Vừa tan học cái tuyết đã rơi, liên tục mấy ngày rồi đều như vậy, Phó Khôn ngồi xổm giấu mình bên cạnh chiếc xe đạp, kéo khóa kéo áo khoác lông vũ lên trên cùng, cắn vào miệng, chống chọi với gió Bắc nãy giờ đang cố lọt vào trong cổ áo.
Mấy đứa bé lớp dưới đều đã xếp hàng đi ra từ trong cổng trường, Phó Khôn học lớp bốn, không cần phải xếp hàng nữa, tuy năm ngoái cậu vẫn còn đứng trong hàng ngũ này, nhưng giờ lại đắc ý vô cùng, cảm giác nhoắng cái đã không cùng level với mấy đứa nhóc kia nữa.
Đám nhóc con xếp hàng đi qua trước mặt Phó Khôn, cùng nhau nhìn lên cánh tay phải cậu, có một đứa còn hô: “Tay gẫy ề!”
Phó Khôn trừng nó một cái, nhăn răng, mặt mày hung ác: “Nói thêm câu nữa bẻ đùi mày ra!”
Cả đám nhóc đang xếp hàng đồng loạt im bặt, đứa nào đứa đấy dồn vào một chỗ cúi đầu rảo bước chân, Phó Khôn có thể coi là thành phần hay sinh sự trong Tam Tiểu của bọn nó, trong mắt mấy đứa nhóc lớp bé, là một kẻ đáng sợ.
Phó Khôn cúi đầu gõ gõ lên cái nẹp trên cánh tay phải, thổi phù phù lên tay, không thèm nhìn đám trẻ con kia nữa, cậu đang đợi Tôn Vĩ, Tôn Vĩ tan học xong đã bị thầy Hồ xách vào văn phòng, lâu lắm rồi vẫn không thấy ra.
Bọn xếp hàng đi hết sạch rồi, Phó Khôn mới nhìn thấy Tôn Vĩ vung vẩy cặp sách chạy từ trong trường ra, chạy nửa đường sách còn bị văng ra mấy quyển, nó vội vàng cúi người xuống nhặt.
“Sao mà lâu thế!” Phó Khôn chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm như vậy một lúc thôi cậu đã cảm thấy mình sắp đông cứng thành robot rồi, cứ cảm thấy chỉ hơi cử động thôi người sẽ vang lên tiếng cọt kẹt.
“Lão Hạt tiêu còn đang dạy dỗ tao!” Tôn Vĩ nhét sách vào trong cặp chạy tới, “Với cả, thầy Dương lớp mày còn bảo tao đến nhà mày nữa.”
“Đến nhà tao?” Phó Khôn cau mày, dậm dậm chân, “Tìm mẹ tao à?”
“Ừ, bảo là nói mẹ mày mai đến trường, chắc lần này mày không thoát nổi đâu,” Tôn Vĩ treo cặp cả hai đứa lên tay lái, “Vẫn là tao đèo à?”
“Đừng có để tao ngã xuống mương nữa đấy.” Phó Khôn vắt chân qua chỗ ngồi sau, Tôn Vĩ không có xe, ngày thường đều là Phó Khôn đạp xe chở nó, sau khi tay bị thương thì đổi thành Tôn Vĩ, mà tổng cộng bốn ngày, Tôn Vĩ đã ngày nào cũng ngã xuống mương một lần rồi, trình độ còn không bằng Phó Khôn đạp xe thả tay.
Hôm nay cũng tàm tạm, tuyết rơi, Tôn Vĩ đạp chậm, tuy rằng tay lái vẫn run không ngừng nghỉ, nhưng ít nhất cũng không ngã.
Lúc sắp về tới nhà, Phó Khôn nhìn thấy ven đường có mấy đứa lớp số bốn vừa đi vừa ầm ĩ, đột nhiên có đứa gọi cậu một tiếng: “Phó Khôn!”
Phó Khôn không quay đầu lại, cậu nghe ra được đây là giọng của Hứa Giai Mỹ, nữ sinh xinh nhất Tam Tiểu bọn họ, nghe đâu trong nhà có người họ hàng ở Đài Loan, cho nên nhà mới đặt cho con bé cái tên vừa nghe cái là có thể phân biệt được với cái gì Lỵ cái gì Đan.
“Phó Khôn!” Hứa Giai Mỹ thấy cậu không phản ứng gì, lại gọi thêm lần nữa.
