Chiếc Santana đi ra trường Đại học Kinh Hoa, theo tuyến đường chính đi thẳng vào trong nội thành.
Quý Minh vừa lái xe vừa cười nói:
-Hiểu Lệ à, hôm nay chúng ta ở quán ăn Phương Gia, bây giờ cho em thưởng thức để ăn mừng hết năm nhất đại học nha.
-Hừ! Hóa ra anh vẫn còn nhớ để ăn mừng em, em còn tưởng anh quên chuyện này lâu rồi.
La Hiểu Lệ ngồi ở ghế lái phụ, nhìn vào một bên gương, nói với giọng giận dỗi ghen tuông.
-Em còn tưởng anh đã bị hoa mắt rồi, nhiều con gái đẹp như vậy, nói đi, anh thấy người nào được hơn? Hay là muốn quay đầu lại để theo đuổi Miêu Vũ Đình?
Quý Minh xấu hổ cười gượng, La Hiểu Lệ này trông cũng khỏe mạnh, dáng người đẹp, mà phối hợp trên giường cũng không tệ, có mỗi điểm hơi chua ngoa, vừa rồi mình vừa nhìn mấy cô Lâm Liên vài lần, mà cũng chưa có cảm động gì nhưng theo lời cô nói thì như mình đã không chịu nổi vậy.
-Hiểu Lệ, trong lòng em nghĩ anh đến mức như vậy sao? Anh chỉ cảm thấy người con gái lớn tuổi đó là người hình như anh đã gặp qua vài lần, cho nên mới nhìn nhiều lần. Hiểu Lệ à.
Lúc này, nếu Phương Minh Viễn ở đây, chắc điều đầu tiên nhớ đến là việc làm đáng ghê tởm của gã trong kiếp trước.
La Hiểu Lệ nhìn Quý Minh bằng nửa con mắt, y mà không có ý trăng hoa sao? Mà mình chắc chắn rằng mấy ngày qua y ăn trong bát, nhìn trong nồi, đồng thời vẫn còn nghĩ đến thớt, rõ là một kẻ trăng hoa. Tuy nhiên La Hiểu Lệ thấy rất tự tin vào bản thân mình, tin tưởng rằng mình nhất định có thể trói Quý Minh bên mình.
Đoàn người Phương Minh Viễn đi ra cổng trường, gọi bốn chiếc xe lên đường đi vào nội thành. Cũng may dọc đường giao thông thuận lợi nên cũng mất ít thời gian.
Khi bốn người Miêu Vũ Đình xuống xe, nhìn lại là đường vành đai thứ hai, không xa Bắc Kinh lắm, trên một con đường lớn ở thủ đô, có một tòa nhà ba tầng mới hoàn toàn có tấm Quán ăn Phương Gia, thế mới biết bốn người đã sai, ai quy định một nhà hàng ba tầng không thể gọi là tiệm cơm? Nhìn một bên bãi đỗ xe đã chật kín xe, còn ở cửa vào dòng người đông như nước chảy, hình như là không còn chỗ ngồi ở tầng một. Làm cho bốn người cảm thấy líu lưỡi, không ngờ còn có hai mươi mấy khách hàng còn chờ chỗ ngồi. Ở thủ đô khắp nơi đều có tiệm cơm, nhà hàng, nhưng cảnh như thế này không phải là nhiều.
-Dung Dung, đây là nơi mà chị của bạn làm việc phải không?
Nguyễn Tân Di ôm bả vai Lâm Dung, kinh ngạc hỏi. Nhà hàng này nhìn bề ngoài biết là đẳng cấp không hề thấp, hơn nữa giờ mới hết giờ cơm mà còn có nhiều người như vậy, nếu nói Lâm Liên làm việc ở đây mà có thể làm chủ giảm cho họ 5% thì chức vị chắc cũng không phải thấp.
Lâm Dung chỉ cười mà không trả lời, nói thật thì cũng không hẳn là nơi Lâm Liên làm việc, chức vụ chính thức của Lâm Liên là thư ký, trợ lý của Phương Minh Viễn, mà Phương Minh Viễn lại chưa từng có một vị trí rõ ràng trong doanh nghiệp Phương Gia của mình – bởi vì tuổi còn quá trẻ nên không thể thành người đảm nhiệm công ty hoặc có chức vụ chính thức cho nên Lâm Liên cũng không có chức vụ chính thức, chỉ có thể nói là trợ lý giám đốc, tổng giám đốc chi nhánh Quán ăn Phương Gia ở thủ đô, hay là do tay cô tuyển dụng vào, vậy có thể nói coi như là thuộc hạ của cô.
