Tô Ngọc Tuyết muốn rút tay ra nhưng lòng bàn tay cô hệt như dính chặt vào lòng bàn tay của Vương Lăng Minh vậy, căn bản rút không được, “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
Miệng Vương Lăng Minh thầm niệm chú ngữ, ký tự vàng bay quanh tay hai người. “Thay nàng bị thương, từ đây, cùng sinh không cùng chết, ta sống nàng sống, ta chết nàng vẫn sống.” Chữ vàng biến mất, tất cả đều trở lại bình thường.
Nhưng Tô Ngọc Tuyết không cách nào bình tĩnh, cô nhìn tay mình mơ hồ xuất hiện ký tự màu vàng, trong lòng chấn động, “Biểu ca, chàng...chàng không cần như thế.”
Vương Lăng Minh lại cười, “Muốn cưới được biểu muội, nhất định phải có thành ý.”
“Nhưng đây không phải là thành ý.” Vành mắt Tô Ngọc Tuyết đỏ lên, “Đây không phải là thành ý, đây là làm bậy, chàng đang làm bậy.” Chú ngữ này cô vừa học qua, nó tác động vào linh hồn, dù là đầu thai chuyển kiếp đều không có cách nào giải trừ.
Quá đáng lắm rồi, sao có thể như thế, chuyện này sao khiến cô có thể duy trì bình tĩnh đây. Cô từng thề, sẽ không như mẹ bị tình yêu làm mê muội đầu óc. Có thể thích, có thể hưởng thụ, nhưng không thể yêu. Nhưng tình hình giờ đây, lại muốn cô phải làm thế nào?
Vương Lăng Minh đưa tay, lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt cô, “Đừng buồn, đây là ta cam tâm tình nguyện.” Hắn dừng chút, “Cứ xem như ta đang làm bậy.”
“Chàng...quá đáng lắm.” Giọng Tô Ngọc Tuyết càng lúc càng thấp, vì cô thật sự không biết phải làm thế nào. Tại sao có người quá đáng như vậy.
“Đừng sợ.” Vương Lăng Minh vuốt ve gò má cô, giọng nói lành lạnh nhưng bên trong lại dịu dàng vô tận, “Ta tuyệt đối không phản bội nàng, sẽ không.”
“Nhưng mà...” Nước mắt Tô Ngọc Tuyết chảy xuống, “Chuyện này không công bằng với chàng, không công bằng.”
“Công bằng hay không công bằng, ta trước giờ đều không để ý, chỉ cần ta đồng ý là được.” Vương Lăng Minh cười, nàng vẫn là mềm lòng với mình, không phải sao? Nàng sợ, không sao, ta sẽ xua tan toàn bộ những thứ khiến nàng sợ hãi.
Tô Ngọc Tuyết cắn môi, im lặng.
“Thế, biểu muội bây giờ đồng ý gả cho ta chăng?”
Tô Ngọc Tuyết chỉ đành cúi đầu không nói, hồi lâu mới khẽ đồng ý một tiếng. Giọng nàng dường như không nghe thấy, nhưng Vương Lăng Minh pháp thuật cao cường, sao có thể không nghe được chứ? Hắn thử bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nếu cô không đồng ý, lùi về sau một bước liền có thể tránh ra.
Nhưng Tô Ngọc Tuyết tiến lên, dựa vào lồng ngực hắn. Cô không nói, hắn cũng im lặng, trong viện chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua.
Hôm sau, Hồng Lăng kì lạ nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Tiểu thư, sao lại mang hết chỉ màu ra ạ?”
“Ta...” Tô Ngọc Tuyết theo bản năng vuốt ve vòng bạc trên tay, đó chính là do kiếm Lưu Vân hóa thành. “Ta muốn làm một dây đeo kiếm.”
Hồng Lăng đương nhiên biết kiếm Lưu Vân của cô, cười nói: “Nên như thế ạ, Lưu Vân có dây đeo kiếm nhất định sẽ càng đẹp hơn. Nô tỳ cùng tiểu thư chọn màu được không?”
“Được.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, thành thật mà nói, thật ra cô cũng cảm thấy nhức đầu với một đống chỉ lớn đủ màu sắc này. Cô chỉ nói muốn một chút chỉ màu, nào ngờ hạ nhân lại mang toàn bộ màu đến đây.
Haiz, được trên dưới cả nhà yêu thương, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Vì Vương Lăng Minh không muốn đêm dài lắm mộng, giục bố Vương mau mau hoàn thành mọi việc, nên tiến độ hôn lễ thật sự nhanh hơn rất nhiều. Chí ít, trong đại gia tộc mà nói đã là rất nhanh rồi. Chỉ là dù tốc độ nhanh thì tam môi lục sính, tam thư lục lễ cũng không được thiếu cái nào.
Tô Ngọc Tuyết dưới sự không nỡ của bố Tô mẹ Tô, cùng mười dặm hồng trang đi theo xuất giá. Từ Tô phủ cả đường đến Vương phủ, cô đều nắm chặt Vân Lưu trong tay không buông. Dường như làm thế có thể tiếp cho cô muôn vàn dũng khí vậy.
“Nhất bái thiên địa.”
Tô Ngọc Tuyết từ dưới khăn trùm đầu nhìn thấy đôi tay của Vương Lăng Minh, gầy gầy thon dài, trong tay cầm lấy lụa đỏ nối với mình.
“Nhị bái cao đường.”
Cô làm theo động tác mà người chủ trì nói, trong đầu trống rỗng, dường như đang nghĩ mọi thứ, lại giống như không nghĩ gì cả.
“Tam...”
“Chờ đã.” Một giọng nữ trách cứ vang lên, “Các ngươi không thể thành thân!”