó nhiều quá, một mình nó ăn không hết, anh giúp nó tiêu thụ một chút đi“.
“Tay nghề của Lâm Tô không tồi”, Thẩm Thận gắp một miếng thịt bò, “Sau này ai gả cho nó thì người đó có phúc“.
Ngón tay Thẩm Ngôn khẽ cọ xát bên mép quần, cất tiếng cười khô khốc.
“Em cũng ăn thêm chút nhé? Nhiều thế này đủ để anh em mình ăn hai ngày“.
“Em không ăn đâu, em ăn no lắm rồi, anh ăn đi.
Thẩm Ngôn xoay người rẽ vào phòng mình, đóng cửa lại, nhắn tin.
[SY: Anh trai tao khen tay nghề mày không tồi].
[Triệu Lâm Tô: Vậy mai tao nấu nữa nhé?]
[SY: Đừng, ăn không hết đâu].
[SY: Hơn nữa anh tao sẽ cảm thấy kỳ lạ].
[Triệu Lâm Tô: Nghe mày].
Thẩm Ngôn cười khúc khích, nằm xuống giường.
Hai người họ gõ chữ nói chuyện phiếm, hàn huyên một hồi cảm thấy chưa thỏa mãn, Thẩm Ngôn lại khóa trái cửa gọi video. Ban đầu câu chuyện còn rất bình thường, nói nói một hồi liền đi đến giai đoạn không đứng đắn.
Rõ ràng lăn lộn trên giường cả buổi chiều nhưng dường như thân thể vẫn còn phảng phất đọng lại chút nhiệt độ, chạm khẽ là bốc lên.
“Nhớ mày.”
Triệu Lâm Tô nói.
“Nhớ gì mà nhớ”, Thẩm Ngôn nói: “Mai lại gặp nhau rồi còn gì?”
“Muốn gặp bây giờ“.
“Mày cút đi“.
“Ngôn Ngôn”, tiếng gọi của Triệu Lâm Tô trầm trầm: “Ngày mai ở lại nhà tao nhé?”
“Không được”, Thẩm Ngôn không cần suy nghĩ: “Nhất định anh tao sẽ cảm thấy kỳ quặc“.
Cậu rất ít khi qua đêm bên ngoài, thỉnh thoảng ở lại nhà Triệu Lâm Tô một hôm thì được, mới cách một ngày đã ở lại thêm lần nữa thì chắc chắn không thể nào.
“Không đâu, cứ bảo chúng ta cùng thức đêm xem trận bóng đá“.
“... Không được“.
Thẩm Ngôn cắn răng kiên quyết từ chối, mặt mày ửng đỏ: “Mày đừng nói nữa, tao bảo không được là không được.”
Bầu không khí hiện giờ của hai người họ không thích hợp, ở bên cạnh nhau nói chưa tới hai câu đã gần như muốn quấn chặt lấy nhau.
Thẩm Ngôn hơi lo lắng, sợ rằng mình có khả năng sẽ ngày càng trầm mê trong đó.
Phía sau vẫn có chút cảm giác khác lạ, ký ức bị sức lực mạnh bạo ra ra vào vào còn tươi mới vô cùng, thân thể tự nhiên bùng lên cơn nóng, khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
“Tao cúp máy đây“.
Thẩm Ngôn vội vàng nói.
Cuộc điện thoại video kết thúc, Thẩm Ngôn khẽ nhẹ nhõm thở phào. Cậu xoay người, răng cắn lên khớp ngón trỏ, hàm răng tinh tế mài lên xương ngón tay tạo ra cảm giác đau đau tê dại, trùng khớp với cảm xúc kỳ dị nào đó.
Thẩm Ngôn thở dài một hơi, cánh tay che lên gương mặt, từng đợt từng đợt hơi nóng bốc lên.
Không được, không được như thế, phải biết kiềm chế.
Thẩm Ngôn cầm laptop, tải xuống tài liệu giảng viên đã nhắc tới trên lớp ngày hôm nay.
