Họp nhóm kết thúc qua loa, Thẩm Ngôn gần như đã chạy trối chết.
Từ khi có siêu năng lực này cuộc sống của cậu không có mấy ngày bình thường.
Mối quan hệ phức tạp của ba người kia gần như đã thiêu cháy CPU của cậu.
Lúc này, Thẩm Ngôn nhớ đến Triệu Lâm Tô.
Thứ cậu nhớ đến không phải chuyện Triệu Lâm Tô ảo tưởng cậu, mà là mỗi khi cậu có vấn đề khó không nghĩ ra, cậu sẽ lựa chọn thảo luận cùng hắn, từ khi quen biết đến nay hai người họ vẫn luôn như vậy.
Thế nhưng vấn đề ngày hôm nay hiển nhiên không thích hợp để thảo luận cùng Triệu Lâm Tô.
Hơn nữa hiện giờ cậu đang duy trì khoảng cách với hắn...
Mà cũng không biết rằng Triệu Lâm Tô đã tìm được người lập nhóm cùng hay chưa.
Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Sau đó Thẩm Ngôn liền tự sám hối.
Vậy mà cậu đã hoàn toàn quên đi người khó có thể tìm kiếm được nhóm cùng làm bài tập – Chu Ninh Ba.
"Bé Ba, mày đã tìm được nhóm chưa?"
"Tìm được rồi, tao đã lập nhóm cùng với ba bạn nữ".
Giọng điệu của Chu Ninh Ba nghe qua rất vui vẻ: "Là các cô ấy chủ động mời tao đó".
"Thế sao? Vậy thì tốt quá".
"Có lẽ do các cô ấy thấy tao bị từ chối quá nhiều lần, cảm thấy tao quá đáng thương".
"Bé Ba, mày đừng nghĩ như vậy".
"Không sao đâu, đó là sự thật mà". Chu Ninh Ba cười ha hả: "Tao sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, không kéo chân các cô ấy lại".
Thẩm Ngôn cũng cười cười, "Tao tin mày sẽ làm được". Cậu dừng một chút, lại nói thêm: "Lúc nào rảnh chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm rồi tâm sự thêm".
"Được, còn mày thì sao? Tìm được nhóm rồi chứ?"
"Rồi".
"Tao biết mà, mày và Triệu Lâm Tô chắc chắn rất được hoan nghênh".
"Triệu Lâm Tô tìm được nhóm chưa?"
"Tao không biết".
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc là tìm được rồi".
"Mày nói gì cơ?"
"Không có gì, mày phải cố gắng lên nhé, tao sẽ đợi xem biểu hiện của mày."
Thẩm Ngôn cúp điện thoại, do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Tìm được nhóm chưa?]
[Con trai: Tìm được rồi.]
Thẩm Ngôn yên tâm.
Một thói quen muốn được hình thành phải cần đến khoảng 21 ngày, thế nhưng muốn phá hủy thói quen đó thì chỉ cần một giây đồng hồ.
Mở miệng nói muốn tách nhau ra là đã có thể tách.
Trong lòng Thẩm Ngôn bỗng cảm thấy có chút thương cảm mà không hiểu tại sao.
Rất quái lạ.
Cậu đâu có muốn tuyệt giao với Triệu Lâm Tô.
Thế nhưng với cá tính bị động của Triệu Lâm Tô, chỉ cần cậu không chủ động liên hệ thì phải chăng mối quan hệ của hai người họ cũng không khác gì đã tuyệt giao?
Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn vẫn lựa chọn lên tàu điện ngầm. Lý do của cậu là trong khoảng thời gian này giáo viên hướng dẫn luôn tìm cậu nhờ giúp vài việc, thời gian đi lại khác biệt không tiện ké xe.
Triệu Lâm Tô nhận được tin nhắn, trả lời đã biết.
Đây chính là tin nhắn Wechat cuối cùng trong mấy ngày nay mà Triệu Lâm Tô và Thẩm Ngôn trò chuyện.
