Trúc Mộc Lang Mã

Chương 9: Chương 9: Mẹ




Ký túc xá của công ty giao thông công cộng, cũ nhất chính là dãy nhà tập thể này, sống ở đây cũng không phải là lãnh đạo, về hưu, ăn trợ cấp, còn có những nhà chờ được phân nhà như Phó Khôn, chờ đến mấy năm rồi.

Mẹ đã từng nói, hoàn cảnh có thể ảnh hưởng rất lớn tới một con người, mấy đứa trẻ con sống trong dãy nhà tập thể, đa phần đều không làm nên thành tựu gì, lớn chừng hai mươi, nếu không tiếp bước cha mẹ, thì lại lăn lộn bên ngoài.

Có tiền đồ nhất có thể coi là Hạ Phi, nhưng sức khỏe như vậy, học có giỏi cũng chỉ ở nhà dưỡng bệnh.

Nhỏ hơn nữa thì tầm mấy đứa như Phó Khôn, cũng không có đứa nào trông có vẻ như sẽ học được lên cao nữa.

Phó Khôn tuy rằng cũng không phải đứa trẻ ngoan gì cho cam, nhưng bình thường cũng không hay chơi cùng mấy đứa trẻ con khác trong dãy, cảm thấy mấy đứa kia toàn bọn đùa ngu trêu chó chọc mèo, không có gì hay.

Nhất là La Tề, cầm đầu bọn trẻ con này, cháu trai bác gái Lý, vừa đen vừa béo, cao hơn Phó Khôn nửa cái đầu, Phó Khôn chưa bao giờ hợp nó, còn gọi nó trong lòng là Gấu đầu đất, thằng này còn đáng ghét hơn cả Uông Chí Cường nữa.

Gấu đầu đất bình thường được nghỉ học là lại cùng mấy đứa trẻ con trong khu chạy như điên khắp sân, hôm nay chạy mấy vòng vẫn chẳng tìm được trò gì vui, đang cảm thấy chán, đột nhiên nghe tiếng có chó sủa vang ra từ phía sau dãy nhà.

Dù chỉ là hai tiếng rất khẽ, nhưng đã lập tức làm cho Gấu đầu đất tràn trề sức mạnh.

Gấu đầu đất nhìn thấy trong đám cỏ khô um tùm sau tòa nhà, có một con chó nhỏ màu vàng, bị một sợi dây thừng rách cột trong một căn phòng chất đồ đạc cũ không có cửa.

Dây thừng vừa kéo cái đã đứt, Gấu đầu đất định dắt chó ra ngoài, nhưng con chó lại không chịu hợp tác, bốn chân chống đất rướn người về sau không chịu đi.

Gấu đầu đất cảm thấy, trước mặt mấy đứa trẻ con khác lại không bắt được một con chó nghe lời là một chuyện quá mất mặt, cho nên cứ thế tha con chó ra ngoài, con chó vẫn luôn giãy dụa muốn lùi lại ở phía sau.

Gấu đầu đất dứt khoát kéo chó bắt đầu chạy, một đám trẻ con đằng sau vừa chạy theo vừa reo hò.

Kéo chó chạy trong sân vài vòng, con chó đã mệt, không đứng lên nổi nữa, ngã liên tục, Gấu đầu đất cảm thấy chán, liền kéo dây thừng bắt đầu xoay quanh tại chỗ, vừa chạy vừa gọi: “Bay lên——”

Xoay vài vòng, đến chính Gấu đầu đất cũng thấy hơi váng đầu, gấu ta nghe thấy bên cạnh có người hét lên một tiếng, sau đó xương sườn bị va mạnh một cái, con gấu vốn đã chóng mặt, giờ lại bị tông cho một cái, cứ thế đặt mông ngã lăn ra đất.

Gấu đầu đất chưa kịp đứng lên, một bóng người nho nhỏ đã đánh tới, cưỡi lên người con gấu, mặt gấu ta bị vả cho mấy phát, tuy không đau mấy, nhưng suýt nữa bị vả cho ngất đi.

Đợi tới lúc Gấu đầu đất nhìn rõ được kẻ đánh nó là thằng em trai mới tới của Phó Khôn, lập tức nổi điên, nhảy dựng lên đẩy Phó Nhất Kiệt ra, ấn xuống mặt đất: “Thằng điên! Tao đánh chết mày!”

“Chó của tôi ——“ Phó Nhất Kiệt vừa kêu khóc vừa liều mạng mà vung tay đạp chân.

Mấy đứa trẻ con xung quanh không dám lên, chuyện đánh nhau như vậy, nếu bị người lớn biết là sẽ bị đánh, đã vậy đó còn là em trai Phó Khôn nữa, Gấu đầu đất không sợ Phó Khôn, nhưng bọn nó thì sợ.

Lúc Phó Khôn xông lại, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là con chó nằm sấp dưới đất và Phó Nhất Kiệt bị đè ra vừa khóc vừa kêu.

Bao nhiêu máu trên người cậu đều xông thẳng lên trán, đi qua đập một cái lên mặt Gấu đầu đất, đạp nó xuống khỏi người Phó Nhất Kiệt.

Tôn Vĩ kéo Phó Nhất Kiệt dậy từ dưới đất: “To thế mà bắt nạt đứa bé nhỏ thế này, trâu bò ghê cơ!”

Gấu đầu đất lau mặt một cái, không hề nói gì, xông lại đẩy Phó Khôn ra đất, gấu ta có ưu thế cân nặng, Phó Khôn tuy rất cao, nhưng lại gầy, lập tức bị con gấu đẩy ngã ra đất.

Nhưng Phó Khôn không phải Phó Nhất Kiệt, cậu đánh nhau tuy không đến mức thường như cơm bữa, nhưng có thể tính là ăn vặt, cùng lúc ngã xuống đất, cậu đã mạnh mẽ cong chân lên, dùng đầu gối thụi thẳng lên mông Gấu đầu đất.

Gấu đầu đất vốn đang dùng sức về phía trước, lại bị thụi cho một cái như thế, nhào ngã thẳng xuống theo quán tính, tay muốn đập lên mặt Phó Khôn không thể không duỗi ra chống đất được, không là sẽ ngã sấp mặt.

Tôn Vĩ không cho nó có thời gian điều chỉnh, đi qua đá một cái lên người nó, Phó Khôn nhân cơ hội xốc con gấu lên, nghiêng người cưỡi lên bụng nó, tát một cái lên mặt nó: “Dám đánh em tao à!”

“Đánh đấy!” Gấu đầu đất và Phó Khôn đã đánh túi bụi.

Tôn Vĩ cũng không rảnh, nó mãi mãi đứng cùng chiến tuyến với Phó Khôn, Phó Khôn đánh, nó đánh, Phó Khôn chạy, nó chạy theo, giờ đương nhiên là cũng sẽ nhào tới gia nhập cuộc chiến.

Người lớn đang bận rộn cơm nước trên tầng, cuối cùng cũng có vài người nghe thấy ồn ào dưới tầng, chạy ra.

Tiêu Thục Cầm là người đầu tiên chạy xuống, bình thường nếu như nghe thấy ầm ĩ như vậy, đảm bảo ở trong sẽ có con trai cưng Phó Khôn của mình, cho nên lúc Tiêu Thục Cầm chạy tới, không thèm liếc mắt nhìn đã gọi luôn một tiếng: “Phó Khôn!”

Phó Khôn và Gấu đầu đất đang lăn lộn giữa đất đánh mù đầu, căn bản không nghe thấy.

Tôn Vĩ thì lại nghe thấy, ngừng tay lại, nó đi tố cáo.

“Nó đánh Phó Nhất Kiệt trước!” Tôn Vĩ nói to, “Còn giết chết chó rồi!”

“Chó?” Tiêu Thục Cầm ngây người, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt đang ngồi xổm bên cạnh nước mắt giàn dụa ôm trong lòng một con chó con bẩn thỉu, “Chó của ai?”

“Chó của Một Khúc!” Phó Khôn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mẹ, hét lên một câu, lại đấm một cú vào Gấu đầu đất, “Tao đánh chết mày!”

“Đứng lên!” Mẹ quát.

“Không!” Đây là lần đầu tiên Phó Khôn chống đối mẹ dứt khoát tới vậy.

Trương Thanh Khải chạy tới chỉ sau mẹ, đi qua nắm cổ áo Phó Khôn xách cậu dậy, Gấu đầu đất nhân lúc này nhảy dựng lên định cho Phó Khôn thêm một cú, nhưng Trương Thanh Khải đã nhấc chân lên, Gấu đầu đất đánh phải đầu gối anh.

“Muốn ăn đòn đấy à?” Trương Thanh Khải gằn giọng nói một câu.

Gấu đầu đất dừng động tác lại, nhưng mồm vẫn luôn chửi bới không ngừng.

Phó Khôn cảm thấy vô cùng khó chịu với chuyện cả một tháng nay chỉ đánh nhau có hai trận mà lần nào cũng bị người ta xách khỏi chiến trường, nhưng nhìn thấy ánh mắt mẹ đang nhìn chằm chằm cậu, cậu lập tức cúi đầu.

Xong rồi, nãy hình như còn cãi lại!

Mẹ không biết sẽ trừng trị cậu thế nào đây, biết đâu sẽ bắt cậu ra giữa đường, dùng người cản một chiếc xe buýt lại, còn phải được tất cả mọi người trên xe vỗ tay khen thân thủ khá lắm mới coi như qua bàn…

Nhìn thấy cậu không giãy dụa nữa, Trương Thanh Khải mới bỏ cậu xuống.

Cậu chạy tới bên cạnh Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt ôm chó, cậu vốn định ôm lấy Phó Nhất Kiệt, nhưng lại đổi thành lau nước mắt cho thằng bé: “Đừng khóc, con chó không sao chứ?”

“Không sao.” Phó Nhất Kiệt khóc trông rất đáng thương, nước mắt rơi xuống không ngừng, có lau cũng không lau khô được.

Mẹ không vội vàng tới an ủi Phó Nhất Kiệt, mà cứ thế đi tới trước mặt Gấu đầu đất, cúi người xuống nói rất hòa khí: “Sao cháu lại hành hạ chó của con trai cô.”

“Ai biết là chó nhà ai! Tôi còn tưởng là chó hoang!” Gấu đầu đất dùng tay đẩy mặt ra, nhìn thấy bác gái Lý chạy tới, mau chóng gọi một tiếng, “Bà nội!”

“Là chó hoang thì cháu được hành hạ thế à!” Mẹ đột nhiên quát to một câu.

“Ôi,” Bác gái Lý sợ hết hồn, “Thục Cầm, được rồi, không phải là con chó thôi à.”

“Thế sao lại đánh con trai cô?” Mẹ lại đổi thành giọng nhẹ nhàng.

“Nó đẩy tôi.”

“Sao thằng bé lại đẩy cháu?”

“Nó nói là chó của nó.” Gấu đầu đất bĩu môi.

“Vậy cháu đánh nó còn không thấy ngại à!” Mẹ lại quát to một tiếng.

“Trẻ con đánh nhau là chuyện thường mà, cô là người lớn cũng đừng xen vào chuyện như thế.” Bác gái Lý cũng không vui vẻ lắm, cháu trai cưng của bà ta bị mắng thế bà ta cũng xót.

“Cháu cũng không muốn xen, cháu mà không xen vào, đây là hai đánh một, tay không biết nặng nhẹ, đến lúc đấy đánh cho bị thương thì bác cũng đừng đau lòng,” Mẹ cười, không nói gì thêm, rồi đi tới trước mặt Phó Nhất Kiệt, nhìn con chó con trong lòng nó, rồi quay đầu sang nói nhỏ với Phó Khôn, “Đánh hay lắm, nhưng cơm tối nay con đừng có ăn, mẹ phải tính toán sổ sách với con!”

Gấu đầu đất bị bác gái Lý lầm bầm lầu bầu dẫn về nhà, mọi người cũng bận rộn cơm nước trở lại, giờ mẹ mới xoa xoa đầu Phó Nhất Kiệt: “Chó con tên là gì?”

“Đâu Đâu.” Phó Nhất Kiệt không khóc nữa, nhưng hai mắt vẫn hồng hồng, trả lời hơi căng thẳng.

“Để dì xem nào?” Mẹ bế chó từ trong lòng Phó Khôn qua kiểm tra, “Móng bị thương rồi, nhưng không sao, dưỡng là khỏi thôi, Đâu Đâu là từ đâu tới?”

“Nhặt được.” Phó Nhất Kiệt cúi đầu.

“Nhặt được bao lâu rồi? Nuôi ở đâu?”

Phó Nhất Kiệt không mở miệng, nó không biết con chó con nhặt về này sẽ có số mệnh thế nào, nó nhặt con chó về, cho nó một cái ổ và đồ ăn, nhưng liệu giờ còn có thể tiếp tục làm vậy nữa không, nó cũng không biết.

“Chắc khoảng một tháng,” Phó Khôn ở bên cạnh nói, “Trứng gà của nó đều để cho Đâu Đâu ăn hết.”

Phó Nhất Kiệt ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn cậu, hai mắt trợn tròn, còn tưởng rằng giấu kỹ lắm, không ngờ Phó Khôn đã biết từ lâu.

“Sao không nói với mẹ?” Mẹ cũng nhìn cậu.

“Mẹ không phải bảo nhà ta không nuôi nổi con gì à,” Phó Khôn gãi đầu, “Một Khúc thích như vậy, ngộ nhỡ mẹ bắt bỏ đi thì làm sao bây giờ.”

“Nhất Kiệt, con có muốn giữ Đâu Đâu lại không?” Mẹ trả con chó lại trong lòng Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt nhìn mẹ, cúi đầu do dự rất lâu, cuối cùng gật đầu.

“Vậy thì giữ lại,” Mẹ vỗ vai nó, “Dì nói rồi, con là con trai dì, có chuyện gì cũng đều nói được cả, chuyện gì chúng ta cũng có thể bàn bạc được.”

“Con cũng là con trai mà,” Phó Khôn chen vào một câu, “Sao con muốn nuôi thỏ lại không được?”

“Con đi nhặt con thỏ về rồi mẹ cũng cho con nuôi.” Mẹ phất tay.

“Con…” Phó Khôn thở dài.

“Đi, về nhà ăn cơm.” Mẹ quay người trở về.

Phó Nhất Kiệt ôm chó đứng không nhúc nhích, vẫn chỉ cúi đầu.

Phó Khôn kéo nó một cái: “Đi thôi.”

Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mẹ, ngay lúc mẹ sắp đi vào hành lang rồi, nó mới đột nhiên gọi một tiếng lẫn trong tiếng khóc nức nở: “Mẹ——“

Một câu gọi “mẹ” này, như thể lời nguyền cả đời, giữ Tiêu Thục Cầm lại tại chỗ.

Qua nửa ngày, mẹ mới quay đầu lại, chạy tới trước mặt Phó Nhất Kiệt ôm lấy nó: “Ôi, con trai ngoan! Con trai ngoan!”

“Mẹ…” Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại, ngửa mặt lên bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gọi.

Phó Khôn sững sờ đứng một bên, nhìn nước mắt đã trào ra từ khóe mắt mẹ.

Cậu cảm thấy không cân bằng lắm, cậu đã từng hỏi mẹ rằng lần đầu tiên mình gọi mẹ là lúc nào, mẹ còn không nhớ rõ, cũng không nhìn ra được xúc động tới nhường nào, giờ một tiếng “mẹ” của Phó Nhất Kiệt lại có thể gọi cho nước mắt mẹ cũng chảy ra, này cũng quá là…. Xong rồi vừa nghiêng đầu một cái, lại nhận ra Tôn Vĩ vẫn luôn đứng bên cạnh vậy mà cũng đang gạt nước mắt, cậu quả thực không thể nào tin được vào mắt mình.

Cậu đi qua quơ quơ tay trước mặt Tôn Vĩ: “Này này này, gọi mẹ tao, mày khóc cái gì?”

“Cảm động mà.” Tôn Vĩ xoa mắt.

“Đi về nhanh, mày còn có sức mà cảm động nữa…” Phó Khôn đẩy nó.

Dưới con mắt của Phó Khôn, một tiếng gọi “mẹ” này của Phó Nhất Kiệt có chỗ tốt duy nhất là, lúc ăn cơm tối mẹ quên mất chuyện muốn tính toán sổ sách với cậu, hơn nữa còn làm thêm một nồi thịt kho tàu, nấu một lần bằng cả lượng thịt của cả tuần, đến Đâu Đâu cũng được một phần.

Phó Khôn ăn cho bụng căng tròn, nằm trên ghế sofa xoa bụng.

Người buồn nhất có lẽ là bố, Phó Nhất Kiệt gọi mẹ, nhưng vẫn gọi bố là chú.

“Nhất Kiệt, gọi như vậy là không đúng, bố với mẹ là vợ chồng mà, con gọi như vậy….” Bố tâm sự với Phó Nhất Kiệt rất chân thành.

Phó Nhất Kiệt không nói câu nào, Phó Khôn ở bên cạnh cười sung sướng: “Chú Phó.”

“Nhất Kiệt, gọi bố đi được không? Bố không muốn bị tách thành hai nhóm với mẹ đâu.”

Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm tay mình một lúc lâu, cuối cùng cũng gọi khẽ một tiếng: “Bố.”

“Ơi!” Bố cười, ôm nó xoay hai vòng, “Ơi! Ơi!”

“Bố.” Phó Khôn cũng gọi một tiếng.

“Làm sao.” Bố trả lời.

“Cách đối xử…. Mà cũng không sao,” Phó Khôn thở dài, “Con đi làm bài tập đây.”

Từ sau khi Phó Nhất Kiệt mở miệng gọi bố mẹ, Phó Khôn cảm thấy nhà cậu đã vào giai đoạn ăn Tết sớm hơn, nhưng cậu chưa cảm thụ được mấy ngày, mẹ đã nhớ lại chuyện phải tính sổ sách với cậu.

Chống đối thầy cô, trốn học, đánh nhau.

Cộng mấy chuyện này lại với nhau, Phó Khôn bị phạt đến bãi đậu xe của công ty giao thông công cộng, đứng song song với con chó đen to tướng kia một tiếng.

Đứng xong một tiếng, mặt Phó Khôn cũng tím tái luôn, con chó đen to tuy rằng đã bị ông bảo vệ xích lại, nhưng vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, Phó Khôn cảm thấy, mỗi một ánh mắt của nó đều như đang tớp cậu một miếng.

Về tới nhà, nhìn thấy Đâu Đâu cũng khiến cậu sợ nhảy dựng, tóc gáy dựng hết lên.

Cũng may vì trong nhà chật, bố làm cho Đâu Đâu một cái chuồng, để ở bên cạnh cửa.

Phó Nhất Kiệt ngày nào nghỉ học đều sẽ dẫn Đâu Đâu đi dạo trong sân, mỗi lần vô tình gặp phải La Tề, nó đều sẽ bế Đâu Đâu lên.

La Tề không đụng vào nó với Đâu Đâu nữa, nhưng lần nào cũng sẽ làm mặt hung dữ trừng nó.

Phó Nhất Kiệt ghét La Tề, không chỉ vì chuyện đánh nhau lần trước, còn bởi vì thằng cha thường nói mình là đứa trẻ không ai cần, đương nhiên, nếu như có Phó Khôn ở đó, nó sẽ không nói, chỉ lúc nào có một mình Phó Nhất Kiệt nó mới nói.

Điều này làm cho Phó Nhất Kiệt rất bực.

Hôm nay không hiểu vì sao, Phó Nhất Kiệt đưa Đâu Đâu ra ngoài, không gặp phải La Tề, hình như nó vẫn chưa về nhà.

Tới lúc dẫn Đâu Đâu về rồi, mới thấy La Tề đang từ bên ngoài rẽ vào sân dưới tầng.

Phó Nhất Kiệt đứng ở một bên hành lanh tầng ba, nhìn nó đi tới, lúc sắp đi tới dưới hành lang, Phó Nhất Kiệt giơ tay lên, đẩy một cái bình tưới cây bằng nhựa không biết nhà ai đang để trên lan can ra ngoài.

Ngay lúc Phó Nhất Kiệt đang muốn dùng sức đẩy bình tưới cây ra ngoài, một cánh tay đưa qua từ phía sau, tóm được cánh tay nó.

Nó sợ hết hồn, lúc quay đầu lại, mắt đã long lanh.

“Bé con,” Hạ Phi buông tay nó ra, cười đứng trước mặt nó, nói bằng giọng rất khẽ, “Giỏi giả vờ đáng thương thật đấy.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ sững sờ nhìn anh.

“Trong bình có nước, lần này nếu thật sự đập phải, sẽ xảy ra chuyện lớn,” Hạ Phi nói khẽ, “Nếu thật sự tức không nhịn nổi, thì lần sau dùng bình không, biết chưa?”

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu.

“Về nhà đi, cậu bé hư.” Hạ Phi vỗ một cái lên mông thằng bé.

Phó Nhất Kiệt ôm Đâu Đâu quay đầu chạy đi thật nhanh.

Hai hôm sau, La Tề sau khi về nhà, đã bị một chùm tỏi không biết rơi từ tầng nào xuống, rớt trúng đầu.

Tuy không bị thương, nhưng rất đau, đau tới mức nó ôm đầu bất động nguyên một buổi sáng cũng không dậy nổi.

Tầng nào cũng có tỏi, thế nhưng bác gái Lý nhận định là Phó Khôn, kéo La Tề tới nhà cậu đòi nói cho rõ ràng.

Phó Khôn làm không ít chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ đánh lén, dù có làm thế nào cũng không chịu nhận.

Bác gái Lý biết Phó Khôn hung hăng, nhận sai là chuyện nhỏ, thật sự không phải là Phó Khôn, cho nên bà chỉ vào Phó Nhất Kiệt, có phải là em trai cháu không?

Phó Nhất Kiệt ngồi xổm bên cạnh chuồng Đâu Đâu, ngẩng đầu lên nhìn bác gái Lý, nói rất khẽ: “Không phải.”

Trông như vậy, đừng nói bác gái Lý không tin là nó làm, ngay chính La Tề cũng không tin được Phó Nhất Kiệt bị nó đè xuống đất chỉ biết gào khóc giãy dụa lại có gan làm ra chuyện này.

Cuối cùng, chùm tỏi kia bị bác gái Lý mang về nhà, chuyện này đành bỏ đó, trở thành một trong những “án treo” của đám trẻ con trong nhà tập thể.

Trước kỳ nghỉ Tết, trường học theo thường lệ sẽ có một lần họp phụ huynh, bố mẹ chia nhau đi họp.

Bên Phó Khôn vẫn là một tràng dạy bảo, tật xấu mà thầy cô liệt kê ra có thể mở một buổi diễn riêng cho Phó Khôn luôn, thầy Dương vì an ủi mẹ đôi chút, mất đi sức lực nửa ngày tìm ra được hai ưu điểm của Phó Khôn, một là thông minh, chuyện này thầy ấy vẫn luôn nói rồi, là hạng mục Phó Khôn luôn giữ ổn định, một điều khác là, dạo này không thiếu bài.

Nhưng bố lại được đối xử khác biệt rõ ràng, cô Vu khen Phó Nhất Kiệt một tràng.

Thông minh, nghe lời, lên lớp nghiêm túc, chữ viết ngay ngắn, thi lúc nào cũng được điểm tối đa, bài tập cũng hầu như là đúng hết, lễ phép với thầy cô, lịch sự với bạn bè….

“Giường đợt trước đặt người làm xong rồi, sơn cũng xong luôn rồi,” Bố vui vẻ đứng bên trong phòng khách bên ngoài gian phòng nhỏ, “Hai ngày nữa là lấy được, hai đứa cũng không cần chen chúc nữa.”

“Được!” Phó Khôn kêu một tiếng, “Một Khúc, em nằm ngủ ở trên hay là ở dưới?”

“Em đương nhiên là nằm ở dưới, giường trên phải leo lên mà.” Mẹ ở một bên nói.

“Vậy thì con leo lên.” Phó Khôn vẫn luôn ngóng trông chuyện ngủ phải leo lên, như thể ngủ trên cây, có vẻ hay lắm.

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn không nói gì, đợi tới lúc bố mẹ đi hết rồi, nó mới nói một câu: “Em cũng nằm ở trên.”

___________________________________________________________________________________________

*Phó Nhất Kiệt: nhìn lại thể loại đi anh trai, em trai đương nhiên là nằm trên (◕‿◕) (◕‿◕)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.