“Ném đi?!”
Âm thanh của Thẩm Ngôn quá lớn khiến cho bảo vệ giật nảy mình, hình như ông có chút khó hiểu không biết tại sao thằng trẻ ranh to xác này lại hoảng hốt lo lắng nổi giận vì một con chó lông tạp.
Thẩm Ngôn nóng nảy, cậu hoảng hốt suốt một hồi lâu mới sắp xếp lại được ngôn ngữ: “Cháu có thể làm phiền chú liên hệ một chút với bác Phùng, hỏi xem bác ấy đã ném chó ở đâu, ném ở chỗ nào, được không ạ?”
Chú bảo vệ thấy cậu sốt ruột, tốt tính lập tức đồng ý. Chú gọi điện thoại đi, nhưng gọi mãi vẫn không thấy ai nhấc máy.
“Ông ấy mải chăm lo cho cháu, có lẽ bận quá nên không có thời gian nhìn đến điện thoại. Thế nhưng ông ấy đi được ba bốn ngày rồi... Bốn ngày, đúng rồi, bốn hôm trước lúc chú được chuyển tới đây, hình như chú đã trông thấy ông ấy dắt chó đi ra ngoài, hẳn là kéo nó đi ném. Loại chó lông tạp như thế này, không phải giống thuần chủng, không ai muốn nhận nuôi“.
Ném đi... Thẩm Ngôn hồn xiêu phách lạc quay người, mới đi được vài bước chân vào trong hành lang đã dừng lại, cậu quay về dùng sức đẩy cánh cửa ngoài hành lang ra.
Nếu như bị ném, chắc chắn sẽ ném ở khu vực gần khu chung cư, không thể ném ở những khu vực xa nơi này được. Chó không được phép mang lên trên xe bus, nói không chừng nó còn đang lang thang xung quanh khu này!
Thẩm Ngôn tranh thủ thời gian vội vàng đi khắp khu chung cư tìm chó.
“Chó con ơi, chó con ơi——”
Chú chó con không có tên, chỉ có thể gọi như vậy. Cậu đi một vòng tìm nó, gọi tới độ cổ họng muốn bốc khói, số lượng chó nghe thấy tiếng đi tới không ít, nhưng không có con nào là chú chó lông tạp mà cậu thường cho ăn. Người trong khu chung cư trông thấy cậu ra ngoài tìm chó, cũng nhiệt tình hỏi xem chó nhà cậu trông như thế nào.
“Không phải chó của nhà cháu, là con chó được mọi người cùng nuôi dưỡng trên hành lang, chú chó có bộ lông tạp màu vàng”, Thẩm Ngôn giơ tay lên ước lượng: “To khoảng chừng thế này, vốn được bác bảo vệ nuôi dưỡng, sau khi bác ấy trở về nhà thì đã ném nó đi, không biết đã ném ở đâu rồi“.
“Ồ, thế thì hẳn sẽ không ném ở trong khu chung cư này đâu”, người dân kia nói: “Trong khu chung cư chúng ta không cho phép chó hoang chạy loạn, hẳn là bác bảo vệ đó biết chuyện này, sẽ không ném nó ở trong đây. Cháu ra khu vực xung quanh tìm xem sao. Bác ấy ném nó đi mấy hôm rồi?”
“Bốn ngày...”
“Ôi chao, lâu thế rồi sao?” Người nọ giật mình, lập tức xua mạnh bàn tay, kiên quyết nói: “Thế thì chắc hẳn không thể tìm được nữa“.
Thẩm Ngôn nói lời cảm ơn, chạy ra ngoài khu chung cư.
Thời tiết rất lạnh nhưng trán cậu đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu vừa đi ra bên ngoài khu chung cư vừa gọi điện thoại cho anh trai mình.
“Anh, anh vào trong nhóm chat các gia đình trong khu hỏi xem có ai nhìn thấy con chó sống trong hành lang tầng một khu nhà chúng ta hay không, hỏi xem có ai dẫn nó về nuôi hay không?”
“Hả? Không thấy chó con nữa à? Được được, em đừng vội, anh lập tức đi hỏi thăm đây“.
Thẩm Ngôn không cúp điện thoại, cau mày nhanh chân bước ra bên ngoài khu chung cư, chờ đợi anh trai mình trả lời.
