Thật giống như đang ngồi tàu lượng siêu tốc vậy, cho dù trở lại mặt đất
rồi nhưng vẫn còn cảm giác hơi chóng mặt, như mơ mà không phải là mơ.
Cuộc sống lại trở về với nhịp điệu bình lặng vốn có của nó nhưng không còn
sự bình lặng như trước đây, mà là một sự bình lặng mới mẻ, thậm chí có
thể nói là hơi kì quái.
Lận Phong nhanh chóng chuyển đến chỗ Chỉ Thanh, công việc cũng chẳng cần nữa, khiến Sầm Kim càng tin hơn vào sự
suy đoán của cô trước đây là chính xác: Lập Phong đẩy Chỉ Thanh đi chỉ
vì muốn thử tình cảm của anh ta. Đâu biết Chỉ Thanh không hiểu, vừa đẩy
đi đã đi thật. Lận Phong nhất định là rất hối hận, buồn vô hạn, giờ có
một cái cớ rồi, tất nhiên là lập tức nắm bắt lấy, chắc là sẽ không bao
giờ dùng cách đẩy đi như thế để thử thách Chỉ Thanh nữa.
Cô
không hiểu tâm trạng của Chỉ Thanh, liệu có nhớ đến cô không. Cô đoán
vẫn có chút nhớ, bởi vì đặc điểm của Chỉ Thanh là sống cùng với cô thì
không nỡ xa Lận Phong, sống cùng Lận Phong thì không nỡ xa cô. Có lẽ
không chỉ là đặc điểm của Chỉ Thanh, rất nhiều người đều như vậy, bao
gồm cả cô, chẳng qua là Chỉ Thanh dám thừa nhận, còm người khác không
dám thừa nhận mà thôi.
Lận Phong vừa chuyển tới tuần đầu tiên
liền cùng Chỉ Thanh đến nhà cô, năm người cùng đi nghỉ cuối tuần, bề
ngoài thì rất hòa hợp, có lẽ những người kia thật sự rất hài hòa, nhưng
cô lại không thoải mái, cứ cảm thấy rất gò bó, không tự nhiên.
Lần đó cô sắp xếp cho Lận Phong ở cùng phòng với Chỉ Thanh, nhưng hai người đều không chịu, cuối cùng cô ở cùng phòng với Lận Phong, Chỉ Thanh cùng phòng với Victor, Tiểu Kim vẫn một mình một phòng. Tối đó cô với Lận
Phong đã nói chuyện đến khuya, bản thân cũng không biết nói gì mà nhiều
như vậy. Lúc nói chuyện cũng rất hợp, hai người có rất nhiều quan điểm
tương đồng. Nhưng cho dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn có cảm giác
xa cách, cứ như ở giữa có Chỉ Thanh án ngữ.
Cho đến tối Chủ nhật, Chỉ Thanh và Lận Phong lái xe về, cô mới cảm thấy thần kinh mình đã hết căng thẳng.
Không biết Chỉ Thanh có phải đã nhận ra điều gì không, sau đó không còn đề
nghị chuyện tụ họp nữa, chỉ mời mọi người đến nhà chơi, Tiểu Kim và
Victor đi, nhưng cô khéo léo từ chối.
Chỉ Thanh thường xuyên gọi điện thoại, có lần thẳng thắn nói rất nhớ cô, cô trách:
- Lại bắt đầu rồi đấy! Sao cứ ở với bên này lại nghĩ đén bên kia, ở với bên kia lại nghĩ tới bên này thế?
- Không phải như vậy, anh vẫn luôn nhớ em.
- Anh cũng luôn nhớ cô ấy.
Anh trơ mặt nói:
- Hai người đều nhớ không được sao?
- Được, nhưng anh cũng không thể chiếm đoạt cả hai!
Anh ủ rũ nói:
- Anh chẳng chiếm đoạt ai cả, dù phải chọn lựa đau khổ thế nào thì anh
cũng sẽ chọn. Chỉ nghĩ thôi cũng không được sao? Thực ra, nếu cô ấy
không bệnh tật, không thể tự lo liệu cuộc sống cho mình như vậy, không
cần anh như vậy, thì anh thật sự sẽ chọn em.
- Được rồi, đừng có tỏ lòng thương xót nữa, cứ như anh chọn ai thì là niềm vinh hạnh cho
người đó vậy, lẽ nào em đã từng nói em mong anh chọn em sao?
Bên kia rất ngượng ngập:
- Bé yêu, em thật chẳng giữ thể diện cho anh gì cả.
- Anh muốn em giữ thể diện cho anh thế nào? Khóc cầu xin anh quay về?
- Anh biết em sẽ không làm thế. Không có anh em vẫn sẽ sống tốt, nhưng Lận Phong không có anh thì sẽ không sống nổi.
- Vậy anh cứ yên tâm làm chúa cứu thế đi?
- Bé yêu, em giận dữ như vậy, khiến anh lại thấy lo lắng cho em.
Cô nhận thức được sự tức giận của mình rất mất phong độ, lập tức dịu giọng:
- Anh yên tâm chăm sóc Lận Phong đi, anh là người tốt, nếu là người khác
thì sao có được sự nhẫn nại và tình yêu đó? Anh cũng đừng gọi điện thoại cho em nữa, cô ấy biết chắc sẽ không vui.
- Không đâu, anh gọi điện thoại cho em đều được sự đồng ý của cô ấy.
- Anh lại đang nghĩ mọi chuyện quá đơn giản đấy, hoàn toàn không hiểu gì
về phụ nữ. Cô ấy đồng ý cho anh gọi điện thoại cho em, không có nghĩa là cô ấy vui vẻ cho anh gọi điện. Anh hãy nghe em, đảm bảo không sai, đừng gọi điện cho em nữa, gọi nữa em cũng không nhận đâu.
Sau đó Chỉ Thanh gọi điện cho cô ít hơn, nhưng vẫn liên lạc thường xuyên với Tiểu Kim.
Tiểu Kim và Victor rất hợp nhau, tất nhiên cũng có những mâu thuẫn, buồn
phiền nhỏ của tình yêu tuổi trẻ, nhưng nói chung vẫn khiến cô yên tâm,
dù gì thì Victor hơn Tiểu Kim năm tuổi, nên chín chắn hơn nhiều, rất
nhiều việc đều có thể nhường Tiểu Kim.
Cô cũng không biết hai
đứa trẻ có sống với nhau đến đầu bạc răng long không, thậm chí không
biết chúng có lấy nhau không, nhưng cô đã học được cách bớt lo lắng hơn. Phải biết rằng thời đại khác nhau, việc sống với nhau đến đầu bạc răng
long đã không còn là tiêu chuẩn duy nhất để đo tình yêu hôn nhân có trọn vẹn hay không nữa. Cô chỉ mong hai đứa lúc ở bên nhau thì luôn luôn vui vẻ, nhỡ có chia tay thì vẫn vui vẻ.
Tình yêu hiện đại chắc là như vậy, cũng rất khó nói là có tệ hơn tình yêu trước đây hay không.
Cô không yêu cầu quá cao về cuộc sống của mình, chỉ cần không có chuyện gì buồn phiền là được rồi. Còn về tình yêu gì gì đó, đều là chuyện của
tuổi trẻ. Cô đã sắp năm mươi rồi, còn yêu đương gì nữa? Kiểm tra sức
khỏe hàng năm không bị mắc mấy bệnh huyết áp cao, bênh tim mạch, tiểu
đường, ung thư vú, ung thư tử cung, ung thư buồng trứng là may mắn lắm
rồi.
Nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến việc Tiểu Kim mấy năm nữa là đi làm, kinh tế không cần dựa vào cô nữa thì cô lại cảm thấy chán chường.
Những năm qua, cô một lòng vì con, trong lúc có một cô con gái cần phải
chăm sóc, dạy dỗ, những việc khác đều không còn quan trọng nữa, cô chăm
chỉ làm việc, bận rộn bươn chải, đều một lòng để nuôi con gái thành
người. Khi con gái đã trưởng thành, không cần cô phải chăm sóc, dạy dỗ
nữa thì cô lại cảm thấy trống trải!
Nhưng cô tự an ủi mình,
không sao, Tiểu Kim học ngành y, vậy cũng phải mất bảy tám năm, đến khi
Tiểu Kim học xong ra trường thì cũng phải lấy chồng sinh con đẻ cái, lúc đó cô lại có việc để làm rồi. Cho dù Tiểu Kim không nhờ cô chăm con
cũng chẳng sao, cô sẽ nghĩ như bố mẹ cô: Chỉ cần con mình sống hạnh phúc thì con có ở cùng hay không cũng không quan trọng.
Đối với Vệ
Quốc và Chỉ Thanh cô cũng có suy nghĩ đó, miễn là họ đều sống hạnh phúc
thì dù ở trước mặt cô hay không đều không quan trọng. Lo lắng cho một
người, chủ yếu là vì sợ họ sống không hạnh phúc, còn đã biết họ sống rất hạnh phúc thì còn lo lắng cái gì nữa? Lẽ nào cứ phải kéo hết tất cả
những người mình yêu về cùng chịu khổ thì mới hài lòng hay sao?
Giáng sinh sắp đến, Tiểu Kim muốn cùng Victor về Trung Quốc thăm bố Vệ Quốc,
hai đứa cùng xin ý kiến của cố, cô rất thoải mái đồng ý, đưa cho hai đứa thẻ tín dụng của mình, bảo chúng lên mạng đặt vé.
Hai đứa như có được báu vật, nhận lấy thẻ tín dụng của cô chạy mất.
Cô tự nhủ thầm, sao mà vui mừng thế? Liệu chúng có lấy thẻ của mình đi mua sắm điên cuồng không nhỉ?
Một lát sau, hai đứa về trả lại cô thẻ tín dung. Cô vừa nhìn thấy bộ dạng
phấn khích của Tiểu Kim thì biết ngay chúng giở trò quậy, bất giác hỏi:
- Hai đứa quỷ này, có phải lấy thẻ tín dụng của mẹ đi quẹt linh tinh không hả?
- Quẹt linh tinh chút.
- Đã mua cái gì? Tiêu bao nhiêu tiền rồi? Xem con hứng chí như vậy chắc không dưới một nghìn?
- Vâng, không dưới một nghìn.
- Vậy lần này con đã tiêu hết bao nhiêu?
Tiểu Kim hào hứng nói:
- Mẹ, bọn con cũng đặt vé cho mẹ!
- Vé về Trung Quốc!
- Mẹ vừa mới về mà…
- Nhưng mẹ chưa đến thăm bố Vệ Quốc của mẹ, năm nay có thể đến thăm…
- Bố Vệ Quốc… của mẹ? Con nói linh tinh cái gì vậy? Các con đi về Trung
Quốc rồi đừng có nói lăng nhăng, cẩn thận kẻo cô nhà chú nghe thấy lại
không vui.
Victor giải thích:
- Cô Sầm, là như vậy, cháu không có gì… cô, bố cháu… ý cháu nói là bố Vệ Quốc… chưa kết hôn…
- Ông ấy chưa kết hôn? Vậy sao ông ấy nói đã lấy vợ rồi?
- Bố sợ cô… vì ông mà về nước.
- Tại sao lại sợ cô về nước?
- Vì… Petal đã ở Mỹ lâu như vậy… về nước học sẽ theo không kịp.
- Nhưng giờ Petal chẳng phải đang học đại học sao? Ông ấy sao vẫn…
- Ông tưởng cô sẽ tái hôn với… chú Chỉ.
- Ông ấy nói như vậy?
- Vâng.
- Nhưng có một năm cô gọi điện thoại về, là phụ nữ nghe máy, còn có tiếng khóc của trẻ con.
Chuyện này cháu đã nghe bố cháu kể, đó là chủ nhà của bố cháu, khi ông đến
thành phố O, không có chỗ ở, nên đã ở nhà ông chủ đó, ông chủ nhà cũng ở đại học G, làm việc cho một chi nhánh của trường, ở phòng đại học G cho họ thuê.
- Nhưng cô nghe thấy người phụ nữ đó gọi ông ấy pha sữa cho con.
- Không phải bảo bố cháu pha sữa, mà là bảo chồng cô ấy pha sữa, điện thoại của họ để ở phòng khách, dùng chung.
Cô bàng hoàng như đang trong giấc mơ, lâu sau mới hỏi tiếp:
- Tại sao cháu không nói với cô sớm?
- Bố cháu không cho cháu nói với cô.
- Vậy giờ ông ấy cho rồi?
- Cháu chưa hỏi bố, nhưng cháu và Petal quyết định nói với cô, bởi vì chú Chỉ… đã sống cùng với… Amanda, Petal cũng đã vào đại học, cô và bố cháu nên về với nhau.
Tiểu Kim dặn dò:
- Mẹ, mẹ đừng nói
chuyện này với bố con, con nói là bố Vệ Quốc, để bọn con cho bố một
surprise (điều ngạc nhiên). Ha ha, không biết lúc bố ra sân bay nhìn
thấy chúng ta thì bệnh tim có phát tác không nhỉ?
Cô lo lắng hỏi:
- Victor, bố… cháu bị bệnh tim?
- Không ạ.
- Vậy sao Tiểu Kim nói ông ấy…
Tiểu Kim cười nói:
- Con chỉ nói vui vậy thôi. Mẹ, mẹ thật là quan tâm đến Vệ Quốc của mình đấy!
- Đừng cứ gọi “Vệ Quốc” “Vệ Quốc” thế, ông ấy là bố con.
- Là bố thì không thể gọi là “Vệ Quốc” sao? Con cứ gọi Vệ Quốc! Vệ Quốc!
Gặp bố rồi con cũng không gọi là bố, con cứ gọi ông ấy là Vệ Quốc, ai
bảo ông ấy không qua Mỹ thăm con?
Cô vội biện hộ cho Vệ Quốc một hồi, Tiểu Kim cười vui:
- Mẹ, mẹ lúc nào cũng chỉ bênh bố!
Lễ Giáng sinh đến, Sầm Kim cùng con gái và Victor về nước, nhưng họ chưa
nói cho Vệ Quốc, chỉ để Victor lộ diện, nói lễ Giáng sinh sẽ về nước
thăm ông ấy, báo cho ông ấy biết số hiệu chuyến bay, bảo ông ấy ra sân
bay đón con trai.
Tiểu Kim rất phấn chấn, cứ như làm môt vụ
khủng bố vậy, hưng phấn đến nỗi mấy đêm không ngủ. Victor thì khá bình
tĩnh, luôn cười tươi nhìn điệu bộ phấn khích của Tiểu Kim, kiểu như một
người từng trải đang xem một anh học việc mới ra nghề.
©STE.NT
Khi ba người xuống sân bay, kéo va li hành lý đến sảnh đón khách, trong
đoàn người đến đón, cô đã nhận ra Vệ Quốc, mặc một chiếc áo len đen,
trên tay vắt một cái áo gió màu xám, dáng vẫn dong dỏng, tóc cũng vẫn
cắt ngắn, chỉ hơi hoa râm.
Bỗng nhiên hai chân cô như sắp khuỵu, tim đập thình thình, lòng bàn tay cũng toát hết mồ hôi.
Từ xa, Victor đã gọi “bố!” rồi nhanh nhẹn bước tới.
Vệ Quốc đi tới kêu một tiếng:
- Kim Kim!
Hai bố con chào hỏi nhau.
Cô và con gái cũng đi tới, cô vui vẻ nói:
- Nghe thấy anh gọi Kim Kim cứ tưởng anh đang gọi em.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn Tiểu Kim, ngây ra, mặt trắng bệch, tựa như lên cơn đau tim.
Cô vội vàng hỏi:
- Anh không sao chứ?
Anh sững ra một hồi lâu, giọng khản đi hỏi:
- Là… hai mẹ con thật sao?
Cô nói với con gái:
- Tiểu Kim, đây là bố con.
Tiểu Kim hào phóng gọi một tiếng “bố!” rồi đi tới, vòng tay hug (ôm) chầm lấy bố.
Mặt Vệ Quốc ửng đỏ, không dám ôm lại con gái, chỉ xoa xoa đầu con:
- Con là Tiểu Kim?
- Vâng, bố có nhận ra con không?
- Nhận ra, bố đã xem ảnh của con, lúc nhỏ bố con… từng bế con.
- Con có nhận ra bố không?
- Trước thì không nhận ra, giờ con nhận ra rồi. Con yêu bố, bố rất phong độ! Rất man (đàn ông)!
Con gái bước tới gọi:
- Mẹ, đến lượt mẹ. Đến đi, hug bố một cái!
Cô rụt rè bước đến trước mặt Vệ Quốc và ôm anh. Anh lại đỏ mặt, nhưng lần
này không còn khách khí nữa, cũng dang hai tay ôm lấy cô, hai người cứ
ôm nhau như không hề thấy có người xung quanh, Tiểu Kim và Victor thì cổ vũ chả kiêng nể gì ai, khiến mọi người đi qua đều nhìn họ với ánh mắt
hiếu kỳ.
Cô nép trong lòng anh mà khóc, ngẩng đầu lên hỏi anh:
- Anh vẫn chưa kết hôn, sao lại lừa em là đã kết hôn rồi?
- Muốn cho em yên tâm ở Mỹ nuôi con.
- Anh luôn lừa em!
- Nhưng có một chuyện anh chưa bao giờ lừa em.
- Chuyện gì?
Anh mỉm cười cúi đầu xuống nhìn cô mà không trả lời.
Cô lại hỏi lại lần nữa:
- Chuyện gì?
Tiểu Kim không đợi được nữa bèn nói lớn với mẹ:
- Chính là chuyện bố yêu mẹ, có thế mà cũng không biết?
Bốn người đều cười.