Những tiết học ba người họ cùng nhau lên lớp, không biết do sự ăn ý hay là bởi thói quen đã bị phá vỡ, ba người họ không tiếp tục ngồi cùng với nhau nữa.
Người lên tiếng đầu tiên là Chu Ninh Ba.
Chu Ninh Ba nói cậu ta muốn ngồi cùng các thành viên của nhóm mình, như thế họ sẽ tiện trao đổi với nhau hơn.
"Tao cũng muốn thử thay đổi. Thẩm Ngôn, mày nói đúng, hiện giờ chúng ta đã học đại học năm thứ ba, chỉ còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp, tao cũng không thể tốt nghiệp đại học rồi mà một chút tiến bộ cũng không có".
Thẩm Ngôn đương nhiên sẽ giơ cả hai tay tán thành dũng khí muốn trưởng thành của Chu Ninh Ba.
Cậu cũng hy vọng có thể nhìn thấy bạn bè của mình càng lúc càng tốt hơn.
Thế là Chu Ninh Ba rời đi.
Thẩm Ngôn ngồi ở vị trí cạnh tường, còn đang do dự mình có nên đặt đồ chiếm chỗ hay không. Lúc này Triệu Lâm Tô đi tới, đứng ở phía cửa lớp xa xa đối mắt với Thẩm Ngôn một thoáng.
Triệu Lâm Tô người này trời sinh đã có dáng vẻ cau có, lúc gương mặt hắn không có biểu cảm nhìn qua khá giống đang tức giận.
Hôm nay đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô rất sạch sẽ.
"Chỗ này đã có ai ngồi chưa?"
Giọng nói ỏn ẻn truyền đến, Thẩm Ngôn ngẩng đầu, Hoàng Mộng Tuyền đang nghiêng đầu đứng bên cười với cậu.
Thẩm Ngôn do dự một thoáng, tầm mắt lần nữa quay trở lại phía cửa ra vào thì đã không còn thấy bóng dáng của Triệu Lâm Tô.
Ánh mắt đảo quanh, Triệu Lâm Tô đã ngồi xuống vị trí trống ở hàng ghế đầu.
"Hôm nay tớ không xịt quá nhiều nước hoa đâu". Hoàng Mộng Tuyền xinh đẹp cười nói, "Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu chứ?"
"...Có thể".
Thẩm Ngôn thu hồi tầm mắt: "Tôi không hề cảm thấy mùi nước hoa của cậu khó ngửi".
"Tớ biết, đều là lời nói lung tung của Liêu Tĩnh".
Hôm nay Hoàng Mộng Tuyền vẫn mặc váy, trang điểm cẩn thận đến từng sợi tóc, ngay cả laptop cũng được trang trí trắng trắng hồng hồng.
Thẩm Ngôn cúi thấp xuống, sau một hồi im lặng cậu cầm điện thoại di động lên.
[Con trai: Đã biết.]
Cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Nhóm bài tập nhỏ có thêm 10 tin nhắn chưa đọc.
Hoàng Mộng Tuyền đăng ảnh selfie, trong tấm ảnh có cả sườn mặt của Thẩm Ngôn.
[Hoàng Mộng Tuyền: Ngồi học cùng trai đep~]
[Liêu Tĩnh:...]
[Hoàng Mộng Tuyền: Nếu cậu ghen tị thì đến đây ngồi cùng chúng tớ đi~]
[Liêu Tĩnh: Cậu không quấy rầy người khác đã là tốt lắm rồi.]
[Hoàng Mộng Tuyền: Trai đẹp rất hoan nghênh tớ đấy nhé.]
[Hoàng Mộng Tuyền: Trai đẹp còn khen mùi nước hoa của tớ rất thơm.]
[Liêu Tĩnh: Ha ha.]
...
Toàn bộ tin nhắn trong nhóm đều là lời cãi vã của hai người bọn họ.
