Lúc Lâm Khê bước vào phòng, cô còn có chút do dự và thấp thỏm, cô hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng tự trấn an bản thân.
Úc Quốc Bình sớm đã ngồi chờ mình, tay ông cằm một tách trà, thỉnh thoảng hớp vài ngụm, chậm rãi nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Thấy Lâm Khê đi tới, ông đứng lên bảo:
“Đến đây, ngồi xuống đi.”
Ông cố tỏ ra tự nhiên nhưng vẻ mặt khó tránh khỏi lúng túng, động tác cũng có phần không lưu loát.
Lâm Khê chỉ gật đầu, rồi ngồi xuống, thoáng liếc nhìn ông rồi chuyển tầm mắt chỗ khác. Ông liền nói:
“Muốn uống chút gì đó không?”
“Cháu uống trà là được rồi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lại rơi vào yên lặng, cô mấp mấy môi mỏng rồi lại chần chừ.
Rất lâu sau, Úc Quốc Bình thoáng ngẫm nghĩ, lại mở miệng:
“Mẹ cháu…”
Mí mắt trái của Lâm Khê đột nhiên nhảy dựng, cô giành nói:
“Xin lỗi.”
Ông thở dài một hơi, lắc đầu:
“Cháu không cần phải nói lời xin lỗi, chuyện này suy cho cùng, quả thật bác cũng có vài phần trách nhiệm.”
Lâm Khê tay níu chặt lấy vạt áo, cúi đầu, im lặng không nói gì.
Lát sau, ông do dự hỏi:
“Cuộc sống của mẹ cháu hiện giờ thế nào, Cháu… có thể nói cho bác biết không?”
Lâm Khê chần chờ lấy quyển nhật ký trong túi của mình ra, đưa cho Úc Quốc Bình, nói nhỏ:
“Mẹ thường có thói quen viết nhật ký, chuyện của bà đều đã viết hết trong này.”
Úc Quốc Bình nhìn ra thái độ Lâm Khê đối với ông vẫn còn né tránh, chỉ có thể coi là vừa buông bỏ ân oán mà thôi, ông lẳng lặng nói:
“Nếu như những người của Lâm gia khiến cháu ở không thoải mái, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể tìm đến chú, xem Úc gia làm như nhà của mình, huống chi cháu và tiểu Cẩn đã từng là bạn tốt.”
Lâm Khê nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Úc Quốc Bình, trên mặt ông hiện tại không có chút nào là giả dối, cô lại không mấy tỏ ra vui mừng mà trả lời:
“Không cần đâu. Úc Cẩn sẽ không tha thứ cho cháu.”
“Nó là con chú, chú rất rõ tính nó, chỉ cần tiểu Cẩn hiểu rõ mọi chuyện, nó nhất định sẽ nghĩ thông suốt.”
“Tiểu Cẩn, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết.”
Sau vài ngày du lịch, đây là lần đầu tiên Hứa Vi Mộ nghiêm túc nói chuyện với Úc Cẩn.
“Anh làm gì nghiêm túc như vậy? Chuyện gì thế?” Úc Cẩn cười đùa thúc cánh tay của hắn.
“Là chuyện về Lâm Khê.”
Úc Cẩn cứng đờ người trong phút chốc, sau đó thờ ơ nói:
“Được, nói về cậu ta làm gì?”
“Anh đã gạt em.”
“Cái gì?”
“Em hỏi anh tại sao lúc trước phải cặp với cô ấy, anh lừa em nói là vì muốn để cho em ghen.”
Úc Cẩn ngây ngẩn cả người, không biết rốt cuộc là anh có ý gì, hơn nữa vẻ mặt của Hứa Vi Mộ càng khiến Úc Cẩn khó hiểu.
“Em có biết rốt cuộc mẹ Lâm Khê là người có thân phận thế nào không?”
Cô lắc đầu, chuyện của đời trước, cô không hiểu rõ.
Cô chỉ biết một điều, mẹ Lâm Khê là kẻ thứ ba, có quan hệ với người đã có vợ là ba Lâm Chấp, rồi sanh ra Lâm Khê.
Hứa Vi Mộ nói rõ ràng:
“Mẹ cô ta và ba em cùng nhau lớn lên ở Úc gia, là người mà bà nội nhận nuôi.”
Úc Cẩn trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể tin tưởng được. Hứa Vi Mộ nhanh chóng giải đáp:
“Cô ta tưởng lầm dì Tâm là kẻ thứ ba chen ngang vào quan hệ của chú Úc và mẹ mình, cho nên…”
Cô nghe được đáp án, đầu ngón tay giật giật, có chút run rẩy. Cô cho rằng Lâm Khê có lẽ chỉ bởi vì ghen tị với cô, cho nên biết cô thích Hứa Vi Mộ còn cố tình cặp với anh. Nhưng không ngờ rằng sau lưng còn có một chuyện tình cảm đời trước làm liên lụy.
Ba mẹ cô, cô phải hiểu rõ hơn chứ. Tình cảm của bọn họ trước giờ không hề có chút gì là giả dối, tính tình ba ôn hòa hữu lễ, mà mẹ lại càng hiền lành dịu dàng, sao có thể là người như vậy được?
Trước khi Hứa Vi Mộ nói xong Úc Cẩn đã tranh nói:
“Cho nên… cậu ta lấy cớ đó mà ép anh quen với cậu ta? Còn anh biết rõ mọi chuyện nhưng cũng đang gạt em?”
Hứa Vi Mộ khó khăn mở miệng:
“Lúc ấy anh cũng vừa hai mươi tuổi, rất nhiều chuyện không có còn cách nào đi gặp người lớn để xác nhận, không phải anh cố ý gạt em.”
Nhưng Úc Cẩn lại nở nụ cười châm chọc:
“Anh cảm thấy ba mẹ em giống người như vậy sao?”
“Không phải! Chú Úc và dì Tâm là người thế nào anh rất rõ ràng, nhưng mà lúc ấy chứng cớ Lâm Khê đưa ra vô cùng xác thực, anh chỉ có thể đồng ý trước, sau đó tự mình tự điều tra.”
Úc Cẩn chỉ hỏi:
“Bây giờ thì sao? Tại sao giờ lại nói cho em biết?”
“Bởi vì chân tướng sự việc đã rõ.”
