“Tô đại sư,” Chu Mẫn rất có mắt nhìn, vội đổi cách xưng hô, “Ngài có thể tìm ra được kẻ tính kế tôi không?”
“Có thể, cô đưa tay cho tôi.” Tô Ngọc Tuyết vẽ một phù lục vàng lên lòng bàn tay phải giơ ra của Chu Mẫn, “Đây là phù lục chỉ có mỗi cô nhìn thấy. Cái này chỉ cần người giở trò xuất hiện trước mặt cô, sẽ bị phù lục đánh trúng. Sau đó, đành phải trông vào bản thân cô rồi.”
“Được, cảm ơn Tô đại sư.” Chu Mẫn nắm lấy phù lục trong tay, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, “Thế, Tô đại sư, thù lao của cô.”
“Hừm...” Tô Ngọc Tuyết có chút khổ não, vấn đề này hoàn toàn chưa nghĩ đến. “Cô tự xem rồi đưa tôi, đây là số tài khoản của tôi.” Cô tiện tay cầm lấy giấy ghi chú trên bàn, “Được rồi, di động của tôi cũng ở trên đấy, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé. Tôi đi trước đây.”
“Ôi?” Chu Mẫn không ngờ động tác của Tô Ngọc Tuyết nhanh như thế, “Tô đại sư không ngồi chút sao?”
“Không cần đâu.” Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, nhìn Chu Mẫn cười, “Cô hẳn muốn giải quyết chuyện của mình trước? Tôi đi đây!” Nói rồi, cô liền rời khỏi gian phòng này.
Chu Mẫn cảm khái, quả không hổ là đại sư chân chính, làm việc không hề giống với người khác. Về phần suy nghĩ lung tung mười mấy phút trước của mình, hừm, đã biến mất hoàn toàn rồi. Nhanh chóng chuyển tiền cho Tô đại sư mới được, sau đó...Đôi mắt của Chu Mẫn chợt u ám, cô có thể quản lý một công ty cùng một gia tộc, đương nhiên không phải là người dễ chọc vào.
Dám ra tay, thế thì cũng chuẩn bị cho việc bị chặt tay!
[Túc chủ, cô muốn đi đâu thế?] Hệ thống cảm thấy kì lạ, [Không phải nói muốn tạo quan hệ sao? Sao không trò chuyện với người ta mà rời đi như thế?’]
[Chu Mẫn sau đó sẽ rất bận, chị cũng không phải không biết điều như thế. Giao tình có thể sau này hẵng bàn, biết tiến biết lùi mới có thể khiến người ta càng muốn qua lại với em.] Tô Ngọc Tuyết nói đầy đạo lý.
[...] Hệ thống cạn lời, [Nếu cô đem miếng sườn rán trên đũa xuống, đại khái sẽ càng có tính thuyết phục hơn.]
[Khụ khụ.] Tô Ngọc Tuyết có chút ngại ngùng, [Đó là vì chị ở khách sạn đợi lâu như thế, sớm đã đói rồi.] Cho nên, cô vừa ra ngoài khách sạn liền tìm đến tiệm ăn này, gọi món sườn rán. Phải biết, sườn rán của tiệm này vô cùng nổi tiếng, trước đây cô thật sự rất muốn rất muốn ăn.
Chỉ là, sức khỏe cô hoàn toàn không cho phép, đành mỗi lần đi qua tiệm này ngửi mùi. Vì sợ mình không khống chế nổi, nên chỉ đành thỉnh thoảng đến đây ngửi một lần. Có thể nói là đáng thương lắm. Giờ đây sức khỏe không sao rồi, còn không ăn một trận thật đã sao?
Tô Ngọc Tuyết ngửi ngửi hương vị khiến người ta phạm tội này, sau đó một miếng cắn lên trên thịt sườn, âm thanh rột roạt liền truyền ra. Loại hương vị tuyệt vời kia cùng cảm giác giòn tan trong miệng thật sự ngon đến muốn bùng nổ.
Tuy sườn rán hơi nhiều dầu mỡ, nhưng kết hợp cùng trà chanh giảm ngấy. Một ngụm trà chanh, một miếng sườn rán, thật là một loại hưởng thụ cực cao.
[Nuốt nước bọt!] Hệ thống lần nữa cảm thấy không có thực thể thật sự quá tuyệt vọng rồi, mỗi lần nhìn thấy túc chủ ăn cơm đều là một loại dày vò. Điều khiến người ta dày vò nhất là, túc chủ khốn nạn này lại ăn một cách thật ngon miệng, thật mê hoặc, quả khiến hệ thống tuyệt vọng lắm.
Túc chủ nhà cô gì cũng tốt cả chỉ là điểm này cực kì trêu tức người khác mà thôi. Ủa, không đúng, là trêu tức hệ thống, cô nàng sắp bị làm tức suýt ngất rồi. Lại nói, chẳng phải vì biểu ca mà sa sút tinh thần sao? Cho nên, chỉ cần ăn ngon liền không sa sút tinh thần nữa hả?
Này này này, vị đại nhân kia sẽ phát điên mất.
Tô Ngọc Tuyết không biết hệ thống của mình đang nghĩ gì, cô bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý hưởng thụ món sườn rán, căn bản không rảnh để ý đến những chuyện khác. Nếu như có thể nhìn thấy nội tâm của cô, thì toàn bộ cũng chỉ là sườn rán, sườn rán, sườn rán, sườn rán thơm ngon, sườn rán, sườn rán, sườn rán.
[A, ăn no rồi, về thôi.] Tô Ngọc Tuyết từ trong tiệm sườn rán bước ra, trong lòng thõa mãn.
[Xin chào, hệ thống của bạn hiện không online, có chuyện gấp xin liên hệ đường dây nóng, số đường dây nóng 514514514.]
Tô Ngọc Tuyết chớp mắt, ủa, cô lại làm gì đắc tội với hệ thống sao? Kì lạ ghê nha. Phải chăng là đến thời gian đặc biệt của hệ thống không? Cô là người, Tiểu Ác là hệ thống, cô không hiểu cũng là bình thường. Nghĩ như thế, cô lại đem chuyện hệ thống giận dỗi ném ra sau đầu.
Hừmmmmmmm, may mà hệ thống tự khóa không biết suy nghĩ của Tô Ngọc Tuyết, nếu không chắc chắn sẽ tức chết mà.
Tuy nói lúc ăn sườn rán rất vui vẻ, nhưng Tô Ngọc Tuyết cũng biết mình ăn hơi nhiều, cho nên liền đi dạo chung quanh. Trước đây, cô không có thời gian rảnh đi dạo, bây giờ xem như là đi tiêu thực cũng tốt.
Cũng không biết Tô Ngọc Tuyết rốt cuộc đi thế nào, đi qua đi lại, lại rẽ qua rẽ lại trên con phố nhỏ liền đi đến một nơi không quen không biết. Sau đó, cô đến con đường hoàn toàn không chút quen thuộc này.
Tô Ngọc Tốt chớp mắt, à, được rồi, lúc này cần dùng đến chị Baidu Map rồi. Lúc cô chuẩn bị cầm điện thoại rời khỏi nơi này, liền nhìn thấy một đạo quán. Trong lòng cô thầm nghĩ mình cũng xem như là người đạo gia, đến đây xem như là một loại duyên phận, dứt khoát bước vào trong thắp hương.
Thế là cô cất di động, sau đó bước vào trong. Đây là một đạo quán nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào cảm thấy không gì khác lạ. Hơn nữa, bị kẹp giữa con phố nhỏ này, trông thế nào cũng rất bình thường. Nhưng đến khi Tô Ngọc Tuyết đặt chân bước vào, mới phát hiện ra chỗ khác lạ.
Đạo quán này, có người tu hành.
“Thắp hương à?” Một lão miếu chúc đi ra nhìn cô, vẻ mặt lão lạnh nhạt, đối với khách thắp hương cũng không có thái độ tốt
Chẳng qua, Tô Ngọc Tuyết hoàn toàn không để ý. Cô cười, “Đúng vậy, tôi đến thắp hương.”
“Rửa tay, sau đó thắp hương.” Lão miếu chúc chỉ chum nước đặt trong một góc sân, sau đó lại chỉ đại điện. Lão hệt như hoàn toàn không ngửi thấy mùi sườn rán trên người Tô Ngọc Tuyết, đại khái cho rằng không quan trọng chăng.
“Vâng.” Tô Ngọc Tuyết bước đến chum nước, dùng chút nước rửa tay, sau đó mới bước vào trong đại điện. Cô nhận lấy hương trong tay lão miếu chúc, hỏi: “Nơi này cung phụng vị nào thế ạ?”
“Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân*.”
(*Chỉ Nhị Lang Thần, Dương Tiễn)
“!!!” Thái độ Tô Ngọc Tuyết lập tức trở nên càng cung kính hơn, trời ơi là nam thần!!! Hì hì, nếu có thể gặp được nam thần một lần thì tốt rồi. Chẳng qua, đây cũng chỉ là một vọng tưởng mà thôi.
Hệ thống đã tự khóa, hừmmmmmmm, đột nhiên rất muốn biết tâm trạng của vị đại nhân kia thế nào.
Thắp hương xong liền thêm tiền hương dầu, Tô Ngọc Tuyết hài lòng rời đi. Hôm nay thật là một ngày lành, có thể kiếm được một đống tiền lớn (đến từ thông báo tươi đẹp từ internet banking), sau đó còn được ăn sườn rán mà mình khao khát đã lâu, còn được dâng hương cho nam thần.
Ừm ừm, quả nhiên là ngày tháng tuyệt vời.
Mang theo tâm tình vui vẻ này, ban đêm, Tô Ngọc Tuyết nằm trên giường ngủ. Trước khi ngủ, cô chúc hệ thống ngủ ngon.
[Ngủ ngon nhé, túc chủ.] Hệ thống vẫy tay với Tô Ngọc Tuyết trong không gian não bộ, may mà sau khi túc chủ về có nhiều việc để làm, hơn nữa hệ thống làm mờ đi cảm giác thời gian của cô trong thế giới liêu trai. Nên mới khiến cô không phát hiện ra gần đây số lần nghĩ đến liêu trai đã giảm đi rất nhiều, hi vọng cô mãi mãi không nhớ ra là tốt nhất rồi.
Tô Ngọc Tuyết phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng đang nghĩ mình lại bị kẻ nào kéo vào mộng cảnh rồi sao? Nhưng không thể được, bây giờ cô đã không còn là tiểu bạch** trước đây, không dễ dàng bị kéo đi như thế.
(** Người ngây thơ, mỏng manh, yếu đuối)
Hoàn toàn không phát hiện ra linh hồn mình có chỗ nào khác biệt cả. Chuyện này, rốt cuộc là thế nào? “Cung điện này, hoành tráng quá.” Cô nhướng mày nhìn cung điện trước mắt, tốt lắm, càng xác định mình không bị người ta kéo đi rồi.
Chỗ này hoàn toàn là nơi cô chưa từng gặp qua, cũng không thể xuất hiện trong mộng cô.
“Cảm ơn đã khen.”
Một giọng nói lãng nhuận vang lên, nhưng lại khiến cho Tô Ngọc Tuyết giật mình, “Ai đó?”
“Ha.” Giọng cười khẽ vang lên, “Không phải nàng nói muốn gặp ta sao? Sao vậy, giờ nàng lại hỏi ta là ai à?”
“Tôi khi nào...” Tô Ngọc Tuyết chớp mắt, cả người liền rơi vào trạng thái không thể tưởng tượng được, “Cái đó, ngài, là Nhị Lang Thần ư?” Không phải chứ, chẳng lẽ là cô đang mơ ư? Không phải không phải, đây vốn không phải là mộng cảnh.
Nam thần trong mộng cảnh, thế cũng là nam thần! Hơn nữa, đây cũng là mộng cảnh chân thật, không phải là mộng cảnh hư cấu, cho nên, là nam thần đấy!
“Rất vui khi gặp được ta?” Giọng nói ấy chứa đầy ý cười.
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, tôi đương nhiên rất vui khi gặp được ngài rồi.” À, không đúng, bây giờ hình như chỉ nghe được giọng nói chứ chưa gặp được người.
Lúc này, một cơn gió khẽ thổi đến, đám mây trước mắt Tô Ngọc Tuyết bị thổi đi. Một người đứng trước cung điện, chắp tay đứng đấy, thanh nhã thần tuấn, giữa mi tâm có một đạo ánh sáng thoát ẩn thoát hiện. Hắn khoác lam y, trông hẳn là thường phục.
Dáng người này, khí chất này, chỉ nhìn lướt qua liền biết, hắn chính là Thanh Nguyên Diệu Đạo Chiêu Huệ Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân. Chỉ là, nhận thức này lại khiến Tô Ngọc Tuyết sững sờ, căn bản không cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy nam thần.
Vì tướng mạo của hắn giống hệt với Triển Chiêu. Không không không, cũng không giống hệt nhau. Phải nói chính xác hơn là, đó chính là sự kết hợp giữa gương mặt của Triển Chiêu cùng biểu ca.
Nhưng tại sao lại như thế? Tô Ngọc Tuyết cả lòng nghi hoặc, chẳng lẽ, thật ra đây không phải là mộng cảnh chân thực mà là mộng cảnh hư cấu ư. Cô thật ra hẳn đang trong mộng cảnh của mình, vì quá nhớ biểu ca, hơn nữa sáng lại thắp hương cho Nhị Lang Thần, cho nên mới mơ thấy cảnh này?
Nghĩ đến đó, cả người Tô Ngọc Tuyết đều không thoải mái. Hu hu hu, đây là đại bất kính với nam thần! “Xin lỗi xin lỗi, nam thần à, tôi sai rồi!”
“Nàng sai chỗ nào?”
“Tôi không nên lẫn lộn giữa ngài với người đàn ông của tôi, xin lỗi xin lỗi!” Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mình vã quá rồi, dù là trong mơ cũng phải xin lỗi.
“Nếu, ta không cần nàng xin lỗi?”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết vốn đang cúi đầu xin lỗi, nghe thấy câu nói này liền ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn. À, đây là ý gì vậy?
Dương Tiễn vung tay, để cho Tô Ngọc Tuyết từ dưới điện đến ngay trước mặt mình. Khóe môi hắn nhếch lên, “Ta nói, nàng không cần xin lỗi ta.”