"Thời tiết khô quá, hơi nóng trong người".
"Mày câm miệng đi".
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, người còn chưa xuống được nước đã phải chăm lo cho người lên bờ nghỉ ngơi trước.
Trong mũi Triệu Lâm Tô bị nhét chút giấy ăn, gương mặt có chảnh thế nào lúc này cũng đã bị giảm bớt giá trị. Thẩm Ngôn không nhịn được cười, trợn mắt nhìn lên trần nhà bể bơi.
Quả nhiên là thằng biến thái cuồng sắc tình.
Thế mà còn chảy cả máu mũi.
Thẩm Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, ở một bên ha ha cười nhạo không dứt được.
"Đừng cười nữa".
Giọng điệu Triệu Lâm Tô đầy bất đắc dĩ.
"Hôm đó ở trên xe tao cũng bảo mày đừng cười, mày có nghe tao không?"
Thẩm Ngôn bảo: "Sông có khúc người có lúc, chịu đựng đi".
Cậu nói xong lại cười thêm một trận.
Nhiệt độ trong bể bơi vừa phải, cách đó không xa có lẻ tẻ vài người đang bơi lội nói chuyện phiếm với nhau. Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ngồi ở bên bờ, hai chân ngâm trong làn nước, thoáng chốc như có ảo giác họ đang quay trở về quá khứ.
Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn xuống mặt nước.
Triệu Lâm Tô đang hướng gương mặt nhìn về phía trước, bảo trì tầm nhìn thẳng để cầm máu, trong nước chỉ phản chiếu được cái cằm của hắn và một thân thể cơ bắp cường tráng xinh đẹp.
Đã rất lâu rồi Thẩm Ngôn không nhìn thấy Triệu Lâm Tô trong trạng thái không mặc áo quần.
Không biết từ lúc nào cậu thiếu niên ngây ngô kia và cậu đã cùng trưởng thành, mỗi một sợi cơ bắp trên thân đều tràn ngập sức mạnh nam tính.
À, còn cả cái bọc phồng lớn ở trong chiếc quần bơi màu đen.
Thẩm Ngôn quay mặt đi, không cười nổi nữa.
Không biết tại vì sao, máu mũi Triệu Lâm Tô chảy ra xong, Thẩm Ngôn đột nhiên lại không còn cảm thấy lúng túng như vậy nữa.
Tất cả mọi người đều là người bình thường, ai cũng có thất tình lục dục, đó là những phản ứng rất tự nhiên rất đơn giản.
Cánh tay Thẩm Ngôn chống ở bên bờ, trên bờ cũng ướt đẫm. Triệu Lâm Tô ngồi bên cạnh cậu, hai người cánh nhau tầm khoảng một bàn tay, loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương truyền tới.
Cơ thể cùng giới tính.
Thẩm Ngôn nhìn về mặt nước phía trước.
Hình như... không hề cảm thấy chán ghét.
Quay mặt sang nơi khác, cách đó không xa cũng có những người đàn ông đang bơi lội và nghỉ ngơi.
Tầm mắt Thẩm Ngôn qua lại một hồi, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
Là do cậu mang theo filter tình bạn có phải không? Tại sao cậu cứ có cảm giác Triệu Lâm Tô nhìn qua thuận mắt hơn những người kia rất nhiều?
Thẩm Ngôn một lần nữa cúi đầu nhìn về phía mặt nước, lại trông thấy không biết từ lúc nào, Triệu Lâm Tô cũng đang cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Mặt nước biến thành tấm gương, sóng nước lấp loáng phản xạ hai con người đang ngắm nhìn lẫn nhau. Triệu Lâm Tô đã lấy hết khăn giấy xuống.
Thẩm Ngôn vội vàng thu hồi tầm mắt, "Mũi mày ổn rồi?"
"Ừ".
Thẩm Ngôn đá chân xuống nước, lại giống như càng che càng lộ, tầm mắt nhìn về chiếc cửa sổ cao cao cách đó không xa.
Gợn nước tản ra lại trở về khẽ va chạm vào bắp chân.
"Ngôn Ngôn", Triệu Lâm Tô gọi: "Nhìn tao".
Hơi thở Thẩm Ngôn trì trệ, không khí cậu hít vào tựa như mang theo chút nhiệt độ, hơi thở rối loạn, cậu hoảng hốt.
"Sợ chảy máu mũi à?" Giọng nói của Triệu Lâm Tô mang theo chút ít ý cười.
