Trúc Mộc Lang Mã

Chương 23: Chương 23: Mao Mao to Mao Mao nhỏ




“Muốn trao đổi không?” Phó Nhất Kiệt vừa uống nước vừa hỏi cậu.

“Trao đổi gì?” Phó Khôn nằm dưới đất, tiếp tục say sưa ngắm Phó Nhất Kiệt.

Thằng bé này từ nhỏ đã đẹp, giờ đẹp lại không giống hồi bé nữa, mặt không đầy đặn như hồi bé, gầy đi không ít, mắt vẫn rất to, nhưng không còn tròn xoe như hồi nhỏ, sống mũi cũng cao hơn lúc bé…

“Anh khen em, em cũng khen anh,” Phó Nhất Kiệt đặt cốc xuống, quỳ tới bên cạnh Phó Khôn, chống tay xuống sàn nhà cũng ngắm nhìn anh, qua một lúc, nó cười nói, “Phó Khôn, anh thật là đẹp troai.”

“Ui,” Phó Khôn cười, “Cám ơn.”

Phó Nhất Kiệt đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu, da dẻ ấm áp nhẵn mịn trên mặt Phó Khôn khiến nó rất an lòng, tay lại sờ xuống cằm gẩy mấy cái, cuối cùng lại sờ lại lên mặt.

Nó muốn nói “Phó Khôn mặt anh sờ thích thật”, nhưng không nói ra, nó sợ Phó Khôn mắng nó thần kinh.

Lúc tay xẹt qua chóp mũi Phó Khôn, hơi thở của Phó Khôn nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay nó, nó cảm nhận được một cơn thư thái, chẳng hiểu sao lại tiện tay bóp mạnh mũi Phó Khôn một cái.

“Ay!” Phó Khôn hất tay nó ra, bịt mũi ngồi bật dậy, “Cụ có thể đừng lên cơn điên suốt thế được không ạ! Sờ thì sờ thôi còn bóp cái rắm gì nữa!”

“Mũi anh là cái rắm à?” Phó Nhất Kiệt rút tay về, cầm sách về phòng nhỏ chuẩn bị làm bài tập, “Là sấm trời hạn à? Không thì thi xong nói mẹ đưa hai ta đi Hồi Long Các* ăn một bữa đi.”

“Em đủ chưa! Ngậm miệng,” Phó Khôn cuộn chiếu lại, cũng đi vào trong căn phòng nhỏ, “Phó Một Khúc, lúc em nhỏ anh không hề nhìn ra được mồm miệng em lại độc thế.”

“Có thế nào thì học thế đó thôi, lúc anh độc miệng người khác tự mình không cảm nhận được à?” Phó Nhất Kiệt gục xuống bàn, bắt đầu viết bài xoàn xoạt.

Phó Khôn cúi đầu xuống bàn, thật ra nếu so sánh ôn thi lớp 9 của bọn họ với đại chiến ba tiếng chép đề bài năm đó, đúng là nhẹ nhõm hơn không ít, nhưng áp lực vẫn rất lớn.

Cậu vốn không bao giờ để tâm chuyện học hành, đi học nghe đươc khơ khớ là bắt đầu mất tập trung, thành tích vẫn luôn lơ lửng lưng chừng trong lớp, nếu muốn lên cấp ba Nhất Trung, kể cả là đang học trong cấp hai của Nhất Trung rồi, thành tích kiểu gì cũng phải chen được vào top mười trong lớp.

Lần thi cuối kỳ trước, điểm của cậu còn đang khoảng hai mươi.

Cậu thở dài, lấy sách ra, bắt đầu từ môn Tiếng Anh đáng ghét nhất đi.

Phó Khôn dựa nghiêng ghế lên tường, nửa nằm, học thuộc lòng.

Lúc học thuộc lòng, cậu nói rất nhỏ, sợ ảnh hưởng tới Phó Nhất Kiệt.

Có điều, cũng chẳng bao lâu, cậu đã phát hiện Phó Nhất Kiệt hôm nay có vẻ không vào trạng thái cho lắm, viết chữ cứ viết sai, vẫn luôn thấy nó cầm tẩy, tẩy đến tẩy đi, tốc độ cũng chậm hơn ngày thường.

“Một Khúc,” Phó Khôn gọi nó, “Em không sao đấy chứ?”

“Hả?” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, nó cảm thấy có lúc Phó Khôn rất chậm chạp, mà với một số chuyện lại đặc biệt nhạy cảm.

“Mất tập trung à, làm sao thế?” Phó Khôn hỏi.

Phó Nhất Kiệt cúi đầu nhìn chằm chằm ngòi bút, suy nghĩ nửa ngày không biết có nên kể chuyện hôm nay với Phó Khôn hay không, chuyện này khác với chuyện mình bị đánh, kìm nén trong lòng rất khó chịu, mấu chốt là sau đó nên làm gì, nó cũng không nghĩ ra được ngay lập tức.

Nó chần chừ mở miệng: “Anh…”

Còn chưa nói xong câu, cửa ngoài phòng khách bị ai đó đập một cái mở toang ra, bố vào nhà, nói to một câu rất phấn khởi: “Có tin tốt! Có ai muốn nghe không!”

“Muốn!” Phó Khôn cũng hô theo, nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, “Bố nhặt được một vạn?”

“Tưởng bở giỏi thật,” Mẹ cũng đi vào nhà, “Nhiệm vụ này giao cho con, con chỉ cần nhặt được một trăm về thôi cũng được.”

“Vậy thì là gì?” Phó Nhất Kiệt cũng chạy ra phòng khách, chẳng mấy khi bố mới vui tới vậy.

“Nhà ta cuối cùng cũng có nhà mới!” Bố vung tay lên, “Hai phòng ngủ một phòng khách!”

“Thật?” Phó Khôn nhìn chằm chằm vào bố hỏi.

“Thật, chờ hai đứa thi xong là chắc cũng được nhận chìa khóa!”Bố vui vẻ tiếp tục phất tay, “Hai đứa mỗi đứa một cái bàn học, không cần ngủ chen chúc thế nữa, không cần leo lên leo xuống, có thể đặt hai cái giường, với cả không phải cấp ba Nhất Trung là được trọ ở trường à, mẹ nó đang định cho Phó Khôn trọ ở trường, vậy là Nhất Kiệt có thể ngủ một mình một phòng! Tốt lắm!”

“Để con trọ ở trường?” Phó Khôn vừa nghe đã thấy hào hứng.

“Ừ, rèn luyện chứ.”

Mẹ cũng vào nhà, mấy người thảo luận rôm rả chuyện nên sắp xếp nhà mới thế nào, Phó Nhất Kiệt thi thoảng cũng xen vào vài câu, nhưng tâm tư chẳng hề để vào chuyện có nhà mới.

Có nhà mới đương nhiên là tốt, nó và Phó Khôn có một căn phòng riêng chính thức cũng là chuyện đáng để vui vẻ.

Thế nhưng…. Trọ ở trường là chuyện gì?

Phó Khôn lên cấp ba phải trọ ở trường? Một tuần chỉ về nhà có một lần?

Nhất Trung rất lớn, khu cấp hai và khu cấp ba chẳng hề trong cùng một tòa nhà, cũng không cạnh nhau, hai khu cách nhau một cái lễ đường và sân luyện của trường, ban ngày gần như hai đứa không gặp được nhau, chỉ tan học rồi nó mới có thể nhìn thấy Phó Khôn.

Nếu như Phó Khôn trọ ở trường, vậy là cả một tuần, chỉ có cuối tuần nó mới được gặp Phó Khôn, Phó Khôn ham chơi, cuối tuần hơn nửa sẽ muốn đi chơi với bạn học, vậy thời gian mình được ở cùng Phó Khôn sẽ còn lại có bao nhiêu?

Nghĩ đến chuyện này, niềm vui sắp được chuyển vào nhà mới lập tức vỡ loảng xoảng.

Lúc ăn cơm, Phó Khôn còn cực kỳ phấn khích nói muốn mẹ mua máy tính cho.

“Để ngay cạnh cửa sổ ấy, lúc chơi máy tính còn có thể ngắm phong cảnh…” Phó Khôn cúi đầu, vừa đảo cơm trong bát vừa nói.

“Anh không phải trọ ở trường à, lấy thời gian đâu mà chơi?” Phó Nhất Kiệt nói, cũng cúi đầu ăn một miếng to, tâm trạng nó tuy không hề tươi đẹp gì, nhưng lượng ăn vẫn rất ổn định, chưa ăn đủ lượng là sẽ không ngừng.

“Cuối tuần anh về thì chơi, bình thường thì em chơi,” Phó Khôn cười, “Trong máy tính có nhiều trò lắm.”

“Em không thích chơi game.” Phó Nhất Kiệt không ngẩng đầu lên.

“Vậy thì em làm cái khác, học lập trình gì gì…”

“Không biết.”

“Thế thì cho em học…”

“Không học.”

“Phó Một Khúc!” Phó Khôn ném đũa quát.

“Làm sao.” Phó Nhất Kiệt gắp miếng mướp đắng nhồi thịt, tiếp tục vùi đầu ăn.

“Hôm nay em uống nhầm thuốc đấy à.”

“Không, anh quát cái gì mà quát.” Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Anh mới quên uống thuốc.”

“Ô, hai anh này thôi ngay,” Mẹ ở bên cạnh gõ bàn nói, “Đang ăn thì đừng có đấu võ mồm, ăn xong ra ngoài đánh một trận.”

“Nó không đánh lại được con.” Phó Khôn nói.

“Cứ thử xem.” Phó Nhất Kiệt đứng dậy múc cháo.

“Ô! Ghê! Tôi không dám, tôi sợ anh đánh tôi chết mất,” Phó Khôn cười, uống ực cháo trong bát, “Múc cho anh thêm bát nữa.”

Đâu Đâu nhiệt tình chạy tới bên chân Phó Khôn, kêu hai tiếng rồi cắn lên dép Phó Khôn, miệng phát ra tiếng khò khè khe khẽ, nghiêng đầu giật dép cậu về phía sau.

“Ê ê ê!” Phó Khôn sợ hết hồn, vội vàng rút chân từ dưới ghế ra co lên ghế, “Bảo chó của em đi ra đi!”

“Sủa anh ấy đi,” Phó Nhất Kiệt cầm bát Phó Khôn qua, múc một bát cháo để tới trước mặt cậu, vỗ tay với Đâu Đâu, “Đâu Đâu quát anh ấy đi!”

Đâu Đâu lập tức ném dép đi, dẩu mông lên sủa vào Phó Khôn một tràng.

“Sủa cái rắm gì!” Phó Khôn co cả hai chân lên ghế.

“Chó nhà mình nuôi mà còn sợ thế, đã bao nhiêu năm rồi.” Mẹ cười thở dài.

“Ai biết nó lớn được thành như thế! Ngày trước nhặt về mới có mấy cân…” Phó Khôn ngồi xổm trên ghế, tiếp tục ăn cơm, “Con còn tưởng là con chó pug, cuối cùng giờ cũng phải ba mươi cân rồi.”

“Mẹ con cứ thích cho ăn suốt, đây là con heo đội lốt con chó thôi.” Bố vừa cười vừa nói.

“Chủ làm sao chó làm vậy, Một Khúc còn ăn giống heo hơn cả nó,” Phó Khôn thả bát xuống, lau miệng, “Con ăn no rồi.”

“Có chán không!” Mẹ lườm cậu một cái, “Nhọc nhằn khổ sở làm ra một bàn thức ăn, anh uống có hai bát cháo, có ai ngứa đòn như anh không!”

“Con chỉ ăn được từng ấy thôi, có cố cũng không cố được chứ,” Phó Khôn xoa bụng, “Không giống Một Khúc, bụng như động không đáy.”

Phó Nhất Kiệt cười không ra tiếng, gắp miếng sườn bỏ vào miệng.

Hôm nay đến lượt Phó Khôn rửa bát, rửa bát xong toát mồ hôi cả người đi vào phòng nhỏ, Phó Nhất Kiệt đang nằm ngây người trên giường.

Phó Khôn cởi áo, quơ quơ trên mặt nó: ‘Nghĩ gì thế?’

“Không.” Phó Nhất Kiệt vơ lấy áo anh, trở tay lại đập lên mặt anh một cái.

“Trước đó em định nói gì với anh?” Phó Khôn nhớ lại chuyện trước lúc ăn cơm.

“Không nhớ nữa.” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt lại.

Không cần nói chuyện này, tâm trạng cả nhà đang rất tốt, nó không muốn giữa lúc này lại khiến mọi người đều không vui.

“Lại thế, chán,” Phó Khôn mở tủ ra tìm quần áo, “Anh đi tắm đây.”

“Em cũng đi.” Phó Nhất Kiệt nhảy từ trên giường xuống.

Giờ này trong nhà tắm không có ai, Phó Khôn đứng dưới vòi phun, nhắm mắt quay đầu về phía nước phun ra.

Phó Nhất Kiệt đứng dưới vòi phun bên cạnh cậu một chốc, rồi đẩy cậu ra dựa vào.

“Làm gì thế?” Phó Khôn vuốt mái tóc ướt nhẹp của nó ra sau, lộ ra vầng trán của nó, sau đó đưa tay lên búng một cái.

Tóc Phó Nhất Kiệt dài hơn tóc cậu, ngày thường trán đều bị che lại, giờ cả mặt lộ ra, còn lấm tấm nước, trông rất đẹp.

Phó Khôn sờ sờ chóp mũi nó, đây mà là em gái thì tốt rồi, có điều em gái xinh thế có khi lại chẳng bớt lo…vẫn cứ là em trai đi.

“Xoa lưng hộ em đi.” Phó Nhất Kiệt vòng tay qua cổ cậu, trọng lượng nửa người đều treo lên người anh mình.

“Xoay sang chỗ khác đi.” Phó Khôn suýt nữa bị nó đẩy ngã, trượt chân về sau một bước rồi mới đứng vững được, “Đứng yên.”

“Cứ xoa vậy đi, không có sức.” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt lại, dán mặt vào vai cậu.

“Ai…” Phó Khôn thở dài, vớ cục xà phòng thơm từ bên cạnh qua, vòng tay ra sau lưng Phó Nhất Kiệt xoa, “Tắm thôi mà như đánh nhau.”

“Anh, anh định trọ ở trường à?” Phó Nhất Kiệt hỏi khẽ.

“Em chỉ vì chuyện này thôi mà mất tự nhiên với anh à?” Phó Khôn ngây người, nhớ tới lúc cậu mới lên cấp hai, Phó Nhất Kiệt quấn lấy mình bắt mình phải đưa nó tới tận Tam Tiểu, “Chuyện này cũng không phải là anh muốn hay không muốn, anh có thi được vào Nhất Trung hay không còn chưa chắc nữa đây.”

“Anh nhất định phải thi đỗ!” Phó Nhất Kiệt mở mắt ra nhìn thẳng vào cậu.

“Rồi rồi rồi, nhất định phải thi đỗ,” Phó Khôn dùng sức xoa lên lưng nó, “Nhất định.”

“Ừm,” Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại lần nữa, “Vậy anh sẽ trọ ở trường à?”

Phó Khôn không nói gì, cậu đã gần như đoán được suy nghĩ của Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt chắc chắn là không muốn cậu trọ ở trường, tính cách thằng nhóc này không giống cậu lắm, hơi hướng nội, ngày thường với bạn học cũng chẳng nói gì mấy, cũng không có ai thân cực thân, chỉ có một Tưởng Tùng thì lại đã chuyển trường đi rồi.

Nếu như mình trọ ở trường, Phó Nhất Kiệt có lẽ sẽ thấy cô đơn?

Dù lúc mình cùng bạn học ra ngoài chơi đều không dẫn Phó Nhất Kiệt theo, nhưng ít nhất buổi tối, hai đứa vẫn luôn ở cạnh nhau…

“Phải vậy không?” Phó Nhất Kiệt lại hỏi.

Phó Khôn thật ra rất muốn trọ ở trường, không ai quản, muốn làm gì thì làm, cậu đã từng đến ký túc xá Nhất Trung rồi, tám người một phòng, tuy rất chật, nhưng lại vui, cậu vẫn luôn muốn trải nghiệm cảm giác đó.

Nhưng giờ bị Phó Nhất Kiệt truy hỏi một hồi như vậy, cậu lại không nói ra được câu này khỏi miệng, tay xoa như có như không trên lưng Phó Nhất Kiệt, cuối cùng cắn răng một cái, “Không.”

“Thật?” Phó Nhất Kiệt lập tức đứng thẳng, cách vòi phun nhìn cậu.

“Ừ, đến lúc đó chuyển nhà rồi, chắc chắn là ở nhà thoải mái hơn.” Phó Khôn không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, vừa cảm thấy rất phiền muộn, lại vừa cảm thấy hưởng thụ vì được nhìn thấy Phó Nhất Kiệt vui vẻ.

“Nói bố đừng làm hai cái giường, một cái giường to là được.” Phó Nhất Kiệt cười, xoay người về phía vòi hoa sen.

“Mỗi người một cái giường thoải mái hơn mà.” Phó Khôn đưa đầu tới dưới vòi phun.

“Em không ảnh hưởng chuyện anh đọc mấy cái sách đó đâu,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, “Anh đọc của anh, em ngủ của em.”

“Em…” Phó Khôn không biết nên nói gì nữa, “Giờ anh cũng không đọc mấy cái sách đó nữa.”

“Đều xem phim luôn?”

“Anh cũng không xem phim!” Phó Khôn nắm cằm nó, trợn trừng mắt, “Em nghĩ anh trai em là hạng người gì hả? Em nghĩ anh là anh Tôn Tiêu à!”

Nghĩ ngợi xong lại cười: “Anh nói cho em biết, Tôn Vĩ mọc mụn thanh xuân rồi, có khi là vã quá.”

“Vã? Vã không phải là có thể phóng máy bay à.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Nó phóng cũng chẳng ít,” Phó Khôn cười khặc khặc, cười được nửa mới phản ứng được, “Phó Một Khúc cái gì em cũng biết nhờ!”

“Cũng có phải chuyện gì cao siêu đâu mà không biết.” Phó Nhất Kiệt xối sạch người, cầm khăn chuẩn bị lau.

“Một đứa học sinh tiểu học như em!” Phó Khôn kéo tay nó lại, cúi đầu nhìn phía dưới nó, còn đưa cả tay tới, “Anh xem xem lông em dài chưa mà em biết nói phóng máy bay nào.. ô Tiểu Mao Mao…”

“Anh thì Đại Mao Mao chắc!” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng che mình lại.

“Anh Đại Mao Mao hay là Tiểu Mao Mao mà em không nhìn thấy chắc, anh ngủ trần đó thôi,” Phó Khôn cười không ngớt, dạng chân ra, “Đây đây đây, cho em xem!”

“Ai lại suốt ngày nhìn chằm chằm lông người khác như anh.” Phó Nhất Kiệt đẩy cậu ra.

“Ô, cho anh trai em xem mà em lại ngại ngùng thế là làm sao hả.” Phó Khôn ôm lấy nó.

Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, da dẻ lấm tấm nước của Phó Khôn dán lên người nó, khiến nó thấy rất dễ chịu.

Phó Khôn thấy Phó Nhất Kiệt đột nhiên không giãy dụa cũng không nói năng gì rất kỳ lạ, rút tay về: “Giận à? Không phải chỉ liếc mắt nhìn em một cái thôi à, không cho nhìn thì lần sau em mặc quần trong mà tắm.”

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì, ngừng một chốc, đột nhiên quay người ôm lấy eo Phó Khôn, ôm rất chặt, Phó Khôn đang định kêu ngạt thở, muốn gỡ nó ra, nó đã há mồm cắn một cái lên ngực Phó Khôn.

“AAAAAAAAAAA,” Phó Khôn gào lên một tiếng, nước mắt sắp trào ra.

Phó Khôn gầy, ngực chẳng có mấy thịt, Phó Nhất Kiệt cắn một miếng này gần như chẳng cắn được gì, như thể nhéo một cái lên ngực, đau tới mức cậu suýt nữa định quăng một cái tát qua.

“Em làm gì thế! Bị điên à cái thằng này!” Phó Khôn lấy tay xoa ngực, xối mạnh nước lạnh lên.

Phó Nhất Kiệt không mở miệng, đi tới bên cạnh cầm khăn bông bắt đầu lau.

Chờ Phó Khôn xoa ngực xong, tắt vòi đi rồi, nó đã mặc xong quần áo.

“Em chắc là chó biến thành,” Phó Khôn cau mày, ném khăn cho Phó Nhất Kiệt, “Lau sau lưng hộ anh.”

Phó Nhất Kiệt giúp cậu lau nước phía sau lưng: “Đau lắm à?”

“Đương nhiên! Không phải chỉ nói em là Tiểu Mao Mao thôi à mà em đã há mồm ra cắn anh,” Phó Khôn cầm quần lót qua mặc vào, “Lông chưa được hai sợi mà tính tình thì to…”

“Lưu manh.” Phó Nhất Kiệt chép miệng.

“Em không lưu manh chắc, suốt ngày xoa quần người ta mới ngủ được đó thôi.”

“Kệ em.”

“Em nói xem sau này em có vợ rồi, chắc phải xoa quần lót vợ mới ngủ được mất?” Phó Khôn vừa chép miệng vừa lắc đầu, “Ai chịu nổi em.”

“Ai chịu nổi thì em lấy người đấy.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Cũng chỉ có mỗi anh chịu nổi em, em cũng lấy anh chắc?”

“Ừ.”

“Vậy, hai ta ai là vợ đây,” Phó Khôn cười khà khà, không đợi cho Phó Nhất Kiệt trả lời đã vừa cười vừa nói, “Em là vợ anh cũng được, em mà là con gái, đảm bảo anh lấy.”

Buổi tối, Phó Nhất Kiệt làm bài chẳng mấy chốc đã làm xong, bố bảo dạ dày khó chịu, nó vẫn luôn ở trong phòng khách cùng bố, nghe mẹ oán giận bố ngày thường lái xe không ăn cho đàng hoàng.

Phó Khôn đeo tai nghe học thuộc lòng sách, cậu đang nghe băng cassette của Phó Nhất Kiệt, nghe đến mức chính mình cũng dễ hát theo.

Mãi cho tới gần 12 giờ, cậu mới xem như hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, rửa mặt qua loa leo lên giường.

Phó Nhất Kiệt đã lên giường lâu rồi nhưng vẫn chưa ngủ, vừa nhìn thấy cậu leo lên, lập tức trở mình, quấn lấy cậu như bạch tuộc.

Phó Khôn rất buồn ngủ, lười đẩy nó ra, cứ nhắm hai mắt lại như vậy: “Mệt chết đi được, mệt chết, chết…”

Phó Nhất Kiệt đưa tay nắm lấy quần cậu, hơi do dự, rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn Tiểu Mạc.”

“Tiểu Mạc đi.” Phó Khôn chẳng mất mấy giây đã ngủ mất, trả lời mơ màng.

“Không phải anh bắt em xoa mặt mông à?”

“A….” Phó Khôn giật người, định vươn mình, vươn được nửa lại nằm trở về, không còn động tĩnh gì nữa.

“Ngủ rồi à?” Phó Nhất Kiệt xoa quần đùi cậu.

Phó Khôn không có động tĩnh gì, nhịp thở dần chậm lại.

Phó Nhất Kiệt cũng không nói gì thêm, gác chân lên đùi Phó Khôn, nhẹ nhàng xoa quần đùi.

Xoa một chốc, nó dừng tay lại, đưa tay xuống ấn ấn, không thấy cứng lên.

Nó nhớ tới chuyện Phó Khôn nói nó là Tiểu Mao Mao, thật ra kể cả cùng nhau tắm hay lúc Phó Khôn để trần ngủ, nó cũng không chủ tâm nhìn phía dưới của Phó Khôn, nó vẫn cảm thấy ai cũng không khác nhau mấy, cho tới hôm nay lúc Phó Khôn cười nó là Tiểu Mao Mao, nó mới nhận ra, có lẽ là không giống nhau.

Phó Khôn trổ mã, không giống nó.

Nó lặng lẽ kéo quần lót Phó Khôn ra, đưa tay vào trong, ngón tay nắm lấy mấy sợi lông xoa xoa.

Hừm, cũng có nhiều lắm đâu.

Ngay lúc nó đang định rút tay ra, Phó Khôn đột nhiên giật giật, một phát tóm được tay nó.

“Tiểu lưu manh, làm gì thế?” Giọng nói Phó Khôn hơi mơ màng.

“Sờ xem anh có nhiều lông không.” Phó Nhất Kiệt thành thật trả lời.

“Bình thường chưa xem bao giờ à?”

“Không để ý.”

“Ngủ đi, đừng sờ lung tung.” Phó Khôn ngáp một cái.

“Anh,” Phó Nhất Kiệt lấy ngón tay chọc chọc chỗ phía dưới của cậu, “Anh phóng máy bay bao giờ chưa? Cảm giác thế nào?”

Phó Khôn ngáp tới một nửa, nhếch miệng dừng lại, qua nửa ngày mới hỏi một câu: “Em quan tâm chuyện này làm gì, sau này tự mình phóng là biết.”

“Phóng thế nào?” Phó Nhất Kiệt lại chọc cậu một cái, còn nhân tiện đưa tay ra nắn nắn.

“Ôi,” Phó Khôn nhanh chóng giơ chân lên, rút tay nó ra, “Đừng có lung tung.”

Tay Phó Nhất Kiệt rất mềm, lần này nắn không nặng không nhẹ, khiến Phó Khôn đang mơ mơ màng màng lập tức cảm thấy có cảm giác khác thường gì đó lướt qua thân thể.

“Em cũng có nắn mạnh đâu.” Phó Nhất Kiệt nói nhỏ sát bên tai cậu.

“Anh cũng có bảo đau đâu.”

“Vậy thì làm sao.”

Phó Khôn không nói gì, qua mấy giây, đột nhiên rướn người qua ôm lấy Phó Nhất Kiệt, ôm mạnh hai cái, rồi thả lỏng tay, vươn mình đưa lưng về phía Phó Nhất Kiệt, nói một câu: “Ngủ đi, buồn ngủ chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.