Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 73: Chương 73: Sụp đổ bật khóc




Lúc Tiêu Quý, Hầu Tử, Mị Mị còn có Đường Tam Thận chạy tới bệnh viện, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Khắp nơi đều là người bị thương, trong hành lang đặt đầy giường bệnh, có người ngồi trên ghế tiêm thuốc, có người trực tiếp đứng để y tá băng bó vết thương, có người bị băng bó đầu tựa trên tường suýt nữa không đứng vững. Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật không ngừng chớp tắt, lúc này màu đỏ kia giống như răng nanh của ma quỷ, nó đang nhe nanh múa vuốt khiến người ta rét run.

Bọn Tiêu Quý hít một hơi lạnh, họ đứng tại chỗ, không biết làm sao. Khi biết cầu XX sập xuống, Tiêu Quý và Mị Mị bắt đầu gọi điện thoại trước, nhưng không gọi được cho Mễ Tu và Du Phong, đều là tạm thời không thể nối máy. Tiêu Quý luống cuống, vốn sau khi nghe được tin tức kia, cô sợ hãi Mễ Tu còn ở trên cầu, nhưng trong lòng vẫn có hy vọng, nói không chừng bây giờ Mễ Tu nhà cô còn chưa đi, hoặc là đã ở sân bay, nhưng không gọi điện thoại được, cô không tìm thấy người, trong lòng nhịn không được mà suy nghĩ lung tung. May mà Hầu Tử còn chút lý trí, cô lập tức gọi điện cho Đường Tam Thận, bảo anh ta thử liên lạc Doãn Cách Hi, xem có thể liên hệ được không.

Kết quả cũng giống nhau, không gọi được.

Tiêu Quý hoàn toàn hoang mang, sáu hồn bảy phách đều không biết bay đi đâu, cô ngơ ngác ngây ngốc nhìn Hầu Tử gọi điện thoại cho thị trưởng đại nhân, sau đó cứng đờ bị Hầu Tử kéo đi bệnh viện. Theo lời thị trưởng đại nhân, người bị thương bởi cầu XX sập đều đưa đến bệnh viện cách sân bay gần nhất.

Thế nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, bệnh viện lớn như vậy, khắp nơi đều là người bị thương, bọn họ căn bản không tìm thấy Mễ Tu. Ánh mắt trống rỗng ngước lên nhìn đèn đỏ không ngừng chớp tắt, trái tim Tiêu Quý đã đau nhói đến mức không còn tri giác. Nếu Mễ Tu nhà cô ở bên trong, cô nên làm sao bây giờ? Nếu Mễ Tu nhà cô không ở trong đó…thế thì cô nên làm gì…

Trong hành lang xuất hiện một đám phóng viên, mở máy quay, nhắm ngay những người bị thương.

“Sáng hôm nay mười giờ mười bốn phút, cầu XX gần sân bay nhất xảy ra đổ sập, theo những người chứng kiến tại hiện trường, tình hình lúc đó rất đột ngột, trên cầu đều là xe cộ qua lại, ầm một tiếng, xe cộ bay như tên bắn…”

Tiêu Quý đã không còn nghe phóng viên nói gì nữa, lỗ tai cô vang lên vù vù, đầu óc trống rỗng, ngay cả đèn đỏ chớp tắt cũng mất màu sắc.

Hầu Tử đỏ mắt nhìn Tiêu Quý, khuôn mặt Mị Mị lại trắng bệch, hai chân đã sớm mềm nhũn.

Đường Tam Thận tuy rằng thấp thỏm hoang mang, nhưng hiện tại anh ra không thể rối loạn nữa. Nhìn xung quanh một vòng, anh ta đi nhanh mấy bước, kéo lại một y tá đang băng bó cho bệnh nhân, vội vàng hỏi: “Bạn của chúng tôi lúc ấy đã ở trên cầu, hiện tại liên lạc không được, xin hỏi ngoài chỗ này ra, còn có chỗ nào tìm người tại hiện trường không?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm, cậu đến bên kia hỏi cô y tá cầm hồ sơ, cô ấy phụ trách việc thống kê.”

Đường Tam Thận quên nói lời cảm ơn mà vội chạy qua, trái tim đập thình thịch. Anh ta đứng trước mặt y tá kia, nuốt nước miếng, hỏi: “Xin hỏi, có ai tên là Mễ Tu hoặc là Du Phong không?” Nói xong anh ta nắm chặt quả đấm.

“Chờ chút, tôi tìm xem.” Y tá nói xong, bắt đầu lật xem hồ sơ đăng ký, ngay sau đó liền nói: “Không có hai người đó.”

Mấy người đi theo phía sau Đường Tam Thận tức thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng y tá lại nói: “Người đang cấp cứu bên trong còn chưa đăng ký thân phận, không biết có phải là người các vị muốn tìm không. Nam giới, khoảng chừng hai mươi tuổi, chắc là sinh viên đại học.”

