Trước sự khăng khăng của
tên Văn Dịch chày cối, Nhan Tiếu cũng bất lực, đành phải nhường chiếc giường
trong phòng khách cho hắn ta, còn mình thì ôm gối sang phòng nhỏ ngủ.
Cả đêm không mơ mộng gì.
Nhan Tiếu an ủi mình rằng mọi chuyện lằng nhằng đã kết thúc, gần đây sao Thái
Bạch luôn bám cô nhằng nhẵng cũng sắp đi xa, ngày mai là một ngày mới. Ai ngờ,
sáng hôm sau, chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.
Tám giờ sáng, khi Nhan
Tiếu và Văn Dịch còn đang say sưa trong giấc nồng của riêng mình thì đột nhiên
có tiếng gõ cửa dồn dập. Thiếu gia Văn Dịch đang ôm gối của Tiếu Tiếu chìm
trong giấc mơ đẹp tỉnh giấc trước, trở mình với vẻ không hài lòng, hít ngửi mùi
thơm thoang thoảng vương vấn đâu đây, miệng cười cười, đang chuẩn bị mơ tiếp
thì tiếng gõ cửa mạnh hơn lại vang lên.
Văn Dịch cau mày, lấy
chăn trùm kín đầu nhưng vẫn không tài nào chặn được tiếng ồn đáng ghét đó, cuối
cùng không chịu được nữa bèn bò dậy, hậm hực ra mở cửa xem ai. Ai ngờ, chưa ra
đến cửa, đột nhiên Văn Dịch cảm thấy mắt hoa lên, bất thình lình bị đẩy ngã
xuống giường công chúa, trấn tĩnh nhìn lại, thấy chiếc váy ngủ hoa phất phơ
trước mắt, Nhan Tiếu với mái tóc bù xù đang nghiến răng ken két lắc đầu.
Yêu nghiệt không hiểu
lắm, đang định mở lời thì thấy Nhan Tiếu như ngọn núi Thái Sơn chồm về phía
mình. Trong tích tắc, Tiếu Tiếu đã bịt chặt miệng Văn Dịch, nói nhỏ: “Đừng nói
gì cả!”.
Hóa ra, hôm qua, sau khi
bàn với Nhan Tiếu cất tám trăm nghìn nhân dân tệ ở đây, thái hậu đại nhân hẹn
sáng nay sẽ ra ngân hàng gửi. Nhan Tiếu đã xin công ty nghỉ, kết quả là đêm qua
lại xảy ra chuyện Tề Gia Minh đến gây sự, cô vừa phải tới đồn cảnh sát, vừa bị
yêu nghiệt chiếm ổ, quên béng chuyện này.
Vừa nghe thấy tiếng gõ
cửa, phản ứng đầu tiên của Nhan Tiếu là người mang sữa đến hoặc đến thu tiền
điện nước. Chính vì thế tính đại lãn đã phát huy tác dụng, cô trở mình ngủ
tiếp. Sợ gì chứ, còn có yêu nghiệt ở ngoài, ai bảo hắn ta chiếm phòng của mình,
ngủ trên giường của mình, bị đánh thức cũng đáng đời.
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu
ngáp một cái rất hả hê, liếc nhìn đồng hồ tự an ủi: “Mới tám giờ, sớm quá… ngủ
thêm lúc nữa, đằng nào hôm nay cũng xin nghỉ rồi…”.
Nhắm mắt trầm tư nửa
giây, đột nhiên Nhan Tiếu sực nhớ ra tại sao sáng nay phải xin nghỉ, bật dậy
như chiếc lò xo. Vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy yêu nghiệt đang chuẩn bị mở
cửa, không kịp nghĩ gì bèn thẳng tay đẩy hắn ngã.
Yêu nghiệt bị đẩy ngã bất
thình lình. Sau khi Nhan Tiếu buông ra, hắn lấy tay che ngực với vẻ bẽn lẽn:
“Em yêu, sáng sớm mà em đã thô bạo như vậy, anh xấu hổ chết đi được…”.
Thấy yêu nghiệt vẫn chưa
hiểu ra vấn đề, Nhan Tiếu liền học ngay phong cách mạnh mẽ của Mỹ Giai trợn mắt
nói: “Câm miệng!! Người gõ cửa là thái hậu nhà ta!”.
Nếu như để thái hậu phát
hiện ra Văn Dịch ngủ qua đêm ở đây… Trời đất ạ, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra,
Nhan Tiếu không dám tưởng tượng. Sau khi đẩy yêu nghiệt trốn vào phòng ngủ nhỏ,
nhanh như cắt, Nhan Tiếu tống hết giày, ba lô vào tủ xóa dấu vết, sau đó mới vờ
như không có chuyện gì xảy ra, tiến ra mở cửa.
Ngoài cửa, thái hậu cầm
quẩy, sữa đậu nành trên tay, nét mặt không vui: “Sao mà chậm thế?”.
“Hê hê, con ngủ say quá
không nghe thấy…” Nhan Tiếu giả vờ ngáp một cái.
Sau khi đón thái hậu vào
nhà, Nhan Tiếu liền nghe thấy thái hậu kêu ca không ngớt lời: “Ngủ say quá hả?
Tối qua lại chơi điện tử muộn quá chứ gì?”.
“Hê hê!” Đúng là chơi rất
muộn, nhưng không phải là chơi điện tử, mà là đánh nhau thật…
“Hôm nay mẹ đi vội quá
nên không cầm theo chìa khóa nhà bên này, nếu không đã mở cửa vào rồi, thật
đúng là…”
“Hê hê!” May mà thái hậu
quên chìa khóa, nếu không vào nhà nhìn thấy cô con gái rượu của mình biến thành
gã yêu nghiệt thì sẽ choáng thế nào?