Mấy đứa lớp bốn bên cạnh cũng nháo nhào lên: “Phó Khôn! Vợ mày gọi mày kìa!”
“Phó Khôn mau chở vợ mày về nhà kìa!”
“Dừng không?” Tôn Vĩ quay đầu hỏi cậu.
“Muốn dừng thì tự mày xuống xe đi về.” Phó Khôn cắn khóa kéo, nói một câu không rõ.
Tôn Vĩ không nói gì, cúi người đạp mạnh mấy cái, xe đạp vọt đi.
Tôn Vĩ chở Phó Khôn tới bên cạnh ký túc xá công ty giao thông công cộng thì xuống xe, Phó Khôn chống tay lên xe hỏi nó: “Mày còn định lên nhà tao gọi phụ huynh không?”
“Không lên,” Tôn Vĩ giơ tay quẹt mũi một cái, sau đó vung tay lên rất có nghĩa khí, “Mai tự mày xem rồi làm đi.”
“Văng hết nước mũi lên mặt tao.” Phó Khôn chép miệng.
Tôn Vĩ ngây người, nhìn lên ống tay áo mình đang sáng lấp lánh: “Sao thế được! Thấm hết vào tay áo tao rồi mà!”
“Mày đúng là kinh tởm,” Phó Khôn trèo lên xe, một tay đỡ tay lái, đạp mấy cái, bám tay lái vừa đạp vừa phất tay, “Mày mau về đi.”
Ký túc xá của công ty giao thông công cộng là nhà tập thể, không có nhà vệ sinh và nhà bếp riêng, đến giờ tan tầm, trong tầng bếp dùng chung chật kín người, cả tòa nhà ngập trong mùi thơm của thức ăn.
Nhà Phó Khôn ở tầng ba, lúc cậu nâng cánh tay nhảy lên, vừa khéo gặp bác gái Lý hàng xóm đang bê xoong vào nhà, nhìn thấy cậu tới, bác gái Lý bê xoong dừng lại, lông mày nhướng lên xuống trên trán, mặt thần bí nhìn cậu: “Khôn Tử, nhà cháu có khách đến đấy.”
“Chào bác Lý,” Phó Khôn đưa tay ra mở nắp xoong, nhìn qua, một nồi cải thảo, cậu chẳng có hứng thú gì, đậy nắp trở lại.
“Không có thịt là không ăn à?” Bác gái Lý nhìn cậu, tiếp tục hạ nhỏ giọng, “Nhà cháu có…”
“Biết rồi,” Phó Khôn bỏ cặp trên vai xuống xách trong tay, lê trên sàn đi về phía nhà mình, “khách đến, nhà bác không có ai đến à, nói mãi.”
Bác gái Lý còn ở phía sau nói thầm gì đó, Phó Khôn lười nghe tiếp, mấy bác gái bên trong nhà tập thể này đều như vậy, bác gái Lý bác gái Trương bác gái Trần, đối với chuyện nhà người ta, cho dù là chuyện gì đi nữa, cũng đều để tâm hơn cả chuyện nhà mình, nhà ai chỉ cần có hơi tí chuyện gì thôi, to nhỏ trong bóng tối còn hăng say hơn bất kỳ ai.
Cậu chẳng có hứng thú với chuyện đó, không phải nhà có khách đến sao, đến thì cũng đến rồi, cậu chỉ biết nếu như trong nhà có khách đến, ngày mai cậu có thể nói với thầy rằng nhà con có khách đến mẹ con không đến trường được.
Nhưng câu nói cuối cùng của bác gái Lý vẫn bị lọt vào tai cậu, bác gái Lý nói, nhà cháu có một đứa trẻ con đến…
Trẻ con?
Trẻ con!
Phó Khôn đột nhiên nhớ ra, bố mẹ từ lúc đầu hè đã bàn bạc muốn nhận nuôi một đứa em gái cho cậu, còn dẫn cậu đến trại trẻ mồ côi một lần, tuy không biết sao lại phải nhận nuôi mà không phải để mẹ sinh thêm em, nhưng cậu vẫn luôn ngóng trông. Có điều ngóng nửa năm cũng chẳng thấy đả động gì, cậu cũng sắp quên mất chuyện vụn vặt này.
Giờ nghe thấy bác gái Lý nói như vậy, cậu hơi hơi hào hứng, là nhận em gái về rồi?
“Chết đói rồi——“ Phó Khôn đẩy cửa nhà mình ra, quăng cặp sách vào trong một cái, theo thói quen đầu tiên phải kêu một tiếng dài giọng cái đã.
