Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 71: Chương 71: Lập tức đi ngay




Khi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo, Mạnh Nhụy quả nhiên ngã trên mặt đất.

Lưu Cẩm Trúc hoảng hồn, bà bước nhanh qua, ngồi xổm trên mặt đất, nâng đầu Mạnh Nhụy lên.

Sắc mặt Mạnh Nhụy còn phờ phạc hơn vừa rồi, ngay cả môi cũng không còn màu máu. Lưu Cẩm Trúc mau chóng vỗ hai má cô ta, thấy cô ta không phản ứng, bà lại dùng sức véo nhân trung của cô ta. Mí mắt Mạnh Nhụy động đậy, vẫn chưa mở mắt ra. Lưu Cẩm Trúc không dám trì trệ nữa, bà vội đỡ cô ta lên, đón một chiếc taxi đến bệnh viện gần nhất.

Tại phòng cấp cứu, y tá cầm lấy bảng xét nghiệm khẩn cấp của Mạnh Nhụy giao cho bác sĩ. Bác sĩ nhận lấy, đỡ gọng kính, nhìn Lưu Cẩm Trúc ngồi trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Bà là người thân của bệnh nhân sao?”

Lưu Cẩm Trúc ngẩn ra, do dự rồi trả lời: “Không phải.” Thấy bác sĩ lại cúi đầu nhìn bảng xét nghiệm, vẻ mặt hơi đăm chiêu, bà vội nói: “Tôi là bạn của ba con bé, nó làm sao vậy, có nghiêm trọng không?” Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Mạnh Nhụy, Lưu Cẩm Trúc có dự cảm không tốt.

“Cô ấy thiếu máu rất nghiêm trọng, chỉ nhìn vào bảng xét nghiệm mà nói, chắc chắn không phải thiếu máu vì dinh dưỡng, cô ấy từng có bệnh gì không?”

“Nó…hồi năm 12 tuổi từng mắc bệnh ung thư máu, nhưng đã ổn rồi, đã nhiều năm chưa từng tái phát…”

“Thảo nào huyết sắc tố thấp như vậy, bây giờ còn chưa thể xác định, bà hãy gọi người nhà cô ấy đến đây, chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ càng hơn.”

“Được…”

Lưu Cẩm Trúc ra khỏi phòng cấp cứu, bà lấy di động ra, nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, hơi do dự. Từ khi bà rời khỏi nhà họ Mạnh, đã không còn liên lạc với Mạnh Học Đông, mà ông ta cũng chưa bao giờ tìm bà, lâu như vậy, hai người nên kết thúc. Hiện tại muốn bà gọi điện qua, nên nói gì đây, Mạnh Học Đông có thể cho rằng tình huống hiện tại của Mạnh Nhụy có liên quan đến bà không. Do dự nhiều lần, Lưu Cẩm Trúc vẫn không gọi điện cho Mạnh Học Đông, mà đưa số cho y tá, nhờ cô ta báo cho Mạnh Học Đông.

Cẩn thận nhìn y tá gọi điện, sau đó tắt điện thoại, thông qua ống nói dường như có thể nghe được âm thanh lo lắng của Mạnh Học Đông, Lưu Cẩm Trúc cảm thấy căng thẳng, đáy mắt khẽ lướt qua vẻ ảm đạm. Quả nhiên đối với Mạnh Học Đông, chỉ có Mạnh Nhụy là quan trọng nhất, những cái khác không quan trọng. Cho dù Mạnh Học Đông có phải là người cha tốt hay không, chí ít ông ta cố hết sức muốn làm một người cha tốt. Thế nhưng bản thân bà, chưa bao giờ làm một người mẹ tốt. Nghĩ đến Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc chợt bừng tỉnh, lúc bà đuổi theo Mạnh Nhụy, tay Tiêu Quý còn chảy máu! Sao bà lại quên mất.

Chán nản lại phiền muộn, Lưu Cẩm Trúc chạy nhanh đến tiệm thuốc mua thuốc thoa chữa vết thương ngoài da, rồi cầm thuốc chạy về chỗ Mễ Tu.

Về đến nhà, Lưu Cẩm Trúc mở cửa ra, thấy Tiêu Quý và Mễ Tu ngồi trên sofa, đang xem tivi. Không giống như mọi khi, trong phòng khách ngoài tiếng tivi thì không có tiếng gì khác, bầu không khí hơi kỳ lạ.

Loại dự cảm không tốt khi ở bệnh viện càng mãnh liệt, Lưu Cẩm Trúc nhìn về phía Tiêu Quý, nhưng chỉ nhìn thấy một bên mặt cô, không thấy rõ ràng vẻ mặt của cô.

“Dì Cẩm Trúc về rồi.” Mễ Tu đứng lên, ôn hoà nói, nói xong còn liếc qua Tiêu Quý, trong lòng anh cũng lo lắng. Sau khi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy rời khỏi đây, Tiêu Quý không nói gì, tuy rằng trên mặt cũng không có vẻ đau thương gì, nhưng loại trầm mặc kiềm nén này, khiến cho người ta hoang mang không nói thành lời.

“Ừm.” Lưu Cẩm Trúc nhẹ giọng đáp, bà đi đến trước mặt Tiêu Quý, cầm thứ trong tay đưa qua: “Tiểu Quý, tay con không sao chứ? Mẹ mua thuốc cho…”

Tiêu Quý đột nhiên đứng lên, không thèm nhìn Lưu Cẩm Trúc, cô đi nhanh vào phòng ngủ của bà.

Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc nhìn nhau, mau chóng đuổi theo.

Khi bọn họ tới cửa phòng ngủ của Lưu Cẩm Trúc, hai người đều hoảng hồn.

Tiêu Quý lục lọi tất cả quần áo của Lưu Cẩm Trúc quăng ra ngoài, cô như phát điên nhét chúng lộn xộn vào trong va ly. Trên giường, trên mặt đất, thậm chí là trên bàn, khắp nơi đều là quần áo của Lưu Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc cảm thấy hai chân mềm nhũn, bà phải vịn cánh cửa mới có thể đứng vững. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Quý không nháy chút nào, bàn tay buông thỏng hơi run rẩy.

Sau khi giật mình, Mễ Tu vội bước nhanh qua, đoạt lấy va ly trong tay Tiêu Quý, anh đẩy nó sang một bên, nắm tay bị thương của Tiêu Quý, nói: “Tiểu Quý, em làm gì thế?” Băng gạc vừa bó đã thấm máu, Mễ Tu nắm chặt cổ tay cô, không cho cô lộn xộn nữa.

Tiêu Quý thở hổn hển, hai tay vẫn không ngừng giãy dụa, cô ngẩng đầu nhìn Mễ Tu, âm thanh sắc bén: “Bảo bà ấy đi! Bảo bà ấy đi!”

Nước mắt Lưu Cẩm Trúc đã rơi như mưa, bà che miệng, không dám khóc thành tiếng.

Mễ Tu nhíu chặt mày, anh chưa từng thấy Tiêu Quý như vậy, ánh mắt căm ghét một người lại hiện ra trên mặt cô. Nhưng mà anh không thể để Lưu Cẩm Trúc đi, nếu hiện tại bà bị Tiêu Quý đuổi đi, vậy về sau hai người họ không còn hy vọng hoà thuận.

Thừa dịp Mễ Tu không chú ý, Tiêu Quý giãy khỏi sự khống chế của anh, cô xách va ly bên chân, bước đến trước mặt Lưu Cẩm Trúc đang tựa vào cánh cửa. Cô đặt va ly thật mạnh trên mặt đất, trừng to mắt, hung hăng nhìn bà, kiên quyết nói: “Lập tức rời khỏi chỗ này!” Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy ra ngoài, trái tim Tiêu Quý giống như bị lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng, đau đến ngạt thở. Chẳng lẽ bà không thấy cô bị thương sao, chẳng lẽ trong lòng bà cô nhỏ nhặt không đáng kể sao? Vì sao, vì sao mỗi lần người bị bỏ lại đều là cô, những ngày sống chung, bà đối với cô rất tốt, chăm sóc quan tâm cô, chẳng lẽ đều là giả sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao…

Lúc cô dự định muốn tha thứ thì lại bỏ mặc cô…

“Tiểu Quý…” Lưu Cẩm Trúc thấp giọng hô lên, vươn tay muốn chạm vào Tiêu Quý.

“Đừng nói chuyện với tôi!” Tiêu Quý ngắt lời bà, tránh né sự tiếp xúc của bà, trong đôi mắt to không còn vẻ trong suốt như nước của mọi khi.

Mễ Tu nhìn Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc, một người trợn trừng mắt, một người đau thương tuyệt vọng. Thực ra anh có thể hiểu được hành động của Tiêu Quý, vừa rồi Lưu Cẩm Trúc đuổi theo Mạnh Nhụy ra ngoài, làm cô nhớ lại cảnh tượng bị Lưu Cẩm Trúc bỏ mặc hồi nhỏ, cô hận, cô oán, cô uất ức, những điều này anh đều biết. Thế nhưng anh không thể để Tiêu Quý đuổi Lưu Cẩm Trúc đi. Trong lòng Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc vẫn là một sự tồn tại của mâu thuẫn, cô oán hận Lưu Cẩm Trúc năm đó vứt bỏ mình, nhưng lại khát vọng có thể gần gũi với bà, cô mong mỏi sự ấm áp của gia đình, sự yêu mến từ cha mẹ. Từ những ngày sống chung có thể nhìn ra, trong lòng Tiêu Quý đã chấp nhận Lưu Cẩm Trúc, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận. Dù sao đó là người mẹ đã sinh ra cô nuôi dưỡng cô, cô có thể oán hận bao lâu chứ.

Mễ Tu vĩnh viễn không thể quên, hôm Lưu Cẩm Trúc vừa đến đây ở, buổi tối Tiêu Quý ngủ say trong lòng anh, cô đã nói mớ tiếng mẹ kia.

Vì thế, cho dù ra sao, Mễ Tu cũng không thể để Tiêu Quý đuổi Lưu Cẩm Trúc. Anh muốn cho cô một gia đình hoàn chỉnh, không muốn để cô lặng lẽ chảy nước mắt vào ban đêm nữa.

“Được rồi, Tiểu Quý, đừng càn quấy.” Mễ Tu ôm vai cô, muốn đưa cô ra ngoài.

Thế nhưng lúc này Tiêu Quý đã không nghe vô cái gì, bao gồm cả Mễ Tu mà cô yêu nhất, tín nhiệm nhất.

“Em không có càn quấy! Em chỉ muốn bà ấy đi thôi, lập tức đi ngay!” Tiêu Quý hất tay Mễ Tu ra, cô chỉ vào Lưu Cẩm Trúc, oán hận hô lên.

Mễ Tu không nói lời nào, trầm mặc của anh cũng là từ chối.

Trái tim Tiêu Quý tức thì lạnh giá, giờ phút này cô mong mỏi Mễ Tu có thể ủng hộ cô, anh nên hiểu cô nhất, biết rõ con người cô nhất, vì sao bây giờ anh vẫn đứng về phía Lưu Cẩm Trúc.

Tiêu Quý lắc đầu, lùi ra sau hai bước, cô nhìn Mễ Tu, nói lắp bắp: “Rốt cuộc anh có muốn để bà ấy đi không?”

Mễ Tu vẫn trầm mặc như cũ, anh nắm chặt quả đấm, trong lòng cũng đau đớn.

“Được…bà ấy không đi, em đi…” Tiêu Quý nhìn Mễ Tu một cái sau cùng, rồi cô xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.