Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 3: Chương 3: Dây dưa, cơn ác mộng . . .




Xã hội hiện đại, tài nguyên thiếu hụt nghiêm trọng, nếu như dưới tình huống này, có người nào đó không dùng tài nguyên —— vậy đơn giản chính là lừa bịp trong lừa bịp. Mặc dù không học kinh tế, nhưng Tiểu Huệ vẫn có thể xem toàn cục xã hội, vì vậy cô liền định đem phòng vốn cho bọn Đồng Tiếu Tiếu thuê đem đi cho thuê.

Quả Táo Quân ngồi ở chỗ cách Tiểu Huệ một đoạn lớn, chê cười nhìn cô đang bận viết quảng cáo cho thuê phòng: "Tôi nói nè Tiểu Huệ, cậu không sợ lại tìm tới một cặp cực phẩm giống như Đồng Tiếu Tiếu và Tôn Ứng Hạo sao? Lại nói, nhà này hai chúng ta ở không phải càng rộng rãi hơn sao?"

Tiểu Huệ cười rực rỡ: "Nếu cậu nguyện ý gánh vác gấp hai lần tiền thuê phòng, vậy tôi sẽ không tìm."

Trong nháy mắt, Quả Táo Quân không nói, ở khu vực vàng thuê một phòng ốc quả thực là giá trên trời, may mà Tiểu Huệ nhân từ, tiền thuê phòng của cô rẻ hơn không ít so với bên ngoài. Chỉ là nói tới chỗ này, Quả Táo Quân có lời: "Đúng rồi, Tiểu Huệ, tôi vẫn không hiểu, cậu tuổi còn trẻ như vậy tại sao có thể có một tòa phòng ốc?"

Tiểu Huệ ngừng bút một chút: "Ba tôi cho, nguồn gốc chi tiêu của tôi đó."

Quả Táo Quân hiển nhiên cũng cảm thấy không khí không đúng lắm, vì vậy cậu thông minh không nói. Đồng thời giúp một tay bằng cách liên lạc với bạn bè mình biết, hỏi bọn họ có muốn thuê phòng hay không.

Kết quả bận việc một lát, vẫn lại là Tiểu Huệ bạn bè của bạn bè của bạn bè. . . . . . Dù sao, thông qua một mối quan hệ cực kỳ quanh co, liên lạc với một Hải Quy Nữ, nghe nói cô ấy không thèm để ý giá tiền phòng ốc, chỉ hi vọng có thể ở một khu vực tốt một chút.

Dĩ nhiên Tiểu Huệ tiếp nhận người này trước, còn xuyên qua N người bạn hỏi nhân phẩm của người kia như thế nào, sau khi lấy được đáp án xác nhận lúc này mới hơi yên tâm một chút, nhưng mà cuối cùng có thể hòa hợp hay không, còn phải chờ lúc gặp mặt mới biết.

Quả Táo Quân vừa nghe là Hải Quy Nữ, mặt nhất thời thúi: "Hải Quy Nữ quá phóng túng không? Ngộ nhỡ cô ấy xem trọng tôi...tôi thật đúng là không chịu nổi."

Tiểu Huệ cười càng vui vẻ hơn: "Người ta theo đuổi cậu? Thôi đi, cô ấy vừa về nước liền đưa công ty ra thị trường. Muốn quyết đoán có quyết đoán, muốn gương mặt chắc cũng là không kém, tại sao người ta phải theo đuổi cậu nhỉ."

Quả Táo Quân nhún vai: "Chuyện tình cảm, ai biết trước. Có người quen biết mấy chục năm đều không nhất định là có cảm giác, có người vừa thấy mặt đã coi trọng. . . . . ."

Tiểu Huệ liếc cậu ấy một cái, cười cậu ấy rất căng rồi. Chỉ là nói thật, nửa câu đầu giống như rất phù hợp với cô và Kỷ Thiên Hàng —— hai người cũng không phải đều đã lên giường cũng ngủ cùng nhau nữa rồi, nhưng vẫn là lau không ra tia lửa yêu đương.

Mặc dù đi làm cũng bị phê bình qua, chỉ là Quả Táo Quân vẫn dũng cảm, từ trước đến nay chưa từng bỏ qua, bởi vì cậu ấy muốn cùng đạo diễn lập được Quân Lệnh Trạng.

