Trúc Mộc Lang Mã

Chương 35: Chương 35: Bí mật nhỏ của Phó Khôn




Về chuyện có thi trường vẽ hay không, Phó Khôn không hề trả lời.

Từ nhỏ cậu đã thích đọc truyện tranh, cũng thích vẽ vời, không ít bạn học đều cảm thấy cậu sau này hẳn phải thi vào trường vẽ hay gì đó, trong lớp cũng có hai đứa chuẩn bị thi, năm nay đã bắt đầu mời thầy về học.

Phó Khôn không có cảm giác gì, rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên Phó Nhất Kiệt hỏi cậu có định thi trường vẽ không, cậu cũng đã trả lời rồi, giờ đáp án vẫn chẳng thay đổi gì.

Thi đéo gì, vẽ chơi vậy thôi.

Phó Khôn vẫn luôn thừa nhận mình không phải hạt giống đọc sách, kể cả cậu đã từng bị ép thi vào Nhất Trung hai lần đi nữa, vẫn không giống Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt coi học tập là lạc thú, là hoạt động sẽ chủ động tiến hành, cậu là kiểu nếu không phải bị ép đến mức không lùi được nữa thì sẽ tuyệt đối chẳng đụng vào.

Lên đại học, học ngành gì, cậu căn bản chẳng nghĩ tới, hai năm lớp mười một mười hai, cậu học hành tài tử cho qua, lên lớp thì mất tập trung, tan học chơi bời, về nhà vẽ vời, bài tập nhớ ra thì làm, không muốn làm thì chép.

Thi cử thì trái lại, xưa nay chưa bao giờ có khuyết điểm, có thể viết ra được bao nhiêu thì viết, không viết thì nộp bài.

Trạng thái thế này, đừng nói có thể thi vào được đại học hay không, kể cả có đậu, cũng chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc.

Trước đây Phó Khôn cũng chẳng nghĩ ngợi tới chuyện này mấy, giờ thật sự đặt trước mặt, cậu cảm thấy rất buồn bực.

Lúc buồn bực, cách giải buồn tốt nhất chính là gọi Tôn Vĩ ra đi dạo, cho nên cuối tuần cậu hẹn Tôn Vĩ ra ngoài dạo phố.

Hai đứa bình thường đều đi lang thang trên con phố gần khu trường đại học, bày rất nhiều sạp, đồ ăn, quần áo, trang sức, đồ lưu niệm, cái gì cũng có, lấy cái giá sắt hoặc trải cái bạt nilon ra là bán được, ban ngày cuối tuần là rộn ràng nhất, buổi tối ngày thường cũng vậy, tám tiếng tan ca, học sinh sinh viên đi dạo rất đông.

“Tao chuẩn bị thực tập,” Tôn Vĩ ở bên cạnh cậu cười vui sướng hài lòng nói, “Thêm ba tháng nữa, nhận lương khao mày một bữa no.”

“Thực tập ở đâu?” Phó Khôn hỏi, ánh mắt hướng sang quần áo bên cạnh.

“Xưởng sữa chữa trường học sắp xếp chứ sao nữa,” Tôn Vĩ khoát tay lên vai cậu, “Đầu tiên đến xưởng sữa chữa học đã, chú tao liên lạc cho tao một chỗ, chuyên môn làm bảo trì bảo dưỡng trang trí xe gì đó, giờ cái thứ này ít người, thiếu người, tốt nghiệp thì tao đi.”

“Được đấy.” Phó Khôn gật đầu.

“Biết hai hôm trước tao thấy ai trên đường không?” Tôn Vĩ đột nhiên nói.

“Ai? Đại sư huynh?”

“Uông Chí Cường!” Tôn Vĩ mặt nghiêm túc, “Vốn nghe nói nó ra vùng khác, không biết làm gì, dù sao giờ cũng về rồi, đệt, thằng cha này giờ vừa nhìn cũng biết không ra người tốt lành gì.”

“Vốn nó cũng có phải là người tốt đâu.” Phó Khôn cười.

“Biết nó đang yêu ai không!”

“Không biết.”

