Trấn Thông Hòa có bao nhiêu đường cái đường tắt, nhưng trong đầu Quý Huy Hòa chỉ nhớ rõ nhất con đường từ Quý phủ đi đến học đường, còn những lúc khác xuất môn đều tọa kiệu, đường xa đều kỵ mã, có nhiều người vây quanh, cũng không cần nhìn đường. Chỉ có năm đó được Quý Hiển Thạch mang đi từ đầu đường tới cuối ngõ.
Quan Mục khi còn bé lên núi tìm thịt, cũng chạy quá nhanh nên không nhớ đường, đành phải nắm tay y chạy tán loạn đến nơi cao nhất, người đuổi theo phía sau cũng từ từ ít dần, phân tán đi nơi khác, muốn chặn đường giành lấy tú cầu. Quan Mục cùng Quý Huy Hòa trốn vào một hộ trong viện, ngồi vắt vẻo trên cây một lúc lâu, mắt thấy dưới chân người này chạy qua người kia chạy lại, nửa ngày không dám nhúc nhích.
Quý Huy Hòa ngẩng đầu, hướng về phía hắn cười, Quan Mục vẫn chưa hết tức giận, huy quyền đánh vào đầu y.
“Đau a, đánh đến bất tỉnh thì làm sao bây giờ.”
“Dù sao cũng là cái đầu không có óc, đánh bất tỉnh càng tốt.”
Hai người thoát được đại nạn, vẫn không dám lớn tiếng, ngươi một câu ta một câu nói thầm, ở trên cây đến giữa trưa, nhìn xem bốn bề vắng lặng, bốn phía khói bếp đã nổi lên. Hai người từ trên cây leo xuống dưới, sóng vai cùng trở về. Quan Mục đói không nhịn được, dọc đường đi bụng reo ùng ục, tự cường chịu đựng. Quý Huy Hòa trong tay nải tìm kiếm qua một lần, không có cái ăn, đây là lần đầu làm cho Quan Mục ở trước mặt y bị đói, trong lòng vừa hối hận vừa mắc cỡ, cúi đầu, nghẹn đỏ mặt, mắt thấy sắp sửa khóc lên.
Quan Mục quay đầu lại nhìn, đưa bàn tay đến, chạm nhẹ trên vai y, sau đó lau mặt y sạch sẽ, chạy một ngày trời dính đầy bụi đất, vừa nói khóc liền khóc thành diễn viên hí khúc.
“Khóc nữa liền đánh ngươi.” Quan Mục thân thiết nói, ôn ôn mềm.
“Ân.” Quý Huy Hòa gật đầu, khóc càng lợi hại.
Quan Mục nắm tay lệ nhân đi đến trước cửa Quý phủ, sớm đã có một đám người hầu chạy nhanh ra tiếp nhận, Tiểu Hoành mau lẹ, nhảy vào cửa đi cấp báo cho lão gia phu nhân biết. Quý Huy Hòa cầm tay Quan Mục không chịu buông. Quan Mục cùng y đi vào cửa hai bước, vẫn kêu y buông ta, hắn còn phải trở về nhận roi của Quan tiên sinh.
Quý Huy Hòa ở môn lý, Quan Mục ở ngoài cửa, trước khi đi lại nghe y kêu một tiếng. “Quan Mục”
Quan Mục quay đầu lại, y thu nước mắt, đoan chính đứng thẳng. “Chuyện gì?” “Chỉ muốn gọi ngươi một tiếng.” Quý Huy Hòa cười đến ấm áp, Quan Mục cũng cười, mặt mày cong lên, khóe môi mang hình dạng vui mừng. Vẫy vẫy nắm tay, cáo cho y biết, sổ nợ hôm nay rối mù, ngày khác tái cùng y tính toán. Quý Huy Hòa cười gật đầu, đây là nhớ kỹ.
Ngày thứ hai, Quý Huy Hòa không có tới học đường.
Quan Mục thật cũng chưa tiếp nhận roi mây, một học đường môn hạ chạy tán loạn, Quan tiên sinh cũng không có khí lực để đánh, phạt tất cả mọi người chép phạt một trăm chữ, lập tức nghe được tiếng oán than.
Quan tiên sinh gọi Quan Mục đến trước mặt, lắc đầu thở dài, giáo huấn: thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Đồng học lén truyền tai nhau, nguyên lai Cốc thiếu gia bôn ba bị gây sức ép đến một ngày, sức khỏe lại không tốt. Quý Huy Hòa ôm lấy tú cầu mọi người đều tận mắt nhìn thấy, có người còn biết y là thiếu gia của Quý phủ, nói rơi vào tay Huy Châu, nhưng thật ra y đã hại Cốc thiếu gia. Quý lão gia mất mặt khó xử, cho người đến tặng dược liệu quý giá, hứa sẽ xuất ra một chút gia pháp giáo huấn Quý Huy Hòa.
Quý lão gia trong lòng vỡ lẽ, là do Quý Huy Hòa đi theo Quan Mục, cũng là do cùng Quan Mục đi tới trời tối mới trở về.
Không thể cùng nhau chơi đùa mãi như thế được, tuổi tác đã lớn, tổng nên học được một chút ổn trọng, không cho phép y cứ đi theo hắn hồ nháo nữa. Quý lão gia kêu quản gia mang theo hậu lễ, hướng Quan tiên sinh thỉnh từ, Quan tiên sinh không nói một câu, lễ cũng bắt đem trở về. Quý lão gia đuối lý, cũng không so đo quá nhiều.
Quản gia có một chút chuyện muốn nói. Quý lão gia thính hắn nói. Quản gia khụ một tiếng, nói: “Lão gia, phạt.” Quý lão gia vuốt chòm râu, dạy con thì phải cứng rắn, bất quá, đã là phụ thân thì làm sao không biết điều đó?
Quý lão gia khư khư cố chấp, do dù Quý phu nhân có nói như thế nào, thì cũng đem Quý Huy hòa nhốt trong phủ, chỉ chờ Quý Hiển Thạch an bài thỏa đáng liền dẫn y đi Huy Châu. Quý Huy Hòa làm ầm ĩ mấy ngày, Quý phu nhân đứng ngoài cửa rơi lệ, mắt thấy y làm như thế nào cũng không được, dần dần hồi phục khuôn mặt than, không nói không cười, hỏi y cũng không đáp trả.
Quý phu nhân cách một cánh cửa hống y: “Tiểu Hòa, Tiểu Hòa. Con viết thư, ta gọi người đem qua cho Quan Mục.”
Quý Huy Hòa nâng mắt nhìn, cuối cùng cũng có chút động tĩnh, một chút không khí sôi động. Chấm bút vào mực, suy nghĩ xem nên viết như thế nào, ước chừng hơn nửa ngày mới đề bút, rồi vò lại vứt xuống đất. Quay đầu nhìn Quý phu nhân, lo sợ không yên nói: “Nghĩ không ra viết như thế nào.” Quý phu nhân tình thế cấp bách nảy sinh ý tưởng, hô: “Vậy thì vẽ tranh, bức tranh thượng một bức đồ.”
Quý Huy Hòa ân một tiếng, dựa vào bàn đề bút, loan loan nhiễu nhiễu vẽ một bức tranh.
Đến hoàng hôn thì bức tranh mới hoàn, đứng lên, không cho người bên ngoài nhìn thấy, thân thủ nhanh lẹ giao cho Quý phu nhân, sau đó nàng đi phân phó trù phòng, làm một dĩa chân giò hun khói, một dĩa thịt hầm đưa đi. Thời gian này không có y, chỉ sợ Quan Mục khi đói bụng, Dương Nguyên Quý kia thái độ làm người không vững vàng, không biết hắn có lợi dụng thời cơ vắng mặt thay y uy Quan Mục ăn thịt không.
Quý phu nhân nhất nhất ghi nhớ, nghe y dặn dò dong dài, có chút dở khóc dở cười. Đồ vật này nọ đều được giao cho Tiểu Hoành, thư đồng này có chút tri kỷ cho nên chắc chắn sẽ không báo cho Quý lão gia biết.
Tiểu Hoành trộm chạy vào học đường, đứng ngay song cửa, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Quan Mục đi ra. Vòng vo vài lần mới đặt lá thư vào tay hắn, Quan Mục không chút để ý tiếp lấy, cũng không nói sẽ mở ra xem. Tiểu Hoành khuôn mặt tròn tròn, trừng mắt nhìn hắn, vì Quý Huy Hòa có chút bất bình: “Đây là thư của thiếu gia đưa cho ngươi.” “Nga.” Quan Mục đáp.
“Thiếu gia, thiếu gia hắn lại bị bệnh! Bệnh rất nặng rất nặng, thầy thuốc đều trị không hết!” Tiểu Hoành lớn tiếng hù hắn, Quý Huy Hòa mặt than vốn uống thuốc và châm cứu đều không có hiệu quả, cái này cũng không tính là nói dối.
Quan Mục nhíu mi, liếc mắt nhìn qau, Tiểu Hoành tuy biết nói hắn hung ác, nhưng thật ra con mắt đang hết sức chống chọi, rõ ràng nhìn mặt mày đang tốt như vậy, như thế nào liền trở thành hàn băng, lạnh đến nổi làm người ta nao núng. Tiểu Hoành sợ run cả người, đem thực lạp qua đưa cho hắn, một mặc bỏ chạy một mặt vẫn không nhịn được bỏ lại một câu: “Thiếu gia không muốn đi Huy Châu, hắn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại không đối tốt lại với hắn, trước khi đi nên đến nhìn hắn một cái, coi như đang làm việc thiện để tích đức đi!”
“Huy Châu.” Quan Mục nắm chặt lá thư, đem hai chữ này niệm một lần rồi một lần. Rõ ràng đã từng hứa hẹn với nhau là sẽ không đi.
Từ sau chuyện ném tú cầu đến nay, mọi việc đều thay đổi, mỗi người đều gặp xui xẻo, trừ bỏ Dương Nguyên Quý. Hắn nửa tháng không có tới học đường, mà đến Du phủ làm khách quý. Ngày ấy hắn ôm tú cầu bỏ chạy, nghĩ thầm rằng đánh lâu bất lợi, đơn giản chạy đến trước đại môn của Du phủ, đem tú cầu trả về. Này vừa đi đã bị mọi người nghênh đón vào cửa, hỏi qua thân thế, Du lão gia vừa lòng, xem qua bộ dạng nhân phẩm, Du đại tiểu thư cũng vui mừng.
Bởi vậy, Dương Nguyên Quý dĩ nhiên cùng Du đại tiểu thư thành hôn ngay ngày hôm đó, từng bước dẫn thê tử về nhà ra mắt.
Cho đến tận hôm nay mới xuất hiện, các môn hạ vây quanh hắn. Dương Nguyên Quý bị đánh nhưng vẫn cười ha ha, vừa cười vừa đi đến trước mặt Quan Mục. Hắn được cơ hội trời cho này cũng là do Quan Mục một tay đưa đến, đương nhiên phải tạ ơn.
“Khách khí khách khí.” Quan Mục lười nhìn hắn, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn con diều đang bay ngoài cửa sổ.
Dương Nguyên Quý ngồi vào trước mặt hắn, trên bàn có một phong thư đặt ngay ngắn ở chính giữa. Trên phong thư mặc dù không đề danh tự cũng biết là ai. Dương Nguyên Quý thân thủ lấy qua, bị Quan Mục một chưởng giật trở về, giật đến đau. Dương Nguyên Quý xoa xoa bàn tay, lắc đầu cười.
“Mọi chuyện trên đời này, tất cả là của ngươi. Cho nên ngươi mà không lo thì cầu cũng không cầu được.”
Quan Mục tà mắt nhìn sang, không biết hắn lại có thiên cơ gì nữa, không lo quản chuyện vợ chồng của ngươi, sao lại nhàn sự quản chuyện bên ngoài. Dương Nguyên Quý cầm lấy tay hắn, tinh tế xé mở phong thư. “Này là của ngươi, ngươi làm bộ như không phải làm gì?”
“Nhiều chuyện.” Quan Mục hừ nói.
Mặc dù ngại nhiều sự, vẫn đem thư của hắn mở ra, sau đó Dương Nguyên Quý rút tay trở về, ngồi thẳng người, cũng không xem thư. Hé ra trang giấy trắng hiệu Tuyên Thành, trên đầu bức tranh họa chính là hàn mai đầu xuân, một đám cánh hoa rơi đến tĩnh lặng. Cảnh trí này đã từng gặp qua, Quan Mục hiểu ý cười.
Lại nhìn dưới tàng cây còn có hai vật, nhìn một cái liền nhớ về quá khứ tựa hồ là hai người, nhìn lần thứ hai lại phát giác là một đôi miêu cẩu, xem hơn vài lần, lại càng không biết đây là cái gì, hình thù kỳ quái, không hề kết cấu.
Vỗ vỗ đầu, rốt cục cũng nghĩ ra, hắn sợ là y chưa từng học vẽ qua.