Thẩm Ngôn: Cậu không có ý kiến gì khác, nhưng có thể đừng dùng cụm từ "trai đẹp" thay thế cho tên của cậu hay không?
Hơn nữa, rốt cuộc Hoàng Mộng Tuyền thực sự ghét Liêu Tĩnh, hay là có một cảm xúc nào đó khác?
Đây là lần thứ hai cậu gặp gỡ Hoàng Mộng Tuyền, trên đỉnh đầu cô nàng vẫn có cái tên [Liêu Tĩnh].
Thẩm Ngôn hỏi: "Cậu là bạn cùng phòng với Liêu Tĩnh à?"
"Đúng thế". Hoàng Mộng Tuyền không ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ chữ: "Chúng tớ là bạn cùng phòng từ năm hai đến giờ".
"Hình như hai cậu luôn luôn cãi vã nhỉ?"
"Đâu có".
Hoàng Mộng Tuyền ngẩng đầu cười ngọt ngào với cậu: "Chúng tớ đang thả thính đánh yêu đấy".
Thẩm Ngôn: "..."
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy con gái cũng hơi khủng bố.
Tình bạn của con gái với con gái dường như rất khác biệt với tình bạn giữa những chàng trai.
Nói tóm lại, chị em tốt thường thân mật hơn anh em tốt.
"Thế nên hai người vốn là bạn thân?" Thẩm Ngôn thử dò hỏi.
"Thế thì cũng không phải". Hoàng Mộng Tuyền cất điện thoại di động: "Bọn tớ... chính là mối quan hệ không vừa mắt lẫn nhau".
Thẩm Ngôn ồ một tiếng.
Hoàng Mộng Tuyền quay sang, chắp tay trước ngực: "Trai đẹp này, hình như cậu rất có hứng thú với tớ".
Thẩm Ngôn ho khan hai tiếng: "Tôi, tôi không có ý này".
Hoàng Mộng Tuyền cười đến run cả người, "Đùa cậu thôi".
Thẩm Ngôn bị cô cười đến mức mặt hơi đỏ lên.
"Cậu là nam sinh đẹp trai đầu tiên mà tớ không cảm thấy chán ghét". Hoàng Mộng Tuyền nói.
Thẩm Ngôn không biết tiếp lời thế nào, cậu không thể làm gì khác hơn, đáp lại: "Vậy à?"
"Bình thường mà nói, mấy cậu trai đẹp đều không biết khiêm tốn đâu. Bởi vì họ có dáng dấp đẹp trai nên từ nhỏ đến lớn luôn được người khác theo đuổi, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút tự cao tự đại, cho nên tớ hơi ác cảm với trai đẹp".
"Cũng đâu phải ai cũng thế".
"Đương nhiên, không thể vì đẹp trai mà đánh đồng toàn bộ. Nhưng mà tớ vẫn luôn cho rằng cậu là loại nam sinh lạnh lùng cơ".
"Tôi? Không thể nào, trông tôi lạnh lùng lắm sao?"
"Có lẽ do cậu luôn đi cùng Triệu Lâm Tô, cậu ta trông cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo đó".
Thẩm Ngôn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Cũng đâu đến nỗi".
Hoàng Mộng Tuyền nâng má: "Nãy giờ đều là cậu hỏi tớ, hiện giờ đổi lại tớ hỏi cậu. Hai cậu cãi nhau rồi hả?"
Thẩm Ngôn vạn vạn không ngờ tới đổi một nữ sinh ngồi xuống bên cạnh mình mà cậu vẫn không thoát được khỏi câu hỏi này. Cậu vội vàng lảng tránh: "Vào học rồi kìa".
Hoàng Mộng Tuyền cười cười: "Không muốn nói thì thôi, tớ sẽ không làm khó trai đẹp".