Thời tiết bên ngoài hiện giờ rất lạnh, người đi đường cũng ít đi, chỉ có một vài chiếc xe chạy ngang qua, gió thổi lá cây vang lên những tiếng xào xạc. Lòng Thẩm Ngôn hoảng hốt đến độ sắp khó lòng khống chế nổi.
Anh trai cậu trả lời.
“Hàng xóm xung quanh đều trả lời không rõ, nói đã mấy hôm rồi không nhìn thấy chú chó con đó, còn cho rằng có người dắt nó ra ngoài đi dạo. Sao đột nhiên lại không thấy chó đâu?”
“Chắc không sao đâu anh...” Trái tim Thẩm Ngôn chìm xuống đáy vực, cậu nhỏ giọng nói: “Anh, anh cứ làm việc tiếp đi“.
Thẩm Ngôn cúp máy.
Chó con đã mất tích.
Não bộ chậm chạp tiếp nhận sự thật này thêm lần nữa.
Thẩm Ngôn mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Con đường xám xịt, mặt đất sạch sẽ, vỉa hè trắng xóa hiện ra trong tầm mắt, xe điện nhỏ “ì ì” chạy qua bên người. Thẩm Ngôn tự nhủ với lòng: “Mình phải đi tìm nó, nếu để nó lang thang ở bên ngoài, nó sẽ chết“.
Thẩm Ngôn đi dọc theo con phố, mỗi lần đi ngang qua những bụi cây cao vút cậu lại gọi thêm hai tiếng.
Không tìm thấy.
Cậu lại đi tới công viên tìm kiếm.
“Xin lỗi, cô ơi, cô có nhìn thấy một chú chó lông tạp lớn chừng thế này, chính là loại chó nhà trông rất bình thường ấy ạ“.
“Không thấy“.
“Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi ạ“.
Hỏi càng nhiều người, thời gian đi tìm càng lâu, lòng Thẩm Ngôn càng giá lạnh.
Trong công viên cũng không tìm thấy.
Mặc dù là ban ngày nhưng sắc trời bên ngoài vẫn rất tối, nhìn có vẻ chuẩn bị mưa cũng có thể là chuẩn bị có tuyết rơi. Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, không nói rõ được trong lòng mình đang có tâm trạng như thế nào.
Mờ mịt, vô cùng mờ mịt.
Thuở còn bé, Thẩm Ngôn rất thích nuôi chó, bố mẹ trong nhà cũng đồng ý, nói rằng chờ sau khi sinh nhật 10 tuổi của cậu trôi qua thì bố mẹ sẽ cho nuôi. Đến lúc đó cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm mỗi chiều dắt chó ra ngoài đi dạo một lần.
“Vâng”, Thẩm Ngôn gật đầu thật mạnh: “Vậy ngày nào tan học về con cũng sẽ dắt chó đi dạo ngay, ngày nào cũng sẽ nhớ“.
Sau này, Thẩm Ngôn không nuôi được chó.
Mùa xuân năm ngoái, trong hành lang xuất hiện thêm một chú chó con lông tạp màu vàng, lần đầu tiên trông thấy nó, Thẩm Ngôn còn cảm thấy dáng dấp của nó quá lôi thôi lếch thếch, nhìn thêm một chút, Thẩm Ngôn lại nghĩ, nếu như nuôi một chú chó như thế này, hình như cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Nếu như cậu thực sự muốn nuôi, anh trai cậu bận rộn như vậy chắc chắn sẽ không để ý đến nó được, mà để một mình cậu tự chăm lo cậu lại sợ mình không lo được cho nó... tóm lại, có rất nhiều lý do ngăn cản cậu nhận nuôi con chó này, những người hàng xóm khác có lẽ cũng giống như cậu, tất cả mọi người đều cho nó ăn, nhưng không một ai muốn mang nó về nhà.
“Xin chào, xin hỏi nhà mình gần đây có nhìn thấy một con chó lông tạp màu vàng không ạ...”
Thẩm Ngôn một đường hỏi thăm từng cửa hàng bên dọc đường, nhà nào cũng hỏi, tất cả họ đều nói không nhìn thấy, còn nói ở phía gần đây có rất nhiều chó đi lạc, không biết Thẩm Ngôn đang nhắc đến con chó nào.
