"Xin lỗi, anh chính
là kẻ lãng nhách đó." Hạ Hà Tịch vừa nói ra câu đó, cả gian phòng chỉ thấy
gió thoảng.
Chị Hoa và cô bé trực quầy đều là người tinh ranh, đâu có chuyện không hiểu,
nghe thấy vậy liền cười khúc khích ra khỏi phòng họp, trong phòng chỉ còn lại
Nhan Tiếu và Hạ Hà Tịch, Nhan Tiếu đứng chôn chân, vô cùng ngại ngùng.
Hạ Hà Tịch khẽ hắng giọng, nhung cũng không tò ra ngại ngùng, chỉ mỉm cười nói:
"Đợt trước chồng chị Hoa ngày nào cũng tặng hoa, anh nghe thấy em và các
bạn nói là ngưỡng mộ, rồi bảo chưa bao giờ được nhận hoa, chính vì thế… Nói đến
đây, Hạ hà Tịch bật cười trước.
"Rất âu trĩ đúng không? Thực ra lúc đó anh nghĩ, anh sẽ phải làm được một
việc gì đó trước Văn Dịch. Tuổi thơ của em đã bị cậu ấy bá chiếm rổi, kiểu gì
cũng phải để lại một chút cơ hội cho kẻ đến sau chứ, đúng không?"
Nhan Tiếu cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn Hạ Hà Tịch. Dường như anh thích màu
xám, com lê đổi đi đổi lại dường như vẫn chỉ có
một gam màu, nhưng kết hợp với nước da trắng trẻo
của anh nhìn không hề thấy tối. Cộng với các nét thanh
tú, nói thật lòng, Hạ Hà Tịch đúng là một chàng trai
điềm đạm, nho nhã, biết quan tâm đến người khác, nêu
không có yêu nghiệt, có lẽ cô...
Nhan Tiếu ngừng một lát, cắt đứt dòng suy nghĩ
khủng khiếp của mình nói: "Cảm ơn bó hoa của anh,
nhưng…”
Cô chưa kịp thốt ra câu từ chối, Hạ Hà Tịch đã
mỉm cười ngắt lời: "Tiếu Tiếu, có phải em
cảm thấy anh rất lãng nhách đúng không? Hồi đầu
thì nói chắc như đinh đóng cột muốn theo đuổi em, muốn
giành lấy em từ tay Văn Dịch, nhưng điều khó nói
nhất là, anh chưa bao giờ theo đuổi con gái, cũng không
biết làm thế nào mới khiến em vui được, làm
thế nào mới bày tỏ được tấm lòng của mình đối vói
em. Hiện nay, điều duy nhất anh có thể làm được là giúp
em một chút trong công việc".
Hạ Hà Tịch vừa nói như vậy, Nhan Tiếu không biết phải làm thế nào, bàn
tay đang định trả lại hoa cứng đờ. Hạ Hà Tịch à Hạ Hà Tịch, rốt cuộc là anh
ngốc thật hay ngốc giả? Anh nói nghe tội nghiệp như vậy, tình cảm thắm thiết
như vậy, em biết từ chối thế nào đây?
Thực ra, ngay từ khi biết được tình cảm của Hạ Hà Tịch, Nhan Tiếu đã lánh mặt
anh. Mặc dù Nhan Tiếu biết quan hệ của cô với yêu nghiệt chưa chắc chắn, nhưng
sự thật cô đã kết hôn vẫn trói buộc cô, cô không thể đón nhận Hạ Hà Tịch. Lúc
đầu Nhan Tiếu còn nghĩ sẽ tìm một cơ hội đế từ chối chính thức, nhưng thái độ
không theo đuổi ráo riết, không bày tỏ tình cảm nhưng không giấu nổi sự chân
thành của Hạ Hà Tịch khiến Nhan Tiếu rất khó xử.
Dù gì thì khi Hạ Hà Tịch chưa có hành động gì, cô cũng không thể tưởng bở mà
xông lên nói: "Anh đừng thích em có được không?". Nhan Tiếu thầm cầu
nguyện là do mình quá cả nghĩ, thực ra Hạ Hà Tịch không coi trọng cô như vậy,
nhưng bây giờ xem ra, hóa ra anh chàng này không biết theo đuổi con gái.
Trong chốc lát, Nhan Tiếp khóc dở mếu dở. Hạ Hà Tịch lại nói: "Anh biết
anh không sánh được với tình cảm của em và Văn Dịch, nhưng Tiếu Tiếu
ạ...". Hạ Hà Tịch ngập ngừng, một lúc mới cau mày nói tiếp: "Anh chỉ
mong em đừng trốn tránh anh. Hãy coi anh như đồng nghiệp, bạn bè cũ được
không?".
Giọng Hạ Hà Tịch có vẻ rất tội nghiệp. Nhan Tiếu đã mềm lòng, vẫn chưa ý thức
được mình làm gì thì đã khẽ gật đầu. Thấy vậy, Hạ Hà Tịch liền mỉm cười, nói
nhỏ: "Ngoài việc tặng hoa, anh còn làm một chuyện lãng nhách hơn, ấu trĩ
hơn, mong Tiếu Tiếu đừng chê cười".
"Gì cơ?" Nhan Tiếu càng sửng sốt, cô nhìn Hạ Hà Tịch chằm chằm, nhưng
đối phương chỉ mỉm cười, quần áo chỉnh tề, chỉ thấy rất đẹp trai. Chỉ có điều
trong nụ cười đó, Nhan Tiếu nhận ra có nét gì đó ranh mãnh. Nhan Tiếu cắn chặt
môi, đột nhiên không xác định được vừa nãy Hạ Hà Tịch diễn kịch hay thể hiện
tình cảm chân thành.
"Chuyện lãng nhách hơn, ấu trĩ hơn là chuyện gì vậy?"
Hạ Hà Tịch lắc đầu: "Nói ra thì không còn gì là thú vị nữa. À, sắp đến Tết
Đoan Ngọ rồi, cho anh gửi lời hỏi thăm đến hai bác".