Ngày này chậm hơn chút, thời điểm Hải Quy Nữ đã tới, thế nhưng Tiểu Huệ có chút giật mình, bởi vì thời gian hẹn là buổi sáng ngày mai.

Dáng dấp Hải quy Nữ quả nhiên khá tốt, trắng trẻo nõn nà, tết tóc đuôi ngựa, mặc chính là quần áo thể thao, nhìn qua như cô nương nhà bên cạnh. Người thật sự có khí thế, tựa như Tiểu Huệ vừa nhìn thấy Hải Quy Nữ, đã cảm thấy người này khẳng định hợp với bản thân.

Hải Quy Nữ gọi Kim Lệ Toa, cô ấy nở nụ cười: "Thực xin lỗi, vốn là ngày mai gặp, nhưng mà tôi tạm thời nhận được thông báo, công ty phái tôi đi công tác. Vài ngày kế tiếp có thể đều không ở G thị, cho nên tôi muốn tới xem một chút, nếu như hai bên đều thấy thích hợp, hôm nay tôi liền chuyển vào."

Ừm, giọng nói thân thiết, không có cả vú lấp miệng em. Tiểu Huệ lại hỏi cô một vài vấn đề cơ bản, đương nhiên những chuyện này trước đó đã biết rồi. Sở dĩ hỏi lại, chỉ là muốn tán gẫu với Kim Lệ Toa nhiều hơn, thông qua quan sát ánh mắt, vẻ mặt biến hóa của cô ấy để phán đoán tính cách của cô ấy.

Dầu gì là một giáo sư, Tiểu Huệ vẫn có một chút năng lực phân biệt, dĩ nhiên trừ cái loại người trước mặt một bộ sau lưng một bộ như Đồng Tiếu Tiếu.

Thời điểm Quả Táo trở về, rốt cuộc cũng thở một hơi thật dài, nhớ tới ánh mắt hung thần ác sát của đạo diễn, cậu ấy thật lòng cảm giác mình sẽ nhất định phải giảm thọ nhiều hơn mười năm. Cậu ấy chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, mỉm cười: cũng may tôi đã có chiêu ứng phó rồi.

Cậu ấy vừa mới về đến nhà liền nhìn thấy hai cô gái khuân đồ, một bóng lưng nhìn thật giống chủ cho thuê nhà - Tiểu Huệ , một người khác là. . . . . .

Quả Táo Quân chạy lên, nịnh hót đối với Tiểu Huệ, nói: "Tôi tới giúp cô nhé." Lúc nói lời này, ánh mắt gian xảo nhìn cô gái bên cạnh chủ cho thuê nhà một cái. Chính là một cái này, cậu ấy trợn tròn mắt.

“Phịch” một tiếng, không biết từ lúc nào cái va li trong tay cậu ấy hung hăng nện xuống lưng bàn chân của mình. Sau khi cái va li hạ xuống vài giây, Quả Táo mới phản ứng được, sau đó khàn cả giọng mà kinh ngạc kêu lên: "A ——"

Kim Lệ Toa có chút khinh bỉ nhìn cậu ấy một cái, mặt lạnh nói: "Nhiều năm như vậy không thấy, anh vẫn hấp tấp như vậy."

Người ngoài cuộc là Tiểu Huệ hoàn toàn kinh hãi: thế giới này nhỏ như thế à, thuê phòng ốc cũng có thể thuê quen biết đến già. Rất dễ nhận thấy Kim Lệ Toa biết Quả Táo, hơn nữa quan hệ còn không ít, cho nên hai người xa cách đã nhiều năm, còn có thể nhớ rõ tính tình đặc biệt của đối phương.

Kim Lệ Toa bình tĩnh ôm lấy cái va li mà Quả Táo làm rơi, nói với Tiểu Huệ: "Chúng ta lên đi."

Quả Táo càng trợn tròn mắt hơn, tay của cậu ấy vẫn còn duy trì động tác ôm cái va li, mà ánh mắt cố định ở vẻ mặt vừa mới nhìn thấy Kim Lệ Toa. Lúc này, cậu ấy thật lòng muốn đào cái động vùi mình rồi, còn tốt hơn đợi khi đi vào đối mặt với cô gái kia.

Kim Lệ Toa, đó là cô gái cậu ấy theo đuổi đã nhiều năm, cũng là cô gái mà thời điểm cậu ấy sắp đuổi kịp lại tạm thời bỏ quên sau đó cô ấy tức giận nên đã chạy ra nước ngoài. Quả Táo Quân ngửa mặt lên trời, thở dài: thế giới, tại sao mày lại nhỏ như vậy! Chẳng lẽ lần này tôi lại muốn vừa mới lâm trận đã bỏ chạy sao? Người đàn ông tận đây, cũng quá đáng thương đi!

Tiểu Huệ giữ lại cho Quả Táo một cánh cửa, sau khi đi vào, cô rất tích cực trợ giúp Kim Lệ Toa cùng nhau thu xếp đồ đạc, sau đó thuận miệng hỏi: "Cô biết Quả Táo à?"

Kim Lệ Toa nghi hoặc: "Quả Táo? Cô nói Tạ Hoa Thành?"

Thì ra là Quả Táo Quân vốn tên là Tạ Hoa Thành, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Huệ nghe được. Vẫn luôn là Quả Táo, gọi là Quả Táo.

Kim Lệ Toa giống như là nghĩ tới điều gì: "Quả Táo. . . . . . Anh ấy căn bản còn nhớ rõ à, thật là hiếm thấy."

Tiểu Huệ cẩu huyết đánh hơi được một tia tư vị gian tình, thật ra thì cô rất muốn tái thâm nhập hỏi đến cùng là giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ là nghĩ tới còn nhiều thời gian, cho nên cũng không vội vã tra hỏi.

Kim Lệ Toa và Quả Táo —— nữ: ấn tượng đầu tiên là khốc, xuất sắc, độc lập, hơi chút kiểu như nữ cường nhân; mà Quả Táo: cậu ấy làm thợ trang điểm, tinh tế tỉ mỉ, tinh xảo, nói thông tục một chút là có chút hơi giống các mẹ ——quái dị phối hợp này vẫn còn rất đặc sắc.

Đồ đạc sắp xếp lại không sai biệt lắm, Tiểu Huệ lại nhận được một cú điện thoại, càng quái dị chính là, điện thoại là Quả Táo gọi tới.

Tiểu Huệ nhếch miệng cười, cô đưa di động cho Kim Lệ Toa nhìn, hỏi: "Cô nhận không?"

Kim Lệ Toa cũng không ngại ngùng, nhận lấy rồi ấn nút nghe.

Chỉ nghe thấy đầu kia, Quả Táo nhỏ giọng nói: "Tiểu Huệ, đợi sau khi cô ấy ngủ thì cô gọi điện thoại cho tôi hoặc là gởi tin nhắn bảo tôi một cái, sau đó nhớ chớ đóng cửa, còn có còn có, chớ cùng cô ấy nói bây giờ tôi làm công việc gì, còn có còn có. . . . . ."

Kim Lệ Toa bình tĩnh mở miệng: "Còn có cái gì? Tôi nghe."

Đầu bên kia điện thoại di động nhất thời không có âm thanh, cũng không truyền đến tiếng “tút tút”. Kim Lệ Toa cau mày: "Tạ Hoa Thành, anh trưởng thành một chút có được hay không, chuyện của hai chúng ta đã qua lâu rồi, anh vẫn còn sợ tôi như vậy sao? Hơn nữa, đầu năm nay, chuyện ly hôn đều rất bình thường, anh với tôi ngay cả kết giao cũng chưa nói tôii, rốt cuộc anh có cái gì không được tự nhiên?"

Bên kia, nửa ngày Quả Táo mới nói ra tiếng: "À." Một âm tiết, sau đó thì cái gì đều không nói ra, bởi vì cậu ấy cũng không biết tại sao mình lại sợ đối mặt với Kim Lệ Toa như vậy.

Nín cười thật rất khổ sở, mà trong lúc hai người này gọi điện thoại, Tiểu Huệ thật sự nhịn phần khổ sở này. Rốt cuộc, ở thời điểm cúp điện thoại, cô không nhịn được giao trong tim ra, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Lệ Toa, rốt cuộc cô và Quả Táo đã xảy ra chuyện gì?"

Lệ Toa cười, đây hình như là nụ cười lần đầu tiên sau khi cô ấy tiến vào cửa: "Chính là anh ấy nghe nói tôi muốn thổ lộ với anh ấy, trốn, sau đó tôi ra nước ngoài."

Tiểu Huệ giống như là bị lôi kích trúng, quả nhiên là mỹ nhân đuổi ngược Quả Táo sao? Cậu ấy nói bậy cũng linh nghiệm như cẩu huyết vậy à?

Cô thật vất vả mới điều chỉnh tâm tính của mình, hỏi Lệ Toa có biết vì sao Quả Táo phải trốn hay không.

Lệ Toa đứng thẳng, hạ bả vai: "Cũng đã qua rồi, tôi cũng không muốn biết tại sao nữa."

Lúc này Quả Táo đi vào, cậu ấy lúng túng chào hỏi hai người: "Tiểu Huệ, Lệ. . . . . . Toa." Trời mới biết cái chữ "Lệ" đó bị cậu ấy kéo dài mấy nhịp.

Thời điểm buổi tối nằm trên giường, Tiểu Huệ lại ôm bụng cười thật lâu: những ngày kế tiếp, trong phòng này nhất định sẽ náo nhiệt nhiều hơn. Lúc ăn cơm tối, Lệ Toa chỉ thuận miệng hỏi Quả Táo, cậu ấy bị thương là xảy ra chuyện gì sao, Quả Táo liền ấp úng không nói ra. Sau lại còn làm rơi chiếc đũa, rơi món ăn, 囧 quẫn chuyện. Cuối cùng cậu ấy quả thực là chạy trối chết, từ trên mặt đến bên tai đều đỏ.

Hình như là bởi vì cười quá nhiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Huệ không ngủ được, vì vậy xem phim, nghe nhạc, mở QQ nói chuyện phiếm.

Vừa mới mở QQ không lâu, thanh âm tiếng nhắc nhở không ngừng truyền tới, nói nhỏ nói thầm tiếng nhắc nhở liền truyền tới rồi, một cái ảnh chân dung A Ly (con báo) chợt hiển thị lên. Mở một cái, là Tiểu Tiết – bạn học trung học của Tiểu Huệ, chỉ là lâu rồi không liên lạc.

Tiểu Tiết hỏi rất gấp: có ở đó hay không?

Sau khi phát hiện Tiểu Huệ login, cô ấy phát ra một khuôn mặt khóc rống: Lọ Lem, cậu nhất định phải nói cho tôi biết, xem tình cảm bạn bè ba năm của chúng ta thế nào.

Thấy cách xưng hô này, đầu Tiểu Huệ đầy hắc tuyến: nếu như mình là hạt bụi nhỏ, cha là Bụi Thái Lang, mẹ là Hồng Thái Lang. . . . . .

Cô dằn tính tình lại, hỏi có chuyện gì.

Kết quả vừa hỏi, Tiểu Tiết tựa như châu pháo bắn tới: cậu đồng ý chứ? Được, đồng ý. Tôi cầu xin cậu nói cho tôi biết Kỷ Thiên Hàng đi nơi nào, anh ấy thế nào không báo một tiếng liền bỏ chạy, tôi ở bên này chờ anh ấy trả lời, hết sức khẩn cấp! Nếu như cậu không giúp tôi, thật sẽ xảy ra chuyện.

Tiểu Huệ thở dài một cái: lại là một cô nương bị Kỷ Thiên Hàng lừa gạt.

Giáo sư nhân dân dạy học thành người là mục đích cao thượng, Tiểu Huệ chân thành khuyên bảo: Tiểu Tiết à, tâm của Kỷ Thiên Hàng cực kỳ ngang tàng, không phải người bình thường có thể khống chế, hơn nữa cô gái đơn thuần giống như cậu, lại càng không thích hợp thân cận với anh ta.

Tiểu Tiết lau mồ hôi: Lọ Lem, cậu ghen à, tôi đã nói với cậu, tôi thật sự vô cùng gấp gáp muốn tìm anh ấy, nếu như cậu có tin tức của anh ấy ngàn vạn lần phải nói cho tôi biết, nếu như cậu biết chuyện không báo. . . . . . Hừ, tôi liền coi như không có người bạn này!

Vì vậy trong đêm nay, "Lọ Lem" hay trong đầu đây là mấy chữ "Kỷ Thiên Hàng ở nơi nào" vô hạn hồi âm giữa cơn ác mộng liên tiếp. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.