“Uống nước lót dạ trước đi!” Giọng mẹ vang lên từ buồng trong, “Mẹ đang có việc trong này.”
Phó Khôn không trả lời, mẹ không ở phòng khách, nhưng trong phòng khách lại có một người khác, đứa trẻ con bác gái Lý bảo chính là người này?
Đây là một…. bé gái?
Phó Khôn nhìn chằm chằm đứa bé đang đứng bên cạnh bàn ăn nhà cậu, đứa bé trông cũng không lớn, còn không cao đến ngực cậu. Mặc một cái áo khoác bông màu đỏ, đội mũ, dưới mũ lộ ra mấy cọng tóc mái ngắn ngủn, trên mặt còn đeo khẩu trang, trông như thể một cục tròn tròn đeo cặp sách, không biết là bé trai hay bé gái, chỉ biết mắt rất to, cảm giác giống bé gái.
Đứa bé kia không nói câu nào, không động đậy, chỉ đứng trước mặt Phó Khôn như vậy.
“Em là ai thế?” Phó Khôn cầm cặp sách từ dưới đất lên, ném lên bàn ăn.
Khóa sắt trên cặp đập lên mặt bàn một cái, tiếng không to, nhưng đứa bé kia như thể bị giật mình, trốn về sau, trong hai mắt vẫn luôn trợn tròn lóe lên vẻ hoảng sợ.
“Gan hạt vừng,” Phó Khôn nở nụ cười, quay đầu gọi vào phòng trong, “Mẹ! Bé gái nhà ai đây!”
“Bé gái cái gì,” Mẹ cuối cùng cũng mở cửa buồng trong, thò đầu ra, “Là bé trai, mẹ với dì Lưu con nói chuyện, con đi nhào bột đi, tối nay ăn sủi cảo.”
“Con nhào kiểu gì được?” Phó Khôn nhìn nẹp trên cánh tay phải mình ngơ người, ăn sủi cảo thì cậu lại rất tình nguyện.
“Dùng tay trái chứ sao, con không phải tự xưng là tay năm tay mười tung hoành thiên hạ à, không thì con chơi với em một lúc đi.” Mẹ nói xong thì đóng cửa lại.
Là bé trai? Không phải em gái? Vậy ý là đây không phải em gái được nhận nuôi à?
Phó Khôn quay đầu lại nhìn đứa bé kia, trông như búp bê, cậu cúi người xuống cười với đứa bé: “Em tên là gì?”
Đứa bé nhìn cậu không nói câu nào, chỉ đứng như vậy.
“Anh tên là Phó Khôn,” Phó Khôn nhớ lại mấy đứa lớp một lớp hai, cảm thấy chắc là mình cười không đủ hiền lành, vì thế liền nhếch miệng lên cười, “Em tên là gì?”
Đứa bé vẫn không mở miệng, vẫn luôn trợn tròn hai mắt nhìn cậu.
“Thôi, không nói thì thôi, em đứng đi.” Nhẫn nại của Phó Khôn chớp mắt cái đã biến mất, ngồi dậy quay người chuẩn bị bỏ đi, chơi với đứa bé này, còn chẳng bằng đi nhào bột.
“Nhất Kiệt.” Phía sau vang lên mọt giọng nói non nớt, có gì đó rụt rè.
“A? Một khúc?” Phó Khôn dừng bước, quay đầu lại, “Tên kiểu gì thế, anh còn nửa khúc đây này.”
Đứa bé nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như hơi mò mịt, sau đó liền chớp mí mắt xuống nhìn sàn nhà không nói gì.
“Được thôi, Một Khúc,” Phó Khôn cảm thấy thằng bé như vậy trông hơi tội nghiệp, nên mềm lòng, “Anh đi nhào bột, em đến chơi không?”
Đứa bé lại không nói gì, nhẫn nại của Phó Khôn một lần nữa biến mất trong chớp mắt, đứa bé này bị làm sao vậy!
Nhưng ngay lúc cậu định đi ra ngoài cửa, đứa bé lại dùng giọng cao hơn trước đó một chút, nói một câu: “Nhất Kiệt.”
Phó Khôn nhìn chằm chằm thằng bé một lúc: “Nhất Kiệt?”
Đứa bé gật đầu, quả cầu len trên mũ cũng đung đưa theo.
“Có họ không? Chữ Nhất nào?”
