Giờ tan tầm thành phố Quan Châu kẹt xe kinh khủng, Thích Miên đứng trên tàu điện ngầm, tay cầm di động không ngừng tìm vé xe, bực bội ấn ấn giữa mày.
Xác thật như Từ Bạch Diễm nói, cả thành phố kiểm tra an ninh tăng lên rất nhiều, vừa rồi cô đi ngang chỗ soát vé, bị yêu cầu mở túi ra kiểm tra, phải giải thích bình chất lỏng dùng để làm gì, cô lấy cớ sẽ đi tham gia dã ngoại mới được cho qua.
Tàu điện ngầm tới trạm luân chuyển, Thích Miên đeo ba lô đi nhanh ra ngoài. Cô đứng ở phía đầu, mới đi không được vài bước bỗng nhiên nghe được tiếng tất tất sách sách leng keng.
Thanh âm kia rất nhỏ, như là tiếng động ngầm truyền tới, là tiếng khát vọng huyết nhục đã từ lâu, thật hưng phấn, lại sắc nhọn, nếu không phải ở mạt thế đã nghe qua quá nhiều tiếng rít đặc thù như thế này, cô sẽ không hề để ý tới thanh âm này.
Biểu tình Thích Miên biến đổi.
Đây là...... Dị chủng!
Tàu điện ngầm chạy đi, trạm chuyển đổi thật mau vắng vẻ hẳn lên. Thích Miên quay người lại, giơ cánh tay lên, nhanh chóng đi theo thanh âm kia tiến vào buồng vệ sinh.
Mặt tường xám bạc phản xạ ra khuôn mặt Thích Miên, cô đi ngang qua phòng vệ sinh nữ, vẫn không ngừng mà tiếp tục đi hướng bên trong.
Còn chưa đi đến cửa phòng vệ sinh nam, cô bỗng nhiên nghe được một chuỗi âm thanh trầm đục cùng một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết.
Thích Miên lập tức bước nhanh tới, vừa mới vọt tới chỗ bồn rửa tay, thanh âm kia đột nhiên im bặt, thay vào đó là một tiếng khóa cửa vặn ra, một thanh niên chậm rãi bước ra ngoài.
Người thanh niên tóc đen nhánh, đôi môi mỏng mím lại, sườn má trắng nõn, gương mặt cực kỳ thanh tuấn, ánh mắt đạm mạc lại như sương lạnh. Dáng người rất cao, Thích Miên tự mình đã cao gần 1m7, anh cao hơn Thích Miên muốn cả cái đầu, từ tầm mắt Thích Miên nhìn ngang qua vừa đúng ngang hầu kết anh hơi hơi động.
Thích Miên hơi hơi cúi đầu, nhìn đến hai tay anh buông bên người, vài dòng máu đen tinh tế chảy xuống theo đầu ngón tay, rơi xuống vỡ vụn như những đóa hoa trên nền gạch men.
Tim Thích Miên thoáng chốc đập như trống bỏi.
Thanh niên nhìn thấy Thích Miên, mặt vô biểu tình mà nghiêng đầu nhìn trên bảng trên tường, xác nhận đây là buồng vệ sinh nam.
Thích Miên giơ tay lên, lộ ra nụ cười vô tội đơn thuần: “Xin lỗi, đi nhầm.” . Đam Mỹ Hài
Thích Miên chậm rãi lui về phía sau đi ra khỏi phòng vệ sinh, thanh niên xoay người qua đi rửa tay, máu đen chảy theo nước xuống bồn, ngón tay thon dài trở nên sạch sẽ trắng nõn, anh nhấc mi mắt lên, nhìn qua gương thấy được Thích Miên không chịu rời đi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Người càng đẹp càng am hiểu giả vờ nhu nhược, đóa hoa yếu ớt này nhất định là cực phẩm.
Người thanh niên lau khô tay rời khỏi phòng vệ sinh, đi ngang qua Thích Miên, anh không liếc cô đến một cái.
Thích Miên nhìn theo người thanh niên rời khỏi, bước nhanh vào buồng vệ sinh anh ta vừa bước ra, ở sọt rác cô nhìn thấy mấy đoạn thân rắn đen bị vứt ở đó.