Tiêu Quý xoay người, nhìn về đèn đỏ vẫn còn chớp tắt, cô mở to mắt, lẳng lặng đi đến góc tường, từ từ ngồi xuống. Cô không tìm thấy Mễ Tu nhà cô, hai giờ trước bọn họ còn nói chuyện với nhau, anh nói cho cô một gia đình, anh sẽ kiếm rất nhiều tiền, nuôi cô, chăm sóc cô, nhưng bây giờ cô lại không tìm thấy anh. Vì sao cô cãi nhau với anh, vì sao không để ý đến anh, cô biết sai rồi, đừng trừng phạt cô như thế… Sau này cô nhất định nghe lời, không bao giờ cáu kỉnh nữa, cô sẽ ngoan ngoãn, cô sẽ tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, cô không cãi vã với Mạnh Nhụy nữa, tất cả mọi việc cô đều nghe theo Mễ Tu, để anh trở về được không…sờ đầu cô, nói với cô một câu, đồ ngốc, không có việc gì đâu…

Cô chỉ có Mễ Tu nhà cô…chỉ có anh thôi…

Hầu Tử và Tam Thận đều khống chế bản thân, đè nén không cho nước mắt chảy xuống. Bộ dạng hiện tại của Tiêu Quý tựa như con rối gỗ không có linh hồn, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống không đứng dậy được… Mà Mị Mị, vẻ mặt chết lặng, cô tựa vào góc tường, cúi đầu trầm mặc.

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể cầu khẩn ông trời, hy vọng Mễ Tu và Du Phong không có chuyện.

Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc tắt đi, cửa mở, vài y tá đẩy giường bệnh ra, mà người nằm bên trên, toàn thân được che đậy một lớp vải trắng.

Bác sĩ không ngừng nghỉ, tiếp tục cấp cứu bệnh nhân khác, đèn đỏ của phòng giải phẫu lại chớp tắt, nhưng người phủ tấm vải kia, không còn chút âm thanh.

Người kia nằm trên giường đã bị đẩy qua ven tường, không ai chú ý tới. Hầu Tử và Tam Thận ngơ ngác đi qua, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tiêu Quý nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt nhìn một cái, rồi lại lặng lẽ cụp mắt xuống. Năm sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Tu, cô dường như ỷ lại vào anh, cô giơ lên cây kẹo que đã ăn một nửa, đưa tới bên miệng người ta, còn phá hỏng thành cát anh vất vả đắp xong, ha ha. Bốn năm sau đó, cô và Mễ Tu cơ hồ như hình với bóng, cùng đi học, cùng tan trường, cùng nhau làm bài tập, khi đó cô đã nghĩ rằng, Mễ Tu thật đẹp trai, tương lai cô nhất định phải tìm một ông xã đẹp trai như vậy. Vì thế, khi những người lớn nói đùa, khi trưởng thành muốn cô làm vợ Mễ Tu, Tiêu Quý không chút do dự mà đồng ý. Làm bà xã của Mễ Tu đó, chẳng phải là có thể mỗi ngày, luôn luôn nhìn thấy anh, hơn nữa không cần chia sẻ với bất cứ ai, thật tốt! Sau đó nữa, cô rời đi, theo bố mẹ chuyển nhà, khi ấy cô trịnh trọng chạy đến nhà Mễ Tu, nửa tuyên thệ nửa uy hiếp nói với anh, nhớ phải chờ tớ, sau khi lớn lên đến nhà tớ cầu hôn, cô còn mặt dạn mày dày hôn anh một cái. Nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Mễ Tu, Tiêu Quý dù trong mộng cũng sẽ cười tỉnh.

Sau này ở bên nhau, tuy rằng lúc bắt đầu bọn họ hoàn toàn không giống người yêu, nhưng Mễ Tu vẫn đối tốt với cô, vô cùng tốt. Cùng nhau gắn bó làm bạn, cùng nhau trải qua ngày tháng hồn nhiên ngây ngô, cho đến năm lớp 11, bọn họ lần đầu tiên hôn môi. Rồi đến sau này, lần đầu tiên làm tình, phảng phất như ngày hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt.

Mễ Tu nhà cô từng nói, em chỉ cần vì anh cố gắng một lần, những năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng. Đúng vậy, anh đã từng nói thế, anh còn chưa cho cô một gia đình, anh sẽ không nỡ rời khỏi. Mễ Tu nhà cô yêu cô như vậy, chiều cô như thế, anh làm sao nhẫn tâm nhìn cô đau lòng buồn khổ chứ.

Sẽ không đâu, nhất định sẽ không…

“Tiểu Quý, đi xem thử, có phải hay không…” Hầu Tử không nói được nữa, cô che miệng, nước mắt rốt cuộc chảy xuống.

Tam Thận và Mị Mị đều không thể đè nén cảm xúc của mình, hai người vịn bức tường, bờ vai không ngừng co rúm.

“Tớ không đi, đó không phải là A Tu nhà tớ.” Tiêu Quý không ngẩng đầu, cô nhẹ nhàng nói, âm thanh không chút sức lực.