“Nhất trong nhất nhị tam.” Đứa bé cuối cùng cũng nói ra một câu nhiều hơn hai chữ.
Nhất trong nhất nhị tam? Phó Khôn vốn đang định đảo qua trong đầu một lần xem là chữ nào, không ngờ lại đơn giản đến vậy, đối với loại người mà ngoài tên mình ra, thì chẳng viết không sai được bao chữ, chữ “Nhất” là được yêu thích nhất.
Đứa bé này nói chuyện cứ như thể sợ ồn ào đến ai, nãy giờ vẫn luôn nhỏ giọng, có lẽ là bởi vì vẫn luôn đeo khẩu trang, nhưng giọng vẫn thật là đáng yêu. Phó Khôn rất có hứng thú đi tới trước mặt nó, muốn đùa nó thêm mấy câu: “Làm gì có ai họ Nhất trong nhất nhị tam chứ, em biết chữ không?”
“Chính là…. Nhất trong nhất nhị tam.” Đứa bé cúi đầu, lại lẩn về sau.
“Ăn bim bim tôm không?” Phó Khôn móc từ đâu đó ra một gói bim bim tôm Mi Mi* đưa tới trước mặt thằng bé.
Đứa bé vẫn luôn bỏ tay vào túi, lấy tay ra, ngón tay vừa chạm lên gói bim bim tôm một cái, lại rụt trở về.
“Gỡ khẩu trang ra được không, không ngạt à?” Phó Khôn dùng răng cắn lên gói, tay trái nắm vào miệng gói xé ra, kéo tay nó qua, đổ bim bim tôm xuống tay nó, “Ăn đi.”
“Em bị cảm,” Đứa bé cúi đầu gỡ khẩu trang xuống, nhét vào trong túi áo khoác bông, nhón một miếng bim bim tôm bỏ vào miệng, “Cám ơn anh.”
Không còn bị khẩu trang che lại, Phó Khôn nghe thấy bên trong giọng nói của đứa bé có lẫn giọng mũi, nhưng đứa bé vẫn luôn cúi đầu, Phó Khôn chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cong lên của nó, vì thế liền đi thẳng tới đứng trước mặt nó.
“Một Khúc, mặt em nhìn giống con gái thật đấy,” Nhìn rõ mặt của đứa bé xong, Phó Khôn cảm thán một câu, “Xinh hơn Hứa Giai Mỹ nhiều.”
Đứa bé không lên tiếng, chỉ rũ mắt tiếp tục cúi đầu ăn bim bim tôm.
“Em có chim chích bông không?” Phó Khôn trêu nó.
“Anh có không?” Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu rất nhanh.
“Có chứ,” Phó Khôn đứng dậy, uy phong vỗ lên đũng quần mình, “Để ở đây này.”
“Không tin.” Đứa bé ăn bim bim tôm, không ngẩng đầu lên.
“Ô, chuyện này có gì đâu mà không tin,” Phó Khôn cười, mất sức nửa ngày mới cởi được áo khoác lông vũ ra ném qua một bên, “Lại đây, cho em xem.”
Lúc mẹ từ buồng trong đi ra, Phó Khôn đang cúi đầu, cởi khuy quần trên cạp quần, mẹ vừa thấy đã sững sờ: “Con làm cái gì đấy! Lên cơn điên gì thế này!”
“Con chào dì Lưu.” Phó Khôn ngượng ngùng cười hà hà, chào hỏi dì Lưu đang đi phía sau mẹ.
“Ừ, chào con, Khôn Tử, em trai đáng yêu không?” Dì Lưu xoa mặt Phó Khôn.
“Vâng, nhưng mà không thích nói chuyện, trêu cả buổi nói được mỗi một câu.” Phó Khôn gãi đầu.
Dì Lưu đi tới kéo tay đứa bé: “Nhất Kiệt, sau này đây chính là nhà mới của con, thích anh trai này không?”
Đứa bé không nói câu nào, cũng không ăn tiếp bim bim tôm, chỉ nhìn chằm chằm tay mình, qua một lúc lâu mới gật đầu.
“Vậy thì dì đi đây, nhìn chung ấy…” Dì Lưu kéo tay mẹ ra cửa, giọng rất nhỏ, Phó Khôn đuổi theo, nghe thấy dì Lưu thở dài, “Ai nhận nuôi cũng muốn nhận nuôi trẻ sơ sinh cả, không nhớ gì, nuôi dễ thân, đứa bé này lúc bị mẹ bỏ đã một tuổi rồi…”
“Cái gì thế?” Phó Khôn không hiểu, nói leo vào.
