Ba năm trước, trong ký
túc xá nam.
Một rưỡi đêm, Văn Dịch đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức,
cậu bạn nằm ở giường bên cạnh không biết đang tỉnh hay đang mơ, lẩm bẩm chửi
mấy câu rồi trở mình ngáy tiếp. Văn Dịch khoác thêm chiếc áo khoác, ra đến ban
công mới nghe điện thoại, đầu bên kia khá ồn ào, một hồi lâu Văn Dịch mới nghe
thấy tiếng một cô gái đang lảm nhảm: "A lô? Uống ly nữa đi…”
Câu chuyện đã được mở màn.
Lúc Văn Dịch đến quán bar, Nhan Tiếu đang ngồi trên sofa cười trừ. Nhân viên
phục vụ cũng bó tay, nói từ ngày làm ở đây đến nay, đã gặp rất nhiều kẻ say,
nhưng chưa bao giờ gặp cô nàng nào say rượu kỳ quặc như cô nàng này.
Người khác sau khi say rượu chửi bới có, đập phá có, còn Nhan Tiếu ngồi rất
ngoan ngoãn, chỉ cười. Từ bàn này cười sang bàn khác, không nói gì cũng không
có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người ta rồi cười, đuổi không
chịu đi. Trước lúc Văn Dịch đến, Nhan Tiếu đã cười
đuổi mất khách ở năm bàn rồi.
Nhân viên phục vụ không biết làm thế nào, bảo cô
vào phòng nghỉ, dỗ dành mãi Nhan Tiếu mới chịu
gọi điện cho Văn Dịch. Sau khi biết được sự tình, Văn
Dịch bực lắm, mấy tiếng trước hắn đã biết được
chuyện Nhan Tiếu thất tình qua lời kể của Ninh
Khiêm Nhã, lúc đầu định đợi Nhan Tiếu gọi điện thoại đến xin được
an ủi, kết quả đợi mỏi cả mắt, ngủ thiếp đi thì
nửa đêm nhận được điện thoại nói kẻ nọ đang say rượu.
Văn Dịch bực quá, mắt còn díp lại định quát một
trận thì nghe Nhan Tiếu nói: "Yêu nghiệt, mau kéo
tớ, hình như tớ cười không dừng lại được
nữa". Nói xong, người cô đổ rầm xuống đất. Nghe
thấy vậy, đang bực nhưng yêu nghiệt cũng phải phì
cười. Nhà ngươi cũng còn gọi là có lương tâm,
trước lúc xỉu còn gọi tên ta chứ không phải tên anh ta.
Lúc yêu nghiệt trèo tường ra khỏi ký túc xá nam, đã bị cô gác cổng phát
hiện đuổi theo khá xa, cho dù thế nào đêm nay cũng không quay về được nữa. Cộng
với việc bên này Nhan Tiếu say mèm, Văn Dịch đành phải đưa Tiếu Tiếu tới nhà
nghỉ.
Mặc dù bình thường yêu nghiệt cũng rất lông bông, nhìn rất lưu manh, nhưng việc
vào nhà nghỉ... lại là lần đầu tiên, giống như cô gái lần đầu tiên lên xe hoa.
Hắn khá ngượng ngùng, cộng với việc Nhan Tiếu say bất tỉnh nhân sự, hắn cứ có
cảm giác mình đang lợi dụng người khác, lúc đầu thì định sau khi đưa Nhan Tiếu
về phòng sẽ ra ngoài sảnh lớn đợi một đêm để thể hiện sự trong sạch của mình,
nhưng sau khi hai người vào phòng, đã xảy ra một số chuyện...
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho Nhan Tiếu, yêu nghiệt liền xin nhân viên phục vụ
nước trà đặc và thuốc giã rượu, nửa đút nửa đổ vào miệng Nhan Tiếu, cô nàng nôn
mấy lần, cuối cùng cũng đã tỉnh. Nhan Tiếu mở mắt nhìn thấy xung quanh rất lạ,
liền túm Văn Dịch đang ngồi bên cạnh, xoa trán hỏi: "Đây là đâu vậy?".
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền lườm một cái, xòe tay ra nghiến răng nói: “Trả
tiền đây!".
Nhan Tiếu vẫn nửa say nửa tỉnh, đang là lúc khó chịu nhất, thấy yêu nghiệt
thách thức cũng không còn sức phản bác, lại xoa trán nói với giọng yếu ớt:
"Trả tiền gì cơ? Sao tớ lại ở đây? Sao cậu lại đến đây?".
