Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 37: Chương 37: Lâm Chấp




Bất thình lình bị một cô gái khoảng 20 tuổi hỏi vấn đề này. Úc Quốc Bình thấy hơi ngại ngùng. Ông haha nói:

- Tình cờ gặp nhau thôi.

Câu trả lời này rõ ràng là đáp cho qua chuyện, Lâm Khê cũng không nổi giận, tiếp tục hỏi một câu:

- Không biết ngày và phu nhân có phải là mối tình đầu của nhau không?

- Phải.

Lâm Khê không hỏi nữa, móng tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, mà Úc Quốc Bình cũng nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Kha Thuấn Ngôn thấy tình hình như thế thì lên tiếng hòa giải:

- Nói hỏi một vấn đề mà đã hỏi đến hai câu rồi, Chú Úc, hy vọng chú bỏ qua cho, trợ lý của cháu vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy đó.

- Không sao.

*****

Lâm Khê cứ ngây người ra, ktkkn hiếm khi thấy bộ dạng này của cô, cười cười hỏi:

- Nói nghe thử cảm giác bây giờ của cô đi.

- Nhiều chuyện – Lâm Khê liếc anh.

- Cô định qua cầu rút ván sao?

- Kha tổng, có bạn bè nào tồn tại mãi mãi sao? Nhân tiện, nhắc nhở anh thôi. Mấy hôm trước Hứa Vi Mộ đã thổ lộ với Úc Cẩn trong một nhà hàng sang trọng. Hình như Úc Cẩn rất cảm động, cũng không biết đêm đó...

- À, tôi đem cô ra khỏi bàn tay của Lâm Chấp đến thành phố A, cô lại giúp tôi đưa Úc Cẩn lên giường của Hứa Vi Mộ.

- Gấp gì chứ? Không phải chỉ là ngủ với nhau thôi sao? Kha tổng, bộ anh chưa từng ngủ với đàn bà hay sao?

- Tôi cảnh cáo cô, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.

- Đương nhiên tôi không thể quên.

Kha Thuấn Ngôn thích Úc Cẩn thì liên quan gì đến cô? Cô cũng không hiền lành đến mức dễ dàng đưa Úc Cẩn lên vị trí thiếu phu nhân của Thiển Dịch. Nếu đã thế, chi bằng để cho Úc Cẩn và Hứa Vi Mộ gần gũi nhau, chí ít cũng khiến Úc Cẩn thỏa nguyện.

Thật tâm mà nói, Úc Cẩn đối xử với cô không tệ, thật lòng xem cô như em gái. Đáng tiếc, ai bảo cô ta là con gái của Úc Quốc Bình. Cô muốn báo thù Úc Quốc Bình, như vậy Úc Cẩn cũng không thể tránh khỏi bị tổn thương.

***

Hứa Vi Mộ ngồi ở trên quầy bar, nhìn Lâm Chấp nhàn nhạt rót rượu. Đã lâu lắm rồi anh không thấy Lâm Chấp phóng túng như vậy.

- Cậu cãi nhau với bà xã à?

Có thể làm cho Lâm Chấp suy sụp như vậy, ngoại trừ Nhan Tập Ngữ, Hứa Vi Mộ thật chưa nghĩ ra được người nào khác.

Hiện giờ Lâm Chấp không có lòng dạ nào so đo những lời độc miệng của Hứa Vi Mộ, tự giễu một tiếng:

- Ha ha, cậu biết không, ba tôi nói từ trước đến giờ không hề yêu mẹ tôi. Cậu nói xem, ông ta có còn đáng để tôi kính trọng nữa không?

Lúc này Hứa Vi Mộ mới hiểu ra nguyên nhân Lâm Chấp tìm rượu giải sầu, anh thôi trêu chọc, nghiêm túc nhận lỗi.

- Xin lỗi cậu.

Gương mặt Lâm Chấp đã đỏ ứng, anh đã ngà ngà say, mỉm cười nói:

- Cậu xin lỗi gì chứ?

- Tôi không nên để cậu đi hỏi chú Lâm chuyện này.

- Không, hỏi rõ cũng tốt. Tôi còn tưởng rằng là do ông ấy nhất thời hồ đồ, không ngờ ại là sự thật. Nếu không có Uyển Duyệt, cũng sẽ có người khác – Lâm Chấp lắc đầu.

- Đừng uống nữa, Tập Ngữ đang chừ cậu ở nhà đó – Hứa Vi Mộ ngăn Lâm Chấp lại.

Lâm Chấp vừa cầm chai rượu, nghe thế liền buông ra, cười tẻ nhạt:

- Phải, tôi còn có Tập Ngữ. Không sai, tôi còn có Tập Ngữ.