Nhan Tiếu cau mày, chưa hiểu câu nói không đầu không cuối này của Hạ Hà Tịch là
có nghĩa gì thì anh đã chậm rãi bước đến cửa, chuẩn bị đi ra. Nhìn cảnh tượng
này, cuối cùng Nhan Tiếu không chịu được nữa bèn gọi:
"Đợi đã!".
Hạ Hà Tịch liền đứng lại, quay lưng về phía Nhan Tiếu, nghe thấy sau lưng vọng
lại tiếng cô: "Tập đoàn Chính Uy, hay là anh... rốt cuộc đang điều tra
công ty của Văn Dịch cái gì? Anh quen cô thư ký của Văn Dịch đúng không?".
Nghe thấy vậy, Hạ Hà Tịch bình thản ngoái đẩu lại, ánh mắt lấp lánh: "Anh
tưởng rằng suốt đời em sẽ không bao giờ hỏi chứ?". Thực ra, ngay hôm giằng
co với Quả Quả trên đường, Hạ Hà Tịch đã liếc thấy Nhan Tiếu, chỉ có điều chỉ
nhìn thoáng qua, anh cũng không dám chắc là cô. Lúc đầu anh tưởng chắc Nhan
Tiếu sẽ tìm cách hỏi tội, nhưng đối phương lại giả vờ không biết gì.
Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch không kìm được bèn mỉm cười tự chế giễu mình, nếu
không vì Văn Dịch thì có lẽ suốt đời Tiếu Tiếu sẽ không bao giờ hỏi. Vì mình
chỉ là một người qua đường rất đỗi bình thường.
Nhan Tiếu nghiến răng: "Rốt cuộc các anh định làm gì?". Chị Hoa sắp
nghỉ việc, hầu hết mọi việc đều giao cho Nhan Tiếu xừ lý, chỉ có một túi giấy
tờ khóa chặt trong ngăn kéo, đừng nói đến chuyện cho Nhan Tiếu xem, ngay cả
chạm vào cũng không được.
Thỉnh thoảng sau cuộc họp, chị Hoa cũng nói chuyện riêng với Hạ Hà Tịch. Hai
người vào phòng đóng cửa lại, chuyện trò một hồi. Mỗi lần nhớ đến cảnh gặp Hạ
Hà Tịch và Quả Quả trên đường ngày hôm đó, Nhan Tiếu lại thấy lo lắng. Nuốt
nước miếng, Nhan Tiếu nói: "Em biết hỏi như vậy là rất đường đột, nhưng…”
Chưa nói hết lời, điện thoại của Nhan Tiếu đột nhiên đổ chuông. Cô hơi sững
lại, bấm nút nghe thì thấy đầu bên kia vọng lại tiếng yêu nghiệt: "Bà xã
à, hôm nay mấy giờ em tan sở? Ba mẹ và nhạc phụ, nhạc mẫu đã bàn nhau tối nay
sẽ về tứ hợp viện thăm ông ngoại, nói là cả nhà ăn cơm cùng nhau, tiện thể ăn
Tết Đoan Ngọ luôn…”
Vì có Hạ Hà Tịch đứng bên cạnh, Nhan Tiếu ậm ờ đáp lời yêu nghiệt rồi cúp máy,
quả nhiên thấy Hạ Hà Tịch mỉm cười hỏi: "Tối nay em có hẹn à?".
Nhan Tiếu hắng giọng, mặt đỏ bừng nói: "Hai nhà muốn gặp nhau, ba mẹ Văn
Dịch về nước rồi".
Hạ Hà Tịch chớp mắt, lảng sang chuyện khác: "Thế thì buổi chiều em nghỉ
sớm một chút". Nói xong, anh ta bèn quay người định ra cửa. Nhan Tiếu vẫn
không nén nổi tò mò, muốn hỏi lại chuyện Ớt Nhỏ, thì thấy Hạ Hà Tịch đã mở cửa,
lắc đầu: "Anh biết em muốn biết chuyện gì, đợi hết Tết Đoan Ngọ, giải
quyết xong mọi việc, anh sẽ nói cho em biết tất cả".
——Tôi là dải phân cách “nam phụ buồn bã”——
Buổi chiều, Nhan Tiếu về nhà, mới biết chuyện "ấu trĩ hơn, lãng nhách
lơn" là gì. Vì được nghỉ Tết Đoan Ngọ nên công ty cho tan sở sớm nửa ngày,
về đến nhà, Nhan Tiếu chạm trán yêu nghiệt. Vừa bước vào cửa, Nhan Tiếu liền
nghe thấy Tiểu Thái kêu ngoao ngoao. Tiểu Thái có rất nhiều cách kêu, hoặc là
cảnh cáo, hoặc là kêu gào thảm thiết hoặc là nũng nịu, và giọng kêu hãnh diện,
cao hứng lúc này... rõ ràng là đang rất phấn khởi.
Thay dép lê đi vào phòng khách, quả nhiên Nhan Tiếu nhìn thấy Tiểu Thái đang
ngoe nguẩy đuôi, cái mông ngoáy tít, dưới chân hắn là các loại hoa quả và bánh
chưng. Ngoáy mông mệt rồi, Tiểu Thái lại nằm xuống đất lăn lộn, vừa ôm táo, vừa
ôm bánh chưng, miệng vẫn hứng chí kêu ngoao ngoao.
"Tiểu Thái!!" Nhan Tiếu quát một tiếng rồi xông vào, định túm Tiểu
Thái nhưng đã quá muộn. Con mèo ú lăn tròn một vòng rồi đứng phắt dậy, lẩn mất
tiêu.
Nhan Tiếu đành cúi đầu nhìn phòng ốc bừa bộn, hoa quả lăn khắp nơi, bánh chưng
cũng bị cào, một số thậm chí đã bị Tiếu Thái cắn đứt dây, không thể ăn được
nữa.
"Tiểu Thái, mày ra đây mau, con mèo chết tiệt này!!" Nhan Tiếu đang
giậm chân quát tháo, không ngờ Tiểu Thái không mò ra mà yêu nghiệt lại thò đầu
ra khòi bếp, híp mắt cười: "Bà xã, em về rồi à?".
