Lá thư khoa nhận được, nội dung bên trong cũng không được công khai, nhưng khác hẳn với lá thư bất hợp lý có lỗ hổng báo cáo Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng là người đồng tính, bức thư này đơn giản, sáng rõ, ngoài nội dung trên bản photocopy A4, người gửi thư không để lại bất cứ chữ nào, nhưng nội dung của nó đã đủ để khóa chặt phạm vi, sau khi tiến hành việc so sánh nét bút đơn giản, có thể chắc chắn được là Lưu Vĩ.
Hơn nữa, Lưu Vĩ cũng không hề phủ nhận, sau khi cậu ta xem xong nội dung bức thư, sững sờ nhìn tờ giấy này phải mấy phút, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu: “Không sai, là em.”
Kết quả xử lý cuối cùng của khoa đối với chuyện này vẫn chưa ra, nhưng Lưu Vĩ trong một đêm đã nổi tiếng toàn bộ phân hiệu, trên diễn đàn trường cũng có người thảo luận về chuyện này.
Những lúc không có tiết, Lưu Vĩ đều ngồi ngây người trong phòng, không ai trong phòng an ủi cậu ta, ai cũng đã từng bị cậu ta oán giận khinh bỉ sau lưng, ngay cả Ngũ Bình Sơn tốt tính nhất, nhìn thấy cậu ta cũng lập tức xoay mặt bỏ đi.
Phó Nhất Kiệt có thể cảm nhận được ánh mắt Lưu Vĩ dừng lại trên người mình trong thời gian dài, lẫn theo phẫn nộ và hận thù, nhưng từ đầu tới cuối nó chẳng hề đáp lại, nó không có thời gian, sắp thi cuối kỳ rồi, còn lập tức phải thi cấp bốn, mỗi ngày nó đều chôn mình giữa đống sách, đối với Lưu Vĩ, cơ bản là mắt không thấy lòng không phiền.
Thi xong cấp bốn, Phó Nhất Kiệt gửi tin nhắn cho Phó Khôn, nói là thi xong rồi, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nó không về ký túc xá luôn, với chuyện của Lưu Vĩ, phương ánh xử lý của trường học là đình chỉ học cậu ta một năm, Lưu Vĩ mấy hôm nay đang chuẩn bị về nhà, không bày ra sắc mặt tốt với ai, bầu không khí trong ký túc xá rất nặng nề.
Phó Nhất Kiệt đi ra cổng trường dạo quanh hai vòng, ăn một đống đồ sau đó mới bê cái bụng đã no căng về lại ký túc xá.
Vừa vào ký túc xá, Lưu Vĩ đã đứng lên khỏi giường, tiến tới trước mặt nó: “Phó Nhất Kiệt, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Chưa chờ cho Phó Nhất Kiệt trả lời, Hứa Hào bên cạnh đang cầm khăn bông chuẩn bị đi tắm, đã quất mạnh khăn tắm lên giá giường trên một cái, gào lên một câu: “Cậu còn định làm gì nữa! Chưa xong à!”
“Tao nói chuyện với nó, không nói chuyện với mày!” Lưu Vĩ đột nhiên cũng gào lên, chỉ vào Hứa Hào, “Liên quan gì tới mày! Đồ mập ***!
Tưởng Tùng đang nằm ngủ gà ngủ gật trên giường nhảy dậy, trước lúc khăn mặt của Hứa Hào đập lên lưng Lưu Vĩ, đã xông tới đạp một cái lên mông Lưu Vĩ: “Mày còn tưởng người trong phòng này dễ tính không có giới hạn à!”
“Nói chuyện thì nói chuyện,” Phó Nhất Kiệt nhìn Lưu Vĩ bị đạp đập lên cửa, mặt vẫn phẫn nộ, “Cậu muốn nói ở đâu?”
Lưu Vĩ trừng nó một cái, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
“Nhất Kiệt, đừng đi,” Ngũ Bình Sơn kéo Phó Nhất Kiệt đang định ra ngoài lại, “Vẫn chưa biết cậu ta định làm gì nữa.”
“Không sao,” Phó Nhất Kiệt vỗ vai cậu ta, “Tớ cũng không ngu.”