Thẩm Ngôn cảm thấy mình hơi khó đỡ nổi Hoàng Mộng Tuyền này, cũng may Hoàng Mộng Tuyền không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Sau giờ học, trước khi đi, Chu Ninh Ba có đến chào hỏi Thẩm Ngôn. Cậu ta bảo mình phải đi thảo luận với bạn bè trong nhóm, Thẩm Ngôn cổ vũ cậu ta cố lên. Ánh mắt cậu đảo quanh lớp học một vòng, bóng dáng cao gầy của Triệu Lâm Tô đã hòa vào nhóm người rời khỏi lớp.
"Vậy chúng ta cũng ở lại thảo luận đi".
Hoàng Mộng Tuyền cầm điện thoại: "Bà quản gia đã thông báo trong nhóm".
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Cậu ấy nói chúng ta tới phòng 102, tiết tiếp theo phòng học đó không có lớp nào nữa".
"Được".
Thẩm Ngôn đi cùng với Hoàng Mộng Tuyền, hai người đang đi về phía trước thì đột nhiên bả vai cậu bị người khác đụng vào. Thẩm Ngôn nghiêng đầu, gặp được Hứa Tuấn Hạo đang nhướng mày cười xấu xa, ánh mắt không ngừng lia về phía Hoàng Mộng Tuyền.
Sau cuộc gặp mặt hữu nghị vừa rồi, Hứa Viên Viên đã chuyển Wechat của cậu cho Hứa Tuấn Hạo. Lúc này, cậu ta đang nhắn tin trêu chọc cậu đủ kiểu.
[Hứa Tuấn Hạo: Giỏi lắm, Tuyền nữ thần đã bị thằng oắt nhà mày tóm được.]
[Hứa Tuấn Hạo: Tao nói đúng mà, phải không. Bạn gái tốt hơn anh em rất nhiều.]
[Hứa Tuấn Hạo: Tìm cơ hội hẹn hò đôi nhé.]
[SY: Tao với cô ấy chỉ cùng một nhóm làm bài tập, mày đừng nói lung tung.]
[Hứa Tuấn Hạo: Ha ha, hiểu hiểu.]
[SY: Thật.]
Hiển nhiên Hứa Tuấn Hạo không tin, cậu ta gửi tới vài cái meme trêu chọc ám chỉ, Thẩm Ngôn chỉ có thể tắt đi không thèm nhìn.
"Có người đồn đại gì về tớ với cậu hả?" Hoàng Mộng Tuyền đi bên cạnh hỏi.
"... Hả". Thẩm Ngôn ngượng ngùng: "Xin lỗi cậu, bọn nó nhìn thấy là lại thích nói lung tung".
"Không sao đâu". Hoàng Mộng Tuyền đáp: "Có scandal với trai đẹp, tớ không thiệt".
Thẩm Ngôn cảm thấy Hoàng Mộng Tuyền có vẻ ngoài mềm mại ngọt ngào như một cô công chúa nhưng cách ăn nói lại rất kinh người, tính cách cởi mở ngoài dự liệu, không hề để tâm những chuyện vặt vãnh.
Thành thật mà nói, cô ấy là kiểu người cậu thích kết bạn.
Đối với chuyện liên quan đến cái siêu năng lực hỏng bét kia, Thẩm Ngôn không kiếm được một chỗ tốt nào từ nó. Cậu luôn áp dụng thái độ không nhìn thấy đối tưởng ảo tưởng của những người xung quanh, trừ khi đối tượng là chính cậu.
Cái thứ ảo tưởng này thực sự mơ hồ khó xác định.
Thẩm Ngôn cũng không muốn can thiệp vào chuyện của người khác.
"Cái đó, tôi muốn hỏi một câu liên quan đến đời sống riêng tư, có được không?" Thẩm Ngôn lên tiếng.
Giày cao gót của Hoàng Mộng Tuyền nhẹ nhàng nện lên cầu thang: "Cân nặng không thể trả lời nhé".
"Không phải... Tôi muốn hỏi chuyện này, cậu và Chương Khiêm có quen thân lắm không?"