“Chân tướng?”
“Ừ. Mẹ Lâm Khê chỉ yêu đơn phương ba em mà thôi, chú Úc trước giờ không có thích bà ta, mà mẹ em căn bản cũngkhông phải là kẻ thứ ba.”
Không có bất kỳ kinh ngạc hay sự thở phào nào, bởi vì Úc Cẩn chưa bao giờ hoài nghi điều này.
“Mẹ cô ta và ba Lâm Chấp đã xảy ra chuyện gì?”
“Say rượu… Tình một đêm.”
“…”
Mẹ Lâm Khê chỉ vì say rượu nên mới trở thành kẻ thứ ba, thậm chí nếu như bà ta còn sống, cô cũng phải gọi bà ta một tiếng “Cô”.
Nghe Hứa Vi Mộ nói xong mọi chuyện cần thiết, Úc Cẩn không khỏi có chút hoang mang, lại còn có chút thông cảm cho Lâm Khê.
Bà ta mới chỉ vừa hai mươi tuổi đã mang thai, hẳn là trong lòng phải mang lấy rất nhiều tổn thương đúng không?
Việc đầu tiên sau khi Úc Cẩn xuống máy bay chính là khởi động máy gọi điện cho Nhan Tập Ngữ.
“Tớ đã về rồi.”
Nhan Tập Ngữ bên kia cười dịu dàng lại hài hước:
“Rốt cuộc Hứa Vi Mộ cũng chịu trả cậu về rồi sao?”
“Lát nữa tớ đến nhà tìm cậu, chúc mừng cậu có em bé, tớ muốn làm mẹ nuôi đứa nhỏ!”
Hứa Vi Mộ bên cạnh ôm trán, nói như vậy chẳng phải anh chính là cha nuôi sao? Xưng hô như vậy nghe không hay chút nào…
Từ lúc Nhan Tập Ngữ nhận kết quả có thai đến nay đã bị Lâm Chấp cưỡng chế nghỉ làm ở nhà, làm cho cô cảm thấy sắp ngột ngạt đến phát điên. Máy vi tính, điện thoại di động đều không được đụng vào, cho nên Úc Cẩn đang gọi vào điện thoại bàn.
Úc cẩn cúp điện thoại, cô không thể giấu hết sự hưng phấn của mình, Nhan Tập Ngữ có em bé, thật là hạnh phúc.
Hứa Vi Mộ cười cười:
“Ngưỡng mộ lắm sao?”
Úc Cẩn ra vẻ triết lý:
“Tình yêu có trăm ngàn loại, chỉ cần thật lòng yêu nhau đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Khóe miệng Hứa Vi Mộ nhếch lên, xoa đầu cô, trên mặt anh toát nên vẻ mềm mại.
Hứa Vi Mộ về công ty làm việc, đi liên tục một tuần lễ, công việc ở công ty hẳn là dồn thành đống rồi. Úc Cẩn đến nhà Nhan Tập Ngữ chơi, lúc này mới thật sự giật mình.
Bởi vì Nhan Tập Ngữ tương đối thích sạch sẽ, nhà cửa luôn được quét dọn gọn gàng, nhà của bọn họ luôn chỉ cần cởi giày là có thể vào trong. Nhưng bây giờ trên mặt sàn lại có lót 1 tấm thảm từ ngoài cửa đến thẳng giường ngủ, vừa nhìn thôi cũng đủ biết độ mềm mại của tấm thảm kia. Hơn nữa cho dù là như vậy, Lâm Chấp cũng không để cô đi chân trần, vì sợ cô lạnh chân.
Các gọc cạnh của bàn ghế dễ bị đụng vào người đều được bọc lại kỉ càng, ngay cả phòng tắm cũng có đệm lót chống trượt. Lúc này Úc Cẩn mới ý thức được: Nhan Tập Ngữ thai phụ sắp được làm mẹ.
Úc Cẩn cảm thán:
“Cậu thật hạnh phúc.”
Nhan Tập Ngữ lúc này mới mang thai chưa tới một tháng, căn bản là không có gì thay đổi, chỉ là gương mặt hình như có chút sáng hơn.
“Cũng được thôi.”
Nhưng mà Úc Cẩn đến không phải chỉ vì muốn thăm bạn, mà còn vì chuyện của Lâm Khê.
Nhan Tập Ngữ đã nghe Lâm Chấp nói về chuyện này rồi. Thật sự khó có thể nói ai là người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này. Chữ tình ở đời ai có thể lý giải hết được.
Cô đề nghị:
“Cậu nghĩ xem, hay là chúng ta gọi cô ta ra nói chuyện đi.”
Úc Cẩn lập tức lắc đầu:
“Không cần đâu, như thế sẽ rất lúng túng.”
Một người không có lập trường lên tiếng nói chuyện với một người đã biết mình hoàn toàn sai lầm, điều này sẽ khiến Lâm Khê không được tự nhiên. Cô ta không cần phải lưu luyến quá khứ, cũng không cần phải áy náy, bởi vì mọi chuyện đều đã ổn cả. Suy cho cùng, Lâm Khê cũng là người bị hại mà thôi.
Nhan Tập Ngữ thấy vẻ mặt Úc Cẩn có chút đâm chiêu, cô đổi đề tài:
“Cậu và Hứa Vi Mộ sao rồi?”
“Lần này trở về sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.”
“Ừ, sau khi xong hôn lễ thì tập trung tạo người, sinh ra một cô công chúa, sau này làm vợ của con tớ.”
Úc Cẩn mỉm cười, nhưng sau đó trong lòng có chút lo sợ:
“Cứ để sau này con cái lớn lên tự chọn lựa đi.”
Nhan Tập Ngữ hiển nhiên hiểu ý của bạn, khẽ gật đầu.
Chuyện tình cảm, mãi mãi chỉ là chuyện của hai người, không thể theo làm quyết định của người khác, nếu không, chỉ có thể là bi kịch.
Úc Cẩn trở về nhà, Lý Tâm và Úc Quốc Bình đều ở nhà, một lần nữa cô lại cảm thấy do dự.
Úc Quốc Bình thấy con gái về, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi. Bởi vì bây giờ đã không còn như trước nữa.
“Ba, mẹ” - Úc Cẩn cởi mở gọi.