Mấy người Phương Minh Viễn vừa mới bước vào cửa, người phụ trách trong sảnh vội vàng đón đi lên, đây là người được tuyển đến từ Tần Tây vào Quán ăn Phương Gia. Đối với Lâm Liên và mấy người Triệu Nhã tất nhiên không còn xa lạ.
-Tầng ba Ly Sơn Các còn chỗ ngồi chứ?
Lâm Liên cười nói. Ly Sơn Các là tầng dành cho những người cao cấp, nếu không có người trong nhà xếp phòng thì sẽ không dễ dàng mở cửa.
-Còn giữ, mời chị đi theo tôi.
Người phụ trách vội vàng đi trước dẫn đường, dẫn mọi người lên tầng ba. Bốn người Miêu Vũ Đình ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau đưa mắt nhìn thoáng qua Lâm Liên và Phương Minh Viễn.
-Dung Dung, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
Miêu Vũ Đình buồn đi vệ sinh nên nói nhỏ với Lâm Dung.
Lâm Dung dẫn cô đi vào nhà vệ sinh, hai người đi ra gặp La Hiểu Lệ đi vào ở hành lang, mà Quý Minh đứng cách đó không xa, đang hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh thành phố.
-Là các cô?
La Hiểu Lệ thay đổi sắc mặt.
-Miêu Vũ Đình, thật sự không thể tưởng tượng được, không ngờ hai con báo đất lại có thể đến nơi này ăn cơm sao?
-Nơi này là quán ăn Phương Gia, cũng không phải là địa bàn của họ La, lại càng không phải là doanh nghiệp của Quý Minh, chúng tôi đến đây có phải báo cáo với đại tiểu thư không?
Lâm Dung tức giận nói, sắc mặt Miêu Vũ Đình sầm lại, đúng là oan gia ngõ hẹp, thế nào lại gặp đứa con gái đáng ghét này chứ.
-Báo thì không cần, tôi chỉ sợ các người đến đây ăn một ít, khi về tháng này mỗi ngày phải gặm dưa muối, như vậy chẳng phải là khiến cho các chàng trai đau lòng!
La Hiểu Lệ cười lạnh lùng nói.
Hai bên bực tức va chạm nhau làm cho Quý Minh ở một bên cũng phải để ý tới. Ngay lúc y định tới thì thấy ở hành lang bên kia Phương Minh Viễn đang cầm chiếc điện thoại vừa nghe điện thoại vừa đi tới.
Thấy cảnh tượng này Phương Minh Viễn ngẩn người ra, không phải là cô gái vừa lên chiếc Santana sao? Sao lại gặp ở đây nhỉ? Nhưng hình như đối ngược với Lâm Dung, nhìn không giống như bạn học gặp nhau mà giống như gặp kẻ thù, hai bên đều giận đỏ mắt.
-Chúng tôi có gặm dưa muối hay có làm ai đau lòng không thì cũng không liên quan đến đại tiểu thư La, cô có rảnh rỗi thì không bằng đi mà quan tâm đến Quý đại thiếu gia của ngươi ấy! Đừng làm cho gã phải chạy mất! Vũ Đình, đừng để ý đến loại người này, chúng ta sẽ chờ xem cô ta có kết cục như thế nào!
Lâm Dung nói lại.
Phương Minh Viễn lập tức hiểu hai bên theo hai lập trường khác nhau, vì vậy mà đi qua sát hai cô nói lại một câu.
-Lâm Dung! Chị cô còn đang đợi hai cô về gọi món ăn đó! Đừng đứng ở đây mà giằng co với người không liên quan vậy.
-Cậu nói cái gì?
La Hiểu Lệ bị kích thích bởi câu nói đó nên lập tức hỏi to lại. Phương Minh Viễn cũng không để ý đến cô vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt Quý Minh hơi thay đổi, gã sao có thể không nhận ra chiếc điện thoại di động. Mặc dù từ khi Hoa Hạ bắt đầu nhập khẩu điện thoại di động tới giờ, cũng có nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu là do giá cả nên lượng tiêu thụ hàng năm có hạn, cho nên trong thủ đô cũng ít khi thấy, nhà Quý Minh có người làm trong bưu điện và cũng đã từng nói qua về vật này. Những lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước bình thường cũng không dám mua, do sợ những người bên dưới và các lãnh đạo khác không hài lòng, còn các chủ doanh nghiệp tư nhân thì so bì đến giá cả, nên nó chẳng những quý mà còn không thể xem qua, cũng ngang như cái máy BP. Bản thân Quý Minh cũng biết hắn mang theo mình một chiếc Motorola tiếng Trung hiệu BP. Không hiểu rốt cuộc thiếu niên này là ai mà có thể cầm chiếc điện thoại di động?