Nửa thân rắn bị lộ ra tới thịt bên trong, nửa sau giống như bị nổ tung, có một ít bột phấn màu xanh lục trộn lẫn.
Thú mẹ dị chủng.
Trước khi Hồng Dạ bắt đầu đã xuất hiện nhiễm thể thú mẹ có tính công kích thấp, ở khoang bụng trong thời gian ngắn sản sinh ra lượng lớn bào tử, khi nó trưởng thành sẽ bò lên trên mặt đất tự bạo, bào tử tràn ra đầy thế giới, khi Hồng Dạ xuất hiện, bào tử ký sinh ở trong cơ thể sinh vật dưới năng lượng dị thường của Hồng Dạ thúc giục mà phân hóa phát triển ra nhóm thây ma đời đầu tiên.
Vượt qua đại bùng nổ lúc đầu, nhân loại sinh ra miễn dịch với đám bào tử này, sẽ không bị nhân bào tử cảm nhiễm làm dị hóa nữa, chỉ khi nào bị thây ma cắn hay cào bị thương mới có nguy hiểm có thể bị cảm nhiễm.
Thanh niên này trên người rõ ràng không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ cần tay không là có thể giết chết dị chủng mẹ như thế, vậy tố chất tâm lý cùng thân thể anh ta có bao nhiêu cường hãn......
Hô hấp hơi bấn loạn chậm rãi khôi phục lại, Thích Miên rời khỏi buồng vệ sinh, sắc mặt cực kém.
Bò sát dị chủng mẹ đã xuất hiện, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của cô “hết thảy đều chỉ là mộng.”
Thích Miên xem di động lần nữa, giao diện mua vé xe vẫn như cũ một mảnh màu xám, cô hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt ba lô trên vai, xoay người bước nhanh tới cầu thang.
...
Mới ra ngoài làm nhiệm vụ vài đêm bị cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi, cảnh sát thực tập Tống Hoài Địch ngậm bánh bao, đi theo thang lầu xuống dưới.
Anh nhìn chằm chằm di động, tay bấm nhanh tìm tư liệu, ý định tra cứu thêm càng nhiều thông tin tư liệu về viện nghiên cứu Lĩnh Nam.
Viện nghiên cứu kia theo lý thuyết đã sớm báo cáo đóng cửa, tra cứu theo dõi cũng xác nhận bên ngoài viện nghiên cứu không có dấu vết nhân viên ra vào, thế nhưng mấy hôm trước bỗng nhiên nổ tung.
Vụ án quá lớn, lại bị giấu kín thông tin, không biết còn có người cấu kết cùng phe đảng muốn phá hủy xã hội bên ngoài hay không, cho nên vì ổn định trật tự, vụ án này được đưa thẳng tới đại đội chuyên án.
Trên diễn đàn vừa cập nhật thông tin mới nhất về việc điều tra mua sắm thuốc sát trùng, mặt mày Tống Hoài Địch trở nên hớn hở, nhanh chóng đánh chữ: “Tôi trở về đơn vị ngay!”
Tin tức vừa gởi ra, chỉ dừng vài giây, cấp trên đã hung dữ trả lời: “Không muốn sống nữa hay sao! Muốn chết cũng không phải chết như thế, trở về nghỉ ngơi ba tiếng cho tôi!”
Tống Hoài Địch sắc mặt suy sụp xuống, ủy khuất mà hồi phục tin nhắn: “Tuân lệnh.”, sau đó chán nản đi xuống tiếp vài bước, rồi đột ngột dừng lại. Anh vuốt điện thoại, bấm vào một bức ảnh trong diễn đàn rồi nhìn lại cô gái vừa đi ngang qua.
“Fuck......”
Không kịp nghĩ nhiều, anh một bước dài lên trước, không ngờ bước quá nhanh, thân thể cứng ngắc, lúc ngăn cô gái lại anh lảo đảo thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Thích Miên: “............”
Thích Miên duỗi tay, nắm giữ thân thể anh sắp quỳ xuống, thanh âm trầm tĩnh: “Cẩn thận.”