Úc Quốc Bình chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Úc Cẩn chầm chầm ngồi xuống bên cạnh Lý Tâm, kéo cánh tay của bà nói:
“Con đã biết rồi.”
Úc Quốc Bình đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không muốn để tâm nữa, cho dù con gái nghĩ ông như thế nào cũng được.
Úc Cẩn để ý hình như từ lúc vào nhà đến giờ ba không thèm ngó ngàng đến cô, cô bất mãn bĩu môi:
“Ba, có phải vì con sang ở với Hứa Vi Mộ nên ba còn giận con đúng không?”
“Đâu có.”
“Chứ sao ba không nói chuyện với con.”
“Con không trách ba sao?” – Úc Quốc Bình hơi khó mở miệng.
“Con trách ba? Ba đâu có sai” – Úc Cẩn dựa vào vai mẹ mình từ tốn nói – “Con có ba mẹ tốt nhất thế giới, con rất hạnh phúc.”
Úc Quốc Bình và Lý Tâm liếc nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười. Sau đó họ nghe thấy Úc Cẩn bổ sung thêm một câu.
“Con còn có anh Vi Mộ. Ba, tụi con sắp kết hôn.”
Úc Quốc Bình cứng đờ trong phút chốc, mới không cam lòng phát ra một tiếng:
“Ừm.”
“Ngày mai tụi con sẽ đi đăng ký.”
Cuối cùng Úc Cẩn cũng không đồng ý đi gặp Lâm Khê. Chưa nói quá khứ không thể quay lại, cho dù có thể quay lại nhất định trong lòng sẽ vẫn còn vướng mắc. Tình cảm có tì vết, dù có bù đắp thế nào cũng sẽ không tìm được những cảm giác như ban đầu, chi bẳng cả hai cùng quên đi.
Gần đây thành phố A náo nhiệt chuyện thiên kim tập đoàn Úc thị và thiếu đổng tập đoàn Hứa thị liên hôn. Có người phán đoán đây là liên hôn doanh nghiệp mang tính chất buôn bán, có người lại nói họ mà thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Có điều những lời đồn bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cặp vợ chồng son này chút nào.
Tại khách sạn Khải Duyệt xa hoa nhất thành phố A, trước ngưỡng cửa đặt một tấm bảng lớn, đó chính là hình cưới của Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn. Hai người họ chụp vô số những tấm ảnh, bất kể là mới đây hay lúc nhỏ, nhưng tấm hình này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Trên hình, Úc Cẩn nghiêng đầu hôn Hứa Vi Mộ, ánh mắt tinh ranh, giống như là đang hôn lén, còn ánh mắt Hứa Vi Mộ nhìn cô nồng nàng yêu thương. Người quen ai cũng nhìn ra được, tấm hình này chính là được chụp trong phòng làm việc của Hứa Vi Mộ.
Không sai, tấm hình này đúng là chụp trong phòng làm việc. Đối với bọn họ mà nói đây là tấm ảnh đầu tiên thân mật chụp chung sau khi cả hai chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, cho nên họ vốn cất rất kĩ để làm kỷ niệm.
Đại sảnh đầy hoa hồng đỏ, mùi hoa tản ra khắp nơi, trưng bày đầy những tranh vẽ khác nhau từ khi hai người họ mới quen. Hứa Vi Mộ đã mời họa sĩ nổi tiếng nhất để làm bộ tranh này. Những bức hình có ý nghĩa đối với bọn họ đều được Hứa Vi Mộ nhờ vị họa sư bậc thầy này vẽ lại.
Nghiêm Uẩn Thi kéo Kha Thuấn Ngôn ra khỏi sảnh tiệc, nhìn cô gái trong bức anh, le lưỡi nói:
“Đây là cô gái anh muốn theo đuổi? Gia thế cũng không tệ, nhưng vóc dáng vẫn còn kém một chút, vẫn là chúng ta trông đẹp đôi hơn.”
“…”
Anh nhìn Úc Cẩn cười hạnh phúc, nụ cười như vậy anh chưa từng nhìn thấy. Chỉ có Hứa Vi Mộ mới có thể khiến cho cô hạnh phúc, ai cũng không chen vào được, bởi vì cô từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo vệ hạnh phúc này.
Anh, Lâm Khê đúng là không biết nặng nhẹ. Anh đã đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá quá thấp tình cảm của cô dành cho Hứa Vi Mộ.
Nhan Tập Ngữ nhìn thấy những bức tranh, cô thốt lên:
“Hứa Vi Mộ lãng mạn thật! Rất độc đáo!”
Lâm Chấp ghen tị:
“Anh không lãng mạn sao?”
Cô trợn trắng mắt:
“Anh biết hai chữ lãng mạn viết như thế nào hả?”
Lâm Chấp kề sát tai cô, nói đầy thâm ý:
“Tất nhiên anh biết.”
“… Em còn phải dưỡng thai!!” – Nhan Tập Ngữ trả lời.
Úc Cẩn mặc bộ áo cưới trắng tinh, xẻ ngực, để lộ bờ vai trơn bóng, đầu đội khăn lụa mỏng. Cô ôm tay Úc Quốc Bình, đi từng bước về phía Hứa Vi Mộ. Thật sự là anh! Cảnh tượng này cô đã mong ngóng suốt 8 năm. Trước khi ngay cả mơ cô cũng không dám.
Úc Quốc Bình cầm tay con gái trao cho Hứa Vi Mộ, vốn luôn nghiêm nghị trước mặt Hứa Vi Mộ, vậy mà giờ ông không nói câu nào đã rời khỏi kháng đài. Có người nói, hôn lễ là nơi khiến người ta có những khoảnh khắc xúc động nhất. Nhưng thật ra Úc Quốc Bình trao tay con gái cho thằng đàn ông khác xong, bóng lưng ông trông ảm đạm thì đúng hơn.
Hứa Vi Mộ cầm tay cô, ánh mắt nụ cười đều toát lên vẻ thỏa mãn, còn khóe mắt Úc Cẩn lại có chút ướt át.
Sau khi trao nhẫn cho nhau, thời gian dường như ngưng lại. Bởi vì khoảnh khắc vĩnh cửu này khắc sâu vào trong tim của hai người.