Một lát sau anh trai gọi cậu, hỏi cậu có muốn ra ngoài đi dạo hai vòng để tiêu cơm không.
Thẩm Ngôn do dự một lát, nghĩ rằng anh trai cậu đi dạo chẳng khác gì mấy cụ già, lượng vận động không lớn bèn theo anh ra ngoài.
Hai người đi tới khu tập thể dục của khu chung cư, anh trai cậu hớn ha hớn hở tập đi bộ trên trang bị tập luyện dành cho các cụ già: “Hình như gần đây anh không thấy em chơi bóng rổ nữa nhỉ?”
Thẩm Ngôn: “... Có chơi ạ.”
Chơi cái beep, suốt ngày bận rộn yêu đương với làm chuyện 18+ rồi.
“Hôm nay anh rảnh, hay là theo em ra ngoài xem em đánh hai trận nhé?”
“Hôm nay thì thôi đi ạ, em hơi mệt“.
Điện thoại di động reo chuông, anh trai cậu lại bắt đầu gọi điện thoại.
Thẩm Ngôn tìm một vị trí ngồi xuống đợi anh trai gọi điện thoại, điện thoại di động của cậu trong túi áo khoác trở nên nặng trịch, giống như có sức hấp dẫn đặc biệt, đang dụ dỗ cậu nhét tay vào.
Ngón tay Thẩm Ngôn đan chéo lấy nhau vài lần, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra.
[Triệu Lâm Tô: Nhớ mày].
[Triệu Lâm Tô: Ngôn Ngôn].
[Triệu Lâm Tô: Trả lời tao một câu đi].
[Triệu Lâm Tô: Nhớ mày].
“...”
Cứ giống như chứng rối loạn âu lo do cách xa nhau vậy.
Thẩm Ngôn không nhịn được, bật cười.
[SY: Sao?]
[Triệu Lâm Tô: Đang làm gì đó?]
[SY: Ra ngoài tiêu cơm với anh trai].
Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn sang phía anh trai mình, Thẩm Thận đã xuống khỏi thiết bị tập thể dục, đi tới bên cạnh một cái cây, một tay đặt trên thân cây quay lưng về phía cậu tiếp tục nói chuyện điện thoại di động, có lẽ lại là chuyện trong công việc.
[Triệu Lâm Tô: Đi dạo trong khu nhà mày hả?]
[SY: Ừa].
[Triệu Lâm Tô: Mày ra ngoài khu một lát đi].
[SY:?]
[Triệu Lâm Tô: Tao đang ở cổng khu nhà mày].
[SY:...]
[SY: Mày điên rồi hả?]
[SY: Mày nói thật không đấy?]
Triệu Lâm Tô gửi cho cậu một bức ảnh.
Là tấm ảnh chụp phong cảnh bên đường của khu phố bọn họ chụp qua cửa sổ xe hơi.
[Triệu Lâm Tô: Nhớ mày].
[Triệu Lâm Tô: Ra ngoài đi].
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động trên tay, hoảng hốt rối loạn, không biết mình nên làm gì.
Hai người họ mới chia xa chưa tới hai giờ mà.
Phải chăng người này thật sự có bệnh?
Thẩm Ngôn nghiến nghiến hàm răng, phía sau vành tai nóng đến sắp bốc cháy.
“Được rồi, như thế thì cậu cứ chuyển lời cho bọn họ, có thể đàm phán thì đàm phán, không thể thì cút đi. Đúng, cứ nói là tôi nói thế, một chữ cũng đừng đổi. Cậu chuyển toàn bộ lời của tôi sang cho họ, nếu cậu tự thay đổi một chữ cậu cũng xéo luôn đi cho tôi ——”“.
Bả vai bị vỗ nhẹ, Thẩm Thận quay đầu, vội vàng che điện thoại: “Sao thế?”
“Em... ra ngoài mua chút đồ...”
Thẩm Ngôn nhét tay trong túi, sắp chột dạ chết thôi.
“Ồ, được, đi đi”, Nét mặt Thẩm Thận hiền hòa: “Có tiền chưa?”
“Có rồi ạ, chỗ em vẫn còn nhiều tiền lắm“.
“Ừ, thế thì em đi đi, nhiều tiền thì mua kẹo cho anh trai nè~”
Thẩm Ngôn đáp “Vâng”, hai cánh tay khép chặt áo khoác, đón gió đêm đi ra ngoài.
Điên rồi, điên rồi, điên thật rồi.
Thẩm Ngôn vừa đi vừa thầm mắng.
Con SUV lẳng lặng đỗ ở bên đường, đèn xe vẫn còn sáng. Thẩm Ngôn tạm dừng bước chân một lát mới chậm rãi đi sang, mở cửa lên xe.
“Mày bị bệnh đấy hả?”
Cậu thấp giọng trách móc, phần cổ và mặt lộ ra bên ngoài đều đỏ au. Triệu Lâm Tô nghiêng người sang thắt dây an toàn cho cậu, không nói một lời nào khởi động xe. Chờ đến khi chiếc xe được lái tới bãi đỗ xe thuộc công viên bên đường đối diện, xe dừng lại, dây an toàn còn chưa tháo ra, người đã cúi thân hôn tới.
Cả đường đến đây Thẩm Ngôn đều tự thầm mắng trong lòng, nhưng khi bờ môi Triệu Lâm Tô ép tới, cậu lại không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra, không có tiền đồ, đáp lại nụ hôn của hắn.
Chết mất thôi.
Rời xa nhau hai tiếng cũng không được.
Hai người kịch liệt hôn môi.
“Cạch” một tiếng, là âm thanh dây an toàn được tháo mở.
Cánh tay Triệu Lâm Tô ra sức xoa nắn, mỗi một cử động đều mang theo sức lực mạnh mẽ không thể chống cự. Thẩm Ngôn chịu không nổi, luống cuống tay chân tháo dây an toàn của mình, cánh tay cũng quấn sang.
Cả chiếc xe chỉ có tiếng động môi hôn, hơi thở nặng nề, trao đổi nước bọt cho nhau.
Một tay Triệu Lâm Tô ôm eo gầy của Thẩm Ngôn, giống như muốn trói cậu vào trong ngực hắn: “Vào phía sau nhé“.
“... Mày định xe chấn đấy hả?”
“Chỗ này có camera”, Triệu Lâm Tô hạ thấp giọng: “Tao chỉ muốn ôm mày thôi“.
“...”
Mẹ nó, nếu chỗ này không có camera thì thế nào?!
Hai người họ chui sang chỗ ngồi phía sau, không gian ghế sau con SUV đủ rộng, quan trọng nhất là ở phần giữa không có hệ thống điều khiển ô tô, cả hai có thể quấn quýt tay chân với nhau, gần sát nhau hơn nữa. Thẩm Ngôn ghé nửa người vào ngực Triệu Lâm Tô, bị cánh tay của hắn nâng đỡ. Góc độ hôn không đủ, cậu biến đổi góc độ tiếp tục cùng hắn nồng nhiệt hôn môi.
Nụ hôn kịch liệt chậm rãi trở nên dịu dàng, đôi môi nhẹ nhàng va chạm.
“Tao bảo với anh tao ra ngoài mua đồ...”
“Ôm thêm một lát nữa thôi“.
Lại là một cái hôn sâu.
Nuốt vào hít xuống đều là hơi thở hương vị của nhau.
Tiếng thở hồng hộc như đang trong trận đấu.
“Ngôn Ngôn,“ Đôi mắt Triệu Lâm Tô lóe lên tia sáng, hơi thở giao hòa với Thẩm Ngôn: “Ngày mai ngủ lại chỗ tao nhé, có được không?”
Đầu óc Thẩm Ngôn nóng sốt, cơ thể cũng nóng lên theo. Cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô rất xảo quyệt, lần nào cũng đưa ra yêu cầu kiểu này trong lúc cậu không tỉnh táo.
Nhưng cậu có muốn không?
Có.
Từ khi Triệu Lâm Tô nói hắn yêu cậu như hô hấp hàng ngày, cậu liền cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ đã có gì đó khác biệt, cảm xúc sâu xa đánh thẳng vào linh hồn của cậu, đem nỗi lòng còn đang lắc lư giữa tình bạn và tình yêu kéo thẳng vào bên tình yêu với hắn. Thân thể không thể nói dối, trong giây phút cậu chấp nhận Triệu Lâm Tô, cậu biết, hóa ra cậu cũng khát vọng hắn như vậy...
Thẩm Ngôn cúi đầu xuống, mút mạnh cánh môi Triệu Lâm Tô một cái: “Ngày mùng một tháng năm chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé“.
“Được”, Đôi mắt Triệu Lâm Tô sáng lên, hỏi: “Thế ngày mai thì sao?”
Thẩm Ngôn mặt đỏ tai hồng, véo má Triệu Lâm Tô: “Đừng nói linh tinh nữa“.
“Ra ngoài lâu quá rồi, tao phải về đây“.
Triệu Lâm Tô đáp “Ừ”, cánh tay hơi siết chặt, Thẩm Ngôn cúi đầu thuận theo hôn hắn thêm một cái: “Đừng phá nữa, tao thật sự phải về rồi...”
“Mày dắt theo tao về đi, nói thẳng nhà tao cháy rồi, đêm nay muốn ngủ nhờ“.
“Mày cút đi——”
Đầu gối Thẩm Ngôn huých vào người hắn: “Tao thấy nơi này của mày bốc cháy rồi đấy nhỉ?”
Triệu Lâm Tô cười cười: “Thế mày đang làm gì đó?”
“Dập lửa cho mày đấy!”
Thẩm Ngôn vò rối tóc Triệu Lâm Tô, xoa xoa vành tai hắn. Triệu Lâm Tô ôm cậu, gương mặt tươi cười. Chờ Thẩm Ngôn chọc ghẹo hắn xong, hắn tựa vào thành cửa sổ xe đen kịt, mái tóc rối bời, cười nhạt: “Ngày mai ra ngoài sớm một chút nhé?”
“...Trời vừa sáng tao liền ra ngoài, được chưa?”
“Vậy tao không về nữa, ở yên đây chờ“.
“Thần kinh“.
Thẩm Ngôn cười mắng hắn. Cậu dừng lại một lát, cúi đầu nhỏ giọng: “Chờ anh tao đi làm“.
Triệu Lâm Tô ngẩng đầu nhìn cậu: “Một lời đã định“.
Đưa người quay trở lại nhanh như chớp, khu vực đỗ xe gần tòa chung cư nên hai bên không dám quá thân mật. Thẩm Ngôn muốn xuống xe, tay lại bị Triệu Lâm Tô giữ lấy. Cậu quay đầu, Triệu Lâm Tô đang chăm chú nhìn cậu: “Phải nhớ tao đấy“.
“...”
“Biết rồi“.
Thẩm Ngôn đỏ mặt rút tay, không rút ra được.
Triệu Lâm Tô vẫn nhìn cậu, nhấn mạnh: “Phải luôn nhớ đến tao“.
Con ngươi hắn đen kịt, chút ánh sáng hoang dại thu gọn trong con ngươi, mái tóc không được chải chuốt, dáng vẻ vẫn lôi thôi lếch thếch.
Nhịp đập trái tim Thẩm Ngôn không bình thường, cậu rút mạnh bàn tay ra, gắt: “Nhớ! Đi ị cũng sẽ nhớ tới mày!”
Tiếng cười bị ngăn cách lại phía sau lưng, Thẩm Ngôn đóng cửa xe, quay đầu giơ ngón giữa. Triệu Lâm Tô huơ huơ điện thoại di động.
[Triệu Lâm Tô: Đừng quên mua đồ].
Đầu Thẩm Ngôn đầu vạch đen, cậu đã quên hẳn chuyện này, quyết định bỏ qua luôn. Cậu lại quay đầu trợn mắt với con SUV.
[SY: Không mua].
[SY: Bảo rằng siêu thị cháy rồi, không mua được].
