Từng người một trở về phòng, ngồi liệt ở trên ghế sô pha, chỉ là không thấy bóng dáng Thiên ca.
Tiểu Tiết tính tình rất gấp, tuyệt đối không nhịn được loại chuyện như vậy:
"Tớ nói, chúng ta cứ như vậy đem Thiên ca để lại cho người đàn ông áo
đen sao? Ngộ nhỡ Thiên ca bị anh ta bắt cóc thì làm thế nào?"
Quả Táo Quân cười: "Hai người có chiều cao không sai biệt lắm, xác định
công phu cao thấp." Được rồi, tình huống thực tế là cậu có chút hả hê,
không có Thiên ca ở đây, sẽ thiếu một người chèn ép cậu.
Lệ Toa
xem thường nhìn qua cậu ấy một cái: "Tôi ngược lại cảm thấy hai người
này không đánh nổi, không nghe thấy người nọ kêu thiếu gia ư, cam đoan
không cho phép chính là ông cụ Kỷ phái cận vệ tới, đặc biệt phục vụ
Thiên ca."
Lời vừa nói ra, Tiểu Phong Tử cùng bà chị “đúng rồi” một cái —— hai chị em bọn họ rõ ràng nhất tình trạng gia đình Thiên ca.
Ánh mắt Tiểu Huệ quét ngang toàn trường, khí thế nghiêm nghị: "Không còn
sớm, cũng đi ngủ đi. Trừ Tiết cô nương, các người khác đều là lĩnh lương đi làm, đi theo làm bậy cái gì."
Tiết cô nương trúng đạn: "Wey
wey Wey, tớ cũng là đúng lý hợp tình dưới kinh nghiệm kỳ thực tập có
được hay không, chờ kỳ thực tập qua, tớ liền lập tức là chính thức. . . . . ."
Khóe mắt Tiểu Huệ nhảy lên: "Thật sao? Vậy cậu càng thêm
một bậc tội, kỳ thực tập còn xen lẫn công việc của tớ, không tốt, nói
cậu cái gì tốt đây?"
Tiết cô nương lệ con mắt: "Tớ là vì Kỷ. . . . . ." Chợt nhớ tới Thiên ca uy hiếp, một cô nương vô tội chợt thu lời
lại, dùng trầm mặc phản bác lên án vô lý.
Cuối cùng mọi người đều chạy về ngủ, chỉ là trước lúc vào phòng, Tiểu Phong Tử kéo Tiết cô
nương lại, nhìn chòng chọc cô hồi lâu, nhìn chăm chú Tiết cô nương trong lòng không xuống dốc, cũng quên mất trước còn tức giận muốn bóp chết
cậu.
Mà cô rốt cuộc nhớ tới mình còn nhớ thù, một thanh hất tay
Tiểu Phong Tử ra, tay rút hai lần, do dự có muốn tát cậu ấy một cái hay
không. Vào lúc này, Tiểu Phong Tử chợt nhếch miệng nở nụ cười, bộ dáng
thiện lương vô hại: "Nếu như không tìm được việc làm, tôi có thể giúp
cô. . . . . ."
Trước lúc Tiết cô nương xù lông, Tiểu Phong Tử
trước một bước chạy trốn vào phòng, lưng dán lên cửa phòng, cậu chợt nở
nụ cười, bởi vì vừa rồi cậu thiếu chút nữa nói ra câu nói kia: không
sao, tôi có thể nuôi cô. Cậu cười giúp chính mình một miệng, lúc này vừa mới tiếp xúc không bao lâu, cậu làm sao lại có chút không khống chế nổi đây. Không sai, cậu là có chút không khống chế nổi, nghĩ tới muốn giả
bộ không biết cô, cùng cô lần nữa bắt đầu thành lập quan hệ, chuyện này
cậu nghĩ đến đã cảm thấy nhức đầu.
Tiết cô nương nhìn chằm chằm
Tiểu Huệ lại từ trong phòng ra ngoài, không giải thích được chỉ mặt mình hỏi: "Cô nương tớ giống như người không tìm được việc làm sao? Dầu gì
tớ cũng cầm học bổng đi học có được hay không!"