“Mau đánh răng rửa mặt
đi, mẹ mua cho mày đồ ăn sáng rồi đây này. Nhanh lên còn đi, mẹ đã nói rồi, đến
ngân hàng muộn phải xếp hàng đợi lâu lắm!”
“Hê hê!”
…
Cuối cùng thái hậu đã phát hiện ra có điều gì bất thường. Nhìn Nhan Tiếu trong
trạng thái không để tâm gì đến lời nói của mình, chỉ đứng nguyên một chỗ cười
trừ, bà liền trách: “Mày bị trúng gió à?”.
“Không, đâu có, đâu có
mẹ!” Nhan Tiếu nuốt nước bọt, chỉ tay vào nhà vệ sinh nói: “Con đi đánh răng
rửa mặt đây…”.
Nói xong, thái hậu lại đế
thêm một câu khiến Nhan Tiếu rụng rời chân tay: “Thế sao vừa nãy vào mẹ nghe
như có tiếng đàn ông thì phải?”.
“Dạ… Hả?” Nhan Tiếu nín
thở, lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mặt tối om, làm thế nào bây giờ,
làm thế nào bây giờ? Nếu phát hiện ra có đàn ông trốn trong ngôi nhà này, liệu
thái hậu có tống cô vào lồng rồi dìm xuống sông không?
Ai hiểu con gái hơn mẹ.
Thấy Nhan Tiếu như người mất hồn, nói năng lấp liếm, thái hậu nheo mắt đoán
tiếp: “Có phải mày… đang giấu mẹ chuyện gì không?”.
“Đâu có, đâu có mẹ!”
Nhan Tiếu khua tay phủ
nhận, chưa kịp giải thích, đã nghe thấy thái hậu quát lớn: “Nói đi! Có phải đêm
qua mày lại thức suốt đêm để chơi game không?”.
“Dạ… Hả?” Nhan Tiếu líu
lưỡi, tại sao thái hậu lại liên hệ giọng đàn ông với game nhỉ?
Thấy vậy, vẻ mặt thái hậu
tỏ ra rất khinh thường: “Chuyện nhỏ, mày tưởng mẹ không biết à? Vừa nãy vừa
nghe thấy tiếng đàn ông giết lợn, mẹ đã biết chắc chắn mày lại bỏ thêm vốn, bị
diệt rồi đúng không? Đáng đời! Mẹ nói cho mày biết, nếu mày vẫn còn chơi game
hoặc làm việc thâu đêm suốt sáng như thế này thì bất luận mày đi làm xa đến
đâu, mẹ cũng vẫn bắt mày về ở gần ba mẹ. Hừ, mày bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn
bắt mẹ phải trông nom từng tí như vậy…”.
Ngoan ngoãn dỏng tai lắng
nghe thái hậu lên lớp, Nhan Tiếu thở phào một tiếng, may mà đã qua mắt được,
đang chuẩn bị quay vào rửa mặt, lại nghe thấy thái hậu vẫn đang niệm kinh “í”
lên một tiếng.
Nhan Tiếu vội ngoái đầu lại
theo bản năng, lại một lần nữa sợ rúm người không thốt được lời nào. Thái hậu
đứng bên giường, vừa giũ chăn, vừa cầm chiếc áo bên trong bằng hai ngón tay, vẻ
mặt rất hình sự, nói: “Sao giường mày lại có quần áo đàn ông thế hả?”.
Ngay lập tức, Nhan Tiếu
chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, lồng ngực cứng đờ, đã tính toán đủ mọi đường mà vẫn
quên trên giường vẫn còn chứng cứ! Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Nhan Tiếu mới
lắp bắp thốt ra được mấy từ: “Đây, đây là…” là đồ dùng đánh rơi khi chơi game
ư?
Nhan Tiếu khóc, biết giải
thích thế nào đây? Tên yêu nghiệt đáng chết, tại sao hắn ta lại cởi quần áo khi
ngủ! Nghe thấy vậy, thái hậu càng sinh nghi, bèn giũ cả đống chăn ra, cao giọng
nói: “Hừ, ngoài áo khoác, còn có cả quần”.
Nhan Tiếu toát hết mồ hôi
hột, trừng mắt nhìn trần nhà, nghiến răng: “Thôi được, mẹ… con đành khai thật
vậy, thực ra con có một thói xấu! Con… con rất thích quần áo của đàn ông! Ban
đêm không được ôm thì không tài nào ngủ được”.
Nghe thấy vậy, thái hậu
bình tĩnh hắng giọng: “Ý mày muốn nói là đêm không được ôm quần áo của Văn Dịch
thì không ngủ được hả?”.(⊙_⊙)
Nhan Tiếu giật mình, thế này là thế nào nhỉ?
Thái hậu càng tỏ ra bình
thản hơn: “Bộ quần áo này không phải là bộ Văn Dịch mặc khi đến thăm mẹ đó sao!
Lúc đó mẹ còn hỏi nó, bộ này chắc chắn được may ở Mỹ, bên ngoài đâu có bán,
đừng tưởng mẹ mày không biết gì!”.
Nói câu cuối cùng, thái
hậu gần như gầm lên. Thấy vậy, Nhan Tiếu sợ quá run lẩy bẩy. Đang lúc đứng như
trời trồng không biết phải làm gì thì thái hậu đã phất mạnh đám quần áo, tay chống
nạnh nói: “Còn trốn gì nữa? Mau ra đi thôi!”.
Nhan Tiếu ôm trán, không
biết phải làm thế nào. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng hơi hé ra, gã yêu nghiệt
bẽn lẽn thò đầu ra, lỏn lẻn nói: “Cháu chào cô, dạ… không phải là do cháu không
muốn ra… mà… thôi, cô cứ bảo Tiếu Tiếu đưa quần áo cho cháu trước đã”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu
im lặng, khóe miệng giật giật!
