Chương 15. Bạn gái của Din?
“Anh Nathee quen cô ta?” Fai ngạc nhiên nhìn vào Nathee hỏi.
“Đây là thư ký riêng của anh Pathapee.” Nathee nhẹ nhíu mi, Akkannee thường ngày vẫn ôn nhu, hòa nhã với mọi người, nhưng sao giờ lại hành động như vậy ở chốn đông người, “Có phải đã có gì hiểu lầm không?”
“Buông tôi ra được chưa?” Diêu Tử Đồng khó chịu nhìn ra sau, cô lại làm ơn mắc oán rồi.
Người thanh niên cũng chính là Fai vì giật mình với câu nói của Nathee nên hơi nới lỏng tay, Diêu Tử Đồng liền vùng vẫy thật mạnh, sau đó quay nhanh lại, lạnh mặt nói, “Lần sau nếu muốn làm anh hùng thì làm ơn nhìn rõ ràng trước rồi hãy ra tay.”
Cô đi qua chỗ tên cướp, lấy túi xách từ tay hắn, đem trả lại cho cô gái kia, “Của cô đây.” Thấy cô gái định mở miệng nói gì, cô lại nói tiếp, “Không cần cảm ơn. Anh ta đã thay cô nói rồi.” Cô liếc nhìn Fai.
Anh mím chặt môi, vài giây sau mới lên tiếng, “Tôi xin lỗi chuyện vừa rồi, nhưng cô cũng không nên nói móc tôi như vậy.”
“Tôi thay mặt Fai xin lỗi cô, cô bỏ qua cho nhé. Tiệm của tôi ở bên này, cô ghé sang uống ly nước để tôi nói lời cảm ơn cô.” Cô gái mặc váy hồng bó sát người kia mỉm cười nhìn Diêu Tử Đồng, cô ta có mái tóc xoăn màu nâu, trang điểm hơi đậm nhưng cách nói chuyện thì mềm mại tới nỗi muốn chảy nước.
“Không cần. Tôi phải về rồi.” Diêu Tử Đồng nhẹ lắc đầu, sau đó nắm lấy tay của Kati muốn đi.
Nathee nhặt lên những túi xách mà Diêu Tử Đồng làm rơi trên đất, cười nhạt với Fai, “Chuyện tên cướp giao lại cho anh Akkannee.” Sau đó xoay người đi theo Diêu Tử Đồng và Kati.
Khi ba người họ đi ngang qua tên cướp giật, thật kỳ dị là hắn ta đột nhiên ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Fai hơi giật đuôi chân mày, và cô gái kia đưa tay ôm lấy miệng khi thấy tên cướp tự nhiên ngã xuống. Không ai thấy được hắn ta đã bị Yom đánh ngất.
Sau đó Fai nhẹ nhăn mi nhìn theo bóng dáng của Diêu Tử Đồng, vẻ mặt khác lạ, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
…
“Cô thật sự muốn sang vườn nho ở?” Pathapee hay nên gọi anh một cách thân mật là Din. Anh nhìn vào Diêu Tử Đồng đang thu dọn hành lý ở trong phòng.
Diêu Tử Đồng để vali trên giường, sau đó lấy quần áo trong tử bỏ vào, vẫn không ngưng tay khi trả lời Din, “Phải. Nhưng anh yên tâm, tôi vẫn làm việc cho anh.”
Kati nhìn Diêu Tử Đồng, rồi lại nhìn qua Din đang đứng dựa người vào khung cửa, hai tay ôm ngực nhìn từng cử động của Diêu Tử Đồng. Sao cô ta lại cảm giác được chút gì đó ở giữa hai người họ vậy?
“Cô muốn đi bộ sang đây?”
