Ngày Triệu Lâm Tô đi Mỹ, Thẩm Ngôn tiễn hắn tới sân bay.
Trên đường đi Thẩm Ngôn vô cùng lo lắng bản thân sẽ khóc.
Cậu đã xem rất nhiều cảnh tượng thế này trong phim truyền hình, cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân, khi hai người chia tay nhau dường như đều lưu luyến không rời khóc lóc một hồi trên sân bay.
Thẩm Ngôn lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi khóc lóc.
Cậu là kiểu người lạc quan luôn nhìn mọi thứ theo khía cạnh tốt đẹp, suy nghĩ theo hướng tích cực cộng thêm hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đến lớn cho phép nên ít khi cậu phải khóc nhưng lại càng sợ phải khóc hơn.
“Không sao đâu, chờ tao tích đủ tiền nhất định sẽ mua vé sang thăm mày“. Tinh thần Thẩm Ngôn rất phấn chấn, cậu cổ vũ cho mình, cũng cổ vũ cho Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đang lái xe: “Không cần đâu, kỳ nghỉ ở nước ngoài nhiều hơn trong nước, cứ để tao thường xuyên trở về đi“.
Thẩm Ngôn: “...”
Mẹ nó chứ, cậu thật sự không còn lời nào cãi lại được.
Quên đi, mặc kệ ai đến gặp ai thì chỉ cần mua vé máy bay ngồi thêm một ngày một đêm là có thể nhìn thấy đối phương rồi, cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, không nhất thiết phải đa sầu đa cảm.
Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng an ủi mình như vậy, đầu óc lại nghĩ chuyện thực tế: “Bay tận một ngày một đêm, khoảng cách xa quá“.
Mùa hè Triệu Lâm Tô trở thành sinh viên trao đổi cậu đã không đưa không đón hắn.
Sau khi Triệu Lâm Tô hạ cánh thông báo bình an cho cậu. Thẩm Ngôn chỉ hỏi thăm vài câu, vì Triệu Lâm Tô còn phải nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ nên hai người họ nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại của mình.
Sau đó nữa Thẩm Ngôn đã bắt đầu trải nghiệm kỳ nghỉ của bản thân, Triệu Lâm Tô trải qua kỳ nghỉ hè của hắn. Hai người họ là bạn tốt, không sai, nhưng vì là bạn bè nên chưa đi đến mức độ cao hơn, lúc ở cùng một chỗ rất vui vẻ, xa cách nhau rồi cũng chẳng cảm thấy có gì.
Dù sao chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.
Đáng lẽ ra lần này cũng phải vậy.
Đến sân bay, lưu lượng người qua lại cực đông, thỉnh thoảng có âm thanh thông báo qua loa về chuyến bay sắp cất cánh hoặc chuyến bay sắp hạ cánh, nhắc nhở thông tin về thủ tục của chuyến bay. Giọng nữ nói hai thứ tiếng Anh – Trung lịch sự dễ nghe, tiếng nói không nhanh không chậm.
“Còn sớm“.
Thẩm Ngôn nhìn đồng hồ điện tử trên tường.
“Ừ, còn sớm“.
Bầu không khí hơi ảm đạm.
Thẩm Ngôn vươn tay đập xuống bả vai Triệu Lâm Tô: “Sau khi sang Mỹ nhớ phải làm người thật tốt, tranh thủ biểu hiện cho ưu tú vào, tổ chức bên trên rất xem trọng mày đó“.
Triệu Lâm Tô nở nụ cười.
Hắn cho rằng hôm nay hắn không thể nào cười nổi nhưng khi Thẩm Ngôn mới nói đùa một câu hắn đã nở nụ cười ngay.
Chuyện du học nước ngoài đã bước vào cuộc đời Triệu Lâm Tô từ rất lâu.
Khi còn đang học trung học gia đình đã cân nhắc đến chuyện cho hắn đi du học, còn nhiều lần mở cuộc họp gia đình trực tuyến.