Lưu Vĩ cắm đầu đi ở phía trước, đi thẳng tới sau lưng tòa nhà ký túc mới dừng chân, quay đầu lại, dựng thẳng ngón tay cái với Phó Nhất Kiệt: “Thằng biến thái, mày giỏi lắm.”
Phó Nhất Kiệt cười không nói gì, bốn phía không có ai, nó không biết Lưu Vĩ định làm gì, nhưng nếu như nó bị chọc giân rồi đánh cho Lưu Vĩ một trận ở đây, có khi sẽ có người trên tầng nhìn thấy được.
Cho nên nó đè nén bực bội trong lòng, không lên tiếng.
“Tao nói mày là đồng tính, mày thấy bực tức lắm mà đúng không,” Lưu Vĩ đột nhiên nở nụ cười, “Tao chính là ghét bọn đồng tính, chỉ thấy biến thái, ghê tởm! Mày là đồ biến thái, ghê tởm!”
Phó Nhất Kiệt hai tay bỏ vào túi quần, tiếp tục nhìn Lưu Vĩ.
“Cho dù có thế nào đi nữa, tao vẫn có thể làm lại từ đầu, tao là người bình thường,” Nét mặt Lưu Vĩ trở nên nghiêm túc, “Nhưng nếu như mày là…”
“Cậu không cần phải so sánh với tôi, tôi căn bản không có hứng thú muốn biết cậu thế nào,” Phó Nhất Kiệt ngắt lời cậu ta.
Lưu Vĩ vẫn kiên trì nói nốt câu tiếp theo: “Nhưng nếu như mày là đồng tính, cả đời cũng đừng hòng, mày có tiền cũng chẳng để làm gì, có liều mạng học hành đi nữa cũng chẳng có ích gì…”
“Nếu như? Vậy ra là cậu vẫn chưa chắc chắn tôi có là hay không, đúng không,” Phó Nhất Kiệt đưa tay lên gõ nhẹ nhàng lên cằm mình, “Có điều, chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi.”
Lưu Vĩ ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nó.
Mặt vẫn cười, nó gằn từng chữ nói: “Tôi đúng là người đồng tính đấy, từ nhỏ đã thế rồi.”
Nói xong câu đó, Phó Nhất Kiệt quay người đi, không quay đầu lại nhìn phản ứng của Lưu Vĩ nữa.
Phó Nhất Kiệt bước nhanh về phía trước theo con đường, vào nháy mắt ôm kích động và bất chấp nói ra câu nói này, nó đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm như được thả lỏng.
Đây là lần đầu tiên, nó nói ra câu này một cách rõ ràng, thẳng thắn đến vậy.
Tôi là người đồng tính.
Dù là với Phó Khôn hay với Tưởng Tùng, nó đều chưa từng bày tỏ như vậy, không che giấu, không tránh né, không lùi bước như vậy.
Tôi là người đồng tính.
Nó nói ra rồi, trước mặt một kẻ căm thù nó, chán ghét nó.
Trong chớp mắt này, nó đột nhiên cảm nhận được dũng khí như thể hết thảy đều chẳng đáng kể của Tưởng Tùng rốt cuộc có cảm giác thế nào.
Dũng khí này, không chỉ là dũng khí.
Mà còn có cả phản kháng.
Có không cam lòng, có phẫn nộ, có quật cường, có vô số uất ức và không phục.
Đúng, tôi là người đồng tính.
Tôi là người đồng tính đấy, thì có làm sao!
Thì làm sao!
Làm sao hả!
Cả người nó đã chìm đắm bên trong kích động, muốn ra sức hò hét giãy dụa.
Phó Nhất Kiệt chạy tới quầy bán đồ trong trường, mua một chai coca lạnh, uống một hơi cạn chai, cảm giác lạnh lẽo chậm rãi thấm ra cả người, dù trong lòng nó vẫn có vài thứ nặng nề đang trói buộc chặt chẽ, nhưng nó vẫn cảm nhận được một chút thoải mái, thoải mái vì nỗ lực muốn giải phóng bản thân.
Nó đi ra khỏi quầy bán đồ, lấy điện thoại ra, bấm vào số Phó Khôn.
“Alo?” Giọng Phó Khôn vang lên giữa tiếng ầm ĩ.
