Trúc Mã Trúc Mã - Mạt Kinh Uyên Lộ

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 14

Trên đường đi tới đó, Hoa Ngôn chẳng quan tâm Lục Tu có nghe lọt chữ nào hay không, sơ lược nói cho hắn biết chút ít tình hình – “Bọn họ nói hôm nay sẽ về nhưng do vẫn còn vài chuyện chưa xong nên đành ở lại. Đến khi mọi việc đều đã giải quyết hết thì trời cũng đã tối, mới đầu tài xế nói ngày mai hẵng đi sẽ tốt hơn, nhưng Văn Thiên lại khăng khăng nói phải về ngay trong hôm nay. Kết quả là lúc đi thì xảy ra va chạm, xe bị lật rơi xuống dốc núi, Văn Thiên và tài xế đều hôn mê, chỉ có Tiểu Vương ngồi băng sau bị thương nhẹ, sau đó gọi điện báo cảnh sát. Lúc ngồi trên xe cấp cứu cậu ấy đã gọi điện cho tôi, giờ chắc đã tới bệnh viện rồi, cậu cũng đừng lo lắng nữa. Nếu thật sự có chuyện gì thì Tiểu Vương đã gọi điện báo cho tôi biết, bây giờ không có tin tức thì hẳn là tốt rồi.”

Lục Tu ngồi trên băng ghế sau, hai tay ôm lấy vai không nói tiếng nào trong suốt chặng đường, Hoa Ngôn và Văn Anh ngồi phía trước trao cho nhau một ánh mắt lo âu.

Nhóm Văn Thiên được đưa đến bệnh viện ở một quận gần đây, lúc bọn họ tới nơi thì đã là sau nửa đêm. Đi từ cổng chính đến phòng khám duy nhất dưới tầng trệt tìm người để hỏi thăm, nhưng ở đó lại không có ai, bọn họ đành đậu xe rồi đi bộ đến thẳng phòng cấp cứu. Tới phòng cấp cứu rồi, bác sĩ lại cho bọn họ biết là hai người bị tai nạn xe đang ở phòng giải phẫu ở tầng hai làm phẫu thuật. Đi lên tầng hai, liền trông thấy Tiểu Vương đang ngồi chờ bên ngoài.

Tiểu Vương nghe tiếng quay đầu lại, vừa thấy Hoa Ngôn thì y như gặp được cứu tinh, lập tức nhào tới – “Giám đốc Hoa, đã mấy tiếng rồi mà vẫn chưa có tin gì hết!”

Chỉ một câu nói, đã khiến ba người phải nuốt mớ câu hỏi sắp ra khỏi miệng trở về bụng. Cả đám người mang vẻ mặt không vui ngồi trên hàng ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, bệnh viện giữa đêm hôm khuya khoắc thường có chút ít điềm xấu trôi nổi trong không khí, mùi thuốc nước khử trùng lại quá nồng làm người ta khó mà thở nổi.

Vào lúc này, giọng điệu lộ rõ vẻ sững sờ của Lục Tu vang lên – “Văn Anh, em có khóa cửa giùm anh không?”

“Khóa rồi.” Văn Anh trả lời gần như là phản xạ có điều kiện. Cô không rõ tại sao Lục Tu lại nghĩ tới chuyện đó vào lúc này, nếu đã biết lo thì sao hồi nãy không chịu khóa, lúc đi tới đây cũng chẳng hỏi han gì.

“Vậy chìa khóa của anh đâu?”

“Đây nè.” Văn Anh lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, đặt vào tay hắn.

“Sao em lại có chìa khóa của anh?”

“Lúc mở cửa cho tụi em anh cầm nó trên tay mà!” Văn Anh bực mình nói.

“À~”

Hoa Ngôn vỗ vỗ tay Văn Anh an ủi.

Chốc lát sau Lục Tu lại nói – “Hoa Ngôn này, rốt cuộc thì công ty các anh làm cái gì vậy? Nào giờ tôi vẫn chưa hỏi rõ ràng.” Không đợi Hoa Ngôn trả lời, hắn lại nói tiếp – “Hai người có ai mang tiền không? Thế này chắc phải nằm viện rồi, tôi có mang theo thẻ, chẳng biết ATM ở đây thu phí có nhiều không ha? Cơ mà tiền này cũng đâu thể do tôi bỏ ra, sau khi về công ty, các anh phải trả lại cho tôi!”