Vì cô sực nhớ ra, hình
như… hình như vừa nãy lúc mình vội quá xông ra quật ngã Văn Dịch, hắn ta chỉ
mặc một chiếc… quần sịp.
Chúa ơi, thế giới này
thật là bi thảm!
Lúc này, Nhan Tiếu thực
sự mong ngày tận thế của năm 2012 mau tới!
----------- Tôi là dải phân cách “bái kiến thái
hậu”--------------------
Mặc xong quần áo, yêu
nghiệt ỏn ẻn như con dâu gặp mẹ chồng đi ra, nấp sau lưng Nhan Tiếu, bẽn lẽn
chào: “Cháu chào cô…”.
Nhan Tiếu sởn cả gai ốc
vì yêu nghiệt kéo dài giọng, đang lo không biết mẹ có nổi trận lôi đình hay
không thì thái hậu cũng mỉm cười lên tiếng: “Ái chà, coi cậu Dịch kìa, đúng là
con nhà gia giáo có khác. Gặp người lớn là biết chào hỏi, đâu có như con bé nhà
tôi”. Nói xong, bà lại cố tình thở hắt vào Nhan Tiếu.
Nhan Tiếu toát hết mồ hôi
hột, việc gì phải cường điệu như vậy nhỉ? Vừa nãy ai đã nổi cáu với mình, vừa
phất quần áo vừa gầm lên? Và đại thiếu gia Văn Dịch cũng cần gì phải giả vờ
ngoan hiền mỗi lần gặp thái hậu nhà tôi? Đầu bên này Nhan Tiếu tức nổ đom đóm
mắt, đầu bên kia một già một trẻ bắt đầu chuyện trò với nhau coi như không có
sự tồn tại của cô.
Thái hậu mỉm cười rất
hiền từ: “Hồi Tiếu Tiếu năm tuổi, gia đình cô đã chuyển đến khu tứ hợp viện
này, các cháu lớn lên cùng nhau nên cũng hiểu được chuyện của hai gia đình,
cháu cũng biết là nó rất vô tâm vô tính…”.
Nhan Tiếu đứng bên tức
hộc máu mồm, mẹ thật là vuốt mặt chẳng nể mũi tí nào cả.
Đôi mắt hớp hồn người
khác của yêu nghiệt cũng híp lại thành một đường kẻ: “Thực ra đây cũng là do cô
biết cách giáo dục. Người nước ngoài có câu: đằng sau một cô con gái đầu óc có
vấn đề chắc chắn phải có một bà mẹ thông minh, lanh lợi, ai gặp cũng quý, ai
thấy cũng mến. Chính vì mẹ quá xuất sắc, chăm sóc con gái quá kỹ lưỡng, việc gì
cũng đích thân làm, nên con gái mới ngờ nghệch như vậy”.
Nhan Tiếu hận lắm, đây là
câu ngạn ngữ ngớ ngẩn của nước nào vậy?
“Ha ha!” Thái hậu cười
ngặt nghẽo.
“Thằng nhóc này mồm mép
tép nhảy, nhưng đúng là nói không sai. Cô không mạnh mẽ, giỏi giang thì làm sao
có đứa con gái ngốc nghếch như vậy!”
Nhan Tiếu: “…” Các vị
thần tiên nếu có ghé qua xin hãy mang tôi đi…
Hai người kẻ nói qua,
người nói lại, thẳng thừng định nghĩa Nhan Tiếu là “cô nàng ngờ nghệch”. Thấy
mình sắp bị họ liệt vào danh sách các cô nàng bị bệnh down, từ nãy đến giờ Nhan
Tiếu vẫn đứng im như tượng, cuối cùng không thể chịu được nữa, khẽ hắng giọng
một tiếng: “Mẹ, không đến ngân hàng sẽ…”.
“Im mồm!” Nhan Tiếu chưa
dứt lời thì đã bị thái hậu đập bàn trợn mắt, nạt lớn: “Không thấy các lão gia
đang nói chuyện hay sao?”.
Giọng nói như cơn gió
thoảng, tỏa khắp gian phòng. Không hẹn mà gặp, cả Nhan Tiếu và Văn Dịch đều im
bặt, thẫn thờ. Nhan Tiếu áp tay lên trán, xem ra thái hậu cầm trịch trong nhà
quá lâu, lâu đến mức quên rằng, xét trên góc độ sinh học, mình vẫn là… phụ nữ.
Nhan Tiếu tiếp tục hắng
giọng: “Vâng, mọi người đều là lão gia. Nhưng tiểu nữ đói lắm rồi, có thể cho
phép tiểu nữ ăn cái quẩy được không ạ?”.
Vừa nói, Nhan Tiếu vừa
rụt rè chỉ vào món quẩy vàng ươm trên bàn, cười: “Không ăn sẽ nguội mất”.
Nghe thấy vậy, thái hậu
lập tức sực nhớ, vỗ đầu nói: “Đúng rồi! Lúc đến cô không biết Văn Dịch cũng có
mặt ở đây nên chỉ mua một suất. Tiếu Tiếu, còn không đi mua đồ ăn sáng cho Văn
Dịch đi?”.
“Gì… cơ…?”
Nhan Tiếu trợn mắt nhìn
khuôn mặt dài ngoẵng của thái hậu, không thể ngờ rằng mình cũng có ngày này.
Không phải từ xưa đến nay thái hậu vẫn răn dạy đàn ông là ngọn nguồn của hàng
vạn cái xấu, không thể nuông chiều, phải thường xuyên bắt làm việc nhà đó sao?
Tại sao bây giờ lại phá lệ khai ân cho tên yêu nghiệt này? Chỉ vì đêm qua bọn
họ đã ngủ cùng ư?!
“Sao vậy, mẹ không sai
được mày nữa à?”
“Cô ơi, không cần đâu ạ!”