"Chương Khiêm?" Sắc mặt của Hoàng Mộng Tuyền trở nên vô cùng kỳ lạ, nhìn qua có vẻ hơi khinh thường: "Cái con cóc quấn chặt lấy người đấy hả?"
"Hả? Quấn chặt? Cậu ấy theo đuổi cậu?"
"Cái gì, cậu ta dám theo đuổi tớ?"
Hoàng Mộng Tuyền hất tóc: "Cậu ta theo đuổi Liêu Tĩnh".
"Hả?"
Thẩm Ngôn lại khiếp sợ, "Không phải cậu ấy là bạn trai của Liêu Tĩnh đó sao?"
Hoàng Mộng Tuyền dừng bước, quay đầu nghiêm túc hỏi: "Ai nói? Chương Khiêm nói hay là Liêu Tĩnh nói với cậu?"
"... Chương Khiêm nói như vậy."
Gương mặt Hoàng Mộng Tuyền lại lộ ra nụ cười xinh đẹp kiêu ngạo, cô hất tóc, "Cho nên tớ mới bảo cậu ta là con cóc, muốn ăn thịt thiên nga đến phát điên rồi".
Thẩm Ngôn hơi mơ màng: "Nghĩa là hai người họ không phải bạn trai bạn gái?"
"Đến giờ thì không phải".
Thẩm Ngôn theo cô ấy xuống tầng, nghĩ thầm, như vậy hiện giờ Chương Khiêm vẫn đang theo đuổi Liêu Tĩnh nhưng cậu ta lại ảo tưởng Hoàng Mộng Tuyền. Suy ra cậu ta là kẻ ăn trong bát nhìn trong nồi, hoặc là bởi vì không dám theo đuổi Hoàng Mộng Tuyền nên lấy lùi làm tiến?
Liêu Tĩnh trông có vẻ dễ tiếp cận hơn Hoàng Mộng Tuyền một chút...
Thẩm Ngôn thầm nghĩ cho dù như vậy thì hình như cậu cũng không có lập trường gì để lắm miệng.
Dù sao theo đuổi ai là quyền tự do của Chương Khiêm, cậu ta không hề cắm sừng nữ sinh nào và cũng không đồng thời theo đuổi cả hai cô gái.
Xét hành động không nhìn suy nghĩ, trước hết cậu cứ kệ họ đi.
Thẩm Ngôn đi cùng Hoàng Mộng Tuyền tới phòng 102.
Vừa lúc Chương Khiêm đi ra ngoài rót nước, mặt đối mặt cùng với Thẩm Ngôn.
"Mau vào đi, Liêu Tĩnh chờ hai người lâu rồi đấy".
Chương Khiêm đi ra ngoài.
Bả vai Thẩm Ngôn bị cậu ta đụng trúng, vô thức xoay người theo cậu ta.
Trên đầu Chương Khiêm có hai cái tên.
[Hoàng Mộng Tuyền - Liêu Tĩnh].
Thẩm Ngôn: "..."???
Chuyện này... Chuyện này... có nghĩa là sao?
"Đừng ngồi cạnh tôi".
"Sao thế? Hôm nay tớ có xịt nước hoa đâu".
"Mùi đồ trang điểm của cậu cũng rất nặng".
"Lần trước tớ đã nói rồi, nếu cậu không thích mùi của tớ thì cậu có thể không thở".
"Vậy tại sao cậu không thể tránh xa tôi một chút?"
Hai nữ sinh lại tiếp tục cãi cọ.
Hoàng Mộng Tuyền không ngồi trên ghế mà ngồi trên mặt bàn bên cạnh Liêu Tĩnh. Liêu Tĩnh đang cau mày không ngừng phê bình Hoàng Mộng Tuyền quá nặng mùi, nhưng thủy chung không chịu đứng dậy rời đi.
Mà nét mặt Hoàng Mộng Tuyền cũng đầy ý cười, nghiêng thân trên về phía Liêu Tĩnh.
Hôm nay trên đầu Liêu Tĩnh cũng có một cái tên.
