Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 28: Chương 28: Dung túng




Chiều hôm đó, Hứa Vi Mộ nhận được điện thoại của Lâm Chấp.

Vừa bắt máy đã nghe giọng diệu muốn ăn đòn của hắn: “Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”

Hứa Vi Mộ đảo cặp mắt trắng dã, hoàn toàn không nhẫn nại: “Đem cái bộ dáng ấu trĩ này của anh về cho vợ xem đi.”

Lâm chấp lúc này mới khụ một cái, trở lại khuôn mặt nghiêm túc nói: “Tin tốt là, Lâm Khê chưa trở về thành phố B. Tin xấu là, cô ta đã rời khỏi thành phố A.”

Hứa Vi Mộ bỗng nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, siết chặt điện thoại di động trong tay, giọng nói thì thầm mang theo một tia hoảng hốt: “Rời khỏi thành phố A? Anh không phải nói có thể hạn chế hoạt động của cô ta sao?”

Đầu dây bên kia, ánh mắt Lâm Chấp trở nên rét lạnh, ngón tay trên bàn làm việc đều đều gõ xuống: “Rât rõ ràng, có người đang giúp cô ta.”

“Cô ta còn quen biết ai nữa chứ?” Theo tính tình của Lâm Khê, không có khả năng cô ta chủ động đi kết bạn với ai đó.

“Tôi sẽ cho người đề tra, nể tình, tôi nhắc nhở anh, lỡ như cô ta trở về…” Lâm Chấp nói đến đó thì dừng lại.

Hứa Vi Mộ gật nhẹ đầu, nói: “Tôi hiểu.”

“Tốt. Tiện đây lại nhắc anh thêm lần nữa, ăn vào trong miệng mới là của mình.” Đây đã là lần thứ hai hắn ta nhắc nhở anh vấn đề này, hắn ta có ý gì Hứa Vi Mộ tất nhiên hiểu rõ.

Còn về chuyện người nào đang giúp đỡ cô ta, Hứa Vi Mộ nhớ đến lúc trước tiểu Cẩn nói với anh, Kha Thuấn Ngôn là người nói với cô rằng Lâm Khê sắp trở về, anh không thể không đem hai sự kiện này liên hệ với nhau được. Kha Thuấn Ngôn kia đúng là một nhân vật lợi hại mà.

Nghĩa trang, thành phố Z.

Lâm Khê mặc một bộ quần áo màu đen, trên mặt đeo kính mát che khuất nửa gương mặt, trên tay cô ta cầm một bó hoa bách hợp trắng, đi vào bên trong nghĩa trang. Nơi này là nơi mẹ cô ta qua đời, Lâm Diệu Kiến đã vì cô mà sửa sang lại nghĩa trang này, khu cảnh vốn thanh u hiu quạnh, nay lại có thêm mùi tiền bạc.

Lúc còn sống đã không đối xử tốt, sau khi chết đi thì bày trò như thế để làm gì.

Gió mùa hè thổi hơi mạnh, cây cối xung quanh cô phát ra tiếng xào xạc, bóng cây không ngừng lay động trên mặt đất, làm cho Lâm Khê cũng có chút run rẩy. Cô đi đến trước bia mộ của mẹ, nhìn gương mặt quen thuộc trên tấm hình, một gương mặt mang nét u buồn xa cách, đúng là trước giờ mẹ rất ít khi cười.

Hai bên bia mộ, ngoại trừ cỏ dại và hoa dại mọc thành bụi ra thì không có gì khác. Lâm Khê cười lạnh một tiếng rồi đặt bó hoa bách hợp trên mặt đất.

Trừ cô ra thì còn có ai nhớ đến người mẹ này của cô chứ, cho nên cô cũng đã thành thói quen.

Cô ngồi xổm trên hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ, tựa như đang vuốt ve khuôn mặt của mẹ mình, bà đã ra đi mấy năm rồi, ra đi trong thời kỳ rực rỡ nhất của người phụ nữ, trong tấm ảnh còn có thể mơ hồ nhận ra đường nét xinh đẹp của bà, còn có nét không cam lòng trên khuôn mặt.

Lâm Khê nhớ đến chuyện cũ, nước mắt theo hai má từng giọt từng giọt chảy xuống, cô hít mũi, dùng tay lau đi. Nước mắt là thứ vô dụng, để lại cho ai nhìn đây? Người duy nhất quan tâm đến cô trên thế giới này, duy nhất lau nước mắt cho cô khi cô khóc, cũng đã đi rồi.

“Mẹ, con mệt mỏi quá.” Cô nhẹ than thở.

Hai mươi phút sau, cô đứng dậy, nước mắt trên mặt đã khô, cô sửa sang lại gương mặt, khoi phục vẻ đẹp cao quý mà lạnh lùng.

Nhớ tới đám người đang sống ở thành phố B, khóe miệng khẽ cong lên, mũi nhẹ hừ một tiếng.

*****

Sau khi ăn cơm trưa, vì sợ Úc Cẩn trong người không thoải mái, Hứa Vi Mộ cũng không nghĩ đến hoạt động gì khác mà trực tiếp lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng dọc đường đi vẫn có chút không yên lòng.

Đèn đỏ, xe dừng lại, trên mặt Hứa Vi Mộ vẫn còn vẻ nghiêm trọng.

Úc Cẩn đẩy đẩy cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”

“Không có gì.”

Cô đang lo lắng không biết anh có tâm sự gì, muốn cùng anh chia sẻ được phần nào hay phần đó thế nhưng lại nghe anh trả lời lấy lệ cho xong, cô rút tay lại không nói thêm gì, chỉ là cái miệng nhỏ phát ra tiếng rầm rì tỏ rõ sự bất mãn của mình.

Hứa Vi Mộ nhìn cô đang bĩu môi, bất đắc dĩ cười: “Tức giận gì thế?”

Úc Cẩn ăn miếng trả miếng, trả lại cho anh câu: “Không có gì.”

Anh cũng không cảm thấy mỉnh thua trân, ánh mắt lóe lên rồi nhẹ nghiêng người qua, kề sát vào tai cô hỏi: “Em thật muốn biết anh đang suy nghĩ gì?”

Hơi thở của anh quanh quẩn trên cổ cô làm cô mẫn cảm giật giật cơ thể, nói: “Tất nhiên rồi.”

Hứa Vi Mộ nhếch khóe môi bên phải lên, thấp giọng nói: “Anh đang nghĩ xem khi nào thì có thể kiểm tra chất lượng của thứ mua lúc trưa.”

Úc Cẩn đã cố gắng để chính mình không thèm quan tâm đến cái hộp hiện giờ vẫn nằm trong túi mua sắm anh mua lúc trưa, lúc này anh lại bất ngờ nhắc đến, mà còn ám chỉ rõ ràng như thế, không biết phải trả lời thế nào.

Đèn đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe đằng sau nhấn còi thúc giục, cô thuận thế đẩy anh ra, hai má đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, nói: “Mau lái xe đi.”

Anh cho cô một cái liếc mắt rồi lái xe đi, không nói thêm gì.

Trong lòng Úc Cẩn hiện giờ phải nói là đang mưa to gió lớn, thật ra, nhu cầu của cô trong vấn đề này không mạnh mẽ lắm, nhưng mỗi lần nghĩ đến đối tượng là Hứa Vi Mộ, thì cô sẽ không kiềm được mà khẩn trương đến rối loạn. Trước kia cô và anh chưa xác định quan hệ, cô đối với anh chỉ mơ tưởng đến hôn là đủ rồi, chỉ vậy thôi cô đã cảm thấy mình quá háo sắc, không dám vọng tưởng đến gì khác.

Thế nhưng hôm nay anh lai nhiều lần trêu chọc cô, còn thật sự đi mua cái đồ chơi kia, có phải trong lòng anh cũng đang rất chờ mong hay không? Dù sao anh đã nhịn nhiều năm như vậy, bây giờ đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn là một xử nam, nhất định là rất khó chịu? Nghĩ đến đây, cô không kiềm được mà bật cười.

Hứa Vi Mộ nghe thấy cô cười thầm, hỏi: “Em cười gì thế?”

Úc Cẩn chớp mắt, ra vẻ vô tư vô tội nói: “Em đang suy nghĩ, sao anh có thể nhịn nhiều năm như vậy?”

“Nhịn cái gì?” Hứa Vi Mộ anh thật không hiểu cô đang muốn nói gì.

“Dục vọng.” Cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Hứa Vi Mộ nghe xong tay cầm bánh lái trượt một cái, chiếc xe lệch khỏi quỹ đạo, lảo đảo trên đường, Úc Cẩn vội vàng nắm lấy tay vịn trên cửa xe, ý cười trên mặt chưa tắt đã bị thay thế bằng sự sợ hãi.

Thật tốt, không có gì xảy ra, cô hết hồn hít sau vài cái, vẻ mặt kiêu ngạo trách cứ anh: “Người quý giá nhất đang ngồi bên cạnh anh, anh phải chuyên tâm một chút mà lái xe, biết chưa?”

Hứa Vi Mộ anh bị lời nói của cô làm cho nghẹn, từ lúc giải thích rõ ràng chuyện về Lâm Khê đến nay, cô càng lúc càng đắc ý, sắp trèo lên tới đầu anh để ra oai rồi, làm gì còn bộ dáng nghẹn khuất vì bị anh trêu chọc trước đây nữa.

Nhưng mà anh không quan tâm, anh tự nguyện cưng chiều cô, tự nguyện dung túng cô vô giới hạn, chỉ liếc cô rồi nói: “Nếu muốn anh lái xe đàng hoàng thì em ít nói mấy lời trêu chọc anh đi, nếu không anh sẽ cho em biết thế nào là nhịn nhiều năm, thế nào là vô cùng mong chờ đấy.”

Ý tứ trong lời nói của anh đều vô cùng mờ ám, khó nghe muốn chết, Úc Cẩn toàn thân run lên, vẫn không cam lòng mà phản bác: “Do anh tự chủ không được lại còn đổ thừa em.”

“Em không phải là đầu sỏ làm anh không tự chủ được sao?” Cô cũng nghĩ một chút xem ai làm cho anh tự chủ kém, lại còn bỏ đá xuống giếng.

Úc Cẩn khôn ngoan không lên tiếng nữa, trước giờ cô đấu võ mồm với anh có bao giờ thắng đâu cơ chứ.

Xe dừng trước cửa Úc gia, cô cởi đai an toàn chuẩn bị bước xuống xe thì lại bị Hứa Vi Mộ nắm cánh tay kéo lại.

Anh trầm ngâm nói: “Những gì anh nói đều là thật lòng, không có chút nào giả dối, anh không hy vọng mỗi ngày đưa em về nhà sau đó nhìn em đi vào rồi mới rời đi. Anh chỉ mong muốn chúng ta có thể cùng nhau ở chung một chỗ, mọi hoạt động đều có nhau, không phải vì dục vọng của anh, mà vì anh muốn chúng ta ngày càng hạnh phúc.”

Anh không phải là đang hỏi ý kiến của cô, anh chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ trong lòng mình, để cô càng hiểu rõ anh hơn.

Úc Cẩn cắn môi dưới không nói lời nào, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy.

Anh lại tươi cười nói: “Cho nên, em nên chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón sói đói đi.”

Cô đẩy anh ra, cười mắng: “Là sói háo sắc!” Người này nghiêm chỉnh chưa được bao lâu lại hiện nguyên hình rồi.

Hứa Vi Mộ buông tay: “Sắc lang cũng ok, anh xem đây là lời khen của em đấy.”

“Không biết xấu hổ!” Giọng nói của Úc Cẩn vừa nũng nịu vừa xấu hổ.

Anh cười càng tươi hơn: “Lại đang khen anh, anh sẽ tự mãn đấy.”

Người này đúng là da dày mà, cô tức giận mở cửa xe: “Em đi vào.” Xoay người đi chưa được mấy bước, cô dừng lại, không tự nhiên nói: “Anh đi đường cẩn thận.”

Hứa Vi Mộ nhìn cô mở cửa đi vào rồi mới thu lại nụ cười, tay bất giác siết chặt tay lái, để tránh đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng thúc đẩy chuyện kết hôn.

*****

Úc Quốc Bình hôm nay về nhà sớm, ông đang ngồi trên sô pha, một bên là đĩa đậu phộng, một bên một ly rượu, nhàn nhã xem tin tức, thấy con gái về, lên tiếng hỏi: “Tiểu Cẩn, con và Kha Thuấn Ngôn quen biết thế nào?”

Úc Cẩn nghe ba hỏi mới nhớ đến chuyện lúc sáng, nếu ông không hỏi thì cô cũng đã quên mất.

Cô nhàn nhạt nói: “Không có quan hệ gì ạ, chỉ là tình cờ gặp mấy lần thôi.”

Úc Quốc Bình ông là ai chứ, làm sao dễ bị gạt như vậy, nghĩ đến hành vi cử chỉ của Kha Thuấn Ngôn lúc sáng, ông nói: “Ba thấy hắn ta đối với con không đơn giản như vậy đâu.”

Nhắc tới cái tên Kha Thuấn Ngôn này làm cho cô đau đầu, trên mặt đầy vẻ phiền chán và mệt mỏi, vì vậy có hơi sẵng giọng: “Ba, hắn nghĩ gì là chuyện của hắn thôi, đâu có liên quan gì đến con!”

Úc Quốc Bình bị nữ nhi càu nhàu có chút sửng sốt, bỏ hạt đậu trên tay xuống, khoanh hai tay trước ngực, giả bộ tức giận, lạnh giọng nói: “Con nổi giận cái gì? Con ỷ vào ba cưng chiều con bây giờ chuyện tình cảm thuận lợi, càng đắc ý, cho nên định bây lên trời đúng không?”

Úc Cẩn thấy ba mình không giống như đang diễn trò, có chút sợ sệt, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng, nắm lấy tay ông lắc lắc: “Ba, hôm nay con thấy không thoải mái trong người, mỗi tháng đều có mấy ngày buồn bực trong lòng mà, ba vậy mà lại nổi giận với con sao?”

Úc Quốc Bình vừa nghe con gái không khỏe, mọi biểu cảm trên mặt đều tiêu tan, hỏi: “Không thoải mái? Con có đau bụng không? Ba đi lấy nước nóng cho con uống nhé.”

Cô kéo tay ông lại, cười: “Ba, để con tự làm được rồi.”

Cô cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, từ nhỏ đã không cần lo lắng gì, cô muốn gì đều có được, cứ vô tư mà lớn lên. Ngay cả khi quen biết Hứa Vi Mộ, cũng nhờ phúc của ba mẹ đã cho cô gia cảnh tốt như vậy, cô mới không tự ti mà ở bên anh. Tuy cô luôn thấy xuất thân tốt không phải là điều quan trọng trong mối quan hệ hai người nhưng cô vẫn vô cùng cám ơn ba mẹ đã cho cô điểm mạnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.