Trước mắt Tống Hoài Địch hoa lên, cảm thấy thật may mắn. Theo bản năng anh đang muốn nói lời cảm tạ, cũng định đưa ra chứng minh yêu cầu cô phối hợp điều tra, trong nháy mắt ngửa đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Thích Miên, cùng bên cạnh cô cái ba lô to đến nửa người.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo cùng cánh tay cường thế.
Yết hầu anh không tự giác mà động đậy, lời nói vừa muốn nói ra cùng nước miếng nuốt xuống đánh ực một cái.
Anh lập tức ai u kêu to: “Đau quá, đầu thật nhức, chị, chị giúp tôi với.”
Thích Miên trầm mặc một chút, bỗng buông tay ra, Tống Hoài Địch đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã nhào xuống, Thích Miên còn thu chân lại miễn cho anh đụng vào bàn chân mình.
Tống Hoài Địch lập tức thay đổi tư thế, biến thành lòng bàn tay đỡ đầu, tư thế nằm nghiêng vũ mị, thấy Thích Miên mắt nhìn thẳng bước nhanh rời đi, anh lộc cộc bò dậy tiến lên ngăn cô lại, bang một tiếng lên tường: “Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, chị ơi tôi mời chị ăn cơm.”
Thích Miên ánh mắt cổ quái, đánh giá anh từ đầu đến chân một chút, khách khách khí khí nói: “Không cần, làm phiền tránh ra, tôi không có thời gian.”
“Chị đi đâu?” Tống Hoài Địch không biết xấu hổ mà đuổi theo, cố tình nụ cười sang sảng một thân chính khí lại làm người không nỡ trách cứ, “Tôi đi với chị. Chị biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình nhị thấy sinh tình tam thấy khuynh tâm không? Tôi cũng chưa từng biết, cho đến khi gặp được chị.”
Thấy Thích Miên không phản ứng, Tống Hoài Địch lại chạy đến trước mặt cô, cô đi tới anh đi lui: “Ngày hôm qua trời mưa, tôi về nhà một thân đầy bùn, chị biết là vì sao không? —— bởi vì thật muốn gặp chị.”
“Nhìn thấy chị sau đó tôi chỉ nghĩ trở thành một loại người —— người của chị.”
“Chị biết tôi thích quần áo gì không? ——”
Thích Miên bỗng nhiên dừng lại, Tống Hoài Địch liếc mắt đưa tình: “Tôi thích bị chị chế phục.”
Thích Miên: “............”
“Tôi có người yêu, xin lỗi.” Thích Miên trên mặt như cũ là cười, ánh mắt lại lạnh lùng.
Trên mặt Tống Hoài Địch lộ ra biểu tình mất mát, ủy khuất nói: “Người yêu, các người kết hôn chưa? Chưa kết hôn tôi còn có cơ hội không, điều kiện tôi thật tốt nha, ở khu giao dịch quốc tế có bảy cửa hàng mặt tiền, trong nhà hai chiếc BMW, chị suy xét một chút được không?”
Thích Miên thoáng trầm ngâm, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Nhà cậu thật là có cửa hàng?”
Tống Hoài Địch lập tức gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày đều đi nước ngoài bàn chuyện kinh doanh, hôm nay mới bay về từ Đức.”
Thích Miên cười khẽ: “Có tiền như thế còn ngồi xe điện ngầm?”
Tống Hoài Địch hi cười: “Ai nha, không cần để ý những chi tiết này. Đi một chút đi, tôi mời chị ăn cơm, cơm ở khoang hạng nhất quá khó ăn, tôi mời chị đi ăn nhà hàng Michelin.”
Thích Miên dường như không có việc gì mà giơ tay lên, làm như trong lúc lơ đãng phất tay qua ba lô phía sau, quả nhiên nhìn thấy Tống Hoài Địch hơi hơi căng thẳng lên.
Là ba lô của cô làm anh ta khẩn trương? Vì sao?
Ánh mắt Thích Miên sâu thẳm, đầu ngón tay hơi động, ý đồ thật tốt: “Xin lỗi, tôi vội đi cắm trại dã ngoại, trong ba lô chỉ có đồ ăn, tôi có thể mở ra cho cậu xem.”
Ánh mắt Tống Hoài Địch đảo qua ba lô một vòng, lại đáp: “Tôi nhìn ba lô của chị để làm gì.”
Mặc kệ bên trong có phải bom hay không, Tống Hoài Địch đều không thể ở chỗ này mở ba lô cô ta ra, cho dù là cô ta chủ động cho anh xem, cô ta và mình đều ở trong phạm vi bom nổ mạnh. Vụ án cháy nổ ở viện nghiên cứu Lĩnh Nam có khả năng là tự sát, mà kẻ phạm tội kia cũng bị chầu Diêm Vương.
Ga tàu điện ngầm người đến người đi, xung quanh còn đường ray dây diện, Tống Hoài Địch cười đến vô tội, lại nửa bước cũng không chịu tránh ra.
Thích Miên và anh còn đang giằng co ở trạm xe, di động trong tay Thích Miên bỗng nhiên chấn động lên.
Màn hình sáng ngời, tin tức chợt lóe lên vào mắt Thích Miên.
[Đơn đặt hàng ec5308011x, Thích Miên đã đăng ký, ngày 5 tháng 10 chuyến z11x xe 11 ghế số 103, trạm đông Quan Châu, 19: 35 khởi hành. ]
Đáy mắt Thích Miên hiện lên vẻ mừng như điên, nhanh chóng bị ánh mắt rũ xuống mà che lấp.
Cô nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Được rồi, một bữa cơm cũng có thể, không cần nhà hàng Michelin. Ý tôi là chỉ cần ở bên ngoài ga tàu tìm một nhà ăn là được, cậu thấy thế nào?”
Tống Hoài Địch nghe được cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, trái tim nhảy bang bang lên, ánh mắt đảo qua Thích Miên, trong đầu nhanh chóng hiện ra bản đồ vùng phụ cận xung quanh ga tàu này, không chút do dự nói: “Được.”
Bất quá chỉ là một nữ sinh gầy gầy yếu yếu, chẳng lẽ làm gì được người đã vượt qua huấn luyện chuyên môn như anh? Như thế nào so với lưu cô ta lại ở trạm tàu điện ngầm cũng tốt hơn, cùng lắm thì động thủ trói cô ta lại khiêng về Cục Cảnh sát.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Tống Hoài Địch ra vẻ tự nhiên lấy di động ra chơi, tay Thích Miên ấn ấn lên cổ tay anh, trên mặt nở nụ cười, tay khác lại thoảng qua mặt anh, chói lọi dừng ở miệng ba lô, ra vẻ muốn kéo ra.
Thích Miên hơi giận: “Đi ăn cơm với tôi còn chơi di động à?”
Tống Hoài Địch cứng đờ, trên lưng anh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lập tức thu hồi điện thoại: “Đúng đúng, đi ăn cơm với mỹ nữ mà chơi di động cái gì! Đi, đi, chúng ta ra ngoài trước.”
Hai người trước sau cà thẻ đi ra khỏi trạm tàu điện, ánh chiều chạng vạng ập vào mặt, chiếu vào các tòa nhà, phủ một tầng ánh vàng.
Một người chính mình muốn đi đến chỗ không người, một người cố ý mang đối phương đi đến chỗ không người, trạm tàu điện ngầm bản thân cũng tương đối hẻo lánh, hai người ăn ý không nói một lời cùng đi đến chỗ một công trường đang thi công.
Bước lên mặt đất, hai bên lại thay đổi địa vị, Tống Hoài Địch bước chân càng ngày càng chậm, ý đồ bảo trì một khoảng cách với cô, Thích Miên lại ý cười nhợt nhạt, từng bước ép sát.
Lúm đồng tiền của Thích Miên dưới ánh nắng vàng càng phá lệ thật nhu mỹ: “Cách xa tôi như thế làm gì, không phải cậu thích tôi sao?”
Tống Hoài Địch trong chớp mắt như bị mê hoặc, cơ hồ hoài nghi phán đoán của mình, chóp mũi bỗng nhiên ùa vào một cổ khí vị như có như không, sắc mặt anh phút chốc biến đổi: “...... Cô có ngửi được hương vị gì hay không?”
Thích Miên cũng đồng thời nghe thấy được, cô dừng bước.
Khí vị kia thật không thể nào quen thuộc hơn, giọng cô hơi khàn: “Hương vị gì?”
“Mùi tử thi.”