Yêu nghiệt "hứ" một tiếng, rất không hài lòng với câu nói cuối cùng
của Nhan Tiếu, cố tình nói với giọng lè nhè: "Dĩ nhiên là phải trả tiền
rồi! Xem xem, cậu nhiều tiền như vậy, thất tình rồi còn mò đến quán bar uống rượu,
vì cậu mà tớ bị bà gác cổng đuổi cho chạy té khói, mãi mới thoát được, vừa phải
bắt taxi vừa phải thuê phòng, tớ là sinh viên nghèo làm sao đọ với cậu được, số
tiền này cậu phải trả đó!".
Văn Dịch mồm năm miệng mười nói một lèo, Nhan Tiếu lại cúi đầu không nói gì
nữa. Lúc này yêu nghiệt mới sực nhớ, hình như vừa nãy nổi hứng lại nhắc đến hai
chữ "thất tình" thì phải. Ngừng một lát, yêu nghiệt lại trêu Nhan
Tiếu: "Này, có phải là lần đầu tiên cậu thất tình đâu, buồn làm gì".
"..." Tóc mai che hết trán Nhan Tiếu, khiến Văn Dịch không quan sát
được nét mặt của cô.
Văn Dịch ngồi xuống giường, rụt rè huých vào cánh tay đối phương rồi nói tiếp:
"Dưa chín ép không ngọt, tội gì phải thế chứ? Hơn nữa, cậu cũng không hẳn
là thất tình…”
Thất tình thì trước hết phải có tình mới thất được, bao nhiêu năm qua cậu đã
yêu ai đâu. Tiếu Tiếu, cậu hạnh phúc biết bao... đúng không?".
Chưa nói dứt lời, đột nhiên yêu nghiệt bị đối phương lấy gối đập tới tấp, hắn
vừa tránh vừa nghe Nhan Tiếu gào: "Cậu cút đi! Có ai khuyên nhủ người khác
như cậu không?".
"Tớ nói thật đó chứ!" Văn Dịch vừa cướp chiếc gối, đang định mắng
thêm mấy câu nữa, trợn mắt nhìn, lại thấy Tiếu Tiếu nước mắt giàn giụa. Bị phát
hiện là khóc nhè, Nhan Tiếu cũng không lau mặt nữa, để mặc cho nước mắt rơi lã
chã, khóc nức nở: "Cậu thì biết cái quái gì! Cậu là cái thá gì!! Cậu mà
xứng đáng là bạn tớ hả, ngoài việc xát muối vào vết thương của người khác, cậu
không biết gì hết!!".
Thấy vậy, Văn Dịch biết Tiếu Tiếu không phải đùa, hắn sững người một lát rồi
đưa tay ra lau nước mắt cho Nhan Tiếu: "Ờ thì tớ... muốn lảng sang chuyện
khác để cậu đừng nghĩ đến nữa mà, rõ ràng là cậu biết tớ đang đùa…”.
Nhan Tiếu phát mạnh vào tay yêu nghiệt, tiếp tục khóc: "Tớ đã sống hơn hai
mươi năm rồi, bạn bè xung quanh, người thì đang yêu, kẻ thì đã từng yêu, chỉ có
tớ, đừng nói là người yêu, từ nhỏ đến lớn chẳng có ai theo đuổi cả!! Tớ kém cỏi
như vậy sao? Hu hu... Con bé béo ngay phòng bên cạnh cũng yêu rồi, còn tớ thì
sao? Cho dù tớ cố gắng đến đâu, chủ động tỏ tình cũng vậy mà bị động yêu thầm
cũng thế có lần nào thành công đâu? Tớ vô duyên đến vậy sao, khó lọt được vào
mắt con trai đến vậy sao? Hu hu…”.
Thấy Nhan Tiếu khóc mắt đỏ hoe, tội nghiệp như chú thỏ con, Văn Dịch cũng không
kìm được sụt sịt, hắn rất muốn nói với cô rằng, thực ra sự thật không phải như
vậy, nhưng sợ nói ra lại bị đánh chết... Văn Dịch liếc Nhan Tiếu một cái, dĩ
nhiên là không phải Tiếu Tiếu không có ai thích, từ thằng Lý hàng xóm hồi nhỏ
đến Kính Nhỏ hồi cấp hai, rồi cả cậu lớp trưởng lớp xã hội hồi cấp ba. Mặc dù
Nhan Tiếu không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng nét đặc biệt của cô vẫn thu
hút được một vài người, nhưng lần nào yêu nghiệt cũng chọc ngoáy, để đối phương
nản chí rút lui.
