Loại lưu manh khốn nạn đi nơi khác mấy năm rồi trở về như Uông Chí Cường, muốn tìm cũng không khó, Uông Chí Cường không có ý định “hoàn lương”, từ việc nó tới gây sự với Phó Khôn đã nhìn ra được, thằng cha đang làm nóng người, chuẩn bị cho việc “giành chính quyền” về mình.
Phó Nhất Kiệt chẳng phí bao công sức đã tìm được Uông Chí Cường trong một quán điện tử.
Uông Chí Cường không quen biết nó, đối với Uông Chí Cường, em trai Phó Khôn, chính là một thằng nhóc con rất nhiều năm trước đã bị đám chúng nó cướp tiền xé sách rồi im lặng bỏ đi mà thôi, chẳng để lại ấn tượng gì.
Mấy ngày sau, Phó Nhất Kiệt đã biết chỗ ở của gã.
Cũng biết được mấy tên lăn lộn với Uông Chí Cường lén lút gọi Uông Chí Cường là Báo Ca.
Đối với việc Uông Chí Cường tự đặt cho mình một cái nghệ danh bắn mười phát đại bác cũng chẳng liên quan như vậy, Phó Nhất Kiệt rất khinh thường.
Biết được Uông Chí Cường ở đâu, rồi quy luật sinh hoạt buổi tối đại khái ra sao rồi, Phó Nhất Kiệt không lập tức ra tay như trước đây, nó bị ăn thiệt một lần rồi, không thể làm chuyện như vậy thêm lần nào nữa.
Nó kiên nhẫn đợi hơn nửa tháng, bọn Uông Chí Cường một lần nữa điều động, đến gây sự với lão đại Thất Trung trước đây – Đường Tuấn, đến lúc đó nó mới có cơ hội thích hợp.
Một đạp của Phó Nhất Kiệt khá mạnh, lúc tập luyện ở trường võ, nó đạp một cú có thể đạp ngã người cầm bia đá cho nó.
Một đạp này, đạp cho cánh cửa chặt chẽ vững vàng đập vào mặt Uông Chí Cường.
Phó Nhất Kiệt nghe thấy tiếng Uông Chí Cường ngã xuống đập vào ghế trong phòng, nó vừa vào nhà, đã trở tay đóng cửa lại, không chờ cho Uông Chí Cường bụm mặt đứng lên được, đã đạp mạnh vào phía trong đầu gối gã.
Uông Chí Cường loạng choạng gục xuống.
Ngay sau đó, Phó Nhất Kiệt giơ chân lên, làm một cái bổ xuống lên vai Uông Chí Cường, Uông Chí Cường giờ loạng choạng cũng không chẳng loạng choạng được nữa, nằm thẳng cẳng giữa sàn nhà.
“Ai…” Thằng cha giãy dụa chống người, tai trái lần mò lên dao buộc trên thắt lưng.
Phó Nhất Kiệt không cho gã cơ hội chạm tới dao, đã đi qua dùng đầu gối thụi mạnh vào thắt lưng gã, sau đó vặn lấy cánh tay trái gã nhấc mạnh lên, Uông Chí Cường dán mặt xuống sàn nhà kêu thảm thiết, cánh tay lập tức mềm oặt đi.
Uông Chí Cường bị nó dùng đầu gối đè lên hông áp xuống sàn, thở hổn hển vài tiếng giãy dụa, Phó Nhất Kiệt dứt khoát dùng một chân khác dẫm nát cổ tay phải gã, sau đó lại nắm lấy tay gã vặn một cái, Uông Chí Cường chỉ cảm thấy đau cào ruột, tay phải lại giữa cơn đau đớn chẳng thể động đậy.
Phó Nhất Kiệt nắm tóc gã đập mạnh xuống đất, có điều lần này không làm quá mạnh, cũng không để cho mũi gã chạm đất.
“…Đệt,” Đầu Uông Chí Cường bị đập mà hoa mắt chóng mặt, vải băng trên mũi đã bị máu thấm ướt, khóe mắt cũng rách ra máu, gã cố gắng quay đầu lại nhìn xem kẻ đã khiến cho gã sưng mặt bầm mũi cả người đau tới mức không nói nên lời là ai, nhưng lại bị đè xuống sàn, không nhúc nhích nổi, “Người anh em, có chuyện gì thì nói rõ ràng.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, duỗi tay tới rút dao trên hông gã ra, vỗ vỗ lên mặt gã.