Giáo sư Lâm thuở nhỏ luôn học nhảy lớp nên nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa. Có lẽ do khi đó bà còn quá ít tuổi nên không có năng lực tự phán đoán của bản thân, hoàn toàn nghe lời sắp xếp của người trong nhà. Mười lăm tuổi giáo sư Lâm đã bắt đầu đi học đại học, cuộc sống buồn bực nhạt nhẽo. Bà không phải loại người chỉ yêu thích học tập, bà cũng khát vọng được giao tiếp bình thường và sống cuộc sống như những người khác. Thế nên bà luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, nhưng đáng tiếc thay, một số khoảng thời gian bình thường bà không được trải qua mãi mãi chẳng bao giờ quay lại được nữa.
Vì vậy trong sự nghiệp học tập của Triệu Lâm Tô, giáo sư Lâm khăng khăng đòi nghe ý kiến của hắn.
Thật ra Triệu Lâm Tô không hề muốn đi học trong trường, giáo sư Lâm một mực hối hận, bà không biết có phải bà không nên đồng ý để Triệu Lâm Tô đi học hay không.
Triệu Lâm Tô từ chối đề nghị du học đồng thời cũng từ chối đề nghị nhảy lớp của bà ngoại.
Khi đó hắn vẫn chưa thích Thẩm Ngôn nhưng hắn đã thích cuộc sống hàng ngày của hắn.
Hắn cảm thấy mình rất hạnh phúc, loại hạnh phúc đó cụ thể như thế nào thì hắn khó mô tả được, hắn chỉ kiên quyết nói: “Con muốn thi đại học như mọi người“.
Về sau tuổi tác ngày càng lớn tư tưởng ngày càng trưởng thành, Triệu Lâm Tô vẫn không hề hối hận về quyết định trước kia, hắn rất hưởng thụ khoảng thời gian năm ấy cũng vững tin bản thân nên đi học hỏi nhiều hơn.
Có đôi khi Triệu Lâm Tô cảm thấy hắn rất may mắn, hắn nghĩ nếu như hắn đi nhầm chỉ một bước thì đã chẳng thể nào bước tới được con đường hắn mong muốn nhất hiện giờ.
Mà có đôi khi hắn cũng nghi ngờ bước chân tiếp theo của hắn phải chăng là sai lầm, nó có thể nào sẽ biến hắn ngã xuống khỏi con đường như giấc mơ này không nhỉ.
Hắn nên vững tin hơn một chút.
Triệu Lâm Tô tự an ủi chính mình vô số lần.
Hắn nắm lấy tay Thẩm Ngôn, siết vào trong bàn tay mình: “Đã cất kỹ chìa khóa rồi chứ?”
“Cất kỹ rồi“.
“Nếu rảnh lúc nào thì sang mở cửa thông gió, bên đó có ngày nghỉ tao sẽ về“.
“Ừ”, Thẩm Ngôn cũng nắm lấy tay hắn: “Mỗi cuối tuần tao sẽ sang mở cửa sổ, trời nắng ấm sẽ phơi chăn hộ mày.”
Triệu Lâm Tô cười cười: “Đảm đang thế cơ à?”
“Không được sao?” Thẩm Ngôn ngước mắt lên cười với Triệu Lâm Tô: “Yên tâm đi, tao sẽ ở đây đợi mày về“.
Trái tim Triệu Lâm Tô cực kỳ đau buốt, đột nhiên hắn chẳng hề muốn đi nữa.
Ý nghĩ “không muốn đi” này một mực xuất hiện trong đầu hắn, một mình bản thân hắn biết đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, là ý nghĩ xúc động không có lý trí.
Hắn đã từng nói, hắn không muốn Thẩm Ngôn phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì với cuộc đời của hắn.
Triệu Lâm Tô bảo: “Tao đi đây“.
“Mẹ nó chứ“.
Thẩm Ngôn đấm vào ngực hắn: “Cái giọng điệu gì thế này, mày đang ra nước ngoài du học chuyên sâu, không phải đi viếng mồ mả nhá, vui vẻ lên chút đi nào“.
Triệu Lâm Tô sao vui vẻ nổi, hắn đã nghĩ hắn có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra, lạc quan phấn chấn nhưng đến lúc thật sự chia tay hắn mới phát hiện, ngay cả giả vờ hắn cũng chẳng giả vờ nổi.
