Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 65: Chương 65: Nghỉ hè đến rồi




Mùa hè tháng bảy nóng bức, tuy rằng phải đối mặt với đủ loại thi cử, tiết tấu cuộc sống rất căng thẳng dồn dập, mỗi phút đều mệt chết, cũng may thời kỳ cực khổ đã qua, rốt cuộc chào đón mùa hè happy. Mà kỳ nghỉ năm nay đến hơn hai tháng trời, đối với Tiêu Quý mà nói, tuyệt đối không như thường. Bởi vì, cô và Mễ Tu nhà cô sống chung! Một chuyện khắp chốn mừng vui, phấn chấn lòng người biết bao.

Thi cử cũng tăng hiệu suất, mỗi ngày Tiêu Quý vui vẻ như một chú chim nhỏ bé, ngay cả đi đường cũng biến thành như bay, hai má lúm đồng tiền chưa từng rời khỏi khuôn mặt. Tuy rằng cô cũng muốn rụt rè một chút, kín đáo một chút, nhưng mà, đó là Mễ Tu nhà cô nha, sống chung đấy, chuyện mà ngày nhớ đêm mong cỡ nào.

Được rồi, hãy cho cô ngửa mặt lên trời rụt rè cười to ba tiếng đi!

Ha ha ha ha ha…

Nào ngờ, lúc này tiếng cười sung sướng của cô đã vô tình tổn thương tâm can bé bỏng của Hầu Tử nhà cô.

“Tớ nói này Tiểu Kê Kê, tớ biết cậu hưng phấn đến mức sắp tràn ra rồi, nhưng có thể đừng kích thích người đáng thương không được như ý chứ.” Hầu Tử xếp xong quần áo cần mang về nhà, kéo khoá lên, vẻ mặt bi ai nhìn Tiêu Quý, thật muốn đánh người mà. Kỳ nghỉ tốt đẹp cỡ nào, hơn hai tháng lận, cô vốn dự định xong xuôi, nếu không thể theo Tiểu Kê về nhà cùng dì Hoa Mai tiếp tục nghiên cứu thảo luận đời người, thì có thể theo Tiểu Mã Ca đi Mông Cổ, đi ngắm cảnh đời, uống sữa ngựa, hoặc là cùng Mị Mị về nhà, chăm sóc ba mẹ cô. Thế nhưng! Một cú điện thoại của ông già nhà cô giống như chậu nước lạnh âm hai mươi mấy độ đổ trên đầu cô, loại nước lạnh vẫn còn cục đá bên trong, không chỉ khiến cô rét lạnh, còn đập cô sắp chết. Về nhà học đàn dương cầm? Có lầm không đấy, để cho một con khỉ hoang dã đánh đàn dương cầm, huống hồ cô đã hai mươi, hiện tại mới học có phải là muộn rồi không, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu ông già nhà cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Haiz…” Hầu Tử lại thở dài, cô có thể tưởng tượng ra, hai tháng sắp tới, cô sẽ bi thương cỡ nào, muốn chết…biết bao.

Tiêu Quý chớp mắt, vốn muốn nói hai câu an ủi cô, nhưng nghĩ lại, coi như hết, thị trưởng đại nhân không thể trêu vào đâu không thể trêu vào.

Cùng nhau giúp Mị Mị xếp xong hành lý, sau đó cất kỹ giấy tờ tuỳ thân và thẻ ngân hàng, rồi hai người xách hành lý của cô xuống lầu. Ngày hôm qua Tiểu Mã Ca đã đi rồi, hôm nay Tiêu Quý và Hầu Tử tiễn Mị Mị tới nhà ga, sau đó Hầu Tử về nhà học đàn dương cầm, còn Tiêu Quý thì quay về nhà trọ của Mễ Tu, bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngọt ngào ngào.

Đi xuống lầu, bọn họ đi thẳng đến cổng trường, Mễ Tu đã mượn xe công ty, đưa các cô đến nhà ga.

Tới cổng, Hầu Tử tinh mắt thấy xe Mễ Tu, cô xách hành lý đi qua, đứng ở cửa xe chào hỏi Mễ Tu.