Thấy yêu nghiệt ở nhà, Nhan Tiếu càng bực hơn: "Anh ở nhà hả? Sao không
trông Tiểu Thái, để nó phá phách trong phòng khách, anh có biết không? Chỗ bánh
chưng đó...". Đang nói dở chừng, đột nhiên Nhan Tiếu dừng lại, hỏi:
"Ơ, không phải nhà mình không có bánh chưng sao? ở đâu ra mà lắm bánh
chưng, hoa quả thế?".
Tiếu Tiếu vừa sửng sốt vừa bước vào bếp, thì thấy yêu nghiệt lén lén lút lút
chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, cười trừ.
Có! Vấn! Đề!
Nhan Tiếu khoanh tay trước ngực bĩu môi: "Ba mẹ đâu?".
"À!" Yêu nghiệt ngẩn tò te ra một lát, mắt ngước lên trần nhà nói:
"Ba mẹ về tứ hợp viện trước, anh ở nhà đợi em…”
Nhan Tiếu cau mày nhìn yêu nghiệt, càng nhìn càng thấy bất thường, cô khịt khịt
mũi ngửi: "Mùi gì vậy?".
Yêu nghiệt cười nịnh: "Có mùi gì đâu".
"Không có? Anh đang giấu cái gì sau lưng vậy?"
"Thật là không có gì mà..." Không thèm nể nang gì nữa, Nhan Tiếu giẫm
thẳng lên chân yêu nghiệt, yêu nghiệt vừa kêu oai oái, vừa để lộ ra chai rượu
trên tay.
"Ngũ Lương Dịch?" Nhan Tiếu cầm chai rượu, líu lưỡi, sau đó lại nhìn
chai rượu chỉ còn lại chừng một nửa, trong lòng rất thắc mắc. Yêu nghiệt không
bao giờ uống rượu trắng, chai Ngũ Lương Dịch này lấy ở đâu ra? Hơn nữa, trong
bếp toàn mùi rượu, lẽ nào vừa nãy hắn uống trộm ư?
"Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?" Nói xong, Nhan Tiếu liền liếc thấy
hộp quà trong góc bếp, yêu nghiệt định ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi. Nhan
Tiếu cúi người nhấc tấm thiệp trong hộp quà lên, thấy bên trên có dòng chữ Khải
rất đẹp: "Tết Đoan Ngọ vui vẻ". Ký tên: Hạ Hà Tịch.
Lập tức, mọi chuvện đã vỡ lẽ.
Nhan Tiếu ngước mắt nhìn yêu nghiệt, yêu nghiệt lại "hứ hứ" qua lỗ
mũi, trả lời rất ta đây: "Em nhìn anh làm gì? Em có bao giờ nghe thấy
người ta nói chồn đến nhà gà chúc tết chưa? Rõ ràng là con chồn Hạ Hà Tịch muốn
phá hoại tình cảm vợ chồng mình nên mới tặng nào rượu, nào bánh chưng, rõ ràng
là hắn ta biết anh là chồng của em, mà còn dám gửi đồ cho em, chắc chắn là muốn
thách thức!".
Nhan Tiếu thở dài: "Chỉ vì đây là cái mà anh gọi là thách thức nên anh mới
lãng phí đồ đạc, ném hết giỏ hoa quà và bánh chưng mà người ta tặng cho Tiểu
Thái? Lại còn đổ hết chai rượu nữa chứ? Hành động này của anh được gọi là phí
phạm của trời, anh có biết không?!".
Đến bây giờ, Nhan Tiếu đã biết tại sao Hạ Hà Tịch lại nói là đã làm một việc
"rất ngốc, rất ấu trĩ". Quà thật rất ngốc, rất ấu trĩ, nhưng không
phải là Hạ Hà Tịch, mà là Văn Dịch!! Đúng là Hạ Hà Tịch không biết theo đuổi
con gái thế nào, nhưng anh ta lại biết nên tấn công kẻ địch bằng cách nào. Ngay
từ đầu, anh ta đã biết tên yêu nghiệt ngờ ngệch, ấu trĩ này sẽ ném hết mọi quà
tặng, nên mới nói trước với mình ư? Hạ Hà Tịch muốn cho Nhan Tiếu thấy, ông
chồng của
mình nhỏ mọn, ghen tuông đến độ nào. Quả nhiên, bên cạnh cô đều là những cao
thủ với nhiều ngón nghề cao tay, cô mừng đến mức chỉ muốn vỗ tay. Bên này, yêu
nghiệt vẫn đang nổi máu Hoạn Thư: "Anh đâu có phí phạm của trời, có khi
hắn ta lại mang thuốc độc đến ấy chứ! Ngũ Lương Dịch là cái thá gì, nếu em
thích anh sẽ mua ngay cho em cả thùng!!!".
Nhan Tiếu đưa tay ôm trán, đang định bắt yêu nghiêt câm họng thì điện thoại bàn
đổ chuông. Nhan Tiếu nhấc máy, thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại, thái hậu
đang mắng cô, giọng rất vui vẻ: "Cái con ngốc kia, mày có chồng rồi nên
quên cả mẹ hả? Bảo hai đứa về ăn cơm mà sao giờ này vẫn chưa ra khỏi nhà? Mày có
mau lên không! Bố mẹ chồng mày và cả ông Văn đều ở đây rồi. Nếu mày về muộn thì
cứ liệu thần hồn!".
Nhận được thánh chỉ, Nhan Tiếu đâu dám chống lệnh cúp máy xong liền quay sang
quát yêu nghiệt vẫn đang gào la: "Bây giờ anh đi lấy xe ngay đi, tối đi ăn
về... sẽ xử lý anh sau".
Đúng lúc này, Tiểu Thái cũng chui từ dưới gầm giường ra, nũng nịu dụi dụi vào
chân Nhan Tiếu. Nhan Tiếu gạt nó ra, trong lòng vẫn thấy tiếc giỏ hoa quả đó,
không kìm được bèn nói thêm một câu: "Tối về, tao cũng sẽ xử lý mày
luôn!".
Nhan Tiếu thở dài. Cô cảm thấy, nhìn cô không giống với người đã lấy chồng, mà
giống người... nhận nuôi một đứa trẻ khổng lồ.