[Triệu Lâm Tô: Nhớ phải nhớ tao đó].
[Triệu Lâm Tô: Đi nặng cũng phải nhớ].
[SY:...]
[SY: Mày tự *đi ẻ.jpg* đi!]
[Triệu Lâm Tô: Tao đây có *đi ẻ.jpg* cũng yêu mày].
Thẩm Ngôn: “...”
Thẩm Ngôn đi vào trong tòa nhà, phát hiện ra màn hình giao diện khung chat của cậu và Triệu Lâm Tô toàn meme *cục phân*, khóe miệng không khỏi co giật. Cậu nghĩ tại sao hai người bọn họ cho dù làm anh em tốt hay yêu đương cùng nhau vẫn như thế này vậy! Chẳng trang trọng nhã nhặn chút nào!
Nhưng dù có ra sao cậu cũng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Ngôn tự cười ngây ngô một hồi.
Trăng đã treo lên cao, cậu ngẩng mặt lên, giơ điện thoại chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, quyết tâm thanh lịch hàm súc hơn một chút.
[SY: Ánh trăng đêm nay thật đẹp].
Đám bạn bè hiểu được ý nghĩa, nhao nhao bình luận cậu thật buồn nôn.
Chẳng bao lâu sau, phía dưới có người bình luận.
[Triệu Lâm Tô: Mong đợi mặt trời ngày mai].
Thẩm Ngôn ngứa tay, vẫn không nhịn được, gửi trả Triệu Lâm Tô một gương mặt tươi cười.
Lén lút bí mật chia sẻ với nhau ngay dưới ánh mắt mọi người, Thẩm Ngôn nhìn một đám bình luận của bạn bè, cảm giác được chút ngọt ngào khác lạ.
Cậu không mua đồ, sau khi quay về quả nhiên anh trai cũng không hề truy cứu, có lẽ do công việc của anh bận rộn quá.
Đến giờ đi ngủ, Thẩm Ngôn nằm trên giường, lại sờ vào điện thoại di động.
Cậu làm mới vòng bạn bè, một đống like và bình luận hiện lên. Hai cô bạn gái biết chuyện, gửi tới biểu cảm nhướng mày. Thẩm Ngôn hiểu ý cười một tiếng, lướt xuống bên dưới một chút, phát hiện ra Triệu Lâm Tô cũng đăng một trạng thái lên vòng bạn bè.
[Triệu Lâm Tô: Anh yêu em].
Ba chữ đơn giản, thẳng thắn, trần trụi không hề che giấu, lớn mật nhiệt tình, hoàn toàn không giống với tác phong kiêu căng lạnh lùng bình thường của hắn, làm rớt vỡ một đống kính mắt của đám người phía dưới.
[Tài khoản bị hack?]
[Sinh viên xuất sắc à, nếu cậu bị uy hiếp hãy nháy mắt đi nào].
[Tình yêu khiến con người ta trở nên ngốc nghếch như thế đấy, cho dù là người có bài trên SCI cũng không khác gì].
“...”
Mặt Thẩm Ngôn đỏ đến mức sắp nổ tung.
Sau này cậu không nên trêu chọc tên điên này nữa!
Người này hoàn toàn có biết sợ hãi là gì đâu.
[SY: Xóa đi!]
[Triệu Lâm Tô:?]
[SY: Sao lại đăng như thế hả?]
[Triệu Lâm Tô: Mày cũng đăng còn gì].
[Triệu Lâm Tô: Thế nên tao cũng muốn đăng].
[SY: Ít ra mày cũng phải sâu sắc hơn một chút chứ!!!]
[Triệu Lâm Tô: Sâu sắc lắm mà].
[SY:?]
[Triệu Lâm Tô: Tao định đăng 'Tao yêu *phân.jpg* mày' cơ].
Thẩm Ngôn: “...”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy, tại sao cậu lại cảm thấy cái này đỡ hơn cái ban nãy một chút? Chẳng lẽ hai người bọn họ vốn là một cặp gay thô tục như thế sao?! Shit!