Tuy rằng tính tình Lâm Chấp cao ngạo lạnh lùng, nhưng một khi đã động lòng, nhất định sẽ là cả đời, cũng khó trách sao anh thất vọng về ba mình đến thế.

- Tôi đưa cậu về.

*****

Nhan Tập Ngữ cầm khăn nóng lau mặt cho Lâm Chấp, vừa mới chạm vào trán anh, đã bị anh bắt lấy cánh tay cô.

Miệng ai đó lẩm bẩm:

- Tập Ngữ, Tập Ngữ

Từng tiếng, từng tiếng.

Khóe miệng Nhan Tập Ngữ thoáng nhếch lên, động tác của cô cũng nhẹ đi vài phần, cô hờn dỗi nói:

- Đồ ngốc.

Nhan Tập Ngữ vừa rút khăn ra khỏi đã bị Lâm Chấp kéo tay lại, cả người cô đổ nhào vào người anh. Cô hơi thẹn thùng nhìn ông xã mình, không hề biết là người nào đó đang giả bộ say. Tập Ngữ vỗ vỗ vào người anh, giãy dụa muốn đứng lên.

Lâm Chấp từ từ mở to mắt, giống như bây giờ mới nhìn thấy rõ khóe miệng anh kéo căng ra một nu cười, ngay cả lúm đồng tiền hiếm thấy cũng hiện ra, Lâm Chấp cười như vậy đúng là hơi bị đáng yêu mà.

Nhan Tập Ngữ nhìn anh ngây người, cô chưa từng nói rằng cô thích nhất là nhìn anh cười, vô cùng dịu dàng, vô cùng hấp dẫn.

Lâm Chấp xoay người đè cô dưới thân mình, trong miệng lẩm bẩm:

- Tập Ngữ

- Em đây.

Lâm Chấp cười, dường như thỏa mãn thở ra một hơi.

- Anh chỉ có em.

Nhan Tập Ngữ cảm thấy lòng của mình giống như bị lời nói của anh thấm qua, mềm nhũn ra. Hiếm khi Lâm Chấp tỏ ra yếu ớt thế này, có chuyện gì anh cũng đều tự mình gánh vác, chưa bao giờ để cô lo lắng dù chỉ một chút. Giờ phút này, cô lại cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của anh.

Cô đưa tay lên quấn lấy cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm:

- Ông xã, em cũng chỉ có anh.

Đáp lại lời cô là nụ hôn mãnh liệt của Lâm Chấp, có chút kịch liệt mà triền miên vô hạn, không có tí dịu dàng nào. Anh mạnh mẽ cạy hàm răng của cô, xông vào trong, càn quét tất cả sự ngọt ngào của cô. Đây là một sự chiếm đoạt, cũng là cách tìm kiếm an ủi tốt nhất của anh.

Anh nếm mùi vị quen thuộc đến mức muốn dừng mà không thể dừng được. Nụ hôn dần di chuyển đến vành tai cô. Đây chính là điểm mẫn cảm nhất của Nhan Tập Ngữ. Lâm Chấp khẽ cắn, ngậm, thậm chí liếm láp, khiến toàn thân Nhan Tập Ngữ đều tê dại, không chịu nổi kêu “ưm” một tiếng.

Lâm Chấp kéo áo ngủ cô, để lộ một mảng da dẻ trắng hồng, xương đòn rõ nét đạp vào tầm mắt anh, anh cúi đầu cắn lên.

Nhan Tập Ngữ nắm chặt lấy bắp tay anh, thở hắt ra:

- Đau em...

- Yêu anh...được không?

Có lẽ Lâm Chấp thật sự đã say. Bình thường anh chưa bao giờ hỏi ý Nhan Tập Ngữ, anh luôn thích làm theo ý mình. Hai chữ “được không” kia căn bản không tồn tại trong từ điển của anh.

Cơn say này, anh muốn em yêu anh.

*****

Hứa Vi Mộ không về thẳng nhà mà đến Úc gia. Nếu như những gì ldk nói là sự thật thì anh phải tìm Úc Quốc Bình để chứng thực chuyện này. Có lẽ Lâm Khê trước giờ đều đã nhận định sai lầm, cô ta đã hận sai người.

Ba người nhà họ Úc đang dùng cơm, Úc Cẩn chạy ra mở cửa.

- Sao anh lại đến đây?

- Chú Úc có nhà không?

Úc Cẩn bĩu môi:

- Anh tìm ba chứ không tìm em hả?

