Cửa bị đụng mở rồi, bộp bộp mấy tiếng, Thiên ca ôm cô gái toàn thân ướt
nhẹp nào đó vào một gian phòng ốc. Chỉ thấy trên người của anh cũng bị
ướt như vậy, cùng mặc quần áo tắm một dạng. Nước trên tóc một giọt lại
một giọt ngưng kết, sau đó theo lọn tóc rơi vào gỗ thiệt trên sàn nhà. . . . . .
Tình cảnh này đem người đàn ông trong phòng dọa sợ hết
hồn, trong miệng anh ta còn ngậm một nửa đoạn mì sợi, dao động ở dưới
cằm cọ cọ, nước sốt bôi đến đều.
Thiên ca đối với tạo hình của anh ta không đưa ra bình luận, chỉ để ý ôm Tiểu Huệ đi vào phòng ngủ.
Người đàn ông trước máy vi tính đem nửa đoạn mì sợi hút vào, sau đó dùng tay
trực tiếp lau vật bẩn trên mặt, thật ra thì anh ta thật muốn ngăn lại
Thiên ca, bởi vì trong phòng ngủ. . . . . .
Không lâu sau, trong
phòng ngủ truyền đến âm thanh huyên náo, sau đó Thiên ca đi ra, đồng
thời trên chân đá bóng một dạng đá ra một đống đồ bỏ đi.
Thiên ca bày tỏ rất im lặng: "B ca, không phải tôi bảo cậu đem gian phòng này
dọn dẹp sạch sẽ ư, làm sao cậu còn đức hạnh này?" Anh chỉ vào một đống
dưới chân không phân rõ rốt cuộc là quần áo dơ hay là đồ ăn còn dư lại,
đồ ăn mua ngoài hộp còn là ống hút gì đó nổi mốc rồi.
Người bị
gọi là B ca chỉnh gọng kính đen một cái: "Tôi cho là anh không tới đây
nhanh như vậy, cho nên liền định ăn hết cơm trước rồi dọn cả, không ngờ
anh mau tới thế."
Thiên ca vỗ trán: "Sắp? Khoảng cách tôi gọi
điện thoại cho cậu đã qua một giờ, tôi nhớ được khi đó cậu đang ăn cơm. . . . . . Được rồi, hiển nhiên là tôi đánh giá cao quan niệm thời gian
của cậu." Anh giống như tại nhà chính mình, mở tủ âm tường (tủ xây trong tường) ra rót cho mình một ly thức uống màu xám tro nhạt.
Ánh
mắt của B ca còn chăm chú vào trên màn ảnh máy vi tính, phía trên biểu
hiện các loại danh từ chuyên môn, mặt tràn đầy vô số con kiến nhỏ dày
đặc sắp hàng, có người chứng sợ hãi dày đặc đoán chừng liếc mắt nhìn
liền trực tiếp điên rồi. Đầu anh ta cũng không quay lại, nói: "Trong
điện thoại anh cũng không nói rõ ràng với tôi, tôi cho là chỉ có một
mình anh tới đây thôi. Cô gái đó là ai vậy, em gái anh?"
Nghe nói như thế, chất lỏng trong miệngThiên ca phun lên mặt B ca: "Em gái cái đầu cậu á, đây là bà xã tôi!"
B ca đáng thương hai tay rối ren ở trên mặt sờ đông sờ tât động vào: "Kỷ Thiên Hàng, anh còn như vậy thì tôi từ chức!"
Thiên ca cười, mắt híp thành một đường ngang: "B ca, cậu thật sự là không
giúp đỡ à, cậu quên cậu cũng có cổ phần của công ty rồi sao?" Bộ mặt
Thiên ca đáng tiếc nhìn B ca, một cái như vậy trước kia ở trong thực
nghiệm thất, hiện tại người đàn ông ở công ty ở nhà không hiểu việc đời, thật không biết anh ta làm thế nào bình an sống từng tuổi này.
B ca lấy mắt kính xuống trừng: "Chính anh làm đi, tôi cùng mấy đồ đệ đã
phải đem cách điều chế của anh làm rồi, anh vừa mới uống chính là bán
thành phẩm, cuối cùng gõ nhịp hay là muốn anh tới, tôi không làm chủ
được." Nói xong, anh ta còn lý giải rất không hiểu, "Đồ uống mới của
chúng ta vừa mới đẩy ra ngoài, theo lệ thường muốn qua ba tháng mới đẩy
sản phẩm mới ra, tại sao lần này anh lại đưa ra như vậy? Còn nữa, anh
biến mất mấy tháng qua, đi nơi nào, trong công ty cũng không liên lạc
được với anh, nếu không phải là anh gọi điện thoại cho tôi, tất cả mọi
người cho là anh ở nước Mĩ gì kia rồi. . . . . ."
