Trúc Mã Khó Đoán

Chương 48: Chương 48: Nếu như




Thẩm Ngôn không cần Triệu Lâm Tô đón, cậu tự mình đi tàu điện ngầm tới nơi.

Đón đến đón đi có khác gì hẹn hò không chứ.

Dù sao tàu điện ngầm cũng sẽ không trễ giờ, không cần lo lắng trên đường kẹt xe. Thẩm Ngôn tính toán thời gian lên tàu điện ngầm, xuống tàu vừa đúng nửa tiếng trước khi trận đấu bắt đầu.

Bây giờ, chỉ cần ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, Thẩm Ngôn luôn đội mũ. Như thế cậu có thể tránh tiếp xúc với tầm mắt của những người khác ở một mức độ cao nhất. Thời tiết lạnh, cậu lại quấn chặt khăn quàng cổ, lúc đi tới gần nhà thi đấu, gặp phải nhóm các cô gái kết bạn đi cùng nhau, các cô gái nhìn thấy cậu bao bọc mình kín mít liền liên tục quăng ánh mắt lại. Thẩm Ngôn nghĩ thầm hình tượng của mình lúc này trông cũng có vẻ lén la lén lút, thế là nhanh chóng kéo khăn quàng cổ xuống dưới phía cằm. Nhóm các cô gái nhỏ nhìn thấy, ngược lại, còn nở nụ cười.

"Không phải, không phải, nhận nhầm rồi".

"Nhưng mà đẹp trai quá".

"Đúng nha, rất đẹp trai..."

Thẩm Ngôn nghe được tiếng bàn luận khe khẽ của các cô gái, hơi ngượng ngùng, thế nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu đều tự biết mình cũng được xem là rất đẹp trai.

Đích đến của các cô gái và cậu giống nhau, đều đi về phía nhà thi đấu. Nhóm các cô gái nói nói cười cười, thỉnh thoảng lại lia ánh mắt sang đây. Cảnh tượng nhóm bạn bè cùng tụ tập chung một chỗ cười trộm với nhau thật sự rất tốt đẹp, Thẩm Ngôn không khỏi nhìn thoáng qua phía họ. Kết quả cậu vừa nhìn sang một cái, nhóm các cô gái kia tựa như hoảng hốt "Oa" một tiếng, giống như một bầy chim tước phần phật bay về phía nhà thi đấu, vừa chạy vừa cười, tiếng cười trong trẻo.

Thẩm Ngôn đứng im tại chỗ một hồi, vừa cười vừa lắc đầu. Chờ khi cậu mang theo khóe miệng ngậm ý cười tiến vào trong nhà thi đấu liền phát hiện ra Triệu Lâm Tô đã tới nơi, đang đứng ngay sau cánh cửa thủy tinh của nhà thi đấu.

"Tới sớm thế?" Thẩm Ngôn hỏi.

"Vừa tới". Triệu Lâm Tô đơn giản đáp lời.

Thẩm Ngôn "À" một tiếng, nhét tay trong túi áo phao, chỉ về phía cổng soát vé: "Vào sân?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn vào trong nhà thi đấu trực tiếp theo dõi trận bóng, không kiềm chế nổi tâm trạng kích động trong lòng. Lúc kiểm vé phải lấy cả thẻ căn cước ra, Thẩm Ngôn móc thẻ, suýt chút nữa đã đánh rơi cả thẻ căn cước xuống mặt đất.

"Mày đã giành vé kiểu gì vậy?" Ngồi xuống chỗ ngồi, Thẩm Ngôn tò mò hỏi.

Triệu Lâm Tô đáp: "May mắn".

Thẩm Ngôn "dừng" một tiếng, trong lòng tự nhủ hoặc là mày nhờ tốc độ đường truyền internet nhanh, hoặc là do tốc độ tay của mày nhanh.

Thao tác khi chơi game của kẻ này nát nhừ, khẳng định tốc độ tay của nó không ra gì. Thẩm Ngôn ngưng mắt nhìn lên [Thẩm Ngôn] trên đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô, đầu óc phiêu lãng, nghĩ thầm thế thì cũng chưa chắc...

Ặc, cậu đang suy nghĩ gì vậy!

Thẩm Ngôn run một cái, mau chóng đuổi những thứ kỳ quái trong đầu mình ra.

Bình luận viên trận đấu đã xuất hiện, cầm micro bô lô ba la giới thiệu trận đấu ngày hôm nay.

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm micro trong tay bình luận viên, trong đầu lại không khống chế được nghĩ tới hai chữ -- Cực! Lớn!

"..."

Thẩm Ngôn muốn xén cái bộ phận nào đó của Triệu Lâm Tô.

Giúp hắn trị hội chứng cơ bắp khổng lồ, nói không chừng cũng là một chuyện công đức.

Trận đấu diễn ra hết sức kịch liệt, không khí trong hiện trường vô cùng nhiệt tình, những người tới xem trận đấu thế mà lại có rất nhiều con gái, từng tiếng từng tiếng thét chói tai vang lên. Thẩm Ngôn ngại hét, xem đến đoạn hấp dẫn thì sẽ nắm tay hô "Đẹp!", hoặc là khi quá sốt ruột tình huống dưới sân liền lẩm nhẩm: "Lên đi lên đi, giết giết giết---"



Bị trận tranh tài hấp dẫn, Thẩm Ngôn dần dần quên mất những suy nghĩ lung tung khó chịu lúc mới ngồi xuống, không nhịn được ngang nhiên dựa sang, một hai bàn luận về thế cục trận đấu với Triệu Lâm Tô. Triệu Lâm Tô chơi bóng không giỏi nhưng ngược lại rất biết cách nói chuyện, Thẩm Ngôn nói gì hắn cũng có thể đáp lời, thậm chí còn dự đoán chính xác tình thế trận đấu trên sân.

Thẩm Ngôn sợ hãi thán phục: "Phải chăng các hạ chính là Triệu Quát trong truyền thuyết?"

(*)Triệu Quát (赵括;? - 260 TCN) là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử. Là một vị tướng chỉ giỏi bàn binh trên giấy nhưng không biết cách đánh trận.

Triệu Lâm Tô bị cậu chọc cười, khi sự chú ý của Thẩm Ngôn lần nữa quay trở về trận thi đấu hắn vẫn tiếp tục cười, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn theo dõi trận thi đấu hết sức nhập tâm, hai bàn tay siết chặt, chân mày hơi nhíu lại, ánh đèn trên sân lóe lên chiếu vào gò má của cậu.

Hơn một giờ Triệu Lâm Tô đã tới nhà thi đấu.

Hắn hơi lo lắng Thẩm Ngôn sẽ không đến.

Thế nhưng Thẩm Ngôn không phải người quay lưng là trở mặt, cậu đã đồng ý rồi thì chắc hẳn cậu sẽ tới.

Lúc đầu, Triệu Lâm Tô đứng đợi ở bên ngoài nhà thi đấu. Trời lạnh gió lớn, hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định vào bên trong chờ. Bởi vì lỡ đâu Thẩm Ngôn tới, nhìn thấy hắn đứng ở bên ngoài gió lạnh, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy không thoải mái.

May mắn cửa bên ngoài nhà thi đấu lại là cửa thủy tinh, đứng ở bên trong cũng có thể nhìn ra phía ngoài.

Đợi tới một rưỡi, bắt đầu có không ít người lục tục tới đây.

Trận thi đấu diễn ra vào lúc 2:30 chiều, sau khi bắt đầu được 15 phút sẽ không cho người vào trong sân nữa.

Triệu Lâm Tô đút tay trong túi áo, nhìn ra ngoài thông qua cánh cửa kính, quảng trường bên ngoài nhà thi đấu trống rỗng, xám xịt.

2 giờ lẻ 3 phút, Triệu Lâm Tô trông thấy Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn vẫn như mọi khi, khoác áo phao hơi dài, áo hoodie quần thể thao. Cậu luôn nói phong cách ăn mặc của Triệu Lâm Tô quá đơn điệu tẻ nhạt, thật ra cậu cũng chẳng tốt hơn là bao, phong cách ăn mặc chỉ dừng lại ở mức độ quần áo thông thường, câu cửa miệng thoải mái là được. Ra ngoài đường quàng kín khăn quàng cổ, đội mũ, che đến độ không rõ gương mặt, thế nhưng chỉ để lộ vẻn vẹn một chút mặt mày cùng sống mũi cao thẳng đã đủ làm cho các cô gái nhỏ đi qua liên tiếp quay đầu.

Mấy cô gái nhỏ kia xông vào trong nhà thi đấu, đối mặt với Triệu Lâm Tô. Ban đầu họ còn đang cười rất vui vẻ bởi vì vừa gặp một anh đẹp trai lúc này lại tiếp tục được gặp một anh đẹp trai khác, thế nhưng đến khi nhìn thấy biểu cảm của anh đẹp trai phía sau, không thể giải thích được tại sao, tươi cười của họ bỗng cứng đờ trên mặt.

Trận đấu kết thúc lúc hơn 10:00 tối.

Phần cuối cùng là rút thăm khán giả may mắn, Thẩm Ngôn không rút trúng, nét mặt rất tiếc nuối. Thế nhưng biểu cảm tiếc nuối chỉ được duy trì mấy giây, cậu lại lập tức vui mừng, bôm bốp vỗ tay cho người trúng thưởng lên sân khấu.

Ra khỏi nhà thi đấu, Thẩm Ngôn vẫn còn chưa thỏa mãn: "Xem tại hiện trường hóa ra khác biệt với xem qua máy tính đến như vậy".

"Thích thì lần sau lại đến". Triệu Lâm Tô chậm rãi bước đi.

"Thỉnh thoảng trải nghiệm một lần là được rồi".

"Tàu điện ngầm sắp ngừng hoạt động..." Thẩm Ngôn khẽ nâng tay, chỉ vào biển chỉ dẫn phương hướng đi tới tàu điện ngầm. "Tao phải đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm đây".

Bàn tay Triệu Lâm Tô đút trong túi áo khoác hơi siết lại, nói: "Tao cũng đi tàu điện ngầm tới đây".

"Hả?"

Nét mặt Triệu Lâm Tô thản nhiên: "Sợ tắc đường".

Thẩm Ngôn "à" một tiếng, tầm mắt trôi dạt hai bên trái phải: "Thế thì... đi thôi".

Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng vẫn đông nghìn nghịt, Thẩm Ngôn đội mũ, cúi đầu lảng tránh tầm mắt mọi người.

"Sao thế?" Triệu Lâm Tô đứng bên cạnh cậu hạ thấp giọng.

Hai bàn tay Thẩm Ngôn đút trong túi, quấn chặt áo khoác: "Không có gì".

Tàu điện ngầm càng đi càng chen chúc, cũng không biết kiếm đâu ra được nhiều người như vậy.

Thẩm Ngôn khoanh tay đứng tựa vào vị trí cạnh cửa, Triệu Lâm Tô đứng mặt đối mặt với cậu, một tay giữ chặt vòng treo phía bên trên, vết thương trên khớp nối ngón tay vẫn còn lại sắc màu nhàn nhạt.

Triệu Lâm Tô cao lớn, đứng ở phía trước mặt cậu, gần như đã ngăn cản hết đám người ở phía sau.

Hôm nay hắn khoác một chiếc áo khoác đen ở bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len cổ chữ v cũng màu đen, để lộ cổ áo sơ mi màu vàng nhạt. Tàu điện ngầm chuyển động, Thẩm Ngôn rũ mắt xuống, lồng ngực Triệu Lâm Tô ở ngay dưới mí mắt cậu tản mát ra một chút nhiệt độ và hương thơm tươi mát.

Thẩm Ngôn xoay mặt đi, trong lòng tự nhủ gay chính là gay, ra ngoài còn xịt nước hoa.

"Nóng à?"

Hơi nóng phả xuống vành tai.

Chiều cao tương tự nhau có một nhược điểm, chính là mỗi khi Triệu Lâm Tô nói một chữ là đều giống như dán lên bên tai cậu mà nói.

Mà trên thực tế, với trình độ chen chúc trong tàu điện ngầm hiện nay cũng chẳng hơn kém là bao.

"Không nóng", Thẩm Ngôn thấp giọng đáp.



"Mặt mày rất đỏ".

"...Hơi ngột ngạt".

"Ừ, sắp tới nơi rồi".

Thẩm Ngôn cũng "Ừ" đáp lại, ngước mắt nhìn về phía Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô đang ngắm phong cảnh lướt qua bên ngoài tàu điện ngầm, cằm hơi nâng lên, râu ria được cạo rất sạch sẽ. Hắn bỗng nhiên quay mặt tới, đối mặt với Thẩm Ngôn, "Sao thế?"

Thẩm Ngôn khẽ chớp mắt, né tránh ánh mắt của hắn: "Xịt nước hoa gì vậy?"

"Nước hoa?" Triệu Lâm Tô cười cười: "Tao không xịt nước hoa".

Hắn nghiêng đầu ngửi ống tay áo của mình: "Có lẽ xà phòng giặt mới mua thơm quá".

"... Ồ".

Thẩm Ngôn xoay người đi, đưa lưng về phía Triệu Lâm Tô. Những biển quảng cáo bên trong tàu điện ngầm lóe lên ánh sáng rực rỡ lướt qua trước mặt.

Cậu thở nhẹ một hơi lấy lại bình tĩnh.

Cửa kính trên tàu điện ngầm mơ hồ phản chiếu bóng người.

Sau lưng là đám đông chen chúc, một cánh tay nắm lấy vòng treo, vững vàng ngăn trở những người khác. Thẩm Ngôn ngẩn ngơ nhìn trong chốc lát, tàu điện ngầm vào trạm dừng lại, một đám đông ngược xuôi hướng đi về phía bọn họ. Thẩm Ngôn vô thức lùi về phía trước tránh né, mấy giây sau, người lên người xuống xong xuôi, Thẩm Ngôn trốn tránh mất công, cậu không hề bị bất cứ người nào đụng phải.

Bao gồm cả Triệu Lâm Tô đứng gần cậu nhất.

Cánh tay căng cứng ra sức giữ vững, những khớp xương ngón tay sử dụng sức nổi lên màu đỏ tươi, ngăn cản tất cả những người tiến về phía bên đây, lại không ngã về phía Thẩm Ngôn dù chỉ một chút.

Tàu điện ngầm một lần nữa di chuyển về phía trước.

Thẩm Ngôn nghe thấy Triệu Lâm Tô nói: "Còn năm trạm nữa".

Một hồi lâu sau Thẩm Ngôn mới "Ồ" một tiếng, sau đó cậu kéo tay áo Triệu Lâm Tô, kéo người sang đây đổi chỗ cho cậu.

Triệu Lâm Tô quay mặt lại, gương mặt Thẩm Ngôn cách hắn rất gần, hơi thở rối loạn, bàn tay nắm lên cái vòng treo hắn đang nắm, hàng mi nhẹ chớp: "Cẩn thận cái tay của mày".

Triệu Lâm Tô cười cười: "Không sao đâu".

"Cứ như thế này đi". Thẩm Ngôn ho nhẹ một tiếng, ngón tay chạm vào ngón tay Triệu Lâm Tô, "Buông xuống."

Bàn tay Triệu Lâm Tô buông xuống, một lần nữa nhét vào trong túi áo.

Vết thương trên mặt khôi phục rất nhanh, gần như đã không còn trông thấy, thế nhưng vết thương trên tay vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vẫn có cảm giác đau đớn mơ hồ, ngay tại lúc này nó đang hơi nóng lên.

Tàu điện ngầm vào rồi lại ra, đám người lắc lư, tay nắm trên vòng treo của Thẩm Ngôn cũng lắc lư theo. Cậu nghiêng mặt, phun một câu ra khỏi kẽ răng: "Đừng nhìn chằm chằm tao nữa".

Tiếng cười như có như không vang lên.

Sắc mặt Thẩm Ngôn ửng đỏ, liếc xéo sang: "Cười cái rắm".

Tiếng cười ngừng lại, khóe miệng vẫn còn cong cong.

Thẩm Ngôn quay mặt không thèm nhìn Triệu Lâm Tô, nhưng không biết vì sao khóe miệng cậu cũng không thể khống chế được cong lên theo. Sau đó lại tiếp tục không hiểu tại sao, cậu nở nụ cười, bật cười thành tiếng. Triệu Lâm Tô cũng cười. Thẩm Ngôn lại quay mặt về, cố nhịn cười bảo: "Tao cảnh cáo mày, không được cười".

"Tao cười", Triệu Lâm Tô tựa vào tàu điện ngầm ở phía sau, gương mặt vẫn đang cười cười, "Sẽ bị phán thế nào?"

"Tìm cách gây sự, bị bắt giam".

"Giam ở đâu?"

"Nhà vệ sinh công cộng!"

"..."

Mãi cho đến khi xuống khỏi tàu điện ngầm, Triệu Lâm Tô vẫn còn đang cười. Thẩm Ngôn bị hắn ảnh hưởng cũng không nhịn cười được nữa, vừa cười vừa đạp hắn: "Cười cái lông á".

Triệu Lâm Tô vừa tránh vừa bảo: "Tổ quốc phồn vinh hưng thịnh, tao vui mừng không được à".

"Mày đi chết đi---"

Ga tàu điện ngầm cách khu chung cư nhà Thẩm Ngôn mười phút đi bộ, nơi ở của Triệu Lâm Tô thì xa hơn. Thẩm Ngôn hỏi hắn có muốn gọi xe trở về hay không, Triệu Lâm Tô lại nói: "Chờ chút nữa gọi".

Thẩm Ngôn: "Tao không phải con gái, còn cần mày tiễn nữa sao?"

"Tao biết mày không phải con gái". Triệu Lâm Tô nói: "Chỉ muốn ở lại với mày thêm một chút".



Thẩm Ngôn im lặng, hai mắt giấu vào trong mũ, miệng trốn vào trong khăn quàng, vùi đầu mà đi.

Triệu Lâm Tô sóng vai cùng cậu.

Thẩm Ngôn bước nhanh chân, Triệu Lâm Tô cũng bước nhanh theo. Thẩm Ngôn đi chậm, Triệu Lâm Tô cũng đi chậm.

Thẩm Ngôn dừng bước, quay sang trợn mắt với hắn.

"Mày còn như thế này", miệng của Thẩm Ngôn giấu trong khăn quàng cổ, giọng nói hơi ồm ồm: "Có tin tao sẽ đánh mày không?"

Nụ cười bên miệng Triệu Lâm Tô hơi nhạt đi, sau đó hắn lập tức nhếch môi sâu hơn, gương mặt tươi cười nhìn qua có chút bất đắc dĩ: "Đến đi, tao không đánh lại".

"..."

Thẩm Ngôn quay đầu bỏ chạy.

Triệu Lâm Tô đi theo phía sau, không nhanh không chậm đuổi theo cậu, duy trì khoảng cách vẫn nhìn thấy Thẩm Ngôn ở trong tầm mắt của mình.

Chờ Thẩm Ngôn giảm tốc độ không chạy nữa, hắn lại lần nữa tăng tốc bước vài bước chân đuổi theo.

Thẩm Ngôn kéo khăn quàng cổ, thở ra hơi thở trắng xóa. Cậu khom người chống tay trên đầu gối, hai má nóng lên, hơi thở dồn dập, giọng điệu có chút mất tự nhiên: "...Đâu phải mày không biết? Tao thích... con gái..."

Không khí lạnh lùng tiến vào lá phổi, Triệu Lâm Tô tự nhủ trong lòng, đúng vậy, không có người nào rõ ràng điểm này hơn hắn.

Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, ngày hôm đó Thẩm Ngôn tới tìm hắn, sắc mặt cậu ửng hồng, đôi mắt nhìn loạn tứ tung, biểu cảm căng thẳng đến mức nhìn ra không sót một chút gì, bàn tay cậu hơi run móc ra một phong bì màu xanh nhạt.

Trái tim hắn gần như đã ngừng đập.

Hắn không thể tin mình sẽ gặp được may mắn như thế này.

"Cái đó... mày, buổi tối mày có việc không... chuyện đó, đi cùng, cùng với tao đi... ký túc xá nữ sinh... gửi lá thư tình".

Trái tim "Rắc" một tiếng, rớt xuống đáy vực.

Cái cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện.

Trong trường trung học, có một ngày nọ, Thẩm Ngôn tràn đầy phấn khởi nói muốn cho hắn một bất ngờ.

Ngày nọ bởi vì quá kích động, hắn không thể khống chế bàn tay run rẩy của mình, ngay cả bài tập về nhà cũng không viết xong.

Niềm vui bất ngờ mà Thẩm Ngôn tặng cho hắn là một cái đĩa nát đã sớm truyền khắp khối.

Thẩm Ngôn rất hào hứng, sắc mặt ửng hồng, hai mắt sáng lên, xấu hổ nhìn chằm chằm màn hình, biểu hiện này rất bình thường và hợp lý, đây là sự tò mò của con trai tuổi dậy thì về chuyện tình yêu nam nữ.

Triệu Lâm Tô ở một bên lấy tờ đề thi Vật Lý buổi chiều run tay làm chưa xong ra, tiếp tục làm nốt.

Tờ đề thi đó, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng từng đề bài một.

Đề bài có thể giải, thích một người không nên thích, liệu có lời giải không?

"Ngôn Ngôn", Triệu Lâm Tô thấp giọng nói: "Nếu, tao nói là nếu, thế giới này không có giới tính, không phân chia nam nữ, tất cả mọi người đều giống nhau, mày... sẽ cân nhắc đến tao chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.