Hai hàng chữ [Hoàng Mộng Tuyền] [Liêu Tĩnh] trên đỉnh đầu họ gần sát vào nhau.
Trong đầu Thẩm Ngôn vô thức hiện ra bốn chữ --- thả thính đánh yêu.
"Sao lại đứng ở cửa không vào?"
Chương Khiêm lấy nước trở về, Thẩm Ngôn vội vàng cùng đi vào trong phòng học.
Hoàng Mộng Tuyền xuống khỏi mặt bàn, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Liêu Tĩnh. Thẩm Ngôn và Chương Khiêm ngồi đối diện hai người.
Quá trình thảo luận thuận lợi ngoài dự đoán, chủ yếu là trước đó Hoàng Mộng Tuyền vẫn luôn khiêu khích Liêu Tĩnh, thế nên chỉ cần cô ấy chịu ngoan ngoãn thuận theo mọi quy trình thì chướng ngại đã bị loại bỏ quá nửa.
Cuộc thảo luận kết thúc, cuối cùng bốn người cũng xác định được phần việc của chính mình.
"Cùng ăn trưa nhé?" Chương Khiêm đề nghị.
Thẩm Ngôn không nói gì, Hoàng Mộng Tuyền đang ngắm nghía móng tay đẹp của mình.
Liêu Tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi".
Hoàng Mộng Tuyền ngẩng đầu lên: "Cùng đi ăn thì cùng đi ăn, trai đẹp thì sao?"
Chương Khiêm lặng lẽ đá giày Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn quay sang, phát hiện vẻ mặt người này đang bày tỏ "được cùng hai mỹ nữ ăn cơm, cơ hội ngàn năm có một, anh trai à, nhanh nói mình cũng đi cùng đi nào".
"Vậy chúng ta cùng đi".
Bốn người kết bạn tới nhà ăn.
Chương Khiêm ân cần đòi mua cơm cho Liêu Tĩnh, Thẩm Ngôn không biết mình có nên mua cơm cho Hoàng Mộng Tuyền hay không, Hoàng Mộng Tuyền đã nháy mắt đưa thẻ cơm cho cậu: "Nhờ cậu nha".
Thẩm Ngôn không nói gì, cầm thẻ cơm rời đi. Cậu và Chương Khiêm lần lượt xếp hàng trong đội ngũ, cậu cao hơn Chương Khiêm một cái đầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua liền đột ngột dừng lại.
Hình như Chương Khiêm mới đăng một bài viết.
Giao diện diễn đàn nhìn rất quen mắt, là diễn đàn bóng rổ cậu thường xuyên lướt đọc.
Chủ đề hot nhất bên diễn đàn này không phải khu nói về bóng rổ mà là khu nói chuyện phiếm. Bởi vì số nam sinh trong này tương đối nhiều nên thanh danh của diễn đàn rất kém cỏi, có đôi khi Thẩm Ngôn còn không muốn nhắc đến chuyện mình có tham gia diễn đàn.
Thị lực và trí nhớ của Thẩm Ngôn không kém, chỉ cần lướt qua cậu đã nhớ kỹ tiêu đề bài viết.
[Đoán xem bạn gái của tôi là ai? Cầu chấm điểm bức ảnh phía trên].
Hai người họ mua cơm quay về, vừa bỏ cơm xuống, sắc mặt Hoàng Mộng Tuyền liền biến đổi: "Cậu bị bệnh hả? Liêu Tĩnh bị dị ứng với lạc."
"Hả? Vậy sao?"
Chương Khiêm gọi vài món cho Liêu Tĩnh, trong đó có món ăn chứa lạc.
"Không sao". Liêu Tĩnh nói: "Tôi không ăn là được".
Chương Khiêm: "Em ăn phần của anh đi, phần của anh không có lạc".
"Ồ". Hoàng Mộng Tuyền nhận khay cơm từ tay Thẩm Ngôn, giọng điệu kỳ quái: "Thật tình cảm nha. Cảm ơn cậu nhé".