Thẩm Ngôn chưa từng chụp ảnh cho con chó, chỉ có thể tả đại khái dáng vẻ của nó, những người kia lại biểu hiện ra vẻ mặt không hình dung được. Thẩm Ngôn đột nhiên nhớ tới lần cậu bị đau chân, Triệu Lâm Tô xuống tầng cho chó ăn đã từng chụp một tấm ảnh nó đang ăn cơm.
Cậu móc điện thoại di động ra, phía trên có ba cuộc gọi nhỡ.
Một cuộc là của anh trai cậu gọi tới, hai cuộc còn lại là của Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn mở điện thoại ra.
[Triệu Lâm Tô: Ở đâu?]
[Triệu Lâm Tô: Tao ra ngoài rồi].
[Triệu Lâm Tô: Tìm được chó chưa?]
Thẩm Ngôn gửi định vị cho Triệu Lâm Tô.
[Triệu Lâm Tô: Ở đó chờ tao].
*
Thẩm Ngôn ngồi trên ghế dài trong bến xe bus, cúi thấp đầu, hai bàn tay nắm chiếc điện thoại buông xuôi xuống.
“Thẩm Ngôn---”
Thẩm Ngôn ngẩng mặt lên, mắt đỏ hồng, mũi cũng đỏ, không biết do bị lạnh hay là muốn khóc.
Triệu Lâm Tô chạy về phía cậu, hàng mày nhíu lại, sắc mặt lo lắng.
“Không tìm thấy?”
Thẩm Ngôn gật đầu.
“Anh Thận lo lắng cho mày nên bảo tao tới xem sao“.
“...”
“Tìm những chỗ nào rồi?”
“Trong khu chung cư, trên đường phố lân cận, công viên...” Thẩm Ngôn giơ tay lên, ngón tay quệt qua dưới mũi, giọng nói khàn khàn: “Tao tìm qua hết rồi.”
Triệu Lâm Tô nhớ rõ con chó kia.
Cho dù xét đến tướng mạo hay tính cách đều không có gì đặc biệt.
Nhưng Thẩm Ngôn rất thích.
“Có thể báo cảnh sát không?” Thẩm Ngôn hỏi.
Giọng điệu của cậu hơi bất lực, trái tim Triệu Lâm Tô siết lại: “Chắc là không được“.
“Đăng lên vòng bạn bè hỏi qua chưa?”
“Chưa, tao không kết bạn với hàng xóm sống xung quanh...”
“Đã hỏi trong nhóm hàng xóm rồi chứ? Còn có nhóm chủ hộ gia đình sống trong các khu lân cận. Mày có ảnh chụp của nó không, đi ra mấy cửa hàng in ấn in mấy tấm tìm chó lạc, dán lên khu vực xung quanh đây, tìm kiếm hoặc hỏi thăm chỗ này có nhóm cứu trợ động vật nào hay không, có thể nhờ bọn họ giúp đỡ mình một chút“.
Triệu Lâm Tô kéo cánh tay Thẩm Ngôn: “Đi nào“.
Nỗi mờ mịt trong cõi lòng được từng chút từng chút rút ra ngoài, Thẩm Ngôn nhìn đôi mắt phượng sáng ngời của Triệu Lâm Tô, nhỏ giọng gọi: “Triệu Lâm Tô ơi, không thấy chó con đâu nữa rồi“.
Đôi mắt Triệu Lâm Tô sâu thẳm: “Tao đi tìm với mày“.
Hai người họ cùng nhau tới cửa hàng in, ông chủ cửa hàng hết sức nhiệt tình, có lẽ tại vì thường xuyên có người tới in tờ rơi kiểu này nên anh ta còn nhắc nhở: “Hai cậu có thể tới cửa hàng thú cưng ở gần đây hỏi một chút, bà chủ cửa hàng bên đó thường xuyên cứu trợ động vật“.
“Cảm ơn!”
Nhịp tim Thẩm Ngôn tăng tốc thêm một chút, trong lòng đột nhiên sinh ra hy vọng mãnh liệt, nhưng cậu lại không dám ôm lấy hi vọng quá lớn, sợ khi thất vọng sẽ bị cắn trả đau đớn hơn.
Cửa hàng thú cưng Tâm Tâm.
Thẩm Ngôn hơi ngẩn ngơ.
“Nơi này, chúng ta đã từng tới...”
“Ừ, gần đây chỉ có một cửa hàng thú cưng này“.
Triệu Lâm Tô đẩy Thẩm Ngôn đi vào cửa hàng thú cưng.
“Hoan nghênh quý khách---“.
Đồ buôn bán trong cửa hàng thú cưng rực rỡ muôn màu, Thẩm Ngôn đi thẳng tới quầy hàng, “Xin lỗi, quấy rầy chị một lát, xin hỏi chị có từng thấy con chó này không ạ...”
Thẩm Ngôn xưa điện thoại di động lên, trái tim đập rất nhanh.
Đối phương nhìn kỹ một hồi, cuối cùng khẳng định: “Chưa từng thấy“.
“...”
Hy vọng lần nữa rơi xuống đáy vực.
Thẩm Ngôn chậm rãi cúi đầu xuống.
Triệu Lâm Tô liếc mắt ngang qua, gương mặt nhìn nghiêng của Thẩm Ngôn trông có vẻ rất đau lòng.
Triệu Lâm Tô tiếp tục hỏi thăm người trong cửa hàng.
“Là thế này ạ, con chó này bị người ta bỏ rơi nhưng lại không phải chó do bạn em nuôi. Hiện giờ không biết chó đang ở chỗ nào, nghe nói bên mình có cứu trợ động vật, có thể nhờ mọi người giúp đỡ chúng em tìm kiếm một chút không?”
“À à, vậy để tôi gọi điện thoại cho bà chủ của chúng tôi đã nhé“.
Thái độ của nhân viên trong cửa hàng cũng rất nhiệt tình, lập tức cầm điện thoại bàn lên: “Alo, bà chủ ạ. Có người tới báo tin về động vật bị vứt bỏ, họ đang đi tìm con chó đó. Có ảnh chụp ạ, vâng, được“.
“Bà chủ lập tức tới ngay, hai người chờ một chút nhé“.
“Cảm ơn“.
Thẩm Ngôn cúi đầu không có phản ứng gì, Triệu Lâm Tô kéo vai cậu đi ra phía cửa. Hai người họ đứng ở giữa hai chiếc kệ hàng, Triệu Lâm Tô vỗ nhẹ bờ vai của cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng từ bỏ, sẽ tìm được thôi“.
“...”
Trong lòng Thẩm Ngôn đã có một dự cảm mơ hồ.
Không thể tìm thấy được con chó con đó nữa.
“...Đều tại tao“.
Thẩm Ngôn nói rất nhỏ.
“Nói gì thế? Sao có thể trách mày?” Triệu Lâm Tô khẽ nhíu mày.
Thẩm Ngôn không nói chuyện.
Phía sau kệ hàng truyền tới âm thanh đẩy cửa và tiếng chó sủa, chất giọng phụ nữ trong veo truyền sang: “Người tìm chó đâu?”
Triệu Lâm Tô lại vỗ xuống vai Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, đi ra khỏi kệ hàng.
Cô gái nhỏ gầy gò dắt theo một con chó Bergie oai phong, hâi lỗ tai dựng đứng, cảnh giác tinh tường nhìn về phía hai người đàn ông cao lớn đi ra từ phía sau kệ hàng.
Bên cạnh nó, chú chó lông tạp màu vàng chớp chớp mắt, sau đó hiếm khi nó cất tiếng, sủa “Gâu” một cái.
“Hóa ra là thế...”
“Cho nên Jack vốn là linh vật của tòa nhà bên chỗ các cậu hả?”
“Vâng đúng thế, bác Phùng không nhắc đến chuyện này ạ“.
“Mấy hôm trước bác Phùng dắt chó tới đây, nói rằng bác ấy phải về quê chăm sóc cho cháu. Bác ấy không biết nên làm thế nào với chú chó này, nghe nói chỗ chị cứu trợ động vật nên để chó lại đây“.
“Chị cảm thấy con chó này trông rất quen mắt, Jenny cũng thấy nó quen, nó lại rất thích Jenny. Jenny nhà chị có ý thức lãnh địa rất mạnh, bình thường không thấy nó để ý những con chó khác bao giờ. Chị thấy hai chú chó rất hợp ý nhau nên nghĩ nuôi thêm một bé nữa cũng được liền giữ nó lại, hai hôm nay chị vẫn để nó ở nhà để nó quen với môi trường hơn một chút“.
Bà chủ cười nói: “Chỉ là không ngờ tới chuyện còn có chủ nhân khác đang lo lắng cho nó“.
Thẩm Ngôn gần như không lên tiếng nói câu gì, cậu sợ mình mở miệng ra sẽ mất mặt. Cậu ngồi xổm trên mặt đất ra sức ve vuốt chó con --- không phải, là ve vuốt bộ lông mềm của Jack. Jack từng chút từng chút liếm láp lòng bàn tay cậu, đôi mắt ướt sũng, đầu lưỡi mềm mềm.
Thẩm Ngôn thầm nói: Quả nhiên đúng là đồ chó, hại cậu suýt chút nữa đã bật khóc!
“Cảm ơn chị”, Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên, nói.
“Đừng khách khí, đều là duyên phận cả.” Bà chủ khó xử hỏi: “Có phải em thích chú chó này lắm không? Ôi chao, nếu biết sớm chị đã... Nuôi được mấy ngày, hai con chó đã có chút tình cảm“.
Con Bergie oai phong lẫm liệt chăm chú nhìn Thẩm Ngôn, dường như đang quan sát xem Thẩm Ngôn có ý đồ dắt chó con đi hay không.
Thẩm Ngôn lắc đầu, nói với bà chủ: “Chị và nó có duyên phận, để nó tiếp tục sống cùng chị và Jenny đi“.
Trước khi đi, Thẩm Ngôn mua một sợi dây thừng màu đỏ trong tiệm: “Em muốn tặng quà cho nó, có được không ạ?”
“Được chứ, ngày mai chị sẽ đổi sợi dây này cho nó“.
“Em muốn hỏi chị một vấn đề, cái đó, chó con, ý em là Jack, nó là chó đực, Jenny nhà chị là chó cái sao?”
“Đúng thế, đực cái ở cùng một chỗ không đánh nhau mà”, bà chủ mỉm cười nói: “Chị dự định hai hôm nữa đem Jack đi thiến“.
Thẩm Ngôn và Jack liếc nhìn nhau, hốc mắt phiếm hồng của cậu lóe lên nét cười, bàn tay xuyên qua hàng chữ [Jenny] trên đầu nó xoa xoa nắn nắn, trong lòng thầm nói xin lỗi mày, chó con ơi, tao có lòng nhưng sức chẳng đủ.
Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết thỏa đáng, Thẩm Ngôn ra khỏi cửa hàng thú cưng, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, lòng cậu đã dỡ bỏ được một tảng đá lớn, không chỉ tìm được một con chó con mà dường như cậu cũng đã tìm ra được đáp án cho một vài câu hỏi trong lòng. Cậu nhìn về phía người bên cạnh, nói với người ta: “Triệu Lâm Tô, chúng ta tìm một chỗ cùng nhau nói chuyện nhé“.
Hai người họ đi tới công viên, ngồi xuống chiếc ghế dài ở dưới gốc cây.
Gió nổi lên, Thẩm Ngôn cuốn chặt áo khoác, thở ra một hơi thật dài: “Hôm nay tao đã sợ suýt chết“.
“Mày không biết đâu, lúc đi ngang quán thịt nướng kia tao đã vô cùng hoảng hốt, cứ cảm thấy phải chăng miếng thịt trên đó có thể nào... Ôi, suy nghĩ lung tung rồi...”
Thẩm Ngôn cúi đầu cười giễu chính mình.
“Không sao thì tốt”, Triệu Lâm Tô lên tiếng: “Nhìn qua thì đó cũng là một chỗ ở tốt đối với nó“.
“Ừ”, Thẩm Ngôn nháy mắt với Triệu Lâm Tô: “Đó chính là nữ thần của nó“.
Triệu Lâm Tô nhớ lại, cũng nở nụ cười.
Hai ngày không gặp, Triệu Lâm Tô biết Thẩm Ngôn còn đang suy nghĩ. Nếu như hôm nay chuyện chú chó mất tích không xảy ra, Thẩm Thận liên hệ với hắn, nhờ hắn tới giúp đỡ thì có lẽ hai người họ vẫn chưa gặp mặt nhau.
Triệu Lâm Tô có trực giác.
Hôm nay, Thẩm Ngôn sẽ đưa ra đáp án cho hắn.
“Thật ra lần trước tới cửa hàng, mày bảo tao mua một sợi dây thừng cho chó con, tao đã không mua. Bởi vì tao luôn cảm thấy nếu như mua dây thừng cho nó, trách nhiệm của tao với nó đã hoàn toàn khác biệt... Ôi, đến cái tên tao còn không dám đặt, trong điện thoại di động cũng không có một tấm ảnh nào“.
“Có lẽ đôi khi chính tao cứ do do dự dự, sợ bản thân mình không thể gánh vác được một vài thứ. Mày có biết không? Ban nãy khi không tìm được nó, lòng tao vô cùng tự trách và hối hận. Tao một mực tự hỏi bản thân mình, nếu như lúc đó tao nhận nuôi nó, phải chăng hôm nay nó sẽ không bị vứt bỏ?”
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Biểu cảm của Thẩm Ngôn rất bình tĩnh, tầm mắt như có như không dừng trên cành lá rì rào lay động cách đó không xa.
“Cho dù hôm nay không tìm được thì đó cũng không phải lỗi của mày“.
Thẩm Ngôn cười cười: “Tao... sợ sự thay đổi“.
“Triệu Lâm Tô, tao rất sợ sự thay đổi“.
Lời nói này Thẩm Ngôn đã nói hai lần, biểu cảm cũng biến thành mê mang.
“Tao thừa nhận, bản thân tao không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với mày“.
Trái tim đập mạnh một cái, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
“Thế nhưng, tao rất sợ, rất sợ mối quan hệ của hai chúng ta sẽ trở nên không thể nào khống chế. Làm bạn, tao có lòng tin, nhưng yêu đương không giống như làm bạn, tràn đầy những nhân tố không thể nào khống chế... Tao rất sợ, thật sự rất sợ lỡ như sau này...”
“Thẩm Ngôn“.
Triệu Lâm Tô cắt ngang lời cậu.
“Nhìn tao“.
Thẩm Ngôn chần chờ một lát, quay mặt sang.
Triệu Lâm Tô nhìn thẳng vào cậu, hai con ngươi sâu thẳm, tràn đầy sức mạnh kiên quyết không thể chống cự: “Tao cam đoan với mày, bạn bè là ranh giới cuối cùng, cho dù tương lai có bất cứ chuyện gì xảy ra, tao vẫn sẽ là bạn bè cả đời với mày“.
Xoang mũi và hốc mắt đều chậm rãi nóng lên, Thẩm Ngôn dang tay, Triệu Lâm Tô ngẩn ngơ, cũng mở rộng vòng tay.
Hai người ôm nhau ngồi trên băng ghế dài, một cái ôm bạn bè hết sức bình thường.
Triệu Lâm Tô thầm nghĩ: Nếu Thẩm Ngôn không vui vẻ thì những việc hắn đã làm có ý nghĩa gì đâu? Nếu như Thẩm Ngôn vui, bắt hắn quay trở về vị trí cũ, có gì mà không làm được?
Trong lòng là một mảnh yên bình lạnh lẽo, giống như nỗi đau đớn trong lòng cũng không đến mức quá khổ sở, có lẽ tại giây phút hắn mở miệng nói ra lời thích, hắn đã tự mình diễn thử vô số kết cục, còn đây là một kết cục bình thường nhất trong vô số kết cục đó.
Hắn vẫn không thể tới được thế giới kia.
Triệu Lâm Tô siết chặt sức lực trên cánh tay.
Một lần cuối cùng, hãy để hắn được ích kỷ ôm người mà hắn thầm yêu mến.
Cánh tay của Thẩm Ngôn cũng siết chặt lại.
Cứ như thế, hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Trong đống tro tàn đầy bình lặng của mình, Triệu Lâm Tô nghe thấy Thẩm Ngôn cất lời.
“Triệu Lâm Tô“.
“Chúng ta hãy thử xem sao“.