Lần này, khi biết Nhan Tiếu thích anh Khiêm Nhã, yêu nghiệt lại giở ngón nghề
cũ, cố tình giả vờ rất thân mật với Tiếu Tiếu trước mặt anh ta, một điều
"Tiếu Tiếu", hai điều "Tiếu Tiếu", hắn không biết hắn nghĩ
thế nào, nói tóm lại là hắn không muốn Nhan Tiếu cách mình quá xa, không muốn
cô lại gần những anh chàng khác.
Nhưng anh Khiêm Nhã không phải là người theo đuổi Nhan Tiếu, càng không ngờ
nghệch như Nhan Tiếu. Trong cú điện thoại ban nãy, Ninh Khiêm Nhã đã chỉ thẳng
vào điểm yếu của Văn Dịch, nói: "Tiểu Dịch, anh đã từ chối Tiếu Tiếu rồi,
lúc này cô ấy yếu đuối nhất, nếu em tranh thủ cơ hội này chắc cô ây sẽ chấp
nhận em".
Yêu nghiệt vừa run rẩy vì Nhan Tiếu lại một lần nữa thât tình vừa cố chống chế:
"Anh Khiêm Nhã nói linh tinh gì vậy? Anh từ chối cậu ây cũng đáng đời, đũa
mốc đòi chòi mâm son, liên quan gì đến em?".
Đầu bên kia liền cười: "Được, không liên quan gì đến cậu thì hằng ngày cậu
bu quanh người ta như ruồi bu làm gì? Làm lỡ dở cuộc đời của người ta bao nhiêu
năm thì cũng phải nhìn ra được tình cảm của mình rồi chứ? Đừng nói anh không
nhắc nhở cậu, cái trò đó của cậu sẽ không còn có hiệu lực sau khi đi làm đâu,
đến lúc Tiếu Tiếu tốt nghiệp chạy theo người khác thì cậu cũng đừng có khóc
nhé!".
Nhớ lại lời dặn dò của anh Khiêm Nhã, tim yêu nghiệt đập mạnh hơn, hắn nắm chặt
tay lại, miệng lắp bắp: "Thực... thực ra Tiếu Tiếu ạ, tớ... haizz, tớ muốn
nói rằng cậu không hề kém cỏi, đó là do đám người đó không có mắt, không có
phúc, tớ đối với cậu...". Yêu nghiệt không dám ngoảnh đầu nhìn Nhan Tiếu,
chỉ xoa xoa mái tóc bù xù, lấy hết can đảm nói: "Lần nào nhìn thấy cậu ở
bên cạnh thằng con trai khác tớ lại cũng thấy bực mình, thấy ghét! Tớ chỉ muốn
bóp chết cậu cho xong, làm việc gì cũng không chuyên tâm được. Lúc đầu tớ còn
tưởng rằng do đã quen với việc có cậu ở bên cạnh, nhưng sau đó tớ phát hiện ra
rằng bất luận tớ ở đâu, xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tớ gọi điện để thông
báo chắc chắn là cậu, những lúc buồn chán tớ lại nhớ đến cậu, có việc gì muốn
tìm người để bàn bạc lại nhớ đến cậu, mời bạn bè ăn quà nhớ đến cậu, muốn mời
đồ ăn cũng nhớ đến cậu... Mọi thứ đều là cậu! Tớ cảm thấy, đằng nào không yêu
thì cũng bỏ không, hay là... bọn mình thử xem?".
Nói xong, Văn Dịch lấy hết can đảm ngoái đầu nhìn lại, hắn đã tưởng tượng ra
một ngàn một trăm linh một nét mặt của Nhan Tiếu, nhưng không thể nghĩ đến rằng
hắn vừa tỏ tình với một khuôn mặt... đang ngủ ngon lành.