Nghe vậy, Diêu Tử Đồng ngưng tay lại, quay sang nhìn vào Din, nhướng mi hỏi, “Anh nghĩ hiện tại tôi có thể mua được xe?” Thẻ cô không dám rút, chẳng khác gì tài khoản bị đóng băng. Nếu còn nhiều tiền mặt, cô cũng không cần làm trợ lý riêng cho anh. Dù gì chỉ mất hai mươi phút đi bộ, coi như tập thể dục đi.
“Nếu cô đã quyết định thì tôi không ngăn cản nữa. Sáng mai tôi cho người mang xe sang cho cô.” Nói hết câu Din liền xoay người rời đi, để lại Diêu Tử Đồng kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn theo bóng dáng anh.
Một lúc sau cô mới hoàn hồn, nhìn qua Kati hỏi, “Vừa rồi cậu có nghe anh ta nói gì không?”
“Anh Pathapee nói sang mai sẽ cho người mang xe sang cho cậu. Đồng nghĩa với việc anh ta tặng xe.” Kati cười mỉm, hai mắt sáng rực nhìn Diêu Tử Đồng, “Cậu mau khai báo hết cho mình, thật ra cậu và anh ta đã có chuyện gì xảy ra?”
“Anh ấy vẫn thường nhìn chị Đồng Đồng bằng ánh mắt kỳ lạ.” Đột nhiên Rak lên tiếng.
“Là chính anh ấy muốn giữ chị Đồng Đồng lại đây.” Yom ngồi trên ghế, vừa ăn nho vừa nói.
“Còn ôm chị ấy ở chỗ đông người.” Tiểu Lạc bồi thêm một câu.
Kati mở lớn mắt, hé miệng kinh ngạc, “Thật sao?” Cô ấy nhìn ngay sang Diêu Tử Đồng, “Cậu còn không mau kể cho mình nghe?”
Diêu Tử Đồng hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn lướt qua ba đứa nhóc, “Kể tiếp đi.” Có mười phần uy hiếp trong ánh mắt và lời nói của cô, nên ba đứa nhóc ngoan ngoãn im miệng lại, bẽn lẽn nhìn sang chỗ khác.
Diêu Tử Đồng lắc đầu, hết nói nổi với chúng. Cô nhìn vào Kati, “Không phải đẹp dẽ như trong truyện cậu viết đâu. Anh ta hiểu lầm mình tới khu nghỉ mát với mục đích xấu, sau đó còn uy hiếp mình làm việc cho anh ta. Mình chưa muốn rời khỏi Pak Chong, lại muốn kiếm tiền nên mới chấp nhận làm trợ lý riêng cho anh ta.” Vì ở đây xa xôi thành thị, phong cảnh lại xinh đẹp, yên bình, rất thích hợp cho cô định cư một thời gian dài. Lại có nhiều chuyện khiến cô quên đi những việc không vui, không thời gian nghĩ tới những người khiến mình đau lòng.
“Chúng ta đi thôi.” Diêu Tử Đồng cầm theo hành lý đi ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, hít sâu một hơi, nhẹ mỉm cười, cuộc sống mới của cô sẽ bắt đầu tại nơi đây.
*
Nhà Adisuan
Giữa nông trại Adisuanrangsan, có một ngôi nhà màu xanh xinh đẹp nằm trong khoảng đất rộng lớn, cỏ xanh tươi tốt, cây kiểng được cắt tỉa gọn gàng, và vườn hoa hồng đủ màu sắc tràn ngập bướm do chính tay nữ chủ nhân của ngôi nhà tự tay vun trồng, chăm sóc. Nhà Adisuan.
“Buổi chiều hôm nay có món canh mà Din thích, con nhớ ăn nhiều một chút.” Tiếng nói dịu dàng, trong veo khiến người nghe vô cùng thoải mái vang lên. Phóng mắt nhìn lại, ở hành lang bên hông phòng khách, có ba người đang ngồi chỗ bàn ăn và một người ngồi ở băng ghế gỗ sát lan can bên trái.
“Mẹ chỉ nấu món Din thích thôi sao?” Người thanh niên ngồi trên băng ghế nhẹ nhếch môi cười, gương mặt tuấn mỹ xen lẫn nho nhã và một chút trẻ con. Anh mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng thoát hai nút để lộ áo thun trắng bên trong, dù tùy ý nhưng không mất phong độ. Đây không phải là người sáng nay vừa mới gây chuyện với Diêu Tử Đồng, Fai sao?
“Trên bàn còn không phải đều là món trái cây mà em thích?” Din nhướng mi, cười nhạt. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên bàn cầm nhẹ ly nước cam, một tay bỏ vào túi quần. bộ suit màu xám nhạt mặc trên người anh vô cùng đơn giản nhưng lại toát lên nét thanh lịch và tao nhã vô hạn.
Lúc này có một người thanh niên từ phòng khách bước ra, quần tây trắng xoắn gấu, áo thun xanh mực ngắn tay, không quá lịch lãm nhưng lại tạo cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng. Nhưng sao gương mặt tuấn mỹ đầy tà tứ của anh lại có chút mệt mỏi như vậy?
Fai đưa mắt sang, nhìn thấy liền ngạc nhiên hỏi, “Lom, có chuyện gì vậy?” Tuy quan tâm nhưng khóe miệng hơi cong lên và ánh mắt mang ý cười đã bán đứng Fai, “Nhìn mặt anh giống hệt cái mông khỉ ấy, cả vườn nho bị hỏng hết à?”
Nghe vậy, Lom ngừng lại, nở nụ cười với Fai, sau đó anh chậm rãi đi sang, rồi nhanh tay đánh vào đầu của Fai một cái.
“Đau!” Fai dù đã tránh nhưng vẫn không kịp, anh ôm đầu nhìn qua Lom đã ngồi xuống bên cạnh mình.
“Lom, có ổn không con? Nhìn con như đang bị bệnh, mắt thì lõm xuống như thiếu ngủ. Công việc vất vả quá à?” Người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện chính là mẹ của những chàng trai xuất sắc này, Supansa Adisuan. Tuy rằng hơn bốn mươi tuổi nhưng sắc mặt hồng hào không khác gì phụ nữ hơn ba mươi. Bà mang vẻ đẹp đặc trưng của người phụ nữ Thái truyền thống, đoan trang và dịu dàng như nước.
“Anh nghĩ không phải vì công việc đâu em, có lẽ là vì các cô gái rồi.” Người đàn ông trung niên ngồi ở đầu bàn bên phải vừa nói xong liền cười lớn này là Montree Adisuan, ba của Din, Lom, Fai, Nam và một người nữa vẫn chưa xuất hiện, Suparat Adisuan.
“Ba hiểu con, Lom à. Con đang say đắm trong tình yêu, giống như ba hồi còn trẻ vậy. Ha ha. “ Nghe ông Montree nói vậy, bà Supansa bĩu môi, liếc xéo ông ấy một cái. Sau đó cùng Lom nhìn xem ông ấy sẽ nói gì thêm, “Nhưng mà con nên kiềm chế nó, con nên quan tâm tới sức khỏe của mình.”
Din ngồi bên tay phải của bà Supansa, nghe vậy liền phì cười. anh hiểu ba anh đang muốn nói điều gì. Chắc đang ám chỉ Lom dùng quá nhiều sức lực cho chuyện chăn gối với các cô bạn gái, bị vắt kiệt sức nên mới không có tinh thần như vậy.
“Anh! Anh đang nói gì vậy? Thật là kinh khủng mà!” Bà Supansa nhịn không nổi nữa nên lên tiếng, nhíu mày nhìn ông Montree.
“Thật sự là anh đã yêu say đắm hồi anh còn trẻ mà.” Ông Montree cười, nhẹ nháy mắt với bà Supansa.
“Con không sao ạ.” Lom không có sức sống nhìn vào ông Montree nói, “Ba nên quan tâm tới Din kìa, anh ấy đã có bạn gái rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vào Lom, bao gồm Din. Tại sao anh có bạn gái khi nào mà chính bản thân anh cũng không biết?
“Hôm nay con gặp cô ấy ở vườn nho.” Lom thản nhiên nói.
Fai ngồi kế bên anh cũng gật đầu, cười nhẹ nói, “Phải đó mẹ, con cũng thấy cô ấy rồi.”
Bà Supansa vui vẻ nhìn qua Din, “Thật hả Din? Sao con không nói cho mẹ biết?”
Din nhẹ nhíu mi, “Con không có bạn gái mẹ ạ. Mẹ đừng nghe Lom và Fai nói bậy.”
Fai chỉ tay về phía Din, nhướng mi, “Anh không được chối, em đụng mặt cô ấy ở chợ trong thị trấn rồi. Cô ấy đi cùng với Nathee và khách của Lom.”
Lom bĩu môi, “Phải, khách ở vườn nho của em là do chị Sarah đưa đến, là bạn thân của cô ấy.”
Nghe vậy, đột nhiên Fai kinh ngạc, quăng cả chùm nho trên tay, “Sarah hả?” Anh hỏi ngược lại Lom.
“Ờ.” Lom gật đầu xác nhận.
Fai liền nhìn qua Din, cười nhếch môi, “Din, anh còn nhớ chị Sarah không?”
Din lập tức nghiêm mặt nhìn Fai, “Thôi đi Fai!”
Fai liền cười lớn đầy thích thú khiến cho bà Supansa nghi hoặc nhìn vào Din, thấy anh đang gãi gãi hai tay, bà nhẹ cười hỏi, “Có chuyện gì vậy con?”
“Con nổi hết cả da gà rồi ạ.” Din nhăn mày nói, bà Supansa và ông Montree thấy đứa con nghiêm nghị này của mình làm hành động trẻ con như vậy, liền cười lớn ra tiếng.
“Ha ha!”
Sau đó bà Supansa nhếch mày nhìn Din, quay lại chuyện vừa rồi vẫn chưa nói xong, “Con còn gì để nói không?” Ông Montree cũng hứng thú nhìn Din.
Din đưa tay nhẹ bóp trán, bất đắc dĩ giải thích, “Cô ấy chỉ là thư ký riêng của con thôi mẹ ạ.” Hóa ra là họ đang nói tới Ali, làm anh hết cả hồn. Cứ ngỡ mình thật sự có cô bạn gái từ trên trời rơi xuống chứ.
Nghe vậy, hai mắt của bà Supansa rực sáng, cười ẩn ý hỏi, “Cô ấy ra sao? Là người ở đâu? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Din hơi run rẩy khóe môi, dở khóc dở cười nhìn mẹ của mình giống như đang tra hỏi tội phạm, “Cô ấy rất xinh đẹp mẹ ạ. Tên Ali, hơn hai mươi tuổi, là người Hoa.” Din chưa nói gì thì Fai đã nhảy vào trả lời, anh đã hỏi qua người ở khu nghỉ mát, nên mới biết.
“Vậy sao?” Bà Supansa nhướng mi, sau đó cười tủm tỉm. Vẻ mặt như đang suy tính gì đó.
“Nhưng cô ấy có vấn đề về thần kinh mẹ ạ.” Đột nhiên Lom nói câu này khiến cho bà Supansa giật mình.
“Thật hả Din?” Bà Supansa nghi hoặc hỏi Din.
“Em nói bậy gì vậy?” Din trừng mắt với Lom một cái, rồi mới nhìn vào bà Supansa nói, “Cô ấy là con nhà danh giá, thông minh xinh đẹp, hoàn toàn không phải như Lom nói. Nhưng con xin đính chính, con lấy góc nhìn của một ông chủ nhìn nhận trợ lý của mình nhé.” Biết chắc mẹ của mình sẽ hiểu lầm nên Din nói rõ trước.
“Cô ấy vừa tới vườn nho đã nói những điều kỳ lạ, vô lý. Vậy còn không phải không bình thường?” Lom ngồi dựa lưng ra sau, hai tay gác trên thành của lưng ghế, nhướng mày nhìn Din.
“Cô ấy nói gì?” Din vẫn không tin tưởng, Diêu Tử Đồng là con gái của Diêu gia, sao có thể giống như lời Lom nói được.
Fai cũng nghĩ giống Din, mặc dù anh hiểu lầm cô là người giật túi xách, nhưng cô không hề xử sự như những cô gái đanh đá, cô ấy có giáo dưỡng rất tốt.
Bà Supansa và ông Montree chăm chú nhìn Lom, “Cô ấy nói con bị ma nữ đeo bám.” Lom hơi hờn giận nói, nghĩ tới là anh bực mình rồi.
“Cô gái kia chắc nói đúng rồi. Nhìn vẻ mặt gần đây của cậu Lom rất khác thường, mà như vậy ở quê của Nakree gọi là bị nguyền rủa đó ạ.” Lom vừa dứt lời, mọi người chưa kịp giật mình lại bị câu nói của người bưng thức ăn ra làm cho giật nảy người, nhất là bà Supansa.
“Thật sao Nakree?” Bà Supansa vừa hoảng hồn vừa nghi hoặc nhìn vào cô gái có mái tóc xoăn màu vàng, búi cao tóc trên đầu, gương mặt hơi ốm và khi nói chuyện miệng của cô ấy luôn bẻ tới bẻ lui nhìn rất là mệt.
“Thật đó ạ.” Nakree gật mạnh đầu xác nhận, đây là người làm trong nhà, cũng thường xuyên phụ trách quét dọn ở khu nhà sàn của Lom, “Bà chủ phải đưa cậu Lom đi xem thầy đi ạ, không thôi...”
“Nakree.” Lom không cảm xúc lên tiếng, Nakree lập tức im miệng, co rụt cổ vì sợ hãi.
Bà Supansa liếc mắt nhìn Lom, “Con không được xem thường đâu Lom. Mẹ phải gặp cô thư ký của Din hỏi rõ ràng. Din, con dẫn cô ấy tới đây đi.” Câu sau bà ấy quay sang nhìn Din nói.
“Mẹ cũng tin lời điên khùng này sao mẹ?” Lom nhăn mày nhìn bà Supansa.
“Anh cũng nghĩ không cần đi thầy mo gì hết, chỉ cần Lom bớt tiếp xúc với các cô gái lại thì sẽ khỏe hẳn.” Ông Montree bất đắc dĩ nhìn Lom, ông ấy nghĩ rằng anh không biết tiết chế.
Lom ngẩng đầu nhìn trời, khó có thể nói cho mọi người hiểu, “Con luôn chú ý sức khỏe của mình, nên mọi người yên tâm đi ạ.”
Tuy rằng Lom nói vậy, nhưng bà Supansa vẫn không yên tâm, không bàn tới nữa nhưng vẫn để trong lòng. Bà ấy nhìn sang Din, “Ngày mai con dẫn bạn gái của con sang gặp mẹ.”
Lần này tới Din phiền muộn, “Cô ấy không phải bạn gái của con mà mẹ.” Anh cười bất đắc dĩ nói.
“Được rồi được rồi, con chỉ cần làm theo lời mẹ nói.” Bà Supansa không cho Din có cơ hội phản bác, “Chúng ta ăn cơm thôi.” Thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, bà ấy liền gọi mọi người ngồi vào bàn.
Fai và Lom chậm rãi đi sang, Fai cười vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Din, khiến cho anh muốn đập một cái vào đầu Fai. Còn Lom vẫn nhẹ nhăn mày, vì nhớ tới lời của Diêu Tử Đồng nói. Cuối cùng anh vẫn đinh ninh là cô bị thần kinh.