Đại khái là có Anh Vũ bầu bạn, chấp niệm của Tôn Tử Sở đối với Tô Ngọc Tuyết cũng không sâu như thế nữa. Nửa tháng nay, gã cả ngày đều ở trong phòng bầu bạn với Anh Vũ, dù là nàng bây giờ là nguyên hình nhưng vì chút lòng riêng của nàng nên trong mắt hắn, nàng vẫn là dáng vẻ của mỹ nhân tuyệt sắc.
Trong nhà Tôn Tử Sở thật sự sa sút, nhưng gã vẫn có một lão nô bộc hầu hạ. Lão cảm thấy thiếu gia nhà mình càng lúc càng kì lạ, cả ngày trong phòng không nói, còn thường xuyên tự độc thoại. Có một ngày lão đứng ngoài phòng nhìn lén, sau đó nhìn thấy Tôn Tử Sở cùng con vẹt nằm trên giường nói chuyện.
Đó nhất định là yêu! Lão không thể nhẫn nhịn được nữa, cảm thấy thiếu gia nhà mình nhất định không thể để loại yêu quái này mê hoặc tâm trí, cho nên nhất định phải kéo tâm tư của thiếu gia về! Nhưng nếu muốn thiếu gia hồi tâm chuyển ý, quay về cuộc sống của người bình thường, nhất định cần có một giai nhân tuyệt sắc chân chính mới được, dù sao đi nữa yêu tinh đều rất xinh đẹp.
Lão nô bộc liền nghĩ đến đệ nhất mỹ nhân trong thành – Tô Ngọc Tuyết, lão cảm thấy chỉ có Tô Ngọc Tuyết mới có thể khiến Tôn Tử Sở hồi tâm chuyển ý. Thế là liền trưng ra dáng vẻ không sợ chết, cầm chút điểm tâm đến Tô phủ.
Lúc Tô Ngọc Tuyết nghe Hồng Lăng chuyển lời, cảm thấy cả người mình đều không khỏe. Cho nên, lão nô bộc này cảm thấy lòng trung thành của lão có thể cảm động trời đất, bản thân cũng phải vì lòng trung thành của lão mà gả cho loại người như Tôn Tử Sở sao? Thành thật mà nói, cô cảm thấy cách nghĩ của một số người trong thế giới liêu trai đặc biệt mê muội.
Ví dụ như bây giờ, lão nô bộc này quả thật kì lạ. Thiếu gia nhà lão bị yêu tinh mê hoặc, lão không đi tìm đạo sĩ, hòa thượng mà tìm một cô gái giúp đỡ? Còn mang chút điểm tâm muốn cô gả? Này này này, cô một chút cũng không muốn gả đấy! Chẳng lẽ không nghĩ đến, lỡ cô bị yêu tinh ăn mất thì sao?
Thở dài một hơi, Tô Ngọc Tuyết nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. “Lão nô bộc kia hiện đang ở đâu?”
Trong mắt Hồng Lăng vẫn ngập tràn tức giận, “Lão nô bộc kia quả là người không hiểu lễ giáo, cứ đứng ngoài phủ ta la hét. Lão gia, phu nhân sợ bá tánh không biết sự tình vây quanh, sẽ vấy bẩn danh tiếng của tiểu thư, liền để lão vào trong, hiện lão đang ở đại sảnh ạ.”
Tô Ngọc Tuyết đặt mứt trong tay xuống, “Đi, chúng ta đến đại sảnh.”
“Tiểu thư!” Hồng Lăng giật mình, “Chẳng qua chỉ là một lão vô lại mà thôi, tiểu thư cần gì phải đích thân đến đó.”
Tô Ngọc Tuyết cười, “Ta ngược lại muốn xem thử, nô bộc trung thành như thế này, da mặt thế nào mà muốn người ta vì thiếu gia nhà lão phải hi sinh. Sẵn tiện xem thử da mặt lão dày bao nhiêu.”
Thấy không còn cách nào ngăn cản Tô Ngọc Tuyết, Hồng Lăng chỉ đành đi theo Tô Ngọc Tuyết ra đại sảnh. Lục Thù trước giờ suy nghĩ đơn giản, thấy hai người đều đi liền vội đi theo. Dù sao theo tiểu thư cùng Hồng Lăng tỷ sẽ không sai.
“Tô phu nhân, cầu xin người nể mặt thiếu gia nhà lão là con một của Tôn gia, hãy cứu thiếu gia nhà lão đi!”
Tô Ngọc Tuyết vừa đến đằng sau đại sảnh, liền nghe thấy giọng ỉ ôi già nua vang lên trong đại sảnh. Nghe thật đáng thương, nhưng ý tứ trong câu nói lại khiến người ta chán ghét. Khóe môi cô giật giật, Tôn gia nhà lão có phải con một hay không thì liên quan đến cọng lông nào của Tô gia nhà ta!
“Lão vô lại, lão đừng quá đáng!” Giọng tức tối của Bố Tô vang lên, “Đây là Tô gia, không phải Tôn gia các ngươi, muốn ầm ĩ thì cút ra ngoài cho ta!”
“Ông trời ơi, sao ông lại không mở mắt thế! Tại sao không ai đồng ý giúp thiếu gia nhà lão vậy!”
Giúp cái đầu lão!
“Tại sao phải giúp?” Một giọng nói thanh lạnh vang lên trong đại sảnh. “Thiếu gia nhà ngươi đáng để giúp ư?”
Biểu ca? Tô Ngọc Tuyết không ngờ đến đến cả Vương Lăng Minh cũng ở đây. Chỉ là, không hổ là biểu ca, nói nghe thật êm tai.
“Thiếu gia nhà lão tài hoa xuất chúng, tướng mạo đường hoàng, chẳng lẽ không phải là một chỗ tốt để nương tựa cả đời sao? Tô cô nương tuy rằng xinh đẹp nhưng dù sao đi nữa con người vẫn sẽ già đi, sau này nếu già rồi, chỉ có người có phẩm hạnh tốt như thiếu gia nhà lão mới không chê bai cô.”
Ha ha! Tô Ngọc Tuyết cười lạnh, thiếu gia tốt nhà lão ư, A Bảo còn chưa già đã bị gã bỏ rơi rồi! Làm sao đây, muốn đánh người quá!
“Tài hoa xuất chúng? Ha!” Vương Lăng Minh cười lạnh, “Chẳng qua chỉ là có tiếng trong thành nhỏ, cũng dám nói như thế sao. Mười ba tuổi ta đậu tú tài, mười sáu tuổi trúng cử nhân, mười chín tuổi thành tiến sĩ, há không phải càng tài hoa xuất chúng? Về phần tướng mạo? Ngươi cảm thấy phế vật nhà ngươi có thể sánh được với ta?”
“Ngươi ngươi ngươi...”
Không chỉ là lão nô bộc bị lời Vương Lăng Minh làm cho sững sờ, đến cả Tô Ngọc Tuyết nghe trộm ở đằng sau cũng ngỡ ngàng. Này này này, người nói nhiều tự luyến mình như thế thật sự là biểu ca lạnh lùng, kiệm lời của cô sao? Hẳn không phải là bị thứ là lạ gì đó nhập vào chứ?
Đương nhiên, đây chỉ là bày tỏ nỗi niềm đối với chuyện quá đỗi kinh ngạc của Tô Ngọc Tuyết thôi. Đạo pháp của Vương Lăng Minh xuất chúng, không thể nào bị thứ gì nhập vào người.
Lão nô bộc bị nghẹn họng, sau đó mới tiếp tục nói: “Thế thì thế nào, thiếu gia nhà lão mới là chốn về tốt nhất của Tô cô nương.”
“Không phải!” Vương Lăng Minh đưa mắt nhìn lão nô bộc, “Ta mới là vị hôn phu của nàng, nàng cùng phế vật nhà ngươi không hề có quan hệ nào cả!”
Trong mắt hắn tựa như nghìn vạn uy nghiêm, lão nô bộc bị sợ đến không dám nói nữa. Lão không dám lại khí thế hùng hồn như trước đây, hơn nữa trong lòng hoảng sợ cực độ, liền xám xịt chạy mất. Chỉ là lúc đi vẫn không quên mang điểm tâm mình mang đến cầm đi.
“Đa tạ Lăng Minh.”
“Đúng vậy đúng vậy, phu thê ta chưa từng qua lại với bậc vô lại này, suýt nữa để lão ta sấn tới rồi.”
Bố Tô mẹ Tô đối với Vương Lăng Minh vô cùng hài lòng, hắn cung kính, cẩn thận trả lời, thậm chí vì mình ‘nhất thời lỡ lời’ mà xin lỗi. Đương nhiên họ không hề cảm thấy hắn lỡ lời. Vương Lăng Minh cười mỉm, mắt quét qua sau bình phong, sau đó dần dần cười tươi.
Nụ cười mỉm thoáng qua lại không ai nhìn thấy.
Tô Ngọc Tuyết không ngờ đến sẽ nghe được Vương Lăng Minh nói như thế, bị dọa đến giật mình, theo bản năng xoay người về viện mình. “Biểu ca, chẳng lẽ bị điên rồi sao?”
“Tiểu thư.” Hồng Lăng đầy vẻ bất đắc dĩ, “Biểu công tử vừa giúp cô, không nên nói hắn như thế.”
Cả người Tô Ngọc Tuyết chợt cứng đờ, không cẩn thận nói ra. “Nhưng mà...Biểu ca nói những lời đó, rất kì lạ.”
Lục Thù chớp mắt, “Có gì kì lạ chứ, biểu công tử muốn cưới tiểu thư, mọi người đều biết mà.”
“Cái gì?” Tô Ngọc Tuyết không thể tin được nhìn Lục Thù, “Gì mà gọi là mọi người đều biết?!!!”
Lục Thù khó hiểu, “Chính là, mọi người đều biết cả. Người trong Tô phủ đều biết biểu công tử thích tiểu thư, đợi người đồng ý sẽ cưới người qua cửa.” Tiểu thư tại sao lại kinh ngạc như thế? Nàng cứ cho rằng nửa tháng nay, tiểu thư đã biết rồi chứ?
“...” Tô Ngọc Tuyết cạn lời, mọi người đều biết nhưng đương sự lại hoàn toàn không biết gì hết, cái quỷ gì thế này!!!