Uông Chí Cường cứng đờ cả người, tiếp đó gào lên: “Mẹ nó mày rốt cuộc là thằng nào! Có chết cũng phải để ông đây chết minh bạch!”
“Ngậm mồm.” Phó Nhất Kiệt gằn giọng nói một câu.
Uông Chí Cường im bặt, giọng nói cố ý hạ thấp còn lẫn với tiếng khàn khàn cách thứ gì đó vang tới không rõ, gã không nghe ra được là ai, lục lọi trong trí nhớ cũng không tìm thấy ai tương tự cả.
Phó Khôn? Phó Khôn vẫn đang đeo nẹp, trong đám bạn của nó cũng đâu có ai có năng lực như thế.
…Đường Tuấn?
Uông Chí cường cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, như thể sắp nổ tung, từ đầu gối trở xuống đã đau đến không còn cảm giác, vai và cánh tay như thể có ai dùng dao đâm… và cả mũi….Mũi!
Phó Nhất Kiệt vuốt thẳng từng ngón tay trên bàn tay phải gã đang bị mình đạp dưới chân, rồi đột ngột đâm dao vào giữa khe ngón tay gã, dao dán sát ngón áp út của gã, găm vào sàn gỗ mục nát phía dưới.
Tay Uông Chí Cường tuy không thể cử động, nhưng lại vẫn có cảm giác, cảm giác dao dán vào ngón tay cực kỳ rõ rệt, gã cố hết sức ngoảnh đầu: “Người anh em…”
Phó Nhất Kiệt không để ý tới gã, rút dao ra, rồi lại đâm vào giữa khe ngón tay gã lần nữa, sau đó bắt đầu nghiêm túc đâm qua đâm lại giữa mấy khe ngón tay, tốc độ ngày càng nhanh.
Uông Chí Cường cũng thích chơi như thế, đây là kỹ năng chuẩn để giả khốc giả ngầu, nhưng giờ gã lại bị hành vi hoàn toàn chẳng hề đau đớn nhưng lại khiến người ta ứa mồ hôi lạnh làm cho sợ quá chừng, giữa tiếng dao găm vào sàn nhà đơn điệu, gào lên một câu: “Dứt khoát luôn đi!”
Phó Nhất Kiệt không hề dừng lại, tay trái bịt miệng Uông Chí Cường, tay phải nhấc dao lên, đâm xuống dưới, dao găm vào sàn nhà ngay sát tay Uông Chí Cường.
Nó buông dao ra, lấy ngón tay dùng sức bấm lên mu bàn tay Uông Chí Cường.
Một tiếng hét thảm thiết của Uông Chí Cường bị bịt lại trong miệng.
Đợi tới lúc gã nhìn rõ dao không găm vào tay gã, lại một lần nữa rít lên bi phẫn.
Phó Nhất Kiệt thả Uông Chí Cường ra đứng dậy, Uông Chí Cường đau đớn uốn éo trên sàn nhà, cắn răng định ngẩng đầu liếc nó.
“Sau này có gây sự với ai, đầu tiên phải biết mình có khả năng đến đâu đã, Báo Ca.” Vành mũ bị Phó Nhất Kiệt kéo xuống rất thấp, có cả khẩu trang, cả mặt nó đều bị khuất trong bóng tối.
Nói xong câu này, nó mở cửa đi ra ngoài.
Vết thương của Uông Chí Cường không nguy hiểm đến tính mạng, đều chỉ là gẫy xương trật khớp thôi, nhưng đau đớn kinh hãi cùng với cảm giác không rõ rốt cuộc là ai đã đủ khiến một kẻ chẳng có bao bản lĩnh mà chỉ có thể dựa vào trò bẩn lăn lộn như Uông Chí Cường có thể trải nghiệm một trận đàng hoàng.
Kế hoạch của Phó Nhất Kiệt cũng không phức tạp, ngoài vì nghĩ Uông Chí Cường sẽ không liên hệ chuyện này với Phó Khôn, thì chính là đánh cho gã dù có nghĩ rằng Phó Khôn làm, cũng sẽ không dám tùy tiện tới gây sự với Phó Khôn lần nữa.
Phó Nhất Kiệt cầm lấy cặp vứt bên ngoài nhà Uông Chí Cường, quay lại chỗ để xe đạp, lấy đồng hồ điện tử Phó Khôn mua cho nó ra, vừa mới hơn tám giờ.
Nó không rời đi ngay, mà đi lòng vòng quanh mấy dãy nhà bên cạnh, tìm thấy một cái xẻng sắt trong đống rác cạnh đó, cầm tới gác vào bức tường cạnh xe, sau đó ngồi trên yên sau xe.
Xung quanh chỗ nhà này, đèn đường chỉ còn đúng một cái vẫn đang kiên cường làm việc, thi thoảng có một hai người đi ra ngoài đi dạo, đều đi ra ngoài theo con đường nhỏ phía cái đèn đường kia, Phó Nhất Kiệt đứng trong bóng tối không khiến bất cứ ai chú ý cả.
Hai mươi phút sau, lúc có người đi từ một đầu khác của con đường ngang qua nó, thậm chí còn không nhìn thấy ở đây có người.
Người này tên là Mã Hầu, em út Uông Chí Cường mới thu được, ngày nào cũng sẽ hơn tám giờ là tới chỗ Uông Chí Cường, nịnh nọt, nói xàm, hút mấy điếu.
Ngày Uông Chí Cường “một đấu một” với Phó Khôn, vì tích cực ném gạch sau lưng, đã được Uông Chí Cường khen ngợi, thế là không ngừng cố gắng, ngay lúc vây chặt Đường Tuấn, cho Đường Tuấn một gậy từ sau lưng.
Nghĩ tới những chiến công mình lập được gần đây, Mã Hầu không nhịn được mà huýt sáo mấy cái, đắc ý vô cùng, cho nên lúc từ đằng sau vang lên tiếng bước chân rất khẽ, gã giật mình.
Gã quay đầu lại liếc mắt nhìn, cách gã chừng mấy bước chân có một bóng đen, không đủ sáng, không thấy rõ người đó là ai, chỉ có một đường viền nhạt nhòa, gã lập tức hơi đổ mồ hôi lạnh, quay đầu bước nhanh về phía dãy nhà Uông Chí Cường ở.
Đi được mấy bước, gã nghe thấy phía sau vang lên âm thanh giống như thứ gì đó bằng sắt bị kéo lê dưới đất, âm thanh này không gần không xa, theo sát gã, gã chưa đi được mấy bước đã bị âm thanh quỷ dị trong bóng tối làm cho chân nhũn tay run.
Người này là tới gây sự! Mã Hầu giữa cơn sợ hãi vẫn đúng lúc đưa ra một phán đoán hoàn toàn chẳng có ý nghĩa.
Không thể đưa người này tới chỗ Báo Ca được! Đây là phán đoán thứ hai Mã Hầu đưa ra, chính gã còn cảm thấy mình rất không biết sợ.
Mã Hầu lấy con dao bấm từ trong túi ra, rẽ vào dãy nhà thứ tư, bước nhanh chân mấy bước, rồi đột nhiên xoay người, dao bấm trong tay bắn ra ngoài.
Vào lúc này, nhất định phải tiên phát chế nhân! Cùng lúc quay người, gã dừng lại tại chỗ một lúc rất ngắn, rồi đột ngột nhào về người phía sau.
Người kia cũng dừng lại, nhưng không nhúc nhích, chỉ tới lúc gã tới gần, mới đột nhiên giơ tay lên.
Đợi tới lúc Mã Hầu thấy rõ trong tay người kia là một cái xẻng sắt, gã đã vọt vào bên trong phạm vi của cái xẻng, sau đó cảm nhận được một làn gió.
Cái xẻng xé gió vỗ lên mặt trái gã.
Một nhát xẻng của Phó Nhất Kiệt, tuy không dùng hết sức, nhưng vì Mã Hầu vọt tới quá nhanh không khống chế được bước chân, bị lực đột ngột xuất hiện bên mặt đập cho ngã ra đất.
Phó Nhất Kiệt đi tới, trước lúc Mã Hầu bò dậy khỏi đất, đã đập một phát lên tay phải đang cầm dao bấm của gã, sau đó lại đá một cú lên xương sườn gã.
Cả người Mã Hầu lập tức co quắp lại, chẳng phát ra được bất cứ tiếng gì.
Phó Nhất Kiệt dời chân đang đập gã đi, ném xẻng trong tay lên người gã, rồi quay người đi.
Lúc Phó Nhất Kiệt về tới dưới tầng nhà mình, vẫn chưa tới mười giờ, không khác giờ ngày thường nó đến nhà thầy rồi về mấy.
Nó vừa chạy lên tầng, vừa thay sang cái áo mặc lúc ra ngoài.
Vào nhà rồi, mẹ đang nằm trên sofa xem tivi, bố ngồi bên cạnh ghế sofa bóp chân cho mẹ.
“Cục cưng nhỏ về rồi à, mệt không con?” Mẹ nhìn thấy nó, vẫy tay, “Lại đây, hưởng thụ đãi ngộ của chủ nô!”
Phó Nhất Kiệt cười: “Nô lệ chuyên dụng của mẹ con không chiếm đâu, con đi tắm đây, nóng chết mất.”
Tắm xong ra ngoài, Phó Nhất Kiệt vào phòng, nhường phòng khách lại cho thế giới hai người của chủ nô và nô lệ.
Lúc vào phòng, nó nhìn thấy Phó Khôn ngồi trước bàn, quay lưng về phía nó, nhưng không hề động đậy, lại nhìn kỹ thêm, nhận ra Phó Khôn đã úp mặt vào sách ngủ.
“Anh…” Phó Nhất Kiệt muốn gọi anh tỉnh dậy, nhưng phân vân xong, lại để tay xuống.
Nó đi ra sau lưng Phó Khôn, khom lưng cẩn thận ôm lấy anh, áp sát mặt lên lưng anh mình, nhắm hai mắt lại.
Nhịp tim đập của Phó Khôn khiến nó thấy rất dễ chịu.
Khom lưng như vậy không biết đã bao lâu, Phó Nhất Kiệt cảm thấy thắt lưng mình hơi mỏi, Phó Khôn giật giật người: “Cục cưng, lâu lắm rồi anh không cõng em nhỉ, đã không?”
Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, buông tay ra cử động người: “Anh còn cõng nổi không?”
“Có gì mà không cõng được, em nghĩ em cao lên là anh không cõng nổi chắc? Mà em cũng có cao lên được bao nhiêu đâu.” Phó Khôn nhăn răng với nó.
“Thước dây đâu? Đo xem?” Phó Nhất Kiệt dựa vào tường, khoanh tay lại.
“Ô, kinh chưa!” Phó Khôn đứng dậy, dùng chân ngoắc ngăn kéo phía dưới bàn học ra, “Lấy ra đo đi.”
Phó Nhất Kiệt, dưới sự giám sát của Phó Khôn, đặt cuốn sách lên đầu mình, dùng bút vạch một vạch.
Số hiện trên thước dây là 176.1
Phó Khôn nhìn chằm chằm vào con số này một chốc, rồi quay mặt qua nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Phó Nhất Kiệt, hất cằm: “Không chuẩn.”
Thế nên, Phó Nhất Kiệt lại đứng dựa vào tường lần nữa, lại đặt sách lên đầu: “Lần này được chưa?”
“Được rồi.” Phó Khôn gật đầu.
Phó Nhất Kiệt lại vạch một đường sát dưới cuốn sách, lấy sách ra rồi, Phó Khôn nhận ra lần này vậy mà còn nằm trên đường vừa nãy.
“Đệt!” Phó Khôn khẽ chửi, nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt đo xong, cậu lại tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đệt đệt!”
Phó Nhất Kiệt cười, lấy sách tiếng anh từ trong cặp ra nằm ra sàn tatami: “Đừng quên lời anh nói trước đây đấy.”
“Vẫn nhớ mà.” Phó Khôn ngồi trở về trên ghế, gác cằm lên bàn học, “Em đừng có chỉnh anh là được, cởi sạch chạy hai chuyến từ tầng một tới tầng bảy gì gì đấy.”
“Thế thì lãng phí quá.” Phó Nhất Kiệt bật đèn bàn đặt trên sàn tatami lên, “Cơ hội hiếm có như thể, em phải nắm chắc.”
Mấy ngày cuối cùng trước thi, Phó Nhất Kiệt không canh chừng Phó Khôn ôn thi nữa, chính mình cũng chẳng học gì thêm, ngày nào hai đứa cũng ngủ sớm, Phó Nhất Kiệt mỗi lần xoa quần trong Phó Khôn chưa tới mười phút, đã có thể nghe thấy tiếng ngáy khẽ của Phó Khôn sau khi ngủ đi.
Giấc ngủ của nó không tốt được như Phó Khôn, nhất là sau khi Phó Khôn bị thương.
Vết thương trên vai lành lại rất chậm, cho dù Phó Khôn có cố gắng không cử động tay rồi, nhưng vẫn hồi phục chậm lắm, chắc sẽ không có khả năng tháo được thạch cao cố định trước kỳ thi đại học.
Phó Nhất Kiệt thi vào cấp ba rất thuận lợi, phát huy như mọi ngày, chưa có cảm giác gì thì đã thi xong, môn cuối cùng nó thậm chí còn ra khỏi phòng sớm, cùng Phó Khôn đi tới bệnh viện thay thuốc.
Nhưng lúc đầu tháng bảy thi đại học, nó lại căng thẳng không chịu nổi, một ngày trước thi đại học, nó vậy mà lại mất ngủ, tuy nó cũng không ôm ấp hi vọng gì vào chuyện Phó Khôn thi, lúc Phó Khôn điền nguyện vọng cũng chỉ là điền một khoa phổ thông đến không thể nào phổ thông hơn được nữa, nhưng nó vẫn cảm thấy căng thẳng không hiểu sao.
Ngày hôm sau cùng Phó Khôn đến cơ sở thi, nó đứng bên ngoài cổng chính, không nhịn được mà cứ nhảy lên tại chỗ.
“Làm cái gì đấy thằng này.” Phó Khôn cắn giấy chứng thi trong miệng, lấy túi đựng bút và nước từ trong cặp ra.
“Không biết,” Phó Nhất Kiệt vẫn đang nhảy tại chỗ, “Lấy đủ đồ chưa?”
“Rồi,” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó, “Đừng có nhảy nữa, nhảy mà anh cũng hoa mắt.”
“Anh,” Phó Nhất Kiệt ngừng được hai giây, lại bắt đầu nhảy tiếp, “Anh cầm giấy dự thi cẩn thận đi, nhét vào miệng chốc nữa hồi hộp lại ăn mất…”
“Không, cũng có ăn ngon đâu, ai lại như em hồi nhỏ còn ăn cả giấy nữa,” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ, “Phó Một Khúc, em không sao đấy chứ?”
“Mau vào đi, em chờ anh ở đây.” Phó Nhất Kiệt đẩy cậu.
Trường thi vang lên tiếng chuông bắt đầu vào giờ thi, Phó Nhất Kiệt ngồi xổm dưới tán cây ven đường, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trước đó trong nháy mắt đã biến mất.
Nó đứng lên, đi vào một hàng bánh mì ven đường sau lưng, kệ cho số phận đi.
Chỉ cần Phó Khôn cố hết sức là được.
Phó Khôn đi ra khỏi phòng thi, Phó Nhất Kiệt không hỏi cậu thi thế nào, trên mặt Phó Khôn cũng không nhìn ra được anh thi thế nào, chỉ nói đúng một câu: “Làm xong còn chẳng có thời gian kiểm tra.”
“Không sao, phán đoán lần đầu là chuẩn nhất.” Phó Nhất Kiệt nói.
Bố mẹ vừa tan làm đã chạy về nhà, làm một bàn đầy đồ ăn như mọi khi, cả nhà không ai nhắc tới chuyện thi cả, ngoài việc thức ăn trên bàn đủ đầy như ăn Tết, thì chẳng còn gì khác mọi khi cả.
Kết thúc ba ngày thi đại học, Phó Khôn ở nhà ngủ nguyên ngày.
Phó Khôn đánh giá, điểm chắc cũng không lý tưởng, chắc miễn cưỡng vào được khoa đã chọn, cậu không nhắc tới chuyện này, chỉ kéo Phó Nhất Kiệt đi chơi mấy ngày.
Phó Nhất Kiệt lâu lắm rồi chưa đi chơi với cậu, cho nên không nhắc tới chuyện gì cả, chỉ theo chân Phó Khôn lang thang khắp nơi.
Lúc sắp có điểm, bó bột trên tay và vai Phó Khôn cuối cùng cũng tháo được xuống.
Phó Nhất Kiệt cùng anh từ bệnh viện về nhà, đột nhiên cảm nhận được, Phó Khôn có gì đó khác mấy ngày trước, cả đường đi đều im lặng.
Tối ăn xong cơm, cả nhà ngồi trong phòng khách xem tivi, Phó Khôn bỗng dưng đứng dậy, đi tới đứng giữa phòng khách.
“Diễn thuyết à?” Mẹ phất tay với cậu.
“Có chuyện muốn nói.” Phó Khôn cắn môi, nhíu mày.
“Chuyện thi đại học?” Bố ngồi bên cạnh hỏi một câu.
“…Vâng,” Phó Khôn gật đầu, “Sắp có điểm rồi, con có chuyện này muốn nói với mọi người trước.”
“Nói đi.” Bố cũng nghiêm túc gật đầu.
“Là….” Phó Khôn hơi do dự, rồi chạy về phòng lục lọi cặp nửa ngày, cầm một cuốn sổ tiết kiệm ra, đưa tới trước mặt bố mẹ, “Bố mẹ nhìn cái này trước đi.”
Mẹ liếc mắt nhìn cậu, rồi cúi đầu lật sổ tiết kiệm, lật tới cuối, nhìn thấy con số trên sổ thì ngây người, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn nhìn cậu: “Ba vạn! Con lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”
Phó Khôn xoa mũi, ngồi xuống cái ghế cạnh đó: “Con đi bày sạp.”
“Bày sạp?” Bố cũng kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Phó Nhất Kiệt, “Anh con đi bày sạp?”
“À, đúng.” Phó Nhất Kiệt lấy tay che mặt lại, đáp một tiếng.
“Bày lúc nào? Sao con lại đi bày sạp? Con lấy thời gian nào mà đi bày? Bày ở đâu?” Mẹ cầm sổ tiết kiệm hỏi một tràng.
“Là… từ năm ngoái đã bắt đầu bày rồi, từ lúc nghỉ hè,” Phó Khôn cúi đầu, nói hơi khó khăn, “Dùng thời gian học hè.”
“Anh bị điên rồi!” Mẹ nhảy lên, đập một cái lên đầu cậu, “Anh không ôn thi mà lại đi bày sạp! Anh bị làm sao đấy hả!”
Phó Khôn không động đậy, vẫn chỉ cúi đầu, mẹ thấy cậu vẫn không nói lời nào, lại nhào tới vỗ rồi đập lên lưng cậu: “Cái thằng này sao lại cứ chẳng khiến người ta bớt lo lắng gì thế cơ chứ! Anh có ý gì hả!”
Phó Nhất Kiệt cũng nhảy dậy, ôm lấy mẹ, rồi kéo mẹ về sau: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng nóng, mẹ để anh con nói hết đã.”
“Cả con nữa!” Mẹ đạp một cái lên chân Phó Nhất Kiệt, “Chuyện lớn thế này! Con lại dám giúp nó giấu bố mẹ!”
Phó Nhất Kiệt đang đi chân trần, bị mẹ đạp một cái suýt nữa kêu thành tiếng, nhưng nó vẫn cắn răng ôm lấy mẹ không dám buông tay ra: “Mẹ nghe thử ý định của anh con đã, được không?”
“Nghe con nó nói đã,” Bố nãy giờ không hề mở miệng đã nói một câu, “Con nó cũng không phải trẻ con nữa, không thể chuyện gì cũng bắt nó nghe theo chúng ta được.”
Mẹ không nói gì, trừng Phó Khôn thở gấp.
Phó Nhất Kiệt kéo mẹ xuống ghế sofa bên cạnh, ấn vai mẹ cho mẹ ngồi xuống.
“Rồi, con nói đi,” Mẹ chỉ vào Phó Khôn, “Mẹ nghe thử xem con có ý nghĩ giỏi giang gì nào.”
Phó Khôn cúi đầu im lặng rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên, giọng rất kiên định: “Bố, mẹ, chuyện này không phải là con kích động nhất thời, một năm rồi, một năm này của con cũng không phải chỉ để đó, con đã suy đi tính lại một năm rồi, nếu như chỉ là chơi đùa, thì đã bỏ từ lâu.”
“Con nói thẳng đi.” Mẹ nhìn cậu.
“Con không định vào đại học.” Phó Khôn nói ra dứt khoát, “Con không có hứng thú gì với việc học cả, so với ép mình đi làm việc không có hứng thú, thà rằng đi làm chuyện con chịu bỏ công sức đi suy nghĩ.”
“Bày quán vỉa hè?” Mẹ lấy tay vỗ lên ngực mình, “Bày quán vỉa hè là chuyện con chịu đi làm?”
Phó Khôn nhíu mày, cầm lấy cốc uống một ngụm nước, “Con lại có thể bày sạp vỉa hè cả đời chắc? Năm ngoái lúc con bắt đầu bày sạp, trên tay tổng cộng chỉ có 422 đồng.”
Không ai nói gì, mọi người đều im lặng, Phó Khôn đứng dậy, đi tới trước mặt mẹ, lấy ngón tay gảy lên sổ tiết kiệm: “Số tiền này, chia ra mỗi tháng là bao nhiêu?”
“Không tính ra được, giờ đang giận một cộng một bằng bao nhiêu cũng quên luôn.” Mẹ trả lời.
“Cao hơn lương tháng hai ta không ít,” Bố cầm sổ tiết kiệm qua nhìn, “Cho nên ý định của con là, không vào đại học nữa, mà đi làm ăn, phải không?”
“Vâng.” Phó Khôn rất cảm kích vì bố đã dùng hai chữ “làm ăn” này.
“Con vì tình hình nhà mình hiện giờ nên mới làm như vậy đúng không?” Bố nhìn cậu, “Trong nhà đang căng chuyện tiền nong, chắc cũng chẳng giấu được hai đứa.”
“Không phải, nếu như không có chuyện này, con cùng lắm cũng sẽ lết qua đại học, ra trường rồi vẫn sẽ đưa ra quyết định giống vậy,” Phó Khôn ngồi trở về trên ghế, tay gõ nhẹ lên thái dương, “Con không phải kiểu người đèn sách, bố mẹ đều biết mà.”
“Nhất Kiệt,” Mẹ đột nhiên ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Phó Khôn, “Con không phải là cũng giống anh con không muốn đi học đấy chứ!”
“Con không,” Phó Nhất Kiệt vỗ về lên tay mẹ, “Con sẽ học giỏi, thi vào trường tốt.”
“Bố, mẹ,” Phó Khôn nhìn bố mẹ, “Tin tưởng con một lần đi, trong lòng con nắm chắc mà.”*Làm được ba truyện, chưa truyện nào thụ đi học đại học, dù cho là mù chữ hay học bá hay học tra cũng vậy…
Cậu nhìn chằm chằm lên môi Lâm Vô Ngung.
Chính là đôi môi này.
Vài giây sau, cậu rón rén thử hô hấp của Lâm Vô Ngung….
???
Đinh Tễ à mày bị làm sao thế này.
Chỉ là thử xem hô hấp có ổn định bình ổn không thôi mà, chắc chắn xem người này đã thật sự ngủ chưa thôi mà.
Hẳn là ngủ rồi.
Cậu hít sâu vào một hơi, rồi rướn lại gần chậm rãi cúi đầu.
Cực kỳ cẩn thận, chạm nhẹ lên khóe miệng Lâm Vô Ngung.
Không thấy có cảm giác gì.
Cậu ngừng lại hai giây, rồi lại nhẹ nhàng nhấn xuống.
Lâm Vô Ngung hơi giật mình.
Đệt!
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Chưa chờ cho cậu cử động được, Lâm Vô Ngung đã nhấc cánh tay lên, trở tay cứ thế vòng tay qua cổ cậu.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ khiếp sợ định giãy dụa.
Lâm Vô Ngung chẳng nói gì, chỉ dùng sức kéo tay xuống, nhấn cậu trở lại.