Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 4: Chương 4: Cực phẩm




Hôm nay Úc Cẩn chủ động gọi điện thoại cho Hứa Vi Mộ.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Trực tiếp nói cho tớ biết địa điểm xem mắt tiếp theo, tớ sẽ tự mình đi.”

Hứa Vi Mộ ngạc nhiên vì tại sao hôm nay cô nàng rời giường sớm thế, quen thói trêu chọc:

“Vì nóng lòng nên ngủ không được à?”

Cô cũng lười phải nói nhiều với anh:

“Bớt nói nhảm một chút đi!”

Hứa Vi Mộ cũng không nổi giận:

“Vẫn là quán cà phê lộ thiên dưới lầu Hứa thị.”

“Cái gì??? Không đổi chổ khác được à?” Úc Cẩn đau đầu day trán, chẳng lẽ mỗi lần xem mắt của mình đều phải nằm gọn dưới mí mắt của cậu ta?

Hứa Vi Mộ đã hiểu, cười xấu xa: “Cậu có bóng ma tâm lý thất bại?”

Lại nghe thấy cái ngữ khí đáng ghét kia, cô vừa thẹn vừa tức: “Bóng ma em gái nhà cậu!”

Không ngờ anh phản bác: “Em gái tớ không phải là cậu sao?”

“Em gái cậu mới là thiên tài!” Úc Cẩn rống lên rồi cúp điện thoại.

Em gái, Em gái, cô ghét nhất là cái xưng hô này. Từ nhỏ đến lớn, Hứa Vi Mộ gặp người khác đều giới thiệu “Đây là em gái của tôi.”

Cậu ta đã hỏi qua ý kiến của mình chưa? Ai thèm làm em gái của cậu ta chứ?

Đúng là cô phải nhanh một chút gả ra ngoài, tối thiểu mới có thể rời xa tên yêu nghiệt này! Úc Cẩn nghĩ nếu như cô thực sự kết hôn, chắc chắn Hứa Vi Mộ lại trưng ra cái dáng vẻ ôn nhu chững chạc, vỗ vỗ bả vai làm ra vẻ bất đắc dĩ an ủi chồng tương lai của cô:

“Em gái nhà tôi tính tình tương đối kém, đồng ý kết hôn với cô ấy thật là làm khó cho anh.”

Trong lúc bi phẫn không hiểu vì sao cô lại bị suy nghĩ trong đầu này dọa đến sợ mất mật, ông trời ơi thật ra đã xảy ra chuyện gì đây!

………

Úc Cẩn hôm nay không còn tận lực để làm đẹp, cứ sao để vậy đi ra cửa. Cô thật sự không tin, không thể nào không có người chú ý đến tướng mạo thật của cô. Dù sao nhìn điều kiện của mình cũng không tồi mà.

Cô lại lót tót chạy đến quán cà phê dưới lầu tòa nhà Hứa thị, cẩn nhận nhìn qua liếc lại thăm dò, nhưng do quá tập trung nên lỡ tay cúp điện thoại mà quên hỏi Hứa Vi Mộ đối tượng là ai, có bộ dạng như thế nào.

Vừa định lấy di động ra gọi cho Hứa Vi Mộ, thì đột nhiên nghe phía sau có một giọng nam gọi trúng đích danh của mình:

“Có phải đây là Úc Cẩn?”

Úc Cẩn thề, đây là lần đầu tiên cô nghe được một giọng nói còn trầm thấp mê người hơn cả Hứa Vi Mộ. Cô mê man quay đầu lại, lại nhìn thấy một gương mặt so với Hứa Vi Mộ còn yêu nghiệt hơn gấp mấy lần, Úc Cẩn cứ như vậy cứng đơ tại chỗ.

Người đàn ông này cao hơn cô rất nhiều, ít nhất cũng phải 1m85. Anh ta mặc một một đồ tay giản dị nhưng trông rất ưu nhã mị lực bắn tung tóe, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế bất phàm.

Cô vừa cảm thán vừa nghĩ, Hứa Vi Mộ thật là cao siêu nha, tự nhiên dâng lên cho cô một soái ca cực phẩm như vậy, nhìn ngang dọc thế nào cũng rất đáng liệt vào hàng thượng phẩm loại I.

Bên này, soái ca cực phẩm cũng đang thầm đánh giá Úc Cẩn.

Vốn chỉ đang tiện đường chở chị họ đến Hứa thị để cùng anh rể tương lai đi ăn cơm, ai ngờ vừa đến anh rể tương lai mặt méo mó nói rằng vị Tổng giám đốc đương nhiệm đã ra lệnh an bày cho anh ta đi xem mắt. Chị họ nghe được như vậy thì tức xì khói đương nhiên sẽ không để cho anh rể làm như vậy. Dù sao cũng chỉ là đi xem mắt để ứng phó thì người nào cũng được, vì thế liền túm vị soái ca này thế mạng vào cho đủ số.

Anh ta vốn đối với loại việc vớ vẩn này không hề có hứng thú, Kha Thuấn Ngôn này cũng không phải là loại người tùy tiện ai muốn an bài sao cũng được. Nhưng sau khi nghe anh rể tương lai kể ra tính cách kì lạ của vị Úc đại tiểu thư kia, còn việc cô ấy và Hứa tổng có mối quan hệ không được bình thường cho lắm, khiến anh ta lại nổi máu tò mò, thôi được dù sao cũng đang rảnh rỗi thì đi xem một chút cũng được.

Quả nhiên cũng không khiến anh ta thất vọng.

Người đàn ông giơ tay ra chào cô: “Xin chào, tôi là Kha Thuấn Ngôn.”

Úc Cẩn vui vẻ bắt tay với soái ca: “Chào anh, tôi là Úc Cẩn.” Aiz~ cô đã cảm giác được, bàn tay anh ta rất mát lạnh, ngay cả ngón tay cũng thật là đẹp nha, vừa thon dài lại mịn màng hồng hào.

Nhưng đã là hoàng hoa khuê nữ thì phải cư xử đúng mực một chút, bắt tay xong một cái liền thu tay về.

Kha Thuấn Ngôn bên này tâm tư cũng khẽ nhúc nhích, bàn tay bé xinh của cô ấy mềm mại lại nhẵn nhụi, cảm giác sờ vào thật là tốt.

Anh ta gallant giúp cô nàng kéo ghế tựa, Úc Cẩn bối rối gật đầu một cái cảm ơn.

Không thể không nói rằng ấn tượng đầu tiên Kha Thuấn Ngôn đối với cô thật rất tốt.

Không định áp dụng chiêu giả vờ làm thục nữ thất bại ngày hôm qua nên hôm nay Úc Cẩn trò chuyện với Kha Thuấn Ngôn rất thoải mái. Nhưng ngồi đối diện với một gương mặt yêu nghiệt cực phẩm như vậy thì vẫn không có sức chống cự lại được, nhất là đôi mắt sâu hun hút không nhìn thấy đáy kia khiến người ta khó có thể nhìn thấu được tâm tư của anh ta.

Cô chọn vài món bò beefsteak dùng kèm bánh mì nướng bơ tỏi, tráng miệng là bánh tiramisu và một ly nước chanh. Còn Kha Thuấn Ngôn đã dùng cơm trưa, nhưng không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, vẫn ỡm ờ gọi theo cô một phần beefsteak và một ly cà phê nóng.

Anh ta vừa mím môi ngửi mùi cà phê thoang thoảng vừa nhìn bộ dáng ăn uống buồn cười của Úc Cẩn thì không khỏi bật cười, thật đúng là một chút cũng không muốn che giấu.

Thấy cô nàng chỉ mải lo ăn mà lớ lờ lơ mình, anh ta đành phải chủ động tìm đề tài: “Tôi cứ nghĩ rằng khi con gái ngồi trước mặt một người đàn ông thì sẽ ăn uống rất từ tốn và còn tỏ ra rất rụt rè nữa chứ”

Úc Cẩn bên này đang xiên một miếng bò nghe vậy thì dừng lại nhìn thẳng vào anh ta không chớp mắt, sau đó lại giơ cái nĩa lên bỏ miếng bò vào miệng nhai ngồm ngoàm rồi nói:

“Đó chỉ là định nghĩa vớ vẫn chẳng đáng một xu, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan

(Nghĩa là đời người hạnh phúc nhất là bản thân có thể hưởng thụ niềm vui sướng), đã là đàn ông thì đừng để ý những việc này”

Anh ta bị câu đáp trả này mà dở khóc dở cười, nhếch nhếch khóe miệng, quả nhiên đây là cuộc gặp gỡ thật sự đầy bất ngờ ngoài ý muốn.

Sau khi chiến đấu hăng say xong đĩa bò beefsteak, Úc Cẩn liền bắt đầu xử nốt đĩa bánh tiramisu, lớ lờ lơ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cái vị cực phẩm soái ca đang ngồi cùng với mình.

Kha Thuấn Ngôn nhìn thấy vết kem tiramisu màu cà phê đang dính một bên khóe miệng cô, liền cầm khăn tay trên bàn lên ý bảo cô lau.

Cô lúc này mờ mịt cầm khăn tay lại không tìm được chổ vết bẩn. Anh chàng khẽ cười một tiếng, ngồi dậy dùng những ngón tay vừa hồng hào vừa thon dài ấy cầm khăn tay giúp cô lau vết kem.

Bị hành động của anh ta giống như chạm điện Úc Cẩn mất tự nhiên vội lùi về phía sau, không có ý nói tiếng cảm ơn nhưng bối rối cũng không muốn tiếp tục ăn.

Mặc dù cô không quen biết Kha Thuấn Ngôn, thế nhưng trực giác đã mách bảo cô rằng tên này rất nguy hiểm cũng chẳng kém gì tên bạn trúc mã của mình. Hơn nữa, hình như anh ta rất có kinh nghiệm để lấy lòng phụ nữ, mình căn bản không đủ trình độ để trở thành đối thủ của anh ta.

Đàn ông có tướng mạo yêu nghiệt thì thường rất nguy hiểm, đây là đạo lý hoàn toàn chính xác đã được đúc kết suốt hai mươi mấy năm qua của cô. Một khi dính vào thì có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được. Giống như: Hứa Vi Mộ.

Sau khi cơm nước xong, hình như Kha Thuấn Ngôn đối với ấn tượng về mình cũng không tệ lắm, cô vui mừng cười thầm trong lòng.

Dáng vẻ cao hứng của Úc Cẩn được viết rõ ràng trên mặt và Kha Thuấn Ngôn cũng đã nhận thấy, nghĩ rằng cô nàng này đối với anh cũng có chút thiện cảm.

Anh ta thử thăm dò hỏi Úc Cẩn có muốn đi đâu chơi nữa không và anh ta sẽ đưa cô đi.Ai ngờ Úc Cẩn nhà ta cố ý tránh né lời mời, chỉ quăng ra một câu: “Vậy đưa cho tôi danh thiếp của anh đi.”

Kha Thuấn Ngôn lại nhếch nhếch khóe miệng, đây có thể được cho là muốn giữ quan hệ liên lạc không? Quả nhiên bất luận là loại phụ nữ nào cũng không thể chống lại lại mị lực hấp dẫn ngút trời của mình.

Anh đưa danh thiếp cho cô, thế nhưng cô nàng thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, nhận lấy rồi vứt ngay vào trong túi xách, sau đó ra vẻ ngại ngùng cười cười: “Buổi xem mắt đến đây kết thúc, tý nữa tôi còn có việc bận, xin phép anh đi trước.”

Kha Thuấn Ngôn vỡ mộng nhíu mày bất mãn, cô nàng này đang cự tuyệt mình sao? Hay là đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt?

Thôi vậy thì anh ta cũng không muốn ép buộc nữa.

“Vậy còn số di động của cô?”

“Hả?”

Kha Thuấn Ngôn cười từ tốn: “Cô kêu tôi đưa danh thiếp thì chúng ta cũng nên có qua có lại một chút chứ?”

Úc Cẩn định bụng cắt đứt liên lạc với anh ta, nhưng đúng là cô đã cầm danh thiếp của anh ta rồi cơ mà… mím môi suy nghĩ một hồi cô mới nói: “Tôi không có danh thiếp, anh đưa điện thoại cho tôi mượn, tôi sẽ bấm số cho anh.”

Anh ta nhìn thấy hành động bất thường của cô, không nhịn được phì cười: “Hẹn gặp lại, hy vọng lần sau gặp nhau chúng ta sẽ là bạn tốt”

Cô cũng cười cười: “Nhất định, nhất định.”

Sau đó cô xoay người hưng phấn chạy lên tầng trên tòa nhà Hứa thị. Kha Thuấn Ngôn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, tự mình đa tình cho rằng mình đã có cơ hội, dù sao, trên phương diện tình trường anh ta luôn là một kẻ bách chiến bách thắng.

******

Úc Cẩn đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Hứa Vi Mộ, bước đến trước bàn làm việc, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, ngẩng mặt lên vênh váo.

Hứa Vi Mộ nghĩ thầm buổi xem mắt đã kết thúc, tại sao cô nàng lại không khóc lóc um lên rồi kể lể than trời trách đất mà trưng ra tâm tình vui vẻ như vậy, hình như có chút gì không đúng nhỉ?

Úc Cẩn nhe răng nhếch miệng: “Tôi đã thắng.”

Hứa Vi Mộ híp mắt dò xét: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Người mà cậu an bày xem mắt có vẻ rất có hứng thú đối với tôi, còn bảo tôi trao đổi số điện thoại.”

Hứa Vi Mộ cau mày: “Có hứng thú?”

Úc Cẩn nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hứa Vi Mộ bèn lấy ra tấm danh thiếp đập vào mặt anh: “Nè, nhìn cho kĩ vào.”

Anh nhận lấy, đọc kĩ dòng chữ trên danh thiếp: Giám đốc thiết kế khoa Kĩ thuật công ty Thiển Dịch Kha Thuấn Ngôn.

“Tấm danh thiếp này từ đâu ra?”

Cô cảm thấy không có chổ nào không đúng, còn hưng phấn nói: “Người mà cậu sắp xếp xem mắt cho tôi! Hứa Vi Mộ cậu quả thật rất cao siêu nha, anh ta đúng là một cực phẩm soái ca hìhì!”

Nhìn vẻ mặt Úc Cẩn thật không giống như vừa gặp đã yêu, anh tiếp tục dò hỏi: “Cậu cũng để lại số di động cho anh ta?”

“Đúng vậy!”

Vừa dứt lời, Hứa Vi Mộ đột nhiên túm lấy cô rống to: “Úc Cẩn đầu óc cậu có bị ẩm IC không vậy? Còn chưa biết rõ đối phương là loại người như thế nào mà đã tùy tiện cho anh ta số di động?”

Úc Cẩn bị mắng như vậy thì không khỏi sửng sốt, đây không phải là đối tượng mà cậu ta đã an bài cho mình hay sao? Hơn nữa, đôi bên đều có thiện cảm, chỉ trao đổi số di động thì có cái gì không đúng chứ?

Sau khi bình tĩnh một chút cô nhàn nhạt đáp lại: “Nói không chừng anh ta sẽ là ông xã tương lai của tôi, nếu tôi không chủ động tấn công ngộ nhỡ anh ta bị người khác giành mất, thì cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”

Lời này rõ ràng chỉ là hờn dỗi, nhưng lọt qua bên tai của Hứa Vi Mộ chính là cô đang rất tiếc nuối. Bất quá cũng không tính là quá trễ, cô dù có thắng nhưng cũng chỉ trở về vạch xuất phát, đã vậy còn bị bại trên tay Lâm Khê.

Hứa Vi Mộ lạnh lùng quát to: “Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Cô biết anh đang thẹn quá hóa giận lại không chịu thừa nhận mình đã thua, nhe răng giễu cợt: “Đừng quên cậu đã thua thì phải đáp ứng với tôi một yêu cầu.”

Hứa Vi Mộ sắp không giữ được bình tĩnh: “Cậu cút ngay!”

Úc Cẩn bĩu môi, ây da xem đi? Thua vẫn là thua! Thôi kệ dù sao thì mình cũng thắng cược nên tính tình cũng vui vẻ, không thèm chấp nhặt với cậu ta. Ung dung thong thả vênh mặt bước ra ngoài.

Úc Cẩn đi rồi, Hứa Vi Mộ đem tất cả giấy tờ văn kiện trên bàn gạt mạnh rơi xuống đất, thở hổn hển điều chỉnh lửa giận đang dâng cao.

Sau khi ngồi xuống, nhìn tấm danh thiếp chói mắt trong tay, ma xui quỷ khiến thế nào lấy di động ra nhấn một dãy số…

………….

Đối phương đã nhấc máy, trong giọng nói có chút kinh hỉ: “Úc Cẩn?”

Hứa Vi Mộ chậm rãi suy nghĩ, đây là số di động của anh, chẳng lẽ con bé này giở trò lấy số di động của mình đưa cho Kha Thuấn Ngôn? Nghĩ đến đây, lửa ghen tuông đã tan đi không ít, đầu dây bên kia lại dò hỏi:

“Alô?”

Nghe âm thanh này có vẻ như đây là một người đàn ông trẻ tuổi. Nhưng mà mặc kệ, ngoại trừ anh ra thì bất cứ ai cũng không thích hợp.

Hứa Vi Mộ giả vờ khụ khụ một tiếng: “Tôi là anh trai của Úc Cẩn.”

“Anh trai? Nhưng đây là số mà Úc Cẩn đã cho tôi.”

Anh càng khẳng định suy đoán của mình rất chính xác: “Em gái tôi nói không có hứng thú đối với anh. Có lẽ bị tôi chiều chuộng đến hư rồi nên nghịch ngợm bày trò để lại cho anh số di động của tôi. Anh thông minh như vậy chắc hẳn cũng hiểu rõ ý tứ của nó rồi chứ.”

Nói xong anh cúp ngay điện thoại, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý cười xấu xa. Thật ra cũng không phải là có gì không ổn, Úc Cẩn căn bản cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tiếp tục tìm hiểu anh ta.

Tiếc là Kha Thuấn Ngôn này không phải là dạng người dễ bị trêu chọc. Vừa bị ngắt điện thoại vừa bị chơi một vố đau như thế, khóe miệng không khỏi giật giật.

Úc Cẩn, cô thật là giỏi! Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ đám đối xử với anh ta như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.