“Trương Khả Hân! Không ngờ được đúng không!”

“Không ngờ.” Phó Khôn ngây người, chuyện này đúng là làm cho cậu rất bất ngờ, hai người này cuối cùng vẫn dính với nhau à.

“Hôm đó tao thấy hai đứa nó là tránh ra, chuyện mày đánh nổ mũi nó, nó vẫn chẳng có động tĩnh gì, tao thấy nó đéo phải loại có thể bỏ qua dễ dàng thế đâu, mày nhớ cẩn thận.”

“Ừ.”

“Hôm nay mày kéo tao ra đây mua gì?” Tôn Vĩ vỗ vỗ vai cậu, chỉ phía trước, “Chân cũng được đấy.”

“Mua mấy cái quần cho em tao, thằng nhóc này cao lên, quần ngắn hết, dạo này bố mẹ tao bận không để ý được nó,” Phó Khôn nhìn về phía trước theo hướng tay Tôn Vĩ chỉ, “Dài phết.”

Hai người nhìn thấy quầy bán quần, Tôn Vĩ đi qua xem: “Mày tham mưu cho tao hai cái đi, tao mặc mấy cái mày chọn cho nhìn cũng ra gì phết.”

Phó Khôn đưa tay qua chuẩn bị chạm vào quần, thì cảm giác chân mình bị ai đó va vào từ phía sau, cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau là một đứa bé trai chừng năm sáu tuổi đang đứng.

“Xin lỗi.” Đứa bé trai ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Không sao,” Phó Khôn cười với thằng bé, đứa bé này mặt tròn tròn khiến cậu nhớ tới Phó Nhất Kiệt hồi bé, cậu nhìn qua bốn phía, “Bố mẹ em đâu?”

Đứa bé vừa định nói chuyện, từ sạp hàng bên cạnh vang lên tiếng gọi: “Trình Thành! Đừng có chạy lung tung! 15 một cái, 25 hai cái, cái áo phông này mặc lên ra dáng lắm, hàng xuất khẩu đấy, chất đẹp, đừng có lo không mặc vừa, số to mà!”

Phó Khôn đang thấy giọng nói này hơi quen tai, đứa bé cười với cậu, mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Mẹ em bán quần áo đây này.”

Phó Khôn kéo tay thằng bé tới trước sạp hàng bên cạnh, nhìn rõ chủ sạp đang lấy tiền rồi thì hơi giật mình: “Chị Thanh Thanh?”

Trình Thanh Thanh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cậu lập tức liền nở nụ cười: “Ô Khôn Tử, đi chơi phố đấy à?”

“Vâng,” Phó Khôn kéo thằng bé tới bên người chị, “Con trai chị à?”

“Con trai chị đấy, Trình Thành,” Trình Thanh Thanh nặn mặt đứa bé, “Gọi chú đi.”

“Chào chú.” Trình Thành ngẩng đầu lên chào cậu một tiếng, giọng to rõ ràng.

“Rồi rồi rồi…” Phó Khôn lần đầu tiên bị người ta gọi là chú, qua nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng con trai Trình Thanh Thanh gọi cậu là chú cũng không có gì sai.

“Chị Thanh Thanh!” Tôn Vĩ cũng đi tới, nhìn thấy ân nhân cứu mạng, lập tức hô lên, “Trùng hợp thế!”

“Mau lại đây ngồi buôn với chị một lúc,” Trình Thanh Thanh xách hai túi nilon đựng quần áo để dưới đất tới bên người bọn họ, rồi xoa đầu Trình Thành, “Con đi trông hàng đi, mẹ nghỉ một lúc.”

“Vâng.” Trình Thành gật đầu, ngồi xổm cạnh sạp hàng.

“Mình thằng bé có sao không?” Phó Khôn ngồi xuống một chồng quần áo, nhìn Trình Thành, lúc Phó Nhất Kiệt lớn như thằng bé, còn chẳng nói được mấy câu, trong khi thằng bé này còn trông hàng được rồi?

“Giỏi lắm,” Trình Thanh Thanh nở nụ cười, “Miệng dẻo kẹo.”

“Bố em bảo chị làm ở công ty giao thông công cộng kia mà?” Phó Khôn thấy hơi lạ, trước đó cậu nghe bố bảo Trình Thanh Thanh làm ở công ty giao thông công cộng, công nhân hợp đồng.

“Vẫn làm mà, soát vé,” Trình Thanh Thanh nở nụ cười, “Bé con sắp phải đi học rồi, chút ít tiền lương kia không đủ.”

“Bày hàng ở đây kiếm được không?” Phó Khôn hỏi.

“Cũng được, nhiều hơn so với tiền lương,” Trình Thanh Thanh cầm ít tiền ra từ cái túi đeo bên thắt lưng, đá đá mông Trình Thành, “Con trai ngoan, đi mua hai chai nước lạnh cho hai chú.”

“Chú uống gì?” Trình Thành lập tức đứng dậy nhận tiền.

“Không cần không cần, hai chú không khát…” Phó Khôn và Tôn Vĩ xua xua tay.

“Uống đi, trời nóng mà,” Trình Thành lấy tay che mắt nhìn lên trời, “Nếu hai chú uống, là cháu cũng được uống một chai.”

Phó Khôn nhìn mặt nó cười lộ ra hai lúm đồng tiền, lòng lập tức mềm nhũn đi như một đám lông tơ: “Vậy thì mua cho hai chú hai chai coca đi.”

“Vâng, chú chờ cháu.” Trình Thành gật đầu, quay đầu chạy tới sạp hàng bán đồ uống lạnh.

Lúc trở về, ngực ôm bốn chai coca, đưa coca cho bọn họ rồi, Trình Thành lại quay đầu về ngồi xổm bên cạnh sạp hàng vừa uống vừa giới thiệu quần áo: “Cái này bán chạy lắm, chị gái nào xinh cũng đều thích mua kiểu này cả í.”

Phó Khôn hàn huyên với Trình Thanh Thanh gần nửa tiếng, nghe chuyện bày sạp.

“Khôn Tử, em cũng muốn đến bày đấy à?” Trình Thanh Thanh cười hỏi cậu.

“Ừm, cuối tuần với sau giờ học em cũng chẳng có việc gì,” Phó Khôn cười khà khà vui vẻ, “Có điều em vẫn phải suy nghĩ thêm.”

“Cứ suy nghĩ đi,” Trình Thanh Thanh không hỏi cậu nhiều nguyên do, chỉ cúi đầu đưa một tấm danh thiếp cho cậu, “Trên này có số điện thoại của chị, có gì không hiểu thì alo cho chị là được, bày sạp ở đây phải giao phí quản lý, chỗ ngồi thì tự mình chiếm, đến lúc đó em muốn đến, chị nói cho em phải nhập hàng ở đâu.”

Phó Khôn mang mấy bộ quần áo mua cho Phó Nhất Kiệt về nhà, mẹ đang nói cho Phó Nhất Kiệt chuyện thêm một thời gian nữa bà ngoại làm phẫu thuật xong mẹ phải qua đó chăm: “Tiền cơm mẹ để cho anh, bố con tối về muộn thì con với anh con ăn bên ngoài đi…”

“Không cần để tiền lại, chỗ con có mà,” Phó Khôn vỗ túi.

“Đại gia nhờ,” Mẹ cười đi tới vỗ vỗ mặt cậu, “Mua cái gì thế?”

“Mua ít quần áo cho Một Khúc,” Phó Khôn ném túi cho Phó Nhất Kiệt, “Đi mặc thử đi.”

“Ôi,” Mẹ hô một tiếng, hơi ngại, “Mẹ còn chẳng nhớ ra chuyện mua quần áo cho cục cưng nhỏ nữa rồi!”

“Dạo này không phải là vì bên bà ngoại có việc phải giúp à,” Phó Khôn lập tức bày ra trung bình tấn, vung tay lên, “Mọi chuyện đều có con đây.”

Phó Nhất Kiệt thử lần lượt từng bộ quần áo Phó Khôn mua cho nó, đều rất vừa người, đã vậy còn rất đẹp, Phó Nhất Kiệt thường ngày, kể cả lúc mẹ dẫn ra ngoài mua quần áo, cũng đều là Phó Khôn quyết, màu gì phối thế nào, đều là Phó Khôn đưa ra quyết định.

Nó cũng bằng lòng nghe theo Phó Khôn, Phó Khôn chọn quần áo cho nó cũng không tệ.

“Bé cưng thành anh đẹp trai rồi, đúng là cảm khái vạn thiên,” Phó Khôn vào phòng, đứng phía sau nó, cùng nhau nhìn vào gương, “Thế nào? Thích không?”

“Thích,” Phó Nhất Kiệt gật đầu, “Anh, em cao lên thật này, trước đây anh đứng sau em, em không che được mặt anh.”

“Ừ, giờ chỉ nhìn thấy được hai mắt thâm tình và nửa mũi thẳng tắp kiên cường nữa thôi,” Phó Khôn xoa tóc nó, “Cao lên thêm nữa là khó vò tóc được rồi.”

“Bà ngoại phẫu thuật lần này có nghiêm trọng không?” Phó Nhất Kiệt đột nhiên hỏi một câu.

“Không phải là nhỏ, nhưng phẫu thuật này bác sĩ cũng hay làm, không có vấn đề gì, mẹ bảo làm xong bà ngoại sẽ như trước, vẫn cùng mấy bà cụ ra ngoài hái nấm được.” Phó Khôn cười nói, trong lòng lại đang nói thầm chuyện nhà mình vay mượn khắp nơi.

“Cũng đừng hái nấm nữa, năm ngoái hái nấm không phải là làm cho cả dì Hai với ông ngoại ăn xong phải vào bệnh viện à.”

Phó Khôn vừa nghe là cười: “Nghe bảo giờ hái về cũng chẳng ai ăn, cứ đặt đó xem thôi.”

Mẹ xin nghỉ để chăm bà ngoại rồi, Phó Nhất Kiệt cảm thấy Phó Khôn như thể chẳng bị ai quản, bắt đầu ngày ngày ăn cơm tối xong là chạy ra ngoài, bố hỏi cậu đi làm gì, cậu bảo đi chơi với Tôn Vĩ, nếu không thì sẽ bảo là với Cẩu Thịnh, cuối tuần đều ở ngoài cả ngày.

Bà ngoại phẫu thuật thuận lợi xuất viện, mẹ về nhà rồi, Phó Khôn vẫn y chang vậy, hỏi nhiều Phó Khôn còn hơi thiếu kiên nhẫn.

Mẹ đành lén lút hỏi Phó Nhất Kiệt: “Anh con đang yêu ai à?”

Lòng Phó Nhất Kiệt đột nhiên bị quất cho một cái, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng không thấy Phó Khôn đi lại với đứa con gái nào, nó lắc đầu: “Chắc là không đâu.”

“Thế anh con sắp thi rồi mà cả ngày không ở nhà ôn thi, vừa hỏi cái là mặt như kiểu ai cũng nợ nó 10 vạn là thế nào?” Mẹ cau mày.

“Con không biết.” Phó Nhất Kiệt cũng cau mày, khoảng thời gian gần đây, Phó Khôn chẳng để ý gì tới nó, buổi tối ngủ cũng ngả đầu ra là ngủ, nó vẫn cảm thấy không an tâm, luôn cảm thấy liệu Phó Khôn có phải đã phát hiện ra chuyện “biến thái” của mình không, không muốn để ý đến mình nữa.

“Thời mãn kinh?” Mẹ phân tích.

“….Là kỳ phản nghịch chứ,” Phó Nhất Kiệt ngây người, “Kỳ phản nghịch không phải là tuổi con à, anh cũng lớp 11 rồi còn gì, hơi muộn nhỉ?”

“Cũng phải.”

Lúc thi cuối kỳ, bảng kết quả học tập của Phó Khôn rành rành không một chữ đỏ, đều là vừa qua điểm chuẩn, tuy rằng hầu hết đều lơ lửng khoảng sáu mươi bảy mươi điểm, nhưng cũng coi như làm xong chuyện đã đáp ứng.

Bảng kết quả học tập của Phó Nhất Kiệt thì đẹp đẽ hơn nhiều, nó vẫn luôn duy trì trong ba vị trí đầu lớp.

“Nghỉ hè bọn anh phải học thêm,” Phó Khôn vừa đảo cơm trong bát vừa nói, “Học thêm cả ngày, tối còn phải tự học nữa.”

Vì giữ vững vị trí dẫn đầu tỉ lệ vào đại học, học thêm của Nhất Trung đều bắt đầu từ nghỉ hè.

“Nhất Kiệt cũng phải học thêm đúng không?” Bố hỏi Phó Nhất Kiệt.

“Vâng, có điều thời gian cấp hai bọn con học bù thì ngắn hơn.” Phó Nhất Kiệt vùi đầu ăn cơm.

“Đừng có ăn mỗi cơm,” Phó Khôn gắp một miếng thịt ném vào bát nó, “Em cao lên đúng không? Sao anh lại thấy em cao chẳng chênh anh mấy nhỉ?”

“Không để ý.” Phó Nhất Kiệt cúi đầu, lúc nhét thịt vào miệng, dây thần kinh căng lên rất lâu độ nhiên được buông lỏng ra.

Đúng là nó có cao lên, tự nó đo rồi, hai centi, không ngờ gần đây Phó Khôn lúc nào cũng ở trong trạng thái này vẫn chú ý tới.

Nó suýt nữa định lao tới cắn lên mặt Phó Khôn một cái.

Mùa hè này, cả nhà hình như đều rất bận.

Phó Nhất Kiệt và Phó Khôn ngày nào cũng học bù, bởi vì thời gian đi học không giống nhau, giờ hai đứa tan lớp cũng chẳng có cách nào về nhà cùng nhau được, buổi tối Phó Khôn còn phải tự học, hơn chín giờ mới về.

Mẹ cũng bận rộn, trước kia mẹ làm kế toán, giờ hay cầm sổ sách về nhà kiểm kê hộ người ta.

Ngay cả bố chiều nào tan ca xong là uống trà cũng trở nên bận rộn, Phó Nhất Kiệt phát hiện, chỉ cần là những ngày có ca sáng, tối bố đều sẽ ra ngoài, trời gần sáng rồi mới về.

“Tối bố ra ngoài làm gì thế?” Phó Nhất Kiệt nằm bên cạnh Phó Khôn, hỏi nhân lúc Phó Khôn đang ngủ, giờ Phó Khôn cứ nằm xuống mấy phút là đã ngủ, không dành thời gian để nói chuyện, một lúc đã ngủ như lợn chết.

“Lái xe cho thuê ca đêm.”

“Sao phải thế? Thế thì mệt lắm nhỉ?”

“Làm thêm nghề tay trái, hôm nào có ca chiều thì tối bố không đi,” Phó Khôn nhíu mày, “Giờ ai cũng mong kiếm thêm được ít tiền cả.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, Phó Khôn cũng im bặt, chẳng mấy chốc, nhịp thở của anh đã chậm lại, ngủ rồi.

Phó Nhất Kiệt nhích lại gần anh mình, đưa bàn tay đặt lên bụng anh, phập phồng theo nhịp thở.

Nghỉ hè chán nản cực độ bất biến này, qua nửa tháng, nhịp điệu vững chãi đột nhiên bị làm rối loạn.

Phó Nhất Kiệt học thêm xong chạy ra ngoài trường, khu cấp ba vẫn chưa tan học, nó đụng phải giáo viên chủ nhiệm lớp Phó Khôn, thầy Hoàng.

“Phó Nhất Kiệt,” thầy Hoàng gọi nó lại, “Vừa khéo đang tìm trò.”

“Em chào thầy Hoàng,” Phó Nhất Kiệt chào hỏi, “Chuyện gì ạ?”

“Anh trò đã đỡ ốm chưa?” Thầy Hoàng hỏi, “Xin nghỉ mười ngày rồi, giờ đã quá thời gian rồi, thầy gọi về số điện thoại mới nhà trò cũng gọi không được.”

Phó Nhất Kiệt ngây người, bị ốm? Số điện thoại mới? Cái gì đây?

“Hả?” Thầy Hoàng hình như đã nhận ra được gì đó, “Trò không biết à?”

“Em biết,” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng cười, trong đầu đang loạn cào cào còn phải nhanh chóng lấy cớ đỡ tội cho Phó Khôn, “Em tưởng anh ấy xin nghỉ thêm rồi, vẫn chưa khỏe, chắc phải mấy ngày nữa.”

“Bình thường thấy sức khỏe trò ấy tốt lắm mà, chắc là trời nóng, ngày mai trò giúp anh trò xin nghỉ ốm thêm đi, điện thoại nhà trò sao không gọi được?” Thầy Hoàng nhìn Phó Nhất Kiệt, không nghi ngờ gì về lời nói của nó, Phó Nhất Kiệt là học sinh ngoan, thầy cô khối cấp hai từ trước tới giờ, đều khen nó không ngớt.

“Hỏng ạ, báo sửa mấy hôm rồi, vẫn chưa cho người đến sửa.”

Phó Nhất Kiệt trả lời, điện thoại nhà trước đó bị hỏng một lần, vừa khéo đưa ra nói dối luôn.

Đoạn đường đi từ trường về nhà, Phó Nhất Kiệt quả thực không có cách nào hình dung được tâm trạng mình.

Thời gian dài như vậy, Phó Khôn ngày ngày đến trường, tan học về nhà, đi tự học buổi tối, tan tự học buổi tối về nhà, mọi thứ nhìn qua đều vô cùng bình thường, đã vậy ngày nào anh cũng mệt tới nỗi ngả đầu ra là ngủ, trông cũng đúng là bộ dạng liều mạng ôn thi!

Kết quả là! Anh mình vừa không ở nhà! Cũng chẳng ở trường!

Đi đâu? Làm gì?

Phó Nhất Kiệt về tới nhà, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của mình qua gương bên cạnh tủ giày mà cũng sợ hết hồn.

Nó nhìn vào gương, xoa xoa mặt mình, cười, giờ mới đổi dép đi vào nhà.

Trước lúc ăn cơm, Phó Khôn mặt mỏi mệt trở về, ném cặp xuống là chạy vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ đi ra, trông không khác gì mọi khi cả.

“Mệt à?” Phó Nhất Kiệt hỏi anh.

“Ừ,” Phó Khôn lấy một hộp socola ra từ trong cặp, ném ra trước mặt nó, “Tối ngồi học thì ăn đi, bổ sung năng lượng, vừa học thêm vừa cao lên, dạo này nhìn em còn gầy đi đấy.”

Lửa giận lấp kín bụng Phó Nhất Kiệt lập tức tiêu tan đi mất nửa, nó nhìn chằm chằm vào socola không biết nên nói gì, qua nửa ngày mới nói một câu: “Em gầy đi à?”

“Gầy mà,” Phó Khôn bóp vai nó, “Mấy hôm trước bóp vai em cảm giác bóp toàn vào xương.”

“Bóp không thấy xương thì có mà là cánh gà rút xương rồi,” Mẹ cười nói, đột nhiên lại hô một tiếng, “Thèm quá.”

“Cho mẹ ăn,” Phó Khôn kéo tay Phó Nhất Kiệt qua đưa tới trước mặt mẹ.

Mẹ cúi đầu cắn một cái lên tay Phó Nhất Kiệt: “Cũng được đấy chứ, con trai nhỏ của tôi vừa trắng vừa non.”

Hôm nay ăn cơm xong, đến lượt Phó Khôn rửa bát, Phó Nhất Kiệt nhìn qua đồng hồ trên tường, sắp tới giờ Phó Khôn “tự học buổi tối”, nó vào nhà cầm cặp mình đi ra ngoài: “Mẹ, con đi sang nhà thầy Bành hỏi bài.”

“Ừ, đi đi, bảo anh chở con đi.” Mẹ cầm quyển sách nhìn lên đồng hồ.

“Không cần, không xa lắm, con coi như đi bộ luôn.” Phó Nhất Kiệt vừa đi giày vừa nói, “Bố giúp con đưa Đâu Đâu đi dạo đi.”

“Được rồi.” Bố đáp.

Lúc Phó Khôn tay đầy nước rửa bát đuổi theo ra, Phó Nhất Kiệt đã đóng cửa nhà đi rồi, cậu ngơ ngác: “Chạy nhanh thế, con còn đang bảo đưa nó đi mà.”

“Con mau mau chuẩn bị chốc đi tự học đi.” Mẹ phất tay.

Phó Khôn đúng giờ ra khỏi nhà, đầu tiên đạp xe phóng tới nhà Tôn Vĩ, cả đường đạp xe như bay.

Tôn Vĩ đã trèo lên xe chờ cậu dưới tầng, yên sau xe đặt một cái thùng to.

“Hôm nay tao luyện với mày,” Tôn Vĩ vỗ thùng, “Tôn Tiêu lại cãi nhau với tao, tao bị nó đuổi ra ngoài.”

Phó Khôn cười, nhìn lên tầng: “Được rồi, đi.”

Phó Khôn không có cách nào tới sớm chiếm chỗ trong chợ đêm, bình thường đều là Trình Thanh Thanh đến trước, sau đó đặt gạch giữ chỗ cho cậu.

Cậu và Tôn Vĩ mới vừa trải bạt nilon ra, Trình Thành đã chạy tới, giúp hai đứa lấy hàng trong thùng ra để lên bạt nilon, ngày nào cũng vậy, thằng nhóc con nhanh nhẹn lắm luôn.

Hồi Phó Khôn mới bắt đầu bày sạp, tiền trong tay cũng không nhiều, cho nên dựa theo hướng dẫn của Trình Thanh Thanh, nhập từ chợ bán sỉ phía đông ngoại thành ít đồ đáng yêu con gái thích, kẹp tóc, gương tay, vòng tay gì gì đó.

Rất nhiều học sinh tối ra ngoài đi dạo đều thích mua đồ ở chợ đêm, Phó Khôn mỗi lần đi nhập hàng cũng không nhập nhiều, chỉ chọn mấy thứ cậu cảm thấy khá đặc sắc, lấy ít đồ ngày thường không thấy mấy ai bán, cho nên việc buôn bán không gặp trở ngại gì, còn kiếm được nhiều hơn cậu đi gắp thú bông.

Bày hàng đâu ra đấy rồi, Phó Khôn và Tôn Vĩ ngồi lên viên gạch, bắt đầu chờ, bình thường hơn bảy giờ, người bắt đầu đông.

Những lúc không có ai, cậu đều chơi với Trình Thành.

“Chú,” Trình Thành ngồi khoanh chân bên cạnh cậu, giơ tay lên trước mặt cậu, “Chú biết vẽ đồng hồ đeo tay không?”

“Biết chứ,” Phó Khôn nắn nắn cổ tay nó, “Cháu muốn đeo đồng hồ à?”

“Vâng.” Trình Thành gật đầu.

Phó Khôn lần mò bút neon từ trong cặp ra, vẽ cái đồng hồ neon lên cổ tay thằng bé, lúc vẽ còn có cảm giác hoài niệm bồi hồi, trước đây cậu cũng suốt ngày vẽ nọ vẽ kia lên tay Phó Nhất Kiệt.

Trình Thành rất thỏa mãn với đồng hồ đeo tay cậu vẽ, cúi đầu ngắm nhìn không ngừng, Phó Khôn suy nghĩ: “Chú vẽ cho cháu cái khác đi, cháu thích con gì?”

“Con vịt.” Trình Thành chẳng cần nghĩ gì đã nói.

“A?” Phó Khôn ngơ ngác, cậu còn tưởng rằng trẻ con hẳn phải thích mèo con chó con thỏ con gì kia.

Có điều, cậu vẫn cầm bút lên, vẽ một con vịt béo tròn lên mu bàn tay Trình Thành.

Nửa tiếng sau, người đi dạo chợ đêm bắt đầu đông lên, sạp hàng của cậu đã bắt đầu có người tới xem, đều là học sinh, hầu như đều là con gái, Tôn Vĩ ngồi một bên xem rất vui vẻ.

