Phòng cà phê, Chương
Phương Hinh cùng Tiểu Huệ ngồi đối diện nhau. Trong mắt Tiểu Huệ mang
theo khinh miệt cùng địch ý, cô thật sự không có thiện cảm với người phụ nữ trước mắt.
Chương Phương Hinh khuấy động thìa bạc, ngẩng đầu
mỉm cười: "Thật ra thì tôi vừa nói không chính xác, tôi với cha cô không phải nhất định sẽ kết hôn."
Tiểu Huệ sáng tỏ mà cười: "Phát hiện Giang tổng lịch sử phong lưu, cho nên ngài cũng dao động sao? Nếu tôi
là ngài cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, người đàn ông như Giang tổng thật đáng giá dựa vào sao?"
Nghe Tiểu Huệ nói, Chương nữ sĩ sửng sốt một
chút mới bật cười: "Xem ra cô oán hận rất lớn đối với cha mình, có thể
mạo muội hỏi một câu tại sao không?"
Tiểu Huệ nghiêng đầu nhìn
ngoài cửa sổ, ngay cả khóe miệng cũng viết hai chữ —— khinh thường: "Tôi đã từng cho rằng ông ấy sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng sau đó tôi
lại phát hiện mình sai lầm rồi. Ngài nói xem, một người đàn ông có thể
vứt bỏ người vợ cám bã thì có cái gì tốt?" Ánh mắt Tiểu Huệ cũng không
hiền hòa mà nhìn chằm chằm vào Chương nữ sĩ.
Mà đúng vào lúc này, bóng dáng một người cô gái đi qua ngoài cửa sổ, cách chỗ người đó không xa còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Hai người cứ như vậy
xuyên qua đám người cùng dòng xe cộ, giống như bị một sợi dây dẫn dắt,
đem hai người buộc chặt ở chung một chỗ.
Chương nữ sĩ quan sát
được một màn này, bà dừng lại một chút, lúc này mới lần nữa mở miệng:
"Có lẽ không phải cô cho là cái hình dạng kia. Cô xem nơi đó là cái gì?"
Theo hướng tay bà chỉ nhìn sang, Tiểu Huệ liếc nhìn mẹ đang đi lại trên
đường, trong mắt cô thoáng qua kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
"Đừng vội qua đó, nhìn một chút đi." Thanh âm ưu nhã của Chương nữ sĩ lần nữa vang lên, cô bưng cà phê lên uống một ngụm.
Tiểu Huệ vẫn dừng bước chân, nghi ngờ nhìn bà ta một cái: "Bà đã sớm biết mẹ tôi ở chỗ này, vừa rồi ở cửa văn phòng cũng biết? Kêu tôi xuống rốt
cuộc là vì cái gì?"
Chương nữ sĩ thu hồi nụ cười, cầm khăn giấy
lau khô chút cà phê lưu lại bên miệng, khóe mắt kéo lên trên: "Không
sai, tôi xác thực biết, hơn nữa tôi biết rõ chuyện tình nhiều hơn so với cô. Muốn biết tại sao thì hãy ngồi xuống, từ từ tán gẫu."
Tiểu
Huệ cau mày, đóng hạ mắt, sau đó thu hồi bước chân lần nữa ngồi trên ghế salon, cô khách khí làm một động tác "Mời": "Chương nữ sĩ, xin ngài từ
từ nói." Nói xong ánh mắt vẫn như cũ đi sát đằng sau bóng dáng lão mẹ,
cũng may Giang tổng phía sau cũng theo sát phía sau.
Tay Chương
nữ sĩ nâng đầu, có chút biểu lộ cảm khái: "Nghĩ đến việc cùng vãn bôi là cô nói ra những chuyện của bản thân, thật là có chút lúng túng đấy."
Tiểu Huệ cười, mong đợi chuyện xưa, chỉ là cô không ngờ chân tướng cố sự này vẫn còn rất hí kịch hóa.
"Ngay từ đầu, trước lúc ba mẹ cô biết, tôi với cha cô đã có hôn ước, coi như
là buôn bán kết thân đi, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quan trọng
hơn là tôi rất thưởng thức ông ấy. Chỉ tiếc rằng, cuối cùng cha cô vẫn
chọn mẹ cô, Văn Duy. Chuyện xưa của bọn họthật giống là hoàng tử cùng Cô bé lọ lem. Khi bọn họ kết hôn, tôi rời khỏi G thị, có lẽ là tuổi trẻ
khí thịnh, nuốt không trôi thôi. Cho đến mấy năm trước trở về nước mới
biết bọn họ đã ly hôn. Rất xin lỗi, tôi đi tìm Văn Duy, chất vấn cô ấy
tại sao lại rời khỏi Giang Dịch, trong mắt của tôi Giang Dịch là một
chủng si tình, ông ấy không thể nào làm ra chuyện có lỗi với Văn Duy.
Lúc ấy mẹ cô nói với tôi, bởi vì cô ấy lấy được cổ phần của công ty, cho nên ba cô không có giá trị lợi dụng, cho nên liền ly hôn. Vừa mới trở
về nước cũng không tìm hiểu rõ tình huống cho nên sau khi tôi nghe xong
rất phẫn giận, tôi hạ quyết định muốn tìm cha cô hỏi rõ ràng. Dĩ nhiên
cũng làm ra một quyết định. . . . . ." Nói tới chỗ này, bà dừng lại,
nhìn Tiểu Huệ một cái.
Tiểu Huệ lại cười ra ngoài: "Cho nên bà muốn đoạt lại Giang tổng đi, sau đỏ an ủi tâm linh bị thương của ông ấy?"
Vốn là lời đùa giỡn, không ngờ Chương nữ sĩ thế nhưng gật đầu, vẻ mặt bà
nghiêm túc: "Tôi xác thực từng có ý nghĩ như vậy, những năm này tôi đi
tìm Giang Dịch nhiều lần, cùng ông ấy tán gẫu mà chúng tôi đã từng có
đám hỏi, tôi nói rồi chỉ cần ông ấy nguyện ý, kết thân này vô luận lúc
nào cũng có thể thực hiện. Nhưng mà ông ấy ngược lại không đồng ý, dù là gần đây công ty gặp phải nguy cơ, ông ấy tình nguyện chống đỡ cũng
không nguyện cầu xin tôi."
Nghe xong câu nói sau cùng, Tiểu Huệ
cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Đại khái bởi vì công ty không có thảm đến
vậy, ông ấy không cần đến trình độ lấy thân báo đáp đi cầu bà."
Chương nữ sĩ vươn tay ra, chỉ vào hai cái bóng dáng kia: "Cô nhìn kỹ một chút
nữa, cô thật sự đã hỏi kỹ qua chuyện tại sao bọn họ lại ly hôn không?"
Tiểu Huệ nhìn sang, chỉ thấy mẹ ở phía trước không chút cố kỵ vượt đèn đỏ,
mà Giang tổng phía sau ngăn ở ven đường, ngăn lại bà đang hướng chiếc xe chạy qua, đồng thời còn khom lưng cúi chào họ, bộ dáng xem ra là sợ xe
đụng vào mẹ. Chỉ là một khi mẹ quay đầu lại nhìn, ông ấy cũng có trốn.
Thấy một màn như vậy, Tiểu Huệ nào chỉ là giật mình?
"Tại sao bà
lại nói với tôi những lời như vậy?" Tiểu Huệ vẫn không hiểu Chương
Phương Hinh nữ sĩ cùng cô nói chuyện này rốt cuộc có ích lợi gì.
Chương nữ sĩ tự giễu cười một tiếng: "Có lẽ là không muốn vờ ngớ ngẩn đi, hoặc giả là lớn tuổi suy nghĩ như mấy nhà sư, kiếp sau cũng để cho tôi đụng
phải người đàn ông tốt giống như Giang Dịch như vậy."
Tiểu Huệ nhanh chóng đứng dậy, trước khi rời đi, cô còn hướng Chương nữ sĩ gật đầu một cái: "Cám ơn."
Chương nữ sĩ nhìn hướng Giang Tiểu Huệ chạy tới phía Giang Dịch và Văn Duy, khẽ mỉm cười, có chút hâm mộ.
Tiểu Phong Tử vẫn còn chẳng có mục đích tìm người nhận được điện thoại của
Bà chị, sau đó ngựa không ngừng vó câu trong quảng trường chạy tới, rốt
cuộc cậu tìm được mẹ, còn có cha, bà chị.
Tiểu Huệ bảo Tiểu Phong Tử cùng mẹ đi về nhà, mà chính cô còn lôi kéo cha đi Hải Cảng lân cận.
Ánh mặt trời rơi vào trên mặt nước, còn giống như sóng gợn lăn tăn đã nhiều năm trước. Cách đó không xa, một chiếc thuyền màu trắng thổi còi khởi
hành, lái qua mặt nước, mở ra một đường sóng trắng muốt, không lâu vết
nước liền biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Huệ vuốt lan can ngày
trước sờ qua, sau đó gò má liếc mắt nhìn Giang tổng bên cạnh. Mặc dù ông ấy vẫn rất có khí thế, chỉ là không khó nhìn ra đã không còn trẻ, nếp
nhăn khóe mắt, tóc dần dần thưa thớt, đều là chứng cớ thời gian trôi
qua.
Khóe miệng Giang tổng khẽ nhếch, cảm thán mà cười: "Thật lâu không cùng con đi nha."
Tiểu Huệ thu hồi chú ý đến tầm mắt của ông ấy, nuốt nước miếng. Kể từ cha mẹ ly hôn, cô liền theo mẹ rời khỏi cái nhà ở hai mươi năm, từ đó về sau,
cô không nhận điện thoại trong nhà, không gặp Giang tổng, bất luận cái
tin tức gì về Giang tổng cũng không muốn nghe. Cô chính là một người độc ác như vậy, đáng tiếc hiện tại có người nhắc nhở chính mình loại quyết
tuyệt có thể đã sai, cô có chút do dự rồi.
Ngẫm nghĩ một lát, Tiểu Huệ mới mở miệng: "Công ty như thế nào?"
Nghe thế, Giang Dịch nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt hỏi thăm: "Con bắt đầu quan tâm đến chuyện của công ty rồi hả?"
Tiểu Huệ thuận miệng trả lời một câu: "Xem xem cha có thể phá sản không."
Nói xong cô liền hối hận, lúc này cô nên nói chuyện dễ nghe, tại sao lại bắt đầu nói xằng nói bậy rồi hả?
Giang tổng phối hợp ồ một tiếng, có chút lạnh nhạt nói: "Sắp rồi, nhưng con yên tâm, đồ cưới của con cha đã chuẩn bị xong."
Tiểu Huệ có chút vội vàng hỏi tới: "Tại sao không tìm người khác giúp một
tay, thời gian trước không phải nói cha phải kết hôn sao? Đối tượng kết
hôn nhất định có thể đến giúp cha mà?"
Giang tổng vỗ bả vai của cô một cái: "Cha sắp phá sản, còn có cô gái nguyện ý gả cho cha sao? Đứa nhỏ ngốc."
Không biết vì sao, nghe gọi thế, Tiểu Huệ hơi có chút cảm khái nho nhỏ, cô
mất hồn một lúc lâu mới phản ứng được. Giang tổng nói rõ ràng không
giống với Chương nữ sĩ nói, rốt cuộc bọn họ ai nói thật? Suy tư không có kết quả, trong lòng càng phát ra phiền não, Tiểu Huệ quyết định trực
tiếp hỏi: "Con vừa cùng Chương Phương Hinh nữ sĩ tán gẫu qua rồi, bà ấy
nói cha cự tuyệt kết hôn cùng bà ấy, cha nói cho con biết, là bà ấy đang nói láo sao?"
Giang Dịch giật mình, ông không ngờ Chương Phương Hinh sẽ làm như vậy.
"Cho nên, bà ấy nói đúng sao? Rốt cuộc tại sao mẹ muốn ly hôn với cha? Làm
con gái của các người, con nghĩ con có quyền biết những thứ này." Tiểu
Huệ nhấn mạnh.
Giang Dịch nâng khóe miệng, ông sờ sờ đồng hồ trên cổ tay trái đã đeo ba mươi năm, giống như là nhớ ra cái gì đó. Sau đó
nhếch môi cười: "Trước chớ tán gẫu chuyện của cha và mẹ con, nói một
chút về chuyện giữa con và Kỷ Thiên Hàng đi, tiểu tử kia nghiêm túc chứ? Lúc nào thì để cho cha gặp mặt cậu ấy đây?"
Tiểu Huệ từ từ đi
theo lão Giang dọc theo bờ biển, cô tiếp tục nhìn lão Giang bên cạnh,
không biết là nhân tố tâm lý còn đừng cái gì, vào lúc này nhìn ông ấy
hình như không tốt.
Lão Giang phát hiện Tiểu Huệ vẫn không có trả lời, ông quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại phát hiện Tiểu Huệ mất hồn
nhìn mình chằm chằm. Ông đưa tay, tự nhiên gõ một cái lên đầu con gái:
"Nghĩ gì thế?"
Tiểu Huệ tỉnh lại từ trong ý nghĩ của mình, lại
hỏi lão Giang vừa mới nói cái gì. Nghe được ba chữ Kỷ Thiên Hàng kia,
trái tim của cô căng thẳng. Cô chợt dừng bước chân: "Con có chút chuyện
muốn làm trước, chủ đề giữa chúng ta chờ thêm mấy ngày sẽ tiếp tục. Lần
sau cùng ngài nói chuyện, hy vọng có thể nghe được ngài nói thật với
con."
Nói xong cô chạy như điên.
Chạy, đồng thời cô gọi
điện thoại cho Tiểu Phong Tử, liên tục xác nhận mẹ đã bình an về đến
nhà, lại xác định có người một khắc không rời khỏi bà. Xác nhận hết
những chuyện này, cô mới an tâm chạy tới trạm xe. Người đàn ông tây
trang nói qua, Thiên ca ở bệnh viện u đứng đầu H thị.
Chỉ cần
không tới ba giờ, cô nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh Thiên ca, không
biết Thiên ca hiện tại thế nào rồi, nếu như anh phát hiện lão già tự
tiện chuyển viện cho mình, sẽ có phản ứng gì đây?
Bệnh viện u đứng đầu H thị, phòng bệnh độc lập.
Kỷ Thiên Hàng nằm ở trên giường nhìn chằm chằm y tá ở một bên đổi nước
biển, cho đến khi y tá dùng giọng nói thân thiết hỏi thăm: "Xin hỏi có
cần giúp gì không?" Lúc này Thiên ca mới lên tiếng: "Bảo lão già tới
đây!"
Cô y tá vẫn thân thiết như cũ: "Thật xin lỗi, xin hỏi lão già là?"
Thiên ca có lẽ là bị tiêm thuốc an thần rồi, vào lúc này an không có hơi sức
gì, nếu không nhất định tự mình đi tìm lão già. Anh cất cao âm thanh,
gầm nhẹ: "Chớ giả bộ ngu với tôi, bây giờ phải đi tìm lão đầu đưa tôi
tới bệnh viện này, còn có điện thoại di động của tôi đâu? Tôi cho cô
biết, tốt nhất là đem đồ của tôi lấy tới đây, nếu không tôi đập bệnh
viện này!"
Cô y tá bị giật mình, chỉ là phía trên có giao phó, cô còn chưa phải không giả bộ ngu được: "Tiên sinh, thật không rõ ý tứ,
tôi không rõ ràng lắm."
Thiên ca nổi giận: "Cô dọa ai đó? Chẳng
lẽ thật muốn xem tôi đập nát chỗ này, cô mới có thể nghe hiểu được lời
của tôi có phải không? Tốt. . . . . ." Nói xong anh nhặt lên chén nước
để trên tủ bên giường, chợt nện ở trên tường sau lưng y tá.
Ngay
vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Lão đầu chống gậy xuất hiện, sắc mặt
của ông như gió mùa thu, cầm gậy lên đập trên mặt đất một cái, âm thanh
vang vọng trong phòng. "Lăn tăn cái gì đây? Nằm viện còn không an phận!"
Thiên ca liếc mắt nhìn, cười: "Lão già, ông thật ra nói một chút, hiện tại là tình huống gì đây? Tôi lại ở chỗ này, bà xã tôi đâu?"
Ông cụ Kỷ nhíu mày: "Bà xã? Chưa có sự cho phép của ta, con cảm thấy cô ta có thể vào cửa sao?"
Thiên ca cười đến càng lớn tiếng: "Được, không vào cửa thì không vào cửa chứ sao, tôi ở rể được chưa."
Một câu nói làm ông cụ tức giận đau sốc hông, ông chẹn họng một lúc lâu mới có thể nói ra miệng: "Cái tên nghịch tử này, làm sao ta lại sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như con chứ!"
"Đúng vậy, lão già
nếu không ông tìm kiếm xem. Nói không chừng còn có thể tìm được đứa con
riêng ..., không chừng nó còn ưu tú hơn so với tôi, như vậy tất cả chúng ta đều vui vẻ."
Lời này của Thiên ca còn chưa nói hết, một cây
gậy theo bên giường ném quá, rơi vào khoảng cách cách chỗ Thiên ca không tới nửa mét.
Y tá sớm lui ra ngoài, sợ bị vô tội, gặp phải họa.
Thiên ca khẽ mỉm cười, những năm này chọc giận lão già đã trở thành một thú
trong niềm vui của anh rồi, cùng lão già đấu lâu như vậy, anh luôn có
biện pháp khiến lão già giận đến nổi giận. Nhưng mà hôm nay mục đích của anh không chỉ thế, anh thu hồi nụ cười, khó được đứng đắn nói một câu:
"Tốt lắm, không náo loạn với ông. Nói mau, Tiểu Huệ ở nơi nào, nói không chừng trong bụng vợ của tôi hiện tại đã trồng chắt nhà họ Kỉ rồi, ông
nhẫn tâm để cho vợ chồng chúng tôi mới cưới đã tách ra sao? Hơn nữa, cô
dâu này không phải là ông luôn luôn rất vừa ý ư, hai cha con chúng ta
hiếm khi có được một nhận thức chung giống nhau."
Đôi tay ông cụ
vén đặt ở sau lưng, ánh mắt của ông đánh giá kỹ con trai của mình, có
chút không tin lắm, hỏi: "Từ nhỏ đánh nhau, tiểu tử này lúc nào thì
nghiêm túc qua? Lúc này lại bắt đầu chơi trò kết hôn? Con nói xem hôn
nhân có thể kéo dài bao lâu, một tháng? Ba tháng? Ta mặc kệ con có thể
kiên trì bao lâu, nhưng lúc này ta không đồng ý. Lý do rất đơn giản, bây giờ Giang Tiểu Huệ không thích hợp với con, Giang gia không ổn."
Thiên ca chống thân thể ngồi dậy từ trên giường bệnh: "Lời này có ý tứ gì?"
Nghe xong lão già giới thiệu tình hình công ty Giang cha, Thiên ca trầm mặc
một lúc lâu, sau đó mới kiên định ngẩng đầu lên: "Thì ra là ông nói
chuyện này, lão già, ông yên tâm, cha vợ tôi nhất định sẽ chịu đựng
được."
Ông cụ cười: "Không có tiền của ta con có năng lực giúp nhà bọn họ sao?"
Lời này thật ra thì rất kích thích người, bất quá lần này Thiên ca chưa cãi vã cùng ông cụ, anh chợt ngăn đề tài: "Lão già, đây là bệnh viện tốt
nhất đi, những bác sỹ kia nắm chắc được bao nhiêu phần có thể trị hết
cho tôi? Nếu như không có 100%, tôi tìm bọn họ tính sổ."
Lão già trừng mắt liếc anh một cái: "Lúc nào thì con bắt đầu chất vấn năng lực của ta?"
Đã nằm vật xuống, Thiên ca nhìn ông thật sâu một cái: "Nếu như ông nắm
chặt một phần trăm, lúc ấy làm sao lại không trở về cứu mẹ?"
Lời
vừa nói ra, thân thể ông cụ lung lay, ông xoay người, đóng cửa lại liền
đi ra ngoài. Đứng ở cửa phòng bệnh hồi lâu, ông cụ cũng không thể nói
được ra lời.