Lời cảm ơn là nói với Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn khẽ gật đầu.
"Cậu ghen tị với tôi?" Liêu Tĩnh cũng học theo giọng điệu kỳ quái của Hoàng Mộng Tuyền.
Hoàng Mộng Tuyền cười cười: "Tớ có trai đẹp mang cơm tới, người ghen tị phải là cậu mới đúng chứ?"
Trong bữa cơm, hai cô gái lại cãi cọ không ngừng nghỉ.
Có vết xe đổ của Chu Ninh Ba, Thẩm Ngôn đã có tầm nhìn hơn nhiều. Cậu phát hiện ra bề ngoài thì Hoàng Mộng Tuyền như thể rất thích gây sự với Liêu Tĩnh, nhưng chỉ cần Liêu Tĩnh không quan tâm đến cô ấy mà đi nói chuyện cùng Chương Khiêm, Hoàng Mộng Tuyền sẽ lập tức nói lời cạnh khoé châm chọc, giống như... muốn hấp dẫn sự chú ý của Liêu Tĩnh. Còn Liêu Tĩnh, thái độ của cô với Chương Khiêm và Hoàng Mộng Tuyền đều rất hung dữ, nhưng cô nói chuyện cùng Chương Khiêm một câu thì sẽ nói chuyện cùng Hoàng Mộng Tuyền mười câu.
Cơm trưa xong xuôi, Chương Khiêm nói mình sẽ đưa Liêu Tĩnh quay về ký túc xá. Hai nữ sinh ở cùng một phòng, thế nên đương nhiên cậu ta sẽ tiễn cả hai cô. Thẩm Ngôn nhớ đến tiêu đề bài đăng ban nãy, trong lòng hơi khó chịu: "Cùng đi đi, dù sao cũng chỉ có vài bước".
"Trai đẹp, cậu thật tốt". Hoàng Mộng Tuyền ngọt ngào thốt lên.
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ: "Có thể thương lượng chút không? Đừng gọi tôi là trai đẹp nữa nhé?"
"Được rồi, trai siêu đẹp".
Đưa hai cô gái về phòng ngủ xong, Thẩm Ngôn và Chương Khiêm cũng đường ai nấy đi. Trên đường quay về cậu vào diễn đàn tìm bài đăng nọ.
Phong cách đám bình luận bên dưới vô cùng hôi thối.
Thẩm Ngôn ấn vào chủ bài viết.
Chương Khiêm chỉ trả lời ba lần.
[Tôi đoán bên trái là bạn gái chủ bài viết, cô gái bên trái có bộ ngực tương đối lớn, là công lao của chủ bài viết, có phải không?]
- -[Trả lời: Đúng (cười xấu xa)]
[Chị em tốt của cô nàng cũng không tệ nha, trông rất thanh tú, thích hợp lấy về nhà. Còn cô nàng của chủ bài viết chỉ thích hợp chơi bời thôi.]
- --[Cùng là anh hùng, cùng chung chí lớn].
[Chủ bài viết giàu có lắm phải không? Bạn gái xinh đẹp như vậy. Lại nói, tôi thấy chị em tốt của cô nàng không tồi, mong được giới thiệu.]
- --[Ha ha, chớ suy nghĩ nhiều, đều là của tôi hết, ba kẻ cùng đồng hành]. (3P)
Thẩm Ngôn mặt không đổi sắc thoát khỏi bài viết.
Bình thường mà nói, cậu sẽ không luận tội bất cứ kẻ nào chỉ vì ảo tưởng của họ.
Nhưng thằng đàn ông này...
Thẩm Ngôn nhớ tới cụm từ mình mới học được.
Phổ tín nam, phải tạt cho gã tỉnh!
Thẩm Ngôn nắm chặt điện thoại, có lẽ lần này siêu năng lực của cậu cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
(*) Phổ tín nam: Từ ngữ mạng chỉ người đàn ông bình thường nhưng quá tự tin vào chính mình.