Sau khi chuyển tiền cho Tôn Vĩ, Phó Khôn nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, là giấy ghi nợ Tôn Vĩ gửi tới, ghi rõ, thời gian trả tiền là trước ngày 25 tháng sau.
Phó Khôn nhìn mấy dòng chữ như chó gặm nhai chưa nát đã nhổ ra rồi cười, cũng không để tâm đến tờ giấy ghi nợ này, quen biết Tôn Vĩ hai mươi năm, cùng nhau đi học tan học, cùng nhau trốn học, cùng đánh nhau, cùng bị đánh, Tôn Vĩ vì cậu mà bị đánh bao trận cậu còn chẳng nhớ rõ nữa, tình bạn bao năm như vậy, chỗ tiền này cậu có thể cho mượn thì nhất định sẽ cho mượn.
Hơn nữa, cậu biết nếu như không phải Tôn Vĩ thật sự không có cách nào nữa, tuyệt đối sẽ không mở miệng ra vay tiền cậu.
Cậu gửi tin nhắn cho Tôn Vĩ, nói cho nó biết giấy ghi nợ đến rồi.
Tôn Vĩ qua cả buổi mới gửi tin nhắn lại, Khôn Tử, mày đúng là bạn tao, cả đời này tao nợ mày.
Phó Khôn nhìn tin nhắn cười một lúc lâu, cái thằng này ra ngoài lăn lộn mấy năm, sống ngày càng sến sẩm.
Trong tay vẫn còn có ít tiền, ý của Trình Thanh Thanh là không cần chờ tới lúc trả xong tiền rồi mới trang trí, dù sao là người quen thì cũng sẽ không thay đổi, giờ bắt tay vào trang trí luôn, tiền trong tay đủ là được rồi.
Trang trí cũng không phức tạp, chỉ là sàn, tường, và mặt tiền, có điều vì phải cân nhắc tới yếu tố “cao cấp”, Phó Khôn bỏ rất nhiều công sức vào thiết kế cửa hàng, đi loanh quanh từng cửa hàng khác, xem người khác làm thế nào, rồi lại về suy tính cửa hàng bọn họ.
Cuối cùng, chốt xong phương án trang trí, màu sắc phối hợp thế nào, giá hàng bày ra làm sao, ánh đèn sắp xếp thế nào, chốt xong hết mọi thứ, Trình Thanh Thanh nghẹn mấy ngày cuối cùng cũng nói ra được tên cửa hàng.
“Cứ gọi là quần áo nữ Martha! Martha!” Trình Thanh Thanh ngồi xổm trên một đống xi măng trong cửa hàng, phất tay, “Chờ sau này chúng ta có chi nhánh…”
“Thì gọi là Rati?” Phó Khôn dựng thẳng ngón tay cái với cô, “Có tầm nhìn lắm!”
*Martha phiên âm sang tiếng Trung giống với Mase, Maserati – hãng ô tô.
Trình Thanh Thanh thở dài: “Khôn Tử, tha cho chị đi được không?’
Phó Khôn cười, vỗ lên tường: “Cứ Martha đi, muốn sành điệu, thì cũng sành điệu, mà muốn mộc mạc thì cũng mộc mạc được, chị gái Mary, cứ quyết định thế đi, Martha.”
Tiền bên Tôn Vĩ, Phó Khôn không giục, cũng không hỏi nhiều, quan hệ giữa cậu và Tôn Vĩ, hỏi nhiều thì thành ra chẳng có ý tứ.
Đầu tháng, Tôn Vĩ gửi cho cậu 5 vạn, rồi gọi cho cậu: “Khôn Tử, tiền này là… lãi.”
“Mày có bị làm sao không đấy,” Phó Khôn ngây người, “Giữa hai ta mượn tiền mà còn phải cần cái thứ này? Mày nhận bao nhiêu đến lúc đó đưa tao lại từng ấy là được.”
Tôn Vĩ bên đầu kia im lặng rất lâu, lúc mở miệng lại, trong giọng nói vậy mà có lẫn giọng mũi: “Khôn Tử, mày thật sự…”
“Tôn Tổng, giờ làm sao mà mày lại như con gái thế này,” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ, “Cần tao lau nước mắt cho mày không?’
“Tao nợ mày, Phó Khôn, tao thật sự nợ mày…” Tôn Vĩ run giọng nói, chưa nói hết đã cúp điện thoại.
Phó Khôn sững sờ nhìn điện thoại, chép miệng, cái thằng này là sắp bị bố mẹ vợ tương lai bắt treo cổ tự sát đấy à…
Có điều, vừa mới nghĩ tới bố mẹ vợ tương lai, Phó Khôn lại không kiềm chế được mà buồn bực, buồn bực qua đi lại là bất an mơ hồ. Từ sau lần trước từ chối đi gặp cô gái kia, mẹ đã không nhắc tới những chuyện này nữa, nhưng mỗi lần nhắc tới con dâu nhà ai đó, bạn gái nhà ai đó, mẹ vẫn không giấu được vẻ mặt ước ao.
Trước đây Phó Khôn không để tâm tới chuyện bạn gái, giờ là… không dám để tâm.
Có một số chuyện, kể cả không dám nghĩ, cũng đã nghĩ gần như rõ ràng, bản thân giả ngu cũng được, trốn tránh cũng được, trong lòng vẫn sẽ luôn có một nơi không thể chạm vào, chạm trúng, không phải phiền lòng, thì là sợ sệt.
May mình là con trai, nếu là con gái, đến tuổi này, chẳng biết đã bị giục thành thế nào.
Người của công ty sửa nhà gọi điện tới, nói cậu tới nhìn gạch sàn, Phó Khôn tạm thời gác mấy chuyện này qua một bên, chạy xe máy đi ra cửa hàng.
Giờ nếu như không phải đến chợ vật liệu xây dựng chọn vật liệu thì cậu sẽ không lái Ngôi sao Trường An, đều chạy con xe Thái Tử mà Phó Nhất Kiệt mua cho cậu.
Con xe này là món quà đầu tiên Phó Nhất Kiệt dùng tiền nó kiếm được mua tặng mình, cậu vẫn luôn chú ý bảo dưỡng, chạy xe cũng rất thoải mái, ngoài có hai lần đi giữa đường tự nhiên mưa rào, cậu không thể không đeo kính bơi mua cho Tiểu Thành Thành lên mới đi được về đến nhà, thì hết thảy đều vừa lòng đẹp ý.
Đương nhiên, thi thoảng lúc ấn còi, cậu vẫn có thể nhớ tới tình cảnh ở mảnh đất hoang gần vành đai bốn ngày hôm đó, ấn còi cũng không ấn mạnh được.
Tiến độ trang trí rất nhanh, hơn nửa tháng gần như đã làm được hòm hòm, chuyện sau đó chính là cậu và Trình Thanh Thanh nhập hàng, gửi hàng.
Từ sau lần khóc lóc dập điện thoại lần trước, Tôn Vĩ vẫn không hề liên lạc với cậu, Phó Khôn nhìn giờ, sắp phải thanh toán nốt tiền nhà bên kia rồi, cậu cầm điện thoại lên gọi vào số Tôn Vĩ.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra và gọi lại lần nữa.”
Sorry, the number you dialed does not exist, please check it and dial later.
Phó Khôn ngơ ngác, lấy điện thoại tới trước mắt nhìn, không sai, trên màn hình hiển thị đúng là tên Tôn Vĩ.
Cậu suy nghĩ, rồi gọi lại lần nữa, sau mấy giây chờ đợi ngắn ngủi, từ trong loa vang ra vẫn là câu nói máy móc kia, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại.
Không tồn tại?
Tôn Vĩ từng đổi số điện thoại mấy lần, lần nào cũng sẽ gửi tin nhắn báo cho cậu ngay lập tức, đã vậy, bình thường đều sẽ dùng cả hai số một khoảng thời gian rồi mới dừng.
Phó Khôn cúp điện thoại, đứng ngoài cửa tiệm, nhìn người đi qua đi lại trên đường dành riêng cho người đi bộ trên quảng trường mua sắm, trong lòng bắt đầu hơi không vững vàng.
Đứng mấy phút, cậu cầm điện thoại lên, lướt qua lướt lại danh bạ, gọi vào số Lư Xuân Vũ.
Số máy Lư Xuân Vũ vẫn có tín hiệu, nhưng cho đến lúc tiếng chuông tự động ngắt vang lên, vẫn không có ai nghe.
Phấp phỏm trong lòng Phó Khôn bắt đầu chậm rãi lan ra, cậu khom lưng chống tay lên đầu gối nhìn chằm chằm xuống đất: “Tôn Vĩ mày làm cái gì thế này?”
Kể cả trong lòng đã bắt đầu bồn chồn, nhưng Phó Khôn vẫn không muốn suy nghĩ theo chiều hướng càng tệ hơn, cậu ngồi xổm xuống trước cửa tiệm, sững sờ một lúc, lại gọi vào số Tôn Vĩ lần nữa.
Lọt vào tai vẫn là câu trả lời máy móc khiến người ta phiền lòng loạn ý kia, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, không tồn tại, không tồn tại, không tồn tại!
Tôn Vĩ đã xảy ra chuyện gì rồi? Phó Khôn cau mày, lấy ví danh thiếp từ trong túi mình ra, rút danh thiếp Tôn Vĩ đưa cho cậu hồi Tết ra, phía trên có số điện thoại cố định của công ty bọn họ.
“Tôn Vĩ không làm ở đây nữa rồi!” Người bên đầu kia nghe thấy là tìm Tôn Vĩ, giọng trở nên rất thiếu kiên nhẫn.
“Cái gì?” Phó Khôn sửng sốt, da đầu tê rần, suýt nữa không cầm chắc điện thoại di động, “Không làm ở chỗ các anh nữa? Đi lúc nào? Sao lại không làm?”
“Tham ô tiền hàng của khách, đền mãi cũng chưa đền được hết đây! Nếu không phải ông chủ tha cho nó, giờ nó đã phải đi tù rồi!” Bên kia nói xong thì dập máy luôn.
Phó Khôn cầm điện thoại di động, sững người cả buổi, qua rất lâu, cậu mới đứng dậy, mới vừa hơi cử động, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu choáng váng, cậu nhanh chóng chống tay xuống đất, từ từ lại rồi mới chậm rãi đứng thẳng lên.
“Khôn Tử em không sao chứ?” Trình Thanh Thanh vừa đến cửa hàng, hỏi một câu, “Chóng mặt à?”
“Ngồi xổm lâu quá…” Phó Khôn cười, xoay người đi về phía xe cạnh đó, “Em ra ngoài một chuyến, có việc này.”
“Ừ, à đúng rồi, chị hẹn với bên kia tuần sau trả tiền, chắc cũng sắp phải đi nhập hàng rồi,” Trình Thanh Thanh nói từ sau lưng, “Thời gian cụ thể thì em xem ngày nào thích hợp đi?”
“Tối em gọi cho chị.” Phó Khôn nói.
Phó Khôn đã từng đến nhà Tôn Vĩ vô số lần, thuộc đường như đường về nhà mình, nhắm hai mắt cũng biết được chỗ nào có ổ gà, chỗ nào mất cục gạch, lần nào đến tâm trạng cũng không tệ.
Nhưng ngày hôm nay, cùng là đoạn đường này, cậu lại đi thật vất vả, vừa muốn lái thật nhanh, sốt ruột muốn biết Tôn Vĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nó cầm chỗ tiền kia làm gì, vừa lại cảm thấy xe chạy quá nhanh, cậu sợ phải nghe thấy tin tức làm cho cậu tuyệt vọng.
Lúc này là giờ tan tầm buổi trưa, trong hành lang nhà Tôn Vĩ thi thoảng sẽ có người đi ra đi vào, Phó Khôn đậu xe dưới tầng, ngồi trên xe gần hai mươi phút vẫn không di chuyển.
“Phó Khôn?” Có người gọi cậu một tiếng.
Phó Khôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Tiêu đang đi từ trong hành lang ra.
Tôn Tiêu mọi khi gặp cậu đều sẽ mỉm cười hơi ngượng ngùng, hôm nay nhưng lại không cười, chỉ nhíu mày đi tới bên cạnh cậu, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Anh…” Tôn Tiêu cắn môi, “Tới tìm anh em à?”
“Không phải,” Ngón tay Phó Khôn gõ lên thùng xăng mấy cái, nhìn thấy bộ dạng của Tôn Tiêu, cậu đã hiểu được gần hết, lòng chìm xuống từng chút một, “Giờ chắc nó không thể nào ở nhà được.”
Tôn Tiêu cúi đầu im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Tôn Vĩ lừa tiền của anh đúng không.”
Một chữ “lừa” này của Tôn Tiêu làm cho lòng Phó Khôn như bị quất cho một phát, lừa?
Tôn Vĩ lừa tiền cậu?
“Giờ em cũng không liên lạc được với anh ấy, không biết anh ấy ở đâu, số điện thoại di động cũng đổi,” Tôn Tiêu nhíu chặt lông mày, “Anh ấy cầm của anh bao nhiêu tiền? Chừng nào?”
Phó Khôn không nói gì.
Cậu bị Tôn Vĩ lừa?
Người bạn tốt nhất quen biết nhau hai mươi năm, lừa cậu?
“Phó Khôn, anh đừng nóng,” Vành mắt Tôn Tiêu hơi ửng đỏ, vội vàng nắm lấy tay lái xe cậu, giọng càng run mạnh hơn. “Bố mẹ em chưa biết việc này, nhưng em đảm bảo, nếu không tìm được anh ấy, em sẽ trả tiền lại cho anh, anh nói cho em bao nhiêu đi, em có thể nghĩ cách…”
“Không,” Phó Khôn cười, vỗ lên cánh tay Tôn Tiêu, “Em đừng lo, anh không đến đòi tiền.”
Không đợi cho Tôn Tiêu nói tiếp, cậu nổ máy xe, quay đầu xe, rồi ngoảnh mặt lại nhìn con bé: “Nếu như liên lạc được với anh em, thì nói cho nó biết, nếu nó gặp phải phiền phức thật, chỉ cần nói thật với anh, kể cả có là một triệu anh cũng sẽ giúp nó nghĩ cách, nhưng nó không thể lừa anh như thế được.”
Phó Khôn không về nhà, lòng vòng vài vòng tản mạn không mục đích trên đường, cuối cùng dừng xe bên bờ sông.
Cậu nằm trên bãi cỏ bên bờ sông, nhìn mặt trời bên trên, khí trời đã bắt đầu ấm áp dần lên, mà vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh những lúc gió thổi qua.
Trong đầu cậu cũng chẳng hề loạn, chuyện rất đơn giản, không hề loạn một chút nào.
Tôn Vĩ không hiểu sao lại tham ô tiền hàng, không trả nổi thì phải ngồi tù, cho nên lừa từ cậu ba mươi vạn, không, là hai mươi lăm vạn, sau đó đổi số điện thoại, biến mất.
Giờ cậu chỉ cảm thấy trong đầu rỗng tuếch, trống rỗng vô cùng, như lá sen lúc trời mưa, dù cho có bao nhiêu hạt mưa rơi xuống đi nữa, cũng chẳng chứa lại được hạt nào.
Kể từ khi lên cấp ba, cậu đã dốc sức kiếm tiền, mới đầu là để chứng minh lựa chọn không lên đại học của mình không hề sai, sau này là vì muốn cho Phó Nhất Kiệt và bố mẹ có cuộc sống thoải mái hơn.
Cậu bắt đầu từ một ngàn tám trăm tệ, phấn đấu từng chút một, từ bạt nilon đến giường lò xo, từ một quầy hàng cố định đến hai quầy, từng bước một, cuối cùng cũng mua được nhà, tích góp đủ tiền mua cửa hàng mặt tiền.
Nhưng ngay khi cậu cảm thấy, mọi thứ đã bắt đầu triển khai theo kế hoạch, cậu đang định tiến thêm một bước nữa, thì lại mất hết tất cả mọi thứ.
Chỗ tiền cậu cho Tôn Vĩ mượn, ngoài tiền công trang trí, gần như là toàn bộ tiền trong tay mình.
Tôn Vĩ vừa biến mất một cái, cậu thậm chí ngay cả vốn quay vòng cũng không có.
Cậu cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm.
Không chỉ bởi vì có lẽ sẽ không mở được cửa hàng, phải bắt đầu lại từ những ngày đầu khốn khó, càng là bởi vì, người khiến cho cậu trở thành như vậy, là người bạn tốt nhất của cậu, là anh em chí cốt mà cậu cảm thấy có thể đánh cược tất cả vì nhau.
Tay lạnh toát, hơi lạnh khiến không một ai chịu nổi lan từng chút một ra cả người, cậu thấy không thở nổi, lòng lạnh đến mức nhói đau.
Cậu muốn hỏi Tôn Vĩ tại sao?
Nếu như Tôn Vĩ chịu nói thật với cậu, cho dù là không mở được cửa hàng đi nữa, cậu cũng sẽ đưa tiền cho Tôn Vĩ.
Nhưng tại sao?
Tại sao lại phải dùng cách không đàng hoàng nhất này!
Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng thực tập cùng một chỗ, dạo gần đây hai đứa đều khám răng hàm mặt, ngày nào cũng học tập cùng bác sĩ hướng dẫn bọn họ, làm việc vặt, gặp phải đứa trẻ con tới khám răng khóc bù lu bù loa, bọn họ còn phải dỗ, thi thoảng còn có thể bị hỏi bất chợt.
Phó Nhất Kiệt còn được, Tưởng Tùng bị mắng mấy lần.
“Còn mệt hơn cả đi học,” Lúc nghỉ trưa, Tưởng Tùng chép miệng liên tục, “Chỗ phụ cấp trường cho còn không nhiều bằng tớ đi làm thêm.”
“Kiên nhẫn đi, cậu không phải bảo là bác sĩ Lưu đẹp trai cậu bằng lòng ở bên cạnh ngắm à?” Phó Nhất Kiệt cười nói.
“Thôi đừng nhắc tới cái này nữa, có đẹp trai hơn nữa cũng không chịu được anh ta thấy tớ là mắng,” Tưởng Tùng vung tay, ngẫm lại lại gằn giọng quát, “Tưởng Tùng! Kiến thức chuyên môn của cậu đi sửa móng chân cũng không đủ!”
Phó Nhất Kiệt cười ngặt nghẽo, đang định nói chuyện, điện thoại di động lại đổ chuông, nó liếc mắt nhìn, là một số lạ bên vùng nhà mình.
Phó Khôn đổi số à? Nó nghe: “Alo?”
“Phó Nhất Kiệt?” Bên kia vang lên giọng con gái.
Phó Nhất Kiệt lập tức nghe ra được là ai: “Chị Thanh Thanh? Chị đổi số à?”
“Ừ, là chị đây, tháng trước vừa đổi, dùng số này lời mà, giờ em đang ở trên lớp à? Chị có chuyện này muốn hỏi em, rảnh không?” Giọng Trình Thanh Thanh nghe có vẻ sốt ruột.
“Ừ, chị hỏi đi.” Phó Nhất Kiệt đi tới đứng bên cạnh cửa sổ.
“Cũng không có gì,” Trình Thanh Thanh hơi chần chừ, “Chị chỉ muốn hỏi em chuyện này thôi, em biết anh trai em gần đây gặp phải chuyện gì không? Chị thấy hai đứa thân nhau, nó có chuyện gì chắc phải nói cho em…”
“Anh em làm sao thế?” Phó Nhất Kiệt vừa nghe đã lập tức thấy nóng ruột.
“À, chắc em cũng không rõ, là, em đừng nói với nó là chị hỏi em đấy, chẳng biết thằng này bị làm sao nữa,” Trình Thanh Thanh thở dài, “Vốn đã chốt là góp vốn với chị rồi, giờ nó tự nhiên bảo không làm, rồi giới thiệu một người khác cho chị, người kia thì cũng quen thân, cũng không phải là không thể làm ăn chung với người ta được, dù sao người kia cũng đồng ý chỉ đầu tư tiền là được, còn đâu không xen vào chuyện kinh doanh, nhưng chuyện này chị nghĩ thế nào cũng thấy lạ, nó suy tính chuyện mở cửa hàng cao cấp bao nhiêu năm như thế, giờ chuẩn bị xong xuôi hết rồi nó lại nói là không làm nữa.”
Phó Nhất Kiệt nhíu chặt lông mày, lập tức nhận ra, không thể có nguyên nhân gì khác, chỉ có đúng một khả năng, Phó Khôn gặp vấn đề về tiền nong.
“Nó chắc chắn là không muốn chị hỏi em, nếu không thì em thử lân la dò hỏi xem, giờ vẫn đang còn chỗ, nếu mà nó muốn làm thì vẫn làm cùng nhau được, chị chắc chắn là vẫn sẽ làm với nó, trước đây hai chị em vất vả lâu như thế…”
“Chị, em biết rồi.” Phó Nhất Kiệt hỏi Trình Thanh Thanh tình huống cụ thể, rồi dập máy.
Tối trở về ký túc, Phó Nhất Kiệt gọi điện cho Phó Khôn, Phó Khôn không nghe.
Phó Nhất Kiệt lại gọi vào số nhà, bố nghe máy, nói Phó Khôn đang ngủ.
“Ngày nào cũng ngủ, bố tan làm về đã thấy nó ngủ rồi,” Bố nói rất đau lòng, “Chắc là dạo gần đây mệt quá, để bố gọi nó dậy cho con?”
“Không cần, con cũng không có việc gì,” Phó Nhất Kiệt cắn môi, “Cuối tuần con nghỉ, về nhà một chuyến thăm cả nhà.”
“Vậy được,” Bố lập tức vui vẻ, “Đợi mẹ con về bố bảo với mẹ.”
“Đừng mua nhiều thức ăn quá, con cũng chỉ về có hai ngày cuối tuần thôi.” Phó Nhất Kiệt cười.
Phó Nhất Kiệt bình thường đi xe khách về nhà, lên xe cái là ngủ, ngủ một mạch tới lúc xe dừng, lần này trở về, ngồi trên xe vẫn mở to mắt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Khôn nhất định là gặp phải chuyện phiền phức gì đó, nếu không với tính cách của Phó Khôn, biết nó cuối tuần chạy về nhà, chắc chắn cùng ngày sẽ gọi điện thoại tới, lần này đến giờ ngay cả tin nhắn cũng không gửi.
Rốt cuộc là làm sao đây?
Phó Nhất Kiệt bắt taxi từ bến xe về nhà luôn, trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên nó về mà không có Phó Khôn chờ bên ngoài bến xe.
Về tới nhà vừa khéo là giờ ăn cơm, Phó Nhất Kiệt chạy một mạch lên tầng, mở cửa đã ngửi thấy mùi cơm nước.
Mẹ thò đầu ra từ trong nhà bếp: “Ôi bác sĩ nhà ta về rồi!”
“Mau để con khám răng nào,” Phó Nhất Kiệt cười, đá giày chạy tới ôm mẹ, rồi quay đầu liếc mắt nhìn vào phòng khách, bố vẫn chưa về, cũng không thấy Phó Khôn đâu, “Anh con đâu?”
“Chắc đi mua đồ ăn vặt cho con rồi,” Mẹ sờ lên mặt nó, “Anh con mấy hôm nay đang còn ngủ bù, hôm qua ngủ tới vừa nãy mới tỉnh, đã chạy luôn ra ngoài rồi.”
Đang nói chuyện, cửa nhà mở ra, Phó Khôn xách một đống đồ ăn vào.
Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, liếc mắt đã nhận ra được Phó Khôn gầy đi, đã vậy, trông cũng uể oải hơn nhiều.
“Anh.” Nó gọi một tiếng, đi qua ôm Phó Khôn.
“Hôm nay ngủ quên,” Phó Khôn cũng ôm lấy nó vỗ về lên lưng nó, rồi lại xoa mạnh lưng nó hai cái, “Bắt xe taxi về à?”
“Ừ, bắt xe cũng không khó,” Phó Nhất Kiệt cười, nghe thấy giọng Phó Khôn hơi khàn, nó nhắm mắt chôn mặt vào vai Phó Khôn hít một hơi rồi mới thả tay ra.
Lúc ăn cơm, trông Phó Khôn vẫn rất bình thường, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, Phó Nhất Kiệt vừa trò chuyện với bố mẹ, vừa len lén quan sát Phó Khôn.
Phó Khôn vẫn giống như dĩ vãng, ngay cả nói nhiều cũng không thay đổi, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn nhìn ra được, thi thoảng anh sẽ hơi thất thần, lúc không nói chuyện, nụ cười trên mặt sẽ nhanh chóng biến mất.
Phó Nhất Kiệt không muốn để bố mẹ lo lắng, không kéo Phó Khôn vào phòng hỏi ngay, mãi cho tới lúc cả nhà đã nói chuyện mệt rồi, bố mẹ cũng về phòng ngủ, nó mới đi theo sau Phó Khôn vào trong phòng.
“Rửa ráy đi, ngồi xe mệt rồi đúng không.” Phó Khôn vỗ lên người nó.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt đứng trước mặt anh, “Anh không khỏe à? Sắc mặt kém lắm.”
“Vậy à? Chắc là ngủ nhiều quá? Dạo này bận quá nên hơi mệt.” Phó Khôn sờ lên mặt mình, quay người định đi ra chỗ gương.
Phó Nhất Kiệt kéo cánh tay anh lại: “Là bận chuyện trong cửa hàng à?”
“… Hả? À ừ,” Phó Khôn cười, quay người lại muốn chạy đi.
“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt kéo anh về trước mặt mình, “Em với anh ngủ cùng một cái giường lớn lên, anh mệt trông thế nào em biết thừa.”
“Anh mệt thật,” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ, “Nhiều việc lắm.”
“À.” Phó Nhất Kiệt thả tay ra, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Phó Khôn mở tủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, đi tới gần cửa chuẩn bị mở cửa ra, Phó Nhất Kiệt hỏi một câu từ sau lưng: “Khi nào khai trương cửa hàng? Mai dẫn em đến xem đi.”
“Mai à?” Phó Khôn hơi dừng lại, tay đang mở cửa cũng dừng lại giữa không trung, “Về có hai ngày, cứ ở nhà đi, anh cũng không đi, ở nhà với em.”
“Em muốn xem thôi.” Phó Nhất Kiệt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào lưng cậu.
Phó Khôn không nói gì, cũng không cử động.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy, “Anh đã nói với em, có chuyện gì cũng phải nói với anh, còn anh thì sao?”
“Anh không có chuyện gì cả.” Phó Khôn xoay người, dựa lên cửa, giọng rất khẽ.
“Anh cảm thấy em vẫn là đứa trẻ con, không thể nào gánh vác được hộ anh?” Phó Nhất Kiệt nói.
“Anh không có ý đấy,” Phó Khôn đưa tay lên bóp trán, “Chỉ là cửa hàng gặp phải phiền…”
“Phiền phức gì, vấn đề tiền bạc?” Phó Nhất Kiệt đuổi chặt theo một câu.
Phó Khôn nhìn nó, chỉ im lặng.
“Thiếu tiền à?” Phó Nhất Kiệt đi tới trước mặt cậu.
“Ừ.” Phó Khôn đáp.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Nhất Kiệt vòng tay ôm lấy vai cậu, ôm chặt, dụi mạnh lên vai cậu mấy lần, “Thiếu bao nhiêu? Em gom góp được cho anh một ít.”