Thấy vậy, Văn Dịch khóc dở mếu dở, hết vỗ đầu Nhan Tiếu rồi lại đâm nhẹ, lúc
này mới quan sát kỹ cô. Ờ, xét về tổng thế, lúc ngủ đẹp hơn lúc thức, ít nhất
là không gây ồn ào! Hàng mi dài thỉnh thoảng lại động đậy, đứng gần như thế này
thấy da cũng trắng trẻo, hồng hào, chắc là do uống rượu, đôi môi hơi cong lên,
đỏ mọng rất đáng yêu, rất muốn... cắn một cái!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Văn Dịch liền giật bắn mình, nhưng vẫn không kìm được
muốn lại gần, giống như bị ma ám muốn thơm một cái. Thơm đi, đằng nào cậu ta
cũng ngủ say như chết, không biết gì đâu. Không thơm, hình như là quân tử
hơn... Trong lúc yêu nghiệt đấu tranh tư tưởng, trán hai người gần như đã sát
vào nhau, đúng lúc này, con thỏ con đang ngủ say lại chớp chớp lông mi, ngơ
ngác mở mắt.
"Á..."
Yêu nghiệt hét lên bật ra xa cả trăm mét, đứng ở cuối giường nhìn Nhan Tiếu với
vẻ vô cùng hoảng hốt, còn Nhan Tiếu vẫn đang ở trong trạng thái ngơ ngác:
"Sao vậy?".
"Cậu... cậu…” Yêu nghiệt sờ lên trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,
ngạt thở đến nỗi gần như không thốt ra lời nữa. Cô nàng này lạ thật, đã ngủ say
như chết rồi mà còn có thể tỉnh lại ngay được, xác chết cũng không đáng sợ như
vậy.
Nhan Tiếu quay cái đầu nặng tựa ngàn cân: "Vừa nãy cậu định làm gì
vậy?".
"Không làm gì cả."
"Không đúng, hình như tớ nhớ là…”
"Cậu tỉnh rượu tớ sẽ về! Có việc gì thì gọi điện cho tớ!" Yêu nghiệt
luống cuống tính cách bỏ chạy, nói xong liền đi ra ngoài, lúc này lại nghe thấy
Nhan Tiếu "ờ" một tiếng, nhìn lên trần nhà nói: "Cậu muốn thơm
tớ".
Cậu muốn thơm tớ...
Cậu muốn thơm tớ...
Ngay lập tức, Văn Dịch
sững người đứng im không nhúc nhích, hắn cảm thấy sự anh minh cả đời mình bị
hủy hoại vì nụ hôn này, và điều thiệt thòi nhất là, mình lại không hôn được! Văn
Dịch không biết giải thích thế nào, tay nắm chặt thành nắm đấm tiến không được,
lùi cũng không xong. Cùng lúc đó, Nhan Tiếu đã đi chân không chậm rãi bước đến
trước mặt yêu nghiệt, kiễng chân lên ngửa cổ nhìn vào tên trúc mã cao hơn mình
rất nhiều, chu môi nói với giọng nũng nịu: "Tớ đã thề rằng, nụ hôn đầu đời
sẽ phải chủ động hôn người đàn ông mà tớ thích thì mới không bị người khác hôn,
giống như thế này này". Nói xong, Tiếu Tiếu liền kiễng chân cao hơn, ngẩng
đầu hôn nhẹ vào môi Văn Dịch. Ngay lập tức, Văn Dịch có cảm giác như có dòng
điện chạy qua, tim đập thình thịch nhưng không hiểu tại sao lại thế.
Đây không phải là nụ hôn đầu đời của Văn Dịch, nhưng tại sao... lại hồi hộp như
vậy? Và cùng lúc đó, Nhan Tiếu lại chép chép miệng, đưa ra lời tổng kết:
"Không ngon, đắng lắm". Nói xong lại ngờ nghệch quay đầu lại, định
leo lên giường, nhưng vừa quay người, cánh tay liền bị kéo lại.
Yêu nghiệt ôm chặt eo Nhan Tiếu, áp chặt đôi môi xuống, cuối cùng mới hơi buông
ra nói: "Tớ dạy cậu..." Giọng hắn dụ dỗ và trầm ấm.
Nhan Tiếu bị mê hoặc, mắt lờ đờ: "Dạy tớ cái gì?".
"Dạy cậu ăn thế nào để thấy môi ngọt…” Nói xong, đôi môi hắn lại ập xuống
một lần nữa, cùng lúc đó lưỡi đã khéo léo đưa vào miệng đối phương, lia đi lia
lại hướng dẫn cô nàng Nhan Tiếu vụng về cách thực hiện. Hai đứa càng hôn càng
say, cuối cùng cả hai ngã vật ra giường, lúc này Văn Dịch mới như người vừa
tỉnh mộng, đang định ngồi dậy thì bị Nhan Tiếu kéo xuống đè chặt.
"Không được đi!! Cậu đi rồi tớ còn mặt mũi nào nữa? Tớ không có sức hấp dẫn
như vậy sao?"
Yêu nghiệt hít một hơi thật sâu, không nên xốc nổi. Nhưng nếu bây giờ không đi,
hắn không biết mình sẽ kìm chế được bao lâu nữa. "Nhưng... á!" Chưa
nói dứt lời, yêu nghiệt liền cảm thấy cổ đau nhói, hóa ra con thỏ nổi cáu cũng
sẽ cắn người, Nhan Tiếu lại cắn xương đòn của hắn.
Văn Dịch bị chạm vào vùng nhạy cảm, không chịu được khẽ rên rỉ, mặt cũng đỏ
bừng. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền cười hê hê rất lưu manh: "Hóa ra cậu sợ
buồn...". Nói xong, cô lại phả hơi ấm vào vành tai yêu nghiệt.
Yêu nghiệt nghiến chặt hai hàm răng, túm chặt bàn tay kẻ nọ đang định cởi thắt
lưng, mắt đỏ lên gầm: "Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Cậu có biết…”
"Suỵt, yêu nghiệt!" Nghe thấy tên mình, tự nhiên bàn tay Văn Dịch lại
mất đi sức mạnh ngăn lại, không phải từ trước đến nay đều như vậy đó sao? Chỉ
mong khi Nhan Tiếu thất tình, cái tên mà cô nhớ đến đầu tiên là tên của hắn,
chỉ mong mỗi lần cô say rượu, trước khi xỉu, cái tên cuối cùng mà cô gọi là tên
của hắn, hiện giờ đều đã trọn vẹn rồi. Còn... đợi gì nữa?
Lúc Văn Dịch đưa vào, Nhan Tiếu thấy rất đau, khóc khóc, giơ chân đá yêu
nghiệt, miệng la lớn: "Đau!".
Thông thường, với tình huống này, muốn đạt một trăm điểm, nam chính đẹp trai,
dịu dàng nói thế nào? "Ngoan nào, sẽ hết đau thôi!", hay "Đừng
sợ, có anh đây mà", hay "Không sao, cố gắng một chút nhé!".
Nhưng mặt Văn Dịch cũng méo xệch, nói: "Tớ cũng đau!!".
Nhan Tiếu: -_-III Âm một trăm điểm. Văn Dịch, cậu muốn làm hết bài tập chắc là
rất khó.
Lúc yêu nghiệt ra vào trong cơ thể cô, thực ra Nhan Tiếu không có cảm giác gì
là thích thú, nhưng khi nhìn thấy một người nhấp nhô trên người mình, và người
này lại là Văn Dịch, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Lúc đó cô đã không kìm được, bật hỏi: "Yêu nghiệt, ngày mai cậu sẽ không
đi tố cáo tớ cưỡng hiếp cậu sau khi say rượu chứ?".
Văn Dịch vừa chuyên cần canh tác vừa nghiến răng nói: "Có! Dĩ nhiên là có
chứ! Cậu đáng ghét lắm!!".
Đột nhiên Nhan Tiếu có phần luống cuống: "Thế thì làm thế nào hả?".
"Lấy tớ thôi..."
"Suỵt, đừng nói nữa, tập trung vào đi."
"Không, như thế này cảm thấy đỡ đau hơn."
…
Sau này rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó, Văn
Dịch đều thấy hối hận. Không nên đợi đến lúc trời sáng, không nên ngoan ngoãn
nghe lời như vậy, đáng lẽ phải tranh thủ lúc Nhan Tiếu còn chưa hết say, kéo cô
đi đăng ký kết hôn. Như thế sẽ không phải suốt ngày bám theo cô như thời gian
qua, không cần một ngày nào đó phải nói với cô rằng: "Nhan Tiếu, em có còn
nhớ gã yêu nghiệt trong nhà nghỉ ba năm về trước nữa hay không?".
Chỉ có điều, Tiếu Tiếu, em có còn nhớ lời thề năm xưa, thề sẽ có trách nhiệm
với anh không?