Chiêu khích tướng không có tác dụng đối với Thẩm Ngôn, thế nhưng Thẩm Ngôn vẫn xoay mặt sang.
Hai người họ đều đang ngồi, chiều cao tương tự nhau, hơi thở gần như cũng cân bằng, gần nhau trong gang tấc, một người hít vào một người thở ra, sinh ra loại ảo giác như đang trao đổi hô hấp.
Thẩm Ngôn rũ mắt xuống, tầm nhìn hạ từ chóp mũi Triệu Lâm Tô, đến đôi môi mỏng, phần cằm với dấu vết râu ria mờ mờ, yết hầu gồ lên, lồng ngực rộng rãi, cơ bụng rõ ràng, đường cong hai bên thon gọn kéo dài xuống dưới...
Thẩm Ngôn lại quay đầu, hạ giọng, hơi chật vật bảo: "Đây là nơi công cộng đấy".
"Ồ, xin lỗi."
"..."
Triệu Lâm Tô xuống nước thêm lần nữa.
Thẩm Ngôn ngồi im ở trên bờ, một lát sau, cậu nghe thấy Triệu Lâm Tô hỏi: "Xuống đua một vòng không?"
"... xuống thì xuống".
Lúc mới học bơi lội, hai người họ thường xuyên thi đấu. Tuổi thiếu niên tràn đầy tinh lực, có thể bơi lội không ngừng suốt cả buổi chiều, bơi đi bơi lại liền nổi hứng, muốn so tài với nhau. Tính cả cự ly dài và ngắn, Thẩm Ngôn vẫn thắng nhiều lần hơn, có đôi khi Thẩm Ngôn thắng quá nhiều, cậu sẽ cố ý nhường cho Triệu Lâm Tô. Phần lớn thiên phú của cái người tên Triệu Lâm Tô này đều đổ vào đầu óc, vận động không phải thế mạnh của hắn.
"Chúng ta cá cược nhé?"
"Cược cái gì?"
"Tao thắng, mày đồng ý với một yêu cầu của tao. Mày thắng, tao cũng sẽ đồng ý với một yêu cầu của mày".
Thẩm Ngôn ngây người hồi lâu.
Cái trò cá cược này không hề phù hợp với loại người làm việc gì cũng phải tỉ mỉ lập kế hoạch như Triệu Lâm Tô.
Tùy tiện chấp nhận một yêu cầu, khả năng nắm chắc không lớn, lỡ đâu người kia đưa ra yêu cầu không hợp lý nào đó thì mình cũng phải đáp ứng sao?
Thẩm Ngôn do dự, Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu.
Trái tim tăng tốc không rõ nguyên do, dù sao chắc hẳn cậu sẽ không thua được. Thẩm Ngôn chống tay xuống bên bể bơi, "Chơi thì chơi!"
Không có trọng tài, không có người xem, hai người họ cùng lúc nhảy xuống một khoảng bể bơi không có người nào. Triệu Lâm Tô hỏi: "Tao hô bắt đầu?"
"Được".
"Vậy thì chuẩn bị, 1—2—3——"
Thẩm Ngôn nhanh chóng bơi ra ngoài.
Cậu không biết sau khi tốt nghiệp cấp hai xong, Triệu Lâm Tô có còn tiếp tục luyện tập bơi lội nữa hay không, nhưng cậu thì vẫn thường xuyên bơi lội.
Bơi lội và bóng rổ là hai môn thể thao cậu am hiểu nhất, trong hai môn thể thao này, Triệu Lâm Tô chắc hẳn không thể bằng cậu.
Bọn họ giao ước thi đấu một vòng, tính cả đi và về.
Lúc đến cuối bể bơi, Thẩm Ngôn đã dẫn trước Triệu Lâm Tô quá nửa thân người.
Cậu thất thần trong một thoáng chốc.
Nếu cậu thắng, cậu nên đưa ra yêu cầu gì?
Bắt Triệu Lâm Tô phải quay trở về trước kia với cậu?
Không hiểu sao trái tim lại bị siết chặt.
Tựa như yêu cầu này quá mức tàn nhẫn với Triệu Lâm Tô.
