Trúc Mã Khó Đoán

Chương 88: Chương 88: Yêu




Đã come out nhưng cũng chẳng khác chưa come out chút nào, thậm chí thời gian ở cạnh nhau còn ít hơn trước đó.

Thẩm Ngôn không thể thản nhiên nói với anh trai cậu rằng cậu muốn tới nhà Triệu Lâm Tô hoặc là ra ngoài chơi cùng hắn. Ngay cả loại chuyện nghiêm túc như cùng nhau chỉnh lý tài liệu học lên nghiên cứu sinh cậu cũng không dám nhắc tới với anh trai mà đành rủ Triệu Lâm Tô ở lại trường cùng hoàn thành.

Anh trai cậu ngoài miệng nói anh đang làm quen nhưng thực tế thì cậu học hết giờ anh sẽ nhắn tin cho cậu, hỏi xem cậu đã tan học hay chưa. Thẩm Ngôn hiểu ám chỉ của anh, chỉ có thể bảo Triệu Lâm Tô: “Tao phải về đây“.

Triệu Lâm Tô không có ý kiến gì còn an ủi Thẩm Ngôn, cũng có thể hắn đang đồng thời an ủi cả bản thân mình: “Không sao đâu, từ từ sẽ ổn“.

Tình huống như thế này chỉ có thể chậm rãi đánh trận lâu dài, hắn có chuẩn bị, hắn không muốn Thẩm Ngôn vì mối quan hệ của bọn họ mà chống đối lại Thẩm Thận trên bất cứ phương diện nào.

Họ cứ thế tiếp tục kiên trì “từ từ sẽ ổn“.

Thời gian gặp mặt nhau “bình thường” cũng trở nên vô cùng quý giá.

Mỗi sáng sớm, chỉ cần anh trai đi làm, Thẩm Ngôn sẽ nhanh chóng chân trước chân sau theo anh ra khỏi cửa, Triệu Lâm Tô cũng đã sớm chờ ở ngoài cổng khu chung cư.

Từ xa xa Thẩm Ngôn đã thấy bóng dáng hắn, cậu lập tức tăng tốc bước chân chạy tới. Triệu Lâm Tô đút tay trong túi, cơ thể nghiêng về phía trước, trông có vẻ muốn mở rộng vòng tay đón lấy cậu.

Nhưng hắn không hề làm thế.

Thẩm Ngôn vốn đã chẳng còn quan tâm.

Người cậu để ý nhất là anh trai đã biết chuyện, ánh mắt những người khác thì cậu chẳng để ý.

Nhưng Triệu Lâm Tô rất để ý.

“Không muốn bị người khác bàn tán“.

Triệu Lâm Tô nói.

Hắn không nói rằng bản thân mình sợ bị người ta bàn tán hay là sợ Thẩm Ngôn bị người ta bàn tán, Thẩm Ngôn cũng không hỏi nhiều thêm. Dù sao đối với cậu thì nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, yêu đương là vấn đề của hai người bọn họ không cần những người khác vây xem làm gì.

Hai người họ gặp nhau, nhìn nhau. Thẩm Ngôn cười, Triệu Lâm Tô cười. Vừa lên xe, cả hai cậu trai vội vã nắm lấy tay nhau.

Hai bàn tay siết chặt vào nhau mới mang tới cảm giác một ngày mới đã bắt đầu.

Có một buổi chiều nọ giảng viên môn học tự chọn của Thẩm Ngôn có chút việc bận bất ngờ, Thẩm Ngôn vui mừng chết thôi, lập tức chuyển tiếp thông báo trong nhóm chat cho Triệu Lâm Tô xem.

“Chiều này tao không có lớp!”

Buổi chiều Triệu Lâm Tô vốn không có lớp, hắn thường xuyên theo Thẩm Ngôn lên lớp xem như một buổi hẹn hò.

Đột nhiên có một khoảng thời gian nhàn rỗi nhảy ra.

Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cũng nhìn cậu.

Trường học người đến kẻ đi, ánh mắt hai bên nhìn nhau chưa tới mấy giây đã rời khỏi, chỉ nhìn thêm một chút nữa thôi có lẽ tất cả sẽ bị bại lộ.

Buổi chiều ngày hôm đó họ thuê một gian phòng gần trường học.

Vốn định trở về nhà của Triệu Lâm Tô nhưng hai bên không thể đợi nổi.

Lén lén lút lút, cố níu giữ thêm chút thời gian.

Vội vàng như muốn đòi mạng.

Trong giây phút kịch liệt nhất, Thẩm Ngôn mơ mơ hồ hồ nhớ tới cái gì. Bờ môi cậu ngậm lấy vành tai Triệu Lâm Tô dặn hắn cẩn thận đừng để lại dấu vết trên người cậu.

Câu chữ trong miệng đứt quãng không thành câu.

Triệu Lâm Tô vừa thở dốc vừa đáp hắn sẽ không làm thế.

Hai bên như một đôi tình nhân nhỏ vụng trộm ăn trái cấm.

Vừa sợ phụ huynh trong nhà phát hiện lại vừa không thể khống chế nổi ham muốn thân mật của mình.

Sau đó Thẩm Ngôn chui vào nhà vệ sinh liên tục tạt nước lạnh lên mặt, Triệu Lâm Tô kiểm tra hộ cậu xem trên làn da có còn dấu vết khả nghi nào nữa hay không. Hai người họ bận rộn việc mình, ánh mắt tình cờ chạm nhau qua gương, cả hai cùng bật cười, sau đó lại ôm ôm dính dính.

Lại một tuần nữa trôi qua, anh trai Thẩm Ngôn chuẩn bị đi công tác tại nơi khác. Thẩm Ngôn ngoan ngoãn xách vali xuống dưới tầng một hộ anh.

Thẩm Thận xoa xoa đỉnh đầu cậu, đưa ra thời gian chính xác: “10 giờ sáng mai anh sẽ về“.

Người lên taxi, Thẩm Ngôn vẫy tay với anh trai, cố gắng khống chế biểu cảm không được tỏ rõ sự vui sướng quá độ.

Triệu Lâm Tô đón cậu tới qua đêm ở nhà hắn.

Từ phòng khách tới phòng ngủ, ngay cả bữa cơm cũng ăn trên giường.

Mày một miếng tao một miếng đút cho nhau, ăn hai miếng lại hôn một cái, một người sợ sến súa như Thẩm Ngôn mà cũng không còn ngại buồn nôn.

Thời gian ban đêm càng không thể lãng phí.

Suốt cả đêm không ngủ một chút nào, trời vừa sáng bắt đầu vội vàng sốt ruột xuống giường tắm rửa rửa mặt mũi. Thẩm Ngôn nhét một chân vào ống quần jean, lảo đảo dịch hai bước giữ thăng bằng: “Tao bắt taxi, mày ngủ tiếp đi“.

“Tao tiễn mày“.

Triệu Lâm Tô đi tới kéo quần jean lên hộ cậu, kéo khóa giúp cậu, tặng cậu một nụ hôn ướt át: “Muốn ở cạnh nhau thêm chút nữa“.

Cánh tay Thẩm Ngôn quàng lên vai hắn, hôn đáp lại hắn: “Không mệt à?”

“Không mệt“.

Hai bờ môi vô thức quấn lấy nhau, âm thanh rung động nhỏ vụn vang ra.

Thật kỳ lạ, hai người ngày ngày gặp mặt hóa ra vẫn có thể nhớ mong.

“Ở bên cạnh mày, tao sẽ không mệt“.

Vội vã trở về nhà, Thẩm Ngôn chạy lên tầng, vừa mở cửa đã thấy vali của Thẩm Thận. Cậu hoảng sợ, vô thức nhìn xuống điện thoại di động, mới có 9 giờ mà!

Anh trai cậu đang phơi chăn ngoài ban công quay đầu liếc nhìn cậu.

“Về rồi à?”

“...Vâng“.

Thẩm Ngôn đứng im một lát, câm lặng. Cậu hơi chột dạ trở về phòng mình, đóng cửa xong liền điên cuồng nhắn tin cho Triệu Lâm Tô.

[SY: Anh tao về rồi!!!]

[SY: Chúa ơi, sao anh ấy về sớm thế!!!]

[SY: Phải làm sao bây giờ T_T]

[Triệu Lâm Tô: Anh Thận giận à?]

[SY: Không đâu, anh ấy không nói gì].

[Triệu Lâm Tô: Có lẽ anh ấy cố ý].

[Triệu Lâm Tô: Có lẽ chuyện này chứng tỏ anh ấy thật sự muốn thử chấp nhận].

Để kiểm chứng suy đoán của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn thử thăm dò anh trai mình, cậu nói với anh tối mai học xong có lẽ cậu sẽ trở về nhà hơi trễ.

Anh trai cậu đang lấy quần áo trong vali ra sửa soạn, không ngẩng đầu, “Ừ” một tiếng.

Thẩm Ngôn ôm anh từ phía sau, yên lặng không nói lời nào.

Động tác sửa sang lại quần áo của Thẩm Thận dừng lại, anh nghiêm khắc bảo: “10 giờ khóa cửa“.

“Vâng”, Thẩm Ngôn vui vẻ đáp: “Em sẽ về lúc 9 giờ“.

Khóe miệng Thẩm Thận bất đắc dĩ khẽ cong lên.

Đồng ý cũng đồng ý rồi còn có thể làm sao bây giờ. Anh không thể để em trai ngày nào cũng phải cận thận quan sát sắc mặt của anh được.

Ôi, cứ để con cháu, không đúng, cứ để em trai tự có phúc của nó đi thôi.

*

Cho dù anh trai đã nhường bước nhưng Thẩm Ngôn vẫn rất thành thật, nghiêm khắc tuân thủ giờ giấc giới nghiêm.

Cậu vốn rất ngoan ngoãn, trên người không hề có nhân tố phản nghịch nào, có lẽ chuyện phản nghịch nhất cậu từng làm chính là yêu đương với Triệu Lâm Tô.

Ngoại trừ việc không thể qua đêm với nhau, hai cậu trai cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính gặp mặt, thời gian rảnh rỗi cũng có thể ra ngoài hẹn hò.

Họ không hề có sự khác biệt nào với những đôi tình nhân thông thường nhưng đôi khi trong lòng vẫn sinh ra chút vướng bận nhớ nhung khó nói rõ được nguyên nhân.

Mỗi lần tạm biệt là lại lưu luyến không rời, mỗi ngày gặp mặt đều ôm chặt lấy nhau giống như đã lâu không gặp.

Chẳng mấy chốc cuối tháng đã tới, hay nói cách khác sinh nhật của Thẩm Ngôn đã tới.

Thật ra Thẩm Ngôn vốn chẳng có mấy bận tâm tới ngày sinh nhật, coi như vẫn nhớ tới ngày đó nhưng vẫn trải qua nó hết sức bình thường. Thẩm Ngôn sẽ đi chơi cùng với bạn bè, ăn một bữa trưa, người bạn này đương nhiên là Triệu Lâm Tô hoặc có đôi khi thêm vài người bạn khác. Đám bạn bè tặng quà cho cậu sau đó cậu trở về nhà. Tối ngày sinh nhật, anh trai sẽ mua bánh gato và quà sinh nhật cho cậu. Ngày sinh nhật năm nào của cậu cũng trôi qua từa tựa như thế.

Năm nay có lẽ cũng không có gì khác biệt, chỉ khác ở chỗ thân phận Triệu Lâm Tô đã thay đổi.

Cho nên sáng sớm khi Thẩm Ngôn thức giấc, sờ điện thoại di động liền phát hiện sau lời đối thoại chúc ngủ ngon cuối cùng lúc 10 giờ trong khung chat tối qua có thêm một tin nhắn.

[Triệu Lâm Tô: Chúc mừng sinh nhật].

Thời gian gửi tới: 0 giờ.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ tràn vào cửa sổ góc phòng xuyên qua rèm cửa đi vào trong, chiếu lên phía sau vành tai, làm cho nó nong nóng.

Buồn nôn chết thôi.

Còn chọn giờ chúc mừng cơ đấy, mày là học sinh tiểu học đấy à?

Thẩm Ngôn ném điện thoại di động sang bên chui vào chăn, cười hì hì hai tiếng.

Đến lúc cậu rời giường anh trai vẫn còn chưa đi làm, Thẩm Ngôn cho rằng anh lại định đưa cậu tới trường nên hơi lo lắng. Thẩm Thận nhìn sắc mặt của cậu đã biết cậu nghĩ gì, lườm cậu một cái mới cất tiếng: “Tối nay anh sẽ về sớm hơn một chút“.

“Vâng”, Thẩm Ngôn ngoan ngoãn đáp: “Vậy em cũng sẽ về sớm một chút“.

Thẩm Thận đứng ở cửa chỉnh cà vạt, hững hờ dặn: “Buổi tối cùng về nhà đi“.

Thẩm Thận xỏ đôi giày da bóng lộn đi mất.

Thẩm Ngôn sững sờ đứng ở cửa, mãi lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Chờ khi cánh cửa bị nhẹ nhàng kéo khép lại lòng cậu mới “ầm” một tiếng bừng sáng lên.

Cậu đánh răng rửa mặt cầm balo và điện thoại di động nhanh chóng xỏ giày mở cửa ra ngoài.

Thời tiết đang nóng lên, ánh mặt trời ngày hôm nay vô cùng rực rỡ, Thẩm Ngôn chạy như bay về phía cổng khu chung cư.

Từ xa xa cậu đã trông thấy Triệu Lâm Tô.

Vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, áo sơmi ngắn tay màu đay, quần jean xanh đậm, rất gọn gàng sạch sẽ thoải mái đứng đợi ở trước cổng khu chung cư nhà họ.

Lúc Thẩm Ngôn chạy tới không hề giảm tốc độ như thường lệ mà nhào hẳn vào ngực Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô vô thức dang tay ra đón, cánh tay đỡ bên eo Thẩm Ngôn, đè góc áo đang bay của cậu xuống.

Hắn nghe thấy Thẩm Ngôn bảo rằng: “Anh tao dặn tối nay chúng ta cùng về nhà ăn tối!”

Trong giọng nói chứa vui sướng không thể che giấu được, toàn bộ gương mặt đều tràn ngập tươi cười.

Nụ cười đó lây nhiễm tới Triệu Lâm Tô, gương mặt hắn cũng tươi cười xán lạn, hắn hạ thấp giọng nói với cậu: “Sinh nhật vui vẻ“.

Thẩm Ngôn cười ha ha, cậu mặc kệ ánh mắt của những người qua đường: “Hôm nay tao thật sự rất vui vẻ!”

Trong bữa cơm mừng sinh nhật buổi trưa, Chu Ninh Ba mang theo một hộp quà cực lớn tới tặng cho cậu.

Thẩm Ngôn sợ món quà quá quý giá nên không dám nhận: “Cái gì đấy?”

“Quần áo”, Chu Ninh Ba hào hứng tưng bừng kể: “Thầy Lương bảo chắc chắn nó sẽ rất hợp với mày“.

“Quần áo gì?”

Nghe nói món đồ vừa mắt Lương Khách Thanh, Thẩm Ngôn không khỏi hơi hốt hoảng.

“Âu phục, đầy đủ một bộ, rất đẹp“.

Thẩm Ngôn nói: “Vậy thì chắc là đắt tiền lắm“.

“Dùng năng lực của tao thì không đến nỗi đắt tiền”, Chu Ninh Ba cười ha ha, giọng điệu thái độ nói chuyện tự tin hơn trước kia không ít: “Hơn nữa tình cảm của chúng ta sao có thể dùng tiền bạc để đo lường“.

Thẩm Ngôn giơ ngón cái lên: “Không sai, bé Ba, khả năng giao tiếp của mày càng lúc càng đỉnh“.

Chu Ninh Ba ngại ngùng gãi đầu.

Triệu Lâm Tô vẫn chưa tặng quà.

Thẩm Ngôn cũng không vội.

Dù sao chắc chắn kẻ này cũng sẽ tặng quà cho cậu, Thẩm Ngôn đã nhìn thấy hình dạng cái hộp trong túi quần của hắn.

Không phải món quà gì mang tính chất người yêu đó chứ?

Tối hôm đó hai người cùng về nhà Thẩm Ngôn ăn cơm. Nhân vật chính Thẩm Ngôn bị đuổi ra ngoài, Thẩm Thận và Triệu Lâm Tô bận rộn nấu cơm trong nhà bếp. Hai bên không trao đổi mấy lời, Triệu Lâm Tô rất chú ý “nhường nhịn” Thẩm Thận, sau đó bị anh không khách khí chỉ trích hai hồi hắn mới thôi trò khách sáo, xông lên trước giành muôi nấu nướng.

Thẩm Ngôn ngó đầu bên cửa bếp: “Đừng làm nhiều món quá, đều là người một nhà, ăn tùy tiện vài món là được rồi“.

Thẩm Thận không quay đầu, nói với cậu: “Không có gì đâu, đều là món ăn thường ngày ấy mà“.

Dứt lời, anh bắt đầu nghiền bào ngư.

“Xong ngay đây”, Triệu Lâm Tô quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn, mỉm cười: “Ra ngoài chơi game đi.”

“Đúng đúng”, khó có khi Thẩm Thận nhất trí với ý kiến của Triệu Lâm Tô: “Đi chơi game đi“.

Thẩm Ngôn: “...”

Tại sao anh trai cậu vào bạn trai của cậu đều coi cậu như đứa trẻ thế này?

Đây là bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn nhất Thẩm Ngôn được ăn trong suốt hai mươi năm qua, chiếc bàn ăn trong nhà họ suýt chút nữa đã không thể chứa đựng được hết.

Cái bánh gato đặt giữa bàn lại không quá lớn, là bánh Thẩm Thận mua về.

Cắm nến, Thẩm Ngôn ước nguyện trước.

Thẩm Ngôn thoáng liếc qua hai người đàn ông ngồi đối diện. Đối với cậu mà nói, đây là hai người đàn ông quan trọng quan trọng nhất cuộc đời cậu. Cậu nhắm mắt chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Thức ăn quá nhiều nên không chỉ không thể ăn hết mà có khi còn phải ăn tiếp đến hai ba ngày.

Thẩm Ngôn ăn no đến độ sắp vỡ bụng.

Tay nghề của anh trai và Triệu Lâm Tô quá xịn.

Cậu xoa bụng ngồi trên ghế sofa nhìn vào trong phòng ngủ.

Anh trai cậu và Triệu Lâm Tô đang nói chuyện trong đó.

Cũng không biết họ nói cái gì...

Khoảng hai mươi phút sau Triệu Lâm Tô và anh trai cậu ra ngoài, Thẩm Ngôn nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh hình như đã tốt hơn hẳn.

“Tao về trước nhé“.

Triệu Lâm Tô nói với Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn “À” một tiếng, chần chờ nhìn sang phía anh trai.

“Muốn tiễn thì tiễn đi”, anh trai cậu nói thẳng, sắc mặt hơi bất đắc dĩ.

Gò má Thẩm Ngôn hồng hồng: “Cảm ơn anh“.

Đưa Triệu Lâm Tô xuống tầng, Thẩm Ngôn vội vàng hỏi hắn: “Anh trai tao nói gì với mày thế?”

...

“Em cũng biết rõ tính cách của Thẩm Ngôn rồi đấy, cho dù nó là em trai anh anh cũng phải nói ra. Có đôi khi hành động của nó hoàn toàn xuất phát từ xúc động, bây giờ nó quan tâm tới em nhưng nói không chừng sau này sẽ khác“.

Thẩm Thận lạnh mặt cố ý nói.

Triệu Lâm Tô bình tĩnh đáp: “Sau khi tốt nghiệp đại học em sẽ ra nước ngoài“.

Biểu cảm nghiêm khắc của Thẩm Thận lập tức không giữ được.

Dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ.

“Anh Thận, Thẩm Ngôn tốt đến đâu em biết rất rõ, cậu ấy có thể hạnh phúc ở bên bất cứ người nào. Được ở bên cậu ấy em đã cảm thấy rất may mắn, đây là món quà ông trời ban tặng cho em, em rất trân trọng cơ hội được ở bên cậu ấy cũng giống như anh trân trọng em trai mình vậy. Cảm ơn anh, em biết anh đồng ý vì cậu ấy, thật sự rất cảm ơn anh“.

Thẩm Thận vẫn không che giấu được ngạc nhiên: “Vậy còn chuyện ra nước ngoài của em?”

“Em không muốn Thẩm Ngôn chịu quá nhiều áp lực, hơn nữa cũng giống như anh thường xuyên phải đi công tác không ở bên cạnh cậu ấy quá nhiều”, Triệu Lâm Tô vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Góp nhặt từng chút một vì tương lai tốt đẹp hơn“.

“Anh Thận, anh luôn yêu thương Thẩm Ngôn như sinh mệnh của mình, chắc chắn Thẩm Ngôn sẽ rất hạnh phúc“.

“...”

Thẩm Thận không nói gì một hồi lâu.

Tình yêu thương đối với một người, cho dù đó là tình cảm gia đình hay tình yêu đôi lứa đôi khi vẫn có thể phải sẻ chia.

Anh khẽ thở dài, lòng không tình tâm không nguyện bảo: “... coi như em gặp được may mắn, Ngôn Ngôn đã chấp nhận người nào thì cả đời này nó sẽ không thay đổi nữa“.

...

“Không nói gì cả”, Triệu Lâm Tô nắm tay Thẩm Ngôn, mỉm cười: “Khen mày đáng yêu“.

“Sao mày cứ nói mấy lời này mãi thế!”

“Không được nói sự thật hả?”

“Cút đi, tao thấy cái thằng như mày cực kỳ đáng giận“.

“Khen đáng yêu cũng dỗi à?”

“Mày nên khen tao đẹp trai thì hơn đấy”, Thẩm Ngôn véo má Triệu Lâm Tô, “Tao thấy mày mới đáng yêu này, ha ha“.

“Hôm nay đã ước gì thế?”

“Không nói cho mày biết“. Thẩm Ngôn đột ngột nhớ ra chuyện gì, ghé sát mặt vào Triệu Lâm Tô hỏi: “Sinh nhật năm ngoái mày đã ước gì? Chắc không phải chuyện đăng bài trên SCI đâu nhỉ?”

Triệu Lâm Tô cong cong môi: “Ừ“.

“Thế mày ước gì đấy?”

Thẩm Ngôn ném ra một giao dịch hấp dẫn: “Mày nói cho tao nghe trước tao sẽ nói ước nguyện của tao cho mày nghe“.

Triệu Lâm Tô kiên trì giữ vững hàng phòng thủ: “Chi bằng cùng nói đi“.

“Cùng nói?”

Thẩm Ngôn nghi ngờ nhìn hắn: “Mày định chơi xấu đúng không“.

“Sợ tao chơi xấu thì đừng nói nữa“.

“...”

Thẩm Ngôn nghi ngờ lời “thích” cậu của Triệu Lâm Tô vốn phải đầy đủ thành “thích trêu chọc” cậu.

“Được rồi”, Triệu Lâm Tô ôm bả vai cậu: “Không chơi xấu, một hai ba cùng nói nhé?”

“Ok!”

Thẩm Ngôn nghe Triệu Lâm Tô đếm.

“Một“.

“Hai“.

“Ba“.

“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau——”

Thẩm Ngôn lớn tiếng nói ra.

Bên cạnh không có tiếng động.

Bước chân của cậu sững lại, đầu quay ngoắt về sau.

Triệu Lâm Tô đang cố nén nụ cười xấu xa trên mặt: “Như trên“.

“...”

“Tao đánh chết mày——”

Bóng tối vừa đủ, gió nhẹ thổi qua ngọn cây. Triệu Lâm Tô ôm cánh tay lùi về phía sau. Hắn vừa cười vừa trốn, bầu trời sau lưng đen kịt tựa như lớp thảm nhung. Nắm tay của Thẩm Ngôn bỗng nhiên buông ra, chỉ về phía trước, bảo: “Sao băng kìa!”

Triệu Lâm Tô cho rằng cậu định dùng cách đó để lừa hắn đứng im nhưng vẫn phối hợp dừng bước quay đầu, không ngờ bầu trời phía sau thật sự có sao băng xẹt qua.

Ngôi sao nhanh chóng kéo chiếc đuôi để lại một dấu vết trên bầu trời, lấp lánh một thoáng qua đáy mắt Triệu Lâm Tô.

“Đêm nay còn có sao băng cơ đấy!”

Thẩm Ngôn cảm khái, sau đó lại than: “Ôi, chưa kịp chụp ảnh!”

Triệu Lâm Tô quay sang: “Trên mạng chắc sẽ có người chụp được“.

Thẩm Ngôn đáp “Đúng nhỉ”, sau đó cậu lập tức vui vẻ: “Tận mắt trông thấy đã rất may mắn rồi. Oa, sinh nhật năm nay của tao thật đặc biệt, không được không được, tao phải đăng lên vòng bạn bè“. Cậu lấy điện thoại di động ra, mở camera về phía Triệu Lâm Tô, cười nói: “Nào nào nào, chụp cho mày một tấm ảnh“.

Triệu Lâm Tô mỉm cười với cậu.

Sau đó hắn nhìn thấy chữ viết trên đầu Thẩm Ngôn trong tầm mắt mình lặng yên hóa thành những mảnh nhỏ, dần biến mất trong gió đêm giống như ngôi sao băng ban nãy...

“Sao trong vòng bạn bè không có ai đăng ảnh chụp sao băng thế này, không phải không ai kịp chụp nó đấy chứ, ha ha. Trên tin tức cũng không báo rằng hôm nay có sao băng đâu...”

Thẩm Ngôn lẩm bà lẩm bẩm.

Triệu Lâm Tô thoáng liếc lên bầu trời đẹp đẽ phẳng lặng.

Trái tim đập thình thình.

Từ rất lâu rồi.

Nguyện vọng sinh nhật của hắn chỉ có một.

Hắn hy vọng có thể ở bên cạnh cậu ấy suốt đời.

Nếu như chỉ có thể làm bạn thì mong rằng có thể cả đời làm bạn tốt.

Lỡ đâu, cho dù chỉ tồn tại xác suất một phần mười triệu thôi, hắn vẫn cầu xin ông trời cho hắn được trở thành người cậu ấy yêu.

“Được rồi, đăng xong rồi đó“.

Thẩm Ngôn đăng bài lên vòng bạn bè xong liền ngẩng đầu, cậu phát hiện ra Triệu Lâm Tô đang dịu dàng chăm chú nhìn cậu, cánh tay hắn thò vào trong túi, lấy một chiếc hộp mở ra trước mặt cậu.

Trong hộp nhung đen có một viên đá quý mà Thẩm Ngôn không biết nó là ngọc hay được làm từ chất liệu gì lẳng lặng nằm trong đó, mặt ngoài có màu vàng sậm, gần như trong suốt, bên trong hình như có một vài đốm nhỏ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt giữa bầu trời đêm.

“Đây là cái gì?” Thẩm Ngôn ngạc nhiên hỏi.

“Hồi nhỏ tao đã tìm thấy nó khi đi dã ngoại cùng bố mẹ”, Triệu Lâm Tô đáp: “Đây là một viên hổ phách, nó đã tồn tại trên thế giới này hơn bốn ngàn năm“.

“Khi tìm được nó, tao cảm thấy nó rất đẹp“.

Triệu Lâm Tô mỉm cười: “Bởi vì nó đã lưu giữ được khoảnh khắc khó lưu giữ nhất.”

“Thẩm Ngôn, mỗi một phút mỗi một giây ở bên cạnh mày tao luôn cảm thấy rất hạnh phúc, bảy năm thích mày ngày nào tao cũng cảm thấy như vậy.”

Thầm mến có lẽ rất khổ sở nhưng nếu như chỉ có cay đắng thì đã chẳng thể kiên trì. Bởi vì trong khổ đau còn ngọt ngào tồn tại, bởi vì nhìn thấy được người đó, ở bên cạnh người đó bản thân vẫn cảm thấy hạnh phúc, năm qua tháng lại tình yêu đã không khác gì hơi thở của chính mình.

Triệu Lâm Tô nhấc viên hổ phách kia ra, kéo tay Thẩm Ngôn, đặt thời gian ngưng đọng lên lòng bàn tay cậu, hai bàn tay cùng nắm chặt lấy nó. Hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn, nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Ngôn, chúc mừng sinh nhật. Tao muốn đem tất cả thời gian trong tương lai của bản thân mình tặng cho mày, có được không?”

Trên đường người qua kẻ lại, có lẽ có ai đó đang quan sát bọn họ, cũng có lẽ chẳng có người nào để tâm đến họ. Trái tim Thẩm Ngôn đập rất nhanh, viên hổ phách kia kề sát lòng bàn tay cậu. Cậu chăm chú nhìn vào mắt Triệu Lâm Tô, tưởng tượng ra dáng vẻ cậu bé người rừng nho nhỏ nhảy cẫng lên khi phát hiện ra viên hổ phách quý giá này. Có lẽ khi đó hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được hắn sẽ đem viên hổ phách kia tặng cho người bạn đầu tiên mà hắn gặp được khi quay trở về thế giới đầy dung tục tầm thường này.

Cậu cúi đầu xuống, hai mắt hơi ươn ướt. Lúc ngẩng mặt lên, cậu thấy mình nở nụ cười xán lạn trong đôi mắt đen kịt của Triệu Lâm Tô, “Được chứ“.

Triệu Lâm Tô ôm cậu.

Thẩm Ngôn cũng ôm chàng trúc mã thân yêu của cậu.

Hình như cậu đã đoán được điều ước của Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu ngắm bầu trời sao phía trước, nghe thấy Triệu Lâm Tô nói rằng: “Tao yêu mày“.

“Tao biết“.

Thẩm Ngôn đáp lại lời tỏ tình của hắn. Cậu tựa vào bên tai Triệu Lâm Tô, nhẹ nhàng trả lại đáp án vào trong tai hắn. Lời nói của cậu rất vững vàng, cậu hy vọng câu tỏ tình này có thể vượt qua thời gian, truyền đến thật lâu thật lâu về trước, ngay khoảnh khắc mà Triệu Lâm Tô đã rung động với cậu.

“Tao cũng yêu mày“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.