Úc Cẩn đã từng nói, khi một người đàn ông đàn dương cầm, toàn thân như được bao phủ bởi cảm xúc nghệ thuật và sở hữu một ánh mắt mê hoặc đầy sức hấp dẫn. Khi ngón tay của anh ta chuyển động, tiếng nhạc mang theo giai điệu đầy tình cảm phát ra, chỉ có những người biết thưởng thức mới có thể hiểu ý nghĩa của từng giai điệu, mới hiểu được âm nhạc thuần khiết có lực rung động lòng người như thế nào.
Cô thích nhất là nhạc khúc Kiss the rain. Thật ra đối với đàn dương cầm cô không có sự tìm tòi nghiên cứu nào, lúc nhỏ đã từng đi học, tuy nhiên bản chất của cô như vậy, tự cô cũng cảm thấy không có năng khiếu bẩm sinh trong lĩnh vực này nên cuối cùng đành bỏ qua. Vào mùa hè năm 2011, trong lúc lướt web cô đã vô tình phát hiện ra một chương trình truyền hình Hàn Quốc tên là “Chúng tôi đã kết hôn”. Lúc đó nhân vật đang phát sóng là hai nhân vật hot nhất thời điểm đó, chính là cặp vợ chồng hư cấu – Winnie.
Nữ chính là người Trung Quốc, lấn sân sang Hàn Quốc làm đội trưởng của nhóm F(x) – Tống Thiến, còn nam chính người Thái Lan, ở Hàn Quốc là thành viên chủ chốt của nhóm 2PM – Nickhun. Úc Cẩn lúc đó mê mệt chương trình này, mỗi ngày thứ bảy đều canh chừng cho bằng được tiết mục chỉ có hai mươi phút kia, không chỉ vì gương mặt xinh đẹp của nam nữ chính mà còn vì giữa bọn họ tỏa ra cảm giác chân thật ấm áp, làm rung động trái tim nhỏ bé của bao nhiêu người, còn có rất nhiều tình tiết làm cho cô cảm động.
Cô có ấn tượng sâu sắc nhất với một đoạn ngắn, lúc đó Nickhun vì Tống Thiến, một mình trên sân thượng của công ty đàn một khúc nhạc dương cầm, đó chính là khúc “Kiss the rain”. Tại luc1 đó, Úc Cẩn chăm chú theo dõi màn hình, cô cảm thấy một người đàn ông vì người mình yêu mà đàn một khúc nhạc dương cầm, thật sự rất cuốn hút.
Dường như mọi ánh mắt đều bị anh ta hấp dẫn, vừa nghe nốt nhạc đầu tiên đã cảm thấy nhạc khúc này rất quen thuộc, chỉ là không biết tên là gì. Cho đến bây giờ Úc Cẩn mới biết, nhạc khúc đó có một cài tên lãng mạn như vậy, tên và làn điệu như nhau, tràn đầy vị ngọt của tình yêu.
So với nhạc khúc dương cầm đó, càng làm cô khó quên hơn là hình ảnh Tống Thiến vì quá cảm động đã từ sau lưng ôm lấy Nickhun, đập vào mắt người xem là một cảm giác lãng mạn màu hồng phấn của hai người. Mặc dù cô biết rằng tiết mục đó chỉ là bối cảnh vợ chồng hư cấu, các tình tiết đều để thổi phồng không khí, tạo hiệu ứng như mong muốn, nhưng cô vẫn không khỏi mộng mơ.
Nghĩ tới bây giờ thấy có chút buồn cười, dù sao Nickhun đã lộ ra tin tức công khai chuyện tình cảm với ngọc nữ Tiffany. Thế nhưng đối với người hâm mộ lúc đó, hình ảnh của cặp đôi Winnie là không thể nào quên được. Bất kể là bọn họ diễn xuất theo kịch bản, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được chân tình, còn có ca khúc ấm áp hợp với hình ảnh ấn tượng đã lưu lại một ký ức sâu trong lòng mỗi người.
Cô tình nguyện tin tưởng rằng, ít nhất thì tại thời khắc đó, tất cả tình cảm của họ là thật.
Về sau, Úc Cẩn phát hiện ra nhạc khúc này có rất nhiều phiên bản ca từ, nhưng cô thích nhất là phiên bản này: “Sinh mệnh không ngừng có người bỏ đi cũng có người tiến vào, không còn nhìn thấy nữa, nhớ kỹ hay lãng quên… Nhưng mà không nhìn thấy, có phải hay không là không còn tồn tại, nhớ kỹ, có phải hay không sẽ vĩnh viễn không biến mất…”
Đó là một ca khúc đáng yêu, đáng yêu từ giai điệu cho tới ca từ. So với các phiên bản khác thì ca từ của nó thoạt nghe có vẻ lặp đi lặp lại nhưng nó lại chứa đựng một sắc thái tình cảm khác. Không cần những từ ngữ hoa lệ, chỉ cần có thể khiến người nghe rung động, đó chính là chỗ thành công của nó.
Từ đó, Úc Cẩn liền trở nên say mê bài hát này, vào những đêm khuya an tĩnh, cô thường xuyên nghe nó để đi vào giấc ngủ. Tất cả bực bội sẽ tiêu tan, trái tim sẽ trở nên tĩnh lặng. Mùa hè đó, tất cả tình cảm của cô vô cùng yên ổn.
Hứa Vi Mộ nhìn vào mắt cô nói: “Em đã nói là em thích người đàn ông biết đàn dương cầm, không biết bây giờ em có thích anh thêm chút nào không!”
Nếu như Úc Cẩn có thể phản ứng như ngày thường, cô nhất định sẽ mừng thầm trong lòng còn ngoài miệng thì ghét bỏ anh nói chuyện buồn nôn, thế nhưng bây giờ cả người cô đều ngây dại, mọi hoạt động suy nghĩ đều không bắt nhịp được.
Cô không biết Hứa Vi Mộ lại biết đàn dương cầm, thậm chí còn không biết anh đi học lúc nào, càng không biết tại sao trong phòng nghỉ thần bí này lại chỉ có một vật duy nhất là cây đàn dương cầm này thôi.
Hứa Vi Mộ dắt tay Úc Cẩn còn đang sững sờ đi đến bên cạnh cây đàn dương cầm, chậm rãi ngồi xuống, cô đứng bên cạnh anh, ánh mắt xuất thần nhìn anh chăm chú. Anh cong khóe môi, hai tay tự nhiên đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay hạ xuống, ngón tay thành thục cong thành một vòng cung đặt lên những phím đàn đen trắng.
Dường như ngay từ khi nốt nhạc đầu tiên phát ra, Úc Cẩn đã không tự chủ mà nắm chặt tay. Ca khúc anh đang chơi, chính là ca khúc mà cô yêu thích nhất “Kiss the rain”.
Hai tay của anh vốn dĩ đã thon dài, di chuyển lưu loát trên phím đàn trắng đen xen kẽ, dường như có ma lực làm cho toàn bộ căn phòng tràn đầy không khí ấm áp. Cô cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, một Hứa Vi Mộ như thế này, tốt đến không chân thật, nhưng lại rõ ràng đang ở bên cạnh cô, vì cô mà đánh lên khúc đàn làm cô rung động.
Ngón tay của Úc Cẩn dần dần thả lỏng, cô không tự chủ lại nắm lấy vạt áo của anh, cô không biết mình muốn biểu đạt gì, chỉ đơn giản là muốn gần anh hơn, muốn bắt lấy cảm giác chỉ có trong mơ này.
Cô đã từng nói rằng cô thích đàn ông biết đàn dương cầm, hẳn là rất có khí chất. Nhưng Hứa Vi Mộ cho dù không biết gì, đối với cô vẫn là tài hoa phong nhã nhất, ở trong lòng cô, tất cả anh đều tốt, bộ dáng lúc trêu đùa cô cũng tốt, có phải cô không bình thường không nhỉ? Thế nhưng cô là cam tâm tình nguyện.
Hứa Vi Mộ đàn xong thu tay lại, nhìn Úc Cẩn hỏi: “Không biết Úc đại tiểu thư có hài lòng không?”
Cô không trả lời, chỉ là đi vòng qua phía sau anh, hai tay giữ đầu anh lại, cúi người xuống thấp rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Đêm nay anh đã cho cô quá nhiều niềm vui sướng, không có lời nói nào có thể biểu đạt sự rung động của cô tốt hơn cái hôn này.
Cô cuối cùng cũng đã có thể tin rằng, người đàn ông tên Hứa Vi Mộ này từ đầu tới chân chỉ thuộc về một mình cô. Duy nhất, sạch sẽ, rõ ràng và cũng yêu cô như cô yêu anh.
Khi Úc Cẩn rời khỏi môi anh, Hứa Vi Mộ khẽ câu lên khóe môi, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Sớm biết em chủ động như thế, bản thiếu gia đã bộc lộ từ lâu.”
Anh vẫn nói những lời trêu chọc ngây thơ, thường thường làm cho tim cô đập rộn lên, nhưng bây giờ không thể vân đạm phong khinh mà che giấu được nữa, tình cảm của bọn họ không cần phải tiếp tục ngụy trang.
Lúc Úc Cẩn cho rằng đã không còn thời gian thì anh điều chỉnh lại vẻ mặt, tay đặt trở lại trên phím đàn. Lần này cũng là một ca khúc mà Úc Cẩn thích “Nothing better”.
Cô cắn môi, không thể tin được rằng anh đang vừa đàn vừa hát. Anh đang hát bằng tiếng Anh mà Úc Cẩn luôn nghe bản tiếng Hàn.
“I remember you that day, Gazing at your sweet loving face, And my wounded broken heart…”
“Còn nhớ khi anh thấy gương mặt của em, em mỉm cười vô cùng rực rỡ, đơn giản thôi mà đã mở ra trái tim vốn tan vỡ của anh…”
Thật ra cô chưa bao giờ nghe Hứa Vi Mộ hát, lúc trước có đi KTV thì anh cũng chỉ ngồi bên cạnh cô, còn cô thì cười anh giả vờ thanh cao hoặc là không biết gì về âm nhạc.
Giọng hát của anh trầm thấp mà du dương, rất thích hợp để hát tình ca.
Thì ra, Hứa Vi Mộ khác xa so với sự hiểu biết của cô, cô càng muốn dùng nhiều tâm tư hơn để hiểu anh nữa. Cô luôn luôn nghĩ rằng cô thích anh rất nhiều, nhưng thật ra cô căn bản không biết anh thích gì, không thích gì, mà anh không biết từ lúc nào đã tìm hiểu được những gì cô yêu thích, mang đến cho cô vui sướng và rung động.
Thích, không phải nói ngoài miệng là được. Tuy anh không nói ra miệng, không có nghĩa là anh không thích cô, mà ở trong lúc cô không hay biết gì, vì cô mà nỗ lực, vượt xa sự tưởng tượng của cô.
“Nothing better, nothing better than you.” Lúc ngân cao câu này, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảm nồng đậm.
Trong nháy mắt kia, dường như tất cả ánh sáng trên thế gian này đều không rực rỡ bằng anh, tất cả ngôn ngữ đều không thể diễn tả. Về sau, khi Úc Cẩn hồi tưởng lại giây phút này, vẫn là không khỏi cảm thán, thật là dụ dỗ người ta phạm tội mà!
Cô hình như mất đi năng lực nói chuyện, tim cũng như muốn nhảy ra ngoài. Hứa Vi Mộ thì ra cũng có một mặt thế này, không còn vẻ mặt trêu tức, chỉ thấy tràn đầy thâm tình như muốn nói với cô về tình cảm say đắm anh đã ẩn giấu nhiều năm, chỉ vì một mình cô. Úc Cẩn đã từng cho rằng hai người bọn họ mỗi ngày cãi nhau cũng là hạnh phúc rồi. Nhưng Hứa Vi Mộ như thế này lại càng cho trái tim cô xao động không thể tiếp tục kiềm chế, nếu như giây phút này có thể dừng lại thì tốt biết bao.
“Em có thể khóc.”
Câu nói này anh nói ra lại có chút buồn cười, Úc Cẩn vừa đang cảm động thì không ngừng được “Xì” bật tiếng cười, cô gần đây đúng là có nhiều nước mắt.
“Hứa Vi Mộ, rốt cuộc anh có bao nhiêu diện mạo mà em chưa biết vậy?”
Cô không chú ý đến thân thể anh khẽ rung một cái nhưng lập tức đổi lại là vẻ mặt ngả ngớn, mê hoặc người, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Anh như vậy chỉ dành cho em.”
I’m yours.
Không cần biết anh có bao nhiêu diện mạo, tất cả chỉ để cho một mình cô xem. Cô có biết bao nhiêu may mắn vì anh vẫn luôn yêu cô. Một đời chỉ trải qua mối tình với một người, thật tốt.
“Ba chữ em sắp nói, chỉ nói một lần thôi, nên anh nghe cho rõ vào nhé.”
Úc Cẩn nhìn vào trong mắt anh, nhẹ giọng nói: “Em yêu anh.”
Đã từng vì không xác định được tình cảm của anh nên cố gắng che giấu trái tim mình. Sau này khi ở bên nhau cũng không nói với nhau ba chữ kia. Đối với người khác mà nói, ba chữ này nghe thật buồn nôn, nhưng trong tình yêu, ba chữ này không thể thiếu.
Cuối cùng thì cô cũng đã có can đảm nói ra, không còn sợ hãi, chỉ sợ anh không biết. Hứa Vi Mộ, anh biết không? Em yêu anh đã lâu rồi.