Trong quá trình bơi ngược trở lại, cánh tay Thẩm Ngôn đập lên mặt nước. Cậu nghĩ, Triệu Lâm Tô biết sở trường của cậu, vậy tại sao hắn lại đề xuất chuyện cá cược lần này? Hắn hy vọng cậu mở miệng yêu cầu hắn từ bỏ, giải thoát cho cả hai bên? Vậy cậu phải nói ra sao? Yêu cầu Triệu Lâm Tô từ bỏ? Cứ như thế, hai người bọn họ có thể thực sự quay trở lại cái gọi là lúc trước chứ?
Suy nghĩ miên man nhưng động tác của Thẩm Ngôn không hề chậm lại. Khoảng cách tới bờ còn tầm hai ba mươi mét, cậu nghiêng mặt muốn quay đầu lại nhìn xem Triệu Lâm Tô còn đang tụt lại ở phía sau bao nhiêu nữa, lại bỗng nhiên phát hiện không thể tìm thấy Triệu Lâm Tô. Cậu ngẩn người, động tác hơi chậm lại, một dòng nước bên người nhanh chóng lướt qua. Thẩm Ngôn đột nhiên có cảm giác, vùi sâu mặt mình vào trong bể nước.
Triệu Lâm Tô đang lặn.
Trong tình huống còn cách bờ ba mươi mét.
Thẩm Ngôn không tiếp tục bơi, vô thức há miệng gọi: "Triệu Lâm Tô---".
Dưới làn nước chỉ có âm thanh của dòng chảy và bọt khí, tiếng gọi của cậu không có tác dụng, bóng người cao lớn vẫn đang lao đi, liều lĩnh xông về phía trước.
Cánh tay chạm phải mép hồ bơi, gương mặt Triệu Lâm Tô nhô lên khỏi mặt nước, sắc mặt hắn trắng bạch, hơi thở cực chậm, một hồi lâu sau mới từ từ quay đầu lại.
"Tao thắng rồi".
Tiếng nói của hắn khàn khàn.
Thẩm Ngôn chậm rãi bơi sang, nhìn chằm chằm Triệu Lâm Tô một lúc, xác nhận hắn đã lấy lại được nhịp thở liền vung thẳng một nắm đấm sang.
Triệu Lâm Tô kêu lên đau đớn, mặt nghiêng hẳn đi, xương gò má bị đấm trúng, nhưng cảm giác đau đớn gần như không cảm nhận được, bởi vì nơi đau nhất trên cơ thể hắn hiện giờ là phổi, thở ra hít vào không khác gì bị gai đâm.
"Mày có bệnh phải không?" Thẩm Ngôn hỏi: "Mày có biết người không chuyên lặn lâu có khả năng gây ra chết người?!"
Triệu Lâm Tô quay mặt đi, gương mặt toàn nước là nước. Hắn cười cười: "Tao biết chừng mực".
Thẩm Ngôn oán hận trợn mắt lườm hắn, chống hai tay lên bờ, ào ào thoát ra khỏi mặt nước, đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu.
Triệu Lâm Tô cũng trèo lên, đuổi theo sau.
Thẩm Ngôn đi tới phòng thay đồ, lấy chìa khóa ra mở tủ quần áo. Chọc tới chọc lui vẫn không trúng lỗ khóa, cậu nổi giận chửi bậy một tiếng, quay đầu về phía Triệu Lâm Tô theo phía sau: "Được rồi, mày thắng rồi, mày có yêu cầu gì? Mày nói đi---".
Cơn giận của cậu bùng nổ, trong mắt đầy khiêu khích, dường như Triệu Lâm Tô nói ra yêu cầu gì cậu cũng sẽ nói được.
Triệu Lâm Tô dám liều mạng đến như vậy, cậu chấp nhận giúp hắn hoàn thành yêu cầu!
Mang theo cả oán giận xúc động giận dỗi.
Cả người Triệu Lâm Tô ướt đẫm, dường như đứng cũng không vững vàng. Hắn chống một tay lên tủ quần áo, nhỏ giọng nói: "Tao sai rồi".
"..."
"Không có yêu cầu gì hết, chỉ mong mày đừng giận, có được không?"
"Tao đã luyện tập bơi lội cùng huấn luyện viên chuyên nghiệp, thật đấy, tập luyện rất nhiều năm, có video này, mày không tin tao mở video cho mày xem nhé?"
"Tao sẽ không dùng an toàn của mình ra đùa giỡn đâu, tin tưởng tao, được chứ?"
Thẩm Ngôn xoay mặt nhìn vách tường một lát mới quay trở về: "Mày đùa giỡn với tao như thế, có vui lắm không?"
Đôi mắt Triệu Lâm Tô sáng lấp lánh, cười khổ bảo: "Tao không đùa giỡn mày, chỉ muốn thử liều một phen".
Thẩm Ngôn buông bàn tay cầm chìa khóa xuống, giọng điệu thoáng bình thản hơn: "Có chơi có chịu, mày nói đi".
Im lặng thật lâu.
"Nói đi", Thẩm Ngôn đã hơi mất kiên nhẫn.
Triệu Lâm Tô ho nhẹ một tiếng.
"Mày có thể nhìn tao không?"
Thẩm Ngôn nâng mắt nhìn hắn.
"Làm gì?"
"Nhìn thẳng vào mắt tao", Triệu Lâm Tô nói: "Trước khi tao nói kết thúc, mày phải nhìn thẳng vào mắt tao".
"..."
Đây là cái yêu cầu gì vậy?
Liều mạng như thế chỉ vì cái yêu cầu này?
Thẩm Ngôn cảm thấy không thể nói lý lẽ với con người này. Cậu khoanh hai tay, hai chân dang rộng, trông không khác gì chuẩn bị đi đánh nhau với người khác, trợn mắt nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Trong mắt của Triệu Lâm Tô vằn lên chút ít tia máu đỏ, đôi mắt phượng có hình dáng hẹp dài, hàng mi ngắn dày, dính nước ướt sũng, đen sẫm. Đôi mắt của hắn nhìn rất chăm chú, giống như có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra, hoặc có lẽ hắn đã giấu quá lâu nên chính hắn cũng đã quên mất nên bắt đầu nói từ chỗ nào.
Mí mắt Thẩm Ngôn run rẩy, vô thức muốn tránh khỏi ánh mắt của hắn. Nhưng nghĩ tới yêu cầu buồn cười kia, cậu lại chỉ có thể ép buộc chính mình nhìn thẳng vào Triệu Lâm Tô như trước.
Đôi mắt vốn là một bộ phận bình thường của cơ thể con người, Thẩm Ngôn thầm nhủ trong lòng như thế nhưng nhịp tim lại bắt đầu không thể khống chế tăng tốc lên. Cậu hơi nín thở, giống như đang lặn xuống biển sâu. Cậu nhìn thấy mình trong mắt Triệu Lâm Tô, chỉ là một hình ảnh nho nhỏ nhưng lại chiếm trọn đôi mắt của hắn.
Cơn giận trong người đã sớm biến mất không còn bóng dáng, Thẩm Ngôn nghe được tiếng nước nhỏ xuống cùng tiếng hít thở, giống y hệt âm thanh cậu nghe thấy trong nhà vệ sinh sau khi Triệu Lâm Tô thổ lộ cùng cậu.
Đã qua bao lâu rồi, nửa phút? Hay một phút?
Tại sao thời gian lại trở nên chậm chạp như vậy...
Yết hầu khẽ nhấp nhô.
Thẩm Ngôn nhìn thấy bản thân trong mắt Triệu Lâm Tô càng lúc càng lớn, càng lúc càng tràn đầy.
Hơi thở nóng rát chạm vào nhau.
Gần ngay trong gang tấc.
Hai chóp mũi sắp đè lên nhau, làn da truyền tới cảm giác run rẩy.
Đột nhiên dừng lại.
Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Kết thúc".
Hơi thở nóng rực phủ lên môi, Thẩm Ngôn bỗng dưng xoay người, chìa khóa trong tay "keng" một tiếng rơi xuống mặt đất. Cậu giật mình một thoáng, lập tức nhặt chìa khóa lên. Lần này chìa khóa thuận lợi vào ổ, cậu cầm quần áo, vội vàng nhào vào trong nhà tắm.
Chờ khi Thẩm Ngôn đi vào trong, Triệu Lâm Tô mới hết hơi hết sức đỡ tủ quần áo chậm chạp ngồi xuống.
Mặt mày hơi nhăn nhó, hắn cười cười. Hắn không muốn liều mạng, nhưng nếu không dốc hết tất cả sức lực, thật sự hắn khó lòng mà đuổi kịp.
Thẩm Ngôn tắm vòi hoa sen ở bên trong, các phòng tắm được ngăn riêng bởi những tấm vách, không gian cá nhân rộng rãi. Cậu vịn một cánh tay lên tường, để nước nóng dội lên phần gáy, nhịp tim còn đang tăng tốc.
Vừa rồi Triệu Lâm Tô định làm gì?
Hắn muốn hôn cậu sao?!
Đầu ngón tay Thẩm Ngôn khẽ run lên.
Vậy mà vừa rồi, cậu lại không hề nghĩ đến chuyện né tránh.
Thẩm Ngôn mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện ra từng khung từng khung hình.
Thân thể cơ bắp rõ ràng của Triệu Lâm Tô, lặn mình xuống nước như không cần mạng, còn có khoảnh khắc đối mặt không biết đã qua bao nhiêu thời gian...
Thẩm Ngôn đè một bàn tay lên trái tim.
Triệu Lâm Tô thật sự thích cậu, có lẽ còn nhiều hơn tình cảm của cậu với Đường Di.
Vậy còn cậu?
Cậu chợt nhớ tới Chu Chỉ Nhược.
- -- "Nếu ta thấy thẹn với lương tâm thì phải làm như thế nào?"
Thẩm Ngôn ra khỏi phòng tắm, Triệu Lâm Tô vẫn ngồi ở kia. Nghe thấy âm thanh, hắn quay đầu lại, sắc mặt vẫn hơi trắng. Hắn cầm quần áo chuẩn bị đi vào trong, bị Thẩm Ngôn gọi lại: "Mày vẫn ổn chứ? Sắc mặt mày không tốt, chút nữa đừng có ngất xỉu ở trong đó đấy nhé".
"Tao không sao". Triệu Lâm Tô đáp: "Mười phút sẽ ra".
"Mày là thiếu nữ mới lớn đấy à? Tùy tiện tắm qua là được. Năm phút, năm phút sau không ra tao sẽ gọi người đến". Thẩm Ngôn nghiêm mặt nói: "Để tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng hi vọng tương lai của bơi lội của Trung Quốc".
Triệu Lâm Tô nở nụ cười: "Hạng mục bơi lội dành cho nam bên mình không tồi, không cần tao phải đến".
"Nhanh lên".
Đúng năm phút sau, Triệu Lâm Tô đi ra. Không biết do bị hơi nóng hun lên hay do cơ thể đã thoải mái trở lại, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn, thế nhưng vùng da bên xương gò má lại xuất hiện thêm chút màu sắc.
Lúc Thẩm Ngôn ra tay, cậu không hề do dự, đánh xong rồi mới hơi hối hận.
Cậu đánh vào mặt hắn làm gì, hồi phục quá nhanh, không đủ để lại bài học cho hắn.
"Tao đưa mày về". Thẩm Ngôn lên tiếng.
"Được".
Thấy tận mắt thấy người này lái xe như bình thường, lòng Thẩm Ngôn mới thoáng buông xuôi tảng đá lớn đang đè nặng, "Triệu Lâm Tô, tao nghiêm túc nghiêm túc nói cho mày biết, lần sau đừng có làm cái trò đó nữa".
"Tao biết rồi". Triệu Lâm Tô giải thích thêm lần nữa: "Tao thật sự đã từng tập luyện".
Thẩm Ngôn cười gằn một tiếng, giọng điệu móc mỉa: "Ừ, luyện rồi, chuẩn bị lên đội tuyển quốc gia đúng không?"
Triệu Lâm Tô vừa cười vừa nói: "Có vẻ mày đã đợi cơ hội giễu cợt lại tao từ rất lâu rồi đó nhỉ?"
"Đúng thế", Thẩm Ngôn đáp: "Trong sổ sách của tao ghi chép rất rõ ràng, tao nói rồi, đừng chơi xấu với tao, tao sẽ cắn trả đó. Mày chờ đi, sau này vẫn còn nữa đấy".
Trên đường trở về, Triệu Lâm Tô một mực duy trì nụ cười, khóe miệng cong cong.
Thẩm Ngôn thấy hắn cười đến phát phiền, nhắm mắt làm ngơ quay đầu ra cửa sổ.
Tới nơi dừng xe, Triệu Lâm Tô gọi cậu một tiếng.
Thẩm Ngôn quay đầu lại, chiếc phong bì mỏng bị ném sang, cậu vô thức giơ tay đón nhận, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
"Đây mới là yêu cầu chân chính".
Gương mặt Triệu Lâm Tô mới có thêm một vết thương, hắn hơi tiến lại gần, cười nhạt bảo.
"Vui vẻ nhận lấy nó nhé".