Trong thủ đô có những nhân tài ẩn dật, có thể cũng chỉ là một người bình thường nhưng có quan hệ với vị lãnh đạo lớn nào và được người giàu có nhấc lên, Quý Minh cũng không nghĩ đến nhân vật lớn như thế nào. Y bước nhanh tới, một mặt kéo cánh tay La Hiểu Lệ đi, một mặt quay sang mấy người Phương Minh Viễn áy náy gật đầu, rồi dắt La Hiểu Lệ đi.
-Quý Minh, anh làm gì vậy? Em phải giáo huấn cho mấy con báo đất đó một chút!
La Hiểu Lệ tức giận kêu lên.
-Câm miệng! SAu này mới mói với em!
Quý Minh tức giận gằn giọng nói bên tai cô. La Hiểu Lệ run lên, cô cũng là người thông minh nên cũng hiểu là Quý Minh đang tức nên cũng không dám giở tính tình đó ra nữa.
-Đừng nhiều lời, người ta là báo đất, thì em là cái gì? Em có biết vừa rồi trong tay người thiếu niên đó cầm chiếc điện thoại di động đáng bao nhiêu tiền không? Tính cả giá nhập khẩu thì trên hai nghìn đô la Mỹ đó, trên thị trường bán cũng phải từ hai đến ba vạn nhân dân tệ, còn có điều mỗi phút nói đều mất phí sáu tệ bất kể là gọi điện thoại hay là nghe điện thoại.
Quý Minh buồn bực dắt La Hiểu Lệ về phòng, lúc này mới nói nhẹ nhàng.
-Hai đến ba mươi ngàn tệ? Cái đồ vật đó có giá trị lớn như vậy sao?
La Hiểu Lệ nghe xong cũng hoảng sợ, tuy đối với Quý Minh mà nói thì hai ba mươi ngàn tệ không phải là khoản quá lớn nhưng vừa nghĩ đến việc cầm trong tay hai ba mươi ngàn tệ thì tâm lý của La Hiểu Lệ cũng sốc mạnh. Phải biết rằng vào năm chín mươi các vùng miền trên đất Hoa Hạ thì vài mươi ngàn tệ vẫn làm người ta mơ ước không ngừng. Chính gia đình cô ở địa phương cũng được coi là gia đình giàu có, cha buôn bán ở Bắc Kinh, hàng năm thu nhập cũng không nhỏ nhưng cũng không có khả năng vì sử dụng điện thoại trong tay mà bỏ ra hai ba mươi ngàn tệ. Hơn nữa mỗi phút cũng sáu tệ, như vậy mỗi tháng tiền phí điện thoại là bao nhiêu?
-Không chỉ như vậy, chiếc điện thoại đó ở chợ có giá bán rất cao, có thể là năm sáu mươi ngàn tệ hoặc cao hơn nữa. Vì sao? Bởi bất kể là máy móc ở đầu hay cuối đều là nhập khẩu nước ngoài. Ví dụ như chiếc Motorola khác là rườm rà, không chỉ có máy móc khan hiếm, các số điện thoại cũng khan hiếm, để có một số tốt có thể mất đến bốn năm mươi ngàn tệ. Để có một dãy số Cát Tường phải bỏ ra một trăm ngàn tệ cũng không có gì lạ.
Quý Minh nghiến răng nghiến lợi nói, cũng khó trách được y như vậy, y mua chiếc Santana đắt tiền nhưng so với chiếc điện thoại di động của Phương Minh Viễn thì không chênh lệch là bao. Mình cũng ngồi trên cái mười vạn, người ta cầm trên tay cái mười vạn, như vậy bậc cao thấp cũng không phải vừa xem là hiểu ngay.
Hít một hơi, La Hiểu Lệ mới hiểu được, vì sao nhìn thiếu niên đó cầm cái vật giống như cục gạch gì đó, Quý Minh liền chủ động nhượng bộ. Có thể vì chủ của chiếc điện thoại kia trả đến mười ngàn tệ cho chiếc điện thoại, không phải là phú thì cũng là quý! Vậy Lâm Dung và Miêu Vũ Đình có quan hệ như thế nào với người đó?
-Lạ thật, vậy Lâm Dung và Miêu Vũ Đình quen biết như thế nào với người đó vậy?
Chỉ nghe thấy Quý Minh than thở, hai người không hẹn mà vẫn cùng nghĩ tới một điều.