——Tôi là dải phân cách “bữa cơm gia đình”——
Lúc Nhan Tiếu và yêu nghiệt về đến nơi, nhà ông Văn đã tràn ngập tiếng cười,
tiếng nói, rất rộn rã.
Vì thái hậu là hàng xóm cũ của ông Văn hơn hai mươi năm nên quá quen thuộc với
công việc trong bếp nhà ông, bà Văn Hân, mẹ yêu nghiệt, thì đứng bên cạnh phụ
giúp, hai người đàn ông thì ngồi nói chuvện với ông Văn. Hai đứa vừa bước vào
nhà, các bậc tiền bối liền bắt tay vào dọn cơm.
Thái hậu từ bếp chui ra, vừa sắp bát đũa dọn bàn, vừa mắng Nhan Tiếu: "Cái
con bé này, bắt cả nhà đợi cơm một mình mình mà không biết ngại à? Trên đường
đi còn lề mà lề mề...”.
Thấy vậy, yêu nghiệt liền cười bênh vợ: "Mẹ đừng giận, chuyện này không
trách Tiếu Tiếu được, con sợ nhà con biết tối nay ăn cơm, lại về nhà vội vàng,
đi không an toàn, nên về nhà rồi con mới cho nhà con biết hôm nay cả nhà ăn cơm
cùng nhau, vậy mới muộn mẹ ạ...".
Nghe thấy thế, nét mặt thái hậu liền dịu ngay lại, mỉm cười nhìn cậu con rể
bằng ánh mắt hiền từ: "Đúng là Văn Dịch vẫn biết nghĩ hơn cả. Haizz, đứa
con gái ngốc của mẹ, thực sự lúc nào cũng khiến mọi người phải lo lắng!".
Bị kẹp giữa hai người, Nhan Tiếu tức đến hộc máu. Phải chăng thái hậu áp dụng
hai tiêu chuẩn xa nhau quá? Đang định cãi lại thì ông Bruce đã cười híp mắt
nói: "No, thực ra Tiếu Tiếu băng thiên tuyết địa, Văn Dịch nhà tôi hạ thấp
mình mà".
Ông Bruce vừa nói dứt lời, Nhan Tiếu liền sững người, hóa đá. Bà Văn Hân phì
cười, cốc đầu chồng nói: "Xin ông, không biết nói thì đừng nói nữa, câu
thành ngữ đó là băng tuyết thông minh, và còn một điều nữa là Tiếu Tiếu hạ thấp
mình, nhà mình mới là leo cao". [Câu thành ngữ
ví một người rất thông minh. Ông Bruce nói câu thành ngữ "băng tuyết thông
minh" thành "băng thiên tuyết địa" (miêu tả đất tròi được tuyết
phủ trắng).]
Năm xưa, ông Bruce du học ở Trung Quốc, gặp bà Văn Hân, hai người đã nên nghĩa
vợ chồng, sau đó hai ông bà định cư tại Mỹ, thực ra tiếng Trung đạt đến trình độ
"nghe hiểu" đã là tốt lắm rồi. Nhưng gần đây ông lại có hứng thú với
thành ngữ của Trung Quốc, động một tí lại lôi ra vài câu thành ngữ bốn chữ
khiến mọi người phải phì cười, san đó bà Văn Hân lại tận tình chỉ bảo. Nhưng
lúc này, nào là "băng tuyết thông minh", nào là "leo cao hạ
thấp", ông Bruce thực sự không biết đâu mà lần.
Ông chớp mắt hỏi: "Thế anh nói "băng thiên tuyết địa" có nghĩa
là gì?".
Bà Văn Hân liền kiên trì giải thích: "A word of ice and snow, miêu tả thời
tiết. Dĩ nhiên rồi cũng có thế làm định ngữ để miêu tả cái khác, for example,
sắc mặt con trai anh bây giờ… Nói xong, bà Văn Hân liền chỉ ngỏn trỏ về đằng
trước cho mọi người xem.
Nhan Tiếu đang định hùa cùng với bố mẹ chồng để trêu, nghe thấy vậy liền nhìn
vế phía tay bà Văn Hân chỉ, thấy sắc mặt yêu nghiệt trắng bệch, nhìn vào một
đống đồ trong góc với ánh mắt căm thù. Quả nhiên, rất băng thiên tuyết địa, có
lẽ, một lát nữa còn có một trận mưa xen lẫn tuyết rơi.
Sắc mặt yêu nghiệt tối sầm, mắt nhìn vào túi quà quen thuộc đó trong góc, tưởng
rằng chúng đã mọc thêm đôi cánh và bay về đây: giỏ hoa quả, hộp đựng bánh
chưng, rượu Ngũ Lương Dịch... Túi quà này giống hệt với túi quà ở nhà. Không
phải túi quà ở nhà mình vừa mới đích thân tiêu hủy đó sao, tại sao trong nhà họ
Văn cũng có một túi quà?
Yêu nghiệt như lên cơn điên, túm lấy đồng chí nhạc phụ đang ngồi tĩnh tâm trên
ghế hỏi: "Cái này ở đâu vậy ba?".
Nghe thấy vậy, thái hậu liền kêu lớn, vỗ đầu nói với con gái: "A, mẹ quên
khuấy mất, hai hôm trước một người bạn cũ của con đến nhà, nói là được con quan
tâm nhiều năm, nhân dịp Tết Đoan Ngọ mới tặng ba mẹ ít quà. Mẹ thấy nhiều quá
ăn cũng không hết, đằng nào hôm nay cũng đến ăn cơm với ông bà thông gia nên
mang đồ sang đây".
"Ai? Bạn học cũ nào?" Nhan Tiếu líu lưỡi, chẳng lẽ... Hạ Hà Tịch đến
nhà cô rồi ư? Thảo nào anh ta bảo cho gửi lời hỏi thăm đến hai bác, hóa ra...
anh ta đã gặp thái hậu và đồng chí ba từ lâu rồi ư? Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu
liền trợn tròn mắt vì quá sửng sốt.