“Anh, Phó Khôn.”
“Hả?”
“Em là người đồng tính.” Phó Nhất Kiệt nói.
Phó Khôn hơi dừng lại: “Anh biết.”
“Anh có gì muốn nói không?”
“Anh…” Phó Khôn không hiểu được nó có ý gì, “Anh cần phải nói gì sao?”
“Em không biết.”
Phó Khôn suy nghĩ: “Anh không có gì muốn nói cả, em là thì là, không phải thì là không phải, đối với anh, không có gì khác nhau cả.”
Phó Nhất Kiệt cười, ung dung chạy về phía trước mấy bước: “Lần trước anh bảo là nhập hàng xong định nghỉ hai ngày đúng không?”
“Đúng, dạo này mệt lắm.”
“Thế anh đã nghỉ chưa?”
“Chưa,” Phó Khôn chép miệng, “Không phải anh định nghỉ hai ngày đi thăm em à, kết quả anh chẳng cảm kích gì tôi như thế, tôi còn nghỉ cái mông gì nữa.”
“Vậy anh qua sửa lại mông đi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Một thời gian nữa anh lại đây, đón em về.”
“Ô, nể mặt tôi thế kia,” Phó Khôn hô một tiếng, “Rồi, báo trước cho anh biết khi nào em thi xong, anh qua đón em.”
Chưa tới một tuần sau khi “nói chuyện” với Phó Nhất Kiệt, Lưu Vĩ đã thu dọn đồ đạc, không tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Cậu ta vừa đi, người trong phòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ thấy đình chỉ học tạm thời cậu ta là đúng đấy,” Ngũ Bình Sơn cầm sách dạy đánh cờ, từ lúc biết được chuyện cậu ta bày quân cờ bị Lưu Vĩ nói là giả vờ tao nhã, cậu ta vẫn luôn chẳng nhìn lại sách dạy đánh cờ, “Cậu ta có vấn đề về tâm lý, nếu cứ thế nữa là xảy ra chuyện lớn, cậu ta nên đi khám bệnh.”
“Nó có thấy mình không bình thường ở chỗ nào đâu,” Hứa Hào chép miệng, “Nếu không thì cuối cùng cũng đã không biến thành thế.”
“Hai cậu mau trật tự đi,” Tưởng Tùng đạp lên mông Hứa Hào, “Chẳng dễ gì cho nó đi, giờ hai cậu còn phân tích nữa, chưa hoài niệm đủ à, qua một năm nữa nó quay về, đến lúc đó đi nói với nó, này, lâu rồi không gặp.”
Phó Nhất Kiệt nằm nghe nhạc ở giường trên, tâm trạng của nó có lẽ không giống với những người khác, nó không thích Lưu Vĩ, nhưng đối mặt với khiêu khích hết lần này tới lần khác của Lưu Vĩ, nó vẫn luôn nhẫn nhịn đến cùng mới bùng nổ.
Nhưng… Nói theo một ý nghĩa nào đó, là Lưu Vĩ buộc nó phải bước về phía trước một bước, cho dù bước này có nhỏ vô cùng, nhưng vẫn là một bước nó không thể bước ra.
Sau một lần phủ nhận bản thân mình, nó bị ép nhận thức bản thân mình một lần nữa.
Nó nhắm mắt lại, thở dài khe khẽ.
Phó Khôn đến trường lúc bọn họ thi một môn cuối cùng, lần này cậu không bày trò gì bất ngờ nữa, mà gọi thẳng điện thoại tới: “Anh ở ngoài cổng trường em, gọi cả mấy đứa cùng phòng ra nữa, đi ăn một bữa đã, đừng gọi củ cải kia đi cùng, mất vui.”
“Củ cải nghỉ học rồi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Về nhà rồi.”
“Ô, thật không?” Phó Khôn ngơ ngác, nói rất nghiêm túc, “Vậy bác gái với hai đứa trẻ con anh gọi đến phải làm sao bây giờ, còn đang ở trên xe anh này.”
“Tên khốn nạn Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt nắm cổ họng, “Lừa gạt vợ góa con côi chúng tôi đến đây làm gì.”
“Đệt,” Phó Khôn cười, “Anh còn không phải vì em à.”