“Không sao đâu, ngày nghỉ sẽ gặp nhau mà.”
Thẩm Ngôn còn phải an ủi hắn.
“Nhanh lắm ấy, hẹn Quốc Khánh đi, lúc ấy có tận bảy ngày nghỉ, tao sẽ sang bên đó thăm mày. Tao còn chưa đi du lịch nước ngoài bao giờ đâu, mày phải nhớ dẫn tao đi chơi thật vui đó nhé.”
“...”
Triệu Lâm Tô buông tay Thẩm Ngôn, lặng lẽ ôm cậu vào lòng.
Bàn tay Thẩm Ngôn đặt sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, lại vỗ vỗ lưng: “Sao buồn bã thế này cơ chứ, Triệu Lâm Tô à, mày hiện giờ chả ngầu chút nào“.
Triệu Lâm Tô: “Ngầu cái beep“.
Thẩm Ngôn cười ha ha, hai bàn tay vuốt vuốt lưng Triệu Lâm Tô, dỗ dành hắn như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan nào, yên tâm đi đi. Tao biết mày đang suy nghĩ cái gì, tao nhất định sẽ không ngoại tình đâu. Đám người trong trường đều biết mày là bạn trai tao rồi mà, không ai thèm để ý đến tao“.
“Nếu có thì sao?”
“Có thì tao sẽ suy nghĩ thêm chút“.
Triệu Lâm Tô buông cánh tay, hai mắt chăm chăm nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cười nói: “Đùa mày thôi, nhìn ánh mắt mày kìa. Mày dám nghi ngờ nhân phẩm của bạn trai mày, tao phải phê bình mày“.
Triệu Lâm Tô: “Tao biết mày trêu tao, tao chỉ phối hợp với mày một chút“.
Chọc ghẹo nhau một hồi khiến bầu không khí có vẻ đã tốt hơn nhưng cũng chỉ tồn tại trong chốc lát. Hai người họ lại nhìn nhau không nói câu gì.
Triệu Lâm Tô lên tiếng: “Hạ cánh tao sẽ nhắn tin cho mày“.
“Ừ“.
“Nếu như không trễ thì chắc vào khoảng 7 giờ tối“.
“Ừ, sẽ không trễ đâu, đi đường thuận lợi“.
“Tao xem chênh lệch thời gian rồi, sau này nếu như không gặp phải thời gian nghỉ ngơi thì trong ngày rảnh lúc nào chúng ta gọi video nói chuyện một lần nhé, được không?”
“Được, tao sẽ không ngủ trước 11 giờ tối, nếu ngày nào thức đêm viết luận văn tao sẽ gọi cho mày cả đêm. À không được, làm thế có quấy rầy đến chuyện học hành của mày không?”
Phương hướng nghiên cứu của hai người họ không giống nhau, Triệu Lâm Tô nghiêng về nghiên cứu Toán học.
“Không“. Triệu Lâm Tô nói: “Khi nào mày muốn tìm tao thì đó không phải quấy rầy, đó là niềm vui bất ngờ của tình yêu.”
“Mẹ kiếp, niềm vui bất ngờ thì niềm vui bất ngờ còn niềm vui bất ngờ của tình yêu cái quái gì chứ, mày tính làm tao buồn nôn chết đúng không...”
Thẩm Ngôn xoa xoa cánh tay, chưa kịp xoa đến hai lần Triệu Lâm Tô đã hôn cậu.
Sân bay người đến người đi, tiếng loa thông báo không ngừng vang bên tai. Trái tim Thẩm Ngôn bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, cậu siết chặt Triệu Lâm Tô, “Phải thường xuyên về nhé.”
“Ừ“.
Giọng nói Triệu Lâm Tô hơi thấp, hai mắt Thẩm Ngôn chua chua, cảm giác mình sắp không thể khống chế được nước mắt: “Tao sẽ nhớ mày“.
Trán Triệu Lâm Tô lại cọ vào cổ cậu một cái, ấm áp, dường như có chút xúc giác ướt át lướt qua cổ Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô đi rồi.
Hắn kéo vali đầu không ngoảnh lại đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Thẩm Ngôn đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn theo hắn.
Cậu không chờ mong Triệu Lâm Tô quay đầu, hoặc là nói cậu không muốn Triệu Lâm Tô quay đầu.
Bởi vì cậu rất muốn khóc.
Chuyện vui không nên khóc lóc.
Chẳng bao lâu sau bóng dáng Triệu Lâm Tô đã biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn vẫn đứng im tại chỗ giống như đang mơ một giấc mơ, cậu vẫn chưa cảm nhận được Triệu Lâm Tô đã sắp đi đến nơi thật xa thật xa cậu.
Điện thoại di động trong tay đột nhiên rung một cái.
[Triệu Lâm Tô: Không muốn đi].
[Triệu Lâm Tô đã thu hồi một tin nhắn].
[Triệu Lâm Tô: Tao yêu mày].
Thẩm Ngôn nắm chặt điện thoại di động, lẩm bẩm “mẹ nó” một tiếng. Cậu cúi đầu xuống, nắm tay nắm chặt điện thoại chống lên trán, lại mắng một tiếng “đồ ngốc“.
Thẩm Ngôn không nhắn tin lại.
Loại sự kiện chia tay thế này càng rút đao chém nước nước càng chảy, càng lưu luyến không rời lòng càng khó chịu.
Cậu đứng trong sân bay một hồi rồi đi đến bãi đỗ xe lái xe của Triệu Lâm Tô quay về khu chung cư.
Triệu Lâm Tô không trả lại căn chung cư đã thuê. Thẩm Ngôn mở cửa, ánh chiều chạng vạng bò vào phòng chiếu lên bức tường tình yêu dán hình trái tim. Thẩm Ngôn đi sang sờ sờ lên những bức ảnh họ chụp chung, trán tựa vào tường, hốc mắt chua xót ướt át.
Không giống, vẫn không giống.
Không giống với năm đó Triệu Lâm Tô đi trao đổi sinh viên trong kỳ nghỉ hè.
Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn thầm gọi trong lòng.
Tao bắt đầu nhớ mày rồi.
Còn mày thì sao?
*
Sau khi Triệu Lâm Tô xuống máy bay đã lập tức gọi video cho Thẩm Ngôn. Một ngày một đêm bay trên trời khiến dáng vẻ hắn hơi mệt mỏi, còn trạng thái của Thẩm Ngôn lại đã tốt hơn nhiều.
Rốt cuộc cậu cũng là người lạc quan bẩm sinh, sau khi buồn buồn trong căn hộ chung cư của Triệu Lâm Tô một hồi liền chấp nhận hiện thực. Đã là thời đại nào rồi chứ, du học là một chuyện rất bình thường, không cần phải ở đó sầu muộn tương tư. Hai người bọn họ đều có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nước ngoài còn có nghỉ xuân. Cậu có Quốc Khánh, Triệu Lâm Tô có Giáng Sinh, cơ hội gặp mặt một năm thật nhiều mà hiện giờ công cụ liên lạc đã phát triển như vậy, buồn bã là sự việc chẳng đáng cần.
Triệu Lâm Tô chăm chỉ học ở nước ngoài, cậu chăm chỉ học trong nước, hai người họ cùng phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn, đây không phải rất tốt đó hả? Lúc hai người bọn họ ở cùng nhau đã từng trao đổi qua rồi mà, có gì đáng khó chịu đâu.
“Mệt lắm rồi nhỉ?” Thẩm Ngôn nói: “Mau đi ngủ bù chênh lệch thời gian đi“.
Triệu Lâm Tô đáp “Ừ” một tiếng.
Trong màn hình trò chuyện video Triệu Lâm Tô nói rất ít, Thẩm Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế tâm trạng lại hơi buồn bã. Cũng may ngày hôm sau khi kết nối cuộc gọi video với hắn trạng thái của hắn đã tốt hơn không ít. Triệu Lâm Tô đã tới ký túc xá, đang dẫn Thẩm Ngôn đi xem hoàn cảnh xung quanh một vòng. Thẩm Ngôn ghen tị: “Mẹ nó chứ, năm nay ký túc xá của nghiên cứu sinh bên này hình như cũng giống với hồi đại học, một phòng bốn người.”
“Thế à? Mày có muốn tao nhờ quan hệ giúp mày đi cửa sau một chút không?”
“Mày dẹp đi”, Thẩm Ngôn cười nói: “Nếu tao cần nhờ quan hệ thì tao sẽ tìm đến mày chắc? Không giấu giếm gì mày, tao đã chiếm được lòng của ngài Hầu rồi, hiện giờ thầy ấy đối xử với tao từ ái vô cùng đấy“.
Triệu Lâm Tô cũng cười cười. Hắn mỉm cười, Thẩm Ngôn liền yên tâm hơn hẳn.
“Xem ra Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm không ai có thể thoát khỏi sự quyến rũ của mày“.
“Mày cút đi——”
Cười cười nói nói điện thoại di động đã nóng lên từ lúc nào.
Một mực tươi cười trò chuyện, càng trò chuyện càng vui vẻ, lúc trò chuyện đến độ cảm nhận được người kia vẫn như đang ở bên cạnh mình thì cuộc gọi đã đến hồi cúp máy.
Lúc cúp máy ai cũng luyến tiếc không muốn cúp trước, sắc mặt chẳng thể che đậy.
Không nỡ, nhớ nhung... tất cả đều được viết lên khuôn mặt cả hai.
“Mày cúp đi“.
“Mày cúp trước đi“.
“... Mày vẫn nên cúp trước đi“.
“...”
“Đừng cúp máy”, Triệu Lâm Tô nói: “Ngủ như vậy đi“.
“...”
Thật ra Thẩm Ngôn cảm thấy như vậy không hay, cậu nghĩ Triệu Lâm Tô và cậu phải nhanh nhanh chóng chóng thích nghi với cuộc sống mới. Nhưng lời đã đến bên khóe miệng rồi, phát ra âm thanh lại biến thành “Được“.
Không chỉ như vậy, cậu còn xúc động nói thêm câu: “Tao nhớ mày lắm“.
Lúc mới chia ly người ta thường kiêng kỵ lời nói như thế bởi vì nó sẽ dễ khiến cho tâm trạng người bên kia dao động.
Thẩm Ngôn nói xong liền hơi hối hận, cũng may dáng vẻ Triệu Lâm Tô dường như vẫn còn nhẫn nhịn được. Hắn bình thản đáp “Ừ”, thậm chí không hề nói: “Tao cũng nhớ mày.”
Thẩm Ngôn nghĩ thầm người làm gì cũng có kế hoạch như Triệu Lâm Tô hẳn sẽ thích nghi nhanh hơn kẻ đi theo trường phái xúc động như cậu.
Ngày thứ ba Triệu Lâm Tô đi, Thẩm Ngôn chính thức khai giảng.
Thời đại học Thẩm Ngôn không ở trong trường vì giờ học không nhiều mà Triệu Lâm Tô thường xuyên lái xe đưa cậu đi học nên đi lại tương đối thuận tiện. Nếu học lên nghiên cứu sinh, thời gian học tập và làm việc nhiều hẳn lên lại còn phải thường xuyên cùng học cùng làm bài tập với bạn bè. Xuất phát từ đủ lý do, Thẩm Ngôn cân nhắc quyết định ở lại trường.
Ban đầu Thẩm Thận đưa ra ý kiến phản đối. Anh dùng lý do Thẩm Ngôn không ở ký túc được mấy hôm cùng lý do anh có thể đưa cậu đi học để kéo cậu ở lại nhà.
Thẩm Ngôn không đồng ý: “Anh, em đã nói em muốn tự lập sớm mà. Em không thể vĩnh viễn không rời khỏi nhà được“.
Sự phản đối của Thẩm Thận không có mấy hiệu quả bởi vì Thẩm Ngôn luôn có chủ ý của mình, hơn nữa quả thật ở lại trường là lựa chọn hợp lý nhất.
Ngày dọn vào ký túc xá, Thẩm Ngôn ra ngoài ăn bữa cơm cùng mấy người bạn cùng phòng. Giữa chừng bữa cơm, Triệu Lâm Tô gửi tin nhắn Wechat cho cậu, hỏi cậu có tiện gọi video hay không. Thẩm Ngôn lập tức ra ngoài nhận cuộc gọi video của hắn. Triệu Lâm Tô phát hiện cậu đang ở bên ngoài liền hỏi, Thẩm Ngôn đáp mình đang ăn cơm với bạn cùng phòng. Triệu Lâm Tô nói rằng: “Vậy mày cứ ăn đi, tao cúp máy trước nhé, đừng để bạn học chờ mày quá lâu“.
“Được”, Thẩm Ngôn mỉm cười đáp lại: “Ngoan nhé, chờ tao về sẽ gửi tin nhắn cho mày“.
Triệu Lâm Tô cười cười.
Đây là ngày thứ ba hai người họ chia xa.
“Không vội, cứ ăn từ từ.”
Thẩm Ngôn đi vào trong nhà hàng, ánh mắt đám bạn cùng phòng đều nhìn về phía cậu hóng hớt.
Ban nãy Thẩm Ngôn ở ngoài nhà hàng gọi cuộc gọi video, cách cửa kính cả đám người đều thấy rõ, đầu bên kia trên màn hình điện thoại của Thẩm Ngôn là sinh viên xuất sắc đấy mà!
Thẩm Ngôn ngồi xuống cầm đũa lên định gắp thức ăn, cuối cũng vẫn không nhịn được, bật cười: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy nam nam yêu nhau bao giờ hả?”
Bạn cùng phòng cười vang.
Cả nhà hàng tràn ngập không khí vui vẻ.
Thẩm Ngôn bị họ tra tấn hỏi han một trận, cậu cũng chẳng cảm thấy thế nào, để người khác đoán tới đoán lui chi bằng mình hào phóng nói thẳng.
“Đúng vậy, không phải tao đã thông báo chính thức trên vòng bạn bè rồi à?”
“Chỉ yêu đương bình thường thôi“.
“Lúc trước đúng là bạn bè thật“.
“Không có ai theo đuổi ai, dù sao thì cũng đang yêu đương rồi“.
“Nói nhảm, nó nào có chút gì kiêu căng lạnh lùng không giống người chứ, rất đáng yêu rất tốt đẹp mà“.
Bạn cùng phòng trước đó cũng là bạn cùng khoa với Thẩm Ngôn sung sướng ngồi bên “Mẹ nó”, không phải chửi tục ở chỗ nào khác chỉ đang chửi tục vì lời khen “đáng yêu” của Thẩm Ngôn.
Mẹ nó chứ!
Chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?!
Cuộc gặp mặt bạn cùng phòng đã biến thành thiên đường hóng hớt.
Có người hỏi: “Vậy sau này lỡ chúng ta có gặp phải khó khăn nào đó sẽ có thể gọi điện phương xa cầu xin viện trợ bên ngoài từ sinh viên xuất sắc nhỉ?”
Thẩm Ngôn nhét tay trong túi, cười như chẳng quan tâm: “Đang nhớ thương đến phúc lợi dành cho người nhà đấy hả? Yên tâm đi, anh đây có thể gánh mày, không cần đến nó“.
Sau khi quay về Thẩm Ngôn lập tức gọi thẳng video sang cho Triệu Lâm Tô ngay trong phòng ký túc xá.
Triệu Lâm Tô thấy cậu ở trong phòng còn hỏi bên cậu có tiện không.
Bạn cùng phòng ở giường bên nghe vậy liền gào ầm lên: “Sinh viên xuất sắc à, chúng tớ đều tiện lắm, vô cùng tiện, cậu cứ bạo dạn tỏ tình đi!”
Thẩm Ngôn cười mắng cút đi, nói với Triệu Lâm Tô: “Một đám thích nói nhảm, mày cứ kệ chúng nó.”
Triệu Lâm Tô nhìn nét mặt tươi tắn sinh động của Thẩm Ngôn, không nhịn được, gương mặt cũng lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt.