“Sang một bên đi, đừng nghịch.” Mẹ vỗ lên người cậu.
Phó Khôn bám lên cửa không nhúc nhích, dì Lưu cười với cậu, rồi tiếp tục nhỏ giọng nói với mẹ: “Hai người cũng biết rồi, chẳng thích nói chuyện gì cả, lúc người ta đến chọn, thấy thằng bé trông đáng yêu, đều muốn nhận về, thế nhưng trêu thế nào cũng không chịu nói, thành ra không muốn nữa, sợ sau này không thân với bố mẹ…”
“Biết mà, chị với Lão Phó, là cảm thấy rất thân với đứa bé này, có nói hay không cũng cảm thấy thân,” Mẹ cũng nói nhỏ, “Ngoan lắm, không thích nói chuyện thì thôi, sau này quen dần rồi là được, nhà chị còn có một đứa như thằng bé, tính tình Khôn Tử vẫn luôn hiếu động, như chó con ấy thấy ai cũng phe phẩy đuôi.”
“Em cũng thấy thế, thằng bé còn nói nhiều với Khôn Tử ấy chứ.”
Phó Khôn không thèm kháng nghị chuyện mẹ cứ nói với người khác rằng cậu như chó con, cậu vẫn chưa hiểu được ý của dì Lưu và mẹ.
Đứa bé này sẽ ở lại nhà bọn họ?
Không phải em gái sao? Thật sự đã biến thành em trai?
Cả bụng cậu đầy thắc mắc, nhưng vẫn chẳng tìm được cơ hội để hỏi giữa cuộc nói chuyện của mẹ với dì Lưu.
Mãi cho tới lúc mẹ tiễn dì Lưu ra ngoài, cậu mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn đứa bé được mẹ bế đến ngồi trên ghế sofa, đuổi theo sau.
“Mẹ, đứa bé kia sẽ ở nhà ta à?” Tiễn dì Lưu xong rồi, Phó Khôn cuối cùng cũng coi như tìm được cơ hội để hỏi.
“Ừ, không phải đã bàn với con trước rồi à, con không phải cũng muốn có em trai đó thôi, còn giục bố mẹ đi nhặt một em về cho con nữa.” Mẹ cười.
“Con muốn em gái mà…” Phó Khôn chống chế, có điều, em trai thì em trai, “Con còn tưởng bố mẹ quên mất chuyện này rồi.”
“Làm sao thế được, mẹ đã bàn với bố lâu lắm rồi, con nhỏ quá, không nói nhiều cho con biết, lại đây.” Mẹ kéo cậu tới hành lang bên cạnh tầng một, “Mẹ nói cho con biết, đứa bé này đáng thương lắm, mẹ em không cần em nữa.”
“A?” Phó Khôn ngơ ngác, lập tức nhớ lại một cô bé tên Giang Hân ở lớp Hứa Giai Mỹ, nghe nói cũng là bố mẹ không cần nữa, ở cùng với ông bà nội, ngày nào cũng ăn mặc như đứa bé ăn xin, nguyên cả mùa đông chỉ mặc đúng một cái áo khoác bông, bẩn đến mức không nhìn ra được màu.
“Đưa em đến trại trẻ mồ côi, thế nhưng mà, người khác nhận nuôi đều muốn nhận nuôi mấy đứa bé nhỏ tuổi, em không đủ nhỏ, lại không thích nói chuyện, cho nên không ai muốn nhận nuôi em về nhà cả…”
“A?” Phó Khôn trợn tròn mắt, thật ra cũng đâu phải không thích nói chuyện lắm đâu, đã vậy trông còn đáng yêu như thế, lại còn không được nhận ra?
“Em sợ người lạ, lúc bố mẹ đến gặp em, trêu một tiếng cũng chẳng nói được một câu,” Mẹ thở dài, “Mẹ em đã không cần em rồi, kể cả thằng bé có nhớ không rõ đi nữa, thì cũng sẽ có cảm giác, dì Lưu kể lúc em bị bỏ lại ở trại trẻ mồ côi, chỉ có mỗi một cái tên, ngay cả họ cũng không có, mấy đứa bé đến trại trẻ mồ côi năm đó đều dùng chung họ Phúc, em cũng thành họ Phúc, nhưng lớn lên rồi đều biết đây không phải họ thật của mình.”