Ai ngờ vừa mới giơ lên móng vuốt khỉ, Hầu Tử liền ngượng ngùng buông xuống, cô bĩu môi, hừ một tiếng trong lòng.

Du Phong ngồi ở ghế lái phụ coi như không thấy, anh ta mở cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Mị Mị, cầm va ly hành lý, không nói gì thêm rồi xoay người đi đặt hành lý vào trong cốp xe.

Tiêu Quý trợn tròn mắt, anh ta muốn làm gì đây.

Mị Mị cũng ngơ ngác, vừa rồi Du Phong đột nhiên tới gần, trái tim cô lại đập mạnh mấy cái, hai má bất giác đỏ lên, cô mau chóng cúi đầu, nhìn mũi chân của mình. Anh ta muốn làm gì, không phải đã chia tay từ lâu rồi sao.

Tiêu Quý túm lấy Mị Mị, ý bảo cô hãy đi trước, Mị Mị khẽ gật đầu, vẫn cúi đầu như cũ, giờ phút này cô có chút bối rối khó hiểu.

Lên xe, các cô ngồi dàn hàng ở ghế sau, mà Tiêu Quý thì nhìn chằm chằm Mễ Tu nhà cô, dùng ánh mắt hỏi, cái người bên cạnh anh sao lại đến đây?

Mễ Tu đương nhiên thấy được đôi mắt to tròn bất mãn của Tiêu Quý từ kính chiếu hậu, anh khẽ cười, dĩ nhiên anh biết cô muốn hỏi gì. Hôm nay lúc ra ngoài, Du Phong đột nhiên nói muốn đi cùng, lại còn xách theo hành lý, lúc ấy Mễ Tu hơi kinh ngạc, bởi vì trước đó Du Phong từng nói nghỉ hè không định về nhà, nhưng anh nhớ lại lời nói đêm đó của Du Phong, xem ra anh ta định theo đuổi Mị Mị một lần nữa, không có gì để nói, anh và Du Phong cùng nhau qua đây. Câu hỏi của Tiêu Quý lúc này, thực ra cũng là suy nghĩ trong lòng Mị Mị, vẫn nên để Du Phong trả lời thì tốt hơn.

Thấy Mễ Tu không có ý muốn trả lời mình, Tiêu Quý chu môi, vừa muốn nói thì nghe Du Phong cất tiếng.

“Hôm nay tôi cũng trở về, cùng một chuyến xe với Miểu Miểu, dọc đường cũng có thêm người chăm sóc.” Anh ta và Mị Mị ở cùng một thành phố, tuy rằng không cùng thị trấn, nhưng khoảng cách không xa mấy, đi về coi như tiện đường.

Tiêu Quý và Hầu Tử nhìn về phía Mị Mị, đây là tình huống gì thế!

Mị Mị cúi đầu, nắm chặt dây lưng của ba lô, vẫn không nói gì. Cô căn bản không biết nên nói gì, mấy ngày nay sống thờ ơ, cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên anh ta, nhưng vừa rồi anh ta đến gần xách hành lý của cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào nhau, lại khiến cô tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô muốn nói với mình điều đó chẳng đại diện cho cái gì, nhưng giờ phút này nhịp tim hỗn loạn, khiến cô không thể lừa mình dối người.

Tiêu Quý và Hầu Tử trông thấy vẻ mặt của Mị Mị, hai người cũng không nói thêm gì nữa, loại chuyện này vẫn là cô tự giải quyết thôi, vả lại trên đường có Du Phong, các cô cũng yên tâm một chút, về chuyện tình cảm, các cô cũng không thể kiểm soát.

Dọc đường đi bầu không khí yên lặng, tới nhà ga, Mị Mị và Du Phong lên xe lửa, hai người không trao đổi gì cả. Xem ra mặc dù Du Phong muốn theo đuổi Mị Mị lần nữa, chắc là công trình cực kỳ to lớn đây.

Đưa Hầu Tử về nhà, Tiêu Quý lấy lý do sợ hãi sự uy phong lẫm liệt của thị trưởng đại nhân mà từ chối lời mời nhiệt tình của Hầu Tử. Cô cùng Mễ Tu đi ngay, ném Hầu Tử tại cửa nhà thị trưởng đại nhân.

Trở về nhà trọ của Mễ Tu, Tiêu Quý cất quần áo mình mang đến vào trong phòng ngủ trước, xếp từng bộ gọn gàng ngay ngắn, đặt song song với quần áo của Mễ Tu. Tiêu Quý nhìn đồ ngủ của mình đặt cạnh đồ lót của anh, cô cụp mắt cười một cái, một tia ngượng ngùng lướt qua ánh mắt. Tuy rằng cô và Mễ Tu nhà cô đã sớm làm chuyện thân mật nhất, nhưng mà chính thức sống chung một nhà chỉ thuộc về hai người bọn họ vẫn là lần đầu tiên, trước kia cô ngủ qua đêm trong nhà Mễ Tu, còn có dì Mai và bố Mễ Tu, cho dù sau này ở lại đây cũng có Du Phong và Đường Tam Thận, mà hiện tại, thật sự chỉ có cô và Mễ Tu. Bây giờ ngẫm lại, ngoại trừ hưng phấn lúc đầu, càng nhiều hơn là sự chờ đợi và bồn chồn đối với hai tháng tới, cô hơi lo sợ mình làm không tốt.

Thở mạnh một hơi, Tiêu Quý tự động viên mình, cô sẽ làm một người vợ tốt đảm đang chu đáo của Mễ Tu nhà cô!

Đóng cửa tủ quần áo, cất hành lý xong, Tiêu Quý ra khỏi phòng ngủ, nghe được tiếng nước chảy. Cô ló đầu nhìn qua, tiếng nước chảy là từ phòng bếp truyền đến, Tiêu Quý chầm chậm đi qua, dựa trên cánh cửa, ngắm Mễ Tu nhà cô rửa đồ ăn. Mọi người đều nói đàn ông biết kiếm tiền là đẹp trai nhất, kỳ thật đàn ông biết nấu ăn cũng là đẹp trai nhất đấy, đặc biệt là nấu cho người phụ nữ của mình, thật sự là đẹp trai đến mức người người oán trách.

“Đừng chỉ lo nhìn, qua đây giúp anh đi, anh đã nấu cơm rồi, đồ ăn lát nữa em xào, anh phụ trách giúp em rửa sạch.” Mễ Tu tiếp tục rửa đồ ăn, anh quay đầu nhìn Tiêu Quý một cái, cười dịu dàng.

Tiêu Quý híp mắt lại, lộ ra má lúm đồng tiền, cô ừ một tiếng, mau chạy qua lấy đồ ăn Mễ Tu đã rửa xong mà xắt từng cái một. Đang khi xắt, một đôi tay chợt quấn lên vòng eo, Tiêu Quý cụp mắt, thấy Mễ Tu đeo tạp dề trên eo cô.

“Đừng làm dơ quần áo.” Đeo tạp dề xong, Mễ Tu còn xoa nhẹ hai gò má hồng hào của Tiêu Quý, rồi xếp đồ ăn cô đã xắt xong vào đĩa, sau đó tiếp tục rửa đồ ăn.

Tiêu Quý nhìn Mễ Tu ung dung lại nhã nhặn, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. Đã bao nhiêu lần, cô mơ thấy cảnh tượng này trong mộng, Mễ Tu rửa đồ ăn cô nấu cơm, lúc ăn cơm thì gắp món ăn mà đối phương thích cho nhau, nói đến những chuyện thú vị xảy ra ban ngày, vừa ăn vừa cười, thậm chí không cẩn thận phun đồ ăn ra, đối phương có lẽ sẽ cười, nhưng lúc cười cũng sẽ vươn tay lau miệng cho bạn. Ăn xong, có thể cùng nhau rửa chén, Mễ Tu dọn dẹp chén bát trên bàn, cô đi rửa, Mễ Tu đến phòng khách xem tivi, cô vừa rửa chén vừa nghe tiếng dự báo thời tiết truyền đến từ tivi, sau đó cô nói với Mễ Tu nhà cô, ngày mai chuyển lạnh, anh nhớ phải mặc thêm quần áo.

Tiêu Quý khụt khịt mũi, tiếp tục thái rau, nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật, cô nên vui chứ, nhưng còn chưa xắt tới củ hành tây mà, sao mắt lại cay rồi.

Sau năm mười ba tuổi, Tiêu Quý và bà nội sống cùng nhau, bởi vì bà nội lớn tuổi, rất nhiều lúc đều lực bất tòng tâm, vì thế Tiêu Quý đã bắt đầu học nấu ăn từ sớm, cho đến giờ cô biết làm rất nhiều món, tuy rằng không phải rất tuyệt vời, nhưng đều có đủ màu sắc hương vị. Hôm nay là ngày đầu tiên cô sống chung với Mễ Tu nhà cô, vì thế nấu rất nhiều món ăn, gần như là tất cả các món cô Mễ Tu thích ăn.

Bưng thức ăn lên bàn, xếp đũa xong, hai người ngồi đối diện tại bàn ăn, nhìn thành quả lao động của mình, tấm tắc khen ngợi.

Thật sự rất đảm đang!

“Em muốn uống rượu không?” Mễ Tu hỏi, tuy rằng anh không thích uống rượu, nhưng hôm nay ý nghĩa đặc biệt, có thể uống chút rượu, huống hồ tửu lượng của Tiêu Quý vẫn không tồi.

“Có thể chứ? Được ạ!” Người nào đó tửu lượng không tồi lập tức hùa theo.

Mễ Tu sờ đầu cô, cười yêu chiều, đi đến tủ kính lấy một chai rượu đỏ, đây là đồ quý của Du Phong, coi như là chúc mừng anh ta có thể sớm theo đuổi Mị Mị thành công.

Rót rượu đỏ ra, Tiêu Quý vội vã cầm ly của mình, đưa tới mũi ngửi ngửi, lắc đầu say sưa, nhấp một ngụm nhỏ.

Mễ Tu bật cười, xem ra Tiểu Quý nhà anh là một con sâu rượu. Mễ Tu cầm ly qua, cụng vào ly Tiêu Quý, anh cười nhẹ nói: “Chúc chúng ta…sống chung vui vẻ.”

“Hì hì, vui vẻ vui vẻ!” Tiêu Quý cười tủm tỉm, một hơi uống cạn ly.

Vui sướng thoả thích.

Mễ Tu nhìn con sâu rượu Tiêu Quý, anh cười lắc đầu, nói: “Đừng chỉ uống rượu, ăn chút thức ăn đi, hôm nay nấu nhiều như vậy, kỳ thật hai người chúng ta căn bản không ăn hết.”

“Người ta hưng phấn thôi mà, hôm nay là ngày đặc biệt, đáng để chúc mừng!” Tiêu Quý chu môi, nói.

“Có gì khác nào?” Mễ Tu biết rồi còn hỏi.

“Hôm nay chính là ngày đầu tiên em và anh chung sống tốt đẹp, đáng để kỷ niệm biết bao!” Tiêu Quý uống rượu, đã quên chuyện này phải rụt rè.

Đôi mắt Mễ Tu sẫm lại, trong lòng ngứa ngáy, ý cười nơi khoé môi cũng trở nên bí hiểm.

Tiêu Quý dường như không phát hiện ra sự bất thường của Mễ Tu, cô lại uống cạn một ly, tấm tắc miệng: “Em muốn uống hết chai rượu này, buổi tối đi ngủ anh đừng ghét bỏ người ta đầy mùi rượu nha, nếu không…”

Dưới sự thúc đẩy của cồn, trong lòng Mễ Tu vốn ngứa ngáy khó nhịn, bởi vì hai chữ đi ngủ mà Tiêu Quý vô tình thốt ra, trong nháy mắt anh nhiệt huyết sôi trào, vọt qua ôm lấy Tiêu Quý, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô đang lải nhải, rồi anh bồng cô đi về phía phòng ngủ.

Một đêm kiều diễm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.