Cứ thế đến cuối tuần, Thẩm Ngôn theo lời hứa tới căn hộ của Triệu Lâm Tô mở cửa sổ thông gió. Vì ánh mặt trời rất đẹp cho nên cậu đem chăn ra phơi hộ hắn. Cậu chụp một tấm ảnh gửi vào trong vòng bạn bè đi kèm dòng trạng thái: “Thời tiết đẹp“.
Đến tối, Triệu Lâm Tô like cho cậu.
Hai người họ lại gọi video. Hiện giờ chỉ cần có thời gian hai bên lại gọi video cho nhau, điện thoại di động của Thẩm Ngôn thường xuyên không đủ pin để dùng còn phải mua thêm chiếc sạc dự phòng để gọi điện bất cứ tình huống nào.
Triệu Lâm Tô hỏi: “Mày phơi chăn cho tao à?”
“Đúng thế”, Thẩm Ngôn đáp: “Chăn ga phải được phơi nắng thường xuyên mới không mốc“.
Triệu Lâm Tô cười cười: “Nếu như chủ nhật tới mà thời tiết vẫn tốt thì mày lại phơi chăn cho tao nhé?”
“Được“.
Thẩm Ngôn đồng ý xong lại cười: “Mẹ kiếp, tao nhớ mày từng bảo mày sẽ làm Vương Bảo Xuyến cho tao, sao hiện giờ tao cứ cảm thấy tao mới là Vương Bảo Xuyến của mày vậy“.
Triệu Lâm Tô cười cười, còn được nước lấn tới đưa ra thêm yêu cầu.
“Phơi từ sáng nhé, phơi lâu một chút“.
“Lắm yêu cầu quá”, Thẩm Ngôn phàn nàn nhưng vẫn đáp: “Được được, phơi nắng cho mày, phơi từ sáng sớm luôn, được rồi chứ“.
Lúc Thẩm Ngôn nói như thế cậu hoàn toàn không ngờ khi sáng sớm cậu sang bên này đem chăn đẩy cửa bước ra ngoài thì phòng khách lại đột nhiên truyền tới âm thanh mở khóa.
Câu ngốc người chạy từ ban công vào trong phòng khách, lòng thầm nhủ không phải có thằng trộm nào tưởng nhà không có ai nên mới phá cửa xông vào đó chứ?!
Cửa mở ra, Triệu Lâm Tô khoác balo một bên vai, một tay đặt trên chốt cửa, dáng vẻ phong trần mệt mỏi nhưng gương mặt lại nhàn nhạt tươi cười: “Vương Bảo Xuyến à, phu quân của nàng về rồi“.
Thẩm Ngôn ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Vào ngày chia xa thứ mười hai của cậu và Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô đã quay về?!
Cậu cứ đứng im tại chỗ như thế cho đến khi Triệu Lâm Tô đi tới nâng má hôn cậu một cái. Thẩm Ngôn giật cả mình, trong đầu hiện ra suy nghĩ đáng sợ, bật thốt lên: “Mày bỏ học?!”
“Bỏ gì chứ”, tròng mắt Triệu Lâm Tô hiện lên tơ máu mờ mờ: “Ngày nghỉ nên về thăm mày“.
“Nghỉ? Chúng mày có kỳ nghỉ gì giờ này?”
“Nghỉ cuối tuần“.
“...”
Thẩm Ngôn choáng váng thêm lần nữa, câu ngơ ngác nhìn người trước mặt, không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không. Có phải do cậu đã quá nhớ Triệu Lâm Tô rồi? Thế nhưng gần đây cậu đã rất cố gắng từ từ đè nỗi nhớ nhung này xuống...
Dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Thẩm Ngôn, Triệu Lâm Tô ung dung mỉm cười. Dáng vẻ của hắn không khác gì vừa mới từ siêu thị dưới nhà đi lên tầng chứ chẳng phải mới ngồi máy bay một ngày một đêm từ thành thị cách xa nơi này một vạn sáu ngàn km trở về bên cậu. Giọng nói của hắn thong thả thoải mái nói với cậu rằng: “Nhớ mày“.
- -