Hạ Hà Tịch còn nói gì mà không biết theo đuổi con gái, rõ ràng là cao thủ tán
gái chứ chẳng chơi! Tặng quà cho nhà yêu nghiệt để hạ gục đối thủ, sau đó lại
tặng quà cho nhà thái hậu để gầy dựng quan hệ, đây là những biểu hiện cho thấy
không biết tán tỉnh con gái ư? Rõ ràng là giết người không ghê tay, trước hai
âm mưu này, chắc là kẻ địch đã thua tan tác từ lâu.
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu không kìm được bèn ngẩng đầu nhìn đồng chí "kẻ
thù". Quả nhiên yêu nghiệt đã sửng sốt đến mức phát điên, gần như suy sụp.
Đây mới gọi là lửa cháy lan rộng, gió thổi lại bùng lên. Phá hoại hộp quà của
người ta có làm được gì đâu? Hai người quan trọng nhất mà Hạ Hà Tịch muốn tạo
quan hệ đã nhận tấm lòng của anh ta rồi.
Thái hậu nói: "Cậu ây nói cậu ấy tên là Hạ... ờ, Hạ gì nhỉ?".
Thái hậu chưa nói hết câu, yêu nghiệt đã gằn giọng: "Dù là Hạ XX hay Hạ OO
thì cũng chẳng phải là giống chim gì tốt đẹp cả".
Hắn vừa dứt lời, cả gian phòng liền chìm trong im lặng.
Nhan Tiếu trợn mắt: Đồng chí yêu nghiệt đừng ấu trĩ như vậy có được không?
Yêu nghiệt khoanh tay trước ngực, nét mặt rất hậm hực: Hạ Hà Tịch là kẻ không
biết xấu hổ trước!
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ông Bruce phá vỡ bầu không khí im lặng
trước, nhẹ nhàng xin ý kiến phu nhân: "Loài chiỉm tốt đẹp là gì nhỉ? Có
phải là cảnh tượng độc đáo như hôm em nói với anh là con chim bay lên trời, nền
trời liền xuất hiện một vệt khói trắng đúng không?".
Đồng chí ba Nhan Tiếu từ nãy đến giờ không nói gì, nghe thấy vậy liền nổi hứng:
"Chim bay lên trời sẽ có khói trắng ư? Cảnh tượng này gặp ở đâu vậy? Có
phải ở Mỹ không?". [Khói trắng nqhi ngút: …………(niêu
niêu sinh diêm), ông Bruce nhầm chữ … (niêu) với chữ … (điếu) có nghĩa là
chim.]
Bà Văn Hân liền thở dài, nói từng chữ một: "Hôm đó em nói là khói trắng
nghi ngút, không giống với cái mà con trai anh nói, hiểu chưa?".
Ông Bruce vẫn chưa hiểu lắm, lại chớp chớp mắt hỏi con dâu: "Thế con chim
mà Kiro nói có nghĩa là gì?".
Nhan Tiếu không nói gì, không thể nói ông cũng có con chim mà con trai ông vừa
nói... Nhan Tiếu đang chưa biết phải nói gì thì ông Văn vừa ho vừa từ trong
phòng đi ra, cứu cho Nhan Tiếu một câu hỏi khó. Bà Văn Hân và Văn Dịch bước lên
đỡ ông Văn. Kể từ đợt ốm phải đi viện lần trước, dường như ông Văn gầy đi rất
nhiều.
Thái hậu thấy cả nhà đã đông đủ, liền giục đồng chí ba xới cơm, rồi gọi Nhan
Tiếu ra một bên hỏi: "Cậu bạn Hạ gì đó của con là thế nào vậy?".
Nhan Tiếu thấp thỏm cúi đầu nghịch ngón tay, miệng lúng búng: "Thế nào là
sao ạ, thì là như vậy thôi, anh ấy tặng quà ba mẹ, chúc ba mẹ có một ngày lễ
vui vẻ".
Thái hậu "hừ hừ", vẻ mặt tỏ rõ sự khinh bỉ: "Nhìn mày kìa, mẹ cố
tình mang đồ đến xem vợ chồng mày thế nào. Nhìn sắc mặt Văn Dịch kìa, thằng bé
đó tán tỉnh mày à?".
Nét mặt thái hậu tỏ rõ là đã hiểu ra vấn đề thì Nhan Tiếu còn nói được gì nữa,
cô ngửa mặt nhìn lên trời nói: "Mẹ biết rồi còn hỏi gì nữa".
"Biết rồi mẹ mới hỏi mày", thái hậu mắng. "Từ nhỏ mày làm gì
cũng không bao giờ dứt khoát, trong chuyện tình cảm lại càng nhập nhằng, nếu
không có mẹ thì có khi cũng chẳng có được thằng con rể như Văn Dịch. Nào, để mẹ
chỉ đường cho mày, thằng bé Hạ Chim Hạ Điểu gì đó không tồi, nhưng mày và Văn
Dịch đã kết hôn rồi, để cho nó ghen một chút cũng làm cho tình cảm vợ chồng sâu
đậm hơn, nhưng đừng để quá đà."
Thái hậu ngừng một lát, sau đó mới chọc trúng tim đen: "Bây giờ mày gọi
điện cho Hạ Đại Điểu, nói cảm ơn cậu ta đã tặng quà cho ba mẹ, tình cảm ba mẹ
nhận rồi. Nhưng có những chuyện không được vượt quá giới hạn, bảo cậu ta đừng
đến nhà mình nữa".
Nghe thấy ba chữ "Hạ Đại Điểu", Nhan Tiếu cứng họng, đang định nói
thì thái hậu đã nghiêm giọng quát: "Mày có gọi không? Không gọi thì đừng
trách mẹ không nể mặt mà gọi cho nó. Đến lúc đó mọi người đều khó xử đấy".
Con gái do mình sinh ra nên thái hậu rất hiểu. Con bé này từ nhỏ đã dễ mềm
lòng, đừng nói đến những câu từ chối, có lúc ngay cả suy nghĩ của mình cũng không
có cách nào để biểu đạt rõ ràng, trong chuyện tình cảm lại càng chậm chạp, nếu
bà không mách lối mở đường cho thì chuyện này chưa biết chừng đã gây ra họa
lớn.