Ngừng một chút để suy nghĩ về mục đích của mình, hắn lại nói – “Món Văn Thiên thích ăn nhất là canh rau dền và cháo thịt bò, không biết ở đây có bán đồ ăn hợp với khẩu bị của cậu ấy hay không nữa. Cậu ấy nói đồ tôi nấu ngon hệt như cháo ở cửa hàng nhà ông Diêu bên góc phố, nếu biết sớm thì đã làm một ít mang tới đây cho cậu ấy rồi, mới phẫu thuật xong chắc chưa thể trở về liền được, thôi, cứ để cậu ấy thèm cũng tốt.”

Văn Anh lạnh cả người, lập tức túm lấy tay phải của Hoa Ngôn đang ngồi kế theo bản năng. Hoa Ngôn nắm ngược lại bàn tay lạnh buốt của cô, cảm giác ấm áp lan sang làm Văn Anh thấy an lòng, người cô quan tâm đang ở cạnh cô, vẫn mạnh khỏe và bình an ở bên cô, thật là tốt.

Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, không che đậy không giấu diếm chiếu vào hai người đang ở trong phòng, quanh thân bọn họ sáng lên như được mạ bởi một lớp vàng, vầng sáng màu vàng khiến khuôn mặt bọn họ trở nên mờ ảo không rõ ràng, nhưng cảm giác ấm áp nhu hòa, yên tĩnh kia lại làm cho từng người nhìn thấy vô cùng an tâm.

Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, tỏ tường chiếu lên hai con người đang ở trong phòng, quanh thân bọn họ sáng lên như được mạ bởi một lớp vàng. Vầng sáng óng ánh khiến gương mặt họ trở nên mờ ảo không rõ, thế nhưng cảm giác dịu dàng ấm áp và yên bình kia lại làm người nhìn vô cùng an tâm.

Một người trong đó nửa nằm nửa ngồi, kẻ còn lại thì ngồi bên giường, trên tay cầm tô cơm. Miệng kẻ ngồi bên giường cứ lảm nhảm mãi, nhưng người nằm trên giường lại yên tĩnh lắng nghe, thi thoảng diu dàng cười, nhìn hắn không chớp mắt. Ánh mắt kia lộ rõ ý muốn nhấn chìm người trước mắt vào trong cái sự dịu dàng của mình.

Lục Tu đưa một muỗng cháo đã thổi nguội đến bên miệng Văn Thiên – “Hoa Ngôn hỏi bác sĩ rồi, hắn nói hai hôm nữa là có thể trở về, còn tài xế thì chắc phải ở lại thêm vài ngày.”

Thấy anh ăn xong, hắn lại múc một muỗng để bên miệng thổi nhẹ – “Mùi vị thế nào? Tôi biết là nó không như của tôi và bác Diêu làm, nhưng đành vậy, tôi gần như là đi hết tiệm cháo ở gần đây rồi, tiệm nào tôi cũng nếm thử mà chỉ có tiệm này là ngon nhất thôi. Cậu cứ ăn đỡ trước đi, khi nào chúng ta về tới nhà, chỉ cần cậu thích thì ngày nào tôi cũng làm, nào, há miệng.”

Văn Thiên chỉ cười nghe hắn lải nhải, bàn tay rỗi rãi không có việc làm đặt lên đùi Lục Tu, miệng thì há ra ăn một ngụm cháo rồi thường thức, tưởng như thứ vừa vào miệng chính là món gì đó rất hiếm lạ.

“Cậu ăn nhanh chút đi. Hôm nay là thứ bảy, nói không chừng chốc nữa con bé Văn Anh và Hoa Ngôn sẽ tới đây, chỉ sợ chẳng có chỗ để cho nó quậy. Thiệt tình, Hoa Ngôn càng chiều nó, nó ngày càng khác trước.”

“Hình như em vừa nghe có người nhắc tới em~” Văn Anh đẩy cửa đi vào.

Lục Tu nhìn nhìn phía sau cô – “Hoa Ngôn đâu? Sao lại chịu để em đi lung tung một mình thế này?”

Văn Anh bĩu môi nói với Văn Thiên – “Ảnh đi tìm bác sĩ rồi tới thăm tài xế nên để tôi tới đây trước. Số người ta không có tốt như anh đâu, cha mẹ già yếu mà bản thân lại chưa có vợ. Hoa Ngôn đành phải cử người trong công ty đến săn sóc, ban đầu ảnh còn tính kêu người sang chăm sóc cho anh luôn, nhưng người trong lòng anh – Lục Tu ấy, lại nói không cần, kêu có ảnh ở đây là được rồi. Có lẽ anh không biết đâu, tôi ở ngoài cửa nghe những người cũng cùng đi thăm bệnh nói, Lục Tu nhà anh giờ đảm đang lắm luôn, làm mấy nàng dâu lẫn bà vợ ở xung quanh xấu hổ quá chừng.”

“Rồi rồi, được rồi.” Lục Tu vội ngắt lời cô – “Em có tới tiệm sách của anh trông chừng không?”

“Yên tâm đi, tiệm sách của anh có Tiểu Mao trông là đủ rồi. Mấy bữa nay cậu ấy đều ở lại đó, còn bảo em nói với anh, là anh cứ yên tâm ở đây chăm sóc anh Văn Thiên. À đúng rồi, quần áo của hai người các anh em để ở trong xe, nãy vô đây mà em lại quên đem theo.”

Văn Thiên ăn cháo xong, Lục Tu sợ anh ngồi lâu sẽ mệt nên lập tức dìu anh nằm xuống. Văn Anh ở bên nhìn mà chậc lưỡi – “Chậc chậc, thiệt là hâm mộ. Nè Văn Thiên, anh nói thử coi, sao hồi đó tôi lại có thể buông tay cơ chứ?”

Cuối cùng Văn Thiên cũng mở miệng – “Em không sợ Hoa Ngôn nghe thấy sẽ ghen sao?”

“Muốn ghen thì cứ ghen!” Cô tiến sát Văn Thiên – “Cơ mà xem ra anh ấy còn phải cám ơn anh nữa kìa.”

“Cám ơn gì chứ, chỉ cần hai vợ chồng cô cậu đừng hùn vốn chơi xỏ tôi là được.”

“Tiểu Mao xếp đồ cho mấy cậu, xem thử có thiếu món nào không.” Hoa Ngôn vừa cười vừa nói bước đến, trong tay còn cầm theo một cái túi, hắn đặt túi vào một góc.

“Không sao đâu, qua hai ngày nữa là về rồi mà.” Lục Tu nói.

“Vừa rồi tôi đến chỗ bác sĩ hỏi, bác sĩ nói Văn Thiên bình phục rất nhanh, đợi đến lúc đó tôi sẽ tới đón mấy cậu.”

“Bác Lưu sao rồi?” Văn Thiên gian nan hỏi.

“Không sao hết, cậu ra viện rồi thì vài ngày sau bác ấy cũng có thể trở về. Tay chân đều hồi phục tốt cả, cơ mà mấy cái răng bị gãy thì e là hết cách.”

“Đều do tôi, nếu không phải tôi khăng khăng đòi về thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”

Lục Tu cúi đầu, hắn biết Văn Thiên khăng khăng đòi về là vì cái hẹn giữa bọn họ. Anh không muốn để mình chờ, anh lại càng không muốn nuốt lời.

Hoa Ngôn đi tới, vỗ nhẹ lên vai Văn Thiên – “Mọi việc diễn ra đều rất bất ngờ, nào có ai muốn nó xảy đến đâu, cậu đừng tự trách mình.”

“Rồi rồi, nạn lớn không chết sau này tất sẽ hạnh phúc suốt đời!” Giọng nói vui vẻ của Văn Anh đập tan bầu không khí đang đè nặng – “Vậy nên sau này các anh cứ việc tận hưởng niềm vui trước mắt đi thôi.”

Lục Tu, Văn Thiên và Hoa Ngôn (_ _”).

Văn Anh và Hoa Ngôn ở tới chiều thì về, đến buổi chiều thứ ba lại dắt díu nhau tới, còn đặc biệt ra xe cấp cứu ngủ tạm một đêm, đến sáng ngày thứ tư thì làm thủ tục xuất viện. Văn Thiên nằm trên xe nắm tay Lục Tu, có thể về nhà, thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.