Lâm Khê đứng bên ngoài sảnh tiệc yên lặng nhìn vào. Tốt rồi, bọn họ rất hạnh phúc. Nhan Tập Ngữ liếc mắt nhìn thấy Lâm Khê, muốn đứng dậy, lại bị cô ra hiệu dừng lại.
Cô không nên xuất hiện. Chỉ là… cô muốn đến xem mà thôi.
Phiên Ngoại về Lâm Khê
Lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi chỉ biết mẹ là gái mời rượu trong quán bar.
Ngày nào bà cũng đi đến khuya mới về nhà. Toàn thân đều là mùi rượu, đi đứng chệnh choạng. Tôi lấy khăn cho mẹ lau mặt, rót nước cho bà uống, nhưng bà lại hất đổ ly nước trên tay tôi. Mẹ than vãn rồi bắt đầu khóc. Tôi không hiểu ý mẹ muốn nói gì, tôi chỉ biết khóc cùng với mẹ.
Tôi biết gia đình tôi và những đứa trẻ khác không giống nhau. Từ nhỏ, tôi đã không có ba, thậm chí trước giờ mẹ không hề dạy tôi biết chữ ba viết như thế nào, đọc như thế nào. Lúc đi học, bạn bè đều cười tôi là con của bà mẹ đơn thân, nói mẹ tôi nhất định chưa chồng mà có con, rất có thể là vì muốn chen chân vào gia đình giàu có mà không được.
Tôi khóc chạy về nhà hỏi mẹ chưa kết hôn mà có con có nghĩa là gì, gia đình giàu có là sao, ba tôi là ai. Lúc ấy lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của mẹ tôi đau đớn và dữ tợn vô cùng, sau đó tôi không còn đề cập đến chữ ‘ba’ nữa.
Trước kia mẹ cũng là thiên kim đại tiểu thư, căn bản không biết thế nào là khó khăn, làm việc cả ngày về nhà bà thưởng rất mệt mỏi, chỉ đủ để sống qua ngày. Tôi nhớ có một khoảng thời gian, tình trạng thân thể của mẹ yếu hẳn, thường xuyên ngồi lẩm bẩm một mình. Có đôi khi còn đột nhiên lôi tôi ra, nói nào là phải chi đừng có tôi, phải chi lúc đó không sinh tôi ra, thậm chí còn đánh tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi, bất lực, chỉ có thể yên lặng nhịn đau lặng lẽ khóc, nhưng mà mẹ tôi giống như nghe thấy.
Những lúc như vậy, tôi rất muốn gặp ba, nhưng tôi lại không có ba. Nếu như tôi có ba, ba có đến cứu tôi không? Nếu như tôi có ba, ba có yêu thương tôi nhiều hơn mẹ không? Sau đó không lâu mẹ đột nhiên qua đời. Còn tôi không biết chuyện gì cả. Bà cứ thế rời bỏ tôi. Bà nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói bà đã đi rồi, không còn tỉnh dậy nữa. Tôi khóc, nhưng mẹ không để ý đến tôi, cũng không mắng tôi, không đánh tôi nữa.
Tôi được đồng nghiệp của bà đưa đến cô nhi viện, nhưng các bạn ở cô nhi viện đều đã xem thường tôi, nói tôi là câm điếc. Không phải tôi câm, tôi muốn nói nhưng không biết tại sao không mở miệng được. cho đến một ngày, bà sơ chăm sóc tôi nói với tôi rằng ba tôi tìm tôi. Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, người ăn mặt quần áo thẳng thớn như vậy là ba tôi sao?
Tôi không thích gọi người này là ba, vì trong lúc thu dọn di vật của mẹ, tôi vô tình phát hiện được một quyển nhật ký. Trong đó mẹ viết ba là người xấu, ông lợi dụng lúc bà say đã đoạt đi sự trong trắng của bà. Mẹ hận ông, cho nên tôi cũng hận ông.
Tôi được ông đón trở về Lâm gia, căn phòng lớn xa lạ, còn có một bà dì và một ông anh xa lạ. Dì Tôn Uẩn thấy tôi liền xông ra, miệng chửi rủa liếng thoắng không ngừng, còn anh trai nào đó, nhìn vẻ mặt là biết khinh thường tôi, chẳng khác gì những đứa trong cô nhi viện kia.
Lúc ba không có nhà, dì Tôn Uẩn đối xử với tôi không tốt chút nào, thường sai tôi làm đủ thứ, rồi thường xuyên nhắc đến mẹ tôi, mỗi câu mỗi chữ đều đay nghiến nghe không lọt tai. Người làm ở Lâm gia trước giờ đối xử với tôi cũng không tốt, âm thầm cười nhạo sau lưng vì thân phận là con riêng của tôi.
Tôi dần dần nhận ra mình ở trong nhà này chỉ là đồ dư thừa.
Ở Lâm gia, tôi biết được Nhan Tập Ngữ, chị ấy và tôi cùng tuổi, là bạn gái của anh trai nên thường xuyên đến nhà chơi. Tôi biết mẹ chị là một minh tinh lớn, hơn nữa còn lấy Từ Thiếu Khang, một thương phú ở thành phố A.
Nhan Tập Ngữ vô cùng tốt, chị không giả tạo giống như những người ở Lâm gia, dường như chị cũng có thể đoán ra ở Lâm gia địa vị của tôi rất thấp. Tôi cảm thấy mình thật kém cỏi so với chị ấy. Chị ấy sinh ra đã là thiên kim được nâng niu trong lòng bàn tay, còn tôi thì không có mẹ, chỉ là một đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu.
Lúc đến Lâm gia chơi chị sẽ đến phòng tìm tôi, nói chuyện phiếm với tôi cả buổi. Khi nói chuyện, tôi nghe nói chị có một cô bạn rất thân tên là Úc Cẩn. Mỗi lần anh trai về nhà nhìn thấy chị ở trong phòng tôi thì lại tức giận quát chị. Tôi có thể cảm thấy anh trai cực kì ghét bỏ tôi. Chị Tập Ngữ hiền lành dịu dàng như vậy, sao anh ta lại có thể đối xử với chị ấy như thế chứ.
Chị Tập Ngữ bắt đầu dẫn tôi ra ngoài chơi. Lúc trước tôi sống ở thành phố Z, chưa từng có cơ hội đi tham quan một thành phố rộng lớn như thế này. Mọi thứ ở thành phố A đối với tôi mà nói đều rất mới mẻ. Rồi chị dẫn tôi đến gặp Úc Cẩn, tính cách của cậu ấy vô cùng cởi mở, khiến cho người khác cảm thấy vừa gặp đã giống như bạn bè thân thiết vậy.
Tôi vẫn còn nhớ lúc cả ba chúng tôi cùng nhau đi dạo phố. Hai người họ mua quần áo đều thuộc loại đắt tiền, đắt đến mức khiến người khác không nói nên lời. Chưa bao giờ mẹ mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền như vậy. Đa số những bộ quần áo tôi mặc đều là hàng rẻ tiền ở những tiệm bình thường mà thôi.
Úc Cẩn nói:
“Tiểu Khê, bây giờ cậu không còn giống như trước nữa. Giờ cậu là nhị tiểu thư của Lâm Gia, cần phải mặc quần áo đẹp một chút.”
Tôi không biết trở thành Lâm nhị tiểu thư có gì khác biệt hay không, chắc đại khái là có tiền hơn một chút. Lần đầu tiên trong đời tôi mua bộ quần áo mấy trăm ngàn đồng. Tôi đã kích động đến mức mặc nó suốt trên người không chịu cởi ra, khiến cho hai người họ nhìn tôi chỉ biết lắc đầu cười.
Có hai người họ ở bên cạnh, tôi cảm thấy mỗi ngày ở Lâm Gia không còn khó khăn như trước nữa. Tuy nhiên, dần dần tôi phát hiện ra, ba của Úc Cẩn tên là Úc Quốc Bình, cậu ấy chính là thiên kim của tập đoàn Úc Thị.
Lúc này, hết thảy mọi chuyện đều không giống như trước nữa.
Tôi đến nhà Úc Cẩn chơi gặp mẹ của cậu ấy - Lý Tâm. Bà ấy có một tính cách và khí chất vô cùng đặc biệt, bà luôn hỏi tôi thích ăn gì và thường đãi tôi những món ngon. Bà không giống như dì Tôn Uẩn luôn ra vẻ đạo mạo kia... Nhưng tôi biết trước đây bà ấy chính là kẻ thứ ba.
Tôi đã từng gặp ba Úc Cẩn. Trên các tạp chí đều nói ông vô cùng yêu thương con gái của mình, nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi. Loại gia đình phú hộ giàu sang thế này, có được bao nhiêu nhà thật sự hạnh phúc. Lâm Diệu Kiến và Tôn Uẩn không phải là một điển hình về liên hôn vì lợi ích kinh doanh hay sao.
Tôi dần dần hòa nhập vào trong thế giới của Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Tôi bắt đầu biết đến Hứa Vi Mộ, anh ta có chút đặc biệt. Tuy rằng hay cãi nhau với Úc Cẩn nhưng thật ra Hứa Vi Mộ vô cùng quan tâm cậu ta. Tôi biết loại tình cảm này. Đây là loại tình cảm vượt trên cả tình bạn bè.
Tôi đi hỏi Úc Cẩn. Cuối cùng cậu ấy cũng thừa nhận rằng mình có cảm giác đó với Hứa Vi Mộ. Nếu như không có chuyện gì ngăn trở, hai người họ sẽ nhanh chóng tiến đến giai đoạn tìm hiểu nhau.
Cho nên tôi đi tìm Hứa Vi Mộ. Trước hết, tôi giả vờ thổ lộ để xem anh ta phản ứng thế nào. Quả nhiên anh ta từ chối tôi, thái độ của anh ta quá kiên quyết. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác đành phải dùng cách uy hiếp, nói toàn bộ sự thật cho anh ta biết.
Không ngoài dự đoán, Hứa Vi Mộ rất kinh ngạc và có vẻ như không tin lời tôi nói, nhưng cuối cùng anh ta cũng đồng ý với tôi. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn nhau ở một quán nước ngoài trời, tôi hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của Úc Cẩn, thậm chí còn có chút đắc ý. Hứa Vi Mộ Muốn đuổi theo nhưng lại bị tôi ngăn lại.
Có điều, tôi thật không ngờ Lâm Diệu Kiến đột nhiên muốn đưa tôi đến thành phố B để học tập nghiên cứu. Còn Hứa Vi Mộ thì nhân cơ hội này mà mượn cơ chia tay với tôi. Đến thành phố B, tôi mới biết được là do Lâm Chấp sắp xếp. Tuy nhiên trước đó Hứa Vi Mộ đã đồng ý với tôi sẽ không quen với Úc Cẩn.
Ở thành phố B, tôi quay trở lại trạng thái tự cô lập mình, không muốn kết bạn với bất cứ ai. Mà bây giờ thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc. Bất cứ tôi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng xin Lâm Diệu Kiến, ông ấy sẽ lập tức cho tôi. Nhưng không hiểu tại sao tôi không có chút cảm giác vui vẻ nào.
Cứ như thế tôi cắt đứt liên lạc với thành phố A suốt hai năm, bao gồm cả Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Chắc là bọn họ cũng đang trách tôi. Cho dù Nhan Tập Ngữ đối tốt với tôi thế nào thì địa vị của Úc Cẩn trong lòng chị ấy vẫn cao hơn tôi.
Sau hai năm, Hứa Vi Mộ nói với tôi anh ta và Úc Cẩn đang quen nhau, mà lúc này đột nhiên có một người tên là Kha Thuấn Ngôn đến tìm tôi. Hắn nói hắn có thể giúp tôi trở lại thành phố A. Tuy nhiên, tôi phải giúp hắn phá hoại tình cảm giữa Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn.
Thật không thể hiểu nổi bọn họ thích Úc Cẩn ở chỗ nào. Nhưng sau này tôi mới hiểu, đó là bởi vì cậu ấy rất chân thật, không một chút giả dối.
Tôi hoàn toàn không có kế hoạch trả thù cụ thể nào cả. Tôi chỉ làm những gì mà tôi cho là sẽ khiến Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến phải áy náy cả đời. Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì đã bị Lâm Chấp và Hứa Vi Mộ làm ngăn chặn.
Mẹ yêu đơn phương Úc Quốc Bình, còn Lý Tâm không phải là kẻ thứ ba, sự thật tất cả đều là trách nhiệm của Lâm Diệu Kiến. Là ông ta lợi dụng lúc mẹ tôi không tỉnh táo, hại cả một đời của mẹ.
Tôi quỳ trên mặt đất, trước quyển nhật ký của mẹ, hỏi vô số lần xin hãy cho tôi biết câu trả lời, hãy cho tôi biết tôi phải làm gì, nhưng bà không trả lời tôi.
Tôi trở lại thành phố Z, lại gặp được Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến ở trước phần mộ của mẹ, hai người đàn ông có mối quan hệ với bà. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đem hoa bách hợp trắng trắng mà mẹ yêu thích đặt trước phần mộ.
Hai người họ nhìn tôi, muốn nói muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi nhìn di ảnh của mẹ mỉm cười chua xót.
Tôi cảm thấy tôi không còn mặt mũi nào để gặp Úc Cẩn nữa. Từ đó tới giờ tôi luôn coi cậu ấy là kẻ địch của mình lại còn phá hủy hạnh phúc của cậu ấy. Cũng may vẫn còn kịp, cũng may Hứa Vi Mộ chưa từng từ bỏ.
Úc Cẩn không muốn gặp tôi, tôi có thể hiểu. Cậu ấy không trách tôi, cũng không hận tôi, như vậy là đủ rồi.
Nhìn bọn họ thật hạnh phúc! Còn tôi, tôi cũng nên chuẩn bị đón nhận một cuộc đời mới cho mình thôi.
Phiên ngoại sau hôn nhân
Con trai nhà Lâm Chấp tên là Lâm Nhan Ngao. Nhóc Ngao luôn tỏ ra kiêu ngạo, mạnh mẽ. Vậy mà cậu nhóc đã bị ba mình chọc tức đến mức trốn trong nhà tắm khóc tức tưởi. Bởi vì ba ba nhà cậu có tính thê nô, cậu vô cùng có khí khái nam nhi thế này mà ba cậu lại nhất quyết bỏ chữ “Nhan” đầy nữ tính kia vào tên của cậu.
Công chúa bé nhà Hứa Vi Mộ tên là Hứa Niệm Vũ(*). Cô công chúa nhỏ đáng yêu này thì luôn cho rằng cái tên của mình nghe rất hay, bé rất thích, nhưng mà không ngờ rằng ba ba nhà bé cũng là một người cưng chiều vợ đến tận trời. Công chúa bé à, sao con không suy nghĩ một chút đến cái họ của mẹ mình xem sao.
(*) Hứa Niệm Úc, Úc và Vũ đồng âm.
***
Thấy Lâm Chấp và Nhan Tập Ngữ nhanh chóng tu thành chín quả, có con trai trước như vậy, thế mà tốc độ Hứa Vi Mộ cũng không kém là bao, kết hôn mới mấy tháng thì Úc Cẩn mang thai.
Về điểm này, Hứa Vi Mộ lại có lý do lên mặt với Lâm Chấp. Anh tự hào chuyện vợ chồng bọn anh hài hòa, anh kiêu ngạo vì anh... giỏi hơn Lâm Chấp.
Bình thường, Lâm Chấp chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn anh, khinh thường đánh giá. Về sau, câu nói của Lâm Chấp lại có thể giết chết anh:
“Cậu vội vàng sinh con gái làm gì, cuối cùng không phải cũng sẽ vào cửa Lâm gia sao?”
Bất quá, sau khi Hứa Vi Mộ đặt tên cho con gái xong, Lâm Chấp liền có ý kiến, hơn nữa là vô cùng có ý kiến. Công chúa nhà anh tên thật là Hứa Niệm Vũ? Còn tên ở nhà là gì?
Hứa Vi Mộ không hề cảnh giác, đương nhiên nói:
“Tên ở nhà đương nhiên gọi là tiểu Vũ rồi”.
Đáy mắt Lâm Chấp chấn động. Không biết Hứa Vi Mộ có cố ý giở trò gì trong này hay không, biết rõ ràng anh vô cùng kiêng kị việc người khác thân mật hai chữ “tiểu Ngữ”(*), cách gọi này chỉ thuộc về một mình anh.
(*) Tiểu Ngữ và tiểu Vũ đồng thanh. Bất quá, Hứa Vi Mộ đang nói xong thì cũng nhận ra được điều này, không ngăn được sự sảng khoái trong lòng, anh nói:
“Con gái tôi tên là tiểu Vũ thì thế nào? Không phục thì khai chiến!”
Ánh mắt Lâm Chấp khinh bạc đánh giá Hứa Vi Mộ từ trên xuống dưới, thoáng hiện nét cười, anh phun ra một câu:
“Hàng họ như cậu tôi không có hứng thú, vẫn là nên về nhà đại chiến với bà xã thì hơn”.
Hứa Vi Mộ: “...” Anh cũng có bà xã! Anh cũng có thể cùng bà xã đại chiến!
***
Tiểu soái ca Lâm Nhan Ngao ngay từ nhỏ đã được Lâm Chấp áp dụng phương pháp giáo dục thoải mái dạy con, phương pháp này không chỉ là mặc kệ cậu làm bất cứ việc gì Lâm Chấp đều không ràng buộc, mà còn là chỉ cần cậu không bám lấy mẹ của cậu thì bất cứ điều gì cậu yêu cầu ba ba cũng sẽ đáp ứng.
Cho nên tiểu soái ca Lâm Nhan Ngao thường xuyên bị ba mình kêu sang nhà Hứa Vi Mộ chơi, chỉ cần anh nói một câu: “Con sang chơi với em tiểu Vũ đi” thì cậu sẽ lập tức khuất bóng trước mắt ba mình. Tiểu Ngao nghe lời gật đầu, cậu chớp mắt ngây thơ hỏi:
“Ba ba, tên của mẹ hình như cũng gọi là Tiểu Ngữ, ba hay gọi mẹ như vậy...”
Vẻ mặt Lâm Chấp nhất thời cứng ngắc, anh lặp lại từng chữ: “Đi - tìm - Niệm - Vũ - của - con - chơi - đi”.
Lâm Nhân Ngao thấy sắc mặt của ba mình biến hóa có chút đáng sợ, vội nói:
“Con đi nha ba! Chào ba!”
Sau đó nhóc liền tung ta tung tăng ra khỏi cửa.
Công chúa Hứa Niệm Vũ tuy rằng vô cùng thích anh Nhan Ngao đến nhà mình chơi, nhưng bé vẫn tò mò hỏi một câu:
“Anh Nhan Ngao, ba mẹ anh không thường dẫn anh ra ngoài chơi sao?”
Lâm Nhan Ngao đâm chiêu nhìn trời, ra vẻ bi thương:
“Bởi vì mẹ anh quá yêu anh, cho nên anh bị ba ba xung quân ra biên cương”.
Úc Cẩn ở bên cạnh nghe thấy thì không ngừng cười ha ha, tính cách này của Lâm Chấp quả nhiên không hề thay đổi, kể cả con của mình, chỉ cần quấn lấy Nhan Tập Ngữ, anh liền gạt ra ngoài biên giới.
Hứa Niệm Vũ chu môi dùng tay nhỏ vỗ vỗ bờ vai Lâm Nhan Ngao, ngọt ngào ngây thơ an ủi:
“Anh Nhan Ngao, anh thật đáng thương, nhưng mà không sao đâu, tiểu Vũ sẽ chơi với anh”.
Không ngờ rằng, họ cứ thế ở với nhau cả một đời.
***
Hứa Niệm Vũ trốn mẹ, ra vẻ thần bí kéo Lâm Nhan Ngao đến phòng của mình, đóng cửa lại nhỏ giọng hỏi:
“Anh Nhan Ngao, em có một chuyện nghĩ mãi không ra”.
Lâm Nhan Ngao vừa đảo đảo mô hình máy bay trong tay vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Mỗi tối anh ngủ một mình sao?”
“Từ khi anh hiểu chuyện đến nay vẫn luôn ngủ một mình.”
Công chúa nhỏ Hứa Niệm Vũ tủi thân nói: “Nhưng mà em muốn ngủ chung với mẹ, ba lại không cho.”
Lâm Nhan Ngao nhíu mày: “Được rồi, là ba anh luôn bắt anh ngủ một mình, ba nói rằng nếu anh ngủ với mẹ sẽ không cho anh sang nhà em chơi nữa.”
“...”
Nguyên văn câu nói của Lâm Chấp là: “Con muốn ngủ với mẹ cũng được, nhưng con phải hứa sau này không được ngủ với em Niệm Vũ.”
“...”
Tối hôm đó, bạn nhỏ Hứa Niệm Vũ vừa thấy ba đi làm về liền nhào tới ôm lấy chân ba nũng nịu hỏi:
“Ba ơi, có phải nếu như con muốn ngủ với mẹ, ba sẽ không cho con chơi với anh Nhan Ngao nữa đúng không? Huhu, huhu, con sẽ không đòi ngủ với mẹ nữa đâu. Con muốn chơi với anh Nhan Ngao.”
Hứa Vi Mộ cau mày, bé con đang nói cái gì vậy?
***
Những bức hình treo trong phòng của tiểu soái ca Lâm Nhan Ngao hầu hết đều là hình chụp chung với Hứa Niệm Vũ, những tấm chụp gia đình thì rất ít.
Nhan Tập Ngữ vào phòng con trai liền bị hù dọa, cô ngồi cạnh con trai mình hỏi:
“Tiểu Ngao, con cảm thấy bé Niệm Vũ như thế nào?”
Lâm Nhan Ngao nhớ đến gương mặt mộc mạc trẻ con của Hứa Niệm Vũ, mỉm cười nói: “Tròn tròn, dễ thương!”
Cô thử hỏi: “Nếu sau này ba mẹ cưới Niệm Vũ cho con về làm cô dâu nhỏ con có chịu không?”
Lâm Nhan Ngao vô tư gật đầu: “Được!” Nhưng mà... cô dâu là vật gì?
Buổi tối, Nhan Tập Ngữ nói với Lâm Chấp về chuyện này, Lâm Chấp lại đặc biệt đồng ý, bất quá lý do là vì...
“Con trai của anh quả là rất có triển vọng, không chỉ không ngại thế giới chỉ có hai người của anh, còn có thể tự chọn vợ cho mình”.
“...”
“Tên Hứa Vi Mộ kia nhất định là khẩn trương muốn chết, hahaha!”
“...”
***
Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn dẫn theo công chúa bé nhà họ trở về thăm ông bà nội ngoại, một nhà bảy người vui vẻ hòa thuận. Miệng của công chúa nhỏ vô cùng ngọt, khiến ông bà không ngừng cười vui vẻ.
Úc Cẩn cảm thấy sau khi kết hôn hình như mình bị ba lạnh nhạt, bởi vì bây giờ trong lòng của Úc Quốc Bình lúc nào cũng chỉ có Hứa Niệm Vũ, khiến cô có chút ganh tị. Úc Quốc Bình ôm công chúa nhỏ: “Con cũng đã có chồng, tất nhiên ba phải yêu cô cháu cưng này rồi.”
Lý Tâm đã sớm quen với việc cha con họ đấu võ mồm, không ngại đâm ông một nhát:
“Chỉ sợ cháu gái ông cũng đã có chủ rồi.”
“...”
Hứa Ký Ý ngắm cô cháu gái đáng yêu của mình, hiền lành cười nói:
“Tuy rằng thằng con nhà tôi không tốt, hai mươi sáu tuổi mới khai trai, nhưng mà tốc độ sanh con đúng là đáng khen ngợi”.
“...”
Từ Quan phụ họa: “Tôi còn tưởng rằng phải chờ một hai năm ấy chứ.”
Hứa Vi Mộ ai oán nhìn trời. Anh có phải là con ruột của họ không vậy? Không phải là hàng lượm ở đâu đó đấy chứ?
***
Lúc Hứa Vi Mộ dần dần nhìn ra tên nhóc nhà Lâm Chấp và con gái của mình có tình cảm thì đã quá muộn. Anh thở phì phò tức giận! Tên Lâm Chấp đáng chết này, mỗi ngày kêu con trai mình sang nhà anh chơi, kết quả tiện tay rinh luôn con gái mình bỏ chạy.
Hai cha con này, căn bản là bụng dạ khó lường!
Hứa Vi Mộ rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác của Úc Quốc Bình rồi. Anh coi con gái mình như mạng sống. Chưa bao giờ dám tưởng tượng con gái mình bị một thằng nào đó bắt đi, lập nên một gia đình mới, đến lúc đó anh sẽ như thế nào?
Anh tức giận nói với Úc Cẩn:
“Từ nay nhất quyết không cho Lâm Nhan Ngao vào nhà mình nữa!”
Úc Cẩn liếc anh một cái:
“Anh bị gì vậy? Hai đứa nó là thanh mai trúc mã, hai đứa chúng nó cũng chỉ vô tâm vô tư mà thôi, huống hồ Lâm Nhan Ngao đẹp trai khí phách như vậy, lớn lên nhất định sẽ rất đào hoa. Chúng ta phải vì tiểu Vũ tuyên bố quyền chủ đạo, chiếm lấy cái cây này trước chứ!”
Hứa Vi Mộ khinh thường: “Chỉ vì nó có gen của tên Lâm Chấp kia, anh sẽ không cho con gái mình lấy nó.”
“Thôi đi, nếu Lâm Nhan Ngao có gen của anh, chắc phải làm hòa thượng đến năm 30 tuổi mất...”
“Bà xã, chúng ta không nhắc lại chuyện xưa, được không?”
Hứa Vi Mộ bi thương trong chốc lát, đột nhiên thần sắc thay đổi cái xoạch, đáy mắt lóe lên tia vui sướng. Úc Cẩn còn đang cảm thấy kỳ quái vì thái độ của anh chuyển biến, vừa định hỏi đã bị anh áp đảo dưới thân, anh nhỏ giọng nói:
“Bà xã, con gái mình sắp là con nhà người ta rồi, vậy chúng ta sinh thêm một đứa đi.”
“...”
Thế là, Hứa Niệm Vũ có thêm một cậu em trai, tên là Hứa Ức.
***
Sự thật là Hừa Vi Mộ đã quá lo lắng.
Bởi vì sau khi hiểu chuyện, Hứa Niệm Vũ không còn theo đuổi Lâm Nhan Ngao nữa, ngược lại là Lâm Nhan Ngao bắt đầu quấn lấy Hứa Niệm Vũ.
Lâm Nhan Ngao bực bội thầm oán: “Bé con đáng chết này! Mới lúc trước còn nói sẽ ở bên cạnh mình! Vậy mà chỉ mới vài năm đã bỏ mặc mình rồi sao?”
Cô không còn ngọt ngào gọi cậu là: “anh Nhan Ngao” nữa, không còn lén lút nói chuyện về ba mẹ cậu nữa. Vài ngày cậu không đến Hứa gia thì cô cũng chẳng thèm gọi lấy một cú điện thoại luôn.
Hứa Niệm Vũ trổ mã càng lúc càng xinh đẹp, Hứa Vi Mộ không ngừng vui mừng vì gen của anh rất nổi trội, vẫn có thể cứu vớt con gái trong nước lửa. Đương nhiên, lời này thuần túy chỉ là vì muốn đả thương Úc Cẩn, kỳ thật công chúa Hứa Niệm Vũ xinh đẹp cũng có phần xinh đẹp giống mẹ.
Bên cạnh công chúa nhỏ có không ít chàng trai theo đuổi, tất cả đều bị Lâm Nhan Ngao đánh bại. Nhìn thấy Hứa Niệm Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác được theo đuổi này, Lâm Nhan Ngao càng lúc càng tức giận.
Cậu chạy đến trước mặt Hứa Niệm Vũ chất vấn: “Này, có phải dạo gần đây có rất nhiều người theo đuổi em không?”
Hứa Niệm Vũ nhún vai, có chút tự mãn:
“Đúng vậy.”
“Vậy vì cái gì mà em không cự tuyệt họ?”
Cô hỏi lại: “Tại sao em phải cự tuyệt họ?”
Mặt Lâm Nhan Ngao có chút đỏ lên, khó khăn nói:
“Bởi vì... Bởi vì em đã có anh rồi mà!”
Hứa Niệm Vũ cố nén cười đến đau cả bụng, rốt cuộc cũng không giả bộ nữa:
“Đồ ngốc, em chờ anh thổ lộ đã lâu rồi!”
Lúc Úc Cẩn nghe con gái mình kể ra chuyện này, cô cười nói:
“Con gái, khá lắm. May là con không giống ba con!”
Còn bên này, Lâm Chấp phản ứng: “Con trai của anh tại sao tính nết chẳng giống anh chút nào hết vậy?”
Nhan Tập Ngữ cười nhạt: “Nếu con trai của anh dám đối xử với tiểu Vũ như vậy, anh nghĩ xem Úc Cẩn có lột da nó không?”
***
Có điều, Hứa Ức và Lâm Nhan Ngao vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt. Vì cái gì ư? Đương nhiên là bởi vì Lâm Nhan Ngao không quen nhìn Hứa Ức cứ quấn lấy chị của mình. Mà Hứa Ức cũng không thích Lâm Nhan Ngao thường xuyên đến nhà mình, giật chị hai của mình.
Thế là cuộc chiến giữa anh rể và em vợ được mở màn.
Hứa Ức giúp một vài anh lớp trên chuyển thư tình cho chị hai mình, cũng không phải cậu tự nguyện, muốn tiếp cận chị cậu ít nhất cũng phải xem thái tử nhỏ nhà họ Hứa có đồng ý hay không. Nhưng mà để chọc tức Lâm Nhan Ngao, cậu sẵn sàng làm.
Lâm Nhan Ngao nhanh chóng phản kích. Lâm Nhan Ngao tìm mấy nữ sinh cùng đường về nhà, nói họ sau khi tan học cứ quấn lấy Hứa Ức xin đi chung về. Vì vậy, Hứa Ức không theo kịp chân chị hai, chỉ có thể nhìn chị cậu và Lâm Nhan Ngao sóng vai lên xe Lâm gia. Sau đó chị hai và Lâm Nhan Ngao cùng nhau về nhà, còn cậu và mấy nữ sinh kia bị gạt sang xe khác.
Hứa Ức cảm thấy cậu đấu không lại Lâm Nhan Ngao, cậu uất ức khóc lóc kể lể với Hứa Niệm Vũ: “Chị hai, em không thích Lâm Nhan Ngao, chị có thể không chơi với anh ta nữa được không?”
Hứa Niệm Vũ khó xử nói: “Nhưng mà... chị thích chứ bộ.”
“...” Thái tử nhỏ Hứa Ức lại một lần nữa chết tâm.
Hoàn