“Chàng bạc tình ngon ngọt bỏ vợ, nàng si tình nổi giận…” Phó Nhất Kiệt hơi dừng lại, chưa nghĩ ra đoạn sau nên nói thế nào.
“Không được rồi nữa đúng không,” Phó Khôn cười ha ha một tràng, “Đọc ít Tri Âm* quá mà.”
*là tên một tờ báo phụ nữ, giống kiểu tâm sự eva
Phó Nhất Kiệt hắng giọng: “Nàng si tình nổi giận cắt chim.”
“…Em ác quá!” Phó Khôn sặc một cái, “Mau lăn ra đây!”
“Ừ, chờ đấy, em dẫn người ra thề sống thề chết bảo vệ chim chóc cho anh.”
Phó Nhất Kiệt cùng người trong phòng đi ra cổng trường, lúc nhìn thấy Phó Khôn nó suýt nữa thì không kiềm chế được, muốn lao tới, nghĩ tới cảm thụ của người khác, nó chỉ có thể gọi từ xa xa một tiếng: “Phó Khôn ——“
Phó Khôn cười phất tay với nó.
“Mau mau…” Phó Nhất Kiệt giục, rảo bước chân.
Tưởng Tùng đi theo sau nó, nói rất khẽ một câu: “Lại kích động thành như thế.”
Phó Nhất Kiệt hơi dừng lại, quay đầu nhìn bạn.
“Đi,” Tưởng Tùng vỗ lên vai nó một cái, chạy về phía trước, “Chết đói rồi!”
Phó Nhất Kiệt có thể coi là tóm được cơ hội, nhanh chóng chạy về phía Phó Khôn, lúc vọt tới trước mặt Phó Khôn, Phó Khôn đứng trung bình tấn, Phó Nhất Kiệt xông tới va mạnh vào người anh, rồi lén lút không một dấu vết nhẹ nhàng nắm lên eo anh một cái.
“Em chào anh,” Tưởng Tùng vẫn rất lễ phép chào hỏi Phó Khôn.
“…Ngoan,” Phó Khôn nhìn Tưởng Tùng, trước đây cậu thấy Tưởng Tùng cũng chỉ là một thằng nhóc như Phó Nhất Kiệt, nhưng từ sau khi Phó Nhất Kiệt kể chuyện của Tưởng Tùng cho cậu, cậu vẫn có một cảm giác gì đó khó nói rõ về Tưởng Tùng, “Lần nào cũng gọi anh nghiêm túc như thế, nghe như gọi chú ấy.”
“Ký ức thời ấu thơ sâu sắc mà, anh.” Tưởng Tùng nói.
“Em chào anh,” Hứa Hào và Ngũ Bình Sơn cũng chào cùng Tưởng Tùng.
“Rồi, được rồi được rồi, chào mấy đứa, đi ăn cơm thôi,” Phó Khôn đưa tay khoát lên vai Phó Nhất Kiệt, muốn ôm nó lại, nhưng rất nhanh đã thả tay ra, “Sao lại không tiện tay vậy nhỉ…”
“Để em.” Phó Nhất Kiệt cười, duỗi tay ra ôm lấy cậu, rồi tiến tới bên tai cậu, nhỏ giọng nói, “187 rồi.”
“Vớ vẩn, nửa năm cao lên hai phân, coi ông chủ nhà ăn mấy đứa là Lưu Vĩnh Hảo* đấy à.”
*là tỷ phú Trung Quốc, đại loại là ông này bắt đầu lập nghiệp từ thức ăn chăn nuôi.
“Thế sao anh lại không tiện tay?”
“Anh mày thấp đi chứ sao.”
Xung quanh trường không có nhà hàng nào ra trò cả, đều là mấy thứ đại chúng rẻ tiền như lẩu rồi món xào, Phó Khôn vòng vèo cả buổi, vốn là định mời mấy đứa một bữa ăn ngon, giờ không thể nào lấy chất lượng thủ thắng được, đành phải dùng số lượng.
Tìm một quán lẩu đầu cá*, gọi thêm đồ nhúng lẩu, rồi gọi thêm một đống món nữa, bọn họ xắn tay áo lên bắt đầu cắm mặt vào ăn.
Ăn một mạch tới tận đáy nồi rồi, mới bắt đầu chậm rãi vừa uống vừa trò chuyện.