- Lại nhõng nhẽo rồi – Hứa Vi Mộ bất đắc dĩ nhéo má cô,

- Vi Mộ đến à, đã ăn cơm chưa? Vào đây ăn cơm luôn đi cháu – Lý Tâm kêu Hứa Vi Mộ vào, nói xong liền đi vào bếp lấy thêm chén đũa.

Úc Quốc Bình lại nhớ đến hai ngày trước con gái ông qua đêm bên ngoài không về mà canh cánh trong lòng. Con gái còn đề xuất muốn dọn ra sống chung với Hứa Vi Mộ. Sắc mặt ông không tốt, hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Hứa Vi Mộ vừa nhìn thấy thái độ ông hơi khác thường.

Úc Quốc Bình gắp tôm cho bà xã mình, Úc Cẩn ghen tị cằn nhằn:

- Ba, sao không gắp cho con với?

Úc Quốc Bình liếc Úc Cẩn một cái, nói giọng chua loét:

- Không phải con đã có Vi Mộ sao? Muốn ăn thì kêu nó gắp đi,

Người nào đó vừa định gắp thức ăn cho Úc Cẩn, nghe mình bị gọi đích danh liền bỏ con tôm đã gắp vào chén mình. Úc Cẩn cho rằng anh cố ý giờ trò,vừa định bỉu môi, đã thấy anh buông đũa, dùng tay lôi vỏ tôm ra, sau đó bỏ vào chén của cô. Sau đó cầm khăn tay, vén mái tóc Úc Cẩn dịu dàng nói:

- Ngoan, ba em nói đúng, bây giờ em đã có anh.

Ba mẹ cô đều ở đây, anh lại ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, khiến mặt Úc Cẩn đỏ bừng bừng, cô cúi đầu lặng lẽ ăn tôm. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như ở đây không có ai, anh sẽ chẳng kiến nhẫn đâu mà lột vỏ tôm cho cô. Cho dù có lòng, cũng nhất định sẽ đòi lợi ích nào đó cho mình.

Hứa Vi Mộ không cảm thấy mình buồn nuôn chút nào.

Một màn này khiến Úc Quốc Bình cảm thấy vô cùng chướng mắt. Rõ ràng là Hứa Vi Mộ cố ý chống lại ông, cũng là cố tình vừa đấm vừa xoa khiến ông không còn cách nào bắt bẻ được. Ông khinh thường hất mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Vi Mộ.

Nhân lúc Hứa Vi Mộ ở đây, Úc Cẩn đề cập lại chuyện đã nói ban sáng.

- Ba, sáng nay chuyện ba đồng ý với con, ba sẽ không đổi ý chứ?

- Ba đồng ý với con cái gì? – Úc Quốc Bình làm bộ không nhớ.

- Ba

Úc Quốc Bình coi như không nghe thấy. Muốn dọn ra sống chung với Hứa Vi Mộ ư, có bản lĩnh thì bảo Hứa Vi Mộ dẫn ra đi. Úc Quốc Bình biết tính cách của con gái mình, tuy trước mặt ông cô có thể tự nhiên đề cập đến chuyện này, nhưng lúc Hứa Vi Mộ ở đây, cô nhất định sẽ biết ngại ngùng mà không mở miệng nói ra.

Qủa nhiên, Úc Cẩn chỉ hờn dỗi bới cơm ăn, rồi chỉ dám liếc xéo ba một cái, còn Úc Quốc Bình xem như không thấy gì cả.

*****

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Vi Mộ nghiêm túc nói với Úc Quốc Bình:

- Chú, con có chuyện muốn nói riêng với chú một chút.

- Theo chú lên phòng sách – Úc Quốc Bình khẽ gật đầu.

- Chuyện gì mà em không thể nghe vậy? – Úc Cẩn giữ chặt tay anh.

Hứa Vi Mộ vuốt ve mái tóc của cô

- Là chuyện làm ăn thôi, em không có hứng thú với mấy chuyện này đâu. Ngoan, mau đi thu xếp hành lý đi.

Một chữ “ngoan” này đã khiến cô răm rắp nghe lời, có điều Úc Cẩn vẫn hoài nghi:

- Tại sao em phải thu dọn hành lý?

- Đương nhiên là vì phải dọn đến ở với anh.

- Anh đoán được sao? – Úc Cẩn cúi đầu, hơi đỏ mặt.

- Lòng em suy nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt kìa, anh vừa nhìn là thấy liền.

- Anh có cách thuyết phục ba sao?

Hứa Vi Mộ hoàn toàn không bận tâm, buông lời nói:

- Không thuyết phục được thì cướp người.

- ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.