Tiểu Huệ cũng không có liếc nhìn cô một cái, chỉ là ở nơi đổi giày trước cửa “ừ” đáp một tiếng —— bộ dáng kia mười phần qua loa.
Tiểu Tiết vô lực nâng trán, mà khi cô nghĩ lấy ra chút chứng cớ có lực, cô
chợt phát hiện một chuyện: Tiểu Huệ thay một bộ quần áo hưu nhàn, hơn
nữa dường như cô còn phải đi ra cửa?
Cô lập tức đánh hơi được tin tức bất thường nào đó, cô ngăn ở cửa, cằm điểm một cái: "Cậu phải đi ra ngoài?"
Tiểu Huệ: "Đi xuống vận động."
Tiết cô nương đưa tay dán một cái ở trên ót cô: "Cậu hồ đồ à? Buổi tối khuya đi vận động? Ngộ nhỡ xuất hiện người đàn ông biến thái nào đó, cậu có
la rách cổ họng cũng không người nghe thấy!"
Tiểu Huệ làm ra
động tác quyền đạo, nhẹ giọng rống lên hai cái, Tiết cô nương bị sợ đến
liên tiếp nhắm mắt, cầu xin tha thứ: "Người ta chỉ quan tâm cậu thôi,
cậu có thể không cần bạo lực như vậy được không?"
Tiểu Huệ cười:
"Đúng vậy, bạo lực giống như tớ, cậu cảm thấy tớ sẽ dễ dàng bị người khi dễ sao? Không nhường mở nữa, cẩn thận quả đấm này thật sự tiếp đón cậu
đấy."
Tiểu Tiết tự động lắc mình để cho cô đi ra ngoài, nhìn theo cửa phòng, cô đi ra ngoài tự động cài nút, Tiết Tiết bấm mặt của mình,
tự lẩm bẩm: "Làm như tớ không biết cậu đi tìm ai nữa à, hẹp hòi!"
Ánh trăng nhô lên cao, mây tía trên trời, ánh sáng u ám vỡ vụn, ở chỗ không xa trên xe hơi, một hiện một hiện, lãnh diễm mà thần bí.
Chân
của Tiểu Huệ hướng phía trước vòng hướng về sau vô số lần, vừa an ủi
mình nói: tôi chỉ đi xem anh không có bị người xấu bắt đi, dù sao đức
hạnh của ông cụ Kỷ này tôi lại không rõ lắm.
Nhưng bên kia, cô
lại lắc đầu: tôi tính là người, thanh mai trúc mã gì chứ? Mất nó, thứ
này không đáng tin, rõ ràng là hai người vô thân vô cố nhất định bởi vì
khi còn bé trong nhà gần liền mà dính dáng đến quan hệ thân mật như vậy?
Bóng đêm dần mất, trên lọn tóc cô xoa ướt.
Mà bên trong xe, Thiên ca chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. . . . . . Nhìn
chằm chằm thủy tinh, thật ra thì anh không phải đang nhìn thủy tinh, mà
là đang xuyên thấu qua thủy tinh xem ánh sao sáng trên trời. Anh nhớ một cô gái nào đó khi còn bé đặc biệt thích vào ban đêm lôi kéo anh ra
ngoài cùng nhau ngắm sao, sau đó hỏi cái kia là cái gì Tinh Tọa đây là
sao gì, thật ra thì anh lớn hơn cô không được bao nhiêu, chỉ là hơn kém
nhau mấy năm tuổi đủ để anh nói láo không báo. Anh nói, viên lớn nhất
kia là tuệ tinh, cô tin là thật, còn hoan hỉ nói: trong sao có tên tuổi
của em.
Thiên ca chợt cười, không thể không nói, khi còn bé cô vẫn còn rất dễ gạt, một câu nói giới thiệu vắn tắt: rất ngu rất ngây thơ.
Người đàn ông tây trang mở miệng cắt đứt hồi ức của Thiên ca, hơn nữa còn
dùng một câu rất không có sáng ý: "Kỷ thiếu gia, lão gia mời trở về."
Thiên ca nhanh chóng thu hồi nụ cười, nụ cười của anh quý giá như vậy, thế
nào chịu lãng phí ở nơi không có liên quan đó. Anh nói: "Cậu đi nói cho
lão già, đừng lãng phí tiền, lừa gạt nhiều người như vậy mới kiếm được
tiền, không cần thiết tiêu vào tìm tôi."
Người đàn ông tây trang cứng đầu: "Ông ấy có thể nhượng bộ, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải về nhà."
Thiên ca ứng phó tự nhiên: "Ông ấy cũng quá không thành ý, nếu muốn gặp tôi,
trực tiếp đến đây không được sao, cần gì phải tốn tiền mời các người
chạy tới đây. Lại nói ông ấy cho các người bao nhiêu phí chân chạy? Nếu
như thấp hơn năm con số cũng không cần làm, ông chủ ra tay không hào
phóng đi theo cũng là thua thiệt."
Người đàn ông tây trang hiển
nhiên có chút giật mình, cậu ta nghĩ, có phải nên bảo tăng tiền lương
hay không? Nhưng mà cậu ta rất vui sướng biết được Kỷ Thiên Hàng rất có
thể bày gian kế, vì vậy nghiêm nghị: "Lão gia đã dự đoán được cậu sẽ nói như vậy, ông ấy muốn tôi hỏi cậu một câu, mất tư vị có tiền tiêu còn dễ chịu hơn không? Đúng rồi, phòng này của Giang Tiểu Huệ, giáo viên hình
thể."
Nói tới chỗ này, người đàn ông tây trang ngậm miệng.
Bởi vì mắt Thiên ca lộ ánh lạnh: "Nói tiếp đi, lão già – ông ấy có ý gì,
muốn ‘đường cong cứu quốc’, không làm gì được tôi liền xuống tay từ bên
Huệ Huệ?"
Người đàn ông tây trang vô cùng thành khẩn: "Nghiêm chỉnh mà nói, không ngoại trừ có khả năng này."
Thiên ca “ồ” một tiếng, sau đó thừa dịp người đàn ông tây trang chưa chuẩn bị, một quyền bổ vào sau ót của cậu ta.
Người đàn ông tây trang tiếp được, rất tự tin đối với bản lĩnh của mình: "Kỷ thiếu gia,
cậu đánh không lại tôi. Nếu như mà tôi. . . . . ." Lời của cậu ta vừa
mới nói một nửa, trong gương bỗng nhiên xuất hiện gương mặt phóng đại,
mặt của cô gái.
Thiên ca hướng về phía sau khẽ mỉm cười: "Cô gái, hợp tác vui vẻ." Âm thanh chưa dứt, một cái tay khác của Thiên ca nện
trên mặt người đàn ông tây trang, một ngón tay cứng rắn đập ra dấu đỏ
khớp xương, mà đôi tay Tiểu Huệ nắm người đàn ông tây trang cũng theo đó buông ra.
Chạy trốn, hai người thoát được thật nhanh, giống như
trước đó diễn luyện qua rất nhiều lần. Người đàn ông tây trang bụm mặt
âm thầm thương cảm: nếu như mà tôi muốn bắt cậu trở về, tôi còn phải
dùng tới lời ngon tiếng ngọt khuyên nhủ sao? Tôi chỉ dùng tiền thăm dò
một chút đường tiểu lâu mà thôi, đánh tôi làm gì, quá không công bằng. . . . . .
Chạy trốn thật xa, quay đầu lại không thấy bóng xe theo
tới, Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, thế này mới ý thức được hai người vẫn
nắm tay. Vì vậy vội đem tay từ phía trên lòng bàn tay rút ra, đồng thời
rất chột dạ vỗ trên bả vai anh một cái: "Cô nương tôi lại cứu anh một
lần nữa rồi."
Lòng bàn tay chợt trống rỗng, Thiên ca có chút tim
đập mạnh và loạn nhịp, nhưng mà anh còn nhíu mày cười: "Quả nhiên là nữ
hiệp, những năm này bản lĩnh lại tiến bộ."
Khóe mắt Tiểu Huệ khẽ cong, bàn tay mở ra để ngang trước mặt Thiên ca: "Phí hộ vệ."
Thiên ca khó được dâng lên một chút xíu cảm động lại bị thế lợi của cô gái
này làm hao mòn: "Cô gái, anh đã nợ em đặt mông sổ sách, em còn muốn nhớ một khoản nữa sao?"
"Đề nghị này rất tốt, cứ như vậy đi."
Thiên ca ngửa mặt 90 độ nhìn lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch: "Hắc, em xem tuệ tinh."
Tiểu Huệ theo bản năng đáp lại: "Bệnh thần kinh."
Một cái tay Thiên ca bắt mấy cái ở trên tóc lung tung của Tiểu Huệ, sau đó
được như ý mà cười: "Được, sẽ không làm." Tiếng nói còn chưa hết, trên
đầu “bốp” bị hung hăng đánh một cái, Thiên ca che ót rống: "Có muốn bạo
lực như vậy hay không, tôi đây thật vất vả mới. . . . . ." . . . . . .
Thật vất vả mới muốn cùng em nói chuyện yêu đương.
Chỉnh lại
tóc, Tiểu Huệ chuẩn bị trở về, đi ba bước không nghe thấy Thiên ca theo
kịp, cô quay đầu lại, giọng nói không thiện ý như cũ: "Anh còn không đi
à."
Chỉ thấy Thiên ca đã nằm ở bên cạnh một đầu ghế dài, cánh tay gối đầu, liếc mắt hỏi: "Tại sao em đi xuống?"
Trong mắt của anh có ánh sáng, Tiểu Huệ thế nhưng vì thấy được mà nóng rực,
cô âm thầm phỉ báng chính mình: nhất định là gần đây đã xem nhiều tiểu
thuyết ngôn tình, nhân tiện còn hung hăng khinh bỉ tiểu thuyết ngôn tình lừa bịp. Rất dễ nhận thấy lý do này so với giải thích khác càng làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, để cho cô tiêu sái trả lời: "Tới vận động một
chút, thuận tiện kiếm thêm khoản thu nhập."
Kỷ Thiên Hàng cười,
cảm giác thất vọng che giấu rất tốt, chỉ thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay:
"Vậy thì tốt, anh cho em biết một biện pháp có thể kiếm nhiều tiền hơn."
Tiểu Huệ yên tâm thoải mái tự nói với mình: có tiền không kiếm là đứa ngốc. Vì vậy. . . . . .
Thiên ca đưa tay lôi kéo, Tiểu Huệ cứ như vậy ngã vào trong ngực của anh.
Không quá nửa giây sau, anh nặng nề phốc một tiếng, cảm thán: "Cô gái,
không ngờ vẻ đẹp của mông em cũng là lợi khí để công kích." Đúng, Tiểu
Huệ tương kế tựu kế đặt mông nện ở trên ngực Thiên ca, bảo đảm là dồn
tất cả sức nặng toàn thân xuống, không nói máu mới là lạ!
Cùng anh chơi lâu như vậy, tiểu cô nương đã từng bị cuống vô số lần cũng là hội trưởng tiến vào, không phải sao?
Tiểu Huệ đưa tay "Vuốt ve" một chút ở trên mặt Thiên ca: "Nói đi, kiếm thế nào? Hay là nói anh muốn cho tôi đến một lần?"
Tay Thiên ca run một cái, chịu đựng ngực nặng nề, thô thanh mở miệng: "Em
cũng biết, bây giờ anh nửa xu cũng không có, cho nên nghiền ép anh cũng
vô dụng."
Tiểu Huệ ngăn trở tay muốn bóp chết anh, Thiên ca gấp
gáp giải thích: "Chỉ là lão già có tiền, ông ấy có thể cho rất nhiều rất nhiều tiền tìm người đến dẫn anh trở về, nhất định là nhiều tiền không
chỗ tiêu rồi."
Tiểu Huệ nhíu mày: "Sau đó anh tính toán nói cho
tôi biết mật mã két sắt nhà anh, sau đó để cho tôi mang theo một đám
người đi vơ vét sao?"
Thiên ca buồn cười, nhưng bị một mông đẹp
đè ép, anh cười không nổi: "Không, tôi nói, em có thể thông qua thủ đoạn hợp lý để cho ông ấy cam tâm tình nguyện móc tiền ra."
Thiên ca
thật vất vả được buông ra, sau đó cho Tiểu Huệ một địa phương, hai người ngồi nói. Chủ đề nói chuyện là làm như thế nào từ trong tay Kỷ lão gia
kiếm tiền.
Thiên ca thuận thế dùng chút sức: "Lão già đã biết anh ở bên trong nhà em, cho nên ông ấy nhất định sẽ tới tìm em gây phiền
toái, muốn em giao anh ra, nếu như em đơn giản thuận theo, dựa vào khí
chất gian thương keo kiệt của ông ấy, nhất định là sẽ không cho em tiền. Cho nên, em soạn thảo một chút, để cho ông ấy hiểu lầm tưởng anh có lý
do gì không thể rời phòng ốc."
Tiểu Huệ nhìn mặt mày anh hớn hở
nói hăng say, chợt có loại kích động buồn cười: tôi cũng là bệnh thần
kinh, thế nhưng lại ngồi ở chỗ này nghe anh nói những lời không đáng tin cậy như vậy.
Đang suy nghĩ, chợt Thiên ca nói một câu, Tiểu Huệ
bị hung hăng động đất chấn động, cho tới nửa ngày không nghĩ ra nên dùng từ gì để mắng anh. Thật ra thì cô thật muốn nói một câu: Kỷ đại gia,
đừng đùa, cô nương tôi không phải người anh có thể đùa giỡn. Chỉ là trời mới biết tại sao, cô thế nhưng không nói gì, đứng dậy bước đi.
Thiên ca ở phía sau hầm hừ: "Anh nói thật, em. . . . . . Không phải rất thiếu tiền sao?"
Nghe nói như thế, Tiểu Huệ thu lại bước chân, từ từ xoay người lại, ngoài miệng treo một tia cười uy hiếp: "Anh biết cái gì?"
Tâm Thiên ca hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ hỏng rồi: tính khí của tiểu
nha đầu là quật cường nhất, cô không thích người khác tham gia chuyện
của mình, nhất là chuyện nhà. Khóe miệng anh giật giật, làm ra dáng vẻ
chẳng sao: "Chẳng lẽ em phủ nhận dành toàn bộ tiền đồ cưới?"
Mặt
Tiểu Huệ căng thẳng chợt buông lỏng ra, cô cười tự giễu: "Anh lại biết." Cô nhún vai một cái, nghĩ mình tại sao sẽ cho rằng anh biết chút gì
rồi, loại giống như anh chỉ biết là Phong Hoa Tuyết Nguyệt - cậu ấm làm
chuyện đều không tiếp đất, nhưng cố tình. . . . . . Tiểu Huệ lại nhìn
anh một cái, trong mắt hơi khinh bỉ: loại người đàn ông này tuyệt đối
không thể gả. Mà thời điểm ở trong đầu thành hình ý nghĩ này, cô lại bị
chính mình giật mình: tôi nhổ vào, cái gì có lấy chồng hay không.
Thiên ca nghiên cứu một lát, không thể thấu đạo thái độ hiện giờ của Tiểu Huệ là có ý gì, anh chỉ có thể lần nữa nhắc tới đề nghị: "Nếu không thì em
suy tính một chút, nếu như em đồng ý, anh bảo đảm lão già sẽ liên tục
không ngừng đưa tiền cho em. Em nghĩ xem, không công kiếm túc đồ cưới,
lại không cần phí quá nhiều sức lực, sao lại không làm đây?"
Tiểu Huệ đang do dự, cô đang do dự vào lúc này nên tát cho anh một cái còn
hay nhổ nước bọt lên mặt anh, cũng chỉ con nhà giàu như anh mới có thể
muốn ra ngoài chơi trò chơi lừa bịp. Cười lạnh, cô quyết định không
nhìn, quả thật cô rất muốn kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là vì tiền
làm bất kỳ chuyện điên rồ gì, hơn nữa đối tượng còn là Kỷ Thiên Hàng!
Đột nhiên một đạo cường quang lăng lăng đâm vào trong đôi mắt của Tiểu Huệ, cô theo bản năng lấy tay ngăn trở, tay bên kia rũ xuống lại bị người
khác kéo chặt. . . . . .