Bởi vì Lưu Vĩ là ngôi sao lớn nhất sáng nhất dạo gần đây, nên đề tài bất tri bất giác lại bị chuyển lên người cậu ta.
Chuyện Lưu Vĩ sau đó thế nào, Phó Nhất Kiệt vẫn chưa hề kể tỉ mỉ cho Phó Khôn, nó sợ Phó Khôn lo lắng, nên cũng chỉ kể qua loa, lúc nghe thấy Hứa Hào mặt đỏ bừng nói tới những chuyện này, Phó Khôn nhíu mày, rồi liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt.
Cậu hối hận vì đã không lại đây sớm hơn, trước đó Phó Nhất Kiệt bị người ta giở trò sau lưng như vậy, phải chịu bao nhiêu áp lực?
Phó Nhất Kiệt từ nhỏ đã được chiều, chưa bao giờ bị bắt nạt, càng không bị người ta hãm hại như vậy, Phó Khôn nhìn khóe miệng Phó Nhất Kiệt trước sau vẫn luôn mỉm cười, đột nhiên thấy rất đau lòng.
Cậu duỗi tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng vỗ lên chân Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt quay mặt qua, nhỏ giọng nói một câu: “Không sao thật mà.”
Ăn cơm xong, mấy người họ đều đã uống không ít, ai cũng hai mắt đăm đăm nhìn xuống chân khỏi trượt, tửu lượng của Tưởng Tùng vẫn còn tạm, mà lúc đứng lên cũng lảo đảo mấy cái.
Phó Nhất Kiệt dứt khoát treo luôn lên người Phó Khôn không buông tay, vốn là lâu lắm rồi không được nhìn thấy Phó Khôn mà nó nhớ nhung không chịu nổi chỉ hận không thể vừa hôn vừa gặm vừa cắn mấy cái, giờ uống rượu vào, lại càng dính chặt không buông.
“Mấy đứa có chừng ấy tiền đồ,” Phó Khôn bất đắc dĩ thở dài lấy ví ra trả tiền, kéo Phó Nhất Kiệt ra khỏi quán, rồi nhìn mấy đứa đang lâng lâng bên cạnh, “Anh đưa mấy đứa về.”
“Không cần,” Phó Nhất Kiệt ôm cậu, cằm vẫn luôn đặt lên bả vai cậu, giơ ngón tay lên chỉ một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tưởng Tùng, “Cậu ấy, mỗi tay xách một đứa là về được.”
“Chính nó cũng có lết được đâu.” Phó Khôn nhìn kỹ trạng thái của Tưởng Tùng.
“Về ký túc xá thôi thì không thành vấn đề,” Tưởng Tùng cười, phóng khoáng dang hai tay, tay trái Hứa Hào tay phải Ngũ Bình Sơn kéo về phía mình, ba người va vào nhau: “Bọn em đi về đây, anh, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Tay Phó Nhất Kiệt vẫn luôn vòng lên cổ Phó Khôn, Phó Khôn vì giữ vững hô hấp, không thể không lấy tay nửa kéo nửa tha nó về phía khách sạn.
“Một Khúc,” Phó Khôn vừa đi vừa nói, “Em mà buồn nôn thì thả tay ra, đừng có mà nôn lên cổ anh.”
“Nôn lên mặt anh.” Phó Nhất Kiệt vừa mở miệng ra đã cười ngây ngô.
Phó Khôn nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn nó, thằng nhóc này cứ uống rượu vào là thích cười ngu như này: “Em cứ thử xem, có tin anh vứt em cho em tỉnh rượu ở đây luôn không.”
“Không tin,” Phó Nhất Kiệt tiếp tục cười ngây ngô, “Anh… làm sao nỡ thế được.”
Hơi thở của Phó Nhất Kiệt phả lên tai Phó Khôn, nóng hầm hập, khiến cả người Phó Khôn đều hơi đổ mồ hôi, cậu cười: “Hiểu rõ anh thế.”
Phó Khôn trước đó đã đặt một phòng đôi ở khách sạn, vừa lôi vừa tha Phó Nhất Kiệt vào phòng ném được lên giường xong, cậu đã bị hành cho cả người đẫm mồ hôi.
“Em nằm một lúc đi, anh đi tắm,” Phó Khôn lật ngửa Phó Nhất Kiệt đang nằm sấp lại, “Anh không đóng cửa, em thấy khó chịu thì vào mà nôn, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi.” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt trả lời.
“Tửu lượng của em cũng quá là phế,” Phó Khôn nhỏ giọng lầm bầm đi vào nhà tắm, “Hai lạng hát ba lạng ngủ…”
Nghe thấy lời Phó Khôn nói, Phó Nhất Kiệt lại nhắm mắt nằm trên giường cười ngây ngô, qua một lúc lâu mới ngừng lại được.
Đúng là tửu lượng nó không tốt, giờ nhắm mắt lại vẫn cảm giác cả người lẫn giường đang xoay vòng.
Trước đây, ý nghĩ to gan nhất đối với Phó Khôn, chính là hi vọng có một ngày nó uống rượu cùng Phó Khôn, nhân lúc Phó Khôn say thì lén lút hôn một cái sờ một cái, giờ nhìn lại, hy vọng này nhất định phải vứt vào khoảng không, nó không nghĩ ra nổi, Phó Khôn sao lại uống giỏi vậy chứ?
“Tại sao lại thế cơ chứ…” Phó Nhất Kiệt lầm bầm mơ hồ không rõ, “Tửu thánh à….”
Phó Khôn ở trong phòng tắm mới vừa cởi quần áo xối ướt đầu, Phó Nhất Kiệt đột nhiên bám lên khung cửa lảo đảo đi vào.
“Buồn nôn à?” Phó Khôn nhanh chóng quay đầu lại hỏi nó.
“Không nôn,” Phó Nhất Kiệt một tay chống lên tường, một tay kéo khóa quần, “Muốn xuy xuy.”
“…Em xuy đi.” Phó Khôn quay đầu lại tiếp tục tắm.
Tắm nửa ngày vẫn chưa nghe thấy xuy xuy chảy, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt đang nhíu mày giật qua giật lại cái khóa kéo, cậu thở dài: “Không kéo ra được à?”
“Anh mua cho em quần đểu!” Phó Nhất Kiệt cúi đầu nhỏ giọng quát, “Em còn không dám kéo mạnh!”
“Mạnh đi, hỏng thì hỏng,” Phó Khôn cười, tắt nước đi, đỡ cho bắn vào Phó Nhất Kiệt.
“Em còn lâu mới sợ hỏng! Em sợ mắc vào chim!” Phó Nhất Kiệt chép miệng.
“Đệt,” Phó Khôn không nhịn nổi cười, kéo tay Phó Nhất Kiệt ra, rồi kéo khóa quần xuống cho nó, “Tiểu đi.”
“Lấy ra.”
“Lấy cái gì ra.”
“Không lấy ra làm sao em tiểu được!”
“Phó Nhất Kiệt anh cho em một trận bây giờ, uống tí rượu vào ra vẻ ông nội đấy à, tiểu thì tiểu đi còn phải có người lấy chim ra hộ em?” Phó Khôn đẩy nó một cái, “Tiểu nhanh đi anh còn đang tắm đây.”
Phó Nhất Kiệt hơi váng đầu, bị anh đẩy một cái, cứ thế va luôn vào tường, “Buồn tiểu chết…”
“Ai…” Phó Khôn bất đắc dĩ đi tới, kéo cạp quần nó ra, “Em đừng có mà tiểu lên tay anh đấy.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt nghiêm túc gật đầu.
Phó Khôn cắn nhẹ răng, kéo quần lót nó xuống, nói thật, động tác này trong mắt Phó Nhất Kiệt đã uống mơ màng rồi, chắc không có cảm giác gì, nhưng trong mắt Phó Khôn còn chưa uống nổi tí chóng mặt nào, thật sự là hơi…
Lúc nhìn thấy Phó Tiểu Kiệt nhảy ra ngoài, Phó Khôn nhanh chóng rút tay về, nắm lấy áo Phó Nhất Kiệt xoay nó quay mặt vào bồn cầu, “Đúng chỗ rồi đấy mau tiểu đi!”
“Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước*…” Phó Nhất Kiệt chống tay lên tường, bắt đầu tiểu, “Anh, anh không lấy tay đỡ mà không bị tè xuống giày à?”