Thiên ca cười: "Cho là tôi chết ở nước Mĩ? Tôi còn chưa lấy vợ đâu, làm sao sẽ chết?"
B ca chợt nhớ tới cái gì: "Bà xã? Anh chỉ vị trong nhà kia? Vậy Huệ Huệ
nhà anh đâu?" B ca nhớ ngay, từ lúc du học ở nước Mĩ, có gái Tây tới cưa Thiên ca, anh đều cầm bắt Huệ Huệ nhà anh ra để làm bia đỡ đạn.
Thiên ca phá lên cười, đem cái ghế của B ca đẩy tới trước mặt máy vi tính, vỗ bờ vai của anh ta một cái: "Hảo hảo nghiên cứu, nhớ thức uống mới vừa
phải có tư vị trẻ trung mới yêu nhau, lại muốn có cảm giác người thân
quen thuộc. Thật sự là không bắt được cảm giác phải đi nói yêu. . . . .
." Nói xong anh đi vào trong nhà.
Tiểu Huệ nằm ở trên giường mở
to hai mắt nhìn chằm chằm căn phòng, còn có Kỷ Thiên Hàng tựa vào cửa,
cô rõ ràng có thể nhìn thấy trên mặt Kỷ Thiên Hàng cười, cái loại cười
bình thường đó sẽ bị xưng là hạ lưu vô sỉ.
Nghĩ đến đây, cô liền
nổi trận lôi đình, trực tiếp xốc chăn. Ngay khi trên người chợt lạnh,
trong nháy mắt, cô phát hiện vấn đề: đầu từ từ hạ thấp xuống, rơi vào
ánh mắt kia là còn dư lại một cái áo sơ mi, chiều dài áo sơ mi vừa đủ
che kín quần lót, được rồi, theo động tác của cô, áo sơ mi liền quần lót cũng không giấu được rồi, một cái quần lót màu đỏ ngâm qua nước cứ như
vậy bại lộ ở trong không khí. . . . . .
Thiên ca nhanh nhẹn đóng cửa lại: "Nữa nằm một lát đi, còn chưa tới mùa hè liền ngâm mình ở trong hồ, nói không chừng sẽ cảm."
Anh vừa mới nói xong chữ cảm, kết quả Tiểu Huệ liền chảy nước mũi, cô bịt
mũi, ánh mắt bốc lửa: "Rốt cuộc là ai hại tôi rơi vào trong đài phun
nước, anh nói thật một chút." Cô do dự vẫn là rúc vào trong chăn, cảnh
giác tra xét hoàn cảnh chung quanh, lạnh giọng hỏi: "Đây là chỗ nào, anh dẫn tôi tới nơi này là muốn làm cái gì?"
Nét mặt kia của Tiểu
Huệ giống như là có phải cho là tôi muốn làm chuyện tình gì không bằng
cầm thú hay không? Thiên ca nghĩ đến đây một chút vui vẻ giống như nở
hoa, sau đó cả người từ từ đi tới bên giường, ngồi xuống, thân thể lại
gần Tiểu Huệ, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Em yên tâm, chỗ này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vô luận chúng ta làm chuyện gì, cũng sẽ không có người phát hiện."
Khóe miệng Tiểu Huệ rụt rụt, một
đầu đập tới. Bụp —— âm thanh kia có thể thấy rõ, hai đầu sống sờ sờ đụng vào nhau là cảm giác gì, giờ phút này Thiên ca thể nghiệm niềm vui tràn trề.
Váng đầu hồ hồ, xoay và xoay, Thiên ca chỉ có thể che cái
trán gào lên: "Giang cô nương, em nghe không hiểu ca ca tôi là đang nói
đùa với em sao!"
Tiểu Huệ cũng nhức đầu, lực tác dụng hỗ trợ lẫn
nhau, cho nên Thiên ca bị đau bao nhiêu Tiểu Huệ cũng cùng với anh thể
nghiệm, này, rõ ràng cho thấy thủ đoạn trừng phạt đồng quy vu tận (cùng
đến chỗ chết). Hai mắt cô trừng trừng, từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi:
"Đùa giỡn? Cũng biết anh đùa giỡn. . . . . . Chỉ là trời mới biết anh có nói giỡn mạnh hơn X tôi hay không, cô nương tôi không rảnh chơi trò
chơi này với anh."
Thiên ca cười bất đắc dĩ: "Gần đây em càng ngày càng thô bạo."
Lời này quả thực làm Tiểu Huệ lửa tưới thêm xăng, thử thiêu đốt càng lớn
hơn: "Không sai, tôi là thô bạo, đáng tiếc tôi cũng không dễ dàng thô
bạo, không giống anh, phụ nữ sẽ nhào tới, cầu xin anh có chút khí tiết
có được hay không." Hai người là thế nào rơi vào trong hồ đi, còn không
phải là bởi vì vô duyên thao Kỷ mỗ nhan sắc – dục - hun - tâm, trên
người lửa nóng, Tiểu Huệ bất đắc dĩ, mới mưu toan đẩy anh vào trong ao,
kết quả trước lúc anh xuống nước còn kéo mình đi xuống cùng. . . . . .
Vào lúc này cửa mở ra, B ca mang theo mắt kính vừa mới vào tới lập tức xoay người: "Thật xin lỗi, tôi quên, chỉ là. . . . . . Đi vào cửa cầm thứ
gì. . . . . . Các người tiếp tục. . . . . ."
Thiên ca nở nụ cười ha ha: "B ca, làm phiền cậu đem quần áo hong khô lấy tới đây."
B ca thở phào nhẹ nhõm: "Anh phải mang theo bà xã anh đi sao?"
Tiểu Huệ cau mày: "Bà xã? Kỷ Thiên Hàng. . . . . ."
Trong phòng xuất hiện âm thanh tương tự với giết heo, một chém một gào lên, rất hạnh phúc.
B ca nhìn tình cảnh này, rụt cổ một cái: cô gái này quả thật có chút nóng nảy, chẳng lẽ Thiên ca thật thích kiểu này?
. . . . . .
Ở trên đường trở về hai người giữ vững khoảng cách ba thước, đây là sau
khi Thiên ca cò kè mặc cả súc tiến phạm vi, anh đang ở phía sau đuổi
chặt, nhìn Tiểu Huệ trước mặt quả thật muốn bay lên bước chân, không
khỏi cảm khái: rốt cuộc tôi làm gì sai?
Bọc quần áo của Tiểu Huệ
sau khi nghe bước chân hình như có khuynh hướng tiến tới gần, cô quay
đầu lại trừng, ý bảo người khác lui về phía sau, giữ vững khoảng cách an toàn. Ngay khi cô trừng, lại thấy người khác ngược lại chạy tới, thật
xa liền vươn tay ra luôn. Từ tức giận, cô càng thêm nhanh chóng chạy về
phía trước.
Còn chưa có chạy một bước, liền bị người ta toàn bộ
đụng ngã, cút qua một bên rồi. Tuyệt đối là năm hạn bất lợi, cô tránh
thoát, rống: "Kỷ Thiên Hàng, ban ngày ban mặt anh cũng không biết thu
lại ư, anh cho tôi dọn ra. . . . . ."
Thiên ca ôm cô, bất đắc dĩ
thở ra một hơi: "Em phải cùng anh giữ một khoảng cách, có thể! Nhưng làm phiền em nhìn đường đi, có được hay không. Nha đầu mạo hiểm, em bảo anh làm thế nào mới yên tâm để cho em đi đường một mình đây?"
Tiểu
Huệ theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy một cống thoát nước cách
bọn họ không tới ba thước đang mở lên, có thể tưởng tượng phía dưới cống thoát nước kia sẽ vừa tối vừa thúi thế nào, nếu như người té xuống
tuyệt đối có thể thể nghiệm cống thoát nước, cảnh thường Mỹ Nhân Ngư
chân thật.
Cùng lúc đó, bộ dáng mấy chú công nhân cách đó không
xa đi tới, nói với bọn họ: "Người trẻ tuổi à, làm phiền cháu chuyển cửa
mà ngủ, chúng tôi đợi móc vật bẩn ra. . . . . ."
Tiểu Huệ vỗ
trán, luống cuống tay chân bò dậy, trên đường còn ngã đến mấy lần, bởi
vì Kỷ Thiên Hàng đè ép quần áo của cô, cô đều có thể nghe mấy tiếng cười của chú kia. Vì vậy một đoàn tức giận nóng hừng hực quấn quanh cùng bộ
ngực cô kịch liệt bành trướng ra. Mà lúc này nghiêm trọng hơn chính là,
Kỷ Thiên Hàng còn cùng đám chú kia giải thích: "Tôi cùng bạn gái ngã
xuống mà thôi, không có gì." Khi anh nói xong, mấy chú đó cười càng mừng hơn.
Ở trên đường trở về Tiểu Huệ liền trừng cũng không có hơi
sức, cô thật sự nghi ngờ: than trời một cái, vô duyên cho một thanh mai
trúc mã, rốt cuộc là lỗi của cô hay là lỗi của cha mẹ cô?
Lúc về
đến nhà trời còn chưa sáng, Tiểu Huệ nhìn trong phòng không có ánh đèn,
nhớ mấy người kia đều ngủ rồi, cứ yên tâm lớn mật vào cửa đi, vào giữa
cửa còn giao phó với Kỷ Thiên Hàng: "Anh ở bên ngoài đi bộ mấy phút rồi
đi vào." Nói xong không đợi anh phản đối liền “ầm” đóng cửa chính lại.
Trong nháy mắt tiếng đóng cửa rơi xuống, trong phòng đèn sáng lên, ánh đèn
chói mắt khiến Tiểu Huệ theo bản năng lấy tay ngăn trở, đồng thời trong
lòng không khỏi luống cuống. Chờ thích ứng với cường độ ánh sáng, cô ở
trong lòng âm thầm giễu cợt: hoảng cái gì mà hoảng, mày lại không giết
người phóng hỏa, cũng không còn cùng người thông - gian!
Vậy mà
trong phòng khách, trận chiến trên ghế sô pha đồng loạt vẫn đem cô giật
mình: tay Quả Táo Quân cầm đèn pin, Tiểu Tiết hai tay khoanh mặt lộ vẻ
hung tướng, Lệ Toa tức giận cầm cà phê từng vòng thổi ra nhiệt, còn có
Tiểu Phong Tử vùi đầu ở cuốn sách.
Tiểu Tiết đánh đòn phủ đầu: "Đem Kỷ Thiên Hàng dẫn dụ đến!"
Tình cảnh này làm cho người ta rất khó không liên tưởng đến một tình tiết
gia đình minh tinh trong điện ảnh: đóng cửa, thả chó! Nghĩ đến cái này
Tiểu Huệ nhịn không được liền cười.
Quả Táo Quân: "Tôi đánh hơi được mùi vị âm mưu, có thể Thiên ca đã bị Tiểu Huệ nuốt vào trong bụng hay không."
Cậu ấy vừa nói xong, một gối đầu nện ở trên đầu cậu ấy, Lệ Toa trừng: "Anh cho rằng đang diễn Tây Du kí à."
Quả Táo Quân nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Tôi đi quay phim thử bản mới Tây
Du kí rồi, đáng tiếc người ta không quan tâm tôi, có thể bởi vì tôi quá
đẹp trai đi."
Hiển nhiên đám người ô hợp kia không đáng để lo,
Tiểu Huệ khẽ mỉm cười, bình tĩnh bước đi vào trong phòng, vừa đi vừa
nói: "Đúng rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi hả? Nể tình nhắc nhở,
trước mỗi tháng nhớ đóng tiền thuê phòng theo tháng, quá hạn. . . . . .
Thêm tiền, trong hợp đồng đều có viết."
Trên ghế sô pha là một
mảnh tiếng kêu rên, rõ ràng là muốn hỏi chuyện xưa JQ của cô cùng Thiên
ca, thế nào dễ dàng bị phản công như vậy đây? Vẫn là câu nói kia: người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tiểu Phong Tử lấy ra quyển sách, nói khẽ với Tiểu Tiết một câu: "Tôi đi đánh điện tử, cô thì sao?"
Chính nghĩa phẫn đầy ngực, Tiểu Tiết nghe nói như thế giận: "Đánh cái gì chạy bằng điện, mau ngồi xuống, còn có một người khác đâu rồi, Lọ Lem không
nói được, Thiên ca cũng có thể đi. Anh ấy mới là đầu sỏ gây nên, bắt anh ấy là chính xác không sai."
Đang cửa Thiên ca không biết người
bên trong đang có ý đồ gì, anh không tự giác nhìn đồng hồ đeo tay, đoán
chừng Tiểu Huệ không sai biệt lắm vào phòng rồi, mở cửa. Không ngờ vừa
mới mở cửa thiếu chút nữa cùng Tiểu Tiết ngăn ở cửa đụng vào nhau, anh
lui về phía sau một bước dài: "Tiết cô nương, không cần nhiệt tình hoan
nghênh bản thiếu gia như vậy chứ."
Tiểu Tiết muốn đuổi theo, chỉ là người bị Tiểu Phong Tử kéo, cô chỉ có thể cách mấy bước rống: "Thiên ca, chọn A hay là B?"
Thiên ca: "Cái gì A, cái gì B, cái người này, cô nương cùng Tiểu Phong Tử xen lẫn thế nào. . . . . ."
Thiên ca còn chưa nói hết, Tiểu Phong Tử cản lại câu chuyện: "A là anh bị bà
chị ăn, B là bà chị bị anh ăn." Được rồi, Tiểu Phong Tử vốn là tính toán làm người hoà giải, đáng tiếc Thiên ca tự mình kéo thù hận.
Thiên ca nhếch miệng cười: "AB." Anh làm cằm rơi xuống đầy đất trấn định mà
đi vào, đi tới cửa phòng ngủ thì anh ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng:
"Nhóm máu của tôi." Sau đó nhanh chóng mở cửa, đóng cửa, khóa lại. . . . . .
Bên ngoài là một đám nam nam nữ nữ điên cuồng hét lên "Lừa bịp".