Khó tưởng tượng được rằng Kha Thuấn Ngôn gần đây bị một cô gái quay đến sứt đầu mẻ trán, thân mình còn lo chưa xong.
Lúc trước Kha Khải nói muốn giúp anh sắp xếp chuyện xem mắt, bắt anh nhất định phải đi, đều bị Kha Thuấn Ngôn đi qua loa cho xong. Nhưng không ngờ ông già nhà anh lại sắp đặt cho anh vào tròng.
Hiếm khi đột nhiên ba anh kêu anh ra ngoài ăn cơm, lại không ngờ đây là một bữa Hồng Môn Yến*. Đương nhiên lúc Kha Thuấn Ngôn bước vào phòng bao chỉ thấy ba mình và tổng giám đốc công ty Khoa học kỹ thuật Hưng Hoa, anh vẫn không kịp phản ứng: “Ba.”
(*) Theo điển tích Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Kha Khải nghe giọng nói của con trai thì quay đầu, nhìn con trai bước vào phòng, đáy mắt sáng ngời, cười nói: “Đến đây, đây là chú Nghiêm, chắc con cũng biết” – Sau đó quay đầu nói với Nghiêm Kính – “Nghiêm Kính, đây là con trai tôi.”
Công ty Hưng Hoa vừa mới bị Thiển Dịch thu mua chưa được bao lâu, tất nhiên bọn họ biết nhau.
“Chào chú Nghiêm.”
Nghiêm Kính nhìn đánh giá Kha Thuấn Ngôn, dường như hài lòng phán một câu:
“Chà, con trai của Kha tổng quả nhiên là một nhân tài.”
Kha Thuấn Ngôn cảm thấy lời nói này có gì đó không ổn lắm, cùng với nụ cười hàm ý không thể che dấu hết của ba mình, mí mắt phải của anh đột nhiên giật liên tục không ngừng.
Anh vẫn còn ngơ ngác chưa xác định được thì Nghiêm Kính đã lên tiếng:
“Nhìn phong cách là biết khác xa với con gái nhà tôi, cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng, haiz…”
“Con bé Uẩn Thi kia tôi đã gặp rồi, trông rất xinh đẹp, lại biết lễ phép.”
Kha Thuấn Ngôn ngồi nghe hai ông già nói một tràn đầy những lời khách sáo, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại nghe thấy tên của ai đó, đột nhiên không khí trầm xuống. Uẩn Thi… Nghiêm Uẩn Thi… Làm ơn không phải là cái người Nghiêm Uẩn Thi mà anh biết…
Một chốc sau, đã có người giải đáp cho anh nghi ngờ này. Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, quả nhiên không sai.
“Ba” – Tất cả đều nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Kha Thuấn Ngôn liền giống như một pho tượng không chịu quay đầu. Nghiêm Kính đứng lên giới thiệu con gái cho hai cha con họ Kha:
“Đây là con gái của tôi, Nghiêm Uẩn Thi. Vị này chính là chủ tịch của công ty khoa học kĩ thuật Thiển Dịch, chú Kha, còn đây là con ông ấy, Kha Thuấn Ngôn.”
Nghiêm Uẩn Thi dời mắt về hướng ai đó đang cố hết sức giảm nhẹ sự tồn tại của mình. Đôi mày thanh tú của cô cau lại… Là anh ta!
Nghiêm Kính thấy con gái không có phản ứng gì, ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng quên mất, chỉ đứng chết trân một chỗ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Kha Thuấn Ngôn. Ông cảm thấy có chút kì lạ, thúc thúc khuỷu tay ra hiệu con gái chào hỏi.
Nghiêm Uẩn Thi lúc này mới hoàn hồn:
“Chào chú Kha” – Sau đó quay sang Kha Thuấn Ngôn, có hơi khó mở miệng – “Xin chào.”
Kha Thuấn Ngôn không thể giả bộ không tồn tại, ngẩng đầu nhìn phía Nghiêm Uẩn Thi. Cô mặt một chiếc váy dài màu vàng nhạt, có tay, lại có vẻ mỏng manh yếu ớt, hoàn toàn khác hẳn với cô gái trang điểm lòe loẹt ở quán bar tối hôm đó. Anh nhất thời không phân biệt rõ tâm tình của mình.
Anh biết ông già nhà anh đang muốn thay đổi của sống yên ổn của anh bằng việc xem mắt, nhưng mà nếu như đối tượng là Nghiêm Uẩn Thi thì…
Kha Thuấn Ngôn đứng lên, nói thật nhanh và dứt khoác:
“Ba, con còn việc ở công ty, con đi trước.”
“Hả?”
Kha Khải còn chưa kịp ngăn cản, Kha Thuấn Ngôn đã nhanh chóng xông ra khỏi cửa. Ông lúng túng nhìn cha con Nghiêm gia không biết nên giải thích thế nào.
Nghiêm Uẩn Thi cười nói:
“Ba, chú Kha, cháu có việc, hai người cứ nói chuyện trước đi ạ.”
Còn lại Kha Khải và Nghiêm Kính ngơ ngác nhìn nhau trong phòng, không biết hai đứa con này đang làm chuyện gì mà bí ẩn thế.
“Kha Thuấn Ngôn!”
“Thế nào? Thấy tôi liền giả vờ không biết bỏ chạy là sao?”
Nói về Nghiêm Uẩn Thi, cho dù Kha Thuấn Ngôn có vương vấn hoa cỏ ong bướm nhiều năm cũng không thể không ấn tượng với cô. Bởi vì cô là người duy nhất mà tối hôm xảy ra tình một đêm giữa hai người, không hề khóc lóc than vãn một tiếng, ngược lại còn quăng tiền cho anh.
Hành động như vậy không những khiến cho Kha Thuấn Ngôn cảm thấy hồ đồ, mà con đả thương lòng tự trọng của anh, càng làm cho anh nhớ như in ba chữ Nghiêm Uẩn Thi kia.
Kha Thuấn Ngôn ổn định lại tinh thần, mỉm cười hỏi lại:
“Nghiêm tiểu thư, tôi và cô có quen nhau sao.”
“Hôm nay bắt đầu quen cũng không muộn” – Nghiêm Uẩn Thi cười trả lời.
Ngày đó tỉnh lại, đầu óc cô choáng váng, cô lại phát hiện bên cạnh khi không lại có một người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh, lại còn toàn thân trần như nhộng. Cảm giác thân thể đau nhức nói cho cô biết cô đã trải qua một đêm với người này. Mặc dù trông đối phương cũng không tệ lắm, không đến mức làm cho cô ghê tởm, nhưng cô vẫn cảm thấy tức giận.
Hành động ngả ngớn của anh, vừa nhìn thì biết ngay anh là người ham mê nữ sắc. Người như anh ta chắc chắn là sau khi chơi xong sẽ quăng cho cô gái một tờ chi phiếu hoặc tiền mặt. khiến cho các cô gái nước mắt lưng tròng biến khuất mắt, đừng quấn lấy anh nữa. Anh ta quả thật là điển hình của loại đàn ông xấu xa mà.
Cho nên, lúc Nghiêm Uẩn Thi phục hồi lý trí lại, trước hết cô lôi tất cả tiền mặt có trong ví ra, quăng vào người Kha Thuấn Ngôn, còn ra vẻ như những bà đi chơi khách, nâng cằm Kha Thuấn Ngôn lên:
“Tôi không hài lòng sự phục vụ của anh chút nào.”
Bây giờ nhớ lại, Kha Thuấn Ngôn nhìn Nghiêm Uẩn Thi chỉ cảm thấy cơn tức giận xông lên não, mặc kệ là quen biết khi nào, anh không muốn tiếp tục giả bộ nữa.
“Rõ ràng là hôm nay ba cô và ba tôi thông đồng với nhau sắp xếp chuyện gặp mặt này. Tôi hi vọng cô có thể từ chối.”
“Dựa vào cái gì?”
“Hả?”
Nghiêm Uẩn Thi từ tốn nói:
“Tôi cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, cũng muốn tìm một người đàn ông làm chồng, huống chi điều kiện của anh không tệ, chúng ta cũng xem như là có chút tình cũ, tôi thấy chúng ta rất hợp nhau đó chứ.”
Tình cũ? Hợp nhau? Nói nhảm nhí gì đó?
Kha Thuấn Ngôn cũng không thể phản ứng kịp với thái độ thay đổi 180 độ này của cô. Từ công ty, khách sạn, nhà ăn, hình như anh đi đến đâu đều bị Nghiêm Uẩn Thi theo đến đó, tìm đủ mọi cách đùa bỡn anh.
Đến khi anh có thời gian nghĩ đến Úc Cẩn thì tình hình đã không còn như lúc trước nữa rồi.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi không muốn trả thù” – Lâm Khê tỏ vẻ thất bại, ngay cả ánh mắt sắc bén thường ngày cũng trở nên ảm đạm.
“Cô tính cứ như thế cho qua chuyện của tôi ư?” – Kha Thuấn Ngôn chau mày.
Lâm Khê nghe xong những lời này chỉ cảm thấy buồn cười. Cô giễu cợt:
“Anh nói anh thích Úc Cẩn cho nên muốn chia rẽ nó và Hứa Vi Mộ, sao tôi lại không thấy anh và bọn họ có chút xung đột trực tiếp nào vậy?”
“Úc Cẩn không thích tôi làm vậy, như vậy chỉ càng làm cô ấy thêm phản cảm với tôi.”
Lâm Khê khinh khỉnh:
“Tôi dám đảm bảo bây giờ Úc Cẩn còn không nhớ có một người như anh tồn tại nữa kìa.”
Gần đây, quả thật Kha Thuấn Ngôn bị Nghiêm Uẩn Thi phá đến rối loại, căn bản không có tâm tình để ý chuyện khác.
Lâm Khê nói thẳng thừng:
“Anh thật sự cho rằng mình thích Úc Cẩn ư? Nhất thời cảm thấy mới mẻ, hơn nữa gia cảnh của cô ấy không tệ, cho nên anh mới xem cô ấy như đối tượng mà thôi.”
Kha Thuấn Ngôn cảm thấy lời nói của Lâm Khê quá mức sắc bén, hơn nữa thái độ của cô cũng có chuyển biến lớn.
“Không phải cô cũng không muốn Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn đến với nhau sao?”
“Giờ tôi đổi ý rồi” – Lâm Khê thờ ơ.
Kha Thuấn Ngôn vừa định nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy tay của mình bị ai đó bắt lấy. Mới đầu anh còn tưởng là do một phục vụ nào đó lỗ mãng, vừa định tức giận, anh ngẩng đầu thì bắt gặp người khiến anh cảm thấy càng nặng nề hơn. Anh rút mạnh tay về.
Nghiêm Uẩn Thi nhìn người con gái đối diện Kha Thuấn Ngôn, mặt mũi khá xinh đẹp, nhưng trông rất lạnh lùng, cô đơn. Cô không thèm hỏi rõ như thế nào đã vội vàng tuyên bố quyền sở hữu:
“Người đàn ông này đã là của tôi, tốt nhất cô đừng có đi đường vòng lối tắt!”
Đường vòng lối tắt? Nghiêm đại tiểu thư quả nhiên là khiến người khiếp sợ.
Kha Thuấn ngôn có chút dở khóc dở cười, có chút bất mãn nói:
“Cô lại náo loạn chuyện gì?!”
Nghiêm Uẩn Thi không thèm nhìn anh, chỉ nhìn chăm chăm vào Lâm Khê.
Lâm Khê cũng hiểu chuyện, một công tử nhà giàu như Kha Thuấn Ngôn vốn có biết bao nhiêu đứa con gái không rõ quan hệ xung quanh, loại tình cảnh này với anh ta mà nói không phải là hiếm. Anh ta… thật sự không thích hợp với Úc Cẩn.
Lâm Khê bĩnh tĩnh đứng dậy, nhìn Nghiêm Uẩn Thi bằng một ánh mắt không có chút thiện ý nào:
“Người đàn ông này, tôi không có hứng thú” – Sao đó nhìn sang Kha Thuấn Ngôn – “Xem ra những gì tôi vừa mới nói không sai một chút nào, chúc anh may mắn.”
Nghiêm Uẩn Thi cảm thấy cô gái này không giống với loại con gái thích dây dưa cùng đàn ông, hơn nữa nhìn bộ dạng của Kha Thuấn Ngôn hình như cũng bó tay với cô ta.
Lâm Khê đi rồi, hai mắt Nghiêm Uẩn Thi đảo đảo, vẻ mặt vô cùng tinh quái, cô nhún vai ngồi xuống đối diện Kha Thuấn Ngôn, gọi phục vụ mang cho mình một ly latte.
Kha Thuấn Ngôn nhìn từng động tác của cô, cảm thấy nhức đầu.
“Rốt cuộc cô muốn là gì?”
“Muốn kết hôn đó” – Nghiêm Uẩn Thi cầm ly café uống một ngụm, thản nhiên trả lời.
Lần đầu tiên Kha Thuấn Ngôn có cảm giác bị một người con gái dồn ép đến thế này, suýt nữa bị sặc.
“Kết hôn? Cô với tôi?”
“Tất nhiên.”
Kha Thuấn Ngôn biết rõ năng lực quấn người của cô, quyết định lấy tình cảm làm động lòng, lấy lý lẽ nói cho rõ:
“Cô thích tôi sao?” – Anh tin rằng với tác phong của Nghiêm Uẩn Thi, nhất định sẽ không hề nói những lời đi ngược với cảm nghĩ của mình.
Nào ngờ đâu, cô không hề do dự trả lời ngay:
“Thích chứ.”
Kha Thuấn ngôn nghiến răng nghiến lợi:
“Sau khi tình một đêm, ngày hôm cô quăng một mớ tiền cho tôi xem như tiền cho trai bao, bây giờ lại nói thích tôi?!”
Có phải cô không được bình thường không?
“Ôi…” - Nghiêm Uẩn Thi kéo dài âm điệu, hình như đang nghĩ ra cách nào đó để ứng phó, sau khi đôi mắt của cô đảo quanh vài vòng, cô tiếp – “Ngày đó sau khi tôi ra khỏi khách sạn, nghĩ lại mới thấy tôi đã sai rồi, tôi hơi hối hận.”
Kha Thuấn Ngôn cho rằng rốt cuộc cô cũng đã thông suốt, biết nói lời xin lỗi, hai tay anh khoanh lại tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo, mỉm cười gật đầu.
Nghiêm Uẩn Thi nói tiếp:
“Tôi đã nói sai một câu. Thật ra anh phục vụ tôi… rất hài lòng.”
“Khụ khụ… Khụ khụ….”
Cô chớp đôi mắt to vô tội, giống như không hề cảm thấy lời nói này đối với Kha Thuấn Ngôn mà nói chấn động đến mức nào.
Kha Thuấn Ngôn đứng phắt dậy, đáy mắt đều là sự tức giận:
“Nghiêm Uẩn Thi, con mẹ nó, cô thực sự xem tôi như trai bao sao?!”