Hầu Tử ôm Mị Mị, nghẹn ngào khóc lóc.

Đường Tam Thận lau nước mắt, hít mũi, rồi xoay người, anh ta đi qua góc tường vắng lặng kia.

Bước này nặng nề hơn bước kia, cho đến khi đôi mắt trông thấy tấm vải màu trắng kia, hai chân anh ta rốt cuộc bất động.

Anh ta vươn tay, từ từ đưa qua, trong lòng cầu nguyện.

Điện thoại lại đột ngột vang lên, trong thời khắc yên tĩnh này, mê đắm như vậy.

Đường Tam Thận sợ tới mức thu tay về, anh ta thở hổn hển, vội lấy di động, khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, toàn thân anh ta hơi run lên.

Ngón tay nhấn nút trò chuyện cũng run rẩy.

“Alo…mẹ nó cậu ở đâu!”

Tiêu Quý liếc anh ta một cái, rồi cúi đầu tiếp, nhớ lại mấy năm nay của bọn họ.

Rất nhanh, một hồi dồn dập vang lên trong hành lang, tiếng bước chân quen thuộc.

Mễ Tu và Du Phong nhanh chân chạy tới, vượt qua đám người chen chúc mà đi về phía bọn Tam Thận.

Đường Tam Thận đánh một quyền vào vai Mễ Tu, không đợi Mễ Tu nói gì, anh ta gục đầu trên người anh, chảy xuống nước mắt nam nhi.

Mễ Tu vỗ lưng Tam Thận, rồi đẩy anh ta sang phía Du Phong, sau đó anh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn ngồi xổm ở góc tường, Mễ Tu đau lòng không thôi.

Tam Thận dựa vào Du Phong, tiếp tục chảy nước mắt nam nhi.

Du Phong đẩy anh ta ra, lập tức đến phía trước Mị Mị.

Tam Thận và Hầu Tử ôm đầu khóc lóc.

Mễ Tu ngồi xổm trước mặt Tiêu Quý, anh cụp mắt nhìn cô, trái tim dường như ngừng đập.

Tiêu Quý ngẩng đầu, động tác không thay đổi, cô vẫn mở to đôi mắt mà nhìn Mễ Tu.

Mễ Tu cảm thấy đau nhói, cổ họng giống như bị dao đâm. Thật lâu sau anh mới cất tiếng: “Em đứng lên được không?”

Tiêu Quý đờ đẫn lắc đầu, vẫn không có biểu cảm gì.

Mễ Tu nắm chặt quả đấm, anh vươn tay ôm lấy cô, không nói câu nào với người khác, bước chân anh nhẹ nhàng vững vàng rời khỏi bệnh viện.

Trên đường không nói gì, cho đến khi trở về nhà trọ của Mễ Tu, Tiêu Quý vẫn im lặng.

Lưu Cẩm Trúc thấy Tiêu Quý như thế bà không khỏi hoảng sợ. Lúc này Tiêu Quý không có linh hồn, không có cảm xúc, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mở thật to, bên trong trống rỗng, tầm mắt như không có tiêu cự. Toàn thân cô cứng ngắc, mặc cho Mễ Tu ôm cô vào phòng, ngồi trên giường rồi anh ôm cô vào lòng.

Lưu Cẩm Trúc vẫn lo lắng, bà theo vào, bất an hỏi Mễ Tu: “Tiểu Quý sao thế?” Bộ dạng lại thế này, không có chút sức sống.

Mễ Tu vuốt mái tóc rối bời của Tiêu Quý, anh ngồi xổm trước mặt cô, nắm chặt hai tay cô, đôi mắt đen láy dịu dàng, lại không giấu được nỗi đau trong đó.

“Tiểu Quý, anh ở đây, anh không sao, không có việc gì đâu, đồ ngốc.”

Đôi mắt Tiêu Quý dường như dần dần có tiêu cự, cô nhìn người trước mặt, tầm mắt từ từ rõ ràng.

Sau đó, cô oà một tiếng khóc lớn.

Giống như một đứa con nít, nước mắt nước mũi chảy ra, cô vừa khóc vừa thút thít, nói đứt quãng: “Em…em sau này…không bao giờ…cãi nhau với anh…nữa… Em nhất định nghe…nghe lời, ngoan ngoãn… Em sẽ rất ngoan… Anh…anh đừng bỏ…bỏ lại em…đừng bỏ lại em…”

Từ khi biết cầu sập cho đến hiện giờ Mễ Tu tốt lành xuất hiện trước mặt cô, Tiêu Quý đều dốc sức nhẫn nại, nói với chính mình Mễ Tu không có việc gì. Nhưng hiện tại, Mễ Tu nắm hai tay cô, cô cảm nhận được độ ấm của anh, cuối cùng không thể kiềm nén bản thân, cô chỉ muốn khóc, khóc lớn tiếng, khóc ra tất cả sợ hãi trong lòng.

Mễ Tu nhà cô vẫn ở đây, khoẻ mạnh, tốt lành…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.