“Anh tè lên mặt mày!” Phó Khôn muốn nổi cơn giận cũng chẳng có cách nào.
Phó Nhất Kiệt tiểu xong, quần cũng không buồn kéo, cứ thế lê chân, sau đó quay người lại ôm lấy Phó Khôn, áp cả người lại gần, Phó Khôn bị đẩy tới mức sau lưng chạm vào công tắc vòi hoa sen: “Em làm gì đấy?”
“Rửa tay.” Phó Nhất Kiệt gác cằm lên vai cậu, tay vòng ra sau lưng cậu vặn vòi, nước từ bên trong vòi hoa sen phun ra ngoài, bắn cả người cả mặt cậu đầy nước.
Sau lưng Phó Khôn chạm vào công tắc, tư thế rất khó chịu, giờ đột nhiên cả người cứng đờ, muốn đẩy Phó Nhất Kiệt, tay lại không động đậy, muốn nói gì đó lại không mở miệng được.
Nước cứ lẳng lặng xối như vậy mấy phút, Phó Nhất Kiệt đột nhiên đứng thẳng dậy như giật mình, trợn trừng mắt nhìn cậu: “Làm sao thế!”
“A?” Phó Khôn sững sờ, không hiểu nó này là có ý gì.
Trên tóc Phó Nhất Kiệt vẫn đang nhỏ nước, che khuất nửa hai mắt, qua một lúc mới mê mê man man nói một câu: “Em đang ngủ à?”
Chưa chờ cho Phó Khôn nói chuyện, nó đã quay người lắc lư ra khỏi buồng tắm, còn suýt nữa bị vấp chân phải quần ngã.
“Quần áo ướt hết rồi, cởi ra đi!” Phó Khôn ở trong phòng tắm hô to một tiếng, nhanh chóng vừa xối vừa xoa, qua loa tắm rửa xong.
Lúc vào phòng, cậu nhìn thấy Phó Nhất Kiệt quấn quần áo ướt sũng, nằm lỳ trên giường, đã ngủ rồi, ga giường cũng bị ướt một mảng lớn.
“Phiền chết tôi rồi!” Phó Khôn đi qua vỗ một cái lên mông Phó Nhất Kiệt.
Phó Nhất Kiệt vẫn nằm sấp không hề động đậy, đến hừ cũng chẳng thèm hừ một tiếng.
Phó Khôn thở dài, lật nó nằm ngửa lại, rồi lại chật vật cởi hết quần áo ướt sũng trên người nó ra, ném qua một bên.
Lúc cởi tới quần lót, Phó Khôn hơi do dự, cuối cùng vẫn cởi cả quần lót, rồi lục lọi ra một cái quần lót trong túi mình, mặc vào cho Phó Nhất Kiệt.
Làm xong một loạt việc này, Phó Khôn đã cả người đầm đìa mồ hôi, tắm như không tắm.
“Một Khúc,” Cậu qua vỗ lên mặt Phó Nhất Kiệt, “Hai ta đi qua giường bên kia ngủ đi? Bên này ướt….”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng chẳng rõ.
Phó Khôn kéo nó dậy, ném nó sang giường bên cạnh, Phó Nhất Kiệt mở mắt ra nói một câu: “Váng đầu.”
“Ngủ.” Phó Khôn nói.
Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại, chưa được mấy giây đã nhíu mày ngủ đi, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Phó Khôn ngồi trên mép giường xem tivi một lúc, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt kiên cường bất khuất như thể chuẩn bị anh dũng hy sinh của Phó Nhất Kiệt, cười đưa tay ấn lên giữa hai hàng lông mày nó, rồi từ từ, trượt xuống trên môi nó.
Dừng lại một lúc, Phó Khôn cúi đầu xuống, chạm nhẹ một cái lên trán nó.*Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước: là câu “Phi lưu trực há tam thiên xích” trong bài thơ “Vọng Lư Sơn bộc bố” (Xa ngắm thác núi Lư) – Lý Bạch, có trong chương trình học Ngữ văn lớp 7.
*lẩu đầu cá: cái ảnh nào của món này nhìn cũng rợn thế này cả, thật sự… nhất là khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy