“Hôm nay em vui quá anh à.” Bà Supansa cười nói với ông Montree.
“Làm ba mẹ như chúng ta, được thấy con mình hạnh phúc bên nhau thế này. Đúng là không còn gì bằng.” Ông Montree cũng cười híp cả mắt.
Họ sống hơn nửa đời người, cái gì cũng đã trải qua rồi nên hiện tại chỉ mong con của họ có thể tìm được người yêu mình thật sự. Tuy rằng lúc này chỉ xuất hiện có một người nhưng thà có hơn không, dù sao Ali cũng làm cho mấy đứa nhỏ nhốn nháo cả lên khác với trước đây lúc nào cũng công việc với công việc.
“Các cậu chủ làm sao vậy?” Đứng trong lều người làm, Bopa gãi gãi đầu, nhăn mặt khó hiểu.
“Họ tụ lại cùng một chỗ là muốn làm gì đây?” Jantoo ngờ nghệch hỏi Nakree.
“Tôi cũng không biết.” Nakree đứng giữa hai người họ chu môi, lắc đầu nguây nguẩy.
“Các anh trai của em lại muốn quậy nữa à?” Phuwanet liếc mắt thấy bóng dáng của một vài người thấp thoáng tụ lại cùng nhau, anh cười lắc đầu. Họ đúng là không thể ở yên được, Nam tuy rằng cùng họ sinh ra một lúc nhưng tính tình thật khác xa nhau. Không nói là anh em thì người ta cũng không biết.
Nam để chùm nho vào khay gỗ Phuwanet đang cầm, đưa mắt nhìn các anh trai mình qua hàng rào, cô cười khẽ. Cô biết họ muốn làm gì, tối ngày cứ ăn hiếp Fon. Nói không chừng Ali sẽ vì Fon mà xử ngược lại bọn họ.
“Lát nữa sẽ có kịch xem.” Nam nhỏ giọng nói xong Phuwanet liền yêu chiều xoa đầu cô, hai người lại tiếp tục cắt nho.
Kế bên dãy của Phuwanet và Nam là Chantel và Sarah, Chantel bị Sarah bắt ôm khay gỗ còn anh ta thì háo hức cắt từng chùm nho xuống, “Đáng chết!” Cô ta nghiến răng mắng thầm, sắc mặt hiện lên ghen tức và oán hận vì vẫn luôn quan sát Lom nên khi thấy anh cứ chú ý đến Diêu Tử Đồng thì cô ta tức giận vô cùng, tới mức bứt đứt cả nhánh nho.
Khi Sarah cất bước không được liền quay lại, thấy Chantel đứng mãi không chịu đi anh ta ghét bỏ kéo cánh tay cô ta, “Nhanh lên đi cô em.” Chung đội với cô ta thật phiền phức, vì Ali nên mình nhịn.
Sát bên Sarah là Kati và Nathee, hai người này tình tứ không kém Nam và Phuwanet, Nathee cứ cười dịu dàng nhìn Kati, còn cô thẹn thùng ửng đỏ mặt dường như đã quên đây là cuộc thi mà cứ ngỡ là buổi hẹn hò riêng của hai người.
Phía thi đấu, mặc cho mọi người hò hét vỗ tay, bên này cố lên bên kia cũng cố lên nhưng Din, Lom, Fai, và Prin, Tịch Thiên Vũ vẫn không bận tâm.
Họ cùng nhìn hướng Fai đang cầm điện thoại, cũng không biết anh gọi cho ai đó mà cười tinh ranh vô cùng. Sau đó Fai cười dài nhìn mọi người, lúc lắc di dộng trong tay, “Nhìn xem người thông minh làm việc đi.”
Din, Lom và Prin, Tịch Thiên Vũ đen mặt, bọn họ không thông minh sao? Đúng là thiếu đánh mà!
Tên nhóc này đợi đó!
Quay sang chỗ Diêu Tử Đồng, cô cùng Fon cười vui sướng nhìn nhau, họ đã hái được đầy khay gỗ rồi. Không còn chỗ chứa nữa nên phải bỏ xuống đất, sau đó lấy khay gỗ khác và tiếp tục công việc.
Nhưng khi họ vừa đi được một khoảng thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện hai cục màu xanh tròn vo đang bò với tốc độ thật nhanh chui rào sang dãy của hai người.
Hai bóng dáng đó dùng cây cỏ giả treo đầy trên người ngay cả đầu tóc cũng có, y như những người ra chiến trận đang ngụy trang nhưng họ là chuẩn bị làm tặc chứ không phải làm binh.
Fai cười càng quỷ quyệt khi thấy Sak và Sek lén lút lấy bớt nho của Diêu Tử Đồng, hai người kia lại nhanh chóng bò về rồi vòng sang dãy của Chantel và Sarah, đổ hết số nho vào khay của họ. Làm việc xấu xong tức nhiên phải lập tức chuồn rồi, hai tên này xẹt một cái chạy mất bóng dáng. Những người ở đây chỉ lo cổ vũ nên không ai phát hiện, không bắt tại trận có kẻ chơi gian lận.
Lom cười tà chỉ tay về phía Fai, không ngờ em trai anh lại xảo quyệt như vậy, còn rất hư hỏng nữa. Để Sarah và Chantel thắng chẳng khác nào chọc Chantel tức chết, hai người phụ nữ cùng ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nghĩ thôi cũng dợn da gà rồi, huống hồ họ còn vừa trở thành kẻ thù của nhau.
Prin sờ cằm, nhíu nhíu con ngươi. Fai luôn nghĩ ra kế ranh ma như vậy, nếu như đối đầu với anh ta thì anh hại nhiều hơn lợi. Hiện tại anh thấy anh ta hình như vẫn chưa thật sự thích Ali, chỉ là ham vui nhất thời, nếu như anh kéo Fai về phía mình vậy chẳng phải có thêm một quân sư?
Mặt Din lạnh hẳn đi, trước giờ anh luôn cảm thấy Fai nhiều mưu kế rất tốt, ít ra gia đình anh không sợ bị kẻ gian hãm hại. Nhưng mà giờ anh lại ngửi được mùi nguy cơ, tên nhóc này chắc chắn đã thích Ali chỉ là bản thân vẫn chưa nhận ra mà thôi.
Đúng là người người đều có bụng dạ đen tối, Tịch Thiên Vũ nhìn lướt một vòng sau đó nhìn sang đằng kia, khờ nhất là hai người đó, không biết đã bị người ta giở trò vẫn còn hồn nhiên hăng say cắt nho.
“Sắp hết giờ rồi cô Nam cố lên!”
“Cậu Lom đừng đứng đó nữa ạ!”
“Cô Ali và cậu Fon nhất định sẽ thắng!”
Các người làm điên cuồng hò hét hơn khi đồng hồ cát sắp chảy xuống hết, đội nào cũng hái được hai khay gỗ nên phải dựa vào số cân để phân thắng bại rồi.
“Huýt” Tiếng còi lại vang lên lần nữa, tất cả các đội đều dừng tay lại. Mỗi người khiêng một khay gỗ quay trở về.
“Tại sao khay này của chúng ta lại ít như vậy?” Diêu Tử Đồng kinh ngạc nhìn số lượng nho bị giảm đi một nữa, rõ ràng lúc này là đầy khay mà.
Fon nhẹ nhíu mày, anh đưa mắt nhìn các anh trai của mình, tất cả họ đều có sắc mặt bình thường với lại số nho họ hái rất ít. Chẳng lẽ không phải do họ làm?
“Không ngờ chúng ta lại hái nhiều như vậy.” Sarah dùng tư thế kỳ dị ôm khay gỗ đầy ắp nho quay trở về, anh ta là người cắt nên không để ý nhưng Chantel đã phát hiện ra vấn đề.
Cô ta nhăn mày, vừa rồi không nhiều như thế. Có phải chính mình hoa mắt rồi không?
Đặt mạnh khay gỗ xuống, Sarah vừa dùng tay quạt mát vừa liếc xéo Chantel còn không ngừng nhếch môi khinh bỉ. Cuối cùng cũng thoát được ả này.
Nam và Phuwanet vừa nhìn qua, Sarah liền lập tức cười hì hì liền. Cô và Phuwanet cười khẽ, Chantel đụng phải Sarah quả thật gặp xui xẻo rồi. Phuwanet xoa đầu Nam, “Không cần cân thắng thua đã rõ.”
Nam gật gật đầu, đợi chút nữa chắc Sarah phải la oai oải rồi.
“Mời mọi người vào lều uống nước nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ công bố kết quả ạ.” Panu cho người làm lần lượt ôm các khay gỗ đem đi cân, anh ta cũng đi theo họ để kiểm chứng.
Bên trong lều nhỏ ngang quầy rượu, tất cả mọi người đều đứng cạnh bàn dài màu trắng hình chữ nhật, bên trên có một cái thố thủy tinh rất lớn chứa đầy nước suối lạnh, vừa ngọt lại vừa mát.
Fon và Diêu Tử Đồng đứng bên ngoài bàn, Fon dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cho Diêu Tử Đồng, nhẹ giọng hỏi, “Có mệt không?”
Cô mỉm cười lắc đầu, “Nắng sáng rất tốt, vận động buổi sáng càng tốt hơn.”
Fon cưng chiều nhìn cô, “Tay đỏ hết rồi.” Anh cầm tay cô lên xem, do cầm kéo lâu quá nên vừa tái vừa hồng, chắc hẳn rất tê vì thế anh giúp cô xoa nhẹ.
Sarah cười ái muội nhìn hai người, ngọt y như trước đây đúng là tiện sát người bên ngoài. Rất tiếc cô ngốc kia EQ vô cùng kém, không nhìn ra được người bên cạnh đã yêu mình đến mức điên đảo tâm hồn. Fon cũng thật là ngây thơ, chỉ biết một mực yêu đơn phương y như khúc gỗ không biết bày tỏ, người ta đi lấy chồng còn nhịn đau mỉm cười chúc phúc. Đúng là ngu hết biết!
“Uống nước đi.” Cùng một lúc có bốn ly nước đưa về phía Diêu Tử Đồng, cô ngơ ngác nhìn Din, Lom, Fai và Prin. Họ cũng thật ăn ý đó.
Cô nhìn sang Lom, “Tôi nghĩ anh nên đưa cho Chantel, nhìn xem cô ấy mệt lắm rồi.” Cô hướng mắt nhìn qua, Chantel đang đi sang bên này. Vừa rồi chắc là cô ta đã vào toilet sửa soạn lại, cho nên mặt mày mới sáng sủa, đầu tóc gọn gàng như trước.
“Lom, em khát nước lắm.” Chantel ngang nhiên lấy ly nước từ trong tay của Lom, uống một hơi cạn sạch còn cười sảng khoái nhìn Diêu Tử Đồng.
Mặt Lom cứng ngắc, anh cực kỳ không vui. Anh cảm giác được Ali đang cố tác hợp anh với Chantel, chẳng lẽ cô không biết người anh thích là cô hay sao.
“Cô Chantel đó đang đắc ý với Ali.” Sarah kề tai Kati, nghiến răng nói nhỏ. Sau đó giúp Diêu Tử Đồng giải vây, anh ta cầm lấy ly nước Din đưa, cười hắc hắc, “Tôi cũng khát.”
Din chợt rùng mình khi Sarah ái muội nhìn mình, anh lập tức lùi ra sau lưng của Diêu Tử Đồng trong vô thức. Chỉ có gần cô anh mới làm dịu đi da gà vừa mới nổi lên.
“Cám ơn hai anh!” Còn Kati thì lấy của Fai và Prin, tiếp theo để mình và Nathee uống, nhướng nhướng mày với Diêu Tử Đồng làm cô bật cười.
Fai nhún vai tỏ vẻ không sao cả, tự múc ly khác cho mình uống.
Prin đen mặt nốc hết một ly nước. Tâm trạng anh hôm nay xuống dốc không phanh, làm gì cũng bị cản trở, tóm lại một chữ thôi. Xui!
Lần này tới lượt Fon được lấy lòng, anh múc đưa nước cho Diêu Tử Đồng, “Mau uống đi.” Anh vô cùng hưởng thụ khi cô thân thiết nhìn mình, cười y như một chàng trai mới lớn vừa biết yêu.
“Các vị xin chú ý! Đã có kết quả của cuộc thi, người thắng là đội của anh Saroj và cô Chantel.” Tiếng của Panu đột ngột vang lên khiến mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn về anh ta, “Giải thưởng là hai chai Vin de Van Pays và một bữa tối lãng mạn tại nhà hàng của vườn nho.”
“Hả?!!” Vừa mới cười đó nhưng Sarah đã biến sắc ngay, anh ta kinh hãi nhìn Panu rồi nhìn sang Chantel tiếp theo ôm miệng liền muốn nôn.
Chantel giận tái mặt nhìn Sarah sau đó quay sang Panu, “Tôi từ bỏ giải thưởng này.”
“Ai thèm ăn tối cùng cô ta!” Sarah thét lên, thật ghê tởm mà.
Panu khó xử nhìn hai người, anh ta cũng không phải là người quyết định được.
Ông bà Adisuan dở khóc dở cười, không ngờ kết quả lại như vậy. Giờ ông bà cũng ngượng ngùng trao giải, không biết phải làm sao.
“Thay đồ khác đi, mồ hôi thấm vào người sẽ cảm lạnh.” Thuần Vu Triệt nghe điện thoại đường dài xong thì đi sang bên này, anh xoa xoa tóc của Diêu Tử Đồng, nhẹ giọng nói.
Diêu Tử Đồng cười tủm tỉm nhìn qua anh, “Em lười trở về phòng.”
Thuần Vu Triệt yêu chiều cười khẽ, “Anh cho John chuẩn bị rồi, vào toilet thay đi.”
Diêu Tử Đồng lập tức ôm chầm lấy Thuần Vu Triệt, dụi dụi mặt vào ngực anh, “Anh hai là tốt nhất.”
Cô như vậy khiến cho Din, Lom, Prin bị mây đen che đỉnh đầu còn Fon chợt ưu sầu. Họ làm nhiều chuyện còn không bằng một câu nói của Erebus.
Đường truy vợ thật gian nan trắc trở!