Bán được hai cái gương nhỏ rồi, Tôn Vĩ nói một câu: “Việc này cũng được phết đấy nhỉ, toàn là con gái cả.”

“Mày đừng có như cái đồ dê già nhìn chằm chằm con gái người ta được không, thêm chốc nữa có mà bị mày làm cho sợ chạy mất dép.” Phó Khôn liếc nhìn nó.

“Ông chủ lấy cái vòng tay kia cho em xem với.” Mấy cô gái ngồi xổm trước sạp hàng, chỉ một cái vòng tay bên chân Phó Khôn.

“Đây.” Trình Thành nhanh nhẹn đưa vòng tay tới.

Một cô bé nhận lấy, cúi đầu nhìn, một cô bé khác nhìn chăm chú lên tay Trình Thành một lúc lâu, rồi chỉ vào con vịt dạ quang trên mu bàn tay thằng bé rồi hỏi: “Bạn nhỏ, đây là em vẽ à?”

“Chú em vẽ.” Trình Thành đắc ý chỉ vào Phó Khôn.

“Ô, đáng yêu thế…” Cô bé quay đầu nhỏ giọng nói gì đó với cô bé bên cạnh, rồi quay đầu nhìn Phó Khôn, “Anh biết vẽ gì khác nữa không?”

Phó Khôn cười: “Biết.”

“Biết vẽ hoa hồng không?” Cô bé hỏi.

“Biết?”

“Biết vẽ chuột con không?” Một cô bé khác cũng hỏi.

“Biết,” Phó Khôn xoay bút neon trong tay, “Cái gì cũng biết hết.”

“Giúp em vẽ một bông hoa hồng đi được không?” Cô bé đưa bàn tay tới trước mặt cậu.

Phó Khôn không nói gì, nắm lấy tay cô bé, dùng răng cắn nắp bút ra, cúi đầu vẽ vài nét lên tay cô bé, vẽ ra một bông hoa hồng: “Được chưa?”

“A, đẹp thật.” Cô bé quơ tay.

“Vẽ cho em con chuột đi” Một cô bé khác vừa nhìn, cũng lập tức đưa tay tới.

Phó Khôn lại vẽ cho cô bé kia một con chuột, rồi lại vẽ tiếp cho hai người khác búp bê mặt tròn cùng một cái ô.

Mấy cô bé kia đều rất hài lòng với tranh nhỏ ánh neon trên tay mình, ngắm hình vẽ lúc ẩn lúc hiện: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn,” Phó Khôn đặt bút xuống cười, “Mua vòng tay không?”

“Được!” Cô bé chọn vòng tay dứt khoát gật đầu, trả tiền mua vòng, không buồn mặc cả.

“Mọe, mày đúng là giỏi chiếm đủ đường.” Tôn Vĩ cực kỳ ngưỡng mộ chuyện Phó Khôn có thể nắm tay từng đứa con gái một lần, còn tiện thể bán được cái vòng tay.

“Ngày mai tao đi mua một hộp bút neon, chọn loại mười mấy màu ấy.” Phó Khôn nhìn bút trong tay.

“Làm gì?”

“Mua đồ thì vẽ tặng một hình, bọn con gái hình như thích mấy cái trò này lắm,” Phó Khôn cắn đầu bút, “Thế nào?”

“Tao thấy được đấy!” Tôn Vĩ đẩy cậu một cái, “Thằng nhóc mày dùng đầu óc cũng giỏi phít.”

“Nhăn nhiều hơn mày tí thôi.”

Hai đứa còn đang cười, đã có người đi tới trước sạp hàng, Phó Khôn không ngẩng đầu lên, người này đi giày chạy bộ của nam, trên quần còn dính bùn, ngay lúc cậu đang muốn nhìn thử xem chàng trai này là định làm sao, phía trên đã vang lên giọng của người này.

“Phó Khôn, anh cũng giỏi đấy nhỉ.”Phó Nhất Kiệt đến bắt gian tại trận rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.