Chẳng trách chỉ bảo mình tên là Một Khúc, Phó Khôn cuối cùng cũng đã hiểu rõ được ngọn nguồn.
Cậu nghĩ ngợi nửa buổi: “Vậy chúng ta nhận nuôi em à?”
“Ừ!” mẹ gật đầu.
“Vậy nhỡ em vẫn luôn không nói gì, bố mẹ có trả em về không?”
“Nói linh tinh! Lúc bố mẹ đến gặp em, đã cảm thấy có duyên với em lắm, em dần dần sẽ tốt thôi,” Mẹ ôm cậu vào lòng, “Vả lại, nhà ta còn có cả Phó Chó con đây mà.”
“Con không phải chó con!” Phó Khôn kháng nghị.
Nghe mẹ nói một tràng như vậy xong, Phó Khôn cảm thấy hơi hoảng, đi theo sau mẹ trở về nhà, vào nhà xong liền thấy bim bim tôm trong tay Một Khúc đã bị ăn hết rồi, đang ôm cặp sách của mình ngồi trên sofa cúi đầu.
“Nhất Kiệt,” Mẹ đi qua ngồi xuống cạnh nó, “Sau này đây chính là nhà con, con tên là Phó Nhất Kiệt, không sửa lại nữa, được không?”
Một Khúc vẫn không nói gì, như thể đang ngủ, cúi đầu mặt quay về phía cặp sách mình, quả cầu len trên mũ cũng rủ về phía trước.
“Cứ quyết định thế đi,” Mẹ đập tay một cái, đứng lên đi ra ngoài, “Tối nay nhà ta ăn sủi cảo, mẹ đi băm nhân, Khôn Tử, con đi nhào bột đi, bố hôm nay về hơi muộn, chúng ta chuẩn bị trước.”
“Vâng,” Hai mắt Phó Khôn liên tục nhìn vào Một Khúc, cuối cùng cũng có cảm giác với việc mình bỗng dưng trở thành anh trai, cậu đi tới, dùng giọng điệu rất nghiêm túc mở lời, “Phó Nhất Kiệt.”
Một Khúc tiếp tục sững sờ một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Phó Khôn ngay lập tức ngây người, trong mắt đứa bé này đã ngập nước mắt, chỉ chực chờ trào ra.
Phó Khôn vô cùng đau đầu với việc có người khóc trước mặt cậu, cho dù là ai đi nữa, tại sao lại khóc, chỉ cần khóc lúc ở cùng với cậu, tất cả mọi người đều sẽ chỉ vào cậu nói, “Phó Khôn lại bắt nạt người ta.”
Cho nên bây giờ, đứa bé này bỗng dưng muốn khóc, cậu lập tức cuống lên, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên làm gì, nghẹn nửa buổi cuối cùng cũng nói được một câu: “Biết nhào bột không, anh dạy em nhào bột.”
___________________________________________________________________________________________
*Tên của Nhất Kiệt là 一杰 phiên âm là /Yī jié/ chữ Kiệt có nghĩa là kiệt xuất, xuất sắc, xuất chúng.
Một Khúc là 一截儿 phiên âm là /Yī jié er/, nói dễ hơn chữ trên kia, chữ 截 là lượng từ “một khúc, một đoạn”, cho nên thật ra nếu chỉ nghe không thì vẫn sẽ giống như chữ Nhất Kiệt kia có thêm âm uốn lưỡi ở cuối thôi. Trong QT thì để là Nhất Tiệt, nên giờ mình đang phân vân kể từ chương sau nên để là Nhất Tiệt hay cứ để Một Khúc như bây giờ vì nếu để Một Khúc thì nghe khá ngờ u (???!) còn nếu để Nhất Tiệt thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả =.,= khó xử ghê
*Còn nữa, chương đầu nhưng lảm nhảm nhiều quá thôi mọi người hãy thông cảm đây chỉ là chương đầu, thật ra muốn gọi cả Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt là nó… tất cả các nhân vật đều muốn gọi là nó cả, nhưng Tôn Vĩ cũng gọi nó, rồi Khôn Kiệt cũng gọi nó, rồi mấy đứa trẻ con khác cũng gọi nó… thì rất dễ lẫn, nên tạm gọi Phó Khôn là “cậu” vậy, dù thật ra em nó cũng mới học lớp bốn thôi, mà cá nhân mình thì không thích cách gọi “bé” hay là “nhóc” lắm, dù nghe thì cũng khá là chymte đấy
*bim bim tôm Mi Mi: