“Tổng giám đốc, Mạc Từ Duệ đang điều tra công ty bên Mỹ của ta.”
Thoáng chốc trong văn phòng tập đoàn Hoa Lâm, tiếng đồ đạc rơi vỡ ầm ầm.
“Đáng chết. Quả nhiên hắn đã nghi ngờ.”
Tĩnh Thiên hất đổ ly trà trên bàn, không ngừng rống giận: “Từ sau vụ Thẩm Ninh Ninh kia…”
Thẩm Ninh Ninh. Cô ta chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Tĩnh Thiên hắn.
“Xóa bỏ mọi chứng cứ. Không để Mạc Từ Duệ nắm được đuôi của ta.”
“Nhưng còn tập đoàn Hoa Hạ…”
Trợ lý định lên tiếng, nhưng nhìn giọng điệu của tổng giám đốc, hắn ta im lặng phục tùng.
“Chuyển sang đối phó Mạc thị.”
Mạc Từ Duệ đã phát hiện sẽ không để yên. Hắn đành phải thay đổi kế hoạch,
đối phó với Mạc thị trước, Hoa Hạ cũng sẽ dần dần thuộc về hắn thôi.
Tên Tĩnh Kỳ ngu ngốc kia, là một tên vô năng, vô dụng, ngoài sắc đẹp dục
vọng ra, chả có gì đáng để bận tâm, đối phó với hắn quá dễ dàng.
--- ------ -----
“Có ổn không?”
Tĩnh Kỳ xoay xoay tách cà phê, thâm trầm nhìn về phía bàn tổng giám đốc Mạc thị. Mà người ngồi đó từ sáng đến giờ luôn cười vu vơ, ngẩn ngơ như người dại.
“Cậu đã giữ biểu hiện này suốt 2 tiếng 34 phút.”
Cho xin đi. Tĩnh Kỳ anh đường đường cũng là ông chủ đứng đầu một tập đoàn,
cũng đâu rảnh đến nỗi tiếp chuyện một tên dở hơi này.
Đau khổ thở dài, câu hỏi của anh cũng trải ra từng ấy thời gian nhưng đều bị rơi vào quên lãng.
“Thẩm tiểu thư sao lại đến đây.”
Tĩnh Kỳ khẽ hẵng giọng, đột ngột cười lớn nhìn về phía Mạc Từ Duệ.
Chỉ thấy người sáng giờ ngây dại kia đột ngột đứng bật lên, cười càng rực
rỡ hơn trước, giọng điệu trăm năm khó gặp đầy cưng chiều:
“Ninh Ninh.”
Trước mắt chỉ là một khoảng không. Không có bóng dáng một con người nào, càng không nói đến người mà anh đang nhớ nhung. Sự thật, anh bị lừa.
“Thất vọng sao? Nhớ người…một phút không gặp như cách ba thu,… một ngày không gặp như cách nghìn thế kỷ.”
Chế giễu một hồi, Tĩnh Kỳ tức giận rống:
“Tôi cũng không rảnh tiếp chuyện một tên dở. Chỉ vì một…à…Thẩm Ninh Ninh”
Tĩnh Kỳ chắc lưỡi, âm thầm giật mình. Nếu chẳng may chạm vào Mạc Từ Duệ thì
một nhát thống soái lên đường, còn nếu mà chạm vào Thẩm Ninh Ninh thì
muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong, mà sống không bằng chết.
Tĩnh Thiên kia chính là một điển hình đang trong tầm ngắm bắn. Ho nhẹ vài tiếng, anh hỏi vấn đề thắc mắc trong lòng:
“Sao cậu lại để cho Tĩnh Thiên phát hiện manh mối. ”
Mạc Từ Duệ xoay xoay ly cà phê, chỉ cười mà không nói gì, nhưng nụ cười ấy đầy ngạo nghễ, đầy tự tin.
“Như thế anh ta sẽ chuyển sang đối phó cậu.”
“Vậy sao?”
Mạc Từ Duệ cười lớn, bây giờ ngay cả ánh mắt anh cũng tràn đầy thách thức, kiêu ngạo, anh trầm tĩnh đáp:
“Tôi nghĩ kĩ lại thì mối thù cướp vợ này không thể để người ngoài nhúng vào.”
Cướp vợ? Tĩnh Thiên cảm giác như trên đầu anh có một đàn quạ bay qua, anh
cũng cười nhưng nụ cười mang đầy hàm ý trâm chọc, từng câu chữ như đệm
dài ra, ngân vang:
“Anh không cần tất cả anh chỉ cần em, là vậy sao? ”
“Là vậy.”
Uống hết ly cà phê, Mạc Từ Duệ khẳng định. Anh không cần gì cả, ngay cả Mạc
thị này, nhưng đối với Thẩm Ninh Ninh lại khác, cô là một ham muốn không thể buông.
Nhiều lúc anh cũng tự hỏi cái tâm này đối với cô là gì? Là yêu, là sở hữu, là chiếm đoạt, thậm chí là độc quyền.
“Hoa rơi có ý nước chảy vô tình a.”
Tĩnh Kỳ tiếp tục ca thán, chọc vào nỗi đau của Mạc Từ Duệ chính là niềm vui
của anh. Ngay từ lúc gặp Thẩm Ninh Ninh, anh đã biết sự nghiệp theo đuổi của cậu ta còn lâu mới ‘đại công cáo thành’.
“Phiền cậu lo lắng rồi. Tôi còn đang đợi bao tiền của cậu”.
Câu nói này thành công phá vỡ sự vui sướng âm thầm trong lòng Tĩnh Kỳ.
“Oa, thật vậy sao? Tái kết hôn?”
Tĩnh Kỳ ra vẻ không tin, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh ý cười của Mạc Từ Duệ,
cùng với khuôn mặt hiếm khi ôn hòa đang thẫn thờ kia, giả mới là lạ:
“Mạc tổng giàu có đổ vách rồi, cần gì cái đồng tiền rách của kẻ hèn này. Huống hồ còn bao tiền lần trước…”
Ra vẻ đăm chiêu anh tiếp lời:
“Hay là vậy đi, tổ chức bữa tiệc kết thúc độc thân cho cậu, vậy là tôi trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim số một rồi.”
Mạc Từ Duệ mà đồng ý anh là con của cậu ta. Hôn nhân là nấm mồ của tình
yêu. Ai chả biết Mạc ca mong muốn được chôn cùng nấm mồ với Thẩm Ninh
Ninh từ lâu rồi, ngày ngày đều ao ước được ‘gả’ cho người ta, rồi thực
hiện chính sách ‘cưng chiều, phục tùng và tôn thờ vợ’.
‘‘Tôi không bao giờ chê ít tiền, còn mong được Tĩnh nhị thiếu gia mời cơm ở Markoff restaurant’’.
Quả nhiên không đồng ý.Đồ keo kẹt, bủn xỉn lại còn thù dai. Đó chính là cái nhà hàng mà Tĩnh Thiên hắn ta hẹn Thẩm Ninh Ninh lần trước, đúng là
chọc vào cô ta thì mười tám đời tổ tông cũng không yên.
Tĩnh Kỳ
đột nhiên không muốn ở trong không gian sặc mùi giấm chua này nữa, anh
cũng không muốn đối mặt với con người bao che khuyết điểm và tôn sùng vợ này, khẽ nói hai tiếng ‘cảm ơn’ xong nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng
cuối cùng thấy mất mặt quá, anh bỏ lại một câu:
“Thật tiếc quá, nhà hàng đó tôi cho dẹp rồi. Không mời cơm được khiến Mạc tổng thất vọng rồi.”
Người trong phòng vẫn không mảy may động tĩnh gì, lại tiếp tục ngồi thẫn thờ
mơ mộng, do dự cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Ninh Ninh, tự dưng nhớ
cô, rất nhớ cô.