Yêu nghiệt cười rất khoái chí, miệng nói không cần, nhưng nét mặt lại tỏ ra rất
đắc ý.
“Nhưng nghe nói món sủi
cảo cay của nhà bên cạnh ngon lắm. Tiếu Tiếu thấy có đúng không?”
Nhan Tiếu nghiến răng ken
két, đang định nói gì thì đã bị thái hậu đại nhân cướp lời: “Sáng sớm đã ăn cay
sao được. Tiếu Tiếu, mày đến cửa hàng bán bánh ngọt ở đường Thanh Lộ mua cái gì
về cho Văn Dịch. Đi! Chậm! Về! Chậm!”.
Búa xua một hồi, Nhan Tiếu mắt chữ A mồm chữ O. Không
chỉ bởi câu “đi chậm về chậm” độc đáo đó của thái hậu đại nhân, mà còn là do
khu tứ hợp viện này cách đường Thanh Lộ ba trạm xe buýt, xe buýt ở khu vực này
cũng nổi tiếng là lâu, Nhan Tiếu thực sự… muốn đi nhanh về nhanh cũng không
được.
Lúc này, ngay cả yêu
nghiệt, kẻ ban nãy còn nói cười giả lả, cũng đã ngồi ngay ngắn trở lại. Lẽ nào
thái hậu vẫn có ý định xử tội bọn họ ư? Nhan Tiếu ngừng một lát rồi thăm dò:
“Đây là…”.
“Đi!” Vẫn chưa nói xong,
bà mẹ Trương Phi đã vung tay đẩy Nhan Tiếu ra ngoài. “Người lớn nói chuyện,
ngươi nghe làm gì!”
Trước khi ra khỏi cửa,
Nhan Tiếu bất chợt ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ra đại thiếu gia Văn Dịch đang
cắn môi rất đáng thương, chắc đã bắt đầu thấy sợ.
Đáng đời tên yêu nghiệt,
ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhưng rốt cuộc thái hậu đại nhân sẽ nói gì với hắn
ta?
-----------Tôi là dải phân cách “vỏ quýt dày có móng
tay nhọn”----------------
Đợi đến khi Nhan Tiếu từ
cửa hàng bánh ngọt về, thái hậu đại nhân đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại Văn
Dịch đang nấu cháo trong bếp với mái tóc xù như tổ quạ. Nhan Tiếu đi quanh nhà
một vòng, sau khi xác định chắc chắn thái hậu đã hồi cung, mới hỏi: “Cụ về rồi
à?”.
Văn Dịch vừa múc cháo vừa
gật đầu: “Về rồi”. Nói xong, lại bày cháo, dưa, trứng rán lên bàn, nói như
không có chuyện gì xảy ra: “Cậu cũng đã đi khá lâu rồi, mau vào ăn sáng thôi.
Lúc mẹ cậu ở đây, tớ đã nghe thấy bụng cậu réo rồi”.
Thấy tự nhiên thiếu gia
Văn Dịch lại ân cần như vậy, Nhan Tiếu phát hoảng, cầm đũa lên run rẩy hỏi: “Mẹ
tớ không làm gì cậu à?”.
Văn Dịch cười khẩy: “Làm
được gì chứ? Cô hiểu biết hơn cậu nhiều, tớ nói cho cậu biết…”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu
hồi hộp chờ đoạn tiếp theo, kết quả yêu nghiệt lại đột ngột thay đổi nét mặt,
cắn đũa cười rất gian giảo, nói: “Ta sẽ không nói cho nhà ngươi…”.
Nhan Tiếu nắm chặt tay
thành nắm đấm, chỉ hận không bóp được chết yêu nghiệt ngay tại trận: “Cậu có
nói không?”.
“Tớ không nói đấy, làm gì
được nào?”
“Được!” Nhan Tiếu nghiến
răng lôi ra tuyệt chiêu: “Yêu nghiệt, là do cậu ép tớ, nếu cậu không cho tớ
biết vừa nãy mẹ tớ đã nói những gì với cậu thì tớ sẽ công khai chuyện hồi sáu
tuổi cậu vẫn mút núm vú cho tất cả mọi người biết!”.
Nghe vậy, quả nhiên một
loạt phản ứng bất thường đã xảy ra với Văn Dịch: con ngươi hắn dãn ra, toát mồ
hôi hột, lông trên người dựng đứng. Đầu bên này, nữ vương Nhan Tiếu tay chống
nạnh cười rất nham hiểm. Đùa gì vậy, đây là điều sỉ nhục lớn nhất đối với đại
thiếu gia Văn Dịch, nếu để người khác biết thì còn mặt mũi nào nhìn mọi người
nữa.
Ngừng một lát, Nhan Tiếu
nhướng mày hỏi: “Và còn ảnh hồi cấp hai cậu bị hoa khôi của trường bạt tai nữa,
tớ vẫn còn giữ…”.
Văn Dịch nước mắt giàn
giụa, hai tay ôm chặt ngực tỏ vẻ xấu hổ: “Cậu độc ác như vậy ư? Không nể tình
thâm giao ư?”.
Nhan Tiếu nheo mắt: “Chưa
bao giờ nghe thấy người ta nói lòng dạ phụ nữ là thâm độc nhất à?”.
“Thôi được…” Yêu nghiệt chăm chú nhìn Nhan Tiếu, ánh mắt sáng người, hít một
hơi thật sâu, cuối cùng nói: “Cậu thơm tớ một cái, tớ sẽ nói cho cậu biết”.
Hả? Tưởng mình nghe nhầm,
Nhan Tiếu bèn ngoái lại nhìn yêu nghiệt, đối phương đã cười ngặt nghẽo từ lâu,
nét mặt, giọng nói đều tỏ vẻ rất châm chọc: “Em yêu không nghe nhầm đâu, thơm
anh một cái, anh sẽ nói cho mà nghe”.
“…” Nhan Tiếu dừng lại
hai giây, cuối cùng không chịu được nữa, hóa thân thành nữ thần phẫn nộ xông
tới. Đang định cào nát khuôn mặt điển trai đó ra, chưa kịp nhìn rõ mọi thứ thì
tay đã hắn tóm.
“Tiếu Tiếu!” Giọng Văn
Dịch chắc nịch, vừa túm cổ tay Nhan Tiếu vừa nhìn cô chăm chú, nói: “Thực ra,
bất luận em đưa ra điều kiện gì, nói gì đều không quan trọng. Anh chỉ muốn nói
với em rằng anh rất chân thành”.
Đầu óc Nhan Tiếu trống
rỗng trong hai giây, cô chớp mắt hét lên: “Mẹ tớ đã đưa ra điều kiện gì với
cậu? Mua nhà hay mua xe? Có phải bà đã hiểu lầm là bọn mình đang sống cùng nhau
không?”. Vừa nói Nhan Tiếu vừa muốn rút tay lại, nhưng bị yêu nghiệt kéo vào
lòng.
Hiếm khi Văn Dịch trợn
mắt theo phong cách đàn ông như vậy, hắn nói: “Em im ngay! Đừng giả vờ giả vịt
với anh nữa, đợi anh nói hết đã. Mặc dù… ờ ờ, đúng là cô rất ghê gớm, nhưng
cũng là vì em. Mẹ con em có một điểm chung là ác khẩu nhưng không ác tâm. Mặc
dù là do cô hiểu lầm bọn mình đang yêu nhau nên mới yêu cầu anh như vậy, nhưng
anh đã hứa với bà rất chân thành rằng sẽ chăm sóc em.
Mặc dù em học rất giỏi,
nhưng lại không biết tự lo liệu cho cuộc sống của mình. Chơi điện tử có thể
quên ăn, làm việc có thể quên ngủ, mua đồ có thể quên ví, quan hệ với mọi người
có thể quên mang theo cái đầu… Với cái kiểu đó thì làm sao em có thể sống một
mình được? Nếu buộc phải tìm một người để sống cùng thì tại sao không chọn anh
chứ? So với những đối tượng mà em đã đi gặp qua người khác giới thiệu thì anh
tốt gấp trăm, gấp ngàn lần bọn họ!”
Nhan Tiếu há miệng đang
định nói, thì Văn Dịch trợn mắt, tiếp tục: “Các lão gia nói chuyện đừng xen
vào! Anh không hề có ý định đùa với em, lần này anh về nước là vì nghe nói em
bắt đầu đi gặp gỡ hết người này đến người khác mà người ta giới thiệu, anh về
để cố tình gây gổ. Em làm được gì? Chuyện ba năm về trước… bất luận ai đúng ai
sai, bọn mình cho qua hết, được không? Anh đã hứa với mẹ em sẽ chăm sóc em, anh
sẽ bắt đầu từ chuyện nấu cháo cho em ăn sáng, đây là một khởi đầu rất tốt đẹp,
không phải thế sao?”.
Nhan Tiếu mấp máy môi
nhưng không phát ra tiếng. Lần này, Văn Dịch bảo cô phát biểu ý kiến, cô cũng
không biết nói gì. Những lúc như thế này, không phải nhân vật nữ chính trong
tiểu thuyết đều cảm động đến nỗi nước mắt giàn giụa, xúc động đến nỗi sà vào
lòng đối phương, hoặc nước mắt lưng tròng ra sức lắc đầu, cố gắng thoát khỏi
vòng tay của nhân vật nam chính, vừa khóc vừa chạy đi nói: “Em hận anh! Nếu bắt
buộc phải đưa ra kỳ hạn cho nỗi hận này thì em chỉ mong là một vạn năm… ánh
sáng!”.
Tuy nhiên, đầu óc Nhan
Tiếu quay đi quay lại, tất cả rối lên như một mớ bòng bong. Hôm nay, đáng lẽ
phải đi ra ngân hàng sang tên tài khoản với mẹ, đại thiếu gia Văn Dịch sống ở
Mỹ mấy năm mà cũng biết nấu cháo, và không biết có phải thái hậu tham gia tổ
chức tà giáo nào không mà sao lại biết xúi giục người ta như vậy, sao tự dưng
lại giáo huấn được một thanh niên trai trẻ, khiến anh ta phấn khích quá mà phải
tỏ tình?
Ờ… đây có được coi là tỏ
tình không nhỉ? Hoặc giả là cầu hôn? Lời tỏ tình và cầu hôn đầu tiên trong cuộc
đời, rốt cuộc mình nên phản ứng thế nào? Còn nữa, rõ ràng là chuyện xảy ra ba
năm trước đã bị mình gạt ra khỏi đầu, tại sao hắn lại lôi ra, sao tên yêu
nghiệt này lắm
chuyện thế?…
Trước khi mainboard bị
cháy, Nhan Tiếu đã quyết đoán tắt máy để đại não ngừng chạy. Thực ra, yêu
nghiệt nói nhiều như vậy, đã nói đúng một câu: Chỉ số IQ của cô rất cao, còn
chỉ số EQ thì… rất tệ.
Khóe miệng giật giật,
nhìn vào đôi mắt đen tràn trề hy vọng đó của Văn Dịch, Nhan Tiếu ngần ngừ,
không biết nên nói “em hơi bối rối” hay “em đói rồi” nữa. Đúng lúc đó, nhạc
chuông của bài hát Chú ngựa Thảo Nê nổi lên, và thế là, câu trả lời cho lời tỏ
tình đầu tiên trong cuộc đời đã biến thành: “Tớ có điện thoại, có được nghe
không?” =_=!
Cơ mặt Văn Dịch hơi giật
giật: “Nghe đi”.
Nhan Tiếu nhanh nhẹn bấm
nút nghe, chỉ thấy đầu bên kia Trình Mỹ Giai nói rất ngắn gọn: “Nhan Tiếu, nghe
nói tổng công ty đã nhận được đơn xin nghỉ việc của em”. Nghe thấy vậy, Nhan
Tiếu liền thở dài, rồi liếc nhìn phía sau, thầm nghĩ: Tại sao mọi việc lại cứ
đổ dồn đến, không cho cô thời gian thở nữa nhỉ?
-----------Tôi là dải phân cách “cuối cùng đã nghỉ
việc”------------
Buổi chiều, Nhan Tiếu đến
công ty, quả nhiên các đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt hơi lạ.
Vị trí của Nhan Tiếu
trong tập đoàn họ Trình là thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị. Chính vì vậy
cô chịu sự sai bảo của một mình chủ tịch hội đồng quản trị, phụ trách soạn thảo
công văn, bài phát biểu, văn kiện hội nghị và sắp xếp lịch trình công tác, đón
tiễn nếu chủ tịch đi công tác, nói một cách ngắn gọn là “tạp vụ cao cấp”.
Cha của Trình Mỹ Giai,
chủ tịch hội đồng quản trị Trình Khởi Hằng là một người hòa nhã, hóm hỉnh.
Cho dù là với Nhan Tiếu
hay với các nhân viên khác ông đều nói năng nhẹ nhàng, hiếm khi cáu giận. Cộng
với việc làm thư ký cho chủ tịch hội đồng quản trị, công việc cũng không nhiều,
lương bổng lại khá ổn. Chính vì thế, trong mắt mọi người, công việc của Nhan
Tiếu là một món hời béo bở. Bây giờ tự nhiên Nhan Tiếu xin nghỉ việc, mọi người
không hiểu cũng là điều bình thường.
Nhan Tiếu vừa ngồi xuống,
chị Vương, kế toán phòng tài vụ, đã đến dò la thông tin: “Chị nghe nói em đã
câu được cậu con rể rùa vàng…”.
Nhan Tiếu đang thu dọn
giấy tờ trên bàn, vừa nghe thấy chị Vương nói như vậy, không kìm được bèn ngoái
đầu lại “hả” một tiếng, từ xin nghỉ việc mà đồn thổi thành câu được cậu con rể
rùa vàng, có vô lý quá không?
Chị Vương vỗ vai Nhan
Tiếu vẻ thấu hiểu, nói với giọng ta đây rất từng trải: “Đừng giả vờ nữa. Tập
đoàn họ Trình to thì cũng to mà nhỏ thì cũng nhỏ, tiền thưởng, tiền lương em
chẳng thiếu gì, em xin nghỉ ở đây chưa chắc đã tìm được ông chủ nào hiểu biết
hơn chủ tịch Trình, tìm được công ty nào có chế độ đãi ngộ tốt hơn ở đây. Không
phải quay về lấy chồng thì còn làm gì nữa?”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu
im lặng. Những điều chị Vương nói không phải là không có lý, công việc ở đâu
cũng vậy, có thể các công ty khác trả lương cao hơn ở đây, nhưng việc lại nhiều
gấp đôi. Hoặc có thể đồng nghiệp ở công ty khác không nhiều chuyện như ở đây,
nhưng có thể lại gặp phải ông chủ vừa keo kiệt vừa không đàng hoàng. Nếu không
xảy ra chuyện liên quan đến Tề Gia Minh thì chắc chắn cô cũng không tùy tiện
xin nghỉ việc như vậy.
Nhan Tiếu theo Trình Khởi
Hằng đã hơn hai năm nên rất hiểu tính cách của ông. Bề ngoài nhìn ông rất vui
vẻ, dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại rất đa nghi, một số việc vốn hoàn toàn có
thể giao cho cấp dưới làm nhưng ông vẫn tự mình làm. Nhan Tiếu theo ông cũng có
thể coi là hết lòng trung thành, nhưng sau hơn hai năm vẫn có cảm giác ở bên
vua như ở bên hổ.
Chắc chắn ông đã biết
chuyện về Tề Gia Minh. Kể cả Trình Mỹ Giai thông cảm và giải thích cho cô nhưng
trong lòng Trình Khởi Hằng chắc cũng vẫn bị ám ảnh, sau này có gây khó dễ cho
mình hay không là chuyện nhỏ. Điều quan trọng hơn là, những lời bàn tán, dị
nghị của mọi người rất đáng sợ.
Nhan Tiếu biết rất rõ là
cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, bất luận lần này số phận của Tề
Gia Minh ra sao, chẳng bao lâu mọi người trong công ty lại đồn thổi đủ mọi
chuyện. Có ít xít ra nhiều. Cộng với tính cách đa nghi như hồ ly của ông Trình,
Nhan Tiếu cảm thấy mình không thể sống yên ổn được.
Thà ra đi từ bây giờ còn hơn để đến lúc đó mới ấm ức ra đi. Chính vì thế, nghĩ
đi nghĩ lại, ngay hôm chuyện “làm người thứ ba” bị vỡ lở, Nhan Tiếu đã thảo đơn
xin nghỉ việc, trực tiếp gửi cho phòng ban của mình, phòng nhân sự và cả đại
nhân chủ tịch hội đồng quản trị.
Lúc đầu, tưởng phải một
thời gian nữa mới có động tĩnh, không ngờ hôm nay tin đã lan đi.
Thấy Nhan Tiếu thẫn thờ,
chị Vương tưởng rằng cô bị mình nói trúng tim đen, liền cười hê hê nói nhỏ:
“Nhan Tiếu à, bọn chị đều biết hôm qua em và anh họ Trình Mỹ Giai đã gặp nhau.
Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên hả? Chính vì thế nên không thiết gì đến công việc
nữa mà về nhà làm bà nội trợ à?”.
Nghe vậy, Nhan Tiếu mới biết
chuyện đã được đồn thổi rất xa rồi. Cô há hốc miệng định giải thích nhưng không
biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành phải cười trừ coi như là câu trả lời.
Chưa đầy nửa ngày, thông
tin “Nhan Tiếu - thư ký văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị chuẩn bị nghỉ
việc” đã từ “câu được cậu con rể rùa vàng” được nâng lên thành “yêu anh họ
Trình Mỹ Giai ngay từ cái nhìn đầu tiên”.
Nhìn những đôi mắt hấp
háy thích săn tin vỉa hè của đồng nghiệp, Nhan Tiếu cảm thấy vô cùng áp lực,
chút tình cảm lưu luyến cuối cùng với công ty cũng đã tan thành mây khói. Những
lời đồn đại nói nhiều cũng trở thành chân lý, câu nói này thực sự chí lý.
-------Tôi là dải phân cách “ngọn nguồn của tin vỉa
hè”----------
Giờ uống trà chiều, Nhan
Tiếu bị ông Trình gọi vào phòng làm việc để nói chuyện. Hai người đã hiểu hết
mọi vấn đề, nhưng vẫn giả vờ đóng kịch. Trước tiên, Nhan Tiếu tỏ lòng cảm kích
với công ty, với chủ tịch Trình trong hai năm qua, cảm ơn ông đã cho mình cơ
hội học hỏi, sau đó mới khéo léo nêu ra những khó khăn mắc phải trong công
việc, cộng với việc sau khi đã làm việc hơn hai năm mới phát hiện ra công việc
văn thư không phải là nghề cô yêu thích, trong bối cảnh sự phát triển của công
ty không song hành với quy hoạch phát triển nghề nghiệp của cá nhân, cô đành
phải xin nghỉ việc.
Ông Trình tay chống cằm
cũng giả vờ nghe rất chăm chú. Sau khi đưa ra một số ý kiến về tình hình công
việc của Nhan Tiếu, hai người bắt tay nhau nói lời tạm biệt. Nhan Tiếu đồng ý
sau khi công ty tìm được người mới tiếp quản công việc của mình thì mới xin
nghỉ hẳn, ông Trình còn ghi số điện thoại cá nhân cho Nhan Tiếu, nói nếu sau
này có khó khăn gì có thể quay lại gặp ông.
Sau khi ra khỏi phòng làm
việc của Trình Khởi Hằng, Nhan Tiếu thở dài vẻ chán nản. Một là than thở cho sự
thất bại của mình, ông ta còn không thèm giả vờ giữ cô lại. Hai là than vì
tương lai không biết phải làm thế nào, thực ra cô biết tìm việc không hề đơn
giản.
Đầu óc rối bời như mớ
bòng bong, Nhan Tiếu quay về bàn làm việc của mình, các đồng nghiệp xung quanh
đã sang phòng nghỉ uống trà, chẳng còn ai. Nhan Tiếu nhìn điện thoại di động,
thấy có ba cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn, là của hai người: Văn Dịch và Trình Mỹ
Giai.
Nhan Tiếu không buồn quan
tâm đến Văn Dịch mà chỉ gọi cho Trình Mỹ Giai. Sau ba hồi chuồng, nghe thấy đầu
máy bên kia vang lên giọng nói có phần uể oải của chị mãnh: “Ca cải lương với
ba chị về rồi à?”.
------------- Tôi là dải phân cách “ca cải
lương”-----------
Tranh thủ giờ nghỉ uống
trà chiều chưa kết thúc, Nhan Tiếu mò sang quán cà phê đối diện tòa nhà mà cô
làm việc để gặp nữ vương. Khi đến nơi, quả nhiên cô nhìn thấy Trình Mỹ Giai
đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, vừa tắm nắng rất khoan khoái, vừa thưởng thức
cà phê, không hề tỏ ra buồn chán trước chuyện vừa bị thất tình.
Sau khi cất tiếng chào
Trình Mỹ Giai, rồi ngồi phịch xuống, Nhan Tiếu đã bị nhìn một lượt từ đầu xuống
chân, nhìn cho đến khi cô sởn hết gai ốc, chị mãnh mới cười nói: “Sao mặt mày ủ
rũ thế kia?”.
Nhan Tiếu thở dài, liên
tục gặp chuyện xui xẻo như vậy, không rầu rĩ sao được: “Chị Mỹ Giai, có phải
chị muốn hỏi em tại sao lại xin nghỉ việc không?”.
Nghe thấy vậy, Trình Mỹ
Giai liền lắc đầu một cách thích thú, ngả người trên chiếc sofa mềm mại nói:
“Không, em rất thông minh. Xin nghỉ việc là quyết định sáng suốt, ít nhất là
lúc này, ba chị còn có chút gì đó lưu luyến em. Nếu sớm muộn cũng phải đi thì
tội gì phải đợi đến lúc cả hai nhìn nhau phát ngấy mới dứt áo ra đi?”.
Nhan Tiếu gật đầu, đang
ngạc nhiên vì nữ vương từ trước đến nay vốn rất thanh cao cũng biết biểu dương
người khác thì thấy Trình Mỹ Giai nhấp một ngụm cà phê nói tiếp: “Nhưng Kiro
nói đúng, thái quá bất cập. Nghe nói từ nhỏ đến lớn em rất thông minh, có thể
đọc lướt mà không quên, được mọi người ca ngợi là “thư viện di động”, rồi còn
là sinh viên xuất sắc của học viện, là môn đồ ruột của giáo sư…”.
Nói đến đây, Trình Mỹ
Giai liền nhún vai, nói vẻ nuối tiếc: “Ai ngờ một cô gái có chỉ số IQ cao như
vậy, chỉ số EQ lại là số âm. Đáng tiếc thật”.
“…” Nhan Tiếu vừa ngạc
nhiên vừa bất lực, nét mặt tỏ rõ vẻ sửng sốt, không biết phải phản ứng thế nào.
Ngạc nhiên là vì cô chưa
bao giờ kể những chuyện ở trường cho mọi người trong công ty nghe, Trình Mỹ
Giai lại dễ dàng moi được từ miệng yêu nghiệt như vậy. Bất lực là vì lại có
thêm một người nữa đánh giá cô “chỉ số IQ rất cao, chỉ số EQ lại là số âm”.
Điều này… rốt cuộc nên mừng hay
nên vui?
Nói xong, Trình Mỹ Giai
mới như sực nhớ ra điều gì đó liền vỗ đầu: “À, đúng rồi! Kiro có kể cho em nghe
chuyện cậu ấy ở Mỹ không? Cậu ấy…”.
Chưa nói dứt lời, Nhan
Tiếu đã bực bội ngắt lời chị mãnh: “Em không hào hứng với những chuyện đó lắm”.
Gã trúc mã này vớ vẩn
thật. Mặc dù lần nào cãi nhau với hắn ta, mình cũng đều lấy những chuyện mất
mặt hồi nhỏ ra uy hiếp hắn, nhưng chẳng lần nào kể xấu hắn. Còn hắn thì giỏi
lắm, để lấy lòng nữ vương đại nhân mà kể hết chuyện ngày xưa của cô cho người
ta nghe.
Thấy Nhan Tiếu đột nhiên
nổi cáu, Trình Mỹ Giai bĩu môi cười đầy ẩn ý. Mặc dù ngốc, nhưng Nhan Tiếu rất
ít khi tỏ ra cáu kỉnh trước mặt người lạ. Đây là lần đầu tiên cô ngắt lời nữ
vương Mỹ Giai, người được mệnh danh là hét ra lửa.
Nhìn khuôn mặt hiện rõ
hai chữ “ủ rũ” của Nhan Tiếu, Trình Mỹ Giai không kìm được liền nhếch mép, nói
rất thờ ơ: “Cũng phải, những điều này cậu ấy tự nói với em sẽ hay hơn”.
Nhan Tiếu cau mày, cô rất
ghét giọng điệu lấp lửng kiểu đó: “Em chả buồn nghe hắn ta nói”.
Trình Mỹ Giai xòe tay ra,
xé một tờ giấy note trên bàn với vẻ mặt rất bất cần, viết ra một dãy số đưa cho
Nhan Tiếu nói: “Trở về chủ đề chính nhé, đây là cái chị nợ em”.
“Hả?” Nhan Tiếu nhìn dãy
số nữ vương đưa với vẻ thắc mắc, lẽ nào… nữ vương gọi cô ra gấp như vậy là để
đưa cái này cho cô ư?
Trình Mỹ Giai nói: “Chị
ghét nhất là phải nợ nần người khác, chị cảm ơn em vì đã giúp chị thấy được bản
chất của gã Tề Gia Minh, có qua thì phải có lại, chị vẫn còn nợ em một vụ mối
lái nữa”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu
thẫn thờ, linh cảm số điện thoại này có thể là… Nhan Tiếu còn chưa kịp nói gì
thì đã nghe thấy tiếng Trình Mỹ Giai: “Việc có thể tìm từ từ, còn chồng thì
không thể từ từ được, để lỡ là mất. Chị đã giải thích rõ với anh họ chị rồi,
mặc dù anh ấy kể chuyện cười hơi tồi, nhưng chắc chắn là người đàn ông tốt, có
thể gửi gắm cả cuộc đời, em có thể thử xem”.
Nói xong, không đợi Nhan
Tiếu tiếp lời, Trình Mỹ Giai đã vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Nhan Tiếu cầm số điện
thoại mà toát hết mồ hôi hột, định giải thích nhưng không biết phải nói thế
nào, mãi cho đến khi Trình Mỹ Giai trả tiền, đứng dậy chuẩn bị ra về, cô mới
nghiến răng nói: “Chị Mỹ Giai, em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng…”.
“Không nhưng nhị gì nữa!”
Trình Mỹ Giai ngắt lời Nhan Tiếu, giơ tay lên xem đồng hồ nói: “Em cứ về chuẩn
bị đi, chị đã nói với anh ấy là sau một tiếng em hết giờ làm việc, anh ấy sẽ
lái xe đến đón em”.
Miệng Nhan Tiếu tròn vo
như chữ O, đến khi Trình Mỹ Giai đi xa, cô vẫn không thể nào trở về được với
thực tại. Đang bần thần thì nhạc chuông của bài Chú ngựa Thảo Nê lại cất lên.
Nhan Tiếu nghe máy trong
trạng thái mồ hôi chảy ròng ròng, nghe thấy đầu bên kia yêu nghiệt quát lớn,
giọng rất hống hách: “Nói em là heo có lẽ hạ thấp họ nhà heo quá! Sao em ngốc
vậy? Đi làm mà còn quên ví, gọi điện thoại cho em, em không chịu nghe… Đần quá!
Lát nữa tan sở anh sẽ đến đón em! À, không phải em nói phải thu dọn phòng làm
việc và mang hết vật dụng cá nhân về đó sao? Thế này nhé, lát nữa anh sẽ lên
phòng đón em. Đợi ở đó nhé!”.
Một hồi lâu, lâu đến mức
bên tai Nhan Tiếu vọng lại tiếng “tút… tút”, cô gái có chỉ số IQ cao nhưng chỉ
số EQ thấp mới trở về được với thực tại, mắt trợn tròn la lớn: “Gì cơ? Cậu cũng
đến hả? Đừng đến…hic hic…”.
Cái gọi là giẫm chân lên
hai thuyền sớm muộn gì thuyền cũng lật. Tiếu Tiếu, chúng tôi mặc niệm cho nàng.
╮(╯_╰)╭