Nhan Tiếu cũng biết rõ sự ghê gớm của thái hậu, đành móc điện thoại ra, trông
rất tội nghiệp, gọi cho Hạ Hà Tịch. Điện thoại chưa đổ hết ba hổi chuông thì có
người nhấc máy. Nhan Tiếu chưa kịp nói gì thì đầu bên kia điện thoại có giọng
con gái vang lên: "A lô?".
Nhan Tiếu vô cùng sửng sốt, giọng nói này không phải là...
"Chị Hoa? Tại sao chị lại nghe điện thoại của giám đốc Hạ?" Hơn nữa
lại vào giờ ăn cơm? Lẽ nào họ đang ăn cơm với nhau?
Đầu bên kia điện thoại nghe thấy vậy, tiếng cười lạnh lùng của chị Hoa bèn cất
lên: "Việc này không phải cảm ơn em đó sao?".
"Thế có nghĩa là sao ạ?"
Chị Hoa bình thản nói kháy: "Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, không hiểu em có tài
cán gì mà Hạ Hà Tịch lại say mê em? Để em được tận hưởng một Tết Đoan Ngọ vui
vẻ, anh chàng ngốc này đã ôm một đống việc tự mình giải quyết. Giờ thì thủng dạ
dày, đang ở nhà quằn quại tưởng chết đi sống lại, bị người ta đưa đến bệnh viện
để mổ, bác sĩ gọi điện báo cho chị".
Nhan Tiếu sững người, bàn tay cầm điện thoại đẫm mồ hôi: "Phải mổ? Tại sao
lại thế được... Buổi sáng vẫn còn bình thường mà, thế người nhà anh ấy đâu? Tại
sao lại gọi điện thoại cho chị?".
Nghe thấy vậy, người từ trước đến nay ăn nói bốp chát như chị Hoa liền im lặng,
một lát sau mới trầm ngâm nói: "Nhan Tiếu, Hạ Hà Tịch thật xui xẻo khi
thích em".
"Hả?"
"Lẽ nào em không biết, mấy năm trước cậu ây đã mồ côi rồi ư? Không đến lúc
vạn bất đắc dĩ, làm sao cậu ta lại bảo bệnh viện gọi điện thoại đến một đồng
nghiệp như chị?"
"Mồ côi..." Nhan Tiếu lẩm bẩm, đầu óc như đang nổ tung, đau nhói. Mồ
côi từ bao giờ... Kính Nhỏ, trung học, đội bóng... Tự nhiên Nhan Tiếu không
biết đâu mà lần, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, đầu óc trống rỗng.
Chị Hoa im lặng, rồi nói: "Cậu ây sắp ra khỏi phòng mổ, nếu em còn chút
lương tâm thì đến thăm cậu ây xem thế nào". Nói xong, chị Hoa liền báo địa
chỉ rồi cúp máy.
Mãi cho đến khi tiếng tút tút trong điện thoại vang lên, Nhan Tiếu vẫn chưa trở
về được với thực tại sau nỗi sửng sốt, thái hậu đoán được tình hình từ lâu,
nheo mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?". Nhan Tiếu vẫn chưa nói gì, yêu
nghiệt đã đi ra gọi hai mẹ con vào ăn cơm, hắn đứng trước cửa cười, nói:
"Mẹ, em, ông ngoại gọi mọi người vào ăn cơm".
Nhan Tiếu nắm chặt điện thoại trong tay, ngần ngừ không chịu đi. Chị Hoa nói
đúng, chút lương tâm còn sót lại trong con người cô đã dao động.
——Tôi là dải phân cách “cụt hứng ra về”——
"Sao vậy?" Văn Dịch bước xuống bậc thang, nhìn Nhan Tiếu đứng im
không nhúc nhích với vẻ thắc mắc. "Vào đi chứ."
Bên này thái hậu cũng gọi: "Tiếu Tiếu...".
Nhan Tiếu nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn hơi ấm, hạ quyết tâm quay sang nói
vói thái hậu: "Mẹ, mẹ vào trước đi, con có chuyện muốn nói với Văn
Dịch".
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt liền cau mày vì cảm thấy có gì đó bất thường, thái
hậu đang định nói gì đó, Nhan Tiếu đã quay sang chỗ thái hậu, lắc đầu:
"Mẹ, mẹ vào đi".
Không ai hiểu con gái hơn mẹ. Sau khi mắng con gái hai câu, thái hậu liền bước
vào. Bà vừa đi vào, yêu nghiệt liền cười cợt chớp chớp mắt: "Chà chà,
chuyện gì mà còn phải giấu mẹ, làm anh cũng ngại quá, hề hề".
Nhan Tiếu cắn chặt môi, nghiêm giọng nói: "Hạ Hà Tịch bị thủng dạ dày,
hiện đang ở trong viện, em...". Lúc đầu cô định nói cho yêu nghiệt biết Hạ
Hà Tịch bị mồ côi, dù sao cũng là bạn học, hay là ăn cơm xong mình nói với ông
trước một tiếng rồi đên bệnh viện thăm anh ấy. Nhưng chưa nói hết, mặt yêu
nghiệt liền biến sắc, giọng hầm hầm mắng: "Hạ Hà Tịch! Lại là Hạ Hà Tịch!
Không biết thằng cha này định giở trò mèo gì nữa. Anh ta có còn biết xấu hổ nữa
hay không? Bọn mình đã kết hôn rồi!".
Nhan Tiếu im lặng, cũng hơi bực mình, làm mặt lạnh nói: "Em biết mình đã
kết hôn rồi, việc này anh không phải nhắc em". Yêu nghiệt phản ứng gay gắt
như thế là có ý gì?
Nghi ngờ cô và Hạ Hà Tịch ư?
Cơ mặt yêu nghiệt giật giật, vẫn không kìm được: "Có phải ý em là không ăn
bữa cơm này nữa, bây giờ đi thăm anh ta luôn? Việc anh ta nằm viện rất là to
tát, cố tình gọi điện thoại tìm em, đúng không? Tiếu Tiếu, anh nói cho em biết
nhé, anh ta rất đa mưu đa kế đây, em xem quà anh ta tặng, rồi cả phong bì, lại
vô liêm sỉ đến mức mò vào cả nhà thái hậu... Tiếu Tiếu, nếu bây giờ em đến bệnh
viện thì em trúng kế rồi, đúng, chắc chắn là mưu kế - khổ nhục kế!".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu thở hắt ra, gật đầu đáp: “Đúng vậy, người ta thì âm
mưu xảo quyệt, toàn giờ trò quỷ kế mất bao nhiêu công sức chỉ vì muốn lôi kéo
em, thế đã được chưa? Bụng dạ anh đen tối, lúc nào cũng suy đoán người ta như
vậy sao? Anh ấy là bạn học cũ của bọn mình nữa đấy!".
"Được, được lắm!" Nghe Nhan Tiếu nói bạn học cũ, yêu nghiệt càng tức
hơn. Bạn học? Lại còn có kiểu bạn học cướp vợ người khác như vậy sao? Thằng
khốn! Yêu nghiệt nghiến răng: "Kể cả anh ta có ốm thật thì cũng có người
nhà, bạn bè, bác sĩ, y tá, cả đoàn người ở bên, việc gì cứ phải là em đi vào
lúc này? Có phải nếu em không đi thì hệ hô hấp của anh ta không thể hoạt động
bình thường được nữa? Nhan Tiếu, rõ ràng là em biết... rõ ràng là biết...".
Văn Dịch tức quá cười gằn, dừng lại một lát, lấy lại bình tĩnh để nói được rõ
hơn: "Rõ ràng là em biết hiếm khi ba mẹ anh mới về nước, lại đúng dịp Tết
Đoan Ngọ, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, em lại vì một người ngoài mà không tham
gia! Sao em lại gây chuyện vô cớ như vậy?".
Nhan Tiếu vôn không có ý gì khác, lúc này nghe thấy yêu nghiệt xuyên tạc ý của
mình, tự nhiên không muốn giải thích gì nữa, nói lớn: "Đúng! Em gây chuyện
vô cớ, từ xưa đến nay em đều gây chuyện vô cớ, em không ăn cơm nữa!".
Nói xong, Nhan Tiếu liền bỏ đi, nhung lại bị yêu nghiệt túm tay lại, đau quá cô
liền cau mày.
Ánh mắt yêu nghiệt nảy lửa, hắn gằn từng chữ một: "Anh chỉ nói một câu
thôi, vào nhà cùng anh".
Nhan Tiếu giận dữ nhìn đối phương, đầu óc như muốn nổ tung, không còn chút lý
trí nào: "Anh bắt tôi vào là tôi phải vào ư? Tôi nói cho anh biết nhé, Văn
Dịch, hôm nay tôi sẽ đi thăm Hạ Hà Tịch cho bằng được! Không có anh ấy, tôi
không nuốt nổi cơm!".
"Nhan Tiếu!" Câu nói này đã kích động Văn Dịch. Hắn gầm lên, túm chặt
Tiếu Tiếu đang giãy giụa. "Có phải tình cảm bao nhiêu năm qua đều không
sánh được vói tên Hạ Hà Tịch đó không? Anh bảo em vào ăn cơm ngay bây
giờ."
Nhan Tiếu mím chặt môi, tính bướng cũng nổi lên. Chỉ là một bữa cơm gia đình
bình thường, có cần thiết phải quan trọng hóa như vậy không? Buổi sáng bố mẹ
chồng mới nói lần này sẽ về Trung Quốc một thời gian, muốn ăn cơm lúc nào chẳng
được, việc gì phải như vậy? Cô không nghĩ mình đã làm sai chuyện gì, cô đã nói
thẳng với yêu nghiệt cô đi làm gì, cô không nghĩ mình phải nghe lời ai, ngay cả
mệnh lệnh của thái hậu cũng không phải nghe!
Nhan Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, nghiến răng gằn từng chữ một: "Quả
nhiên Hạ Hà Tịch nói không sai, anh thực sự quá ấu trĩ!". Nói xong, Nhan
Tiếu hất tay yêu nghiệt ra rồi bỏ đi.
——Tôi là dải phân cách “cãi nhau”——
Lúc Nhan Tiếu đèn bệnh viện, Hạ Hà Tịch vừa tỉnh lại. Thấy Nhan Tiếu đến, chị
Hoa nể mặt mà không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Nhan Tiếu rồi ra về.
Phòng bệnh rộng rãi giờ chỉ còn lại hai người, khiến Nhan Tiếu thấy hơi ngạt
thở, đành tìm chuyện để nói: "Em ngại quá, vì vội đến nên không kịp mua
hoa quả vào thăm anh".
Hạ Hà Tịch im lặng, sắc mặt nhợt nhạt cho thấy tinh thần anh không được tốt cho
lắm. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền nói: "À, anh có khát không? Đế em rót cho
anh cốc nước, ơ...". Nói được một nửa, Nhan Tiếu lại vỗ mạnh tay lên đầu.
"Sao em ngốc thế nhỉ, anh vừa mổ xong làm sao uống nước được? Em dùng tăm
bông để chấm nước cho môi anh đỡ khô là được rồi."
Đôi mắt Hạ Hà Tịch sáng ngời, nhìn Nhan Tiếu chăm chú hồi lâu, mới nói:
"Nếu anh nói đây không phải là khổ nhục kế thì em có tin không?".
Bàn tay đang định đưa ra lấy tăm bông của Nhan Tiếu run lên, cô cười gượng gạo,
nói: "Em không bao giờ nghĩ đây là khổ nhục kế, ai lại lây sức khỏe của
mình ra làm trò đùa như thế này bao giờ". Nói đên đây, Nhan Tiếu dừng lại,
ngần ngừ một lát lại nói tiếp: "Và lần sau, nếu có công việc gì thì anh cứ
bảo em, không nên một mình gánh hết như vậy".
Hạ Hà Tịch chậm rãi lắc đầu: "Anh quen rồi".
Vừa nghe thấy vậy, tay Nhan Tiếu lại run lên, bất giác nhớ đến chị Hoa nói cha
mẹ Hạ Hà Tịch đã... từ mấy năm trước... Thấy mặt Nhan Tiếu biến sắc, Hạ Hà Tịch
tưởng rằng cô vẫn đang băn khoăn vì không được ăn cơm cùng gia đình, liền nói
nhỏ: "Làm phiền em, không cho em đoàn tụ cùng gia đình trong Tết Đoan Ngọ,
thật áy náy quá!".
Nhan Tiếu đột nhiên đứng bật dậy, bực bội nói: "Hạ Hà Tịch, em xin anh
đấy! Anh đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy, đừng lúc nào cũng thấu
hiểu người khác như vậy, lúc nào cũng mỉm cười với mọi người như vậy, có được
không? Anh có biết anh làm như vậy khiến em cảm thấy hình như mình rất tàn
nhẫn, thấy rất áy náy như đã làm việc xấu không?".
Ánh mắt Hạ Hà Tịch lấp lánh, bình thản nhìn Nhan Tiếu mà không nói gì nữa.
Nhan Tiếu biết mình đã nổi nóng, nhung nếu bây giò không nói, e rằng cô sẽ
không bao giờ có đủ can đảm để nói ra những điều này nữa. Cô cúi đầu nhìn ngón
tay mình, cau mày nói: "Từ lần đầu tiên khi anh nói với em anh là Kính
Nhỏ, em đã muốn từ chối anh. Em muốn nói với anh rằng em đã kết hôn, mặc dù đó
chưa chắc đã phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc, chân thành, nhưng em chưa bao giờ
nghĩ... chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ. Em thừa nhận tình cảm của em đối với Văn
Dịch còn chưa rõ ràng, nhưng em không lừa được mình, trong lòng em vẫn mong
chờ, mong chờ sẽ được sống hạnh phúc với anh ấy đến khi đầu bạc răng
long...".
Nhan Tiếu thở dài, vẫn không dám nhìn thắng vào mắt Hạ Hà Tịch: "Anh có
biết khi đọc tiểu thuyết, kiểu nhân vật nữ chính nào em ghét nhât không? Em
ghét nhất người rõ ràng không yêu nam phụ, nhưng lại không chịu lên tiếng từ
chối. Em ghét những người mập mờ, không dứt khoát, nhưng đến khi chuyện xảy ra
với mình, em mới biết từ chối khó biết bao... Hóa ra, từ chối tình cảm của
người khác lại khó đến vậy. Thực ra mấy tiêng đồng hồ trước, mẹ em còn bắt em
gọi điện thoại cho anh để nói cho rõ ràng... Nhưng chị Hoa lại nói anh đang
phải mổ... Nếu anh là em, anh sẽ làm gì? Trên đường đến bệnh viện em đã nói với
mình rằng, lấy danh nghĩa bạn bè, đồng nghiệp, bạn học cũ để nói cho rõ ràng
với anh, nhưng anh vẫn như vậy, em biết ...
mở miệng thế nào đây?".
Phòng bệnh đột nhiên chìm trong yên lặng.
Nhan Tiếu không cảm thấy như trút được gánh nặng vì được nói ra suy nghĩ của
mình, mà chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng đè nặng hơn. Một hồi lâu, Nhan Tiếu
mới nghe thấy có tiếng nói từ giường vọng lại, rất khẽ: "Không phải em đã
nói hết rồi đó sao? Em nói rất hay".
Ngay lập tức, phần mềm yếu nhât trong lòng Nhan Tiếu bị chạm tới, đau nhói:
"Em cảm thấy không hay tí nào".
"Anh cũng vậy!" Đôi môi Hạ Hà Tịch run rẩy. "Tiếu Tiếu, anh chỉ
nói mấy câu thôi. Thứ nhất, thực ra ngay từ đầu, anh không kỳ vọng gì nhiều vào
mối tình này. Thậm chí em còn không nhớ anh, nếu anh không nói, có lẽ em sẽ mãi
mãi không bao giờ nhớ ra anh chàng Kính Nhỏ nhút nhát ngày xưa. Từ lâu anh đã
biết chuyện tình cảm giữa em và Văn Dịch, anh biết là anh không thể sánh được
với tình cảm bao nhiêu năm của bọn em, nên thực sự em không cần phải áy náy vì
đã từ chối anh đâu. Thứ hai, bất luận chị Hoa nói với em chuyện gì, em cũng
không cần phải băn khoăn, anh không thảm hại như em tưởng tượng đâu, không cần
em phải thương hại. Thứ ba, Tiếu Tiếu, anh mong em không phải chịu bất cứ sức
ép nào, không biết em đã bao giờ nghe câu, thích là chuyện của riêng một
người?".
Nói xong, Hạ Hà Tịch thần người ra một lát, sau đó mới quay đầu với vẻ ngượng
nghịu, hắng giọng rồi nói tiếp: "Nếu anh không có cách nào biến việc thích
ai đó trở thành tình yêu, biến chuyện của một người thành gánh nặng cho cả hai
người thì mong em... đừng có thấy bất kỳ sức ép nào".
Đầu ngón tay Nhan Tiếu run rẩy. Lúc này đây, bảo không cảm động là giả dối,
Nhan Tiếu thực sự... cảm động muốn chết. Hạ Hà Tịch, tại sao người đầu tiên em
gặp không phải là anh? Nếu là anh, phải chăng em có thê thản nhiên đón nhận
tình cam này, đỡ phải đi đường vòng?
"Còn một việc nữa..." Thở phào một hơi, Nhan Tiếu đang định lên tiêng
thì thấy mồ hôi Hạ Hà Tịch vã ra như tắm. "Em có thể gọi bác sĩ hộ anh
được không, vết thương của anh hình như... bị vỡ rồi."
Nghe đến câu cuối cùng, Nhan Tiếu giật nảy mình: "Sao anh không nói
sớm?".
Hạ Hà Tịch ngoác mồm: "Nhìn nét mặt em từ chối tình cảm của người khác
thực sự rất đáng yêu... anh không muốn cắt ngang...".
Nhan Tiếu: {{{(>_
Hạ Hà Tịch, rốt cuộc là anh đang khen ngợi hay chế giễu?